Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 343:
Quỹ Họa Tình Vũ
07/12/2022
Đã qua giờ cơm chiều, Hoàng thượng Hoàng hậu lo lắng Hoàng nhi không có tâm trạng ăn uống, các đầu bếp trong ngự thiện phòng còn chưa hoảng hồn thì lại bắt đầu chuẩn bị nấu cơm chiều cho các chủ tử. Tối nay, giờ cơm chiều của mỗi cung đều muộn hơn bình thường nửa tiếng nhưng không ai dám oán than một câu nào.
Xuân Hồng dẫn Dư Tiểu Thảo đến ở tạm trong thiên điện của cung Cảnh Nhân. Thiên điện bài trí theo phong cách cổ xưa ẩn chứa vài phần sang trọng tráng lệ. Lư hương màu tím tỏa ra khói nhẹ lượn lờ, mùi đàn hương nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Những bóng hoa lay động qua các khung cửa sổ được chạm khắc hình hoa, bàn ghế được làm từ gỗ tử đàn tốt nhất, phía trên chạm khắc hoa văn tinh xảo, đúng là đồ quý hiếm mà.
Trong phòng có một chiếc giường bạt bộ treo đôi trướng sa thêu hoa cỏ màu xanh nhạt, trải chăn hoa gấm sa tanh thêu hình mãng xà và gối đầu cùng màu. Bên cạnh giường là tủ gỗ lớn chạm trổ hoa văn, mỗi một bức hình tinh xảo trên đó đều là những tác phẩm nghệ thuật. Trong điện, hai hàng ghế dựa hoa hồng hoàng hoa lê khắc hoa văn Lục Ly chúc thọ, phối thêm ghế màu trầm, trên chiếc bàn vuông Hoa Dương cao giữa ghế dựa bày một mâm điểm tâm và hoa quả... Vừa nhìn căn phòng này là đã biết vừa mới được thu dọn rất cẩn thận.
Xuân Hồng chỉ vào hai cung nữ mặc quần áo màu hồng phía sau lưng cười nói: “Đây là hai cung nữ Hoàng hậu nương nương phái đến hầu hạ Dư cô nương. Người cao hơn tên là Hạnh Vũ, vóc dáng nhỏ hơn tên Tư Trúc. Dư cô nương, cô có đói không? Ăn chút hoa quả lót dạ trước nhé. Hạnh Vũ, ngươi đi theo Hạ Tử tỷ của cung Cảnh Nhân đến ngự thiện phòng mang đồ ăn của Dư cô nương về đây.”
Dư Tiểu Thảo đúng là đói thật rồi, từ sáng sớm đến giờ chỉ mới ăn một bát cháo cá và vài cái bánh bao nhỏ mà thôi. Buổi trưa, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều lo lắng việc cứu tiểu Hoàng tử nên không hề nhắc đến việc ăn cơm nên ai dám mở miệng nhắc nhở chứ? Bây giờ nàng đã sớm đói đến mức da bụng dính lưng rồi.
Nàng nghe thấy vậy thì cũng không khách khí nữa, rửa sạch tay dưới sự giúp đỡ của Tư Trúc, Dư Tiểu Thảo ngồi trên ghế hoa hồng hoàng hoa lê, cầm điểm tâm từ đĩa sứ thanh hoa lên ăn. Dù sao cũng là tay nghề của đầu bếp hoàng gia nên điểm tâm rất ngon, tinh tế hơn điểm tâm bên ngoài nhiều.
Ăn chút hoa quả, lại uống một ly trà thơm, dạ dày không biểu tình nữa. Khoảng nửa tiếng sau, Hạnh Vũ mới mang đồ ăn tối về. Có lẽ là chuẩn bị khá gấp nên bên trong hộp đồ ăn chỉ là mấy món ăn đơn giản, nhưng cũng rất ngon, Dư Tiểu Thảo ăn đến no căng bụng!
Sau khi lấp đầy cái bụng nhỏ, được Tư Trúc hầu hạ tắm cánh hoa, thay một bộ trung y trắng mới tinh, lúc này Xuân Hồng cầm một cái bọc nhỏ đi vào, cười nói: “Phu nhân tướng quân sai người đưa quần áo để thay đến cho cô nương. Trung y trên người cô nương là châm tuyến phòng làm gấp, nếu như cảm thấy mặc không thoải mái thì nô tỳ hầu hạ cô nương thay lại.”
Dư Tiểu Thảo nhìn Hạnh Vũ nhận lấy bọc quần áo trong tay Xuân Hồng, bỏ từng bộ quần áo trong bọc vào trong tủ. Các cung nữ trong cung đúng là đã được đào tạo cẩn thận, biết hầu hạ hơn những nha đầu bên cạnh nàng nhiều. Nghĩ lại lúc nàng còn ở thôn Đông Sơn, cái gì cũng phải tự làm lấy, Dư Tiểu Thảo không khỏi cảm khái: Có tiền có quyền tốt thật! Có thể làm sâu gạo ăn no chờ chết, đúng là hạnh phúc mà!
Dư Tiểu Thảo nằm trên chăn đệm mềm mại mang theo mùi thơm dịu nhẹ, dần dần chìm vào giấc ngủ. Hai cung nữ nhỏ Hạnh Vũ và Tư Trúc nhìn tư thế ngủ thoải mái của nàng thì len lén cười, giúp nàng đắp chăn rồi rón rén đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nàng ngủ một giấc thẳng đến hừng đông. Sau khi ăn bữa sáng, Dư Tiểu Thảo được Xuân Hồng mặt mang ý vui dẫn đến tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương vừa nhìn thấy Dư Tiểu Thảo thì nụ cười trên mặt lại tươi thêm vài phần. Nàng ấy vẫy tay gọi nàng qua đó, nhẹ nhàng kéo tay nàng cười nói: “Không ngờ rằng nha đầu ngươi cũng có bản lĩnh thật đó. Nửa đêm qua tiểu Hoàng tử tỉnh lại đói bụng đòi ăn. Bản cung sợ nó chưa khỏi hẳn bệnh, dạ dày còn yếu không dám cho thằng bé ăn thứ khác mà chỉ cho ăn ba viên đường ngươi làm. Sáng nay, thái y nói có thể ăn chút cháo trắng, tinh thần cũng không tệ! Tất cả đều là công của ngươi đó!”
Dư Tiểu Thảo vô cùng sợ hãi, khiêm tốn nói: “Hoàng hậu nương nương khen lầm rồi, đây là công lao chung của các thái y trong cung, Tiểu Thảo không dám tranh công!”
“Tiểu Thảo đúng không, ngươi cũng đừng khiêm tốn như thế, bản cung hiểu rõ mà!” Hoàng hậu nương nương nghĩ lại mà sợ hãi trong lòng. Nếu như làm theo cách giải độc của các thái y thì không biết Hoàng nhi của nàng ấy sẽ bị dày vò thành cái dạng gì nữa. Lúc sinh Hoàng nhi, cơ thể nàng ấy đã bị thương, có lẽ cả đời cũng không thể sinh đứa bé thứ hai. Nếu như Hãn Văn xảy ra chuyện gì thì nàng ấy không biết bản thân có thể chịu đựng được không!
Cũng may lúc Tô tổng quản đến mời Trịnh thái y đã dẫn luôn tiểu nha đầu Dư gia đến. Nha đầu này đúng là phúc tinh của Hoàng nhi mà! Hoàng hậu nương nương lập tức thưởng cho Dư Tiểu Thảo một vài món trang sức ngọc bội quý giá và một vài vật liệu may mặc trân quý được tiến cống.
Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ xấu hổ cảm ơn Hoàng hậu nương nương đã ban thưởng, để cho Linh Lung nhận giúp nàng. Hôm qua lúc Phòng phu nhân rời đi, sợ nàng sợ ở một mình, cũng sợ nha đầu của nàng không có kinh nghiệm phục vụ chủ tử nên để Linh Lung lại trong cung làm bạn với nàng.
“Hoàng hậu nương nương, tiểu Hoàng tử tỉnh lại rồi, đang đòi gặp người ạ!” Lúc Hoàng hậu nương nương thân thiết kéo tay Dư Tiểu Thảo nói chuyện thì đại cung nữ Thu Bạch bên người nàng ấy cười tủm tỉm đi tới.
Hoàng hậu nương nương nắm tay Tiểu Thảo, đứng dậy nói: “Tiểu Thảo đi cùng bản cung đến đó đi, cũng để Hãn Văn gặp ân nhân cứu mạng!” Dư Tiểu Thảo vội nói không dám, không dám.
Tiểu Hoàng tử ở ngay thiên điện bên cạnh tẩm cung của Hoàng hậu nương nương. Trịnh thái y và Thái y viện thấy Hoàng hậu nương nương đi vào thì vội vàng hành lễ. Sau khi Hoàng hậu nương nương cho tất cả “Bình thân” thì vội hỏi tình hình sức khỏe của tiểu Hoàng tử.
Trịnh thái y đáp: “Sức khỏe của tiểu Hoàng tử đã không còn gì đáng lo nữa, nhưng mà bệnh kiết lỵ còn chưa khỏi hẳn, còn cần uống mấy thang thuốc nữa...”
Hoàng hậu nương nương gật đầu nói: “Đạo lý bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ bản cung cũng hiểu. Các ngươi chỉ cần cố gắng hết sức sớm chữa khỏi bệnh cho tiểu Hoàng tử là được rồi.”
Hoàng hậu nương nương nói xong thì đi vào trong phòng, thấy tiểu Hoàng tử dựa vào gối dựa, vẻ mặt không vui.
“Hoàng nhi sao thế? Ai chọc giận con à?” Trong giọng nói mềm mại của Hoàng hậu nương nương chan chứa tình thương. Nàng ấy ngồi xuống cạnh tiểu Hoàng tử, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu nhóc.
Sắc mặt của tiểu Hoàng tử khá nhợt nhạt, có vẻ còn khá yếu. Cậu nhóc nhào vào trong ngực Hoàng hậu nương nương, nũng nịu nói: “Mẫu hậu, có thể chỉ ăn đường, không uống mấy thứ thuốc đắng kia được không?”
Hoàng hậu nương nương đang định nói gì thì giọng nói của Chu Quân Phàm đã truyền đến từ cửa điện: “Thuốc đắng giã tật, Hãn Văn, ngày thường phụ hoàng dạy con thế nào?”
Tiểu Hoàng tử nghe thấy giọng nói của phụ hoàng thì lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hẳn lên. Đôi mắt tròn vo chứa đầy mong chờ và cầu xin nhìn Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương đau lòng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, quay đầu nhìn Hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, Hoàng nhi vẫn chưa khỏi bệnh mà! Những đạo lý này con cũng hiểu, người từ từ dạy con là được mà, con sẽ hiểu thôi.”
“Mẹ hiền chiều hư con! Phỉ Gia, chúng ta chỉ có một đứa con trai, tương lai còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể chuyện gì cũng nghe con được!” Chu Quân Phàm đi đến sờ trán của con trai, yên tâm hơn nhiều.
“Hài nhi nghe lời, uống thuốc đúng giờ, không ăn linh tinh. Phụ hoàng, người đừng trách mẫu hậu...” Giọng nói non nớt của tiểu Hoàng tử và biểu cảm có chút sợ hãi trở nên vô cùng đáng yêu.
Hoàng hậu nương nương cảm động ôm con trai vào lòng, khóe mắt ươn ướt: “Ngoan, Hãn Văn đúng là con trai ngoan của mẫu phi!”
Chu Quân Phàm nhìn hai mẹ con mẫu tử từ hiếu cũng không nhịn được lộ ra ý cười nhè nhẹ bên khóe môi.
Buổi trưa lúc uống thuốc, tiểu Hoàng tử không đòi hỏi gì mà ngoan ngoãn uống thuốc. Nhưng thuốc thật sự quá đắng, mùi thuốc bắc còn rất nồng nữa. Tiểu Hoàng tử cảm thấy rất khó uống, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, nín thở uống mấy hớp cho xong. Nhưng mà vất vả uống xong bát thuốc thì sau một lần ho khan lại nôn ra hơn nửa.
Nước mắt của tiểu Hoàng tử lập tức chảy xuống: “Phụ hoàng, không phải Hãn Văn cố ý đâu! Thực sự thuốc quá khó uống, có thể không uống hay không…”
Nước mắt của Hoàng hậu nương nương cũng tuôn rơi. Nàng ấy dùng khăn tay lau nước mắt, nhìn Dư Tiểu Thảo hỏi: “Tiểu Thảo, nếu như không uống thuốc, ăn hết chỗ đường ngươi làm có thể chữa khỏi bệnh của tiểu Hoàng tử không?”
Dư Tiểu Thảo đứng dậy bình tĩnh nói: “Xin để dân nữ hỏi tiểu Hoàng tử mấy vấn đề.”
Tiểu Hoàng tử mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời, tò mò nhìn Dư Tiểu Thảo không lớn hơn mình bao nhiêu, không nhịn được hỏi: “Ngươi là ai? Viên đường có thể chữa bệnh đó là do ngươi làm sao? Ngươi còn nhỏ như vậy đã làm đại phu rồi à?”
Dư Tiểu Thảo nhìn tiểu Hoàng tử cũng chạc tuổi Tiểu Đậu Đậu, nở nụ cười ôn hòa ngọt ngào, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoàng tử, ta cũng là đại phu khám cho người đó! Ta hỏi người mấy vấn đề, nếu như câu trả lời của người khiến ta hài lòng thì người sẽ không phải uống thuốc đắng nữa đâu!”
Tiểu Hoàng tử nghe thấy vậy thì lập tức lên tinh thần, gật đầu liên tục nói: “Được, được! Ngươi mau hỏi đi!”
Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng chỉ vào cái bụng nhỏ của cậu nhóc hỏi: “Từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ người đau bụng mấy lần? Đi nặng mấy lần?”
“Đau bụng ba lần, đi nặng hai lần… Tối hôm qua đi nặng khá nhiều lần, bụng cũng rất đau. Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi!” Tiểu Hoàng tử có vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Dư Tiểu Thảo.
Sức khỏe của tiểu Hoàng tử khá tốt, bình thường rất hiếm khi bị bệnh, cơ thể cũng không kháng thuốc cho nên hôm sau qua mấy lần uống thuốc, vi khuẩn gây bệnh kiệt lỵ trong cơ thể đã bị ức chế mạnh mẽ.
Dư Tiểu Thảo hài lòng gật đầu, nàng lại hỏi: “Sáng nay có ăn nhiều cơm không? Ăn món gì?”
Tiểu Hoàng tử chu môi, không vui nói: “Buổi sáng chỉ cho ta ăn cháo trắng, ta không có khẩu vị, không muốn ăn nhiều nên chỉ ăn nửa bát... Bây giờ thấy hơi đói. Tiểu đại phu, ta có thể ăn thêm điểm tâm không?”
Dư Tiểu Thảo cười một tiếng nói: “Hôm qua tiểu Hoàng tử hôn mê cả ngày, không nuốt được hạt cơm nào nên ăn chút cháo trắng lót dạ. Có thể ăn một chút điểm tâm cho dễ tiêu hóa. Buổi trưa có thể ăn rau sam trộn và cháo, cũng có thể ăn cháo trai...”
Ánh mắt của tiểu Hoàng tử sáng lên, sờ cái bụng nhỏ hỏi: “Cháo trai là món gì? Ăn ngon không? Mẫu hậu, buổi trưa con muốn ăn cháo trai...”
Xuân Hồng dẫn Dư Tiểu Thảo đến ở tạm trong thiên điện của cung Cảnh Nhân. Thiên điện bài trí theo phong cách cổ xưa ẩn chứa vài phần sang trọng tráng lệ. Lư hương màu tím tỏa ra khói nhẹ lượn lờ, mùi đàn hương nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Những bóng hoa lay động qua các khung cửa sổ được chạm khắc hình hoa, bàn ghế được làm từ gỗ tử đàn tốt nhất, phía trên chạm khắc hoa văn tinh xảo, đúng là đồ quý hiếm mà.
Trong phòng có một chiếc giường bạt bộ treo đôi trướng sa thêu hoa cỏ màu xanh nhạt, trải chăn hoa gấm sa tanh thêu hình mãng xà và gối đầu cùng màu. Bên cạnh giường là tủ gỗ lớn chạm trổ hoa văn, mỗi một bức hình tinh xảo trên đó đều là những tác phẩm nghệ thuật. Trong điện, hai hàng ghế dựa hoa hồng hoàng hoa lê khắc hoa văn Lục Ly chúc thọ, phối thêm ghế màu trầm, trên chiếc bàn vuông Hoa Dương cao giữa ghế dựa bày một mâm điểm tâm và hoa quả... Vừa nhìn căn phòng này là đã biết vừa mới được thu dọn rất cẩn thận.
Xuân Hồng chỉ vào hai cung nữ mặc quần áo màu hồng phía sau lưng cười nói: “Đây là hai cung nữ Hoàng hậu nương nương phái đến hầu hạ Dư cô nương. Người cao hơn tên là Hạnh Vũ, vóc dáng nhỏ hơn tên Tư Trúc. Dư cô nương, cô có đói không? Ăn chút hoa quả lót dạ trước nhé. Hạnh Vũ, ngươi đi theo Hạ Tử tỷ của cung Cảnh Nhân đến ngự thiện phòng mang đồ ăn của Dư cô nương về đây.”
Dư Tiểu Thảo đúng là đói thật rồi, từ sáng sớm đến giờ chỉ mới ăn một bát cháo cá và vài cái bánh bao nhỏ mà thôi. Buổi trưa, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều lo lắng việc cứu tiểu Hoàng tử nên không hề nhắc đến việc ăn cơm nên ai dám mở miệng nhắc nhở chứ? Bây giờ nàng đã sớm đói đến mức da bụng dính lưng rồi.
Nàng nghe thấy vậy thì cũng không khách khí nữa, rửa sạch tay dưới sự giúp đỡ của Tư Trúc, Dư Tiểu Thảo ngồi trên ghế hoa hồng hoàng hoa lê, cầm điểm tâm từ đĩa sứ thanh hoa lên ăn. Dù sao cũng là tay nghề của đầu bếp hoàng gia nên điểm tâm rất ngon, tinh tế hơn điểm tâm bên ngoài nhiều.
Ăn chút hoa quả, lại uống một ly trà thơm, dạ dày không biểu tình nữa. Khoảng nửa tiếng sau, Hạnh Vũ mới mang đồ ăn tối về. Có lẽ là chuẩn bị khá gấp nên bên trong hộp đồ ăn chỉ là mấy món ăn đơn giản, nhưng cũng rất ngon, Dư Tiểu Thảo ăn đến no căng bụng!
Sau khi lấp đầy cái bụng nhỏ, được Tư Trúc hầu hạ tắm cánh hoa, thay một bộ trung y trắng mới tinh, lúc này Xuân Hồng cầm một cái bọc nhỏ đi vào, cười nói: “Phu nhân tướng quân sai người đưa quần áo để thay đến cho cô nương. Trung y trên người cô nương là châm tuyến phòng làm gấp, nếu như cảm thấy mặc không thoải mái thì nô tỳ hầu hạ cô nương thay lại.”
Dư Tiểu Thảo nhìn Hạnh Vũ nhận lấy bọc quần áo trong tay Xuân Hồng, bỏ từng bộ quần áo trong bọc vào trong tủ. Các cung nữ trong cung đúng là đã được đào tạo cẩn thận, biết hầu hạ hơn những nha đầu bên cạnh nàng nhiều. Nghĩ lại lúc nàng còn ở thôn Đông Sơn, cái gì cũng phải tự làm lấy, Dư Tiểu Thảo không khỏi cảm khái: Có tiền có quyền tốt thật! Có thể làm sâu gạo ăn no chờ chết, đúng là hạnh phúc mà!
Dư Tiểu Thảo nằm trên chăn đệm mềm mại mang theo mùi thơm dịu nhẹ, dần dần chìm vào giấc ngủ. Hai cung nữ nhỏ Hạnh Vũ và Tư Trúc nhìn tư thế ngủ thoải mái của nàng thì len lén cười, giúp nàng đắp chăn rồi rón rén đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nàng ngủ một giấc thẳng đến hừng đông. Sau khi ăn bữa sáng, Dư Tiểu Thảo được Xuân Hồng mặt mang ý vui dẫn đến tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương vừa nhìn thấy Dư Tiểu Thảo thì nụ cười trên mặt lại tươi thêm vài phần. Nàng ấy vẫy tay gọi nàng qua đó, nhẹ nhàng kéo tay nàng cười nói: “Không ngờ rằng nha đầu ngươi cũng có bản lĩnh thật đó. Nửa đêm qua tiểu Hoàng tử tỉnh lại đói bụng đòi ăn. Bản cung sợ nó chưa khỏi hẳn bệnh, dạ dày còn yếu không dám cho thằng bé ăn thứ khác mà chỉ cho ăn ba viên đường ngươi làm. Sáng nay, thái y nói có thể ăn chút cháo trắng, tinh thần cũng không tệ! Tất cả đều là công của ngươi đó!”
Dư Tiểu Thảo vô cùng sợ hãi, khiêm tốn nói: “Hoàng hậu nương nương khen lầm rồi, đây là công lao chung của các thái y trong cung, Tiểu Thảo không dám tranh công!”
“Tiểu Thảo đúng không, ngươi cũng đừng khiêm tốn như thế, bản cung hiểu rõ mà!” Hoàng hậu nương nương nghĩ lại mà sợ hãi trong lòng. Nếu như làm theo cách giải độc của các thái y thì không biết Hoàng nhi của nàng ấy sẽ bị dày vò thành cái dạng gì nữa. Lúc sinh Hoàng nhi, cơ thể nàng ấy đã bị thương, có lẽ cả đời cũng không thể sinh đứa bé thứ hai. Nếu như Hãn Văn xảy ra chuyện gì thì nàng ấy không biết bản thân có thể chịu đựng được không!
Cũng may lúc Tô tổng quản đến mời Trịnh thái y đã dẫn luôn tiểu nha đầu Dư gia đến. Nha đầu này đúng là phúc tinh của Hoàng nhi mà! Hoàng hậu nương nương lập tức thưởng cho Dư Tiểu Thảo một vài món trang sức ngọc bội quý giá và một vài vật liệu may mặc trân quý được tiến cống.
Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ xấu hổ cảm ơn Hoàng hậu nương nương đã ban thưởng, để cho Linh Lung nhận giúp nàng. Hôm qua lúc Phòng phu nhân rời đi, sợ nàng sợ ở một mình, cũng sợ nha đầu của nàng không có kinh nghiệm phục vụ chủ tử nên để Linh Lung lại trong cung làm bạn với nàng.
“Hoàng hậu nương nương, tiểu Hoàng tử tỉnh lại rồi, đang đòi gặp người ạ!” Lúc Hoàng hậu nương nương thân thiết kéo tay Dư Tiểu Thảo nói chuyện thì đại cung nữ Thu Bạch bên người nàng ấy cười tủm tỉm đi tới.
Hoàng hậu nương nương nắm tay Tiểu Thảo, đứng dậy nói: “Tiểu Thảo đi cùng bản cung đến đó đi, cũng để Hãn Văn gặp ân nhân cứu mạng!” Dư Tiểu Thảo vội nói không dám, không dám.
Tiểu Hoàng tử ở ngay thiên điện bên cạnh tẩm cung của Hoàng hậu nương nương. Trịnh thái y và Thái y viện thấy Hoàng hậu nương nương đi vào thì vội vàng hành lễ. Sau khi Hoàng hậu nương nương cho tất cả “Bình thân” thì vội hỏi tình hình sức khỏe của tiểu Hoàng tử.
Trịnh thái y đáp: “Sức khỏe của tiểu Hoàng tử đã không còn gì đáng lo nữa, nhưng mà bệnh kiết lỵ còn chưa khỏi hẳn, còn cần uống mấy thang thuốc nữa...”
Hoàng hậu nương nương gật đầu nói: “Đạo lý bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ bản cung cũng hiểu. Các ngươi chỉ cần cố gắng hết sức sớm chữa khỏi bệnh cho tiểu Hoàng tử là được rồi.”
Hoàng hậu nương nương nói xong thì đi vào trong phòng, thấy tiểu Hoàng tử dựa vào gối dựa, vẻ mặt không vui.
“Hoàng nhi sao thế? Ai chọc giận con à?” Trong giọng nói mềm mại của Hoàng hậu nương nương chan chứa tình thương. Nàng ấy ngồi xuống cạnh tiểu Hoàng tử, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu nhóc.
Sắc mặt của tiểu Hoàng tử khá nhợt nhạt, có vẻ còn khá yếu. Cậu nhóc nhào vào trong ngực Hoàng hậu nương nương, nũng nịu nói: “Mẫu hậu, có thể chỉ ăn đường, không uống mấy thứ thuốc đắng kia được không?”
Hoàng hậu nương nương đang định nói gì thì giọng nói của Chu Quân Phàm đã truyền đến từ cửa điện: “Thuốc đắng giã tật, Hãn Văn, ngày thường phụ hoàng dạy con thế nào?”
Tiểu Hoàng tử nghe thấy giọng nói của phụ hoàng thì lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hẳn lên. Đôi mắt tròn vo chứa đầy mong chờ và cầu xin nhìn Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương đau lòng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, quay đầu nhìn Hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, Hoàng nhi vẫn chưa khỏi bệnh mà! Những đạo lý này con cũng hiểu, người từ từ dạy con là được mà, con sẽ hiểu thôi.”
“Mẹ hiền chiều hư con! Phỉ Gia, chúng ta chỉ có một đứa con trai, tương lai còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể chuyện gì cũng nghe con được!” Chu Quân Phàm đi đến sờ trán của con trai, yên tâm hơn nhiều.
“Hài nhi nghe lời, uống thuốc đúng giờ, không ăn linh tinh. Phụ hoàng, người đừng trách mẫu hậu...” Giọng nói non nớt của tiểu Hoàng tử và biểu cảm có chút sợ hãi trở nên vô cùng đáng yêu.
Hoàng hậu nương nương cảm động ôm con trai vào lòng, khóe mắt ươn ướt: “Ngoan, Hãn Văn đúng là con trai ngoan của mẫu phi!”
Chu Quân Phàm nhìn hai mẹ con mẫu tử từ hiếu cũng không nhịn được lộ ra ý cười nhè nhẹ bên khóe môi.
Buổi trưa lúc uống thuốc, tiểu Hoàng tử không đòi hỏi gì mà ngoan ngoãn uống thuốc. Nhưng thuốc thật sự quá đắng, mùi thuốc bắc còn rất nồng nữa. Tiểu Hoàng tử cảm thấy rất khó uống, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, nín thở uống mấy hớp cho xong. Nhưng mà vất vả uống xong bát thuốc thì sau một lần ho khan lại nôn ra hơn nửa.
Nước mắt của tiểu Hoàng tử lập tức chảy xuống: “Phụ hoàng, không phải Hãn Văn cố ý đâu! Thực sự thuốc quá khó uống, có thể không uống hay không…”
Nước mắt của Hoàng hậu nương nương cũng tuôn rơi. Nàng ấy dùng khăn tay lau nước mắt, nhìn Dư Tiểu Thảo hỏi: “Tiểu Thảo, nếu như không uống thuốc, ăn hết chỗ đường ngươi làm có thể chữa khỏi bệnh của tiểu Hoàng tử không?”
Dư Tiểu Thảo đứng dậy bình tĩnh nói: “Xin để dân nữ hỏi tiểu Hoàng tử mấy vấn đề.”
Tiểu Hoàng tử mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời, tò mò nhìn Dư Tiểu Thảo không lớn hơn mình bao nhiêu, không nhịn được hỏi: “Ngươi là ai? Viên đường có thể chữa bệnh đó là do ngươi làm sao? Ngươi còn nhỏ như vậy đã làm đại phu rồi à?”
Dư Tiểu Thảo nhìn tiểu Hoàng tử cũng chạc tuổi Tiểu Đậu Đậu, nở nụ cười ôn hòa ngọt ngào, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoàng tử, ta cũng là đại phu khám cho người đó! Ta hỏi người mấy vấn đề, nếu như câu trả lời của người khiến ta hài lòng thì người sẽ không phải uống thuốc đắng nữa đâu!”
Tiểu Hoàng tử nghe thấy vậy thì lập tức lên tinh thần, gật đầu liên tục nói: “Được, được! Ngươi mau hỏi đi!”
Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng chỉ vào cái bụng nhỏ của cậu nhóc hỏi: “Từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ người đau bụng mấy lần? Đi nặng mấy lần?”
“Đau bụng ba lần, đi nặng hai lần… Tối hôm qua đi nặng khá nhiều lần, bụng cũng rất đau. Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi!” Tiểu Hoàng tử có vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Dư Tiểu Thảo.
Sức khỏe của tiểu Hoàng tử khá tốt, bình thường rất hiếm khi bị bệnh, cơ thể cũng không kháng thuốc cho nên hôm sau qua mấy lần uống thuốc, vi khuẩn gây bệnh kiệt lỵ trong cơ thể đã bị ức chế mạnh mẽ.
Dư Tiểu Thảo hài lòng gật đầu, nàng lại hỏi: “Sáng nay có ăn nhiều cơm không? Ăn món gì?”
Tiểu Hoàng tử chu môi, không vui nói: “Buổi sáng chỉ cho ta ăn cháo trắng, ta không có khẩu vị, không muốn ăn nhiều nên chỉ ăn nửa bát... Bây giờ thấy hơi đói. Tiểu đại phu, ta có thể ăn thêm điểm tâm không?”
Dư Tiểu Thảo cười một tiếng nói: “Hôm qua tiểu Hoàng tử hôn mê cả ngày, không nuốt được hạt cơm nào nên ăn chút cháo trắng lót dạ. Có thể ăn một chút điểm tâm cho dễ tiêu hóa. Buổi trưa có thể ăn rau sam trộn và cháo, cũng có thể ăn cháo trai...”
Ánh mắt của tiểu Hoàng tử sáng lên, sờ cái bụng nhỏ hỏi: “Cháo trai là món gì? Ăn ngon không? Mẫu hậu, buổi trưa con muốn ăn cháo trai...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.