Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 288:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
Lúc cả nhà bốn người Dư gia đi, Liễu Tồn Kim biết con gái thích ăn lúa xanh nấu cháo, cho nên đưa hết hơn mười lăm cân lúa xanh đã đập xong trong nhà. Dư Hải vừa muốn từ chối lần nữa, ông lão tức giận: "Ngươi ghét bỏ quà biếu nhà ta ít đúng không? Nếu như ngươi không nhận, vậy đem hết bột mì và gạo ngươi mang tới về đi!"
Liễu thị hiểu rất rõ tính cách bướng bỉnh của cha mình, vội vàng kéo kéo vạt áo của chồng, cười nói: "Đây là cha đưa cho ta, chàng không có quyền từ chối. Cha, người vẫn còn nhớ con thích ăn lúa xanh nấu cháo sao!"
"Nhớ, sao không nhớ được?" Thấy con gái xách lúa xanh lên xe ngựa, vẻ mặt Liễu Tồn Kim mới dịu đi một chút.
Diêu thị ở một bên cười ha hả nói: "Đại Hải, con đừng chấp nhặt với lão già này. Ông ấy chính là người hiểu rõ đứa con gái này nhất. Vân nha đầu thích ăn lúa xanh nấu cháo, trong nhà cũng không có gì ăn, mỗi khi đến đầu mùa hè, ông ấy đều sẽ giấu cả nhà xuống ruộng hái chút lúa xanh về, len lén đập ra để nấu cháo cho con gái của ông ấy ăn! Sau khi Vân nha xuất giá, hàng năm tới lúc này, ông ấy đều nhắc “năm nay con gái không được ăn cháo lúa xanh rồi, hay là đưa một cân lúa xanh đi qua?”"
Dư Hải cũng là một người thương con gái, nếu không cũng sẽ không tùy ý để Tiểu Thảo lăn qua lăn lại thế này thế kia. Chàng lộ vẻ xúc động hô một tiếng: "Cha... Lúa xanh này chúng con xin nhận, trở về sẽ chỉ nấu cháo cho Mộ Vân ăn."
Dư Tiểu Thảo ở một bên góp vui nói: "Cha, con cũng thích ăn cháo lúa xanh, cha không thể chỉ nghĩ cho mẹ mà không để ý đứa con gái này được!"
Dư Hải cười hì hì nói: "Vậy thì nấu nhiều hơn một chén, cho Thảo Nhi ăn với mẹ con!"
Tiểu Thạch Đầu ở một bên không vui kêu lên: "Còn con, còn con nữa mà!"
Dư Hải vỗ một cái lên đầu cậu bé: "Tiểu tử con góp vui cái gì? Không cho con ăn hay không cho con uống hả? Không phải có gạo với bột mì sao? Một chút sở thích của mẹ và nhị tỷ con, con cũng không biết xấu hổ mà tranh giành à?"
Tiểu Thạch Đầu mặt như đưa đám, tìm kiếm an ủi từ bà ngoại: "Bà ngoại, cha thiên vị! Thạch Đầu thật đáng thương, không ai thương không ai yêu, giống như cải thìa trong đất..."
Diêu thị cười ôm cậu bé vào ngực, an ủi nói: "Thạch Đầu không khóc, bà ngoại thương con! Đại Hải, chúng ta có rất nhiều lúa xanh, con không được khắc nghiệt với bọn nhỏ đâu, nếu ăn hết, ta kêu nhị ca đem tới thêm cho con!"
Dư Hải trợn mắt nhìn con trai của mình một cái, cười nói: "Mẹ, người đừng để tiểu tử này lừa, nó cũng không phải thích ăn cháo lúa xanh đâu, chỉ là tìm cảm giác tồn tại thôi!" Từ “tìm cảm giác tồn tại” này chàng học được từ con gái đấy.
Liễu Tồn Kim nhìn sắc trời một chút, nói với Liễu thị: "Không còn sớm nữa, đường bên này không dễ đi, các ngươi đánh xem chậm một chút. Qua mấy ngày nữa, trong nhà không có chuyện gì, ta và mẹ con sẽ đi thăm con. Tiền bạc không thể để lộ ra ngoài, cất kỹ lương thực trong nhà, đừng tiêu xài phung phí quá, đừng có chút tiền đã không biết mình họ gì đấy!"
Ông nói một câu, Liễu thị sẽ gật đầu một cái. Mặc dù lời của cha hơi thô, nhưng mỗi câu đều là lo nghĩ cho con gái.
Xe ngựa đã chạy xa khỏi thôn Tây Sơn, nhưng vừa quay đầu vẫn có thể nhìn thấy cha mẹ tóc hoa râm đứng trong nắng chiều vẫy tay với bọn họ, Liễu thị chua xót trong lòng, quyết định sau này sẽ về nhà nhiều hơn, tránh để cha mẹ nhớ nhung.
Lúc về tới thôn Đông Sơn, sắc trời đã tối đen. Cũng may trừ khoảng mười dặm đường bên thôn Tây Sơn, tất cả đều là đường lớn bằng phẳng, ngựa vẫn có thể chạy nhanh vững vàng trong bóng đêm.
Sau khi về đến nhà, Dư lão đầu nói với bọn họ, hôm nay nhị chưởng quỹ Tiền Tiểu Đa của Trân Tu Lâu đưa một xe lương thực đến nhà bọn họ theo lệnh của Chu tam thiếu, thấy rau cải trong sân thì kích động đến không nhịn được muốn đặt trước một ít. Thấy cả nhà bốn người của Dư Hải đều đã đi thôn Tây Sơn, trong nhà không có ai quyết định được, cho nên chỉ đành tạm biệt, nói rõ ngày mai lại tới.
"Đại Hải, Trân Tu Lâu đối xử với chúng ta không tệ, chúng ta trồng rau cải lớn một chút, rồi chia cho bọn họ đi!" Dư lão đầu cảm thấy Chu gia người ta đường đường là hoàng thương, luôn luôn giúp đỡ cho Dư gia rất nhiều, năm thiên tai thế này còn không quên đưa lương thực đến. Có qua có lại, cũng nên chia cho người ta chút rau cải.
Dư Hải không có trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía con gái nhỏ nhà mình, Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Vườn rau trong viện của chúng ta ít nhất cũng có ba bốn mẫu, chắc chắn chúng ta ăn không hết. Nhưng mà, mỗi ngày đều phải tưới nước thuốc đuổi côn trùng, tiền vốn đã tăng lên không ít. Nếu không... Chúng ta chia hai mẫu rau cải cho Trân Tu Lâu, chỉ thu tiền vốn của nước thuốc thôi?"
Dư Tiểu Liên lại có chút không vui: "Vậy hạt giống, nhân công của chúng ta đều không tính tiền sao? Bán như muội nói, không lỗ chết mới là lạ! Hơn nữa, Trân Tu Lâu người ta gia đại nghiệp đại, hoàn toàn không quan tâm một chút này của chúng ta, cho nên phải bán theo giá cao mới đúng! Rau cải của nhà chúng ta là rau duy nhất trên thị trấn! Nếu lúc này Trân Tu Lâu bán rau xanh ra, giá cả chắc chắn sẽ không thấp, còn có thể kéo tới nhiều khách hàng cho bọn họ nữa. Mua bán thế này, đi đâu mà tìm?"
Dư Tiểu Thảo cười híp mắt nhìn nàng ấy, nói: "Bây giờ trong đầu Tiểu Liên đều là buôn bán, nói rất rõ ràng đâu ra đấy nhỉ. Được! Ngày mai lúc Tiểu Đa ca đến, tỷ nói với hắn đi!"
Dư Tiểu Liên khẽ xoay người, nói: "Tỷ mới không nói ấy! Sáng sớm ngày mai tỷ còn phải bán bánh đúc, đâu có thời gian quan tâm mấy chuyện này! Không phải muội rất thân với Tiền Tiểu Đa sao? Muội hỏi thử xem hắn định thu mua rau cải của chúng ta thế nào, không phải là được rồi sao!"
Ngày hôm sau, Tiền Tiểu Đa đã đến thôn Đông Sơn từ sớm, đại chưởng quỹ cũng đi theo, đủ thấy bọn họ xem trọng mua bán lần này thế nào. Với kinh tế của Chu gia, vận chuyển rau cải từ phương Nam tới cũng không phải không được, nhưng mà giá của rau cải cộng với tiền vận chuyển cũng không phải số lượng nhỏ. Hơn nữa, rau cải vận chuyển tới sao có thể tươi ngon mơn mởn như lúc mới hái được? Mấy nhà có tiền trên thị trấn miệng rất kén chọn, tươi hay không ăn một lần là nếm ra được ngay.
Đại chưởng quỹ đi vào cửa viện Dư gia dưới sự chỉ dẫn của Tiền Tiểu Đa, trong vườn rộng trồng đầy rau non tươi mới xanh biếc. Những loại rau xanh không giống nhau, có loại vừa mới nảy mầm, có loại đã sinh trưởng cao hơn một tấc, lá rau xanh biếc mơn mởn không có một chút dấu vết bị sâu gặm ăn.
Dư Tiểu Thảo đang tưới nước thuốc cho rau non, chào hỏi với đại chưởng quỹ từ xa: "Chưởng quỹ bá bá, sao ngài lại đích thân tới đây? Mau vào nhà ngồi, ta đi châm trà cho ngài!"
Đại chưởng quỹ khoát khoát tay, nói: "Không cần, ngươi bận rộn việc của ngươi đi!"
Hắn đi dọc theo đường mòn chật hẹp giữa vườn rau tới bên cạnh Dư Tiểu Thảo, nhìn nước thuốc màu nâu nhạt rơi xuống từ trong bình tưới, bèn hỏi một câu: "Đây chính là nước thuốc có thể tiêu diệt châu chấu?"
Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, nói: "Loại nước thuốc này không những có thể tiêu diệt châu chấu, còn có thể đuổi châu chấu nữa! Ngài nhìn xem viện của bọn ta lớn như vậy, nhưng châu chấu bay tới cũng không nhiều. Mấy con còn lại vẫn chưa kịp cắn xuống lá rau đã chết mất rồi, hoàn toàn không cho chúng nó có cơ hội gặm lá.
Đại chưởng quỹ nhìn theo hướng Tiểu Thảo chỉ, quả nhiên, một con châu chấu vừa đậu trên một cây rau non đã rớt xuống, duỗi chân mấy cái sau đó bất động luôn!
Hắn không nhịn được tán thưởng nói: "Không tệ! Nếu thuốc này có thể phổ biến, lo gì châu chấu không bị tiêu diệt chứ?"
Dư Tiểu Thảo thở dài, nói: "Nước thuốc này có mấy loại thuốc khá khó tìm, giá vốn cũng khá cao, dân chúng bình thường không chịu được. Bình thường một mẫu đất cũng chỉ khoảng mấy trăm văn tiền, nhưng tiền vốn của nước thuốc lại cách xa con số này. Ngài nói xem, ai sẽ mua bán lỗ vốn thế được?"
Đại chưởng quỹ cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: "Yên tâm đi, sẽ không khiến ngươi lỗ vốn đâu, không cần ám chỉ giá vốn rau củ với ta!"
Dư Tiểu Thảo cười khan hì hì hai tiếng, nói: "Nói thật với chưởng quỹ bá bá! Một mẫu rau từ trồng trọt đến thu hoạch mất ba lượng bạc nước thuốc. Loại rau củ thế này một mẫu đất có thể sản xuất ra khoảng một ngàn năm trăm cân. Nói cách khác, giá nửa cân rau cải cao hơn năm ba văn tiền so với bình thường..."
Đại chưởng quỹ khoát khoát tay nói: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu thiệt! Cứ nửa cân rau cải, ta tăng cho ngươi mười văn tiền, ngươi thấy thế nào?"
Dư Tiểu Thảo xách bình nước, cười đến vẻ mặt rạng rỡ, giơ ngón tay cái với Đại chưởng quỹ, nói: "Phóng khoáng! Không hổ là Đại chưởng quỹ của Trân Tu Lâu! Nhưng mà nhà bọn ta cũng trồng không nhiều rau củ, nhiều lắm chỉ có thể chia cho mọi người hai mẫu đất thôi."
Hai mẫu đất chính là ba ngàn cân rau, dựa vào số lượng tiêu thụ rau cải của Trân Tu Lâu, cũng bán được mười mấy hai mươi ngày. Nhưng mà, bây giờ là giai đoạn khác, lá cải xanh, nhất là lá cải xanh tươi mới, đương nhiên phải bán ra với giá cao số lượng có hạn rồi!
Đại chưởng quỹ quyết định tại chỗ nói: "Được! Ta hy vọng sau khi hái một nhóm, có thể lập tức trồng vụ thứ hai, trồng liên tục tới lúc cuối thu có sương rơi! Còn nữa, rau của nhà ngươi tuyệt đối không được bán cho tiệm thứ hai."
"Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!" Chuyện này nhà Dư Tiểu Thảo vẫn có thể làm được, nàng gật đầu nói: "Vườn nhà ta chỉ lớn có nhiêu đó, muốn bán cho tiệm khác cũng không có khả năng mà! Đúng rồi, cách vách nhà ta còn trồng chút rau củ mùa thu, có lẽ có thể chia cho mọi người một chút!"
Đại chưởng quỹ vươn ngón tay ra với nàng, cười nói: "Ngươi đấy, đúng là một đứa nhóc giỏi buôn bán! Được! Rau củ mùa thu nhà các ngươi ăn không hết, Trân Tu Lâu bọn ta cũng bao luôn, giá cả cũng là nửa cân tăng lên mười văn tiền."
Kết quả là, chưa tới một tiếng, cuộc mua bán này đã nói xong. Giá cả của rau dựa theo giá rau củ trưởng thành sớm lúc đầu mùa xuân rồi tăng thêm mười văn tiền, nói cách khác cải chíp giá sáu mươi văn tiền một cân, cải xà lách ba mươi văn tiền một cân, rau chân vịt bốn mươi lăm văn tiền một cân, rau diếp thơm năm mươi sáu văn tiền một cân... Mặc dù bây giờ không phải thời tiết có thể trồng rau cải bó xôi, nhưng trong tay Dư Tiểu Thảo có công cụ ăn gian mà, muốn trồng loại rau cải gì mà không được?
Đừng thấy giá của mấy rau cải xanh này không cao, nhưng nghĩ kỹ một cân thịt heo cũng chỉ khoảng sáu mươi văn tiền, giá một cân cải xanh bằng một cân thịt heo, đối với dân chúng bình thường thật sự là cao muốn lên trời luôn! Nhưng mà, nếu nghĩ theo cách khác, bây giờ thịt heo không khó mua, khó mua chính là rau cải tươi mới đó!
Gần đây việc buôn bán của Trân Tu Lâu lạnh lẽo hơn nhiều, một phần là vì món thịt quá nhiều, rau cải không tươi còn đắt muốn chết, hương vị thì bình thường. Cũng may có mấy món ăn chiêu bài vẫn luôn chống đỡ, nếu không sẽ giống như đa số quán ăn tửu lâu trong trấn, chỉ có thể đóng cửa cho khỏe.
Hẹn xong thời gian mua rau với Dư gia, đại chưởng quỹ chí đắc ý mãn* dẫn theo Tiền Tiểu Đa đã thăng lên làm nhị chưởng quỹ rời khỏi thôn Đông Sơn.
(*) Chí đắc ý mãn: Mong muốn được thực hiện nên cảm thấy mãn nguyện.
Cả nhà Dư Tiểu Thảo nghe thấy giá tiền cũng rất hài lòng! Chỉ nói cải chíp thôi, một mẫu đất ít nhất cũng hơn một nghìn năm trăm cân, nếu một cân sáu mươi văn tiền, vậy một mẫu đất có thể bán được gần hai trăm lượng bạc. Lợi nhuận thế nào, ngoài dưa hấu ra, còn cây trồng gì có thể sánh bằng chứ.
Liễu thị hiểu rất rõ tính cách bướng bỉnh của cha mình, vội vàng kéo kéo vạt áo của chồng, cười nói: "Đây là cha đưa cho ta, chàng không có quyền từ chối. Cha, người vẫn còn nhớ con thích ăn lúa xanh nấu cháo sao!"
"Nhớ, sao không nhớ được?" Thấy con gái xách lúa xanh lên xe ngựa, vẻ mặt Liễu Tồn Kim mới dịu đi một chút.
Diêu thị ở một bên cười ha hả nói: "Đại Hải, con đừng chấp nhặt với lão già này. Ông ấy chính là người hiểu rõ đứa con gái này nhất. Vân nha đầu thích ăn lúa xanh nấu cháo, trong nhà cũng không có gì ăn, mỗi khi đến đầu mùa hè, ông ấy đều sẽ giấu cả nhà xuống ruộng hái chút lúa xanh về, len lén đập ra để nấu cháo cho con gái của ông ấy ăn! Sau khi Vân nha xuất giá, hàng năm tới lúc này, ông ấy đều nhắc “năm nay con gái không được ăn cháo lúa xanh rồi, hay là đưa một cân lúa xanh đi qua?”"
Dư Hải cũng là một người thương con gái, nếu không cũng sẽ không tùy ý để Tiểu Thảo lăn qua lăn lại thế này thế kia. Chàng lộ vẻ xúc động hô một tiếng: "Cha... Lúa xanh này chúng con xin nhận, trở về sẽ chỉ nấu cháo cho Mộ Vân ăn."
Dư Tiểu Thảo ở một bên góp vui nói: "Cha, con cũng thích ăn cháo lúa xanh, cha không thể chỉ nghĩ cho mẹ mà không để ý đứa con gái này được!"
Dư Hải cười hì hì nói: "Vậy thì nấu nhiều hơn một chén, cho Thảo Nhi ăn với mẹ con!"
Tiểu Thạch Đầu ở một bên không vui kêu lên: "Còn con, còn con nữa mà!"
Dư Hải vỗ một cái lên đầu cậu bé: "Tiểu tử con góp vui cái gì? Không cho con ăn hay không cho con uống hả? Không phải có gạo với bột mì sao? Một chút sở thích của mẹ và nhị tỷ con, con cũng không biết xấu hổ mà tranh giành à?"
Tiểu Thạch Đầu mặt như đưa đám, tìm kiếm an ủi từ bà ngoại: "Bà ngoại, cha thiên vị! Thạch Đầu thật đáng thương, không ai thương không ai yêu, giống như cải thìa trong đất..."
Diêu thị cười ôm cậu bé vào ngực, an ủi nói: "Thạch Đầu không khóc, bà ngoại thương con! Đại Hải, chúng ta có rất nhiều lúa xanh, con không được khắc nghiệt với bọn nhỏ đâu, nếu ăn hết, ta kêu nhị ca đem tới thêm cho con!"
Dư Hải trợn mắt nhìn con trai của mình một cái, cười nói: "Mẹ, người đừng để tiểu tử này lừa, nó cũng không phải thích ăn cháo lúa xanh đâu, chỉ là tìm cảm giác tồn tại thôi!" Từ “tìm cảm giác tồn tại” này chàng học được từ con gái đấy.
Liễu Tồn Kim nhìn sắc trời một chút, nói với Liễu thị: "Không còn sớm nữa, đường bên này không dễ đi, các ngươi đánh xem chậm một chút. Qua mấy ngày nữa, trong nhà không có chuyện gì, ta và mẹ con sẽ đi thăm con. Tiền bạc không thể để lộ ra ngoài, cất kỹ lương thực trong nhà, đừng tiêu xài phung phí quá, đừng có chút tiền đã không biết mình họ gì đấy!"
Ông nói một câu, Liễu thị sẽ gật đầu một cái. Mặc dù lời của cha hơi thô, nhưng mỗi câu đều là lo nghĩ cho con gái.
Xe ngựa đã chạy xa khỏi thôn Tây Sơn, nhưng vừa quay đầu vẫn có thể nhìn thấy cha mẹ tóc hoa râm đứng trong nắng chiều vẫy tay với bọn họ, Liễu thị chua xót trong lòng, quyết định sau này sẽ về nhà nhiều hơn, tránh để cha mẹ nhớ nhung.
Lúc về tới thôn Đông Sơn, sắc trời đã tối đen. Cũng may trừ khoảng mười dặm đường bên thôn Tây Sơn, tất cả đều là đường lớn bằng phẳng, ngựa vẫn có thể chạy nhanh vững vàng trong bóng đêm.
Sau khi về đến nhà, Dư lão đầu nói với bọn họ, hôm nay nhị chưởng quỹ Tiền Tiểu Đa của Trân Tu Lâu đưa một xe lương thực đến nhà bọn họ theo lệnh của Chu tam thiếu, thấy rau cải trong sân thì kích động đến không nhịn được muốn đặt trước một ít. Thấy cả nhà bốn người của Dư Hải đều đã đi thôn Tây Sơn, trong nhà không có ai quyết định được, cho nên chỉ đành tạm biệt, nói rõ ngày mai lại tới.
"Đại Hải, Trân Tu Lâu đối xử với chúng ta không tệ, chúng ta trồng rau cải lớn một chút, rồi chia cho bọn họ đi!" Dư lão đầu cảm thấy Chu gia người ta đường đường là hoàng thương, luôn luôn giúp đỡ cho Dư gia rất nhiều, năm thiên tai thế này còn không quên đưa lương thực đến. Có qua có lại, cũng nên chia cho người ta chút rau cải.
Dư Hải không có trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía con gái nhỏ nhà mình, Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Vườn rau trong viện của chúng ta ít nhất cũng có ba bốn mẫu, chắc chắn chúng ta ăn không hết. Nhưng mà, mỗi ngày đều phải tưới nước thuốc đuổi côn trùng, tiền vốn đã tăng lên không ít. Nếu không... Chúng ta chia hai mẫu rau cải cho Trân Tu Lâu, chỉ thu tiền vốn của nước thuốc thôi?"
Dư Tiểu Liên lại có chút không vui: "Vậy hạt giống, nhân công của chúng ta đều không tính tiền sao? Bán như muội nói, không lỗ chết mới là lạ! Hơn nữa, Trân Tu Lâu người ta gia đại nghiệp đại, hoàn toàn không quan tâm một chút này của chúng ta, cho nên phải bán theo giá cao mới đúng! Rau cải của nhà chúng ta là rau duy nhất trên thị trấn! Nếu lúc này Trân Tu Lâu bán rau xanh ra, giá cả chắc chắn sẽ không thấp, còn có thể kéo tới nhiều khách hàng cho bọn họ nữa. Mua bán thế này, đi đâu mà tìm?"
Dư Tiểu Thảo cười híp mắt nhìn nàng ấy, nói: "Bây giờ trong đầu Tiểu Liên đều là buôn bán, nói rất rõ ràng đâu ra đấy nhỉ. Được! Ngày mai lúc Tiểu Đa ca đến, tỷ nói với hắn đi!"
Dư Tiểu Liên khẽ xoay người, nói: "Tỷ mới không nói ấy! Sáng sớm ngày mai tỷ còn phải bán bánh đúc, đâu có thời gian quan tâm mấy chuyện này! Không phải muội rất thân với Tiền Tiểu Đa sao? Muội hỏi thử xem hắn định thu mua rau cải của chúng ta thế nào, không phải là được rồi sao!"
Ngày hôm sau, Tiền Tiểu Đa đã đến thôn Đông Sơn từ sớm, đại chưởng quỹ cũng đi theo, đủ thấy bọn họ xem trọng mua bán lần này thế nào. Với kinh tế của Chu gia, vận chuyển rau cải từ phương Nam tới cũng không phải không được, nhưng mà giá của rau cải cộng với tiền vận chuyển cũng không phải số lượng nhỏ. Hơn nữa, rau cải vận chuyển tới sao có thể tươi ngon mơn mởn như lúc mới hái được? Mấy nhà có tiền trên thị trấn miệng rất kén chọn, tươi hay không ăn một lần là nếm ra được ngay.
Đại chưởng quỹ đi vào cửa viện Dư gia dưới sự chỉ dẫn của Tiền Tiểu Đa, trong vườn rộng trồng đầy rau non tươi mới xanh biếc. Những loại rau xanh không giống nhau, có loại vừa mới nảy mầm, có loại đã sinh trưởng cao hơn một tấc, lá rau xanh biếc mơn mởn không có một chút dấu vết bị sâu gặm ăn.
Dư Tiểu Thảo đang tưới nước thuốc cho rau non, chào hỏi với đại chưởng quỹ từ xa: "Chưởng quỹ bá bá, sao ngài lại đích thân tới đây? Mau vào nhà ngồi, ta đi châm trà cho ngài!"
Đại chưởng quỹ khoát khoát tay, nói: "Không cần, ngươi bận rộn việc của ngươi đi!"
Hắn đi dọc theo đường mòn chật hẹp giữa vườn rau tới bên cạnh Dư Tiểu Thảo, nhìn nước thuốc màu nâu nhạt rơi xuống từ trong bình tưới, bèn hỏi một câu: "Đây chính là nước thuốc có thể tiêu diệt châu chấu?"
Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, nói: "Loại nước thuốc này không những có thể tiêu diệt châu chấu, còn có thể đuổi châu chấu nữa! Ngài nhìn xem viện của bọn ta lớn như vậy, nhưng châu chấu bay tới cũng không nhiều. Mấy con còn lại vẫn chưa kịp cắn xuống lá rau đã chết mất rồi, hoàn toàn không cho chúng nó có cơ hội gặm lá.
Đại chưởng quỹ nhìn theo hướng Tiểu Thảo chỉ, quả nhiên, một con châu chấu vừa đậu trên một cây rau non đã rớt xuống, duỗi chân mấy cái sau đó bất động luôn!
Hắn không nhịn được tán thưởng nói: "Không tệ! Nếu thuốc này có thể phổ biến, lo gì châu chấu không bị tiêu diệt chứ?"
Dư Tiểu Thảo thở dài, nói: "Nước thuốc này có mấy loại thuốc khá khó tìm, giá vốn cũng khá cao, dân chúng bình thường không chịu được. Bình thường một mẫu đất cũng chỉ khoảng mấy trăm văn tiền, nhưng tiền vốn của nước thuốc lại cách xa con số này. Ngài nói xem, ai sẽ mua bán lỗ vốn thế được?"
Đại chưởng quỹ cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: "Yên tâm đi, sẽ không khiến ngươi lỗ vốn đâu, không cần ám chỉ giá vốn rau củ với ta!"
Dư Tiểu Thảo cười khan hì hì hai tiếng, nói: "Nói thật với chưởng quỹ bá bá! Một mẫu rau từ trồng trọt đến thu hoạch mất ba lượng bạc nước thuốc. Loại rau củ thế này một mẫu đất có thể sản xuất ra khoảng một ngàn năm trăm cân. Nói cách khác, giá nửa cân rau cải cao hơn năm ba văn tiền so với bình thường..."
Đại chưởng quỹ khoát khoát tay nói: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu thiệt! Cứ nửa cân rau cải, ta tăng cho ngươi mười văn tiền, ngươi thấy thế nào?"
Dư Tiểu Thảo xách bình nước, cười đến vẻ mặt rạng rỡ, giơ ngón tay cái với Đại chưởng quỹ, nói: "Phóng khoáng! Không hổ là Đại chưởng quỹ của Trân Tu Lâu! Nhưng mà nhà bọn ta cũng trồng không nhiều rau củ, nhiều lắm chỉ có thể chia cho mọi người hai mẫu đất thôi."
Hai mẫu đất chính là ba ngàn cân rau, dựa vào số lượng tiêu thụ rau cải của Trân Tu Lâu, cũng bán được mười mấy hai mươi ngày. Nhưng mà, bây giờ là giai đoạn khác, lá cải xanh, nhất là lá cải xanh tươi mới, đương nhiên phải bán ra với giá cao số lượng có hạn rồi!
Đại chưởng quỹ quyết định tại chỗ nói: "Được! Ta hy vọng sau khi hái một nhóm, có thể lập tức trồng vụ thứ hai, trồng liên tục tới lúc cuối thu có sương rơi! Còn nữa, rau của nhà ngươi tuyệt đối không được bán cho tiệm thứ hai."
"Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!" Chuyện này nhà Dư Tiểu Thảo vẫn có thể làm được, nàng gật đầu nói: "Vườn nhà ta chỉ lớn có nhiêu đó, muốn bán cho tiệm khác cũng không có khả năng mà! Đúng rồi, cách vách nhà ta còn trồng chút rau củ mùa thu, có lẽ có thể chia cho mọi người một chút!"
Đại chưởng quỹ vươn ngón tay ra với nàng, cười nói: "Ngươi đấy, đúng là một đứa nhóc giỏi buôn bán! Được! Rau củ mùa thu nhà các ngươi ăn không hết, Trân Tu Lâu bọn ta cũng bao luôn, giá cả cũng là nửa cân tăng lên mười văn tiền."
Kết quả là, chưa tới một tiếng, cuộc mua bán này đã nói xong. Giá cả của rau dựa theo giá rau củ trưởng thành sớm lúc đầu mùa xuân rồi tăng thêm mười văn tiền, nói cách khác cải chíp giá sáu mươi văn tiền một cân, cải xà lách ba mươi văn tiền một cân, rau chân vịt bốn mươi lăm văn tiền một cân, rau diếp thơm năm mươi sáu văn tiền một cân... Mặc dù bây giờ không phải thời tiết có thể trồng rau cải bó xôi, nhưng trong tay Dư Tiểu Thảo có công cụ ăn gian mà, muốn trồng loại rau cải gì mà không được?
Đừng thấy giá của mấy rau cải xanh này không cao, nhưng nghĩ kỹ một cân thịt heo cũng chỉ khoảng sáu mươi văn tiền, giá một cân cải xanh bằng một cân thịt heo, đối với dân chúng bình thường thật sự là cao muốn lên trời luôn! Nhưng mà, nếu nghĩ theo cách khác, bây giờ thịt heo không khó mua, khó mua chính là rau cải tươi mới đó!
Gần đây việc buôn bán của Trân Tu Lâu lạnh lẽo hơn nhiều, một phần là vì món thịt quá nhiều, rau cải không tươi còn đắt muốn chết, hương vị thì bình thường. Cũng may có mấy món ăn chiêu bài vẫn luôn chống đỡ, nếu không sẽ giống như đa số quán ăn tửu lâu trong trấn, chỉ có thể đóng cửa cho khỏe.
Hẹn xong thời gian mua rau với Dư gia, đại chưởng quỹ chí đắc ý mãn* dẫn theo Tiền Tiểu Đa đã thăng lên làm nhị chưởng quỹ rời khỏi thôn Đông Sơn.
(*) Chí đắc ý mãn: Mong muốn được thực hiện nên cảm thấy mãn nguyện.
Cả nhà Dư Tiểu Thảo nghe thấy giá tiền cũng rất hài lòng! Chỉ nói cải chíp thôi, một mẫu đất ít nhất cũng hơn một nghìn năm trăm cân, nếu một cân sáu mươi văn tiền, vậy một mẫu đất có thể bán được gần hai trăm lượng bạc. Lợi nhuận thế nào, ngoài dưa hấu ra, còn cây trồng gì có thể sánh bằng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.