Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 315:
Quỹ Họa Tình Vũ
07/12/2022
Bởi vì trong số đám trẻ có mấy đứa bị thương, còn có mấy đứa sợ đến mức phát sốt nên ông mời Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường đến, đứa con trai nhỏ của ông cũng tới giúp một tay. Dư Tiểu Thảo cũng biết người này, hắn chính là người chặn đường Tiểu Hắc, muốn bắt nó làm của riêng, sau khi bị phát hiện đã xin lỗi rất chân thành.
Tôn đại phu đã chữa trị xong cho những đứa trẻ đó, trong đó có đứa trẻ có ý đồ chạy trốn nên bị tên bắt cóc đánh là bị thương nặng nhất, gãy mất hai cái xương sườn, cũng may không tổn thương nội tạng. Con trai Tôn Thược Dương của Chỉ huy sứ Tôn cùng lắm chỉ bị thương ngoài da, bởi vì có mấy đứa trẻ nghĩa khí như Tiểu Thạch Đầu nên vết thương không quá nghiêm trọng.
Nghe nói Dư Tiểu Thảo bị thương, Tôn đại phu vội vàng cầm theo hòm thuốc chạy qua xem thế nào. Thấy trên cổ nàng có vệt hồng mờ mờ, ông ấy cũng dở khóc dở cười, chỉ là trầy da chút xíu thôi. Nhưng mà ông ấy vẫn cẩn thận bắt mạch cho Tiểu Thảo, sau khi không thấy có vấn đề gì thì nói: “Không sao, vết thương trên cổ bôi chút thuốc trị thương là được! Thuốc trị thương ngươi tự chế còn không? Dùng cái đó hiệu quả tốt đấy!”
Về sau, vụ án tiến triển rất thuận lợi, những tên bắt cóc vô cùng hung ác này, trừ những tên bị đánh gục thì đều bó tay chịu trói, ngay cả tên mua hàng ở trên bến tàu cũng bị bắt. Vụ án buôn bán trẻ con đáng sợ của phủ Tân Vệ cuối cùng cũng đã hạ màn trước năm mới.
Dân chúng trấn Đường Cổ truyền miệng với nhau, nhất là nhà những đứa trẻ đã được cứu về đều vô cùng cảm tạ ân đức của Huyện thái gia và quan lão gia của Vệ sở, lập bài vị trường sinh cho hai người họ ở trong nhà. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, trong đó có một bé gái vừa tròn mười tuổi lại là nhân vật mấu chốt của vụ án này.
Dư Tiểu Thảo được gọi là “nữ trung hào kiệt” từ chối phần thưởng từ chỗ Huyện thái gia. Ở trong mắt nàng, nàng bán sức lực như vậy chỉ vì muốn cứu đứa em trai thân yêu ra ngoài mà thôi. Mạo hiểm dẫn binh lính Vệ sở truy đuổi hung thủ cũng chỉ muốn cắt đứt hậu hoạn. Nàng không hề vô tư vĩ đại như bọn họ nghĩ, cũng không muốn đứng nơi đầu sóng ngọn gió làm gì, nên đành để Huyện thái gia giấu đi chuyện nàng tham gia vụ này.
Nhưng mà Phòng Tử Trấn đang ở Kinh thành xa xôi không biết làm thế nào nghe được chuyện này, nên đã vượt gió tuyết phóng từ Kinh thành đến, lúc đến được Dư gia, hắn cũng sắp trở thành một người tuyết.
Vừa vào cửa, việc đầu tiên là kiểm tra con gái một lượt từ trên xuống dưới, sau khi không phát hiện có thương tích gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì mắng Dư Tiểu Thảo một trận te tua, lời nào lời nấy đều tràn đầy sự quan tâm dành cho nàng.
Dư Tiểu Thảo rót cho cha nuôi ly nước gừng đường, nhìn hắn uống xong mới nói: “Cha nuôi, cũng sắp hết năm rồi, người không ở Kinh thành ăn Tết với mẹ nuôi và đệ đệ mà chạy đến thôn Đông Sơn làm gì? Có phải trên bến tàu xảy ra chuyện gì không?”
“Công nhân ở bến tàu đều đã nghỉ Tết, có thể xảy ra chuyện gì? Mẹ nuôi con nghe xong sự tích anh dũng của con thì không yên tâm. Nếu như không phải ta ngăn lại thì nàng ấy nhất định muốn đi cùng ta đến đây! Con đó! Con bảo ta phải nói con thế nào đây hả? Người ta gặp phải nguy hiểm, trốn còn không kịp, con thì giỏi rồi, cứng cổ tiến lên góp phần! Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không báo với ta ở Kinh thành, nếu không phải Tôn Đại đầu dâng sớ lên Kinh thành, trong đó có nhắc đến chuyện của con thì cha nuôi vẫn không biết chuyện gì đâu!” Phòng Tử Trấn càng nói càng tức, đôi mắt như chuông đồng vừa tức vừa đau lòng nhìn con gái nhỏ của mình. Đứa nhỏ này, sao lá gan lại lớn như vậy chứ!
Dư Tiểu Thảo cười khan hai tiếng nói: “Cha nuôi, không phải con không sao rồi mà? Tết đến nói chuyện này làm gì chứ, để mọi người lo lắng cho con! Người không biết tình hình lúc đó thôi, nếu để thủ lĩnh đám bắt cóc đó chạy mất con sợ gã sẽ trả thù nhà con. Cũng may Tiểu Bạch có thể ngửi được mùi của gã, nếu con không đi cùng thì sao Chỉ huy sứ Tôn có thể bắn mấy tên bắt cóc thuận lợi như thế chứ?”
Phòng Tử Trấn còn muốn nói gì đó, Dư Hải thì đau lòng con gái bị la mắng như con trai vậy, chàng mở miệng nói: “Được rồi, mọi chuyện đều qua rồi, nói mấy chuyện này làm gì nữa? Trước năm mới huynh cũng không về kịp, hay là ở lại ăn Tết cùng chúng ta đi!”
Dư Tiểu Thảo cũng thuận miệng nói: “Cha nuôi, đã lâu rồi con không gặp người, người vừa gặp đã mắng con một trận, có phải có tiểu đệ đệ rồi là không thương con gái nuôi nữa rồi phải không?”
Phòng Tử Trấn vội vàng trấn an “trái tim thủy tinh” của con gái, ôn nhu nói: “Ta và mẹ nuôi con vốn định tổ chức xong tiệc trăm ngày cho đệ đệ con thì sẽ trở lại, ai ngờ Tiểu Lân bị ho, đại phu trong các y quán lớn nhỏ trong Kinh thành đều đã khám rồi mà không có hiệu quả gì hết. Ngay cả thái y trong cung cũng bó tay chịu trói. Cuối cùng vẫn là nước đường xuyên bối tỳ bà do con kê mới chữa khỏi. Con không biết đâu, thuốc đại phu kê khá đắng, lúc Tiểu Lân uống khóc rất to, mẹ nuôi con cũng đau lòng rơi nước mắt. Vẫn là thuốc của con tốt hơn, ngọt ngọt, Tiểu Lân uống rất ngoan...”
Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt trong lòng, thầm nghĩ: Có thể không ngọt chắc? Bên trong bỏ thêm nhiều mật ong và đường đỏ mà. Nàng đoán đến khoảng một trăm ngày, Tiểu Lân sẽ bị ho. Xuyên bối, sơn trà, lê đều có công hiệu chữa ho, quan trọng nhất chính là nước đường có chứa nước linh thạch phát huy tác dụng. Nếu không còn chưa chẩn đoán đã kê thuốc mà còn có hiệu quả tốt như vậy sao?
Phòng Tử Trấn vẫn còn đang kể chuyện rất nhiệt tình: “Hai bình nước đường trị ho của con còn chưa uống hết thì bệnh của Tiểu Lân đã tốt hơn rồi. Sau đó Đại hoàng tử ở trong cung bị cảm, ho rất nhiều, chỗ nước đường còn dư lại đều bị Hoàng thượng lấy đi hết. Nghe nói sau khi uống nước đường không bao lâu thì Đại hoàng tử không còn ho nữa. Thái y trong cung dựa vào nước đường của con kê thuốc, nước đường bọn họ sắc ra nhìn không khác mấy với của con nhưng hiệu quả thì kém xa.”
Dư Tiểu Thảo cũng hơi bối rối trong lòng: Cũng đừng hấp dẫn sự chú ý của Hoàng thượng chứ! Không biết dược liệu làm nước đường trị ho như vậy đã xuất hiện từ khi nào. Nhưng mà nếu Hoàng thượng thật sự cố hỏi thì đành nói là toa thuốc do nàng nghĩ ra thôi.
Phòng Tử Trấn tiếp tục nói: “Sau khi Tiểu Lân khỏi bệnh thì cũng đã đến mùa đông rồi. Mẹ nuôi con sợ đệ đệ còn nhỏ, trên đường đi lại bị lạnh nữa nên quyết định đầu mùa xuân sẽ cùng nhau trở về trấn Đường Cổ. Trong thư mẹ con mời con đến Kinh thành ăn Tết cùng chúng ta lại bị con từ chối. Ta nói này Tiểu Thảo, khi nào con đến Kinh thành với ta, ta và mẹ nuôi con sẽ giới thiệu con với bạn bè thân thích!”
“Việc này... Nên chờ Tiểu Lân Lân tròn tuổi đã chứ? Đến lúc đó con đến Kinh thành tham gia lễ chọn đồ vật đoán tương lai của đệ đệ.” Dư Tiểu Thảo vẫn có chút kính nhi viễn chi với nhà giàu quyền quý, cho nên trong lòng vẫn có chút bài xích nhỏ với việc vào Kinh thành.
Phòng Tử Trấn tính toán một chút, còn chưa đến nửa năm nữa bèn gật đầu nói: “Cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó đừng tìm đủ loại lý do từ chối nhé!”
Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói: “Sao có thể chứ... Cha nuôi, người đói không? Con đến phòng bếp nấu món chân giò hầm người thích ăn nhất nhé.”
Phòng Tử Trấn cũng chưa được thưởng thức tài nấu ăn của con gái nửa năm rồi, bĩu môi nói: “Được, nghe nói nhà con nuôi mấy con heo rừng. Năm đại tai, đúng là không dễ dàng mà.”
Dư Tiểu Thảo cười nói: “Nhà con cũng không gặp tai họa gì. Chúng ta rất tin tưởng lời của vị bán tiên râu bạc, đã sớm thu hoa màu rồi. Sáu mẫu khoai lang cũng đã khá lớn, còn có dây khoai lang đỏ nữa, thân cây ngô, hơn nữa còn có một ít lúa mì xanh... À, nhà con còn phơi khô châu chấu nghiền thành bột, cho heo cho gà ăn đều lớn rất nhanh!”
Cơm tối, ngoài chân giò hầm ra, Dư Tiểu Thảo còn nấu món tương châu chấu để Phòng Tử Trấn ăn thử. Phòng Tử Trấn rất thích hương vị cay cay của tương châu chấu, chỉ với tương châu chấu thôi đã ăn liền năm sáu cái bánh bột ngô mới chịu mở miệng nói chuyện: “Khuê nữ à! Tương ngon như vậy, sao con không gửi lên Kinh thành mấy bình chứ?”
Dư Tiểu Thảo kinh ngạc hỏi: “Con nhờ tiểu Quận vương mang hai bình lên cho người nếm thử, người không nhận được sao? Con còn tưởng rằng người và mẹ nuôi chê là làm từ châu chấu nên không thích chứ. Nên sau đó con cũng không nhắc lại nữa.”
“Cái gì? Con nhờ Dương Quận vương mang tương châu chấu cho ta à? Sao ta không thấy mẹ nuôi con nói gì nhỉ? Không lẽ mẹ nuôi con không thích nên thưởng cho người làm rồi? Không đúng, bình thường thì đồ con gửi lên nàng ấy nhất định sẽ nói với ta!” Phòng Tử Trấn có chút khó hiểu.
Trong lòng Dư Tiểu Thảo thầm mắng tiểu Quận vương một trận, mếu máo nói: “Cha nuôi, nếu người không nhận được đồ thì nhất định là bị tiểu Quận vương giấu rồi! Người này cũng thật là! Rõ ràng đã nói hai bình cho người, hai bình còn lại mới cho hắn!”
Hai cha con đang nói xem tương châu chấu đã đi nơi nào thì Chu Tuấn Dương đang ở Kinh thành xa xôi, dưới ánh mắt hoảng sợ của mẫu phi và đại ca, ăn tương châu chấu rất ngon miệng. Đột nhiên, mũi hắn hơi ngứa, hắt xì một cái thật to, thầm nghĩ: Nhất định là nha đầu Dư Tiểu Thảo kia nhắc đến gia rồi. Không lẽ chuyện giấu nhẹm đi hai bình tương châu chấu đã bị nàng phát hiện? Hừ, phát hiện thì thế nào, không phải chỉ là hai bình tương châu chấu thôi sao? Châu chấu trong hầm đông lạnh của nhà nàng còn nhiều lắm, còn để ý hai bình tương châu chấu làm gì chứ? Qủy hẹp hòi!
Tĩnh Vương phi nhịn cảm giác nôn nao trong dạ dày, lo lắng nói: “Dương Nhi, tương châu chấu thật sự làm từ châu chấu sao? Ăn vào sẽ không sao chứ?”
Chu Tuấn Dương quết tương châu chấu cay cay vừa miệng lên trên màn thầu trắng mềm, cắn một miếng to nói: “Mẫu phi, người yên tâm đi. Lúc con ở thôn Đông Sơn không chỉ ăn một lần. Có thể có chuyện gì chứ? Tương châu chấu thơm lắm, mẫu phi, đại ca, hai người xác định không ăn thử à?”
Trong đầu Tĩnh Vương phi toàn là dáng vẻ đáng sợ của châu chấu, bà ấy sợ nhất là châu chấu, vội vàng lắc đầu nói: “Nhìn con ăn ngon như vậy sao ta nỡ ăn của con chứ? Con cứ ăn đi...”
Chu Tuấn Dương chần chừ trong chốc lát rồi hỏi Tĩnh Vương mặt mày nghiêm túc: “Phụ vương, người có muốn ăn thử một chút hay không?”
Tĩnh Vương thầm nghĩ: Tên tiểu tử thối này, cuối cùng cũng nghĩ đến lão tử. Một người lớn như lão tử ngồi ở đây mà ngươi dám coi lão tử như không tồn tại sao?
Tĩnh Vương là một người rất nghiêm túc, dù ở nhà cũng duy trì dáng vẻ uy nghiêm của chủ nhà. Bình thường, mấy người con trai rất kính sợ ông ấy nhưng lại không đủ thân thiết. Nhất là đứa con trai nhỏ này, từ sau năm sáu tuổi, tính cách thay đổi rất lớn, nóng nảy dễ giận còn thường xuyên làm người khác bị thương. Tĩnh Vương cũng rất đau đầu, nghiêm trị hắn vài lần thì con trai nhỏ đã ghi hận ông ấy. Bình thường thấy ông ấy đều đi vòng, không đi vòng được thì lờ như không thấy. Cho nên ngày thường, trên bàn cơm, Chu Tuấn Dương chỉ nói chuyện với mẫu phi và đại ca nó, coi ông ấy như không tồn tại. Hôm nay không phải mặt trời mọc ở phía Tây chứ, sao lại chủ động nói chuyện với ông ấy thế này?
Tôn đại phu đã chữa trị xong cho những đứa trẻ đó, trong đó có đứa trẻ có ý đồ chạy trốn nên bị tên bắt cóc đánh là bị thương nặng nhất, gãy mất hai cái xương sườn, cũng may không tổn thương nội tạng. Con trai Tôn Thược Dương của Chỉ huy sứ Tôn cùng lắm chỉ bị thương ngoài da, bởi vì có mấy đứa trẻ nghĩa khí như Tiểu Thạch Đầu nên vết thương không quá nghiêm trọng.
Nghe nói Dư Tiểu Thảo bị thương, Tôn đại phu vội vàng cầm theo hòm thuốc chạy qua xem thế nào. Thấy trên cổ nàng có vệt hồng mờ mờ, ông ấy cũng dở khóc dở cười, chỉ là trầy da chút xíu thôi. Nhưng mà ông ấy vẫn cẩn thận bắt mạch cho Tiểu Thảo, sau khi không thấy có vấn đề gì thì nói: “Không sao, vết thương trên cổ bôi chút thuốc trị thương là được! Thuốc trị thương ngươi tự chế còn không? Dùng cái đó hiệu quả tốt đấy!”
Về sau, vụ án tiến triển rất thuận lợi, những tên bắt cóc vô cùng hung ác này, trừ những tên bị đánh gục thì đều bó tay chịu trói, ngay cả tên mua hàng ở trên bến tàu cũng bị bắt. Vụ án buôn bán trẻ con đáng sợ của phủ Tân Vệ cuối cùng cũng đã hạ màn trước năm mới.
Dân chúng trấn Đường Cổ truyền miệng với nhau, nhất là nhà những đứa trẻ đã được cứu về đều vô cùng cảm tạ ân đức của Huyện thái gia và quan lão gia của Vệ sở, lập bài vị trường sinh cho hai người họ ở trong nhà. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, trong đó có một bé gái vừa tròn mười tuổi lại là nhân vật mấu chốt của vụ án này.
Dư Tiểu Thảo được gọi là “nữ trung hào kiệt” từ chối phần thưởng từ chỗ Huyện thái gia. Ở trong mắt nàng, nàng bán sức lực như vậy chỉ vì muốn cứu đứa em trai thân yêu ra ngoài mà thôi. Mạo hiểm dẫn binh lính Vệ sở truy đuổi hung thủ cũng chỉ muốn cắt đứt hậu hoạn. Nàng không hề vô tư vĩ đại như bọn họ nghĩ, cũng không muốn đứng nơi đầu sóng ngọn gió làm gì, nên đành để Huyện thái gia giấu đi chuyện nàng tham gia vụ này.
Nhưng mà Phòng Tử Trấn đang ở Kinh thành xa xôi không biết làm thế nào nghe được chuyện này, nên đã vượt gió tuyết phóng từ Kinh thành đến, lúc đến được Dư gia, hắn cũng sắp trở thành một người tuyết.
Vừa vào cửa, việc đầu tiên là kiểm tra con gái một lượt từ trên xuống dưới, sau khi không phát hiện có thương tích gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì mắng Dư Tiểu Thảo một trận te tua, lời nào lời nấy đều tràn đầy sự quan tâm dành cho nàng.
Dư Tiểu Thảo rót cho cha nuôi ly nước gừng đường, nhìn hắn uống xong mới nói: “Cha nuôi, cũng sắp hết năm rồi, người không ở Kinh thành ăn Tết với mẹ nuôi và đệ đệ mà chạy đến thôn Đông Sơn làm gì? Có phải trên bến tàu xảy ra chuyện gì không?”
“Công nhân ở bến tàu đều đã nghỉ Tết, có thể xảy ra chuyện gì? Mẹ nuôi con nghe xong sự tích anh dũng của con thì không yên tâm. Nếu như không phải ta ngăn lại thì nàng ấy nhất định muốn đi cùng ta đến đây! Con đó! Con bảo ta phải nói con thế nào đây hả? Người ta gặp phải nguy hiểm, trốn còn không kịp, con thì giỏi rồi, cứng cổ tiến lên góp phần! Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không báo với ta ở Kinh thành, nếu không phải Tôn Đại đầu dâng sớ lên Kinh thành, trong đó có nhắc đến chuyện của con thì cha nuôi vẫn không biết chuyện gì đâu!” Phòng Tử Trấn càng nói càng tức, đôi mắt như chuông đồng vừa tức vừa đau lòng nhìn con gái nhỏ của mình. Đứa nhỏ này, sao lá gan lại lớn như vậy chứ!
Dư Tiểu Thảo cười khan hai tiếng nói: “Cha nuôi, không phải con không sao rồi mà? Tết đến nói chuyện này làm gì chứ, để mọi người lo lắng cho con! Người không biết tình hình lúc đó thôi, nếu để thủ lĩnh đám bắt cóc đó chạy mất con sợ gã sẽ trả thù nhà con. Cũng may Tiểu Bạch có thể ngửi được mùi của gã, nếu con không đi cùng thì sao Chỉ huy sứ Tôn có thể bắn mấy tên bắt cóc thuận lợi như thế chứ?”
Phòng Tử Trấn còn muốn nói gì đó, Dư Hải thì đau lòng con gái bị la mắng như con trai vậy, chàng mở miệng nói: “Được rồi, mọi chuyện đều qua rồi, nói mấy chuyện này làm gì nữa? Trước năm mới huynh cũng không về kịp, hay là ở lại ăn Tết cùng chúng ta đi!”
Dư Tiểu Thảo cũng thuận miệng nói: “Cha nuôi, đã lâu rồi con không gặp người, người vừa gặp đã mắng con một trận, có phải có tiểu đệ đệ rồi là không thương con gái nuôi nữa rồi phải không?”
Phòng Tử Trấn vội vàng trấn an “trái tim thủy tinh” của con gái, ôn nhu nói: “Ta và mẹ nuôi con vốn định tổ chức xong tiệc trăm ngày cho đệ đệ con thì sẽ trở lại, ai ngờ Tiểu Lân bị ho, đại phu trong các y quán lớn nhỏ trong Kinh thành đều đã khám rồi mà không có hiệu quả gì hết. Ngay cả thái y trong cung cũng bó tay chịu trói. Cuối cùng vẫn là nước đường xuyên bối tỳ bà do con kê mới chữa khỏi. Con không biết đâu, thuốc đại phu kê khá đắng, lúc Tiểu Lân uống khóc rất to, mẹ nuôi con cũng đau lòng rơi nước mắt. Vẫn là thuốc của con tốt hơn, ngọt ngọt, Tiểu Lân uống rất ngoan...”
Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt trong lòng, thầm nghĩ: Có thể không ngọt chắc? Bên trong bỏ thêm nhiều mật ong và đường đỏ mà. Nàng đoán đến khoảng một trăm ngày, Tiểu Lân sẽ bị ho. Xuyên bối, sơn trà, lê đều có công hiệu chữa ho, quan trọng nhất chính là nước đường có chứa nước linh thạch phát huy tác dụng. Nếu không còn chưa chẩn đoán đã kê thuốc mà còn có hiệu quả tốt như vậy sao?
Phòng Tử Trấn vẫn còn đang kể chuyện rất nhiệt tình: “Hai bình nước đường trị ho của con còn chưa uống hết thì bệnh của Tiểu Lân đã tốt hơn rồi. Sau đó Đại hoàng tử ở trong cung bị cảm, ho rất nhiều, chỗ nước đường còn dư lại đều bị Hoàng thượng lấy đi hết. Nghe nói sau khi uống nước đường không bao lâu thì Đại hoàng tử không còn ho nữa. Thái y trong cung dựa vào nước đường của con kê thuốc, nước đường bọn họ sắc ra nhìn không khác mấy với của con nhưng hiệu quả thì kém xa.”
Dư Tiểu Thảo cũng hơi bối rối trong lòng: Cũng đừng hấp dẫn sự chú ý của Hoàng thượng chứ! Không biết dược liệu làm nước đường trị ho như vậy đã xuất hiện từ khi nào. Nhưng mà nếu Hoàng thượng thật sự cố hỏi thì đành nói là toa thuốc do nàng nghĩ ra thôi.
Phòng Tử Trấn tiếp tục nói: “Sau khi Tiểu Lân khỏi bệnh thì cũng đã đến mùa đông rồi. Mẹ nuôi con sợ đệ đệ còn nhỏ, trên đường đi lại bị lạnh nữa nên quyết định đầu mùa xuân sẽ cùng nhau trở về trấn Đường Cổ. Trong thư mẹ con mời con đến Kinh thành ăn Tết cùng chúng ta lại bị con từ chối. Ta nói này Tiểu Thảo, khi nào con đến Kinh thành với ta, ta và mẹ nuôi con sẽ giới thiệu con với bạn bè thân thích!”
“Việc này... Nên chờ Tiểu Lân Lân tròn tuổi đã chứ? Đến lúc đó con đến Kinh thành tham gia lễ chọn đồ vật đoán tương lai của đệ đệ.” Dư Tiểu Thảo vẫn có chút kính nhi viễn chi với nhà giàu quyền quý, cho nên trong lòng vẫn có chút bài xích nhỏ với việc vào Kinh thành.
Phòng Tử Trấn tính toán một chút, còn chưa đến nửa năm nữa bèn gật đầu nói: “Cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó đừng tìm đủ loại lý do từ chối nhé!”
Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói: “Sao có thể chứ... Cha nuôi, người đói không? Con đến phòng bếp nấu món chân giò hầm người thích ăn nhất nhé.”
Phòng Tử Trấn cũng chưa được thưởng thức tài nấu ăn của con gái nửa năm rồi, bĩu môi nói: “Được, nghe nói nhà con nuôi mấy con heo rừng. Năm đại tai, đúng là không dễ dàng mà.”
Dư Tiểu Thảo cười nói: “Nhà con cũng không gặp tai họa gì. Chúng ta rất tin tưởng lời của vị bán tiên râu bạc, đã sớm thu hoa màu rồi. Sáu mẫu khoai lang cũng đã khá lớn, còn có dây khoai lang đỏ nữa, thân cây ngô, hơn nữa còn có một ít lúa mì xanh... À, nhà con còn phơi khô châu chấu nghiền thành bột, cho heo cho gà ăn đều lớn rất nhanh!”
Cơm tối, ngoài chân giò hầm ra, Dư Tiểu Thảo còn nấu món tương châu chấu để Phòng Tử Trấn ăn thử. Phòng Tử Trấn rất thích hương vị cay cay của tương châu chấu, chỉ với tương châu chấu thôi đã ăn liền năm sáu cái bánh bột ngô mới chịu mở miệng nói chuyện: “Khuê nữ à! Tương ngon như vậy, sao con không gửi lên Kinh thành mấy bình chứ?”
Dư Tiểu Thảo kinh ngạc hỏi: “Con nhờ tiểu Quận vương mang hai bình lên cho người nếm thử, người không nhận được sao? Con còn tưởng rằng người và mẹ nuôi chê là làm từ châu chấu nên không thích chứ. Nên sau đó con cũng không nhắc lại nữa.”
“Cái gì? Con nhờ Dương Quận vương mang tương châu chấu cho ta à? Sao ta không thấy mẹ nuôi con nói gì nhỉ? Không lẽ mẹ nuôi con không thích nên thưởng cho người làm rồi? Không đúng, bình thường thì đồ con gửi lên nàng ấy nhất định sẽ nói với ta!” Phòng Tử Trấn có chút khó hiểu.
Trong lòng Dư Tiểu Thảo thầm mắng tiểu Quận vương một trận, mếu máo nói: “Cha nuôi, nếu người không nhận được đồ thì nhất định là bị tiểu Quận vương giấu rồi! Người này cũng thật là! Rõ ràng đã nói hai bình cho người, hai bình còn lại mới cho hắn!”
Hai cha con đang nói xem tương châu chấu đã đi nơi nào thì Chu Tuấn Dương đang ở Kinh thành xa xôi, dưới ánh mắt hoảng sợ của mẫu phi và đại ca, ăn tương châu chấu rất ngon miệng. Đột nhiên, mũi hắn hơi ngứa, hắt xì một cái thật to, thầm nghĩ: Nhất định là nha đầu Dư Tiểu Thảo kia nhắc đến gia rồi. Không lẽ chuyện giấu nhẹm đi hai bình tương châu chấu đã bị nàng phát hiện? Hừ, phát hiện thì thế nào, không phải chỉ là hai bình tương châu chấu thôi sao? Châu chấu trong hầm đông lạnh của nhà nàng còn nhiều lắm, còn để ý hai bình tương châu chấu làm gì chứ? Qủy hẹp hòi!
Tĩnh Vương phi nhịn cảm giác nôn nao trong dạ dày, lo lắng nói: “Dương Nhi, tương châu chấu thật sự làm từ châu chấu sao? Ăn vào sẽ không sao chứ?”
Chu Tuấn Dương quết tương châu chấu cay cay vừa miệng lên trên màn thầu trắng mềm, cắn một miếng to nói: “Mẫu phi, người yên tâm đi. Lúc con ở thôn Đông Sơn không chỉ ăn một lần. Có thể có chuyện gì chứ? Tương châu chấu thơm lắm, mẫu phi, đại ca, hai người xác định không ăn thử à?”
Trong đầu Tĩnh Vương phi toàn là dáng vẻ đáng sợ của châu chấu, bà ấy sợ nhất là châu chấu, vội vàng lắc đầu nói: “Nhìn con ăn ngon như vậy sao ta nỡ ăn của con chứ? Con cứ ăn đi...”
Chu Tuấn Dương chần chừ trong chốc lát rồi hỏi Tĩnh Vương mặt mày nghiêm túc: “Phụ vương, người có muốn ăn thử một chút hay không?”
Tĩnh Vương thầm nghĩ: Tên tiểu tử thối này, cuối cùng cũng nghĩ đến lão tử. Một người lớn như lão tử ngồi ở đây mà ngươi dám coi lão tử như không tồn tại sao?
Tĩnh Vương là một người rất nghiêm túc, dù ở nhà cũng duy trì dáng vẻ uy nghiêm của chủ nhà. Bình thường, mấy người con trai rất kính sợ ông ấy nhưng lại không đủ thân thiết. Nhất là đứa con trai nhỏ này, từ sau năm sáu tuổi, tính cách thay đổi rất lớn, nóng nảy dễ giận còn thường xuyên làm người khác bị thương. Tĩnh Vương cũng rất đau đầu, nghiêm trị hắn vài lần thì con trai nhỏ đã ghi hận ông ấy. Bình thường thấy ông ấy đều đi vòng, không đi vòng được thì lờ như không thấy. Cho nên ngày thường, trên bàn cơm, Chu Tuấn Dương chỉ nói chuyện với mẫu phi và đại ca nó, coi ông ấy như không tồn tại. Hôm nay không phải mặt trời mọc ở phía Tây chứ, sao lại chủ động nói chuyện với ông ấy thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.