Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 345:
Quỹ Họa Tình Vũ
07/12/2022
Dư Tiểu Thảo thấy trong bếp có móng heo và chân giò heo thì tiện thể kho luôn cả hai thứ đó. Kiếp trước ba món kho có lượng tiêu thụ nhiều nhất trong quán đồ kho của nàng, ngoài thịt đầu heo ra còn có móng heo kho.
Không phải nàng nói khoác mà móng heo kho đun ở độ lửa phù hợp, cắn một miếng, da và thịt heo đều mềm ngon, thơm nức mũi, bảo đảm ăn một lần còn muốn ăn tiếp. Còn chân giò heo kho, màu đỏ óng ánh, thịt mềm thơm, vô cùng ngon miệng, kho xong vẫn giữ được hình dáng ban đầu không bị nát, nước thịt thơm ngon mà không ngấy. Thái thượng hoàng nhất định sẽ thích!
Sau khi căn dặn việc điều chỉnh lửa với người trong Ngự thiện phòng, Dư Tiểu Thảo theo chân Thái thượng hoàng rời khỏi đó. Đến cung Cảnh Dương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều đang rất vui mừng. Thấy Dư Tiểu Thảo, Hoàng hậu nương nương vẫy tay gọi nàng qua đó, thân thiết kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói:
“Tiểu Thảo, ngươi còn nhỏ mà bản lĩnh cũng lớn thật đó. Không những biết xem bệnh mà còn nấu ăn ngon nữa. Cháo và đồ ăn ngươi nấu hoàng nhi ăn rất ngon miệng. Tuy không có nhiều cháo nhưng cũng được hai bát nhỏ. Bản cung sợ hoàng nhi ăn quá no nên không dám để thằng bé ăn hết. Hoàng nhi ăn cháo xong nói bụng ấm áp, rất thoải mái, hình như bụng cũng không đau nữa. Những bài thuốc dân gian này dược liệu không đắt mà cũng hiệu quả thật đó!”
Dư Tiểu Thảo khiêm tốn nói: “Là do tiểu Hoàng tử ăn chán cháo trắng, rau sam là một loại rau củ dại thường gặp, mùi vị cũng chỉ bình thường thôi. Nhưng mà rất nhiều rau củ dại đều có hiệu quả trị liệu nhất định, rất nhiều người dân không mời nổi đại phu liền hái ít rau củ dại ứng phó, về sau liền trở thành một vài bài thuốc dân gian.”
Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn nàng, cảm thấy tuy tiểu cô nương nhỏ tuổi nhưng lời nói và hành động đều rất có chừng mực, khiến nàng ấy càng thêm yêu thích. Sau khi tiểu Hoàng tử ngủ trưa thì tinh thần tốt hơn nhiều, cậu nhóc ăn thêm ba viên đường, tha thiết nhìn Dư Tiểu Thảo nói: “Bụng ta không đau nữa rồi, có phải không cần uống thuốc đắng nữa không?”
Dư Tiểu Thảo gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Có thể không uống thuốc đắng nhưng ta muốn kiểm tra bụng của tiểu Hoàng tử một chút…”
“Được! Ngươi kiểm tra đi này! Tốt quá rồi, không phải uống thuốc nữa!” Vì không muốn uống thuốc đắng nữa nên tiểu Hoàng tử cũng chẳng để ý nhiều như vậy.
Dư Tiểu Thảo nhìn Hoàng hậu nương nương, sau khi nhận được sự cho phép của nàng ấy thì vén áo của tiểu Hoàng tử lên, lộ ra cái bụng nhỏ căng tròn. Sau khi nàng trao đổi xong với Tiểu Bổ Thiên Thạch thì mượn việc kiểm tra nhẹ nhàng đặt đá ngũ sắc ở cổ tay bên phải lên bụng tiểu Hoàng tử. Nếu như có người để ý thì nhất định sẽ phát hiện đá ngũ sắc đang tỏa ra ánh sáng màu vàng dần dần bao phủ cái bụng nhỏ của tiểu Hoàng tử.
Dư Tiểu Thảo giả vờ kiểm tra, lúc thì ấn ấn bên này, hỏi có đau không, lúc lại ấn ấn bên kia, hỏi có buồn đi vệ sinh không… Tiểu Hoàng tử cảm thấy bàn tay nàng như có ma lực vậy, nơi tay nàng sờ đến vốn đang khó chịu thì lại trở nên thoải mái.
Sau khi Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực chữa trị xong cho tiểu Hoàng tử, Dư Tiểu Thảo mới nói với tiểu Hoàng tử và Hoàng hậu đang mong đợi nhìn nàng: “Được rồi. Là thuốc thì đều có ba phần độc, không cần uống thuốc nữa. Mấy ngày tới chỉ cần ăn uống đầy đủ là được!”
Đúng lúc này, thái giám của cung Cảnh Dương tới bẩm báo, Tô Nhiên và Dương Quận vương đến. Chu Tuấn Dương vừa vào cung Cảnh Dương đã lập tức nhìn Dư Tiểu Thảo, thấy nàng mỉm cười vui vẻ, mọi thứ đều bình thường thì mới yên tâm dời mắt.
Sau khi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hắn mang một con ngựa đồ chơi từ Tây Dương đến cho tiểu Hoàng tử nằm bẹp trên giường giải sầu. Con ngựa đồ chơi lớn bằng bàn tay, trong bụng có cơ quan, sau khi lên dây cót có thể di chuyển trên bàn. Món đồ chơi mới này nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của tiểu Hoàng tử. Cậu nhóc chơi đùa với con ngựa nhỏ, thỉnh thoảng lại cười khanh khách.
Tô Nhiên mang một bọc thịt trai khô về. Sau khi Hoàng hậu nương nương xem qua thì nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, áy náy nói: “Cháo trai… Lại phải làm phiền ngươi rồi Tiểu Thảo!”
Dư Tiểu Thảo vội vàng đứng dậy nói: “Không sao không sao! Nhưng mà nấu cháo trai cần chút thời gian, dân nữ xin lui xuống trước.”
Tuy Hoàng hậu nương nương đối xử với nàng khá tốt nhưng dù sao đây cũng là xã hội quy định nghiêm ngặt về giai cấp, đối diện với giai cấp nắm giữ quyền sống chết của nhiều người như vậy, Dư Tiểu Thảo vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng thà đợi ở Ngự thiện phòng, chịu đựng mùi dầu mỡ ở đó cũng không muốn ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương nói nhiều hơn một câu.
Thấy Dư Tiểu Thảo rời khỏi cung Cảnh Dương, Chu Tuấn Dương cũng xin lui, sải bước đuổi theo Tiểu Thảo đang được Hạ Tử dẫn đường đến Ngự thiện phòng. Hắn do dự nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Thật ra… Nếu ngươi không muốn nấu thì cũng có thể…”
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Tử, cười nói với hắn: “Ngươi còn không hiểu ta à? Ta rất hưởng thụ quá trình làm ra món ăn. Lúc ngươi ở thôn Đông Sơn gọi mấy món ăn tinh xảo kia, ta cũng đều thử làm cho ngươi ăn hết còn gì? Trời sinh ta số vất vả, nếu để ta nhàn rỗi thì cả người còn không thoái mái ấy. Nấu cháo giúp tiểu Hoàng tử là ta chủ động đề nghị.”
Chu Tuấn Dương thấy nàng không cảm thấy miễn cưỡng gì thì nở nụ cười châm biếm nói: “Còn không phải sao! Lúc ở thôn Đông Sơn, gia gọi mười món, ngươi có thể nấu được một hai món đã là không tệ rồi! Cũng chỉ có ngươi gan còn lớn hơn mạng, dám lừa gạt gia!”
Dư Tiểu Thảo le lưỡi, ánh mắt hiện lên nụ cười tinh quái nói: “Dân nữ xuất thân nông dân, chỉ biết nấu mấy món ăn bình thường. Mấy thứ hải sâm bào ngư mà người gọi đều là những nguyên liệu nấu ăn đắt tiền. Dù có mò được thì cũng mang đi bán lấy tiền chứ bình thường ai chịu dùng nó để thử món chứ? Lần sau gọi món thì để ý chút, gọi mấy món bình thường mới có thể khiến ngươi vừa lòng!”
Hạ Tử càng kinh ngạc hơn. Ai nói cho nàng ta biết người đang ông đang mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự bao che và cưng chiều này mà là Quận vương sát tinh mặt lạnh, người người trong Kinh thành đều né tránh à? Không phải là bị ma nhập rồi chứ? Còn có tiểu cô nương Dư gia, ngươi cũng quá không coi Quận vương ra gì rồi? Dám nói chuyện với Quận vương mặt đen bằng thái độ đó, ngại mạng quá dài phải không?
Càng khiến nàng ta kinh ngạc rớt cằm hơn là, mang danh Quận vương mặt lạnh mà mặt không hề lạnh chút nào, gương mặt tuấn tú tràn đầy ý cười, giọng nói cũng ấm áp: “Được! Sau này đều gọi món ngươi biết làm!”
Vừa vào đến Ngự thiện phòng, trong phòng tràn ngập mùi thịt kho thơm nồng. Chu Tuấn Dương khịt mũi ngửi thử, hỏi: “Tiểu Thảo, trưa nay ngươi kho đầu heo à? Vậy ta phải kiếm cớ ở lại rồi, ta muốn ăn tai heo kho!”
“Tiểu tử thối! Đầu heo kho là gia gia ngươi bảo tiểu nha đầu nấu, của ta hết, ai cũng đừng hòng giành!” Từ sau khi đầu heo cho vào trong nồi kho Thái thượng hoàng vẫn đi loanh quanh gần Ngự thiện phòng, ngửi thấy mùi thơm thì không nhịn được vào xem thế nào. Nghe thấy Chu Tuấn Dương muốn tranh tai heo kho với ông thì lập tức không vui ra mặt, khẳng định chủ quyền đồ ăn.
Chu Tuấn Dương cũng không sợ hoàng gia gia này, hắn đấu khẩu với ông: “Hoàng gia gia, một cái đầu heo lớn như vậy, mình người ăn hết thế nào được? Có hai cái tai heo kho mà? Người hào phóng như vậy nhường cho tôn nhi một cái nhé?”
Chu Hoài Dung nhìn kỹ đứa cháu trai này, cảm thấy hắn không giống với trước đây. Nếu là hắn của khi trước đã sớm đen mặt phất tay áo bỏ đi rồi, sao có thể nói lời như kiểu làm nũng thế này được? Còn nữa, trong mắt của hắn cũng không phải băng lạnh vạn năm mà còn có vài phần ấm áp nữa. Bệnh của cháu trai đã khống chế được rồi? Vị thần y kia giỏi thật đấy!
Vì không muốn kích thích cháu trai, Thái thượng hoàng ra vẻ đau khổ khi phải từ bỏ món đồ mình yêu thích, ra quyết tâm nói: “Được rồi! Nể tình hôm nay ngươi ngoan như vậy, ta cho ngươi một cái tai heo kho đó…”
Chu Tuấn Dương được voi đòi tiên: “Hoàng gia gia, tôn nhi còn muốn ăn mũi heo…”
“Không được! Chỉ được một cái tai heo thôi, không thể cho nhiều hơn! Ngươi đừng nói nữa, nói nữa cả tai heo cũng không có mà ăn đâu!” Thái thượng hoàng càng già càng trẻ con, tính ham ăn cũng càng ngày càng lớn hơn theo tuổi tác.
Dư Tiểu Thảo nhìn một già một trẻ vì tranh đầu heo kho mà mặt đỏ tía tai thì vội vàng khuyên nhủ: “Nếu hai người cảm thấy một cái đầu heo ăn không đủ thì có thể để Ngự thiện phòng chuẩn bị vài cái đầu heo mà. Buổi tối kho qua đêm là sáng mai có thể ăn thoải mái rồi. Nhưng mà bây giờ thời tiết dần ấm lên rồi, đồ kho không nên để qua đêm. Không ăn hết thì nên chia sẻ với người khác!”
Vẻ mặt Thái thượng hoàng tràn đầy không cam tâm, lẩm bẩm lầu bầu nói: “Trong hành cung của ta có hầm băng, không ăn hết có thể giữ lạnh ở trong đó, muốn ăn tiếp thì hâm nóng là được!... Tiểu nha đầu, ngươi định ở Kinh thành đến bao giờ? Gia muốn ăn thịt heo chưng miến, gà hầm nấm, món hầm thập cẩm Đông Bắc.”
Kiếp trước Chu Hoài Dung là người gốc Đông Bắc. Từ khi xuyên không đến nay, gần như rất ít được ăn món ăn Đông Bắc chính gốc nên rất mong nhớ, nằm mơ cũng muốn ăn mấy món ăn đặc trưng của Đông Bắc này.
Dư Tiểu Thảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ ta còn phải ở trong cung thêm mấy ngày nữa, phải đảm bảo tiểu Hoàng tử khỏi hẳn bệnh mới được rời cung. Mấy ngày này Thái thượng hoàng muốn ăn món ăn nào thì cứ dặn Ngự thiện phòng chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, ta nấu cho ngài. Chỉ là không biết tay nghề của ta có hợp khẩu vị ngài không thôi.”
“Hợp! Hợp! Với tay nghề kho đầu heo này của ngươi, đồ ăn nấu ra có thể không ngon sao?” Thái thượng hoàng vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu. Ông nghĩ mấy ngày này phải ở lại trong cung nên lập tức dặn dò, buổi tối sẽ ngủ ở cung Ninh Thọ!
Lão thái giám đã đi theo Thái thượng hoàng mấy chục năm đã sớm hiểu rõ tâm tư của ông. Lão thầm nói trong lòng: Từ sau khi Thái thượng hoàng thoái vị, không phải đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy thì cũng là ở trong biệt viện hành cung Kinh Giao. Cung Ninh Thọ chuẩn bị cho ông được bảy, tám năm nay, ông chưa từng ở một ngày nào. Không ngờ rằng chỉ vì mấy món ăn mà ông lại đồng ý ngủ ở trong cung. Ma lực của đồ ăn ngon đúng là rất lớn mà!
Dư Tiểu Thảo bắt đầu chuẩn bị nấu cháo trai. Mấy đầu bếp già trong Ngự thiện phòng đuổi hết mấy tiểu thái giám phụ bếp ra, sáp tới gần giúp đỡ nàng. Đây là học lỏm trắng trợn đó! Nhưng mà dù là cháo trai hay đầu heo kho và những món ăn Đông Bắc kia nữa, Dư Tiểu Thảo cũng không muốn giấu giếm gì cả. Nàng đã ở Kinh thành mấy ngày rồi, Thái thượng hoàng là người rất thú vị, cũng không tự cao tự đại gì, rất dân dã. Nấu mấy món ăn hợp khẩu vị của ông là nàng tình nguyện nấu.
Không phải nàng nói khoác mà móng heo kho đun ở độ lửa phù hợp, cắn một miếng, da và thịt heo đều mềm ngon, thơm nức mũi, bảo đảm ăn một lần còn muốn ăn tiếp. Còn chân giò heo kho, màu đỏ óng ánh, thịt mềm thơm, vô cùng ngon miệng, kho xong vẫn giữ được hình dáng ban đầu không bị nát, nước thịt thơm ngon mà không ngấy. Thái thượng hoàng nhất định sẽ thích!
Sau khi căn dặn việc điều chỉnh lửa với người trong Ngự thiện phòng, Dư Tiểu Thảo theo chân Thái thượng hoàng rời khỏi đó. Đến cung Cảnh Dương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều đang rất vui mừng. Thấy Dư Tiểu Thảo, Hoàng hậu nương nương vẫy tay gọi nàng qua đó, thân thiết kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói:
“Tiểu Thảo, ngươi còn nhỏ mà bản lĩnh cũng lớn thật đó. Không những biết xem bệnh mà còn nấu ăn ngon nữa. Cháo và đồ ăn ngươi nấu hoàng nhi ăn rất ngon miệng. Tuy không có nhiều cháo nhưng cũng được hai bát nhỏ. Bản cung sợ hoàng nhi ăn quá no nên không dám để thằng bé ăn hết. Hoàng nhi ăn cháo xong nói bụng ấm áp, rất thoải mái, hình như bụng cũng không đau nữa. Những bài thuốc dân gian này dược liệu không đắt mà cũng hiệu quả thật đó!”
Dư Tiểu Thảo khiêm tốn nói: “Là do tiểu Hoàng tử ăn chán cháo trắng, rau sam là một loại rau củ dại thường gặp, mùi vị cũng chỉ bình thường thôi. Nhưng mà rất nhiều rau củ dại đều có hiệu quả trị liệu nhất định, rất nhiều người dân không mời nổi đại phu liền hái ít rau củ dại ứng phó, về sau liền trở thành một vài bài thuốc dân gian.”
Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn nàng, cảm thấy tuy tiểu cô nương nhỏ tuổi nhưng lời nói và hành động đều rất có chừng mực, khiến nàng ấy càng thêm yêu thích. Sau khi tiểu Hoàng tử ngủ trưa thì tinh thần tốt hơn nhiều, cậu nhóc ăn thêm ba viên đường, tha thiết nhìn Dư Tiểu Thảo nói: “Bụng ta không đau nữa rồi, có phải không cần uống thuốc đắng nữa không?”
Dư Tiểu Thảo gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Có thể không uống thuốc đắng nhưng ta muốn kiểm tra bụng của tiểu Hoàng tử một chút…”
“Được! Ngươi kiểm tra đi này! Tốt quá rồi, không phải uống thuốc nữa!” Vì không muốn uống thuốc đắng nữa nên tiểu Hoàng tử cũng chẳng để ý nhiều như vậy.
Dư Tiểu Thảo nhìn Hoàng hậu nương nương, sau khi nhận được sự cho phép của nàng ấy thì vén áo của tiểu Hoàng tử lên, lộ ra cái bụng nhỏ căng tròn. Sau khi nàng trao đổi xong với Tiểu Bổ Thiên Thạch thì mượn việc kiểm tra nhẹ nhàng đặt đá ngũ sắc ở cổ tay bên phải lên bụng tiểu Hoàng tử. Nếu như có người để ý thì nhất định sẽ phát hiện đá ngũ sắc đang tỏa ra ánh sáng màu vàng dần dần bao phủ cái bụng nhỏ của tiểu Hoàng tử.
Dư Tiểu Thảo giả vờ kiểm tra, lúc thì ấn ấn bên này, hỏi có đau không, lúc lại ấn ấn bên kia, hỏi có buồn đi vệ sinh không… Tiểu Hoàng tử cảm thấy bàn tay nàng như có ma lực vậy, nơi tay nàng sờ đến vốn đang khó chịu thì lại trở nên thoải mái.
Sau khi Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực chữa trị xong cho tiểu Hoàng tử, Dư Tiểu Thảo mới nói với tiểu Hoàng tử và Hoàng hậu đang mong đợi nhìn nàng: “Được rồi. Là thuốc thì đều có ba phần độc, không cần uống thuốc nữa. Mấy ngày tới chỉ cần ăn uống đầy đủ là được!”
Đúng lúc này, thái giám của cung Cảnh Dương tới bẩm báo, Tô Nhiên và Dương Quận vương đến. Chu Tuấn Dương vừa vào cung Cảnh Dương đã lập tức nhìn Dư Tiểu Thảo, thấy nàng mỉm cười vui vẻ, mọi thứ đều bình thường thì mới yên tâm dời mắt.
Sau khi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hắn mang một con ngựa đồ chơi từ Tây Dương đến cho tiểu Hoàng tử nằm bẹp trên giường giải sầu. Con ngựa đồ chơi lớn bằng bàn tay, trong bụng có cơ quan, sau khi lên dây cót có thể di chuyển trên bàn. Món đồ chơi mới này nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của tiểu Hoàng tử. Cậu nhóc chơi đùa với con ngựa nhỏ, thỉnh thoảng lại cười khanh khách.
Tô Nhiên mang một bọc thịt trai khô về. Sau khi Hoàng hậu nương nương xem qua thì nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, áy náy nói: “Cháo trai… Lại phải làm phiền ngươi rồi Tiểu Thảo!”
Dư Tiểu Thảo vội vàng đứng dậy nói: “Không sao không sao! Nhưng mà nấu cháo trai cần chút thời gian, dân nữ xin lui xuống trước.”
Tuy Hoàng hậu nương nương đối xử với nàng khá tốt nhưng dù sao đây cũng là xã hội quy định nghiêm ngặt về giai cấp, đối diện với giai cấp nắm giữ quyền sống chết của nhiều người như vậy, Dư Tiểu Thảo vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng thà đợi ở Ngự thiện phòng, chịu đựng mùi dầu mỡ ở đó cũng không muốn ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương nói nhiều hơn một câu.
Thấy Dư Tiểu Thảo rời khỏi cung Cảnh Dương, Chu Tuấn Dương cũng xin lui, sải bước đuổi theo Tiểu Thảo đang được Hạ Tử dẫn đường đến Ngự thiện phòng. Hắn do dự nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Thật ra… Nếu ngươi không muốn nấu thì cũng có thể…”
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Tử, cười nói với hắn: “Ngươi còn không hiểu ta à? Ta rất hưởng thụ quá trình làm ra món ăn. Lúc ngươi ở thôn Đông Sơn gọi mấy món ăn tinh xảo kia, ta cũng đều thử làm cho ngươi ăn hết còn gì? Trời sinh ta số vất vả, nếu để ta nhàn rỗi thì cả người còn không thoái mái ấy. Nấu cháo giúp tiểu Hoàng tử là ta chủ động đề nghị.”
Chu Tuấn Dương thấy nàng không cảm thấy miễn cưỡng gì thì nở nụ cười châm biếm nói: “Còn không phải sao! Lúc ở thôn Đông Sơn, gia gọi mười món, ngươi có thể nấu được một hai món đã là không tệ rồi! Cũng chỉ có ngươi gan còn lớn hơn mạng, dám lừa gạt gia!”
Dư Tiểu Thảo le lưỡi, ánh mắt hiện lên nụ cười tinh quái nói: “Dân nữ xuất thân nông dân, chỉ biết nấu mấy món ăn bình thường. Mấy thứ hải sâm bào ngư mà người gọi đều là những nguyên liệu nấu ăn đắt tiền. Dù có mò được thì cũng mang đi bán lấy tiền chứ bình thường ai chịu dùng nó để thử món chứ? Lần sau gọi món thì để ý chút, gọi mấy món bình thường mới có thể khiến ngươi vừa lòng!”
Hạ Tử càng kinh ngạc hơn. Ai nói cho nàng ta biết người đang ông đang mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự bao che và cưng chiều này mà là Quận vương sát tinh mặt lạnh, người người trong Kinh thành đều né tránh à? Không phải là bị ma nhập rồi chứ? Còn có tiểu cô nương Dư gia, ngươi cũng quá không coi Quận vương ra gì rồi? Dám nói chuyện với Quận vương mặt đen bằng thái độ đó, ngại mạng quá dài phải không?
Càng khiến nàng ta kinh ngạc rớt cằm hơn là, mang danh Quận vương mặt lạnh mà mặt không hề lạnh chút nào, gương mặt tuấn tú tràn đầy ý cười, giọng nói cũng ấm áp: “Được! Sau này đều gọi món ngươi biết làm!”
Vừa vào đến Ngự thiện phòng, trong phòng tràn ngập mùi thịt kho thơm nồng. Chu Tuấn Dương khịt mũi ngửi thử, hỏi: “Tiểu Thảo, trưa nay ngươi kho đầu heo à? Vậy ta phải kiếm cớ ở lại rồi, ta muốn ăn tai heo kho!”
“Tiểu tử thối! Đầu heo kho là gia gia ngươi bảo tiểu nha đầu nấu, của ta hết, ai cũng đừng hòng giành!” Từ sau khi đầu heo cho vào trong nồi kho Thái thượng hoàng vẫn đi loanh quanh gần Ngự thiện phòng, ngửi thấy mùi thơm thì không nhịn được vào xem thế nào. Nghe thấy Chu Tuấn Dương muốn tranh tai heo kho với ông thì lập tức không vui ra mặt, khẳng định chủ quyền đồ ăn.
Chu Tuấn Dương cũng không sợ hoàng gia gia này, hắn đấu khẩu với ông: “Hoàng gia gia, một cái đầu heo lớn như vậy, mình người ăn hết thế nào được? Có hai cái tai heo kho mà? Người hào phóng như vậy nhường cho tôn nhi một cái nhé?”
Chu Hoài Dung nhìn kỹ đứa cháu trai này, cảm thấy hắn không giống với trước đây. Nếu là hắn của khi trước đã sớm đen mặt phất tay áo bỏ đi rồi, sao có thể nói lời như kiểu làm nũng thế này được? Còn nữa, trong mắt của hắn cũng không phải băng lạnh vạn năm mà còn có vài phần ấm áp nữa. Bệnh của cháu trai đã khống chế được rồi? Vị thần y kia giỏi thật đấy!
Vì không muốn kích thích cháu trai, Thái thượng hoàng ra vẻ đau khổ khi phải từ bỏ món đồ mình yêu thích, ra quyết tâm nói: “Được rồi! Nể tình hôm nay ngươi ngoan như vậy, ta cho ngươi một cái tai heo kho đó…”
Chu Tuấn Dương được voi đòi tiên: “Hoàng gia gia, tôn nhi còn muốn ăn mũi heo…”
“Không được! Chỉ được một cái tai heo thôi, không thể cho nhiều hơn! Ngươi đừng nói nữa, nói nữa cả tai heo cũng không có mà ăn đâu!” Thái thượng hoàng càng già càng trẻ con, tính ham ăn cũng càng ngày càng lớn hơn theo tuổi tác.
Dư Tiểu Thảo nhìn một già một trẻ vì tranh đầu heo kho mà mặt đỏ tía tai thì vội vàng khuyên nhủ: “Nếu hai người cảm thấy một cái đầu heo ăn không đủ thì có thể để Ngự thiện phòng chuẩn bị vài cái đầu heo mà. Buổi tối kho qua đêm là sáng mai có thể ăn thoải mái rồi. Nhưng mà bây giờ thời tiết dần ấm lên rồi, đồ kho không nên để qua đêm. Không ăn hết thì nên chia sẻ với người khác!”
Vẻ mặt Thái thượng hoàng tràn đầy không cam tâm, lẩm bẩm lầu bầu nói: “Trong hành cung của ta có hầm băng, không ăn hết có thể giữ lạnh ở trong đó, muốn ăn tiếp thì hâm nóng là được!... Tiểu nha đầu, ngươi định ở Kinh thành đến bao giờ? Gia muốn ăn thịt heo chưng miến, gà hầm nấm, món hầm thập cẩm Đông Bắc.”
Kiếp trước Chu Hoài Dung là người gốc Đông Bắc. Từ khi xuyên không đến nay, gần như rất ít được ăn món ăn Đông Bắc chính gốc nên rất mong nhớ, nằm mơ cũng muốn ăn mấy món ăn đặc trưng của Đông Bắc này.
Dư Tiểu Thảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ ta còn phải ở trong cung thêm mấy ngày nữa, phải đảm bảo tiểu Hoàng tử khỏi hẳn bệnh mới được rời cung. Mấy ngày này Thái thượng hoàng muốn ăn món ăn nào thì cứ dặn Ngự thiện phòng chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, ta nấu cho ngài. Chỉ là không biết tay nghề của ta có hợp khẩu vị ngài không thôi.”
“Hợp! Hợp! Với tay nghề kho đầu heo này của ngươi, đồ ăn nấu ra có thể không ngon sao?” Thái thượng hoàng vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu. Ông nghĩ mấy ngày này phải ở lại trong cung nên lập tức dặn dò, buổi tối sẽ ngủ ở cung Ninh Thọ!
Lão thái giám đã đi theo Thái thượng hoàng mấy chục năm đã sớm hiểu rõ tâm tư của ông. Lão thầm nói trong lòng: Từ sau khi Thái thượng hoàng thoái vị, không phải đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy thì cũng là ở trong biệt viện hành cung Kinh Giao. Cung Ninh Thọ chuẩn bị cho ông được bảy, tám năm nay, ông chưa từng ở một ngày nào. Không ngờ rằng chỉ vì mấy món ăn mà ông lại đồng ý ngủ ở trong cung. Ma lực của đồ ăn ngon đúng là rất lớn mà!
Dư Tiểu Thảo bắt đầu chuẩn bị nấu cháo trai. Mấy đầu bếp già trong Ngự thiện phòng đuổi hết mấy tiểu thái giám phụ bếp ra, sáp tới gần giúp đỡ nàng. Đây là học lỏm trắng trợn đó! Nhưng mà dù là cháo trai hay đầu heo kho và những món ăn Đông Bắc kia nữa, Dư Tiểu Thảo cũng không muốn giấu giếm gì cả. Nàng đã ở Kinh thành mấy ngày rồi, Thái thượng hoàng là người rất thú vị, cũng không tự cao tự đại gì, rất dân dã. Nấu mấy món ăn hợp khẩu vị của ông là nàng tình nguyện nấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.