Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 267:

Quỹ Họa Tình Vũ

06/12/2022

"Nói cái gì vậy!" Nếu cánh tay của Chu Tuấn Dương có thể cử động, chắc chắn hắn sẽ gõ lên đầu nàng một cái thật kêu: "Vậy cũng có thể tính là diễm ngộ à? Chỉ là một con cóc ghẻ làm người khác chán ghét mà thôi!"

"Eo! Có người da mặt thật là dày nha, tự ví von mình với thiên nga trắng!" Dư Tiểu Thảo không ngừng hít hà.

Lúc này Chu Tuấn Dương thật sự nâng lên cánh tay không thể cử động của mình, gõ nhẹ lên đầu tiểu nha đầu một cái, tức giận nói: "Tuổi còn nhỏ, trong đầu toàn chứa mấy thứ lộn xộn. Đi thôi, muốn đi đâu, gia đi với ngươi!"

Dư Tiểu Thảo che đầu làm mặt quỷ, cuối cùng là ai đi với ai vậy! Nàng khẽ suy nghĩ, nói: “Đầu tiên đến Trân Tu Lâu trước, mua gà quay và vịt quế hoa, sau đó đến thư viện Vinh Hiên!"

Từ khi Viện trưởng Viên nói sang năm Tiểu Thạch Đầu nhà nàng có thể thi đồng sinh, tiểu đệ đã xem thư viện Vinh Hiên như nhà mình luôn rồi, cho dù được nghỉ cũng rất ít về nhà. Nói muốn dành nhiều thời gian để học tập hơn. Mặc dù Viện trưởng Viên không ở thư viện, nhưng vẫn nhờ Giám viện và Sơn trưởng* trông nom em trai nhỏ, còn lấy ra đề thi đồng sinh của rất nhiều năm trước cho Dư Phàm làm, chờ khi cậu bé nộp lại sẽ chỉ bảo chút chút.

*Sơn trưởng: người dạy học

Đã lâu rồi không nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu, trong lòng rất nhớ thương. Gần đây, vì sợ làm phiền em trai học tập, Tiểu Thảo không chăm chỉ đến như trước nữa, không biết em trai nhỏ có gầy đi không?

Chu Tuấn Dương vốn bởi vì ở nhà mãi có chút buồn bực, nên muốn đi ra ngoài lang thang, đi dạo ở đâu cũng vậy, đi xem thử thư viện nổi danh của triều Đại Minh cũng được!

Dư Tiểu Thảo đi thẳng tới bếp sau của Trân Tu Lâu, chào hỏi Dương Phong một tiếng, lấy một con gà quay, một con vịt quế hoa, cắt ra lấy túi giấy dầu bao lại rồi cầm đi.

"Ăn cơm chùa không trả tiền hả?" Chu Tuấn Dương không biết quan hệ của Dư Tiểu Thảo và Trân Tu Lâu, yên lặng đứng nhìn mọi chuyện, không nhịn được hỏi một câu.

"Trước giờ, bản cô nương ăn gì ở Trân Tu Lâu đều không cần phải trả tiền! Ít gặp nên cái gì cũng thấy lạ à?" Dư Tiểu Thảo tay xách gà quay, quơ quơ ở trước mặt hắn, cho hắn một nụ cười khoe khoang xấu xa.

Chu Tuấn Dương biết ăn cơm ở Trân Tu Lâu phải đặt trước, nhất là bao phòng, lúc làm ăn khá khẩm đặt trước hơn một tháng cũng chưa chắc có thể đặt được. Thấy dáng vẻ đắc ý khoe khoang của Dư Tiểu Thảo, hắn không nhịn được muốn làm khó nàng: "Có mặt mũi như vậy hả? Vậy trưa nay, chúng ta ăn cơm tại Trân Tu Lâu luôn đi, ngươi mời khách!"

Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ lúng túng bối rối của Dư Tiểu Thảo, không ngờ người ta lại hồn nhiên không thèm để ý gật đầu một cái: "Được! Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Chuyện nhỏ!"

Năm ngoái, tiền hoa hồng gà quay và vịt quế hoa của Dư Tiểu Thảo chỉ cuối năm đã vượt qua ba vạn lượng. Số bạc này được nàng chia làm năm phần, gửi vào trong ngân hàng tư nhân Chu gia mở ở thị trấn. Bốn anh chị em, mỗi người một phần, một phần khác là tiền dưỡng già của vợ chồng Dư Hải sau này.

Ban đầu Dư Hải và anh em Dư Hàng cảm thấy tiền này là do con gái (em gái) kiếm được, kiên quyết không nhận, nhưng thái độ của Dư Tiểu Thảo còn cứng rắn hơn, nói gì mà nàng thân là một thành viên trong nhà, tiền kiếm được cũng là của gia đình, bọn họ không cần chính là không coi nàng như người trong nhà!



Thấy Tiểu Thảo thật sự nổi giận, bọn họ mới miễn cưỡng nhận lấy bạc, quyết định giữ lại để sau này Tiểu Thảo xuất giá làm của hồi môn cho nàng. Tiểu Liên cũng nói muốn sung bạc mình kiếm được vào công quỹ, bởi vì nàng ấy cũng là một thành viên trong nhà. Lại bị một câu: "Một chút bạc kia của tỷ, không đủ nhét kẻ răng đâu, lấy hay không có liên quan gì sao?" của Dư Tiểu Thảo đẩy ngược lại.

Trong lòng Tiểu Liên không phục lắm: Bây giờ nàng ấy làm ăn cũng rất phát đạt đó có được không? Một tháng cũng thu nhập được mấy chục lượng bạc, một năm cũng được mấy trăm lượng bạc, mặc dù không sánh bằng tốc độ kiếm tiền biến thái của em gái, nhưng ở thôn Đông Sơn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi! Nhưng mà, trong lòng nàng ấy biết, em gái đang nghĩ cho nàng ấy, cho nàng ấy giữ chút tiền để dành!

Vì chuyện này, Dư Tiểu Thảo còn triệu tập thành viên trong nhà, mở cuộc họp gia đình. Sau này tiền trong nhà kiếm được đều chia thành năm phần, phần của mình có thể tùy ý sắp xếp, tiền gả cưới của anh chị em sau này cũng sẽ lấy ra từ phần tiền kia của mình. Còn phần tiền của cha mẹ, họ muốn cho ai là quyền của họ, những người khác không được phép có ý kiến.

Từ khi tách ra tới nay, những cách kiếm tiền trong nhà không phải đều do Dư Tiểu Thảo nghĩ ra sao? Tiền kiếm được nhiều nhất cũng là công lao của Dư Tiểu Thảo. Nếu nàng đã nói như vậy, những người khác còn có thể có ý kiến gì? Mấy anh chị em đều cảm thấy mình được hưởng may mắn của em gái (nhị tỷ), trong lòng cảm thấy rất ngại.

Khụ khụ, hình như đi hơi xa! Trở lại chuyện chính, Dư Tiểu Thảo xách gà quay, vịt quế hoa, lại mang chút mứt và điểm tâm trẻ em thích ở cửa hiệu nổi tiếng trên đường, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi tới thư viện Vinh Hiên.

Chu Tuấn Dương phê bình kín đáo điểm tâm của cửa hàng điểm tâm: "Đây là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất hả? Chỉ có mấy loại điểm tâm như vậy, nhìn bên ngoài cũng không thấy thèm ăn, hương vị chắc chắn cũng rất khó ăn đúng không! Sau này đến Kinh thành, gia dẫn ngươi đi ăn bánh hoa tử đằng tươi, bánh sữa tổ ong, bánh hoa sen nổi tiếng nhất Kinh thành, bảo đảm ngươi ăn rồi sẽ muốn ăn tiếp, vĩnh viễn ăn không đủ!”

Những lời này, Dương Quận vương nói ngay trong tiệm điểm tâm của người ta, ánh mắt như dao sắc của ông chủ phóng về phía hắn, hắn còn không biết, cứ đứng đó thao thao bất tuyệt. Sau khi Dư Tiểu Thảo thanh toán bạc, gần như là chạy ra ngoài. Nếu như không chạy, nàng sợ nhân viên trong tiệm sẽ đánh bọn họ mất.

"Tiểu Quận vương, hôm nay ngài nói hơi nhiều lời đó!" Dư Tiểu Thảo khó hiểu nhắc nhở hắn.

Chu Tuấn Dương cho là nàng đang chê hắn nói nhiều, trợn mắt nói: "Ngại gia lắm mồm? Nếu là người khác gia còn lười lắm mồm ấy chứ!"

Chu Tuấn Dương cũng không biết tại sao, ở trước mặt nha đầu Dư Tiểu Thảo này, hắn không còn thần hồn nát thần tính, không cần đề phòng khắp nơi, có thể thả lỏng toàn thân, đương nhiên sẽ nói nhiều rồi!

Dư Tiểu Thảo cực kỳ xem thường liếc hắn một cái, treo bánh ngọt vừa mua được lên trên ngón tay hắn, xoay người tiếp tục đi về phía thư viện Vinh Hiên. Chu Tuấn Dương nhìn bánh ngọt trong tay, có chút dở khóc dở cười: Bây giờ ai là người hầu của ai vậy?

Lưu tổng quản cũng không dám cho chủ tử xách đồ, vội vàng nhận lấy bánh ngọt trong tay Quận vương gia, trong lòng có chút oán trách Dư Tiểu Thảo: Cánh tay của chủ từ còn chưa khỏi đâu, sao còn để chủ tử xách đồ chứ, nếu bị căng thì phải làm sao đây?

Nếu như Dư Tiểu Thảo có thuật độc tâm, chắc chắn nàng sẽ cho ông ấy một ánh mắt xem thường: Bánh ngọt chỉ hơn nửa cân, có thể làm chủ tử nhà ngươi mệt sao? Cũng quá ẻo lả rồi!

Thư viện Vinh Hiện và biệt viện của Tĩnh Vương phi, một nơi ở phía đông một nơi ở phía tây, hoàn toàn ngược hướng nhau. Bắt đầu đi từ biệt viện, gần như phải xuyên qua cả trấn Đường Cổ.

Tiểu Thảo nhìn giờ một chút, cách lúc ăn cơm nghỉ trưa còn lâu, bèn vừa đi dạo, vừa nhàn nhã đi đến thư viện Vinh Hiên. Đến buổi trưa thì đúng lúc đi tới trước cửa thư viện.



Dư Tiểu Thảo đã xem người gác cổng của thư viện như người quen. Nhiệt tình lên tiếng chào hỏi với đại thúc gác cổng, sau đó Dư Tiểu Thảo dẫn theo hai “cái đuôi” đi vào cửa nhỏ bên cạnh thư viện.

Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, các học sinh mặc quần áo đủ màu rối rít đi ra từ học đường của mình. Tuy cao thấp mập ốm không giống nhau, nhưng đều tỏa ra nồng đậm phong độ của người trí thức. Bọn họ tụm năm tụm ba, nhẹ giọng chậm rãi thảo luận về kiến thức thầy giáo vừa dạy.

"Nhị tỷ, nhị tỷ!" Giọng nói oang oang của Tiểu Bàn Tử khiến tất cả học sinh đều liếc mắt nhìn qua. Sau khi nhìn thấy quần áo màu xanh nước biển của sơ cấp trên người cậu, ai cũng đều mỉm cười cười một tiếng quay đầu đi. Đối với các đàn em tuổi còn nhỏ, các sư huynh đều rất bao dung.

"Đây là em trai của ngươi à?" Chu Tuấn Dương nhìn Tôn Nhuận Trạch mập mạp trước mặt, cố gắng tìm điểm giống Dư Tiểu Thảo trên mặt cậu bé, nhưng không có kết quả. Chẳng lẽ bởi vì quá mập, cho nên thịt chen chúc làm ngũ quan biến dạng nên mới không nhìn ra điểm giống nhau của chị em hai người sao?

Tiểu Thạch Đầu dùng sức đẩy thân thể mập mạp của Tôn Nhuận Trạch, bĩu môi nói với cậu: "Đã nói bao nhiêu lần rồi? Đó là nhị tỷ của ta, không phải nhị tỷ của ngươi! Ngươi đổi họ lúc nào vậy?"

Ánh mắt của Tôn Nhuận Trạch nhìn chằm chằm túi giấy dầu trong tay Dư Tiểu Thảo, dùng sức hít mũi một cái, sau khi ngửi được mùi gà quay thơm nồng, nhếch môi cong lên một nụ cười thật lớn, ôm cổ Tiểu Thạch Đầu, nói: "Dư Phàm, chúng ta là ai với ai nào? Nhị tỷ của ngươi cũng là nhị tỷ của ta, phân chia rõ ràng như vậy làm gì? Nhị tỷ, lâu rồi không thấy tỷ tới, đem đồ ăn ngon gì cho bọn đệ thế ạ?"

Còn Tiểu Thạch Đầu lại đưa mắt nhìn về phía nam tử khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo phía sau nhị tỷ, chân mày nhỏ nhíu lại, hỏi một câu: "Nhị tỷ, hắn là ai vậy?"

Lúc này Dư Tiểu Thảo mới nhớ tới sau lưng còn có người khác, cười nói: "Hắn hả! Dương Quận vương đấy! Trước khi tiểu Quận vương ra biển, không phải đệ đã từng gặp hắn ở bến tàu sao? Còn suýt nữa bị hắn dọa khóc đó!"

Dư Tiểu Thảo vừa nói thế, Dương Quận vương chợt nghĩ ra hình như thật sự có chuyện như vậy, trước kia hắn mặt mũi khó ưa vậy sao, còn dọa một đứa bé khóc?

Tiểu Thạch Đầu cũng nhớ tới chuyện lúc đó, cậu bé bây giờ không còn là cậu bé trước kia nữa rồi. Tiểu Thạch Đầu nho nhã lễ phép thi lễ với Dương Quận vương một cái, mấy người bạn cùng phòng của cậu bé cũng thu lại dáng vẻ hi hi ha ha, thỉnh an Dương Quận vương.

Dư Tiểu Thảo thấy mấy đứa nhỏ bởi vì sự xuất hiện của Dương Quận vương mà trở nên cẩn thận, bèn nghiêng đầu nói với Chu Tuấn Dương: "Tiểu Quận vương, không phải ngài nói muốn nhìn thử thư viện Vinh Hiên như thế nào sao? Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, ngươi có thể tùy tiện đi dạo trong thư viện một lát. Đừng đi quá xa. Lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi!"

Gia nói muốn đi dạo thư viện Vinh Hiên khi nào? Dám tùy ý đuổi gia đi như vậy. Trưa nay phải độc ác làm thịt nha đầu nay một chút, cho nàng chảy máu luôn! Chu Tuấn Dương trợn mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, dẫn Lưu tổng quản chậm rãi đi ra ngoài.

Trước khi Lưu tổng quản đi còn kính đáo đưa bánh ngọt cho Tiểu Thạch Đầu, vỗ vỗ bả vai của cậu bé, cười như không cười nhìn Dư Tiểu Thảo một cái. Nha đầu này đúng là to gan, chưa có người thứ hai dám ghét bỏ Dương Quận vương rõ ràng như thế, còn đuổi ngài ấy đi!

Quận vương gia vừa rời khỏi, mấy đứa bé lại trở nên hoạt bát. Tiểu Bàn Tử xung phong lấy cơm giúp Tiểu Thạch Đầu, để cho hai chị em có thời gian nói chuyện riêng.

"Gần đây sao rồi? Việc học tập có nặng nề không? Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, sang năm đệ chỉ mới tám tuổi thôi, muốn thi đồng sinh, có phải hơi sớm không?" Dư Tiểu Thảo không hy vọng em trai nhỏ của mình biến thành một con mọt sách chỉ biết học. Mỗi lần đến ngày nghỉ phép hoặc nghỉ lễ, nàng đều chưa từng cho em trai nhỏ đụng vào sách vở, chỉ dẫn cậu bé lên núi xuống biển chơi đùa thỏa thích, hy vọng cậu bé có thể có một tuổi thơ vui vẻ khó quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook