Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 320:

Quỹ Họa Tình Vũ

07/12/2022

"Vậy chuyện của cha thì sao? Nếu lúc cha bị bệnh, mẹ đối xử tốt với cha một chút, cha sẽ hòa ly với mẹ sao? Có cha ở đây, hàng năm lão Nhị nhiều ít cũng sẽ biếu một chút. Bây giờ thì hay rồi, cha đi theo cả nhà lão Nhị ăn ngon uống say, chúng ta thì sao?" Lý thị nhìn đồ ăn cả heo cũng không thèm trên bàn, buồn phiền thở dài.

Khuôn mặt của Trương thị lập tức xụ xuống, đập đũa lên bàn một cái, mắt nhọn độc ác nhìn Lý thị, không nói một lời. Lý thị bị bà ta nhìn chòng chọc đến da đầu tê dại, ánh mắt trốn tránh, không biết nhìn đâu mới tốt. Dư Đại Sơn kéo kéo tay áo của vợ mình, tỏ ý nàng ta đừng nhổ lông trên đầu cọp nữa. Hắn ta biết, mẹ của mình đã sớm hối hận rồi, hối hận vì lúc đầu khi Dư lão đầu bị bệnh không đối xử tốt với ông, hối hận vì ban đầu đã tuyệt tình như vậy. Nhưng hối hận thì có tác dụng gì chứ, mọi chuyện đã trễ rồi.

Dư Ba để bát đũa trong tay xuống, vẻ mặt tự trách nói: "Cha mẹ còn sống, con cái không nên đi xa. Đạo làm con, lúc cha mẹ bị bệnh, lẽ ra nên hầu hạ trái phải mới đúng. Nhưng lúc cha bị bệnh nặng, con lại ở Phủ thành xa xôi, không thể ở bên cạnh tận hiếu..."

Sắc mặt Trương thị lại thay đổi, hung hăng trợn mắt nhìn Lý thị một cái, an ủi con trai nhỏ: "Tiểu Ba, không phải lỗi của con! Là mẹ sợ làm chậm trễ chuyện học tập của con nên mới không nói cho con. Cha con cũng không chỉ có một đứa con trai là con, Đại Sơn, vợ Đại Sơn, lúc đó các ngươi làm gì? Các ngươi có nấu một bữa cơm, bưng nước một lần, giặt một bộ quần áo cho cha mình chưa? Nói ta ngược đãi cha các ngươi, các ngươi làm gì? Chỉ cần các ngươi có thể giúp một tay, cha các ngươi có thể bị bệnh thành như thế à?"

Lúc bản thân con người có lỗi, sẽ luôn muốn thoái thác sai lầm cho người khác. Mà Dư Ba, cho Trương thị lý do tốt nhất để thoái thác!

Dư Đại Sơn ấp úng không biết nên mở miệng như thế nào, Lý thị lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một người con dâu như ta sao có thể thường xuyên ra vào phòng của cha chồng được? Hơn nữa, không phải ông ấy có con ruột sao? Nếu lúc đầu khi cha vừa bị bệnh, mẹ lập tức đưa Dư Hải đến chăm sóc, có thể xảy ra chuyện sau đó hay sao? Tuy lão Nhị nói tách ra ở riêng, nhưng đâu thể cả cha cũng không cần chứ?"

Trương thị hừ lạnh một tiếng nói: "Người ấy, không thể không biết cảm ơn. Đại Sơn, từ nhỏ ngươi đã ăn của Dư gia, ở của Dư gia, tất cả đều là Dư gia cho. Bây giờ vợ ngươi lại nói ngươi không phải con ruột của Dư gia, không muốn chăm sóc người già. Không sợ ra ngoài bị người ta mắng là bạch nhãn lang sao? Đại Sơn, vợ hiền chồng ít họa, người vợ này của ngươi vẫn nên dạy dỗ cho tốt!"

Lý thị thầm nghĩ: Ta có chỗ nào không hiền huệ? Ta có không tốt bao nhiêu, cũng không mạnh bằng lão yêu bà ngay cả chồng của mình cũng có thể tàn nhẫn như bà! Người bị bỏ cũng không phải là ta! Ở trong mắt Lý thị, mẹ chồng này của nàng ta ngoài mặt nói là hòa ly rồi, nhưng thật ra là bị Dư lão đầu bỏ. Nhưng mà cha chồng thấu tình đạt lý, thương tiếc con trai còn đang đi học ở bên ngoài, cho nên nhường hết gia sản lớn như vậy cho Trương thị.

Lúc này Dư Ba lại nói: "Mẹ, ăn Tết, đừng nói mấy lời này! Hơn nữa, bây giờ nói tới là trách nhiệm của ai còn có ý nghĩa sao? Mẹ, người cũng đừng không nỡ xài tiền, chờ đầu mùa xuân năm sau, con thi đậu tú tài, tình hình của chúng ta đã có thể cải thiện rồi."

Sau khi thi đậu tú tài, có thể miễn thuế, cho nên một vài nhà có ruộng vì tránh bị thu thế, sẽ báo ruộng nhà mình trên danh nghĩa tú tài. Tú tài có thể lấy được lợi ích từ bên trong. Nhưng mà, thôn Đông Sơn ít ruộng đất nhiều đồi núi, đa số thôn dân đều kiếm cơm nhờ biển, cho dù Dư Ba thi đậu, tính toán của hắn cũng chưa chắc thực hiện được.

Cơm tất niên của cả nhà Trương thị cứ như vậy tan rã trong không vui, sủi cảo tiễn cũ đón mới lúc nửa đêm cũng không có. Cả nhà ngay cả đón giao thừa cũng tiết kiệm, ngủ sớm chút tránh sau nửa đêm bị đói không ngủ được.

Còn nhà cũ Dư gia thì đang ngồi quây quần một chỗ, vui vẻ cắn hạt dưa, ăn thịt khô, còn có đồ ăn vặt là khoai tây que và khoai tây lát rán, Dư Tiểu Thảo còn dùng tờ giấy dày, vẽ một bộ bài poker, dạy mấy đứa bé đánh bài. Những người lớn ở bên cạnh nhìn hứng thú bừng bừng.



Phòng Tử Trấn vì chuyện bọn bắt cóc trẻ con, lo cho con gái nuôi cho nên trước năm mới đã mạo hiểm gió tuyết chạy đến, giờ có chạy về cũng rất có thể sẽ đón Tết ở trên đường. Hắn bèn đương nhiên ở lại Dư gia đón Tết. Hắn thấy bọn nhỏ dùng bài chơi đấu cường hào (chính là đấu địa chủ bây giờ), trong lòng ngứa ngáy, xin Tiểu Thảo nhường chỗ cho hắn, hắn cũng chơi cho đã nghiền.

Trong nhà có nhiều trẻ con, sau khi học được, mọi người đều thay phiên nhau chơi. Cho nên thấy nhiều người, người chơi thì chỉ có bốn. Dư Tiểu Thảo nhường chỗ, lại vẽ thêm một bộ cho người lớn chơi.

Kết quả là, trên giường đất trong nhà một bên là Lưu Tuấn Bình, Dư Hàng, Lưu Yến Nhi và Dư Tiểu Liên đang kêu la om sòm đánh bài. Cuối giường là Phòng Tử Trấn, Lưu Hổ, Dư Hải và Dư lão đầu đang chiến đấu. Còn dư lại Dư Thải Phượng và Liễu thị ngồi một bên cười ha hả cắn hạt dưa xem cuộc chiến. Tiểu Thạch Đầu và Lưu Phương Bình thì quấn quýt mấy anh chị, muốn để hai đứa chơi một lát.

Không biết Phòng Tử Trấn là hên hay xui, cứ rút được bài cường hào (địa chủ) mãi, mãi không được thắng lần nào. Người thua phải dán giấy, trên mặt hắn giống như treo màn cửa lên, khắp nơi đều là giấy Tiểu Thạch Đầu đã luyện chữ. Dư lão đầu học khá chậm, Dư Tiểu Thảo bèn ngồi bên cạnh ông, thỉnh thoảng hướng dẫn ông mấy câu, cho nên thắng khá nhiều. Phòng Tử Trấn càng thua càng hăng, kêu lên: "Ta cũng không tin cái chuyện quỷ quái này, chơi tiếp! Trận này chắc chắn ta sẽ thắng..."

Tiếng cười trong nhà thỉnh thoảng truyền ra bên ngoài, tăng thêm mấy phần sức sống cho màn đêm yên tĩnh. Đến giờ Tý nửa đêm, sủi cảo gói xong lúc chạng vạng tối được ra nồi. Có nhân cải trắng thịt heo, có nhân dưa chua thịt heo, có nhân trứng gà rau hẹ, còn có sủi cảo hải sản nữa... Nhà người khác muốn ăn sủi cảo cũng không có, Dư gia lại phong phú như vậy. Thật là người so với người, sẽ tức chết!

Qua nửa đêm, người của Dư gia ăn sủi cảo xong lần lượt ngủ say. Bọn nhỏ mơ giấc mơ ngọt ngào, trong mơ mình nhận được rất nhiều tiền lì xì...

Sáng sớm ngày hôm sao, không cần những người lớn gọi, bọn nhỏ đều dạy rất sớm. Chúc ông nội (ông ngoại) trăm tuổi trước, nhận lấy từng phong bì đỏ chứa tiền lì xì từ trong tay Dư lão đầu. Sau khi Lưu Phương Bình vừa quay đầu, đã không kịp chờ đợi mở bao tiền lì xì ra, bên trong có mười đồng tiền, không nhịn được tươi cười rạng rỡ - đủ cho cậu bé mua kẹo mạch nha rồi!

Trước kia lúc ăn Tết, cha mẹ mỗi người chỉ cho một hai đồng tiền làm tiền mừng tuổi, năm ngoái bọn họ lưu lạc chạy nạn trên đường, ngay cả cơm cũng không có ăn, huống chi là tiền mừng tuổi? Chỉ chỗ ông ngoại đã nhận được mười đồng tiền mừng tuổi, chắc chắn chỗ cha mẹ sẽ không ít, còn có cậu mợ... Lưu Phương Bình bấm ngón tay tính toán một chút, năm nay chắc chắn có thể kiếm được không ít tiền mừng tuổi đây!

Lưu Phương Bình thấy cha đi vào từ tây viện, vội vàng gào thét nhào tới, kết quả bị trượt trên tuyết ngã nhào một cái, mặt úp xuống đất nằm bò trước mặt Lưu Hổ. Đại ca Lưu Tuấn Bình của cậu bé che mắt không dám nhìn thẳng. Mấy đứa trẻ khác thì đều cười cong cả người.

Lưu Hổ khom người xách con trai nhỏ lên, cười trêu: "Ôi! Tuy nói là mừng năm mới, cũng không cần phải hành đại lễ như vậy chứ!"

Lưu Phương Bình mặc nhiều, ngã cũng không đau chút nào, cậu bé không thèm phủi tuyết dính trên quần áo, chắp tay, cười đến mắt cũng híp lại thành một đường: "Cha, năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, cung hỉ phát tài, bao lì xì đầy tay..."

Lưu Hổ vỗ lên mông cậu bé một cái, lấy một bao tiền lì xì từ trong ngực ra, dí tay vào cái đầu nhỏ của cậu: "Đứa nhỏ tham tiền!"

Lưu Phương Bình cầm bao lì xì của cha chạy đến phòng bếp, chúc Tết mẹ và mợ đang vớt sủi cảo, lấy được hai bao lì xì nhỏ. Len lén đếm, bây giờ có bốn mươi đồng tiền rồi! Mấy nhà bình thường có thể cho đứa nhỏ một hai văn tiền mừng tuổi đã coi là không tệ, ra tay một cái đã mười văn tiền giống như Dư gia, thật sự ít lại càng ít.



Thật ra, Dư Hải muốn cho mấy đứa trẻ mỗi đứa một chỉ bạc vụn, nhưng suy xét đến tình hình kinh tế nhà anh rể, hai nhà bàn bạc, quyết định mười văn tiền mừng tuổi. Trước khi sủi cảo lên bàn, bọn nhỏ đã chúc Tết một vòng, trong tay tràn đầy bao tiền lì xì.

Dư Tiểu Thảo tụ tập các anh chị em lại với nhau, xì xào bàn bạc gì đó. Đợi đến lúc Phòng Tử Trấn vừa bước vào cửa lớn Dư gia, đã bị một đám đầu củ cải bao vây. Tiếng la "Cung hỉ phát tài, bao lì xì đầy tay" liên tiếp vang lên, tai Phòng Tử Trấn bị ầm ĩ đến tai ong ong, vứt mũ bỏ giáp ném bao lì xì ra.

Bọn nhỏ lấy được tiền lì xì lập tức giải tán, chỉ để lại Phòng Tử Trấn vẻ mặt lờ mờ không biết hôm nay là hôm nào. Dư Hải cười ha hả đi tới nói: "Khi nãy Thảo Nhi gọi bọn nhỏ lại, thần bí âm mưu gì đó, thì ra mục tiêu là huynh!"

Trong lòng Phòng Tử Trấn vẫn còn sợ hãi nói: "Nhiều trẻ con cũng thật kinh khủng mà! Nhớ lúc trước, ta bị mấy chục kẻ thù bao vây trên chiến trường, cũng không đáng sợ bằng trận tập kích bất ngờ khi nãy. Cũng may đã chuẩn bị đầy đủ, nếu không còn bị ầm ĩ một lúc nữa ấy chứ!"

Các anh chị em lấy được tiền lì xì chạy về phòng. Tiểu Thạch Đầu vân vê thứ bên trong bao lì xì, tròn tròn, hình như không phải đồng tiền. Lưu Phương Bình đã không kịp chờ đợi mở bao lì xì ra, cậu bé ngạc nhiên kêu lên: "Thạch Đầu ca ca, đây là cái gì? Bạc sao?" Nói xong, còn để vào miệng cắn kiểm tra thử.

Tiểu Thạch Đầu cũng lấy ra một viên bạc hình đậu phộng lớn cỡ ngón cái trông rất sống động từ trong bao lì xì, biết đây là thứ người nhà giàu dùng để khen thưởng hoặc làm tiền mừng tuổi. Một hạt đậu phộng bạc nho nhỏ, ít nhất cũng nặng cỡ năm chỉ, nói cách khác tương đương với năm trăm đồng tiền. Cha nuôi của Nhị tỷ ra tay thật hào phóng mà!

"Ấy? Hình như lì xì của Nhị tỷ không giống với chúng ta!" Tiểu Thạch Đầu thấy trong tay Nhị tỷ chợt lóe lên ánh vàng, vội vàng tới gần nhìn.

Kiếp trước Dư Tiểu Thảo từng xem phim cung đình “XX truyện”, trong phim một phi tử nào đó ban cho Tô Bồi Thịnh* một hạt dưa vàng, chính là hạt dưa nho nhỏ như này. Tuy nhỏ, nhưng cũng cỡ hai ba mươi gram, dù sao cũng là vàng, đáng tiền hơn đậu phộng bạc của các anh chị em nhiều.

(*) Tô Bồi Thịnh: thái giám thân cận của Ung Chính, thời nhà Thanh

Nàng cẩn thận cất vào, giải thích với anh chị em đang tò mò: "Đây hạt dưa vàng mà Hoàng thượng ban thưởng cho cha nuôi, chỉ xuất hiện trong cung đình. Nó quý giá không chỉ ở giá trị, mà còn là một loại vinh dự.”

Dù sao, Lưu Tuấn Bình cũng lớn hơn vài tuổi, cậu cẩn thận cất kỹ đậu phộng bạc, dặn dò các em trai em gái: "Mấy thứ hạt dưa vàng đậu phộng bạc này rất quý giá, không nên khoe khoang với bên ngoài, tránh cho bị người cố ý lừa mất! Phương Bình, lát nữa đưa đậu phộng bạc cho mẹ, mấy trăm văn tiền nữa, cẩn thận rơi mất đấy!”

Lưu Phương Bình nắm chặt đậu phộng bạc, không tình nguyện cho lắm, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa đưa có được không? Đậu phộng bạc đệ còn chưa cầm nóng tay đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook