Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 274:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
Dư lão đầu vừa ăn xương sườn canh vừa lắc đầu nói: "Có tiền cũng không cần tốn như vậy! Tích cóp chút bạc ở trong tay, tương lai có chuyện gì cũng ứng phó kịp! Đúng rồi, Đại Hải, ngày mai con lên thị trấn mua thêm chút lương thực trở về. Ta thấy thời tiết này, không biết đến lúc nào trời mới có thể mưa nữa! Nếu tình hình hạn hán không giảm bớt, khẳng định giá lương thực sẽ tăng con."
Dư Thải Phượng nhíu mày nói: "Trời như thế này, lương thực rất dễ bị mọt! Nếu mua nhiều, lỡ mưa mấy ngày, không phải lương thực sẽ bị hỏng hết sao?"
Dư lão đầu gặm xong miếng xương sườn cuối cùng, nhìn hai đứa con trai gái nói: "Đến lúc đó thêm chút cao lương, lúa mì các loại. Lúc trời nắng có thể mang ra phơi lại, sẽ không tổn thất bao nhiêu!"
Dư Thải Phượng nhớ tới chuyện nhà mình khi còn ở Đông Bắc, lo lắng nói: "Cha, người thấy có nên nhắc nhở trưởng thôn một chút để người trong thôn đều tích trữ chút lương thực hay không. Bằng không đến lúc đó chỉ nhà chúng ta có lương thực, người này tới mượn người kia tới vay thì cũng không thể chống đỡ được trong thời gian dài! Người ta khi đói đều nóng nảy, tình cảm gì cũng sẽ bỏ qua!"
Năm ngoái lúc Đông Bắc bị nạn hạn hán, lương thực nhà bọn họ tích trữ vốn dĩ có thể chống đỡ đến đầu xuân. Nhưng sau lại bị kẻ vay người mượn mới không thể không xa rời quê hương, tới nương dựa nhà mẹ. Nàng cũng không muốn nhà đệ đệ sẽ lại giẫm lên vết xe đổ của mình.
Dư lão đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ăn cơm xong, ta đến trưởng thôn đại ca nói với ông ấy."
Dư Tiểu Thảo ăn ngô luộc thơm ngào ngạt. Không sai, chính là ngô luộc! Kiếp trước, Dư Tiểu Thảo đi mua ngô tươi chỉ hết mấy tệ, mang về luộc chín mềm, ăn một miếng nhưng vẫn còn thơm trong miệng. Ăn một miếng thôi mà đã yêu thích không ngừng rồi.
Sau khi xuyên tới đây, ngô còn chưa được lưu tới Trung Nguyên, muốn ăn cũng không có mà ăn. Thật vất vả mới lấy được hạt giống ngô từ chỗ của tiểu Quận vương trồng được hơn mười mẫu ngô, sao có thể không luộc mấy bắp ăn cho đỡ thèm?
Thừa dịp mấy ngày nay, tiểu Quận vương kia không ở đây trông coi, Dư Tiểu Thảo để Tiểu Bổ Thiên Thạch ủ chín mấy bắp ngô trước. Hôm nay hái được hơn mười bắp ngô, luộc chín cả nhà cùng nhau nếm thử.
Chung quy ngô cũng là thứ được triều đình coi trọng, lúc Dư Tiểu Thảo bẻ ngô ôm trở về, Liễu thị đang nấu cơm chiều trong phòng bếp suýt chút nữa bị dọa ngất đi. Ăn vụng ngô trồng thí nghiệm, chính là trọng tội chém đầu. Sao lá gan con gái nàng ấy lớn vậy như, dám âm thầm bẻ trộm ngô mang về. Bây giờ muốn mang trả bên trên cũng không thể, nàng ấy chỉ có thể tức giận cầm côn đuổi theo muốn đánh Tiểu Thảo. Tiểu Thảo may mắn chân cẳng tốt đi đứng mau lẹ, tương đối linh hoạt, mới có thể tránh được "Độc thủ".
Nhìn Dư Tiểu Thảo hăng hái gặm ngô như sóc con vui vẻ gặm đồ ăn, Liễu thị cắn răng nói: "Ăn! Con còn dám ăn! Nếu để Quận vương gia biết được, không phạt trượng con mới lạ! Nếu báo lên triều đình, nói không chừng sẽ bị chém đầu!"
Dư Tiểu Thảo không cho là đúng trợn trắng mắt lên, nói: "Không phải chỉ ăn mấy bắp ngô thôi sao? Sao đến mức đó chứ? Dù tiểu Quận vương có biết, nhiều ngô như vậy ăn mấy bắp thì có liên quan gì chứ? Hơn nữa, chỗ ngô này cũng đã bị con bẻ rồi, không thể quay về trên cây nữa, không ăn cũng lãng phí. Đại cô, cô phụ, Tuấn Bình, mọi người cũng ăn đi! Không ăn thì con sẽ ăn thay mọi người!"
Dư Thải Phượng thấy thần thái ung dung của Dư Tiểu Thảo, khẩn trương trong lòng cũng hóa giải vài phần. Cháu gái nói rất đúng, dù sao cũng đã bẻ rồi, ăn hay không ăn cũng thế! Nàng cầm một bắp đưa cho chồng mình, cười nói: "Con có cái bụng lớn bao nhiêu, một người có thể ăn hơn mười bắp ngô sao? Không sợ bội thực à?"
Lưu Tuấn Bình thấy mẹ và cha đều ăn, cũng cầm một bắp ngô lên, bắt chước dáng vẻ của Tiểu Thảo gặm một miệng thật to. Mùi hương độc đáo của ngô từ từ lan tỏa trong miệng, trong mềm mại mang theo một tia hương vị ngọt ngào.
Nói thật, ngô được tưới nước linh thạch còn mềm và có hương vị còn ngon hơn cả ngô bình thường. Ngay cả Tiểu Phương Bình cũng gặm đến hăng hái. Dư Tiểu Thảo nhắc nhở: "Tiểu Bình Bình, phải nhai cẩn thận mới được nuốt xuống. Bằng không lúc ị ra phân, sẽ lôi ra cả hạt ngô còn nguyên đó!"
Tiểu Phương Bình miệng cố gắng nhai nuốt, không rảnh lo nói chuyện, dùng sức gật đầu biểu đạt ý của bản thân.
Lưu Yến Nhi cũng thích hương vị ngô, cô bé tinh tế thưởng thức, thật lâu mới nuốt xuống, nói: "Ngô đúng là cây trồng có sản lượng cao. Chỉ ba bốn cây đã có thể thu được một chậu lớn bắp ngô. Con thử cân, một bắp ngô cũng phải nặng một phần tư cân. Đại cữu, người nói này một mẫu đất trồng được bao nhiêu cây ngô, tính ra được khoảng bao nhiêu cân!"
Tiểu Phương Bình cố gắng nuốt ngô trong miệng xuống, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Nhiều ngô như vậy, ăn mỗi ngày cũng ăn không hết!"
Lưu Tuấn Bình gõ đầu cậu bé một chút, nói: "Đồ tham ăn nhỏ! Chỉ nghĩ tới ăn! Ngô trong đất của đại cữu là trồng giúp triều đình. Nếu ăn hết rồi đến lúc triều đình cần thì đệ lấy cái gì trả cho người ta? Chuyện ăn ngô, ngàn vạn lần không được nói ra bên ngoài, bằng không quan phủ sẽ bắt đệ đi ngồi tù!"
Tiểu Phương Bình nghe ăn một bắp ngô sẽ bị ngồi tù, ngay lập tức cầm bắp ngô đã gặm một nửa, không biết có nên ăn tiếp hay không.
Dư Tiểu Thảo thấy dáng vẻ muốn khóc cũng không dám khóc của cậu bé, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, nói: "Chỉ cần đệ đừng nói đi ra ngoài, nếu quan phủ không biết, tự nhiên sẽ không bắt chúng ta! Chúng ta trồng nhiều ngô như vậy, thiếu một hai cây, ai có thể phát hiện ra? Mau ăn đi, ăn xong rồi, biểu tỷ có đồ ăn ngon cho đệ!"
Dư Tiểu Thảo nói thân cây ngô ăn cũng rất ngon. Lúc hái ngô xong, Dư Tiểu Thảo lại bảo bổ thiên thạch ủ chín thân cây ngô. Thân cây ngô có nước linh thạch tưới, hương vị thoang thoảng ngọt lành, còn ngon hơn cả ăn mía!
Sau bữa cơm chiều, mấy đứa trẻ mỗi người ôm một đoạn thân cây ngô nhấm nháp. Tiểu Phương Bình cười nói: "Đại ca, ăn thân cây ngô quan phủ sẽ không bắt chúng ta chứ? Sau này khi thu hoạch ngô xong, chúng ta mang thân cây ngô về làm đồ ăn vặt!"
"Sau này thân cây ngô sẽ khô kiệt, sẽ không còn nước nữa, muốn ăn cũng chỉ có thể ăn một hai ngày mà thôi. Chỉ là lúc đó thân cây ngô vẫn có thể cho gia súc ăn. Tiểu Hôi và con ngựa nhà ta sẽ có đồ ăn mùa đông! Thân cây ngô phơi khô cũng là một loại rơm rất tốt!" Dư Tiểu Thảo giới thiệu công dụng của thân cây ngô sau khi phơi khô.
Tiểu Phương Bình vui vẻ nói: "Cả cây ngô đều tốt cả! Sau này chúng ta trồng cây này nhiều chút!"
Dư Tiểu Thảo tính toán nói: "Mười mẫu đất của chúng ta ít nhất cũng có thể trồng được hai vạn cân ngô. Hạt ngô nghiền thành mỳ, làm món chính còn ngon hơn mì kê. Hơn nữa ăn nhiều không bị nóng ruột như khoai lang."
Dư lão đầu nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu mới nói: "Sản lượng của mẫu ngô này có thể đạt tới một ngàn cân? Quả nhiên là cây trồng sản lượng cao. Khó trách Hoàng Thượng phái Quận vương gia không quản vượt ngàn dặm xa xôi đến Tây Dương. Nếu có thể phổ cập cây ngô này, dân chúng sẽ không sợ chết đói!"
Dư Tiểu Thảo cảm thán nói: "Đúng vậy! Hoàng Thượng thật đúng là một Hoàng Thượng tốt, biết suy nghĩ cho bách tính!" Trước mắt xem ra, người đồng hương cùng xuyên qua này của hàng cũng coi như không tồi, ít nhất không phải hôn quân. Có lẽ, nếu ngày nào đó nàng bị bại lộ, đối mặt với đối thủ như vậy, kết cục sẽ không đến mức quá thảm!
Phơi nõ ngô gặm hết và lá ngô dưới ánh mặt trời một ngày đã có thể mang đi đốt lửa. Mãi cho đến khi nõ ngô và lá ngô bị thiêu đốt trong lòng lò sau đó hóa thành tro tàn hủy thi diệt tích, Liễu thị mới thoáng buông xuống nỗi lòng một chút—— hẳn sẽ không có người biết?
Tình hình hạn hán vẫn còn tiếp tục. Mỗi ngày người nhà Dư gia đều đến Tây Sơn gánh nước về tưới khô. Thời tiết nóng đến khốc liệt, nắng gắt dữ dằn tựa như muốn nướng chín mặt đất.
Hôm nay, Dư Tiểu Thảo đội mũ rơm, đang giúp đỡ tưới ngô trong ruộng ngô. Mèo vàng nhỏ chạy nhanh như tia chớp, lao từ phía núi rừng về hướng này. Trong giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch tràn ngập nôn nóng và một tia vui sướng: 【 Chủ nhân, chủ nhân! Chuyện lớn không xong rồi! 】
Dư Tiểu Thảo không để trong lòng, có chuyện lớn không xong gì có thể khiến ngươi vui mừng như vậy kích động như vậy chứ?
[Chủ nhân! Bây giờ linh lực của ta đã khôi phục đến mức có thể trao đổi với chim thú!] Mèo vàng nhỏ nhảy lên bả vai Dư Tiểu Thảo, dáng vẻ có chút khoe mẽ giải thích.
"Chúc mừng, chúc mừng!" Dư Tiểu Thảo thầm nghĩ ngươi có thể nói chuyện với chim thú là chuyện tốt mà, có gì không tốt chứ?
Mèo vàng nhỏ tựa như không hài lòng với phản ứng của Tiểu Thảo, dùng móng vuốt có lót thịt cào má nàng một chút, nói: [Nghiêm túc một chút đi! Thật sự có chuyện lớn không xong rồi!]
"Có chuyện thì nói đi, chớ vòng vo, đừng thừa nước đục thả câu, được sao?" Dư Tiểu Thảo bận rộn đến mức sắp không đứng thẳng lưng nổi, không có thời gian pha trò với nó.
Tiểu Bổ Thiên Thạch khó chịu hừ một tiếng, nói: [Chim chóc trong rừng đều bay về phía nam, ngươi biết vì sao không?]
"Bay về phía nam? Trời vẫn còn chưa lạnh mà? Chẳng lẽ do nạn hạn hán liên tiếp, các con vật tính toán được nên muốn di chuyển?" Dư Tiểu Thảo có chút khẩn trương, chung quy lại thiên tai đến thường sẽ đến cùng với nhân họa. Có nên mua một căn nhà ở thị trấn, sau đó người một nhà cùng dọn lên trên đó. Thị trấn có người của quan phủ, hẳn sẽ không loạn lạc chứ.
Tiểu Bổ Thiên Thạch quơ quơ đầu nói: [Không phải, còn nghiêm trọng hơn cả nạn hạn hán!]
Dư Tiểu Thảo càng khẩn trương hơn, bóp cổ mèo vàng nhỏ, dùng sức loạng choạng, nôn nóng nói: "Ngươi có thể nói đầy đủ hay không? Không cần chỉ nói nửa câu, ngươi ăn uống không tốt sao?"
Mèo vàng nhỏ bị nàng bóp đến trợn trắng mắt, hóa thành một dải sương màu vàng thoát ra khỏi kẽ tay nàng sau đó lại ngưng tụ thành mèo vàng nhỏ ở bên cạnh. Dư Tiểu Thảo như kẻ gian nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có những người khác mới nặng nề thở phào một hơi. Trong lòng hắc nhở Tiểu Bổ Thiên Thạch sau này ngàn vạn lần không được biến hóa giữa ban ngày như vậy nữa, tránh cho bị người khác nhìn thấy rồi cho là yêu quái!
Tiểu Bổ Thiên Thạch lại ném cho nàng một cái trừng mắt thật to đầy xem thường: [Còn cần ngươi nói? Bản thần thạch sớm đã dùng linh lực thăm dò, bốn phía không có người! ]
Không chờ Tiểu Thảo tiếp tục truy hỏi, nó lại trịnh trọng kể ra chuyện lạ: [Tabiết được từ miệng những con chim đó, phía nam có một số lượng lớn châu chấu đang bay về phía chúng ta bên này. Nhóm chim đó bay về phía nam là vì muốn ăn no nê! ]
Châu chấu? Đúng rồi, nàng nhớ mơ hồ, nạn châu chấu giống như bạn của nạn hạn hán, luôn đến cùng nhau, có cách nói "Hạn hán lâu tất có châu chấu" "Cực hạn sẽ nạn châu chấu". Tình hình hạn hán phía nam tương đối nghiêm trọng cho nên nạn châu chấu bùng phát lên ở phía nam trước.
Dư Tiểu Thảo không bình tĩnh, nạn châu chấu cũng không phải có thể nói đùa. Một khi nạn châu chấu phát sinh, lấy số lượng ngàn vạn con châu chấu mà đi cắn nuốt mạ, ăn gặm cây cối thì cây nông nghiệp và cây trong rừng hoàn toàn có thể bị phá hư mang đến cho mọi người tổn thất không thể dự tính.
Châu chấu ở trong nước sẽ từ tụ thành đàn dời khỏi nơi khô hạn bay về chỗ trũng. Thôn Đông Sơn bên này cũng là mảnh đất khô hạn, số châu chấu kia hẳn chỉ là bay ngang qua. Nhưng dù châu chấu chỉ bay ngang qua cũng có thể để lại cho mọi người nạn đói và tai nạn.
Dư Thải Phượng nhíu mày nói: "Trời như thế này, lương thực rất dễ bị mọt! Nếu mua nhiều, lỡ mưa mấy ngày, không phải lương thực sẽ bị hỏng hết sao?"
Dư lão đầu gặm xong miếng xương sườn cuối cùng, nhìn hai đứa con trai gái nói: "Đến lúc đó thêm chút cao lương, lúa mì các loại. Lúc trời nắng có thể mang ra phơi lại, sẽ không tổn thất bao nhiêu!"
Dư Thải Phượng nhớ tới chuyện nhà mình khi còn ở Đông Bắc, lo lắng nói: "Cha, người thấy có nên nhắc nhở trưởng thôn một chút để người trong thôn đều tích trữ chút lương thực hay không. Bằng không đến lúc đó chỉ nhà chúng ta có lương thực, người này tới mượn người kia tới vay thì cũng không thể chống đỡ được trong thời gian dài! Người ta khi đói đều nóng nảy, tình cảm gì cũng sẽ bỏ qua!"
Năm ngoái lúc Đông Bắc bị nạn hạn hán, lương thực nhà bọn họ tích trữ vốn dĩ có thể chống đỡ đến đầu xuân. Nhưng sau lại bị kẻ vay người mượn mới không thể không xa rời quê hương, tới nương dựa nhà mẹ. Nàng cũng không muốn nhà đệ đệ sẽ lại giẫm lên vết xe đổ của mình.
Dư lão đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ăn cơm xong, ta đến trưởng thôn đại ca nói với ông ấy."
Dư Tiểu Thảo ăn ngô luộc thơm ngào ngạt. Không sai, chính là ngô luộc! Kiếp trước, Dư Tiểu Thảo đi mua ngô tươi chỉ hết mấy tệ, mang về luộc chín mềm, ăn một miếng nhưng vẫn còn thơm trong miệng. Ăn một miếng thôi mà đã yêu thích không ngừng rồi.
Sau khi xuyên tới đây, ngô còn chưa được lưu tới Trung Nguyên, muốn ăn cũng không có mà ăn. Thật vất vả mới lấy được hạt giống ngô từ chỗ của tiểu Quận vương trồng được hơn mười mẫu ngô, sao có thể không luộc mấy bắp ăn cho đỡ thèm?
Thừa dịp mấy ngày nay, tiểu Quận vương kia không ở đây trông coi, Dư Tiểu Thảo để Tiểu Bổ Thiên Thạch ủ chín mấy bắp ngô trước. Hôm nay hái được hơn mười bắp ngô, luộc chín cả nhà cùng nhau nếm thử.
Chung quy ngô cũng là thứ được triều đình coi trọng, lúc Dư Tiểu Thảo bẻ ngô ôm trở về, Liễu thị đang nấu cơm chiều trong phòng bếp suýt chút nữa bị dọa ngất đi. Ăn vụng ngô trồng thí nghiệm, chính là trọng tội chém đầu. Sao lá gan con gái nàng ấy lớn vậy như, dám âm thầm bẻ trộm ngô mang về. Bây giờ muốn mang trả bên trên cũng không thể, nàng ấy chỉ có thể tức giận cầm côn đuổi theo muốn đánh Tiểu Thảo. Tiểu Thảo may mắn chân cẳng tốt đi đứng mau lẹ, tương đối linh hoạt, mới có thể tránh được "Độc thủ".
Nhìn Dư Tiểu Thảo hăng hái gặm ngô như sóc con vui vẻ gặm đồ ăn, Liễu thị cắn răng nói: "Ăn! Con còn dám ăn! Nếu để Quận vương gia biết được, không phạt trượng con mới lạ! Nếu báo lên triều đình, nói không chừng sẽ bị chém đầu!"
Dư Tiểu Thảo không cho là đúng trợn trắng mắt lên, nói: "Không phải chỉ ăn mấy bắp ngô thôi sao? Sao đến mức đó chứ? Dù tiểu Quận vương có biết, nhiều ngô như vậy ăn mấy bắp thì có liên quan gì chứ? Hơn nữa, chỗ ngô này cũng đã bị con bẻ rồi, không thể quay về trên cây nữa, không ăn cũng lãng phí. Đại cô, cô phụ, Tuấn Bình, mọi người cũng ăn đi! Không ăn thì con sẽ ăn thay mọi người!"
Dư Thải Phượng thấy thần thái ung dung của Dư Tiểu Thảo, khẩn trương trong lòng cũng hóa giải vài phần. Cháu gái nói rất đúng, dù sao cũng đã bẻ rồi, ăn hay không ăn cũng thế! Nàng cầm một bắp đưa cho chồng mình, cười nói: "Con có cái bụng lớn bao nhiêu, một người có thể ăn hơn mười bắp ngô sao? Không sợ bội thực à?"
Lưu Tuấn Bình thấy mẹ và cha đều ăn, cũng cầm một bắp ngô lên, bắt chước dáng vẻ của Tiểu Thảo gặm một miệng thật to. Mùi hương độc đáo của ngô từ từ lan tỏa trong miệng, trong mềm mại mang theo một tia hương vị ngọt ngào.
Nói thật, ngô được tưới nước linh thạch còn mềm và có hương vị còn ngon hơn cả ngô bình thường. Ngay cả Tiểu Phương Bình cũng gặm đến hăng hái. Dư Tiểu Thảo nhắc nhở: "Tiểu Bình Bình, phải nhai cẩn thận mới được nuốt xuống. Bằng không lúc ị ra phân, sẽ lôi ra cả hạt ngô còn nguyên đó!"
Tiểu Phương Bình miệng cố gắng nhai nuốt, không rảnh lo nói chuyện, dùng sức gật đầu biểu đạt ý của bản thân.
Lưu Yến Nhi cũng thích hương vị ngô, cô bé tinh tế thưởng thức, thật lâu mới nuốt xuống, nói: "Ngô đúng là cây trồng có sản lượng cao. Chỉ ba bốn cây đã có thể thu được một chậu lớn bắp ngô. Con thử cân, một bắp ngô cũng phải nặng một phần tư cân. Đại cữu, người nói này một mẫu đất trồng được bao nhiêu cây ngô, tính ra được khoảng bao nhiêu cân!"
Tiểu Phương Bình cố gắng nuốt ngô trong miệng xuống, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Nhiều ngô như vậy, ăn mỗi ngày cũng ăn không hết!"
Lưu Tuấn Bình gõ đầu cậu bé một chút, nói: "Đồ tham ăn nhỏ! Chỉ nghĩ tới ăn! Ngô trong đất của đại cữu là trồng giúp triều đình. Nếu ăn hết rồi đến lúc triều đình cần thì đệ lấy cái gì trả cho người ta? Chuyện ăn ngô, ngàn vạn lần không được nói ra bên ngoài, bằng không quan phủ sẽ bắt đệ đi ngồi tù!"
Tiểu Phương Bình nghe ăn một bắp ngô sẽ bị ngồi tù, ngay lập tức cầm bắp ngô đã gặm một nửa, không biết có nên ăn tiếp hay không.
Dư Tiểu Thảo thấy dáng vẻ muốn khóc cũng không dám khóc của cậu bé, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, nói: "Chỉ cần đệ đừng nói đi ra ngoài, nếu quan phủ không biết, tự nhiên sẽ không bắt chúng ta! Chúng ta trồng nhiều ngô như vậy, thiếu một hai cây, ai có thể phát hiện ra? Mau ăn đi, ăn xong rồi, biểu tỷ có đồ ăn ngon cho đệ!"
Dư Tiểu Thảo nói thân cây ngô ăn cũng rất ngon. Lúc hái ngô xong, Dư Tiểu Thảo lại bảo bổ thiên thạch ủ chín thân cây ngô. Thân cây ngô có nước linh thạch tưới, hương vị thoang thoảng ngọt lành, còn ngon hơn cả ăn mía!
Sau bữa cơm chiều, mấy đứa trẻ mỗi người ôm một đoạn thân cây ngô nhấm nháp. Tiểu Phương Bình cười nói: "Đại ca, ăn thân cây ngô quan phủ sẽ không bắt chúng ta chứ? Sau này khi thu hoạch ngô xong, chúng ta mang thân cây ngô về làm đồ ăn vặt!"
"Sau này thân cây ngô sẽ khô kiệt, sẽ không còn nước nữa, muốn ăn cũng chỉ có thể ăn một hai ngày mà thôi. Chỉ là lúc đó thân cây ngô vẫn có thể cho gia súc ăn. Tiểu Hôi và con ngựa nhà ta sẽ có đồ ăn mùa đông! Thân cây ngô phơi khô cũng là một loại rơm rất tốt!" Dư Tiểu Thảo giới thiệu công dụng của thân cây ngô sau khi phơi khô.
Tiểu Phương Bình vui vẻ nói: "Cả cây ngô đều tốt cả! Sau này chúng ta trồng cây này nhiều chút!"
Dư Tiểu Thảo tính toán nói: "Mười mẫu đất của chúng ta ít nhất cũng có thể trồng được hai vạn cân ngô. Hạt ngô nghiền thành mỳ, làm món chính còn ngon hơn mì kê. Hơn nữa ăn nhiều không bị nóng ruột như khoai lang."
Dư lão đầu nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu mới nói: "Sản lượng của mẫu ngô này có thể đạt tới một ngàn cân? Quả nhiên là cây trồng sản lượng cao. Khó trách Hoàng Thượng phái Quận vương gia không quản vượt ngàn dặm xa xôi đến Tây Dương. Nếu có thể phổ cập cây ngô này, dân chúng sẽ không sợ chết đói!"
Dư Tiểu Thảo cảm thán nói: "Đúng vậy! Hoàng Thượng thật đúng là một Hoàng Thượng tốt, biết suy nghĩ cho bách tính!" Trước mắt xem ra, người đồng hương cùng xuyên qua này của hàng cũng coi như không tồi, ít nhất không phải hôn quân. Có lẽ, nếu ngày nào đó nàng bị bại lộ, đối mặt với đối thủ như vậy, kết cục sẽ không đến mức quá thảm!
Phơi nõ ngô gặm hết và lá ngô dưới ánh mặt trời một ngày đã có thể mang đi đốt lửa. Mãi cho đến khi nõ ngô và lá ngô bị thiêu đốt trong lòng lò sau đó hóa thành tro tàn hủy thi diệt tích, Liễu thị mới thoáng buông xuống nỗi lòng một chút—— hẳn sẽ không có người biết?
Tình hình hạn hán vẫn còn tiếp tục. Mỗi ngày người nhà Dư gia đều đến Tây Sơn gánh nước về tưới khô. Thời tiết nóng đến khốc liệt, nắng gắt dữ dằn tựa như muốn nướng chín mặt đất.
Hôm nay, Dư Tiểu Thảo đội mũ rơm, đang giúp đỡ tưới ngô trong ruộng ngô. Mèo vàng nhỏ chạy nhanh như tia chớp, lao từ phía núi rừng về hướng này. Trong giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch tràn ngập nôn nóng và một tia vui sướng: 【 Chủ nhân, chủ nhân! Chuyện lớn không xong rồi! 】
Dư Tiểu Thảo không để trong lòng, có chuyện lớn không xong gì có thể khiến ngươi vui mừng như vậy kích động như vậy chứ?
[Chủ nhân! Bây giờ linh lực của ta đã khôi phục đến mức có thể trao đổi với chim thú!] Mèo vàng nhỏ nhảy lên bả vai Dư Tiểu Thảo, dáng vẻ có chút khoe mẽ giải thích.
"Chúc mừng, chúc mừng!" Dư Tiểu Thảo thầm nghĩ ngươi có thể nói chuyện với chim thú là chuyện tốt mà, có gì không tốt chứ?
Mèo vàng nhỏ tựa như không hài lòng với phản ứng của Tiểu Thảo, dùng móng vuốt có lót thịt cào má nàng một chút, nói: [Nghiêm túc một chút đi! Thật sự có chuyện lớn không xong rồi!]
"Có chuyện thì nói đi, chớ vòng vo, đừng thừa nước đục thả câu, được sao?" Dư Tiểu Thảo bận rộn đến mức sắp không đứng thẳng lưng nổi, không có thời gian pha trò với nó.
Tiểu Bổ Thiên Thạch khó chịu hừ một tiếng, nói: [Chim chóc trong rừng đều bay về phía nam, ngươi biết vì sao không?]
"Bay về phía nam? Trời vẫn còn chưa lạnh mà? Chẳng lẽ do nạn hạn hán liên tiếp, các con vật tính toán được nên muốn di chuyển?" Dư Tiểu Thảo có chút khẩn trương, chung quy lại thiên tai đến thường sẽ đến cùng với nhân họa. Có nên mua một căn nhà ở thị trấn, sau đó người một nhà cùng dọn lên trên đó. Thị trấn có người của quan phủ, hẳn sẽ không loạn lạc chứ.
Tiểu Bổ Thiên Thạch quơ quơ đầu nói: [Không phải, còn nghiêm trọng hơn cả nạn hạn hán!]
Dư Tiểu Thảo càng khẩn trương hơn, bóp cổ mèo vàng nhỏ, dùng sức loạng choạng, nôn nóng nói: "Ngươi có thể nói đầy đủ hay không? Không cần chỉ nói nửa câu, ngươi ăn uống không tốt sao?"
Mèo vàng nhỏ bị nàng bóp đến trợn trắng mắt, hóa thành một dải sương màu vàng thoát ra khỏi kẽ tay nàng sau đó lại ngưng tụ thành mèo vàng nhỏ ở bên cạnh. Dư Tiểu Thảo như kẻ gian nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có những người khác mới nặng nề thở phào một hơi. Trong lòng hắc nhở Tiểu Bổ Thiên Thạch sau này ngàn vạn lần không được biến hóa giữa ban ngày như vậy nữa, tránh cho bị người khác nhìn thấy rồi cho là yêu quái!
Tiểu Bổ Thiên Thạch lại ném cho nàng một cái trừng mắt thật to đầy xem thường: [Còn cần ngươi nói? Bản thần thạch sớm đã dùng linh lực thăm dò, bốn phía không có người! ]
Không chờ Tiểu Thảo tiếp tục truy hỏi, nó lại trịnh trọng kể ra chuyện lạ: [Tabiết được từ miệng những con chim đó, phía nam có một số lượng lớn châu chấu đang bay về phía chúng ta bên này. Nhóm chim đó bay về phía nam là vì muốn ăn no nê! ]
Châu chấu? Đúng rồi, nàng nhớ mơ hồ, nạn châu chấu giống như bạn của nạn hạn hán, luôn đến cùng nhau, có cách nói "Hạn hán lâu tất có châu chấu" "Cực hạn sẽ nạn châu chấu". Tình hình hạn hán phía nam tương đối nghiêm trọng cho nên nạn châu chấu bùng phát lên ở phía nam trước.
Dư Tiểu Thảo không bình tĩnh, nạn châu chấu cũng không phải có thể nói đùa. Một khi nạn châu chấu phát sinh, lấy số lượng ngàn vạn con châu chấu mà đi cắn nuốt mạ, ăn gặm cây cối thì cây nông nghiệp và cây trong rừng hoàn toàn có thể bị phá hư mang đến cho mọi người tổn thất không thể dự tính.
Châu chấu ở trong nước sẽ từ tụ thành đàn dời khỏi nơi khô hạn bay về chỗ trũng. Thôn Đông Sơn bên này cũng là mảnh đất khô hạn, số châu chấu kia hẳn chỉ là bay ngang qua. Nhưng dù châu chấu chỉ bay ngang qua cũng có thể để lại cho mọi người nạn đói và tai nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.