Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 380:
Quỹ Họa Tình Vũ
09/12/2022
Tĩnh Vương phi buồn cười nhìn biểu tình nôn nóng lại bất đắc dĩ của con trai nhỏ, trong lòng âm thầm vui mừng: Mấy năm nay, con trai biểu đạt cảm xúc càng ngày càng phong phú, càng ngày càng giống một người đang tràn đầy sức sống. Nhớ đến đứa trẻ không chút sức sống trước kia, còn phải đề phòng nó lúc nào cũng có thể nổi nóng đả thương người khác. Người một nhà đều mang theo lo lắng lo âu. Con trai nhỏ có chuyển biến tốt đẹp dường như từ sau khi gặp được tiểu nha đầu Dư gia. Chẳng lẽ... Tiểu nha đầu Dư gia chính là định mệnh của Dương Nhi theo lời chủ trì chùa Tướng Quốc nói?
“Chỉ khi người định mệnh của tiểu thí chủ Chu Tuấn Dương lâm thế mới có thể cứu rỗi được cậu ấy...” Đại chủ trì chùa Tướng Quốc cực hiếm khi xem mệnh cho người ta. Năm đó cũng là bị nỗi lòng người mẹ của bà làm cảm động mới chỉ điểm một câu.
Vì tìm kiếm người gọi là định mệnh của Dương Nhi, mười mấy năm qua phủ Tĩnh Vương đã phái đi vô số minh binh ẩn vệ nhưng vẫn luôn không có kết quả. Xem ra, mọi người đều hiểu lầm ý của Đại chủ trì, cái gọi là lâm thế vốn không phải chỉ trẻ con vừa mới sinh ra.
Chỉ là... bà ấy lê thân thể bệnh tật một bước một khấu đầu để vào chùa Tướng Quốc mới cầu xin được Đại chủ trì phá mệnh cho con trai vào năm bảy tuổi. Vừa vặn tiểu cô nương Dư gia cũng ra đời vào năm ấy, trong đây có phải có liên quan gì hay không?
Tĩnh Vương phi càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lí. Bà ấy trằn trọc cả đêm cũng không làm sao ngủ được. Sáng sớm hôm sau, nàng bèn để làm Mai Hương xuống dưới chân núi, triệu tiểu cô nương Dư gia lên đây.
Tĩnh Vương phi càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lí. Bà ấy trằn trọc cả đêm cũng không làm sao ngủ được. Sáng sớm hôm sau, nàng bèn để làm Mai Hương xuống dưới chân núi, triệu tiểu cô nương Dư gia lên đây.
Sáng sớm Dư Tiểu Thảo rót một ly trà hoa đào thơm phức, còn nướng vài loại điểm tâm sữa dê, đang chuẩn bị thưởng thức thì Mai Hương gõ cửa vào viện. Buổi sáng, chính là lúc Dư gia náo nhiệt nhất. Hàng xóm hái thuê rau dưa, vừa hái vừa trò chuyện việc nhà, động tác thành thạo mà tỉ mỉ.
Ngoài cửa, có hai chiếc xe ngựa đang dừng. Từ ấn ký phía trên có thể thấy được là xe thu mua của Trân Tu lâu. Một xe phải vận chuyển đến Phủ thành. Từ Đường Cổ đến Phủ thành, xe ngựa phải đi mất gần một ngày. Cũng may thời gian giữ tươi của rau dưa Dư gia tương đối dài, để hai ba ngày vẫn tươi ngon giống như vừa mới hái.
Mai Hương đi vào trong viện, nhìn nhóm phụ nhân đang xếp rau lên xe, cười đi đến bên cạnh Dư Tiểu Thảo, trêu ghẹo nói: “Dư cô nương, rau dưa nhà người đắt hàng như vậy hẳn phải trồng thêm nhiều hơn mới được. Tránh cho những nhà trên thị trấn đánh nhau đến vỡ đầu chỉ vì tranh cướp một vị trí có thể mua rau từ nhà người.”
Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Ừ, chúng ta đang có dự định này. Đầu xuân sang năm, sẽ chọn lựa năm mươi mẫu đất ở thôn trang ngoại ô Đường Cổ trồng thí nghiệm loại rau dưa trưởng thành sớm. Nếu có thể bán được, sau này sẽ gia tăng theo từng năm.”
Mai Hương nhìn thiếu nữ nhỏ thản nhiên cầm trà hoa ngồi trên ghế bập bênh, cong môi cười, nói: “Quả nhiên Dư cô nương là người giỏi buôn bán, vừa có năng lực lại quyết đoán. Dư gia còn lo gì không phát tài?”
Dư Tiểu Thảo cười rót cho Mai Hương một ly trà hoa đào, mời nàng ta ngồi xuống thưởng trà, miệng nói: “Mai Hương tỷ tỷ quá khen. Trong nhà còn có phụ thân, sao đến phiên ta được khen ngợi chứ?”
Mai Hương uyển chuyển từ chối trà hoa thơm nức mũi, khẽ cười nói: “Dư cô nương, chúng ta đều là người một nhà không nói hai lời. Nói thật, người khác không biết chứ nô tỳ còn có thể không biết sao? Người chân chính ra quyết sách ở Dư gia vốn là Dư cô nương ngài!”
Dư Tiểu Thảo liên tục nói không dám nhận không dám nhận. Tiểu Thảo suy nghĩ một chút: Ngày hôm qua Dương Quận vương phát bệnh thần kinh ở nhà nàng, nói cái gì cưới hay không cưới. Hôm nay Mai Hương lại tới cửa, không biết Tĩnh Vương phi có thể cảm thấy nàng câu dẫn con trai nhà họ hay không?
Dư Tiểu Thảo sờ gương mặt mình một chút, chẳng lẽ nàng còn có tiềm chất làm hồ ly tinh? Nhưng trước mắt nàng cùng lắm chỉ được coi như một con nhóc hồ ly, nào có đạo hạnh câu dẫn người?
“Mai Hương tỷ tỷ, là Vương phi nương nương bảo tỷ tới?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy duỗi cổ là một đao, rụt cổ cũng là một đao. Nàng làm việc đoan chính thì có gì phải sợ.
Mai Hương lén liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo trổ mã trở nên càng thêm thuần tịnh xuất trần một cái, cười xán lạn nói: “ Quả nhiên Dư cô nương sinh ra đã có trái tim tinh tế. Vương phi nương nương đã lâu không gặp cô nương ngài cho nên sai nô tỳ mời ngài đến biệt viện một chuyến!”
Dư Tiểu Thảo khẽ gật đầu, để nàng ta chờ một lát. Nàng gói một ấm trà hoa đào chế đêm qua, lại dùng hộp đồ ăn đựng điểm tâm mới ra lò buổi sáng lại rồi mới theo phía sau Mai Hương đi dọc theo đá xanh tạo hình bậc thang vào biệt viện trong khiêm tốn lại mang theo xa hoa của phủ Tĩnh Vương.
Lúc này không thể nói tâm tình của Dư Tiểu Thảo có khẩn trương hay không, nàng vẫn còn có tâm tình quan sát suy đoán thân phận của Mai Hương. Đi hết một đoạn đường núi, bước chân của Mai Hương vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng như cũ, mặt không đỏ hơi thở không gấp, thần sắc như thường. Như vậy có phải thể hiện Mai Hương vốn không phải nha đầu bình thường, có thân thủ hơn người hay không?
Đi vào chính sảnh của biệt viện, Tĩnh Vương phi và con trai đang ăn bữa sáng. Nhìn thấy Dư Tiểu Thảo xách theo hộp đồ ăn đi vào, bà ấy cười hỏi: “Tiểu Thảo, ăn cơm sáng chưa? Nếu chưa ăn, vậy cùng ăn đi!”
Dư Tiểu Thảo cũng không khách khí, buổi sáng ngoài một ly trà hoa, ngay cả bánh quy sữa dê tự làm nàng cũng chưa kịp ăn một miếng nữa. Vừa rồi lại đi hết ít nhất hai ba vòng đường núi, đã sớm đói đến mức da bụng dán da lưng rồi.
“Đa tạ Vương phi nương nương, Tiểu Thảo sẽ không khách khí!” Nàng cảm tạ Tĩnh Vương phi, ngồi xuống bên tay phải Vương phi nương nương. Nàng mở hộp đồ ăn, lấy bánh quy nhỏ thơm ngọt ngon miệng từ bên trong ra, bình tĩnh giải thích, “Nương nương, đây là bánh quy sữa dê buổi sáng Tiểu Thảo vừa mới nướng xong, rất có dinh dưỡng, thích hợp cho người có dạ dày yếu ăn.”
Tuy Tĩnh Vương phi đã điều dưỡng thân thể gần như bình phục hoàn toàn nhưng thỉnh thoảng dạ dày vẫn sẽ cảm không khoẻ, bánh quy sữa dê rất thích hợp cho bà ăn.
Tĩnh Vương phi lấy một miếng bánh quy nhỏ hình hoa tươi, nhẹ nhàng cắn một ngụm, tinh tế thưởng thức, sau đó gật đầu nói: “Nha đầu con ấy, tay nghề thật giỏi. Làm được bánh quy, chẳng những hương vị ngon, tạo hình cũng rất độc đáo, khiến người khác vừa thấy đã có cảm giác muốn ăn”
“Nếu Vương phi nương nương thích, sau này khi Tiểu Thảo nghĩ ra món điểm tâm mới nhất định sẽ đưa một phần đến cho ngài nhấm nháp.” Dư Tiểu Thảo bóc vỏ một con tôm thủy tinh và bỏ vào miệng, ăn rất ngon. Đầu bếp trong Vương phủ cũng không phải để trưng bày, rất nhiều món ăn tinh xảo được làm ra tươi ngon lạ thường.
Ngay khi Dư Tiểu Thảo vừa vào cửa, cặp mắt phượng quyến rũ của Chu Tuấn Dương chưa từng rời khỏi bóng dáng của nàng. Dư Tiểu Thảo có thể bình tĩnh ăn cháo ăn cơm như vậy, cũng không biết là thần kinh điều tiết tốt hay trái tim cực kỳ mạnh mẽ.
“Tiểu Thảo, ngày hôm qua chuyện gia nói, nàng đã suy xét kỹ chưa? Chọn một ngày, chúng ta ước định trước. Nếu nàng cảm thấy hôm qua gia tới cửa không đủ chính thức, gia có thể mời Tri phủ đại nhân làm người mai mối, tam sính lục lễ không thiếu một thứ.” Chu Tuấn Dương thấy Dư Tiểu Thảo tựa như mất trí nhớ, không bị chuyện ngày hôm qua ảnh hưởng chút nào thì không nhịn được.
Động tác nhai nuốt của Dư Tiểu Thảo ngừng một chút, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tĩnh Vương phi - con trai của người phát điên, người làm mẹ như người cũng mặc kệ không quản à.
Tĩnh Vương phi trừng mắt nhìn con trai nhỏ một cái, hôm nay bà ấy mới thấy được con trai nhỏ vội vàng. Con muốn nói cũng phải chờ người ta ăn xong cơm sáng xong mới nhắc lại chứ? Con tùy tiện tự mình nói đến trình tự đánh hôn với tiểu nha đầu đề như vậy, khó trách người ta xem thường con. Hôm qua, Dương Nhi sẽ không cứ thẳng thắn ngỏ lời như vậy chứ? Nếu nàng là người nhà của Tiểu Thảo người ta, tuyệt đối sẽ cầm gậy đánh đuổi tên đầu ngỗng ngây ngô này ra ngoài. - Nhưng có đánh thắng được nó hay không lại là một chuyện khác!
“Tiểu Thảo, đừng để ý đến nó. Ăn cơm trước!” Trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, phải chờ tiểu cô nương người ta ăn no rồi mới “Làm thịt” chú?
Dư Tiểu Thảo hiểu sai ý, cho rằng Tĩnh Vương phi căn bản không đồng ý chuyện con trai làm bậy cho nên nàng làm biểu tình khiêu khích về phía Chu Tuấn Dương.
Chu Tuấn Dương còn muốn nói gì nữa nhưng Tĩnh Vương phi lại ném cho hắn một ánh mắt “Tạm thời đừng nóng nảy”. Chu Tuấn Dương kiềm chế nôn nóng trong lòng, giống như trâu nhai mẫu đơn mà ăn đại mấy miếng đồ ăn, ngay cả vị cũng không thưởng thức ra được.
Ba người lẳng lặng dùng xong bữa sáng, tiếp nhận nước súc miệng từ trong tay nha hoàn, súc miệng một cái sau đó lại tỉ mỉ rửa sạch tay. Ngoại trừ Mai Hương được giữ lại ở bênh cạnh hầu hạ mỗi động tác của Tĩnh Vương phi, còn lại những người khác đều lui ra ngoài.
“Tiểu Thảo, hôm qua quá Dương Nhi mạo muội, đến nhà con nói chút lời không hợp lễ nghi, hy vọng con và cha mẹ con bỏ qua cho.” Vì sự lỗ mãng của con trai ngày hôm qua cho nên Tĩnh Vương phi bày tỏ lời xin lỗi trước, không thể để thông gia tương lai giữ ấn tượng bọn họ ỷ vào thân phận không tôn trọng người khác.
Mặt Dư Tiểu Thảo bày ra biểu tình “Quả nhiên như thế”, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, nói: “Vương phi nương nương xin yên tâm, chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Trong lòng Tĩnh Vương phi biết nàng hiểu lầm ý của mình, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Hôm qua, lúc Dương Nhi trở về từ nhà con đã nói rõ hết cõi lòng mình với ta. Nói trong tất cả những cô gái nó từng gặp, duy chỉ có con không khiến nó chán ghét.”
“Dân nữ vinh hạnh.” Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, trong lòng có chút không dám khẳng định cuối cùng thì Tĩnh Vương phi có ý gì.
“Ta cũng không nói những thứ đó là giả! Tuy tiểu nhi tử này của ta tính tình không tốt lắm, nhưng cũng là người chất phác. Nó không biết làm sao để khiến cho con gái vui vẻ, còn trưng bộ mặt như khối băng từ chối người ngoài cách xa ngàn dặm cả ngày. Nhưng có người làm mẹ nào không hy vọng con mình có thể tìm được một nửa kia vừa ý, con nói có phải hay không?” Tĩnh Vương phi không cho Dư Tiểu Thảo bất kỳ cơ hội lùi bước thoái thác nào, cười vô cùng hòa ái hiền lành.
Chu Tuấn Dương ở bên cạnh có chút thiếu kiên nhẫn, ở trước mặt Tiểu Thảo mẫu phi nói thẳng hắn nhiều khuyết điểm như vậy, đây là có ý gì? Còn nói không phản đối, chẳng lẽ đều là giả?
Dư Tiểu Thảo lặng lẽ liếm môi có chút khô khốc, không biết nên phụ họa lời Tĩnh Vương phi hay nên khách khí an ủi nói kỳ thật Quận vương gia không kém cỏi như lời bà nói hay không? Dương Quận vương chất phác? Bề ngoài từ chối người cách xa ngàn dặm? Chẳng lẽ người nàng quen biết là Quận vương giả? Tên nhóc mới lớn da mặt dày tham ăn, độc miệng thích châm chọc người kia một chút cũng không hợp với Quận vương ngạo kiều... hình như không hề giống với người trong Tĩnh Vương phi? Vương phi nương nương, người xác định người hiểu con trai nhỏ của mình? Hay là... Dương Quận vương có một huynh đệ sinh đôi dáng vẻ giống nhau như đúc tính tình hoàn toàn trái ngược?
Tĩnh Vương phi thấy nàng không đáp, đành phải tiếp tục nói: “Haizz... Rất nhiều con em trong Kinh nhỏ tuổi hơn Dương Nhi đều đã làm cha, người làm mẹ như ta đây cảm thấy gấp hơn bất kỳ ai. Nhưng Dương Nhi tính tình bướng bỉnh, nó không nhìn trúng ai thì đừng nghĩ ép được nó. Trong Kinh nhiều khuê tú như vậy, mập ốm cao thấp, ai nó cũng chướng mắt. Người làm mẹ như ta đây, còn không nhịn được suy đoán có phải nó có bệnh kín gì hay không? Hay là... Nó không thích nữ nhân?”
“Mẫu phi! Ngài nói cái gì vậy!” Chu Tuấn Dương cuối cùng không thể trầm mặc được nữa, nói thêm chút nữa hắn sẽ thành đoạn tụ mất! Đây là mẹ ruột sao? Chuyên đào hố con trai thôi
“Chỉ khi người định mệnh của tiểu thí chủ Chu Tuấn Dương lâm thế mới có thể cứu rỗi được cậu ấy...” Đại chủ trì chùa Tướng Quốc cực hiếm khi xem mệnh cho người ta. Năm đó cũng là bị nỗi lòng người mẹ của bà làm cảm động mới chỉ điểm một câu.
Vì tìm kiếm người gọi là định mệnh của Dương Nhi, mười mấy năm qua phủ Tĩnh Vương đã phái đi vô số minh binh ẩn vệ nhưng vẫn luôn không có kết quả. Xem ra, mọi người đều hiểu lầm ý của Đại chủ trì, cái gọi là lâm thế vốn không phải chỉ trẻ con vừa mới sinh ra.
Chỉ là... bà ấy lê thân thể bệnh tật một bước một khấu đầu để vào chùa Tướng Quốc mới cầu xin được Đại chủ trì phá mệnh cho con trai vào năm bảy tuổi. Vừa vặn tiểu cô nương Dư gia cũng ra đời vào năm ấy, trong đây có phải có liên quan gì hay không?
Tĩnh Vương phi càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lí. Bà ấy trằn trọc cả đêm cũng không làm sao ngủ được. Sáng sớm hôm sau, nàng bèn để làm Mai Hương xuống dưới chân núi, triệu tiểu cô nương Dư gia lên đây.
Tĩnh Vương phi càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lí. Bà ấy trằn trọc cả đêm cũng không làm sao ngủ được. Sáng sớm hôm sau, nàng bèn để làm Mai Hương xuống dưới chân núi, triệu tiểu cô nương Dư gia lên đây.
Sáng sớm Dư Tiểu Thảo rót một ly trà hoa đào thơm phức, còn nướng vài loại điểm tâm sữa dê, đang chuẩn bị thưởng thức thì Mai Hương gõ cửa vào viện. Buổi sáng, chính là lúc Dư gia náo nhiệt nhất. Hàng xóm hái thuê rau dưa, vừa hái vừa trò chuyện việc nhà, động tác thành thạo mà tỉ mỉ.
Ngoài cửa, có hai chiếc xe ngựa đang dừng. Từ ấn ký phía trên có thể thấy được là xe thu mua của Trân Tu lâu. Một xe phải vận chuyển đến Phủ thành. Từ Đường Cổ đến Phủ thành, xe ngựa phải đi mất gần một ngày. Cũng may thời gian giữ tươi của rau dưa Dư gia tương đối dài, để hai ba ngày vẫn tươi ngon giống như vừa mới hái.
Mai Hương đi vào trong viện, nhìn nhóm phụ nhân đang xếp rau lên xe, cười đi đến bên cạnh Dư Tiểu Thảo, trêu ghẹo nói: “Dư cô nương, rau dưa nhà người đắt hàng như vậy hẳn phải trồng thêm nhiều hơn mới được. Tránh cho những nhà trên thị trấn đánh nhau đến vỡ đầu chỉ vì tranh cướp một vị trí có thể mua rau từ nhà người.”
Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Ừ, chúng ta đang có dự định này. Đầu xuân sang năm, sẽ chọn lựa năm mươi mẫu đất ở thôn trang ngoại ô Đường Cổ trồng thí nghiệm loại rau dưa trưởng thành sớm. Nếu có thể bán được, sau này sẽ gia tăng theo từng năm.”
Mai Hương nhìn thiếu nữ nhỏ thản nhiên cầm trà hoa ngồi trên ghế bập bênh, cong môi cười, nói: “Quả nhiên Dư cô nương là người giỏi buôn bán, vừa có năng lực lại quyết đoán. Dư gia còn lo gì không phát tài?”
Dư Tiểu Thảo cười rót cho Mai Hương một ly trà hoa đào, mời nàng ta ngồi xuống thưởng trà, miệng nói: “Mai Hương tỷ tỷ quá khen. Trong nhà còn có phụ thân, sao đến phiên ta được khen ngợi chứ?”
Mai Hương uyển chuyển từ chối trà hoa thơm nức mũi, khẽ cười nói: “Dư cô nương, chúng ta đều là người một nhà không nói hai lời. Nói thật, người khác không biết chứ nô tỳ còn có thể không biết sao? Người chân chính ra quyết sách ở Dư gia vốn là Dư cô nương ngài!”
Dư Tiểu Thảo liên tục nói không dám nhận không dám nhận. Tiểu Thảo suy nghĩ một chút: Ngày hôm qua Dương Quận vương phát bệnh thần kinh ở nhà nàng, nói cái gì cưới hay không cưới. Hôm nay Mai Hương lại tới cửa, không biết Tĩnh Vương phi có thể cảm thấy nàng câu dẫn con trai nhà họ hay không?
Dư Tiểu Thảo sờ gương mặt mình một chút, chẳng lẽ nàng còn có tiềm chất làm hồ ly tinh? Nhưng trước mắt nàng cùng lắm chỉ được coi như một con nhóc hồ ly, nào có đạo hạnh câu dẫn người?
“Mai Hương tỷ tỷ, là Vương phi nương nương bảo tỷ tới?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy duỗi cổ là một đao, rụt cổ cũng là một đao. Nàng làm việc đoan chính thì có gì phải sợ.
Mai Hương lén liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo trổ mã trở nên càng thêm thuần tịnh xuất trần một cái, cười xán lạn nói: “ Quả nhiên Dư cô nương sinh ra đã có trái tim tinh tế. Vương phi nương nương đã lâu không gặp cô nương ngài cho nên sai nô tỳ mời ngài đến biệt viện một chuyến!”
Dư Tiểu Thảo khẽ gật đầu, để nàng ta chờ một lát. Nàng gói một ấm trà hoa đào chế đêm qua, lại dùng hộp đồ ăn đựng điểm tâm mới ra lò buổi sáng lại rồi mới theo phía sau Mai Hương đi dọc theo đá xanh tạo hình bậc thang vào biệt viện trong khiêm tốn lại mang theo xa hoa của phủ Tĩnh Vương.
Lúc này không thể nói tâm tình của Dư Tiểu Thảo có khẩn trương hay không, nàng vẫn còn có tâm tình quan sát suy đoán thân phận của Mai Hương. Đi hết một đoạn đường núi, bước chân của Mai Hương vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng như cũ, mặt không đỏ hơi thở không gấp, thần sắc như thường. Như vậy có phải thể hiện Mai Hương vốn không phải nha đầu bình thường, có thân thủ hơn người hay không?
Đi vào chính sảnh của biệt viện, Tĩnh Vương phi và con trai đang ăn bữa sáng. Nhìn thấy Dư Tiểu Thảo xách theo hộp đồ ăn đi vào, bà ấy cười hỏi: “Tiểu Thảo, ăn cơm sáng chưa? Nếu chưa ăn, vậy cùng ăn đi!”
Dư Tiểu Thảo cũng không khách khí, buổi sáng ngoài một ly trà hoa, ngay cả bánh quy sữa dê tự làm nàng cũng chưa kịp ăn một miếng nữa. Vừa rồi lại đi hết ít nhất hai ba vòng đường núi, đã sớm đói đến mức da bụng dán da lưng rồi.
“Đa tạ Vương phi nương nương, Tiểu Thảo sẽ không khách khí!” Nàng cảm tạ Tĩnh Vương phi, ngồi xuống bên tay phải Vương phi nương nương. Nàng mở hộp đồ ăn, lấy bánh quy nhỏ thơm ngọt ngon miệng từ bên trong ra, bình tĩnh giải thích, “Nương nương, đây là bánh quy sữa dê buổi sáng Tiểu Thảo vừa mới nướng xong, rất có dinh dưỡng, thích hợp cho người có dạ dày yếu ăn.”
Tuy Tĩnh Vương phi đã điều dưỡng thân thể gần như bình phục hoàn toàn nhưng thỉnh thoảng dạ dày vẫn sẽ cảm không khoẻ, bánh quy sữa dê rất thích hợp cho bà ăn.
Tĩnh Vương phi lấy một miếng bánh quy nhỏ hình hoa tươi, nhẹ nhàng cắn một ngụm, tinh tế thưởng thức, sau đó gật đầu nói: “Nha đầu con ấy, tay nghề thật giỏi. Làm được bánh quy, chẳng những hương vị ngon, tạo hình cũng rất độc đáo, khiến người khác vừa thấy đã có cảm giác muốn ăn”
“Nếu Vương phi nương nương thích, sau này khi Tiểu Thảo nghĩ ra món điểm tâm mới nhất định sẽ đưa một phần đến cho ngài nhấm nháp.” Dư Tiểu Thảo bóc vỏ một con tôm thủy tinh và bỏ vào miệng, ăn rất ngon. Đầu bếp trong Vương phủ cũng không phải để trưng bày, rất nhiều món ăn tinh xảo được làm ra tươi ngon lạ thường.
Ngay khi Dư Tiểu Thảo vừa vào cửa, cặp mắt phượng quyến rũ của Chu Tuấn Dương chưa từng rời khỏi bóng dáng của nàng. Dư Tiểu Thảo có thể bình tĩnh ăn cháo ăn cơm như vậy, cũng không biết là thần kinh điều tiết tốt hay trái tim cực kỳ mạnh mẽ.
“Tiểu Thảo, ngày hôm qua chuyện gia nói, nàng đã suy xét kỹ chưa? Chọn một ngày, chúng ta ước định trước. Nếu nàng cảm thấy hôm qua gia tới cửa không đủ chính thức, gia có thể mời Tri phủ đại nhân làm người mai mối, tam sính lục lễ không thiếu một thứ.” Chu Tuấn Dương thấy Dư Tiểu Thảo tựa như mất trí nhớ, không bị chuyện ngày hôm qua ảnh hưởng chút nào thì không nhịn được.
Động tác nhai nuốt của Dư Tiểu Thảo ngừng một chút, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tĩnh Vương phi - con trai của người phát điên, người làm mẹ như người cũng mặc kệ không quản à.
Tĩnh Vương phi trừng mắt nhìn con trai nhỏ một cái, hôm nay bà ấy mới thấy được con trai nhỏ vội vàng. Con muốn nói cũng phải chờ người ta ăn xong cơm sáng xong mới nhắc lại chứ? Con tùy tiện tự mình nói đến trình tự đánh hôn với tiểu nha đầu đề như vậy, khó trách người ta xem thường con. Hôm qua, Dương Nhi sẽ không cứ thẳng thắn ngỏ lời như vậy chứ? Nếu nàng là người nhà của Tiểu Thảo người ta, tuyệt đối sẽ cầm gậy đánh đuổi tên đầu ngỗng ngây ngô này ra ngoài. - Nhưng có đánh thắng được nó hay không lại là một chuyện khác!
“Tiểu Thảo, đừng để ý đến nó. Ăn cơm trước!” Trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, phải chờ tiểu cô nương người ta ăn no rồi mới “Làm thịt” chú?
Dư Tiểu Thảo hiểu sai ý, cho rằng Tĩnh Vương phi căn bản không đồng ý chuyện con trai làm bậy cho nên nàng làm biểu tình khiêu khích về phía Chu Tuấn Dương.
Chu Tuấn Dương còn muốn nói gì nữa nhưng Tĩnh Vương phi lại ném cho hắn một ánh mắt “Tạm thời đừng nóng nảy”. Chu Tuấn Dương kiềm chế nôn nóng trong lòng, giống như trâu nhai mẫu đơn mà ăn đại mấy miếng đồ ăn, ngay cả vị cũng không thưởng thức ra được.
Ba người lẳng lặng dùng xong bữa sáng, tiếp nhận nước súc miệng từ trong tay nha hoàn, súc miệng một cái sau đó lại tỉ mỉ rửa sạch tay. Ngoại trừ Mai Hương được giữ lại ở bênh cạnh hầu hạ mỗi động tác của Tĩnh Vương phi, còn lại những người khác đều lui ra ngoài.
“Tiểu Thảo, hôm qua quá Dương Nhi mạo muội, đến nhà con nói chút lời không hợp lễ nghi, hy vọng con và cha mẹ con bỏ qua cho.” Vì sự lỗ mãng của con trai ngày hôm qua cho nên Tĩnh Vương phi bày tỏ lời xin lỗi trước, không thể để thông gia tương lai giữ ấn tượng bọn họ ỷ vào thân phận không tôn trọng người khác.
Mặt Dư Tiểu Thảo bày ra biểu tình “Quả nhiên như thế”, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, nói: “Vương phi nương nương xin yên tâm, chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Trong lòng Tĩnh Vương phi biết nàng hiểu lầm ý của mình, khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Hôm qua, lúc Dương Nhi trở về từ nhà con đã nói rõ hết cõi lòng mình với ta. Nói trong tất cả những cô gái nó từng gặp, duy chỉ có con không khiến nó chán ghét.”
“Dân nữ vinh hạnh.” Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, trong lòng có chút không dám khẳng định cuối cùng thì Tĩnh Vương phi có ý gì.
“Ta cũng không nói những thứ đó là giả! Tuy tiểu nhi tử này của ta tính tình không tốt lắm, nhưng cũng là người chất phác. Nó không biết làm sao để khiến cho con gái vui vẻ, còn trưng bộ mặt như khối băng từ chối người ngoài cách xa ngàn dặm cả ngày. Nhưng có người làm mẹ nào không hy vọng con mình có thể tìm được một nửa kia vừa ý, con nói có phải hay không?” Tĩnh Vương phi không cho Dư Tiểu Thảo bất kỳ cơ hội lùi bước thoái thác nào, cười vô cùng hòa ái hiền lành.
Chu Tuấn Dương ở bên cạnh có chút thiếu kiên nhẫn, ở trước mặt Tiểu Thảo mẫu phi nói thẳng hắn nhiều khuyết điểm như vậy, đây là có ý gì? Còn nói không phản đối, chẳng lẽ đều là giả?
Dư Tiểu Thảo lặng lẽ liếm môi có chút khô khốc, không biết nên phụ họa lời Tĩnh Vương phi hay nên khách khí an ủi nói kỳ thật Quận vương gia không kém cỏi như lời bà nói hay không? Dương Quận vương chất phác? Bề ngoài từ chối người cách xa ngàn dặm? Chẳng lẽ người nàng quen biết là Quận vương giả? Tên nhóc mới lớn da mặt dày tham ăn, độc miệng thích châm chọc người kia một chút cũng không hợp với Quận vương ngạo kiều... hình như không hề giống với người trong Tĩnh Vương phi? Vương phi nương nương, người xác định người hiểu con trai nhỏ của mình? Hay là... Dương Quận vương có một huynh đệ sinh đôi dáng vẻ giống nhau như đúc tính tình hoàn toàn trái ngược?
Tĩnh Vương phi thấy nàng không đáp, đành phải tiếp tục nói: “Haizz... Rất nhiều con em trong Kinh nhỏ tuổi hơn Dương Nhi đều đã làm cha, người làm mẹ như ta đây cảm thấy gấp hơn bất kỳ ai. Nhưng Dương Nhi tính tình bướng bỉnh, nó không nhìn trúng ai thì đừng nghĩ ép được nó. Trong Kinh nhiều khuê tú như vậy, mập ốm cao thấp, ai nó cũng chướng mắt. Người làm mẹ như ta đây, còn không nhịn được suy đoán có phải nó có bệnh kín gì hay không? Hay là... Nó không thích nữ nhân?”
“Mẫu phi! Ngài nói cái gì vậy!” Chu Tuấn Dương cuối cùng không thể trầm mặc được nữa, nói thêm chút nữa hắn sẽ thành đoạn tụ mất! Đây là mẹ ruột sao? Chuyên đào hố con trai thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.