Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 290:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
"Nếu khách quý từ xa tới đã đưa ra yêu cầu, đương nhiên người làm chủ như bọn ta phải thỏa mãn rồi! Tiểu Thạch Đầu, gọi Phương Bình, xách thùng nước lên, chúng ta đi mò ốc đồng!" Đương nhiên Dư Tiểu Thảo khá coi trọng vị khách đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế vương giả này.
Ai biết rốt cuộc tính tình của Thế tử Tĩnh Vương này như thế nào! Mặc dù hắn luôn cười híp mắt, nhưng lại khiến nàng hoảng sợ từ trong đáy lòng. Có một loại người gọi là con hổ biết cười, có thể cười chém đầu người đấy. Loại người này, đáng sợ hơn tiểu Quận vương suốt ngày đen mặt nhiều. Mặc dù tiểu Quận vương người ta nóng nảy một chút, nói chuyện ác ý một chút, nhưng chưa bao giờ thật sự nổi giận trước mặt nàng. Cho dù bị nàng chọc giận đến phùng mang trợn mắt, cũng chưa trị tội nàng bao giờ. Có lẽ tiểu Quận vương thuộc loại người khẩu xà tâm phật nhỉ?
Nếu như nàng gặp được Dương Quận vương giết người không chớp mắt trước kia chắc chắn sẽ không cho là như vậy nữa! Danh hiệu "Diêm vương mặt lạnh" cũng đâu phải tự nhiên mà có. Chu Tuấn Dương cũng chỉ có thể cho phép tiểu nha đầu nàng làm mưa làm gió trên đầu hắn thôi!
Chu Tuấn Dương thấy dáng vẻ chân chó của Dư Tiểu Thảo với Hoàng thượng, trong lòng nghẹn một cỗ khí, tức giận nói: "Tại sao hắn nói muốn ăn, ngươi lập tức làm cho hắn, ngươi xem lời của gia như đánh rắm hả?"
Dư Tiểu Thảo làm ra vẻ làm người phải linh hoạt nhanh nhẹn: "Thế tử Tĩnh Vương là khách, đương nhiên phải lấy lễ đối đãi."
"Chẳng lẽ ta thì không phải khách sao?" Chu Tuấn Dương chỉ chóp mũi của mình, nặng nề chất vấn.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi nói: "Ngươi thì coi là khách gì? Bữa nào cũng tới ăn ké uống ké, nếu thật sự cung kính với ngươi như khách, còn không mệt chết ta sao? Được rồi, dẫn ngươi đi mò ốc đồng, thể nghiệm một chút vui vẻ khi lao động, có đi hay không?"
"Không đi!" Chu Tuấn Dương kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, lỗ mũi hướng lên trời hừ lạnh một tiếng nói, "Gia gọi thức ăn không làm, còn sai gia làm việc cho ngươi. Không có cửa đâu!"
Một lớn một nhỏ hai người cãi vã đã thành thói quen rồi, người Dư gia đã sớm chết lặng, nên làm gì thì làm cái đó. Chu Quân Phàm thì lại háo hức nhìn hai người. Tiểu đường đệ này bình thường cực kỳ lạnh lùng xa cách, tích chữ như vàng, đối diện với Hoàng thượng hắn cũng trưng cái vẻ mặt lạnh lùng. Không nghĩ tới Diêm Vương mặt lạnh còn có một mặt ngây thơ trẻ con như vậy, vì một đĩa ốc đồng xào cay mà cãi với người ta đến mặt đỏ tía tai. Chậc chậc chậc! Thật là mở rộng tầm mắt!
"Nhị tỷ, tiểu Quận vương, có đi mò ốc đồng không vậy?" Tiểu Thạch Đầu cạn lời nhìn hai người ngây thơ này không ngừng ngươi tới ta đi, nhìn nhìn sắc trời, nếu còn không ngăn lại, chỉ sợ buổi trưa sẽ không được ăn ốc đồng xào.
Dư Tiểu Thảo trả lời một tiếng, cho Chu Tuấn Dương một cái ót: "Đi hay không thì tùy! Ngươi đợi trong viện đi! Thế tử đại nhân, ngài có hứng thú đi xem bọn ta mò ốc đồng không?"
Chu Quân Phàm đã sống hai kiếp người đều chưa từng thể nghiệm niềm vui nhà nông, hiếm khi xuất cung một lần, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Dư Tiểu Thảo dẫn hai đứa em trai, cầm thùng nhỏ, săn sóc "Thế tử Tĩnh Vương" đi đến hậu viện. Trong hậu viện cũng trồng đầy rau, giữa vườn rau có một đường mòn bằng đá thông tới cửa sau. Sau khi mở cửa ra, đi chưa tới hai bước là đến bên cạnh hồ nước.
Cái hồ này rất lớn, nước hồ xanh biếc như ngọc bích. Xa xa, một bầy vịt đang vui sướng bơi lội trong nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng "cạp cạp". Tiền Vũ thả vịt ở bên hồ thấy Tiểu Thạch Đầu và Lưu Phương Bình, vắt chân lên cổ chạy tới.
Thấy hai cậu bé xách thùng nước trong tay, Tiền Vũ càng vui vẻ hơn, kêu lên: "Tiểu Thạch Đầu, các ngươi muốn bắt cá nhỏ sao? Ta cũng tới giúp!"
Tiểu Thạch Đầu quơ quơ thùng nhỏ trong tay, cười nói: "Không phải! Nhị tỷ dẫn bọn ta đi mò ốc đồng, buổi trưa nhà bọn ta xào ốc đồng ăn!"
Tiễn Vũ chép chép miệng, nói: "Ốc đồng xào cay của Tiểu Thảo rất ngon! Ta mò ốc đồng rất giỏi, để ta giúp ngươi!"
Ba đứa bé ăn nhịp với nhau, tay trong tay chạy đến bờ hồ, cong mông mò ốc đồng. Có lẽ vì hạn hán, mực nước trong hồ rất thấp, mấy đứa bé cuốn ống quần lên, dẫm lên bùn lầy bên hồ, tay nhỏ bé cẩn thận mò ven hồ.
"Ta mò được một con lớn!" Giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Tiểu Thạch Đầu vang lên, giơ cánh tay nhỏ bé lên, rõ ràng là một con ốc đồng lớn khoảng trứng chim bồ câu.
"Ta cũng mò được!" Lưu Phương Bình không chịu yếu thế, đưa ốc đồng mình bắt được tới trước mặt Tiểu Thạch Đầu, so với cậu bé xem ai lớn hơn. Cho dù ai lớn ai nhỏ cũng sẽ không khó chịu, tiếng cười tạo nên từng đợt gợn sóng bên trên mặt hồ.
Dư Tiểu Thảo tìm một dốc nghiêng khá bằng phẳng ở ven hồ, lót một tầng cỏ khô lên trên, nói với "Thế tử Tĩnh Vương": "Thế tử đại nhân, ngài ngồi nghỉ ở đây một lát. Trong hồ có không ít ốc đồng, bọn ta nhiều người, trong chốc lát là có thể mò đủ để ăn một bữa trưa!"
Nàng xắn tay áo lên, đi tới bờ hồ, cẩn thận xuyên qua nước hồ tìm bóng dáng của ốc đồng. Kiếp trước sau khi cha mẹ qua đời, vì để đổi món cho em trai và em gái, nàng đã đến vùng nước nông mò ốc không ít lần, rất có kinh nghiệm!
Nhìn bóng dáng mơ hồ trong nước, nàng xuống tay cực kỳ chính xác, chưa bao giờ bắt hụt. Thùng nước trong tay nàng nhanh chóng xuất hiện một tầng ốc đồng lớn nhỏ không giống nhau.
Chu Tuấn Dương yên lặng đi tới phía sau bọn họ cũng bị tiếng hoan hô liên tục của mấy đứa bé hấp dẫn, trong lòng ngứa ngáy, bèn học theo dáng vẻ của bọn nhỏ, cởi giày đi mò ốc.
Dư Tiểu Thảo không nhịn được oán giận hắn: "Không phải ngươi không muốn đi mò ốc sao? Thầm đi theo làm gì?”
"Gia vui vẻ, gia tình nguyện! Ngươi quản được sao?" Dáng vẻ kiêu ngạo của Chu Tuấn Dương giống hệt con mèo vàng nhỏ kia của Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo bĩu môi một cái rồi cười trộm.
Mò ốc đồng không phải chuyện cần kỹ thuật cao, Chu Tuấn Dương nhanh chóng quen tay, mò được một ít ốc đồng lớn một chút còn đắc ý khoe trước mặt Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo lập tức lấy một con lớn hơn từ trong thùng của mình, dương dương đắc ý toét miệng cười.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của mấy đứa nhỏ, Chu Quân Phàm ngứa ngáy trong lòng, hắn cởi giày ra lúc đang muốn xuống nước thì bị thị vệ thiếp thân ngăn cản: "Hoàng thượng, xin nghĩ lại!"
"Nghĩ lại cái gì mà nghĩ lại! Ta còn nghĩ đi nghĩ lại rất kỹ rồi! Nước cạn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì? Ai muốn ngăn trẫm, trẫm sẽ ném người đó vào trong hồ cho vịt ăn!" Chu Quân Phàm ném quạt xếp trong tay về phía thị vệ thiếp thân. Thấy hắn ta đón lấy cây quạt yêu thích của mình, mới chân trần lội xuống nước.
Nước hồ mùa hè được nắng chiếu trở nên ấm áp, dưới chân không lạnh chút nào. Chu Quân Phàm học theo dáng vẻ của mấy đứa bé, thả tay vào trong nước mò tới mò lui! Ơ, mò được một con rồi! Hắn còn chưa kịp vui vẻ, đưa tay lên khỏi mặt nước nhìn một cái, thì ra là một viên đá nhỏ. Nụ cười trên mặt lạnh xuống, Chu Quân Phàm lại cắm đầu mò.
Mấy thị vệ thiếp thân của hắn nơm nớp lo sợ khom người bảo vệ bên cạnh hắn, rất sợ hắn trượt rồi rơi vào trong hồ...
Đang lo lắng, chỉ nghe "bùm" một tiếng, nước văng khắp nơi. Bọn nhỏ cười ầm một trận. Chu Quân Phàm ngẩng đầu nhìn sang, không nhịn được cười đến không đứng dậy nổi. Thì ra, tiểu đường đệ lạnh lùng của hắn đang đặt mông ngồi trong nước, dáng vẻ ngơ ngác, rất thú vị!
Có lẽ bởi vì cười quá lớn, đột nhiên Chu Quân Phàm cảm thấy thân thể lung lay, hai cánh tay nghiêng về sau vẫn không giữ được thăng bằng, mắt thấy sắp phải ngã xuống hồ. Thị vệ bảo vệ hai bên trái phải lanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay của hắn, kéo hắn lên trên bờ.
Chu Quân Phàm sợ bóng sợ gió một trận, lúc muốn xuống nước mò ốc lần nữa, mấy thị vệ thiếp thân nói gì cũng không chịu. Khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được Hoàng thượng ngồi yên. Bọn thị vệ cũng đổ mồ hôi đầy người, nếu như khi nãy Hoàng thượng thật sự rơi xuống nước, chắc chắn trở về bọn họ sẽ bị phạt. Haiz! Chuyện bảo vệ Hoàng thượng thật sự không phải cho người làm mà!
Chưa tới một giờ, thùng nhỏ trong tay ba chị em Tiểu Thảo đều đầy. Tiểu Thảo còn thừa dịp không có ai chú ý bắt không ít cá nhỏ, chuẩn bị gói về chiên ăn. Vừa xốp vừa giòn, hương vị rất ngon!
Trở lại viện trạch lần nữa, Dư Tiểu Thảo đổ ốc vào trong một chậu gỗ lớn, đổ đầy nước sạch vào chậu, sau đó vẩy chút muối lên trên, còn lén nhỏ chút nước linh thạch pha loãng. Làm như vậy, có thể tăng nhanh tốc độ ốc nhả bùn cát.
Dư Tiểu Thảo lại hái một ít rau buổi sáng không phun thuốc trong vườn rau. Suy đi nghĩ lại, còn lấy một ít châu chấu đông lạnh trong hầm đất ra, quyết định chuẩn bị cho "Thế tử Tĩnh Vương” một ít món hắn chưa từng gặp, càng đừng nói tới đã ăn rồi.
Buổi trưa, một bát lớn ốc đồng xào đo đỏ được bưng lên. Bởi vì tất cả ốc đồng Tiền Vũ mò được đều đưa cho Tiểu Thạch Đầu nên Dư Tiểu Thảo bảo em trai đưa đến Tiền gia một bát nhỏ. Nếu đã đưa cho Tiền gia, nhà của Chu San Hô có quan hệ tốt hơn cũng không thể thiếu, cho nên cũng đưa một bát. Tặng cho đông gia rồi tặng cho tây gia, cuối cùng chỉ còn lại một chậu thế này!
Chu Quân Phàm nếm thử một con, lập tức tìm được cảm giác ăn ốc uống bia của kiếp trước. Ốc đồng thơm thơm cay cay, kết hợp với một ngụm bia lạnh, hương vị kia khỏi phải nói sảng khoái bao nhiều. Đáng tiếc, hắn học sản xuất tàu thuyền, không biết kỹ thuật làm bia. Muốn uống bia chỉ có thể ở trong mơ thôi!
Thức ăn bữa trưa rất phong phủ. Có "thịt heo chưng miến" Chu Tuấn Dương gọi, thịt heo béo mà không ngán, miến lóe lên ánh sáng trong suốt, làm người ta nhìn một cái đã rất thèm ăn.
Còn có một đĩa cá nhỏ chiên. Dư Tiểu Thảo đặc biệt lựa cá nhỏ chỉ dài cỡ ngón trỏ, xử lý xong thì phủ lên một tầng bột mì có bỏ thêm gia vị, để vào dầu rán thành màu vàng kim. Xương bên trong cá nhỏ cũng chiên giòn, nhai trong miệng thơm thơm giòn giòn, ăn cực kỳ ngon.
Nàng còn cắt một đĩa tai heo kho, một đĩa thịt đầu heo. Những thứ này là lúc Liễu thị nhìn thấy có khách quý, trong nhà không chuẩn bị thức ăn gì ngon, cho nên đặc biệt lấy đầu heo trong hầm băng ra xử lý, rảnh rỗi kho lên khi bọn nhỏ đi mò ốc. Bây giờ, tay nghề kho thịt đầu heo của Liễu thị đã có xu thế trò giỏi hơn thầy rồi, hương vị không hề thua kém Dư Tiểu Thảo nấu.
Ngoài ra, còn có mấy đĩa cải xanh dầu hào, cải xà lách dầu hào, rau diếp thơm sốt tỏi xanh biếc, sắc hương vị đều đủ, khiến mấy thị vệ đều nhịn không được cứ liếc mắt về phía đồ ăn.
Đặc biệt nhất là một đĩa châu chấu rán vàng. Dáng vẻ nhìn rất đáng sợ, nhưng thật ra còn thơm hơn cá nhỏ chiên, có loại cảm giác giống tôm rán giòn. Lúc mới bắt đầu, Chu Quân Phàm không dám ăn, nhưng thấy mấy đứa trẻ Dư gia liên tục bỏ vào miệng, nhai đến giòn rồm rộp. Ngay cả đường đệ Chu Tuấn Dương của hắn cũng ăn liên tiếp mấy con.
Dư Tiểu Thảo thấy vẻ mặt xoắn xuýt vừa muốn nếm thử, vừa không muốn gắp lên của "Thế tử Tĩnh Vương", vội vàng gắp một con có hạt để vào bát của Chu Quân Phàm, cười nói: "Thế tử đại nhân, hạt bên trong con châu chấu này còn ngon hơn cả gạch cua nữa, ngài có thể nếm thử xem, nếu không hợp khẩu vị thì nhả ra là được!"
Ai biết rốt cuộc tính tình của Thế tử Tĩnh Vương này như thế nào! Mặc dù hắn luôn cười híp mắt, nhưng lại khiến nàng hoảng sợ từ trong đáy lòng. Có một loại người gọi là con hổ biết cười, có thể cười chém đầu người đấy. Loại người này, đáng sợ hơn tiểu Quận vương suốt ngày đen mặt nhiều. Mặc dù tiểu Quận vương người ta nóng nảy một chút, nói chuyện ác ý một chút, nhưng chưa bao giờ thật sự nổi giận trước mặt nàng. Cho dù bị nàng chọc giận đến phùng mang trợn mắt, cũng chưa trị tội nàng bao giờ. Có lẽ tiểu Quận vương thuộc loại người khẩu xà tâm phật nhỉ?
Nếu như nàng gặp được Dương Quận vương giết người không chớp mắt trước kia chắc chắn sẽ không cho là như vậy nữa! Danh hiệu "Diêm vương mặt lạnh" cũng đâu phải tự nhiên mà có. Chu Tuấn Dương cũng chỉ có thể cho phép tiểu nha đầu nàng làm mưa làm gió trên đầu hắn thôi!
Chu Tuấn Dương thấy dáng vẻ chân chó của Dư Tiểu Thảo với Hoàng thượng, trong lòng nghẹn một cỗ khí, tức giận nói: "Tại sao hắn nói muốn ăn, ngươi lập tức làm cho hắn, ngươi xem lời của gia như đánh rắm hả?"
Dư Tiểu Thảo làm ra vẻ làm người phải linh hoạt nhanh nhẹn: "Thế tử Tĩnh Vương là khách, đương nhiên phải lấy lễ đối đãi."
"Chẳng lẽ ta thì không phải khách sao?" Chu Tuấn Dương chỉ chóp mũi của mình, nặng nề chất vấn.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi nói: "Ngươi thì coi là khách gì? Bữa nào cũng tới ăn ké uống ké, nếu thật sự cung kính với ngươi như khách, còn không mệt chết ta sao? Được rồi, dẫn ngươi đi mò ốc đồng, thể nghiệm một chút vui vẻ khi lao động, có đi hay không?"
"Không đi!" Chu Tuấn Dương kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, lỗ mũi hướng lên trời hừ lạnh một tiếng nói, "Gia gọi thức ăn không làm, còn sai gia làm việc cho ngươi. Không có cửa đâu!"
Một lớn một nhỏ hai người cãi vã đã thành thói quen rồi, người Dư gia đã sớm chết lặng, nên làm gì thì làm cái đó. Chu Quân Phàm thì lại háo hức nhìn hai người. Tiểu đường đệ này bình thường cực kỳ lạnh lùng xa cách, tích chữ như vàng, đối diện với Hoàng thượng hắn cũng trưng cái vẻ mặt lạnh lùng. Không nghĩ tới Diêm Vương mặt lạnh còn có một mặt ngây thơ trẻ con như vậy, vì một đĩa ốc đồng xào cay mà cãi với người ta đến mặt đỏ tía tai. Chậc chậc chậc! Thật là mở rộng tầm mắt!
"Nhị tỷ, tiểu Quận vương, có đi mò ốc đồng không vậy?" Tiểu Thạch Đầu cạn lời nhìn hai người ngây thơ này không ngừng ngươi tới ta đi, nhìn nhìn sắc trời, nếu còn không ngăn lại, chỉ sợ buổi trưa sẽ không được ăn ốc đồng xào.
Dư Tiểu Thảo trả lời một tiếng, cho Chu Tuấn Dương một cái ót: "Đi hay không thì tùy! Ngươi đợi trong viện đi! Thế tử đại nhân, ngài có hứng thú đi xem bọn ta mò ốc đồng không?"
Chu Quân Phàm đã sống hai kiếp người đều chưa từng thể nghiệm niềm vui nhà nông, hiếm khi xuất cung một lần, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Dư Tiểu Thảo dẫn hai đứa em trai, cầm thùng nhỏ, săn sóc "Thế tử Tĩnh Vương" đi đến hậu viện. Trong hậu viện cũng trồng đầy rau, giữa vườn rau có một đường mòn bằng đá thông tới cửa sau. Sau khi mở cửa ra, đi chưa tới hai bước là đến bên cạnh hồ nước.
Cái hồ này rất lớn, nước hồ xanh biếc như ngọc bích. Xa xa, một bầy vịt đang vui sướng bơi lội trong nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng "cạp cạp". Tiền Vũ thả vịt ở bên hồ thấy Tiểu Thạch Đầu và Lưu Phương Bình, vắt chân lên cổ chạy tới.
Thấy hai cậu bé xách thùng nước trong tay, Tiền Vũ càng vui vẻ hơn, kêu lên: "Tiểu Thạch Đầu, các ngươi muốn bắt cá nhỏ sao? Ta cũng tới giúp!"
Tiểu Thạch Đầu quơ quơ thùng nhỏ trong tay, cười nói: "Không phải! Nhị tỷ dẫn bọn ta đi mò ốc đồng, buổi trưa nhà bọn ta xào ốc đồng ăn!"
Tiễn Vũ chép chép miệng, nói: "Ốc đồng xào cay của Tiểu Thảo rất ngon! Ta mò ốc đồng rất giỏi, để ta giúp ngươi!"
Ba đứa bé ăn nhịp với nhau, tay trong tay chạy đến bờ hồ, cong mông mò ốc đồng. Có lẽ vì hạn hán, mực nước trong hồ rất thấp, mấy đứa bé cuốn ống quần lên, dẫm lên bùn lầy bên hồ, tay nhỏ bé cẩn thận mò ven hồ.
"Ta mò được một con lớn!" Giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Tiểu Thạch Đầu vang lên, giơ cánh tay nhỏ bé lên, rõ ràng là một con ốc đồng lớn khoảng trứng chim bồ câu.
"Ta cũng mò được!" Lưu Phương Bình không chịu yếu thế, đưa ốc đồng mình bắt được tới trước mặt Tiểu Thạch Đầu, so với cậu bé xem ai lớn hơn. Cho dù ai lớn ai nhỏ cũng sẽ không khó chịu, tiếng cười tạo nên từng đợt gợn sóng bên trên mặt hồ.
Dư Tiểu Thảo tìm một dốc nghiêng khá bằng phẳng ở ven hồ, lót một tầng cỏ khô lên trên, nói với "Thế tử Tĩnh Vương": "Thế tử đại nhân, ngài ngồi nghỉ ở đây một lát. Trong hồ có không ít ốc đồng, bọn ta nhiều người, trong chốc lát là có thể mò đủ để ăn một bữa trưa!"
Nàng xắn tay áo lên, đi tới bờ hồ, cẩn thận xuyên qua nước hồ tìm bóng dáng của ốc đồng. Kiếp trước sau khi cha mẹ qua đời, vì để đổi món cho em trai và em gái, nàng đã đến vùng nước nông mò ốc không ít lần, rất có kinh nghiệm!
Nhìn bóng dáng mơ hồ trong nước, nàng xuống tay cực kỳ chính xác, chưa bao giờ bắt hụt. Thùng nước trong tay nàng nhanh chóng xuất hiện một tầng ốc đồng lớn nhỏ không giống nhau.
Chu Tuấn Dương yên lặng đi tới phía sau bọn họ cũng bị tiếng hoan hô liên tục của mấy đứa bé hấp dẫn, trong lòng ngứa ngáy, bèn học theo dáng vẻ của bọn nhỏ, cởi giày đi mò ốc.
Dư Tiểu Thảo không nhịn được oán giận hắn: "Không phải ngươi không muốn đi mò ốc sao? Thầm đi theo làm gì?”
"Gia vui vẻ, gia tình nguyện! Ngươi quản được sao?" Dáng vẻ kiêu ngạo của Chu Tuấn Dương giống hệt con mèo vàng nhỏ kia của Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo bĩu môi một cái rồi cười trộm.
Mò ốc đồng không phải chuyện cần kỹ thuật cao, Chu Tuấn Dương nhanh chóng quen tay, mò được một ít ốc đồng lớn một chút còn đắc ý khoe trước mặt Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo lập tức lấy một con lớn hơn từ trong thùng của mình, dương dương đắc ý toét miệng cười.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của mấy đứa nhỏ, Chu Quân Phàm ngứa ngáy trong lòng, hắn cởi giày ra lúc đang muốn xuống nước thì bị thị vệ thiếp thân ngăn cản: "Hoàng thượng, xin nghĩ lại!"
"Nghĩ lại cái gì mà nghĩ lại! Ta còn nghĩ đi nghĩ lại rất kỹ rồi! Nước cạn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì? Ai muốn ngăn trẫm, trẫm sẽ ném người đó vào trong hồ cho vịt ăn!" Chu Quân Phàm ném quạt xếp trong tay về phía thị vệ thiếp thân. Thấy hắn ta đón lấy cây quạt yêu thích của mình, mới chân trần lội xuống nước.
Nước hồ mùa hè được nắng chiếu trở nên ấm áp, dưới chân không lạnh chút nào. Chu Quân Phàm học theo dáng vẻ của mấy đứa bé, thả tay vào trong nước mò tới mò lui! Ơ, mò được một con rồi! Hắn còn chưa kịp vui vẻ, đưa tay lên khỏi mặt nước nhìn một cái, thì ra là một viên đá nhỏ. Nụ cười trên mặt lạnh xuống, Chu Quân Phàm lại cắm đầu mò.
Mấy thị vệ thiếp thân của hắn nơm nớp lo sợ khom người bảo vệ bên cạnh hắn, rất sợ hắn trượt rồi rơi vào trong hồ...
Đang lo lắng, chỉ nghe "bùm" một tiếng, nước văng khắp nơi. Bọn nhỏ cười ầm một trận. Chu Quân Phàm ngẩng đầu nhìn sang, không nhịn được cười đến không đứng dậy nổi. Thì ra, tiểu đường đệ lạnh lùng của hắn đang đặt mông ngồi trong nước, dáng vẻ ngơ ngác, rất thú vị!
Có lẽ bởi vì cười quá lớn, đột nhiên Chu Quân Phàm cảm thấy thân thể lung lay, hai cánh tay nghiêng về sau vẫn không giữ được thăng bằng, mắt thấy sắp phải ngã xuống hồ. Thị vệ bảo vệ hai bên trái phải lanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay của hắn, kéo hắn lên trên bờ.
Chu Quân Phàm sợ bóng sợ gió một trận, lúc muốn xuống nước mò ốc lần nữa, mấy thị vệ thiếp thân nói gì cũng không chịu. Khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được Hoàng thượng ngồi yên. Bọn thị vệ cũng đổ mồ hôi đầy người, nếu như khi nãy Hoàng thượng thật sự rơi xuống nước, chắc chắn trở về bọn họ sẽ bị phạt. Haiz! Chuyện bảo vệ Hoàng thượng thật sự không phải cho người làm mà!
Chưa tới một giờ, thùng nhỏ trong tay ba chị em Tiểu Thảo đều đầy. Tiểu Thảo còn thừa dịp không có ai chú ý bắt không ít cá nhỏ, chuẩn bị gói về chiên ăn. Vừa xốp vừa giòn, hương vị rất ngon!
Trở lại viện trạch lần nữa, Dư Tiểu Thảo đổ ốc vào trong một chậu gỗ lớn, đổ đầy nước sạch vào chậu, sau đó vẩy chút muối lên trên, còn lén nhỏ chút nước linh thạch pha loãng. Làm như vậy, có thể tăng nhanh tốc độ ốc nhả bùn cát.
Dư Tiểu Thảo lại hái một ít rau buổi sáng không phun thuốc trong vườn rau. Suy đi nghĩ lại, còn lấy một ít châu chấu đông lạnh trong hầm đất ra, quyết định chuẩn bị cho "Thế tử Tĩnh Vương” một ít món hắn chưa từng gặp, càng đừng nói tới đã ăn rồi.
Buổi trưa, một bát lớn ốc đồng xào đo đỏ được bưng lên. Bởi vì tất cả ốc đồng Tiền Vũ mò được đều đưa cho Tiểu Thạch Đầu nên Dư Tiểu Thảo bảo em trai đưa đến Tiền gia một bát nhỏ. Nếu đã đưa cho Tiền gia, nhà của Chu San Hô có quan hệ tốt hơn cũng không thể thiếu, cho nên cũng đưa một bát. Tặng cho đông gia rồi tặng cho tây gia, cuối cùng chỉ còn lại một chậu thế này!
Chu Quân Phàm nếm thử một con, lập tức tìm được cảm giác ăn ốc uống bia của kiếp trước. Ốc đồng thơm thơm cay cay, kết hợp với một ngụm bia lạnh, hương vị kia khỏi phải nói sảng khoái bao nhiều. Đáng tiếc, hắn học sản xuất tàu thuyền, không biết kỹ thuật làm bia. Muốn uống bia chỉ có thể ở trong mơ thôi!
Thức ăn bữa trưa rất phong phủ. Có "thịt heo chưng miến" Chu Tuấn Dương gọi, thịt heo béo mà không ngán, miến lóe lên ánh sáng trong suốt, làm người ta nhìn một cái đã rất thèm ăn.
Còn có một đĩa cá nhỏ chiên. Dư Tiểu Thảo đặc biệt lựa cá nhỏ chỉ dài cỡ ngón trỏ, xử lý xong thì phủ lên một tầng bột mì có bỏ thêm gia vị, để vào dầu rán thành màu vàng kim. Xương bên trong cá nhỏ cũng chiên giòn, nhai trong miệng thơm thơm giòn giòn, ăn cực kỳ ngon.
Nàng còn cắt một đĩa tai heo kho, một đĩa thịt đầu heo. Những thứ này là lúc Liễu thị nhìn thấy có khách quý, trong nhà không chuẩn bị thức ăn gì ngon, cho nên đặc biệt lấy đầu heo trong hầm băng ra xử lý, rảnh rỗi kho lên khi bọn nhỏ đi mò ốc. Bây giờ, tay nghề kho thịt đầu heo của Liễu thị đã có xu thế trò giỏi hơn thầy rồi, hương vị không hề thua kém Dư Tiểu Thảo nấu.
Ngoài ra, còn có mấy đĩa cải xanh dầu hào, cải xà lách dầu hào, rau diếp thơm sốt tỏi xanh biếc, sắc hương vị đều đủ, khiến mấy thị vệ đều nhịn không được cứ liếc mắt về phía đồ ăn.
Đặc biệt nhất là một đĩa châu chấu rán vàng. Dáng vẻ nhìn rất đáng sợ, nhưng thật ra còn thơm hơn cá nhỏ chiên, có loại cảm giác giống tôm rán giòn. Lúc mới bắt đầu, Chu Quân Phàm không dám ăn, nhưng thấy mấy đứa trẻ Dư gia liên tục bỏ vào miệng, nhai đến giòn rồm rộp. Ngay cả đường đệ Chu Tuấn Dương của hắn cũng ăn liên tiếp mấy con.
Dư Tiểu Thảo thấy vẻ mặt xoắn xuýt vừa muốn nếm thử, vừa không muốn gắp lên của "Thế tử Tĩnh Vương", vội vàng gắp một con có hạt để vào bát của Chu Quân Phàm, cười nói: "Thế tử đại nhân, hạt bên trong con châu chấu này còn ngon hơn cả gạch cua nữa, ngài có thể nếm thử xem, nếu không hợp khẩu vị thì nhả ra là được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.