Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 255:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
Trước cửa hàng hoa quả, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng không ngớt. Hôm nay xếp hàng không đến lượt mình, ngày mai cũng không đến lượt mình, vậy ngày kia sẽ đến lượt chứ? Nhất thời khó mà mua được một quả ở trong Kinh.
Người có quan hệ khá tốt với phủ Tĩnh Vương thì nghĩ đủ cách lợi dụng quan hệ để mua dưa hấu. Cũng may Tĩnh Vương phi không ở Kinh thành nếu không bà ấy chắc sẽ phiền chết mất! Bà ấy ở trấn Đường Cổ để tránh bị quấy rầy, nhưng Tĩnh Vương thì khổ rồi. Ngươi có thể tưởng tượng mỗi ngày lúc hạ triều đều có người chặn đường ông ấy, trước đây gặp mặt chỉ gật đầu chào hỏi, nay tất cả đều xông lên kề vai lôi kéo tạo quan hệ với ông ấy, chỉ vì có thể mua mấy quả dưa hấu! Từ lúc nào mà mấy đồng liêu của ông ấy đều trở thành mấy lão tham ăn hết rồi?
“Tĩnh Vương điện hạ xin dừng bước…” Tĩnh Vương đang vui mừng vì hôm nay không có ai đứng trước cửa điện chờ ông ấy, đang định nhân dịp người ở phía sau còn chưa ra khỏi điện để rời đi sớm thì không ngờ lại bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Vừa quay đầu lại, hóa ra là Tể tướng mặt sắt đương triều Viên Mộ Phàm. Bình thường hai người cũng không hay qua lại vì một người ý tưởng cấp tiến, một người làm cái gì chắc cái đó, lúc lên triều thường xuyên cãi nhau đến mặt đỏ mang tía tai, bình thường gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa. Viên tể tướng cũng không phải người chú trọng ham muốn ăn uống, giờ gọi ông ấy lại là có chuyện gì nhỉ?
Viên Mộ Phàm bị ánh mắt nghi ngờ của Tĩnh Vương nhìn đến đỏ cả khuôn mặt già nua, phải ho khan che giấu quẫn bách. Nếu như có thể thì ông cũng không muốn phải cầu cạnh người khác, còn vì lý do khó mở miệng kia nữa. Nhưng mà thật sự hết cách, đạo hiếu lớn hơn trời. Vì để muốn cha ông có thể ở lại Kinh thành thêm vài ngày để người con trai như ông có thể hiếu thảo dưới gối thêm vài ngày, ông đành bất chấp cái mặt già này vậy!
“Xin dừng bước nói chuyện một lát!” Viên tể tướng mời Tĩnh Vương đến quán trà gần đó, thuê một nhã gian gọi một bình trà ngon.
Tĩnh Vương nhấp một ngụm trà ngon, đuổi người pha trà ra ngoài, ông ấy thấy Viên tể tướng chậm chạp không chịu mở miệng liền trực tiếp hỏi: “Viên tể tướng có chuyện gì khó nói à? Nếu như Chu mỗ có thể giúp thì nhất định không từ chối!”
Tĩnh Vương thừa kế tính cách hào sảng của Thái thượng hoàng, ghét nhất văn nhân lề mề.
Viên tể tướng cắn răng nói hết ra chuyện mình muốn nhờ. Hóa ra cha của Viên tể tướng, Viên Tư Niên - một danh nho, không dễ dàng gì mới về Kinh thành một lần, ở nhà con trai mấy ngày. Nghe nói Kinh thành có bán dưa hấu, một hai nhất định đòi trở về trấn Đường Cổ, miệng luôn lẩm bẩm: “Dưa hấu nhà nha đầu Tiểu Thảo chắc cũng lớn rồi, lâu rồi chưa ăn thịt đầu heo kho của nha đầu đó, tuần này không biết tiểu nha đầu đó sẽ khai tiểu táo gì cho đệ đệ nó nữa…” Trong đầu ông cụ toàn nhớ đến đồ ăn thôi!
Con trai nhỏ của Viên tể tướng Viên Duẫn Hi trở về Kinh thành chuẩn bị cho kỳ thi Hương. Viện trưởng Viên vốn nói sau khi cháu trai thi xong sẽ trở về trấn Đường Cổ, nhưng mà vừa nghe đến dưa hấu đã đứng ngồi không yên rồi. Ông đã sai người đến trấn Đường Cổ chọn mua dưa, nhưng mà chờ đến lúc nhận được thì cũng mất năm sáu ngày. Mà cha ông càng lúc càng nôn nóng, một ngày cũng không muốn đợi, bảo sao nói người càng già tính cách càng ngày càng giống trẻ con.
“Tĩnh Vương điện hạ, ông xem… Có thể mua trước hai quả từ cửa hàng hoa quả của nhà ông không?” Viên tể tướng trăm nghìn lần không nghĩ tới mình sẽ vì mấy quả dưa hấu mà đi nhờ vả người khác, gương mặt già nua ngượng đến đỏ bừng.
Vì cửa hàng hoa quả của ái phi mà gần đây Tĩnh Vương thực sự sứt đầu mẻ trán. Ông ấy chỉ muốn mau chóng bán sạch mấy quả dưa hấu gây rắc rối đó đi, mà cũng không hy vọng đắc tội người khác. Tính cách Viên tể tướng từ trước đến nay đều thẳng thắn rõ ràng, nay lại vì cha mà tận hiếu rất đáng khen. Tĩnh Vương cũng không tiện từ chối bèn sảng khoái đồng ý. Dùng hai quả dưa hấu mua một ân tình của Viên tể tướng mặt sắt thiết diện vô tư, cuộc mua bán này thật sự không thua thiệt mà!
Lúc này, ông ấy sai bảo hộ vệ tùy thân: “Đến cửa hàng hoa quả của Vương phi mang hai quả dưa hấu đến phủ Tể tướng đi. Nhớ đừng đi vào từ cửa chính, trực tiếp lấy từ hậu viện, nói là do bổn vương căn dặn!”
Viên tể tướng cảm kích chắp tay với ông ấy. Tĩnh Vương cúi đầu uống một ngụm trà, đặt ly trà xuống nói: “Viên huynh, nếu như không còn chuyện gì…”
“Cảm ơn điện hạ, ngày khác lão phu chuẩn bị rượu thượng hạng xin Tĩnh Vương điện hạ đừng từ chối.” Viên tể tướng cũng vội vàng trở về phủ, nhìn xem có phải cha ông lại ồn ào muốn trở về trấn Đường Cổ không.
Sau khi chào Tĩnh Vương, Viên tể tướng không hề chậm trễ mà vội vàng trở về phủ. Quả nhiên thấy viện trưởng đại nhân của chúng ta tay xách tay nải nhỏ, mặc kệ sự ngăn cản của những người khác, hô hào sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ông cụ trở về trấn Đường Cổ.
Viên Duẫn Hi thấy ông nội lại nổi tính bướng bỉnh cũng không dám ngăn cản, chỉ đứng ở một bên khuyên nhủ: “Gia gia, con đã sai người đi xếp hàng mua dưa hấu rồi. Nếu hôm nay người đi dưa hấu mua về người không ăn được đâu đó!”
“Đến Đường Cổ nói một câu với nha đầu Tiểu Thảo, gia gia con muốn ăn bao nhiêu dưa hấu thì có bấy nhiêu! Ở đây muốn mua một quả dưa hấu còn phải xếp hàng tận hai ngày mà còn chưa mua được!” Hai ngày trước, Viên Tư Niên nghe nói trấn Đường Cổ mới vận chuyển một đống đám dưa hấu đến Kinh thành, vô cùng vui vẻ sai người đi mua. Kết quả người trong cửa hàng ỷ có phủ Tĩnh Vương chống lưng nên không thèm nể mặt phủ Tể tướng. Trong lòng nóng như lửa đốt chờ đợi hai ngày liền, ngay cả vỏ dưa hấu cũng không nhìn thấy. Tức chết ông mà! Chờ trở lại trấn Đường Cổ, ông nhất định sẽ mua thật nhiều dưa hấu, ăn một quả ném một quả, còn lấy một quả làm bóng đá nữa!
“Gia gia, nhã gian đã đặt ở Trân Tu Lâu tối nay đến lượt chúng ta đó. Nếu như người đi sẽ không được ăn đâu!” Viên Duẫn Hi lớn lên bên cạnh ông nội, còn không đoán ta bản chất ham ăn của ông hắn sao. Muốn ông hắn ở lại, chỉ có thể dùng đồ ăn ngon tấn công thôi!
Nhắc đến Trân Tu Lâu ở Kinh thành, Viên Tư Niên càng tức đến đầy bụng, ông cụ thổi râu nói: “Tiểu tử Chu gia không có nghĩa khí! Lại không cho lão phu một cái nhã gian riêng, đi ăn cơm còn phải xếp hàng chờ nhã gian! Ở trấn Đường Cổ chỉ cần nha đầu Tiểu Thảo nói một tiếng, ta muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, đâu cần phải xếp hàng thế này?”
Địa vị của Dư Tiểu Thảo ở Trân Tu Lâu ở trấn Đường Cổ tương đương với nửa ông chủ, đương nhiên có nhã gian riêng. Nàng đến ăn cơm hoặc mời khách từ trước đến nay đều không cần xếp hàng. Nhưng mà bình thường nàng ít có cơ hội đến đi ăn cơm, bạn bè để nàng mời ăn cơm ở Trân Tu Lâu cũng không nhiều nên ngày thường đều để đó không dùng đến.
Lúc Dư Tiểu Thảo mang đồ ăn đến cho em trai đều sẽ mang thêm một phần cho thầy của cậu bé là viện trưởng Viên. Có một lần nàng nghe thấy ông cụ đáng yêu tham ăn này than phiền tới Trân Tu Lâu ăn cơm còn phải xếp hàng liền hào phóng cho ông cụ mượn nhã gian của mình.
Nói cách khác, nhã gian của Tiểu Thảo ở Trân Tu Lâu lúc nàng không dùng đến thì viện trưởng Viên có thể tùy ý sử dụng tùy ý. Đây chẳng khác nào viện trưởng Viên không cần hẹn trước với Trân Tu Lâu, có thể tùy ý sử dụng nhã gian. Ông cụ quả nhiên được hãnh diện một phen trước mặt bạn bè mà.
Trân Tu Lâu trừ người của Chu gia cũng chỉ có một mình Tiểu Thảo mới có nhã gian thôi. Có thể không cần hẹn trước, không cần xếp hàng, cứ đến là có cơm ăn ở Trân Tu Lâu là một chuyện khiến người khác hâm mộ bao nhiêu chứ? Ánh mắt ghen tỵ lẫn hâm mộ của đám bạn già của viện trưởng Viên khiến ông cụ lâng lâng vui sướng khá lâu.
Sau khi đến Kinh thành, tất cả ưu đãi đều mất sạch. Viện trưởng Viên rất đau lòng…
Đang lúc Viên Tư Niên kiên quyết muốn rời đi thì Viên tể tướng trở về cùng người mang dưa hấu.
“Cha! Con mua dưa hấu về rồi! Con cũng muốn ăn thử xem dưa hấu trấn Đường Cổ mà người khen không ngớt có hương vị như thế nào?” Viên tể tướng nở nụ cười văn nhã, hình như không nhìn thấy tay nải nhỏ trong tay cha mình, sai người ôm dưa hấu vào đến trong sảnh ngoài ngoại viện.
Viên Tư Niên liếc một cái đã nhìn thấy người làm ôm dưa hấu, chính là dưa hấu do Dư gia trồng. Dưa hấu trong Kinh thành vừa nhỏ vừa không ngon, muốn ăn dưa hấu cứ phải là của Dư gia ở trấn Đường Cổ kia!
Thấy dưa hấu, ông hình như quên luôn chuyện mình ồn ào muốn về trấn Đường Cổ, hai chân tự động bị dưa hấu hấp dẫn.
Viên Tư Niên nghe thấy lời con trai thì hừ hừ nói: “Chờ con ăn thì biết! Đến lúc đó đừng có cướp của ta!”
Trong lòng Viên tể tướng dở khóc dở cười: Người coi con như người chắc!
Dưa hấu trong Kinh thành cắt ở giữa rồi dùng thìa múc ăn. Viên Tư Niên thần thái sáng láng chỉ bảo người làm làm thế nào để cắt dưa hấu thành từng miếng hình tam giác, sau đó gấp không chờ được mà cầm một miếng lên hung hăng cắn. Đúng, chính là hương vị này! Ngọt đến tận tim!
Khóe mắt liếc thấy biểu cảm ngạc nhiên của con trai, ông cụ không khỏi khoe khoang nói: “Đáng tiếc dưa hấu này không tươi lắm! Nếu như vừa hái xong thì hương vị sẽ ngon ngọt hơn nhiều.”
Ăn xong một miếng thấy con trai lại cầm thêm một miếng, ông cụ vội ngăn lại: “Không phải nói không cướp của ta sao? Ăn một miếng là được rồi sao còn muốn ăn tiếp thế hả?”
Viên tể tướng nhìn quả dưa hấu nặng ít nhất bảy, tám cân, dở khóc dở cười nói: “Cha, quả dưa hấu lớn như vậy, một mình người ăn không hết đâu! Dưa hấu đã cắt rồi, để lâu ăn sẽ đau bụng đó!”
Viên Tư Niên trợn mắt nhìn ông, nói với Viên Duẫn Hi: “Duẫn Hi, mang một nửa qua cho mẹ con và tẩu tẩu con ở hậu viện để các nàng ăn thử! Dưa hấu tính hàn, bảo tẩu tẩu con chú ý một chút, đừng cho trẻ con ăn quá nhiều.”
Viên Duẫn Hi là con nhỏ nhất nhà, năm nay vừa mới mười bảy tuổi, trên còn hai anh trai và hai chị gái, các anh cũng đã lấy vợ sinh con, các chị cũng đã lấy chồng rồi. Con trai của đại ca cũng vừa ba tuổi, đang độ tuổi đáng yêu, viện trưởng Viên làm cụ của đứa bé có đồ ăn gì ngon cũng sẽ nghĩ đến đứa cháu này.
Mấy anh em của Viên Duẫn Hi cũng nói đùa chỉ có đứa nhỏ lông cánh chưa đủ này mới có thể giật độ ăn từ “miệng cọp”!
Bởi vì hai quả dưa hấu mà phủ Tể tướng giữ lại được ông cụ bướng bỉnh cứ hô hào muốn về trấn Đường Cổ này.
Mà Dương Quận vương đang ở trấn Đường Cổ lại không nghĩ rằng hành động thuận tay muốn kiếm chút tiền tiêu vặt này của mình lại gây thêm bao phiền phức cho cha hắn. Trong thư Tĩnh Vương gửi đến hung hăng tố cáo tội trạng của con trai út với Vương phi.
Lúc này, đây Dương Quận vương đang nghiêm trang ngồi trong sân viện trồng đầy rau cải của Dư gia nhàn nhã uống trà, thưởng thức màu xanh ngập mắt. Dư Tiểu Thảo thì hoàn toàn trái ngược với vẻ nhàn nhã của hắn, vì trong sân viện có một pho tượng lớn mà phải chiến đấu với nồi bát xoong chảo ở trong bếp!
“Dư Tiểu Thảo, tiểu gia muốn ăn cà chua!” Thời tiết cuối xuân nên không có nhiều loại hoa quả. Cà chua Dư gia chua chua ngọt ngọt còn nhiều nước, ngon miệng hơn nhiều loại quả Chu Tuấn Dương từng ăn.
Mấy ngày này Chu Tuấn Dương gần như toàn nhân dịp thuận tiện khi làm chuyện công mà ngày nào cũng đến Dư gia ăn ké. Người này quá kén chọn, không phải Dư Tiểu Thảo nấu, hắn luôn có thể chỉ ra khuyết điểm. Trưởng thôn gia gia thì mong sao không thể cúng luôn tên này, luôn căn dặn phải chiêu đãi Quận vương gia cho tốt.
Người có quan hệ khá tốt với phủ Tĩnh Vương thì nghĩ đủ cách lợi dụng quan hệ để mua dưa hấu. Cũng may Tĩnh Vương phi không ở Kinh thành nếu không bà ấy chắc sẽ phiền chết mất! Bà ấy ở trấn Đường Cổ để tránh bị quấy rầy, nhưng Tĩnh Vương thì khổ rồi. Ngươi có thể tưởng tượng mỗi ngày lúc hạ triều đều có người chặn đường ông ấy, trước đây gặp mặt chỉ gật đầu chào hỏi, nay tất cả đều xông lên kề vai lôi kéo tạo quan hệ với ông ấy, chỉ vì có thể mua mấy quả dưa hấu! Từ lúc nào mà mấy đồng liêu của ông ấy đều trở thành mấy lão tham ăn hết rồi?
“Tĩnh Vương điện hạ xin dừng bước…” Tĩnh Vương đang vui mừng vì hôm nay không có ai đứng trước cửa điện chờ ông ấy, đang định nhân dịp người ở phía sau còn chưa ra khỏi điện để rời đi sớm thì không ngờ lại bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.
Vừa quay đầu lại, hóa ra là Tể tướng mặt sắt đương triều Viên Mộ Phàm. Bình thường hai người cũng không hay qua lại vì một người ý tưởng cấp tiến, một người làm cái gì chắc cái đó, lúc lên triều thường xuyên cãi nhau đến mặt đỏ mang tía tai, bình thường gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa. Viên tể tướng cũng không phải người chú trọng ham muốn ăn uống, giờ gọi ông ấy lại là có chuyện gì nhỉ?
Viên Mộ Phàm bị ánh mắt nghi ngờ của Tĩnh Vương nhìn đến đỏ cả khuôn mặt già nua, phải ho khan che giấu quẫn bách. Nếu như có thể thì ông cũng không muốn phải cầu cạnh người khác, còn vì lý do khó mở miệng kia nữa. Nhưng mà thật sự hết cách, đạo hiếu lớn hơn trời. Vì để muốn cha ông có thể ở lại Kinh thành thêm vài ngày để người con trai như ông có thể hiếu thảo dưới gối thêm vài ngày, ông đành bất chấp cái mặt già này vậy!
“Xin dừng bước nói chuyện một lát!” Viên tể tướng mời Tĩnh Vương đến quán trà gần đó, thuê một nhã gian gọi một bình trà ngon.
Tĩnh Vương nhấp một ngụm trà ngon, đuổi người pha trà ra ngoài, ông ấy thấy Viên tể tướng chậm chạp không chịu mở miệng liền trực tiếp hỏi: “Viên tể tướng có chuyện gì khó nói à? Nếu như Chu mỗ có thể giúp thì nhất định không từ chối!”
Tĩnh Vương thừa kế tính cách hào sảng của Thái thượng hoàng, ghét nhất văn nhân lề mề.
Viên tể tướng cắn răng nói hết ra chuyện mình muốn nhờ. Hóa ra cha của Viên tể tướng, Viên Tư Niên - một danh nho, không dễ dàng gì mới về Kinh thành một lần, ở nhà con trai mấy ngày. Nghe nói Kinh thành có bán dưa hấu, một hai nhất định đòi trở về trấn Đường Cổ, miệng luôn lẩm bẩm: “Dưa hấu nhà nha đầu Tiểu Thảo chắc cũng lớn rồi, lâu rồi chưa ăn thịt đầu heo kho của nha đầu đó, tuần này không biết tiểu nha đầu đó sẽ khai tiểu táo gì cho đệ đệ nó nữa…” Trong đầu ông cụ toàn nhớ đến đồ ăn thôi!
Con trai nhỏ của Viên tể tướng Viên Duẫn Hi trở về Kinh thành chuẩn bị cho kỳ thi Hương. Viện trưởng Viên vốn nói sau khi cháu trai thi xong sẽ trở về trấn Đường Cổ, nhưng mà vừa nghe đến dưa hấu đã đứng ngồi không yên rồi. Ông đã sai người đến trấn Đường Cổ chọn mua dưa, nhưng mà chờ đến lúc nhận được thì cũng mất năm sáu ngày. Mà cha ông càng lúc càng nôn nóng, một ngày cũng không muốn đợi, bảo sao nói người càng già tính cách càng ngày càng giống trẻ con.
“Tĩnh Vương điện hạ, ông xem… Có thể mua trước hai quả từ cửa hàng hoa quả của nhà ông không?” Viên tể tướng trăm nghìn lần không nghĩ tới mình sẽ vì mấy quả dưa hấu mà đi nhờ vả người khác, gương mặt già nua ngượng đến đỏ bừng.
Vì cửa hàng hoa quả của ái phi mà gần đây Tĩnh Vương thực sự sứt đầu mẻ trán. Ông ấy chỉ muốn mau chóng bán sạch mấy quả dưa hấu gây rắc rối đó đi, mà cũng không hy vọng đắc tội người khác. Tính cách Viên tể tướng từ trước đến nay đều thẳng thắn rõ ràng, nay lại vì cha mà tận hiếu rất đáng khen. Tĩnh Vương cũng không tiện từ chối bèn sảng khoái đồng ý. Dùng hai quả dưa hấu mua một ân tình của Viên tể tướng mặt sắt thiết diện vô tư, cuộc mua bán này thật sự không thua thiệt mà!
Lúc này, ông ấy sai bảo hộ vệ tùy thân: “Đến cửa hàng hoa quả của Vương phi mang hai quả dưa hấu đến phủ Tể tướng đi. Nhớ đừng đi vào từ cửa chính, trực tiếp lấy từ hậu viện, nói là do bổn vương căn dặn!”
Viên tể tướng cảm kích chắp tay với ông ấy. Tĩnh Vương cúi đầu uống một ngụm trà, đặt ly trà xuống nói: “Viên huynh, nếu như không còn chuyện gì…”
“Cảm ơn điện hạ, ngày khác lão phu chuẩn bị rượu thượng hạng xin Tĩnh Vương điện hạ đừng từ chối.” Viên tể tướng cũng vội vàng trở về phủ, nhìn xem có phải cha ông lại ồn ào muốn trở về trấn Đường Cổ không.
Sau khi chào Tĩnh Vương, Viên tể tướng không hề chậm trễ mà vội vàng trở về phủ. Quả nhiên thấy viện trưởng đại nhân của chúng ta tay xách tay nải nhỏ, mặc kệ sự ngăn cản của những người khác, hô hào sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ông cụ trở về trấn Đường Cổ.
Viên Duẫn Hi thấy ông nội lại nổi tính bướng bỉnh cũng không dám ngăn cản, chỉ đứng ở một bên khuyên nhủ: “Gia gia, con đã sai người đi xếp hàng mua dưa hấu rồi. Nếu hôm nay người đi dưa hấu mua về người không ăn được đâu đó!”
“Đến Đường Cổ nói một câu với nha đầu Tiểu Thảo, gia gia con muốn ăn bao nhiêu dưa hấu thì có bấy nhiêu! Ở đây muốn mua một quả dưa hấu còn phải xếp hàng tận hai ngày mà còn chưa mua được!” Hai ngày trước, Viên Tư Niên nghe nói trấn Đường Cổ mới vận chuyển một đống đám dưa hấu đến Kinh thành, vô cùng vui vẻ sai người đi mua. Kết quả người trong cửa hàng ỷ có phủ Tĩnh Vương chống lưng nên không thèm nể mặt phủ Tể tướng. Trong lòng nóng như lửa đốt chờ đợi hai ngày liền, ngay cả vỏ dưa hấu cũng không nhìn thấy. Tức chết ông mà! Chờ trở lại trấn Đường Cổ, ông nhất định sẽ mua thật nhiều dưa hấu, ăn một quả ném một quả, còn lấy một quả làm bóng đá nữa!
“Gia gia, nhã gian đã đặt ở Trân Tu Lâu tối nay đến lượt chúng ta đó. Nếu như người đi sẽ không được ăn đâu!” Viên Duẫn Hi lớn lên bên cạnh ông nội, còn không đoán ta bản chất ham ăn của ông hắn sao. Muốn ông hắn ở lại, chỉ có thể dùng đồ ăn ngon tấn công thôi!
Nhắc đến Trân Tu Lâu ở Kinh thành, Viên Tư Niên càng tức đến đầy bụng, ông cụ thổi râu nói: “Tiểu tử Chu gia không có nghĩa khí! Lại không cho lão phu một cái nhã gian riêng, đi ăn cơm còn phải xếp hàng chờ nhã gian! Ở trấn Đường Cổ chỉ cần nha đầu Tiểu Thảo nói một tiếng, ta muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, đâu cần phải xếp hàng thế này?”
Địa vị của Dư Tiểu Thảo ở Trân Tu Lâu ở trấn Đường Cổ tương đương với nửa ông chủ, đương nhiên có nhã gian riêng. Nàng đến ăn cơm hoặc mời khách từ trước đến nay đều không cần xếp hàng. Nhưng mà bình thường nàng ít có cơ hội đến đi ăn cơm, bạn bè để nàng mời ăn cơm ở Trân Tu Lâu cũng không nhiều nên ngày thường đều để đó không dùng đến.
Lúc Dư Tiểu Thảo mang đồ ăn đến cho em trai đều sẽ mang thêm một phần cho thầy của cậu bé là viện trưởng Viên. Có một lần nàng nghe thấy ông cụ đáng yêu tham ăn này than phiền tới Trân Tu Lâu ăn cơm còn phải xếp hàng liền hào phóng cho ông cụ mượn nhã gian của mình.
Nói cách khác, nhã gian của Tiểu Thảo ở Trân Tu Lâu lúc nàng không dùng đến thì viện trưởng Viên có thể tùy ý sử dụng tùy ý. Đây chẳng khác nào viện trưởng Viên không cần hẹn trước với Trân Tu Lâu, có thể tùy ý sử dụng nhã gian. Ông cụ quả nhiên được hãnh diện một phen trước mặt bạn bè mà.
Trân Tu Lâu trừ người của Chu gia cũng chỉ có một mình Tiểu Thảo mới có nhã gian thôi. Có thể không cần hẹn trước, không cần xếp hàng, cứ đến là có cơm ăn ở Trân Tu Lâu là một chuyện khiến người khác hâm mộ bao nhiêu chứ? Ánh mắt ghen tỵ lẫn hâm mộ của đám bạn già của viện trưởng Viên khiến ông cụ lâng lâng vui sướng khá lâu.
Sau khi đến Kinh thành, tất cả ưu đãi đều mất sạch. Viện trưởng Viên rất đau lòng…
Đang lúc Viên Tư Niên kiên quyết muốn rời đi thì Viên tể tướng trở về cùng người mang dưa hấu.
“Cha! Con mua dưa hấu về rồi! Con cũng muốn ăn thử xem dưa hấu trấn Đường Cổ mà người khen không ngớt có hương vị như thế nào?” Viên tể tướng nở nụ cười văn nhã, hình như không nhìn thấy tay nải nhỏ trong tay cha mình, sai người ôm dưa hấu vào đến trong sảnh ngoài ngoại viện.
Viên Tư Niên liếc một cái đã nhìn thấy người làm ôm dưa hấu, chính là dưa hấu do Dư gia trồng. Dưa hấu trong Kinh thành vừa nhỏ vừa không ngon, muốn ăn dưa hấu cứ phải là của Dư gia ở trấn Đường Cổ kia!
Thấy dưa hấu, ông hình như quên luôn chuyện mình ồn ào muốn về trấn Đường Cổ, hai chân tự động bị dưa hấu hấp dẫn.
Viên Tư Niên nghe thấy lời con trai thì hừ hừ nói: “Chờ con ăn thì biết! Đến lúc đó đừng có cướp của ta!”
Trong lòng Viên tể tướng dở khóc dở cười: Người coi con như người chắc!
Dưa hấu trong Kinh thành cắt ở giữa rồi dùng thìa múc ăn. Viên Tư Niên thần thái sáng láng chỉ bảo người làm làm thế nào để cắt dưa hấu thành từng miếng hình tam giác, sau đó gấp không chờ được mà cầm một miếng lên hung hăng cắn. Đúng, chính là hương vị này! Ngọt đến tận tim!
Khóe mắt liếc thấy biểu cảm ngạc nhiên của con trai, ông cụ không khỏi khoe khoang nói: “Đáng tiếc dưa hấu này không tươi lắm! Nếu như vừa hái xong thì hương vị sẽ ngon ngọt hơn nhiều.”
Ăn xong một miếng thấy con trai lại cầm thêm một miếng, ông cụ vội ngăn lại: “Không phải nói không cướp của ta sao? Ăn một miếng là được rồi sao còn muốn ăn tiếp thế hả?”
Viên tể tướng nhìn quả dưa hấu nặng ít nhất bảy, tám cân, dở khóc dở cười nói: “Cha, quả dưa hấu lớn như vậy, một mình người ăn không hết đâu! Dưa hấu đã cắt rồi, để lâu ăn sẽ đau bụng đó!”
Viên Tư Niên trợn mắt nhìn ông, nói với Viên Duẫn Hi: “Duẫn Hi, mang một nửa qua cho mẹ con và tẩu tẩu con ở hậu viện để các nàng ăn thử! Dưa hấu tính hàn, bảo tẩu tẩu con chú ý một chút, đừng cho trẻ con ăn quá nhiều.”
Viên Duẫn Hi là con nhỏ nhất nhà, năm nay vừa mới mười bảy tuổi, trên còn hai anh trai và hai chị gái, các anh cũng đã lấy vợ sinh con, các chị cũng đã lấy chồng rồi. Con trai của đại ca cũng vừa ba tuổi, đang độ tuổi đáng yêu, viện trưởng Viên làm cụ của đứa bé có đồ ăn gì ngon cũng sẽ nghĩ đến đứa cháu này.
Mấy anh em của Viên Duẫn Hi cũng nói đùa chỉ có đứa nhỏ lông cánh chưa đủ này mới có thể giật độ ăn từ “miệng cọp”!
Bởi vì hai quả dưa hấu mà phủ Tể tướng giữ lại được ông cụ bướng bỉnh cứ hô hào muốn về trấn Đường Cổ này.
Mà Dương Quận vương đang ở trấn Đường Cổ lại không nghĩ rằng hành động thuận tay muốn kiếm chút tiền tiêu vặt này của mình lại gây thêm bao phiền phức cho cha hắn. Trong thư Tĩnh Vương gửi đến hung hăng tố cáo tội trạng của con trai út với Vương phi.
Lúc này, đây Dương Quận vương đang nghiêm trang ngồi trong sân viện trồng đầy rau cải của Dư gia nhàn nhã uống trà, thưởng thức màu xanh ngập mắt. Dư Tiểu Thảo thì hoàn toàn trái ngược với vẻ nhàn nhã của hắn, vì trong sân viện có một pho tượng lớn mà phải chiến đấu với nồi bát xoong chảo ở trong bếp!
“Dư Tiểu Thảo, tiểu gia muốn ăn cà chua!” Thời tiết cuối xuân nên không có nhiều loại hoa quả. Cà chua Dư gia chua chua ngọt ngọt còn nhiều nước, ngon miệng hơn nhiều loại quả Chu Tuấn Dương từng ăn.
Mấy ngày này Chu Tuấn Dương gần như toàn nhân dịp thuận tiện khi làm chuyện công mà ngày nào cũng đến Dư gia ăn ké. Người này quá kén chọn, không phải Dư Tiểu Thảo nấu, hắn luôn có thể chỉ ra khuyết điểm. Trưởng thôn gia gia thì mong sao không thể cúng luôn tên này, luôn căn dặn phải chiêu đãi Quận vương gia cho tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.