Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 365:
Quỹ Họa Tình Vũ
08/12/2022
Buổi sáng giờ Tỵ, trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký ở Phủ thành chen đầy đám người tới mua món kho. Từ khi khai trương đến bây giờ đã sắp ba tháng, chuyện làm ăn của Dư Ký càng ngày càng phát đạt. Từ lúc bắt đầu mỗi ngày kho một con heo, đến bây giờ hai con heo cũng chưa chắc đã đủ bán.
Mỗi con heo từ đầu tới đuôi, rồi tới nội tạng, móng giò dường như đều không lãng phí một chút nào, tất cả đều kho lên các loại hương vị. Bán chạy nhất là nội tạng và đầu móng, bởi vì giá cả tương đối bình dân, hương vị lại không hề kém hơn thịt kho, những nhà bình thường ở xung quang vô cùng yêu thích.
Tuy nói, Phủ thành là nơi rất rộng, không thiếu chỗ bán thịt. Nhưng phần lớn thịt heo đều thu mua từ những nơi khác tới, giá cả vẫn tương đối đắt hơn so với năm trước. Chỉ cần lấy một ví dụ, năm rồi thịt heo ngon nhất cũng chỉ hơn sáu mươi văn một cân, năm nay do ảnh hưởng của thiên tai, ở Đường Cổ mỗi cân thịt heo tăng tới hơn hai trăm văn, Phủ thành rẻ nhất cũng bán một trăm bảy mươi văn một cái được khoảng một trăm bảy mươi văn một cân.
Mức sống của người dân Phủ thành tốt hơn rất nhiều so với Đường Cổ, nhưng người thường muốn ăn thịt kho cũng phải đắn đo một thời gian dài, khẽ cắn môi dậm chân một cái thắt lương buộc bụng thì mới có thể nhiều chút thức ăn mặn trên bàn cơm.
Ngày thường đầu và nội tạng heo ở hàng thịt, cho dù ai có thèm thịt đi chăng nữa cũng sẽ không mua. Bởi vì cho dù xử lý như thế nào vẫn luôn có vị hôi tanh rửa mãi không hết, khó có thể nuốt trôi. Nhưng thứ râu ria đầu móng và nội tạng đó vào trong tay Dư Ký lại thành mỹ vị thơm ngon mê người.
Đầu móng nội tạng đã kho hương vị tươi ngon, giá cả cũng vô cùng rẻ tiền. Nói như này nhé, một cân thịt kho phải mất hai trăm sáu mươi văn đến ba trăm văn gì đó, mà nội tạng heo như dạ dày kho, tim phổi kho một cân mới mất một trăm trăm hai mươi văn tiền. Giá cả bình dân như vậy, cho dù là gia đình bình thường, lâu lâu cũng có thể mua một cân cho đỡ thèm. Rất nhiều người dân ở thôn trấn xung quanh khi tới Phủ thành họp chợ cũng sẽ mua mang về một ít.
Bởi vậy, đầu móng nội tạng ở Dư gia trở thành mặt hàng nóng bỏng tay, cung không đủ cầu. Nhưng lúc này Dư Tiểu Thảo lại không ở đây, mỗi ngày vợ chồng Lưu Hổ đối với khách hàng mặt mất hứng ra về mà hết đường xoay xở.
Lưu Tuấn Bình thật ra cũng là người có nhanh nhạy. Cậu ấy lặng lẽ khảo sát các quầy thịt và hàng thịt ở Phủ thành cùng các thành trấn xung quanh, phát hiện bọn họ làm ăn rất tốt, một ngày có thể bán một hai con heo, sinh ý không tốt hai ngày cũng có thể bán ra một con heo. Mà đầu và nội tạng heo ở những quầy thịt và hàng thịt đó cuối cùng đều sẽ còn dư lại.
Cậu ấy trở về nói với cha mẹ tình hình đó, cả nhà ba người tính toán, để Lưu Hổ đưa con trai theo ra mặt, thương lượng hợ tác lâu dài với mấy quầy thịt và hàng thịt đó. Bọn họ dựa theo giá cả sáu văn mỗi cân, thu mua đầu heo móng heo và nội tạng heo. Một con heo cả đầu móng nội tạng cũng phải được bốn năm chục cân. Bởi vậy, ông chủ quầy thịt hàng thịt sẽ lãi thêm gần hai trăm văn vào sổ, cớ sao mà không làm?
Lưu Tuấn Bình nhận công việc thu mua đầu móng và nội tạng. Mỗi ngày, cậu ngồi xe lừa vội vàng đi tới đi lui giữa Phủ thành và các quầy thịt hàng thịt ở xung quanh, ít nhất có thể mang về tới bảy tám bộ đầu móng và nội tạng.
Công việc xử lý đầu móng và nội tạng, mỗi ngày mẹ con Dư Thải Phượng phải vừa kho món kho, còn phải chế nướng mấy món ăn đắt tiền như gà vịt ngỗng linh tinh, nên bận đến chân không chạm đất, chỉ hận mình không có nhiều thêm mấy bàn tay. Đầu móng nội tạng nhiều thêm nên vô hình chung tăng thêm công việc cho hai người. Mỗi ngày, hai người vì xử lý đầu móng và nội tạng mà bận đến đêm khuya là chuyện rất thường xuyên.
Cũng may Dư Tiểu Thảo về thôn Đông Sơn ở lại cũng không lâu lắm. Sau khi trở lại, thấy đại cô và biểu tỷ mặt mày hốc hác, đáy mắt đen xanh, bóng dáng mệt mỏi sắp không chịu nổi, lập tức đã quyết định - phải thuê một nhóm người chuyên xử lý đầu móng và nội tạng.
Dư Tiểu Thảo cũng tiến hành phân công công việc trong tiệm lại một lần nữa. Nàng tự mình quản gia vị nấu đồ kho, nghiền tất cả các gia vị và hương liệu thành bột, rồi để trong một chiếc bình lớn. Một cân thịt cần bao nhiêu gia vị, chỉ cần lấy bỏ thẳng vào sẽ tiết kiệm được thời gian phối chế ngay lúc đó.
Nàng cũng dạy tất cả các cách tẩm ướp và nướng vịt quay, gà quay và vịt muối cho biểu tỷ Lưu Yến Nhi. Chỉ cần khi phối chế đúng tỉ lệ, kỳ thật cũng không có gì khó. Lưu Yến Nhi cũng là người thông minh, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được. Nửa tháng sau, chỉ cần không phải là người có đầu lưỡi vô cùng tinh tường, dường như không thể nếm ra sự khác nhau giữa nàng ấy làm và tự tay Tiểu Thảo làm. Bởi vì thứ nàng ấy làm đều là sản phẩm hạn chế lượng tiêu thụ, cho nên thời gian làm việc trong ngày cũng không quá dài, thời gian còn lại có thể giúp bán đồ kho trong tiệm
Mỗi ngày, đại cô Dư Thải Phượng phụ trách kho các loại món kho, bốn chiếc nồi lớn dường nhưng từ sáng tới tối chưa từng tắt lửa. Ngày ngày, Lưu Tuấn Bình đi thu mua nguyên liệu về sẽ giúp mẹ rửa thịt, thái thịt, nhóm lửa, khi trong tiệm quá nhiều việc cũng sẽ giúp thu tiền cân thịt.
Lưu Hổ phụ trách đi khắp các thôn xóm không chịu thiêu tai xung quanh thu mua heo, sau khi giết thịt xong sẽ vận chuyển trở về. Mỗi ngày bận từ sớm đến tối, có lúc đi quá xa cũng không nhất định có thể trởi về trong một ngày.
Chuyện xử lý đầu móng và nội tạng phải tìm hai người phụ nữ tương đối nhanh nhẹn cẩn thận lại biết chịu khổ chịu cực ở quanh đây, một người một ngày trả 30 văn tiền công, tương đương với tiền công của một lao động tráng niên. Hai người phụ nữ này đều có hoàn cảnh gia đình khó khăn, một người có mẹ chồng đau ốm phải dùng thuốc quanh năm, một người chồng bị ngã gãy chân khi làm việc từ hai năm trước nên đến đi đường cũng tốn sức.
Tuy nói công việc xử lý nguyên luyện này thoạt nhìn rất bẩn, nhưng quan trọng là có thể kiếm tiền, đàn bà vai không thể gánh tay không thể mang, có thể lấy tiền công giống những người đàn ông phải làm việc vất vả, hai người không làm còn khối người đang chờ được làm đấy. Khi chọn hai người này, Dư Tiểu Thảo và cả nhà đại cô đã âm thầm khảo sát rất lâu.
Hai người này đều là người thành thật hàm hậu, người nhà đều rất an phận. Việc làm ăn tiệm đồ kho bây giờ tốt như vậy, người ghen ghét đâu phải ít. Nhưng, khi khai trương có Tri phủ đại nhân và Quận vương gia chống lưng, những người có ý xấu đó cũng không dám làm gì, nhưng lâu hơn nói không chừng lại làm ra chút thủ đoạn nhỏ nào đó ấy chứ.
Tiệm đồ kho Dư Ký, cho dù là công thức gà quay, vịt quay hay món kho, chỉ sơ sảy lộ một cái ra ngoài cũng có thể làm người ta sáng mắt thèm muốn không thôi. Sau này, tiệm đồ kho phát triển rồi nhất định sẽ thuê càng nhiều người hơn nữa, lúc này nhất định phải nghiêm khắc kiểm nghiệm, tránh thuê nhầm người có ý nghĩ xấu.
Cửa hàng dưa muối ở bên cạnh tiệm đồ ăn cũng đã khai trương. Trong tiệm dưa muối, phần lớn là Dư Tiểu Thảo lấy bán sỉ từ chỗ Tiểu Giang ở Đường Cổ. Bây giờ, cửa hàng dưa muối của Tiểu Giang, phần lớn do Tiểu Thảo cung cấp công thức, hương vị tất nhiên không thể chê. Trong cửa hàng dưa muối Dư Ký, Tiểu Thảo lại cống hiến mấy cái công thức bí mật độc nhất vô nhị, tự tay chế tạo ra vài loại dưa muối độc đáo. Khai trương không bao lâu, chuyện làm ăn của cửa hàng dưa muối không hề kém hơn tiệm đồ kho chút nào.
Làm ăn quá tốt cũng có nỗi khổ. Mỗi ngày, Tiểu Thảo vừa canh giữ cửa hàng dưa muối, lại vừa cân vừa thu tiền, giọng nói cũng thay đổi, khi nói chuyện giống như tiếng vịt kêu, khó nghe cực kỳ. Liễu thị lần đầu tới Phủ thành cũng bận túi bụi ở cửa hàng dưa muối. Nàng ấy vốn chỉ định tới Phủ thành nhìn xem một chút, ngày hôm sau trở về ngay. Nhưng kết quả là vừa bận là bận hơn nửa tháng, thật sự không thể thoát thân.
Trên đường về Kinh khi đi ngang qua Phủ thành, Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua đây, thấy khuôn mặt vốn đã nhỏ gầy của Tiểu Thảo giờ đến đến cả chút thịt cũng mất hết, cằm nhọn có thể đâm chết người, trong lòng có chút đau đớn.
Hắn ôm nơi ngực mình, buồn bực không thôi: Rốt cuộc đã lưu lại vết thương ngầm khi nào? Từ trước tới nay hắn đâu cảm thấy ngực có gì khác thường, gần đây sao lại phát tác như vậy? Không được, về Kinh phải để kiểm tra thật cẩn thận xem, tránh lại ra đi khi tuổi còn xuân.
Chu Tuấn Dương đứng ở con phố đối diện cửa hàng dưa muối Dư Ký hồi lâu, yên lặng nhìn bóng dáng bận rộn lại hoạt bát trong cửa hàng, tựa hồ nhìn thế nào cũng chưa thấy đủ vậy.
Tới giờ ăn cơm, cho dù là khách trước cửa tiệm đồ kho hay cửa hàng dưa muối cuối cùng cũng tan đi, hai người trong tiệm đều nhẹ nhàng thở ra. Dư Tiểu Thảo dùng khăn ướt lau tay, cởi tạp dề hoa ra, hoạt động cánh tay rồi lại đá đá chân một chút.
Tiểu Thảo vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Dương Quận vương ở phố đối diện, vội vàng đi ra quầy, gương mặt tươi cười đón chào: "Tiểu Quận vương, đến đây lúc nào vậy? Vào trong viện nghỉ ngơi một lát đi!"
Dương Quận vương yên lặng gật đầu, đi vào cửa lớn ở bên cạnh tiệm đồ kho. Tiền viện được sắp xếp vô cùng gọn gàng, đá xanh xếp thành đường mòn. Hai bên hoa viên, một bên trồng các loại rau củ, một bên trong các loại rau vụ thu, trông vô cùng tươi tốt. Khóe miệng Chu Tuấn Dương hơi hơi cong lên: Biết ngay có nha đầu này ở đây, một tấc đất cũng không lãng phí.
Đi sâu vào trong, hai bên trái phải trước chính phòng có một bụi cây hoa quế, lúc này những bông hoa nho nhỏ màu vàng sặc sỡ đang nở rộ, hương thơm nồng nàn phiêu tán trong toàn bộ tiểu viện.
Cẩn thận ngửi thử, hậu viện truyền đến mùi thịt đậm đà thơm nồng. Chu Tuấn Dương dừng lại bước chân, dời bước về phía cửa nhở ở bên cạnh. Dư Tiểu Thảo mở miệng ngăn cản: "Tiểu Quận vương, hậu viện là nơi kho thịt, khá lộn xộn, ngài vẫn nên đợi ở tiền viện đi?"
"Không sao cả, gia đang muốn nhìn một chút nhưng món thịt kho thơm ngon đó được nấu ra như thế nào. Sao hả? Sợ gia trộm bí kíp của ngươi?" Chu Tuấn Dương hơi nâng mắt phượng, liếc về phía nàng một chút, khóe miệng hơi cong lên, trong vẻ yêu nghiệt lại mang theo vài phần quyến rũ.
Đối với mỹ nam yêu nghiệt như vậy, Dư Tiểu Thảo thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, nếu chảy nước miếng với người ta thì mất mặt chết. Nàng cười gượng ha ha hai tiếng, nói: "Chỉ cần tiểu Quận vương ngài nói, ngài nếu là muốn bí kíp, “tiểu nhân” sẽ dâng cả hai tay!"
Nghe tiểu nha đầu này nói xong lời nịnh nọt, Chu Tuấn Dương đột nhiên cảm thấy hôm nay ánh nắng tươi sáng, phong cảnh quá tuyệt. Độ cong của khóe miệng hắn càng sâu, hắn hừ một tiếng, nói: "Gia muốn bí kíp của ngươi làm gì? Gia còn chưa đến mức coi trọng chút lợi nhỏ này của ngươi!"
Mấy thuyền kỳ trân dị bảo hắn mang về từ Tây Dương kia, thứ nào cũng có giá trị xa xỉ. Nói ngay chiếc đồng hồ quả quýt Chu Tuấn Dương đưa cho Tiểu Thảo đi, ở Trân Bảo Các đã bán đấu giá năm ngàn lượng bạc, chưa đến nửa năm đã hết hàng. Một cái đồng hồ quả quýt ở Tây Dương giá vốn chỉ mấy chục lượng bạc mà thôi, nói cách khác, mỗi thứ kỳ trân dị bảo đều có lợi nhuận gấp trăm lần. Tài sản của Dương Quận vương bây giờ thật đúng là trong kinh không mấy ai có thể so sánh được đâu! Tiệm đồ kho của Dư gia, lợi nhuận mỗi ngày đều có một vài trăm lượng. Nhưng ở trong mắt Chu Tuấn Dương người ta đúng thật là "món lợi cực nhỏ". đúng thật là món lợi cực nhỏ.
Vào hậu viện, liền nhìn thấy trong phòng bếp cửa rộng mở, bốn chiếc nổi lớn bốc hơi nóng nghi ngút, mùi thịt đậm đà lan toản bốn phía, ngay cả hương thơm nồng nàn của hoa quế kia cũng không thể che phủ được.
Chu Tuấn Dương nhìn thấy mẹ con Dư Thái Phượng đang bận rộn đến mồ hôi rơi như mưa ở trong phòng bếp, mày lại nhăn chặt vài phần, hắn hỏi: "Mấy ngày nay, ngày nào các ngươi cũng bận rộn đến không biết ngày đêm như vậy?"
Mỗi con heo từ đầu tới đuôi, rồi tới nội tạng, móng giò dường như đều không lãng phí một chút nào, tất cả đều kho lên các loại hương vị. Bán chạy nhất là nội tạng và đầu móng, bởi vì giá cả tương đối bình dân, hương vị lại không hề kém hơn thịt kho, những nhà bình thường ở xung quang vô cùng yêu thích.
Tuy nói, Phủ thành là nơi rất rộng, không thiếu chỗ bán thịt. Nhưng phần lớn thịt heo đều thu mua từ những nơi khác tới, giá cả vẫn tương đối đắt hơn so với năm trước. Chỉ cần lấy một ví dụ, năm rồi thịt heo ngon nhất cũng chỉ hơn sáu mươi văn một cân, năm nay do ảnh hưởng của thiên tai, ở Đường Cổ mỗi cân thịt heo tăng tới hơn hai trăm văn, Phủ thành rẻ nhất cũng bán một trăm bảy mươi văn một cái được khoảng một trăm bảy mươi văn một cân.
Mức sống của người dân Phủ thành tốt hơn rất nhiều so với Đường Cổ, nhưng người thường muốn ăn thịt kho cũng phải đắn đo một thời gian dài, khẽ cắn môi dậm chân một cái thắt lương buộc bụng thì mới có thể nhiều chút thức ăn mặn trên bàn cơm.
Ngày thường đầu và nội tạng heo ở hàng thịt, cho dù ai có thèm thịt đi chăng nữa cũng sẽ không mua. Bởi vì cho dù xử lý như thế nào vẫn luôn có vị hôi tanh rửa mãi không hết, khó có thể nuốt trôi. Nhưng thứ râu ria đầu móng và nội tạng đó vào trong tay Dư Ký lại thành mỹ vị thơm ngon mê người.
Đầu móng nội tạng đã kho hương vị tươi ngon, giá cả cũng vô cùng rẻ tiền. Nói như này nhé, một cân thịt kho phải mất hai trăm sáu mươi văn đến ba trăm văn gì đó, mà nội tạng heo như dạ dày kho, tim phổi kho một cân mới mất một trăm trăm hai mươi văn tiền. Giá cả bình dân như vậy, cho dù là gia đình bình thường, lâu lâu cũng có thể mua một cân cho đỡ thèm. Rất nhiều người dân ở thôn trấn xung quanh khi tới Phủ thành họp chợ cũng sẽ mua mang về một ít.
Bởi vậy, đầu móng nội tạng ở Dư gia trở thành mặt hàng nóng bỏng tay, cung không đủ cầu. Nhưng lúc này Dư Tiểu Thảo lại không ở đây, mỗi ngày vợ chồng Lưu Hổ đối với khách hàng mặt mất hứng ra về mà hết đường xoay xở.
Lưu Tuấn Bình thật ra cũng là người có nhanh nhạy. Cậu ấy lặng lẽ khảo sát các quầy thịt và hàng thịt ở Phủ thành cùng các thành trấn xung quanh, phát hiện bọn họ làm ăn rất tốt, một ngày có thể bán một hai con heo, sinh ý không tốt hai ngày cũng có thể bán ra một con heo. Mà đầu và nội tạng heo ở những quầy thịt và hàng thịt đó cuối cùng đều sẽ còn dư lại.
Cậu ấy trở về nói với cha mẹ tình hình đó, cả nhà ba người tính toán, để Lưu Hổ đưa con trai theo ra mặt, thương lượng hợ tác lâu dài với mấy quầy thịt và hàng thịt đó. Bọn họ dựa theo giá cả sáu văn mỗi cân, thu mua đầu heo móng heo và nội tạng heo. Một con heo cả đầu móng nội tạng cũng phải được bốn năm chục cân. Bởi vậy, ông chủ quầy thịt hàng thịt sẽ lãi thêm gần hai trăm văn vào sổ, cớ sao mà không làm?
Lưu Tuấn Bình nhận công việc thu mua đầu móng và nội tạng. Mỗi ngày, cậu ngồi xe lừa vội vàng đi tới đi lui giữa Phủ thành và các quầy thịt hàng thịt ở xung quanh, ít nhất có thể mang về tới bảy tám bộ đầu móng và nội tạng.
Công việc xử lý đầu móng và nội tạng, mỗi ngày mẹ con Dư Thải Phượng phải vừa kho món kho, còn phải chế nướng mấy món ăn đắt tiền như gà vịt ngỗng linh tinh, nên bận đến chân không chạm đất, chỉ hận mình không có nhiều thêm mấy bàn tay. Đầu móng nội tạng nhiều thêm nên vô hình chung tăng thêm công việc cho hai người. Mỗi ngày, hai người vì xử lý đầu móng và nội tạng mà bận đến đêm khuya là chuyện rất thường xuyên.
Cũng may Dư Tiểu Thảo về thôn Đông Sơn ở lại cũng không lâu lắm. Sau khi trở lại, thấy đại cô và biểu tỷ mặt mày hốc hác, đáy mắt đen xanh, bóng dáng mệt mỏi sắp không chịu nổi, lập tức đã quyết định - phải thuê một nhóm người chuyên xử lý đầu móng và nội tạng.
Dư Tiểu Thảo cũng tiến hành phân công công việc trong tiệm lại một lần nữa. Nàng tự mình quản gia vị nấu đồ kho, nghiền tất cả các gia vị và hương liệu thành bột, rồi để trong một chiếc bình lớn. Một cân thịt cần bao nhiêu gia vị, chỉ cần lấy bỏ thẳng vào sẽ tiết kiệm được thời gian phối chế ngay lúc đó.
Nàng cũng dạy tất cả các cách tẩm ướp và nướng vịt quay, gà quay và vịt muối cho biểu tỷ Lưu Yến Nhi. Chỉ cần khi phối chế đúng tỉ lệ, kỳ thật cũng không có gì khó. Lưu Yến Nhi cũng là người thông minh, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được. Nửa tháng sau, chỉ cần không phải là người có đầu lưỡi vô cùng tinh tường, dường như không thể nếm ra sự khác nhau giữa nàng ấy làm và tự tay Tiểu Thảo làm. Bởi vì thứ nàng ấy làm đều là sản phẩm hạn chế lượng tiêu thụ, cho nên thời gian làm việc trong ngày cũng không quá dài, thời gian còn lại có thể giúp bán đồ kho trong tiệm
Mỗi ngày, đại cô Dư Thải Phượng phụ trách kho các loại món kho, bốn chiếc nồi lớn dường nhưng từ sáng tới tối chưa từng tắt lửa. Ngày ngày, Lưu Tuấn Bình đi thu mua nguyên liệu về sẽ giúp mẹ rửa thịt, thái thịt, nhóm lửa, khi trong tiệm quá nhiều việc cũng sẽ giúp thu tiền cân thịt.
Lưu Hổ phụ trách đi khắp các thôn xóm không chịu thiêu tai xung quanh thu mua heo, sau khi giết thịt xong sẽ vận chuyển trở về. Mỗi ngày bận từ sớm đến tối, có lúc đi quá xa cũng không nhất định có thể trởi về trong một ngày.
Chuyện xử lý đầu móng và nội tạng phải tìm hai người phụ nữ tương đối nhanh nhẹn cẩn thận lại biết chịu khổ chịu cực ở quanh đây, một người một ngày trả 30 văn tiền công, tương đương với tiền công của một lao động tráng niên. Hai người phụ nữ này đều có hoàn cảnh gia đình khó khăn, một người có mẹ chồng đau ốm phải dùng thuốc quanh năm, một người chồng bị ngã gãy chân khi làm việc từ hai năm trước nên đến đi đường cũng tốn sức.
Tuy nói công việc xử lý nguyên luyện này thoạt nhìn rất bẩn, nhưng quan trọng là có thể kiếm tiền, đàn bà vai không thể gánh tay không thể mang, có thể lấy tiền công giống những người đàn ông phải làm việc vất vả, hai người không làm còn khối người đang chờ được làm đấy. Khi chọn hai người này, Dư Tiểu Thảo và cả nhà đại cô đã âm thầm khảo sát rất lâu.
Hai người này đều là người thành thật hàm hậu, người nhà đều rất an phận. Việc làm ăn tiệm đồ kho bây giờ tốt như vậy, người ghen ghét đâu phải ít. Nhưng, khi khai trương có Tri phủ đại nhân và Quận vương gia chống lưng, những người có ý xấu đó cũng không dám làm gì, nhưng lâu hơn nói không chừng lại làm ra chút thủ đoạn nhỏ nào đó ấy chứ.
Tiệm đồ kho Dư Ký, cho dù là công thức gà quay, vịt quay hay món kho, chỉ sơ sảy lộ một cái ra ngoài cũng có thể làm người ta sáng mắt thèm muốn không thôi. Sau này, tiệm đồ kho phát triển rồi nhất định sẽ thuê càng nhiều người hơn nữa, lúc này nhất định phải nghiêm khắc kiểm nghiệm, tránh thuê nhầm người có ý nghĩ xấu.
Cửa hàng dưa muối ở bên cạnh tiệm đồ ăn cũng đã khai trương. Trong tiệm dưa muối, phần lớn là Dư Tiểu Thảo lấy bán sỉ từ chỗ Tiểu Giang ở Đường Cổ. Bây giờ, cửa hàng dưa muối của Tiểu Giang, phần lớn do Tiểu Thảo cung cấp công thức, hương vị tất nhiên không thể chê. Trong cửa hàng dưa muối Dư Ký, Tiểu Thảo lại cống hiến mấy cái công thức bí mật độc nhất vô nhị, tự tay chế tạo ra vài loại dưa muối độc đáo. Khai trương không bao lâu, chuyện làm ăn của cửa hàng dưa muối không hề kém hơn tiệm đồ kho chút nào.
Làm ăn quá tốt cũng có nỗi khổ. Mỗi ngày, Tiểu Thảo vừa canh giữ cửa hàng dưa muối, lại vừa cân vừa thu tiền, giọng nói cũng thay đổi, khi nói chuyện giống như tiếng vịt kêu, khó nghe cực kỳ. Liễu thị lần đầu tới Phủ thành cũng bận túi bụi ở cửa hàng dưa muối. Nàng ấy vốn chỉ định tới Phủ thành nhìn xem một chút, ngày hôm sau trở về ngay. Nhưng kết quả là vừa bận là bận hơn nửa tháng, thật sự không thể thoát thân.
Trên đường về Kinh khi đi ngang qua Phủ thành, Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua đây, thấy khuôn mặt vốn đã nhỏ gầy của Tiểu Thảo giờ đến đến cả chút thịt cũng mất hết, cằm nhọn có thể đâm chết người, trong lòng có chút đau đớn.
Hắn ôm nơi ngực mình, buồn bực không thôi: Rốt cuộc đã lưu lại vết thương ngầm khi nào? Từ trước tới nay hắn đâu cảm thấy ngực có gì khác thường, gần đây sao lại phát tác như vậy? Không được, về Kinh phải để kiểm tra thật cẩn thận xem, tránh lại ra đi khi tuổi còn xuân.
Chu Tuấn Dương đứng ở con phố đối diện cửa hàng dưa muối Dư Ký hồi lâu, yên lặng nhìn bóng dáng bận rộn lại hoạt bát trong cửa hàng, tựa hồ nhìn thế nào cũng chưa thấy đủ vậy.
Tới giờ ăn cơm, cho dù là khách trước cửa tiệm đồ kho hay cửa hàng dưa muối cuối cùng cũng tan đi, hai người trong tiệm đều nhẹ nhàng thở ra. Dư Tiểu Thảo dùng khăn ướt lau tay, cởi tạp dề hoa ra, hoạt động cánh tay rồi lại đá đá chân một chút.
Tiểu Thảo vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Dương Quận vương ở phố đối diện, vội vàng đi ra quầy, gương mặt tươi cười đón chào: "Tiểu Quận vương, đến đây lúc nào vậy? Vào trong viện nghỉ ngơi một lát đi!"
Dương Quận vương yên lặng gật đầu, đi vào cửa lớn ở bên cạnh tiệm đồ kho. Tiền viện được sắp xếp vô cùng gọn gàng, đá xanh xếp thành đường mòn. Hai bên hoa viên, một bên trồng các loại rau củ, một bên trong các loại rau vụ thu, trông vô cùng tươi tốt. Khóe miệng Chu Tuấn Dương hơi hơi cong lên: Biết ngay có nha đầu này ở đây, một tấc đất cũng không lãng phí.
Đi sâu vào trong, hai bên trái phải trước chính phòng có một bụi cây hoa quế, lúc này những bông hoa nho nhỏ màu vàng sặc sỡ đang nở rộ, hương thơm nồng nàn phiêu tán trong toàn bộ tiểu viện.
Cẩn thận ngửi thử, hậu viện truyền đến mùi thịt đậm đà thơm nồng. Chu Tuấn Dương dừng lại bước chân, dời bước về phía cửa nhở ở bên cạnh. Dư Tiểu Thảo mở miệng ngăn cản: "Tiểu Quận vương, hậu viện là nơi kho thịt, khá lộn xộn, ngài vẫn nên đợi ở tiền viện đi?"
"Không sao cả, gia đang muốn nhìn một chút nhưng món thịt kho thơm ngon đó được nấu ra như thế nào. Sao hả? Sợ gia trộm bí kíp của ngươi?" Chu Tuấn Dương hơi nâng mắt phượng, liếc về phía nàng một chút, khóe miệng hơi cong lên, trong vẻ yêu nghiệt lại mang theo vài phần quyến rũ.
Đối với mỹ nam yêu nghiệt như vậy, Dư Tiểu Thảo thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, nếu chảy nước miếng với người ta thì mất mặt chết. Nàng cười gượng ha ha hai tiếng, nói: "Chỉ cần tiểu Quận vương ngài nói, ngài nếu là muốn bí kíp, “tiểu nhân” sẽ dâng cả hai tay!"
Nghe tiểu nha đầu này nói xong lời nịnh nọt, Chu Tuấn Dương đột nhiên cảm thấy hôm nay ánh nắng tươi sáng, phong cảnh quá tuyệt. Độ cong của khóe miệng hắn càng sâu, hắn hừ một tiếng, nói: "Gia muốn bí kíp của ngươi làm gì? Gia còn chưa đến mức coi trọng chút lợi nhỏ này của ngươi!"
Mấy thuyền kỳ trân dị bảo hắn mang về từ Tây Dương kia, thứ nào cũng có giá trị xa xỉ. Nói ngay chiếc đồng hồ quả quýt Chu Tuấn Dương đưa cho Tiểu Thảo đi, ở Trân Bảo Các đã bán đấu giá năm ngàn lượng bạc, chưa đến nửa năm đã hết hàng. Một cái đồng hồ quả quýt ở Tây Dương giá vốn chỉ mấy chục lượng bạc mà thôi, nói cách khác, mỗi thứ kỳ trân dị bảo đều có lợi nhuận gấp trăm lần. Tài sản của Dương Quận vương bây giờ thật đúng là trong kinh không mấy ai có thể so sánh được đâu! Tiệm đồ kho của Dư gia, lợi nhuận mỗi ngày đều có một vài trăm lượng. Nhưng ở trong mắt Chu Tuấn Dương người ta đúng thật là "món lợi cực nhỏ". đúng thật là món lợi cực nhỏ.
Vào hậu viện, liền nhìn thấy trong phòng bếp cửa rộng mở, bốn chiếc nổi lớn bốc hơi nóng nghi ngút, mùi thịt đậm đà lan toản bốn phía, ngay cả hương thơm nồng nàn của hoa quế kia cũng không thể che phủ được.
Chu Tuấn Dương nhìn thấy mẹ con Dư Thái Phượng đang bận rộn đến mồ hôi rơi như mưa ở trong phòng bếp, mày lại nhăn chặt vài phần, hắn hỏi: "Mấy ngày nay, ngày nào các ngươi cũng bận rộn đến không biết ngày đêm như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.