Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 265:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
Chu Tuấn Dương rũ mắt nhìn đôi tay bị băng đến không thể cong lại của mình, thoáng liếc mắt nhìn vẻ mặt khẽ cười trộm như chuột nhỏ của Dư Tiểu, nhàn nhạt hỏi một câu: "Cánh tay của gia cần thời gian bao lâu mới có thể hoạt động lại như cũ?"
Dư Tiểu Thảo vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Thương gân động cốt một trăm ngày, thuốc này của ta có hiệu quả, nhưng dù sao cũng phải một hai tháng mới khỏi hẳn chứ?"
"Vậy... Khoảng thời gian này làm phiền rồi!" Chu Tuấn Dương nhận ra gì đó từ vẻ mặt Tiểu Thảo, nhưng cũng không vạch trần, đương nhiên nói.
Dư Tiểu Thảo đột nhiên có cảm giác mình bị gài bẫy, xù lông như mèo con, đề phòng nhìn Chu Tuấn Dương hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Chu Tuấn Dương nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói: "Ý trên mặt chữ! Thuốc mỡ là do ngươi chế ra, cũng chỉ có ngươi biết phối chế, chắc chắn ngươi hiểu rõ tính chất của thuốc nhất. Cho nên, vì cánh tay của gia, sau này phiền ngươi rồi!”
Nhớ tới tình cảnh nàng bị tiểu Quận vương sai bảo giống như nha hoàn trong nhà hôm trước. Nàng thử giãy dụa lần cuối: "Thật ra thì, cách bôi thuốc mỡ kia của ta không cần kỹ thuật gì cả, chỉ cần bôi đều lên cánh tay là được rồi. Mỗi ngày ta sẽ sắc xong rồi đem tới cho ngươi, ngươi bảo nha hoàn hoặc gã sai vặt bôi lên cho ngươi là được rồi.
Tĩnh Vương phi nghe ra ý định của con trai nhỏ, bị thương gân cốt cũng là chuyện lớn, nếu không cẩn thận hai cánh tay sẽ bị phế, đương nhiên không thể xem thường. Tĩnh Vương phi kéo cánh tay nhỏ bé của Dư Tiểu Thảo, tha thiết nói: "Tiểu Thảo, con là một đứa bé ngoan, mong con thông cảm cho tâm trạng của một người mẹ vì con trai bị thương. Dương Nhi của ta mới mười bảy tuổi, đương lúc thanh xuân trẻ tuổi, ngay cả một người vợ còn chưa kịp cưới, không thể để lại bệnh căn gì được! Đứa nhỏ này số khổ, lúc nhỏ…”
"Mẫu phi!" Chu Tuấn Dương vội vàng cắt ngang lời nói của Tĩnh Vương phi, nói chuyện này để làm gì? Vẫn nên vào thẳng chủ đề, giữ người lại là được rồi!
Nói tới chuyện đó, trong đôi mắt phượng giống như con trai nhỏ của Tĩnh Vương phi lại chứa đầy nước mắt. Bà ấy lấy khăn tay nhẹ nhàng chấm chấm khóe mắt, buồn bã nhìn Dư Tiểu Thảo, nói: "Vì thương tích trên cánh tay của Dương Nhi, ta hy vọng Tiểu Thảo con có thể ở lại biệt viện vài ngày. Những thuốc mỡ kia, chỉ có con đích thân làm, ta mới có thể yên tâm!"
Lúc này, trước mặt Dư Tiểu Thảo không còn là Vương phi nương nương cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là một người mẹ hiền quan tâm yêu thương con trai, nàng không có cách nào nói lời từ chối ra khỏi miệng. Cắn cắn môi, Dư Tiểu Thảo gật đầu nói: "Dân nữ trở về báo cho cha nuôi mẹ nuôi biết, còn phải báo tin về thôn Đông Sơn bên kia nữa..."
Tĩnh Vương phi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bà ấy phái quản sự ngoại viện đến thôn Đông Sơn báo tin rồi phái xe ngựa đưa Tiểu Thảo về Phòng phủ ở thị trấn.
Phòng phu nhân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Kinh, nghe con gái nuôi ngồi xe ngựa của Tĩnh Vương phi trở về, trong lòng thầm nghi ngờ: Tuy nói sau khi tới thôn Đông Sơn, quan hệ của nàng ấy và Tĩnh Vương phi ngày càng thân thiết, Tiểu Thảo cũng rất được bà ấy yêu thích. Nhưng được Tĩnh Vương phi dùng xe ngựa của bà ấy đưa về, vinh dự như vậy đừng nói ở Đường Cổ, cho dù ở Kinh thành cũng không có nhiều như vậy đâu. Tiểu Thảo lại làm ra chuyện "Kinh thế hãi tục" gì để lừa gạt được ân sủng của Vương phi thế?
Sau đó Dư Tiểu Thảo đi vào nói chuyện vừa mới xảy ra cho nàng ấy. Phòng phu nhân mới bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra là nhìn trúng thuốc mỡ tục cốt thông kinh bí chế của nhà Tiểu Thảo! Không nói đến Dương Quận vương vì cứu cha của Tiểu Thảo mới bị thương cánh tay, chỉ bằng thân phận của Dương Quận vương và Tĩnh Vương phi, cũng không phải người như nàng có thể từ chối.
Vừa nghe nói cánh tay của Dương Quận vương ít nhất phải một tháng mới khỏi, Phòng phu nhân có chút mất mát nói: "Thảo Nhi, vậy lần này con lại không thể hồi Kinh với cha nuôi mẹ nuôi rồi. Vốn còn định nhân dịp trăm ngày của Lân Nhi để giới thiệu con với bạn bè thân thích trong Kinh, ai ngờ lại xảy ra chuyện này..."
Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua Tiểu Lân Lân nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn, nhẵn nhụi giống như trứng gà bóc vỏ, có lẽ đang nằm mơ được bú sữa mẹ, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng chóp chép mấy cái, cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Đối với người em trai này, nàng gần như nhìn cậu bé lớn lên, những thay đổi mỗi ngày từ một cậu nhóc đỏ ửng nhăn dúm dó như chú khỉ con, trở thành một đứa bé xinh đẹp giống thiên sứ như bây giờ. Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm đối với cậu nhóc không hề mỏng hơn chị em ruột chút nào.
"Giới thiệu hay không cũng không sao cả. Chỉ là không thể tham gia lễ một trăm ngày của Lân Lân, con cảm thấy có chút tiếc nuối!" Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc một cái. Hình như giấc ngủ bị quấy rầy, cậu nhóc khó chịu khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, dáng vẻ "nếu quấy rầy ta ngủ nữa, ta sẽ khóc cho ngươi xem".
Dư Tiểu Thảo thu tay về, mỉm cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu nhóc, nói với cậu: "Mặc dù không được tham gia lễ một trăm ngày của Tiểu Lân Lân, nhưng tỷ đã sớm chuẩn bị xong lễ vật rồi!"
Phòng phu nhân biết tuy nói Dư gia buôn bán lời được chút bạc, nhưng dù sao cũng là tiền khổ cực thức khuya dậy sớm. Nàng ấy cười nói: "Người trong nhà mà còn nói chuyện lễ vật cái gì? Hơn nữa con cũng còn là con nít đấy!"
Dư Tiểu Thảo lấy một hộp gỗ nhỏ phong cách cổ xưa được điêu khắc tỉnh xảo từ trong ngực, sau đó nhẹ nhàng mở ra, một viên trân châu to cỡ trứng chim cút xuất hiện trước mặt Phòng phu nhân. Trân châu lớn và đẹp như vậy, cho dù là Phòng phu nhân cũng hiếm khi nhìn thấy. Cũng chỉ có viên Đông Châu trên mũ triều phục của Hoàng hậu nương nương mới sánh bằng ấy chứ?
"Thảo Nhi, con... con lấy viên trân châu lớn như vậy từ đâu ra thế? Quá quý giá, mau cất đi! Trân châu này chắc chắn là trân bảo có thể gặp không thể cầu, có tiền cũng chưa chắc mua được ấy chứ, con giữ lại đi, để làm của hồi môn cho mình sau này!" Phòng phu nhân đẩy hộp gỗ lại, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Dư Tiểu Thảo hồn nhiên không quan tâm cười nói: "Viên trân châu này là con vô tình có được trong lúc lặn xuống nước ở ngoài bờ biển. Kỹ năng bơi lội của con bây giờ tốt lắm, nếu muốn trân châu bất cứ lúc nào cũng có thể mò ra được không ít. Đây là lễ vật con tặng Lân đệ đệ, lớn một chút có thể chơi như viên bi.
Chơi một viên trân châu giá trị không rẻ như viên bi? Vậy chẳng phải là lộ liễu khoe giàu hay sao? Phòng phu nhân còn muốn từ chối, lại bị Dư Tiểu Thảo cứng rắn nhét vào trong tay.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi, giành nói trước mẹ nuôi: "Mẹ nuôi, mẹ không nhận, là không xem con như người nhà đó!"
"Vợ à, nếu khuê nữ đã nói thế, vậy nàng cứ nhận lấy đi! Nếu như nàng cảm thấy con gái bị thua thiệt, thì sau này chuẩn bị nhiều của hồi môn cho con bé hơn một chút, đến lúc đó chuẩn bị mười dặm hồng trang, để tên tiểu tử thúi không biết bây giờ đang ở đâu kia không dám đối xử tệ với khuê nữ của ta!" Không biết Phòng Tử Trấn đã vào phòng khi nào, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con.
Dư Tiểu Thảo thấy Phòng phu nhân trịnh trọng nhận lấy trân châu, nhìn cha nuôi không biết thẹn thùng nói: "Đương nhiên! Có một cha nuôi làm Tướng quân, thử xem ai dám không tốt với con chứ! Nắm đấm của cha nuôi con cũng không phải là chỉ để trưng!"
Chu Tuấn Dương bị Tĩnh Vương phi bắt buộc nằm trên giường nghỉ ngơi trùng hợp hắt hơi hai cái thật to, cau mày nhỏ giọng nói: "Không cần phải nói, chắc chắn là nha đầu Dư Tiểu Thảo kia đang chửi xéo gia!"
Tĩnh Vương phi ở một bên lo lắng đắp thêm chăn cho con trai, sợ con bị bệnh. Tuy nói đầu mùa hè không quá nóng nực nhưng đắp chăn kín người cũng không thoải mái cho lắm. Chu Tuấn Dương vội vàng lấy cớ “chảy mồ hôi ảnh hưởng đến việc lành vết thương” để từ chối ý tốt của mẫu phi.
Mấy ngày tiếp theo, Dư Tiểu Thảo ở lại trong biệt viện của Tĩnh Vương phi. Tĩnh Vương phi chuẩn bị cho nàng một trạch viện tinh xảo tao nhã như tiếp đãi khách quý vậy. Trạch viện này cách trạch viện của Chu Tuấn Dương không xa, đi bộ chưa được hai phút đã đến. Còn phái nha hoàn ma ma đặc biệt hầu hạ, tất cả sắp xếp đều không hề thua kém tiểu thư khuê các ở trong Kinh.
Nhưng mà, ngoài sắc thuốc đổi thuốc, nàng còn phải phục vụ tiểu Quận vương ngày ba bữa cơm, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng được mời tới đây để làm đại phu sao? Sao lại lưu lạc thành nha hoàn thiếp thân của tiểu Quận vương rồi?
Dư Tiểu Thảo tay cầm đũa đứng ở bên cạnh bàn, nhìn tiểu Quận vương há to miệng giống như chim yến con gào khóc đòi ăn chờ nàng đút cơm, nàng có một loại xúc động muốn lật bàn.
"Há cảo tôm thủy tinh." Tiểu Quận vương thấy nửa ngày không được ăn đồ mình muốn, lại mở miệng nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt quét qua Dư Tiểu Thảo vẻ mặt xanh mét, tâm trạng không hiểu sao có chút hớn hở.
Dư Tiểu Thảo liếc nhìn bọn nha hoàn bình thường phục vụ ăn uống sinh hoạt của tiểu Quận vương, không vui nói: "Tiểu Quận vương, hình như ta đâu phải nha hoàn nhà các ngươi? Phục vụ ngươi ăn cơm, hình như cũng không thuộc phạm vi trách nhiệm của ta mà?"
Chu Tuấn Dương dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua mấy nha hoàn đứng trong phòng, những nha hoàn kia run lên một cái, nối đuôi đi ra ngoài. Hắn hài lòng thu mắt lại, quơ quơ hai cánh tay bị băng thành xác ướp của mình ở trước mặt Dư Tiểu Thảo, nói: "Bây giờ trong phòng chỉ có hai người là gia và ngươi, đôi tay này của gia còn vì cứu cha ngươi nên mới bị thương, yêu cầu ngươi hầu hạ gia ăn cơm cũng không quá đáng đúng không?"
Quân tử người ta không phải đều làm ơn không mong trả ơn sao? Tiểu Quận vương ngài một ngày tám lần nói vì cứu cha nàng mới bị thương, hay lắm đấy hả? Đây rõ ràng là hành vi làm ơn đòi báo đáp của tiểu nhân mà!
Dư Tiểu Thảo tức giận hừ hừ gắp một viên há cảo tôm thủy tinh, nhét toàn bộ vào trong miệng tiểu Quận vương như muốn hắn nghẹn chết vậy.
Chu Tuấn Dương khó khăn nhai nuốt thức ăn đầy trong miệng, rất lâu sau mới nhai nhuyễn rồi nuốt xuống: "Ngươi muốn mưu sát hả! Cháo! Gia sắp nghẹn chết rồi!"
Dư Tiểu Thảo ném mạnh đũa lên bàn, bưng chén cháo lên, múc một muỗng cháo cho vào miệng tiểu Quận vương. Cháo dính trên muỗng rơi xuống quần áo Chu Tuấn Dương vừa thay lúc sáng.
"Kỹ năng hầu hạ người khác của ngươi quá không chuyên nghiệp, phải luyện tập cho tốt mới được!" Chu Tuấn Dương chọc tức người không đền mạng trách mắng nói.
Khó khăn lắm mới hầu hạ vị tôn đại gia này ăn điểm tâm xong, người ta lại nâng tay lên nói với tiểu nha hoàn thiếp thân: "Nhìn thử cháo ngươi đút đi, vung vẩy khắp nơi. Nếu như là người khác, gia đã sớm phạt đánh rồi! Đến đây, thay quần áo cho gia!"
Dư Tiểu Thảo không thể nhịn được nữa, kêu một tiếng với bên ngoài: "Ai hầu hạ ở bên ngoài vậy? Vào đây thay quần áo cho tiểu Quận vương đi!"
Người bên ngoài nghe xong, sau một trận tiếng bước chân lộn xộn, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Dư Tiểu Thảo kéo cửa ra nhìn một cái, người vốn nên hầu hạ ở bên ngoài, bây giờ ngay cả một bóng ma cũng không nhìn thấy.
Không còn cách nào, Dư Tiểu Thảo lấy một bộ quần áo nàng cho là xấu xí nhất từ tủ quần áo, thay cho tiểu Quận vương. Bộ quần áo này Chu Tuấn Dương cũng không thích, trước giờ chưa từng mặc lần nào. Lúc hắn mặc bộ quần áo màu đỏ tía này xuất hiện trước mặt Tĩnh Vương phi, bà ấy không nhịn được lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Dư Tiểu Thảo vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Thương gân động cốt một trăm ngày, thuốc này của ta có hiệu quả, nhưng dù sao cũng phải một hai tháng mới khỏi hẳn chứ?"
"Vậy... Khoảng thời gian này làm phiền rồi!" Chu Tuấn Dương nhận ra gì đó từ vẻ mặt Tiểu Thảo, nhưng cũng không vạch trần, đương nhiên nói.
Dư Tiểu Thảo đột nhiên có cảm giác mình bị gài bẫy, xù lông như mèo con, đề phòng nhìn Chu Tuấn Dương hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Chu Tuấn Dương nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nói: "Ý trên mặt chữ! Thuốc mỡ là do ngươi chế ra, cũng chỉ có ngươi biết phối chế, chắc chắn ngươi hiểu rõ tính chất của thuốc nhất. Cho nên, vì cánh tay của gia, sau này phiền ngươi rồi!”
Nhớ tới tình cảnh nàng bị tiểu Quận vương sai bảo giống như nha hoàn trong nhà hôm trước. Nàng thử giãy dụa lần cuối: "Thật ra thì, cách bôi thuốc mỡ kia của ta không cần kỹ thuật gì cả, chỉ cần bôi đều lên cánh tay là được rồi. Mỗi ngày ta sẽ sắc xong rồi đem tới cho ngươi, ngươi bảo nha hoàn hoặc gã sai vặt bôi lên cho ngươi là được rồi.
Tĩnh Vương phi nghe ra ý định của con trai nhỏ, bị thương gân cốt cũng là chuyện lớn, nếu không cẩn thận hai cánh tay sẽ bị phế, đương nhiên không thể xem thường. Tĩnh Vương phi kéo cánh tay nhỏ bé của Dư Tiểu Thảo, tha thiết nói: "Tiểu Thảo, con là một đứa bé ngoan, mong con thông cảm cho tâm trạng của một người mẹ vì con trai bị thương. Dương Nhi của ta mới mười bảy tuổi, đương lúc thanh xuân trẻ tuổi, ngay cả một người vợ còn chưa kịp cưới, không thể để lại bệnh căn gì được! Đứa nhỏ này số khổ, lúc nhỏ…”
"Mẫu phi!" Chu Tuấn Dương vội vàng cắt ngang lời nói của Tĩnh Vương phi, nói chuyện này để làm gì? Vẫn nên vào thẳng chủ đề, giữ người lại là được rồi!
Nói tới chuyện đó, trong đôi mắt phượng giống như con trai nhỏ của Tĩnh Vương phi lại chứa đầy nước mắt. Bà ấy lấy khăn tay nhẹ nhàng chấm chấm khóe mắt, buồn bã nhìn Dư Tiểu Thảo, nói: "Vì thương tích trên cánh tay của Dương Nhi, ta hy vọng Tiểu Thảo con có thể ở lại biệt viện vài ngày. Những thuốc mỡ kia, chỉ có con đích thân làm, ta mới có thể yên tâm!"
Lúc này, trước mặt Dư Tiểu Thảo không còn là Vương phi nương nương cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là một người mẹ hiền quan tâm yêu thương con trai, nàng không có cách nào nói lời từ chối ra khỏi miệng. Cắn cắn môi, Dư Tiểu Thảo gật đầu nói: "Dân nữ trở về báo cho cha nuôi mẹ nuôi biết, còn phải báo tin về thôn Đông Sơn bên kia nữa..."
Tĩnh Vương phi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bà ấy phái quản sự ngoại viện đến thôn Đông Sơn báo tin rồi phái xe ngựa đưa Tiểu Thảo về Phòng phủ ở thị trấn.
Phòng phu nhân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Kinh, nghe con gái nuôi ngồi xe ngựa của Tĩnh Vương phi trở về, trong lòng thầm nghi ngờ: Tuy nói sau khi tới thôn Đông Sơn, quan hệ của nàng ấy và Tĩnh Vương phi ngày càng thân thiết, Tiểu Thảo cũng rất được bà ấy yêu thích. Nhưng được Tĩnh Vương phi dùng xe ngựa của bà ấy đưa về, vinh dự như vậy đừng nói ở Đường Cổ, cho dù ở Kinh thành cũng không có nhiều như vậy đâu. Tiểu Thảo lại làm ra chuyện "Kinh thế hãi tục" gì để lừa gạt được ân sủng của Vương phi thế?
Sau đó Dư Tiểu Thảo đi vào nói chuyện vừa mới xảy ra cho nàng ấy. Phòng phu nhân mới bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra là nhìn trúng thuốc mỡ tục cốt thông kinh bí chế của nhà Tiểu Thảo! Không nói đến Dương Quận vương vì cứu cha của Tiểu Thảo mới bị thương cánh tay, chỉ bằng thân phận của Dương Quận vương và Tĩnh Vương phi, cũng không phải người như nàng có thể từ chối.
Vừa nghe nói cánh tay của Dương Quận vương ít nhất phải một tháng mới khỏi, Phòng phu nhân có chút mất mát nói: "Thảo Nhi, vậy lần này con lại không thể hồi Kinh với cha nuôi mẹ nuôi rồi. Vốn còn định nhân dịp trăm ngày của Lân Nhi để giới thiệu con với bạn bè thân thích trong Kinh, ai ngờ lại xảy ra chuyện này..."
Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua Tiểu Lân Lân nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn, nhẵn nhụi giống như trứng gà bóc vỏ, có lẽ đang nằm mơ được bú sữa mẹ, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng chóp chép mấy cái, cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Đối với người em trai này, nàng gần như nhìn cậu bé lớn lên, những thay đổi mỗi ngày từ một cậu nhóc đỏ ửng nhăn dúm dó như chú khỉ con, trở thành một đứa bé xinh đẹp giống thiên sứ như bây giờ. Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm đối với cậu nhóc không hề mỏng hơn chị em ruột chút nào.
"Giới thiệu hay không cũng không sao cả. Chỉ là không thể tham gia lễ một trăm ngày của Lân Lân, con cảm thấy có chút tiếc nuối!" Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc một cái. Hình như giấc ngủ bị quấy rầy, cậu nhóc khó chịu khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, dáng vẻ "nếu quấy rầy ta ngủ nữa, ta sẽ khóc cho ngươi xem".
Dư Tiểu Thảo thu tay về, mỉm cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu nhóc, nói với cậu: "Mặc dù không được tham gia lễ một trăm ngày của Tiểu Lân Lân, nhưng tỷ đã sớm chuẩn bị xong lễ vật rồi!"
Phòng phu nhân biết tuy nói Dư gia buôn bán lời được chút bạc, nhưng dù sao cũng là tiền khổ cực thức khuya dậy sớm. Nàng ấy cười nói: "Người trong nhà mà còn nói chuyện lễ vật cái gì? Hơn nữa con cũng còn là con nít đấy!"
Dư Tiểu Thảo lấy một hộp gỗ nhỏ phong cách cổ xưa được điêu khắc tỉnh xảo từ trong ngực, sau đó nhẹ nhàng mở ra, một viên trân châu to cỡ trứng chim cút xuất hiện trước mặt Phòng phu nhân. Trân châu lớn và đẹp như vậy, cho dù là Phòng phu nhân cũng hiếm khi nhìn thấy. Cũng chỉ có viên Đông Châu trên mũ triều phục của Hoàng hậu nương nương mới sánh bằng ấy chứ?
"Thảo Nhi, con... con lấy viên trân châu lớn như vậy từ đâu ra thế? Quá quý giá, mau cất đi! Trân châu này chắc chắn là trân bảo có thể gặp không thể cầu, có tiền cũng chưa chắc mua được ấy chứ, con giữ lại đi, để làm của hồi môn cho mình sau này!" Phòng phu nhân đẩy hộp gỗ lại, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Dư Tiểu Thảo hồn nhiên không quan tâm cười nói: "Viên trân châu này là con vô tình có được trong lúc lặn xuống nước ở ngoài bờ biển. Kỹ năng bơi lội của con bây giờ tốt lắm, nếu muốn trân châu bất cứ lúc nào cũng có thể mò ra được không ít. Đây là lễ vật con tặng Lân đệ đệ, lớn một chút có thể chơi như viên bi.
Chơi một viên trân châu giá trị không rẻ như viên bi? Vậy chẳng phải là lộ liễu khoe giàu hay sao? Phòng phu nhân còn muốn từ chối, lại bị Dư Tiểu Thảo cứng rắn nhét vào trong tay.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi, giành nói trước mẹ nuôi: "Mẹ nuôi, mẹ không nhận, là không xem con như người nhà đó!"
"Vợ à, nếu khuê nữ đã nói thế, vậy nàng cứ nhận lấy đi! Nếu như nàng cảm thấy con gái bị thua thiệt, thì sau này chuẩn bị nhiều của hồi môn cho con bé hơn một chút, đến lúc đó chuẩn bị mười dặm hồng trang, để tên tiểu tử thúi không biết bây giờ đang ở đâu kia không dám đối xử tệ với khuê nữ của ta!" Không biết Phòng Tử Trấn đã vào phòng khi nào, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con.
Dư Tiểu Thảo thấy Phòng phu nhân trịnh trọng nhận lấy trân châu, nhìn cha nuôi không biết thẹn thùng nói: "Đương nhiên! Có một cha nuôi làm Tướng quân, thử xem ai dám không tốt với con chứ! Nắm đấm của cha nuôi con cũng không phải là chỉ để trưng!"
Chu Tuấn Dương bị Tĩnh Vương phi bắt buộc nằm trên giường nghỉ ngơi trùng hợp hắt hơi hai cái thật to, cau mày nhỏ giọng nói: "Không cần phải nói, chắc chắn là nha đầu Dư Tiểu Thảo kia đang chửi xéo gia!"
Tĩnh Vương phi ở một bên lo lắng đắp thêm chăn cho con trai, sợ con bị bệnh. Tuy nói đầu mùa hè không quá nóng nực nhưng đắp chăn kín người cũng không thoải mái cho lắm. Chu Tuấn Dương vội vàng lấy cớ “chảy mồ hôi ảnh hưởng đến việc lành vết thương” để từ chối ý tốt của mẫu phi.
Mấy ngày tiếp theo, Dư Tiểu Thảo ở lại trong biệt viện của Tĩnh Vương phi. Tĩnh Vương phi chuẩn bị cho nàng một trạch viện tinh xảo tao nhã như tiếp đãi khách quý vậy. Trạch viện này cách trạch viện của Chu Tuấn Dương không xa, đi bộ chưa được hai phút đã đến. Còn phái nha hoàn ma ma đặc biệt hầu hạ, tất cả sắp xếp đều không hề thua kém tiểu thư khuê các ở trong Kinh.
Nhưng mà, ngoài sắc thuốc đổi thuốc, nàng còn phải phục vụ tiểu Quận vương ngày ba bữa cơm, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng được mời tới đây để làm đại phu sao? Sao lại lưu lạc thành nha hoàn thiếp thân của tiểu Quận vương rồi?
Dư Tiểu Thảo tay cầm đũa đứng ở bên cạnh bàn, nhìn tiểu Quận vương há to miệng giống như chim yến con gào khóc đòi ăn chờ nàng đút cơm, nàng có một loại xúc động muốn lật bàn.
"Há cảo tôm thủy tinh." Tiểu Quận vương thấy nửa ngày không được ăn đồ mình muốn, lại mở miệng nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt quét qua Dư Tiểu Thảo vẻ mặt xanh mét, tâm trạng không hiểu sao có chút hớn hở.
Dư Tiểu Thảo liếc nhìn bọn nha hoàn bình thường phục vụ ăn uống sinh hoạt của tiểu Quận vương, không vui nói: "Tiểu Quận vương, hình như ta đâu phải nha hoàn nhà các ngươi? Phục vụ ngươi ăn cơm, hình như cũng không thuộc phạm vi trách nhiệm của ta mà?"
Chu Tuấn Dương dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua mấy nha hoàn đứng trong phòng, những nha hoàn kia run lên một cái, nối đuôi đi ra ngoài. Hắn hài lòng thu mắt lại, quơ quơ hai cánh tay bị băng thành xác ướp của mình ở trước mặt Dư Tiểu Thảo, nói: "Bây giờ trong phòng chỉ có hai người là gia và ngươi, đôi tay này của gia còn vì cứu cha ngươi nên mới bị thương, yêu cầu ngươi hầu hạ gia ăn cơm cũng không quá đáng đúng không?"
Quân tử người ta không phải đều làm ơn không mong trả ơn sao? Tiểu Quận vương ngài một ngày tám lần nói vì cứu cha nàng mới bị thương, hay lắm đấy hả? Đây rõ ràng là hành vi làm ơn đòi báo đáp của tiểu nhân mà!
Dư Tiểu Thảo tức giận hừ hừ gắp một viên há cảo tôm thủy tinh, nhét toàn bộ vào trong miệng tiểu Quận vương như muốn hắn nghẹn chết vậy.
Chu Tuấn Dương khó khăn nhai nuốt thức ăn đầy trong miệng, rất lâu sau mới nhai nhuyễn rồi nuốt xuống: "Ngươi muốn mưu sát hả! Cháo! Gia sắp nghẹn chết rồi!"
Dư Tiểu Thảo ném mạnh đũa lên bàn, bưng chén cháo lên, múc một muỗng cháo cho vào miệng tiểu Quận vương. Cháo dính trên muỗng rơi xuống quần áo Chu Tuấn Dương vừa thay lúc sáng.
"Kỹ năng hầu hạ người khác của ngươi quá không chuyên nghiệp, phải luyện tập cho tốt mới được!" Chu Tuấn Dương chọc tức người không đền mạng trách mắng nói.
Khó khăn lắm mới hầu hạ vị tôn đại gia này ăn điểm tâm xong, người ta lại nâng tay lên nói với tiểu nha hoàn thiếp thân: "Nhìn thử cháo ngươi đút đi, vung vẩy khắp nơi. Nếu như là người khác, gia đã sớm phạt đánh rồi! Đến đây, thay quần áo cho gia!"
Dư Tiểu Thảo không thể nhịn được nữa, kêu một tiếng với bên ngoài: "Ai hầu hạ ở bên ngoài vậy? Vào đây thay quần áo cho tiểu Quận vương đi!"
Người bên ngoài nghe xong, sau một trận tiếng bước chân lộn xộn, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Dư Tiểu Thảo kéo cửa ra nhìn một cái, người vốn nên hầu hạ ở bên ngoài, bây giờ ngay cả một bóng ma cũng không nhìn thấy.
Không còn cách nào, Dư Tiểu Thảo lấy một bộ quần áo nàng cho là xấu xí nhất từ tủ quần áo, thay cho tiểu Quận vương. Bộ quần áo này Chu Tuấn Dương cũng không thích, trước giờ chưa từng mặc lần nào. Lúc hắn mặc bộ quần áo màu đỏ tía này xuất hiện trước mặt Tĩnh Vương phi, bà ấy không nhịn được lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.