Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 384:
Quỹ Họa Tình Vũ
09/12/2022
"Nói cho tử tế, đừng làm ra vẻ như cô dâu nhỏ bị ức hiếp, gia nhìn rất bực mình!” Chu Tuấn Dương bị Dư Tiểu Thảo gián đoạn một chút khiến cho cơn giận trong lòng đối với Mai Hương đã giảm đến thấp nhất. Chỉ là, đối với hiểu lầm vừa rồi của Mai Hương, lúc này hắn có chút hối hận. Trong loại tình huống đó, có phải hắn nên cắn một ngụm lên trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn, mềm mại kia hay không? Chậc chậc chậc, tiểu nha đầu còn chưa đến mười hai tuổi nữa, có phải có chút cầm thú hay không?
Mai hương thấy tiểu Quận vương không có xu hướng sẽ nổi giận, trong lòng còn cảm thấy may mắn có Dư cô nương ở đây, bằng không... Ma ma quản sự trong vương phủ chỉ có thể nhặt xác cho nàng ta!
“Gia tàn bạo như vậy sao? Một lời không hợp ý đã phanh thây?” Chu Tuấn Dương lần đầu đọc được suy nghĩ trong nội tâm của người khác, có chút không dừng được. Mai Hương đáng thương hành chuột bạch.
Kết quả, Chu Tuấn Dương giận đến đỉnh đầu bốc khói. Thì ra ở trong lòng bọn nha đầu này, không ngờ hắn còn hơn cả quái thú, chỉ thiếu nước ăn thịt người! Được lắm Tiểu Mai Hương nhà ngươi! Ngày thường rất cung kính với gia, cũng không thể hiện ra bao nhiêu cảm xúc sợ hãi. Hoá ra đều là giả vờ à!
Dư Tiểu Thảo che cái miệng nhỏ của mình, cười giống như một con chuột nhỏ trộm lương thực thành công. Thì ra đúng như lời tiểu Quận vương nói, những người bên cạnh hắn đều chỉ có một loại cảm xúc sợ hãi đối với hắn. Ngay cả Mai Hương tỷ tỷ cũng như vậy, ngày thường là một người rất bình thường rất tự nhiên ở trước mặt tiểu Quận vương, vậy mà cũng cảm thấy tiểu chủ tử của nàng là người thích giết chóc thành tính.
Nàng đột nhiên cảm thấy những năm qua tiểu Quận vương thật đáng thương, bên cạnh không có lấy một người thật lòng với hắn. Ngay cả nha đầu người hầu thân cận nhất cũng đều nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Khó trách tính tình hắn càng ngày càng nóng nảy. Nếu đổi thành nàng, không chừng sẽ áp lực đến mức sinh bệnh trầm cảm.
Mai Hương đi ở phía trước, bước nhỏ càng lúc càng nhanh. Sao tiểu chủ tử có thể đoán được hết thảy tâm tư của nàng ta? Thật là đáng sợ! Lần sau có chuyện tới tìm tiểu công tử, vẫn nên giao cho Lan Hương Trúc Hương bọn họ đi. Haizz! Đừng chỉ nhìn nàng ta ở trước mặt Vương phi nương nương là nha đầu nhất đẳng được sủng ái nhất. Áp lực của nàng cũng rất lớn đó có được không?
Chu Tuấn Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Mai Hương, ánh mắt cũng sắp chọc thủng người ta rồi. Được lắm Mai Hương nhà ngươi, mẫu phi phái ngươi tới tìm gia là cho ngươi mặt mũi. Vậy mà còn dám chửi thầm, chẳng lẽ gia là yêu quái ăn thịt người sao?
Dư Tiểu Thảo thật sự không nhìn nổi nữa, kéo vạt áo hắn một cái, nén cười nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm Mai Hương tỷ tỷ nữa. Tỷ ấy cũng sắp bị ngươi dọa đến sợ chết rồi! Chỉ cần trong lòng đối phương không có ác ý với ngươi, trong lòng có kính sợ chưa chắc không phải chuyện tốt.”
Chu Tuấn Dương phát hiện khi mình quay đầu nhìn Dư Tiểu Thảo, có lẽ do lực chú ý dời đi cho nên tâm tư của Mai Hương cũng trở nên mơ hồ. Hắn cảm thấy bản thân đã chậm rãi nắm giữ được bí quyết đọc tâm. Sau này, muốn đọc nội tâm của ai còn không phải dễ như trở bàn tay u?
Hắn mỉm cười xán lạn với tiểu nha đầu của hắn, tựa như trăm hoa đua nở trong ngày đông giá rét, lại tựa như liễu xanh hoa hồng trong băng giá. Nụ cười ấy khiến Tiểu Thảo thần hồn điên đảo đến sửng sốt một chút.
Mây mù trong lòng Chu Tuấn Dương như được một trận gió thổi bay đi không còn sót lại chút gì, tâm trí hắn trước nay chưa từng rõ ràng thông suốt như thế! Hắn phải cảm ơn tiểu cô nương của hắn thật nhiều, là nàng kéo hắn trở về từ trong cái kén tối tăm, nàng thật là ngôi sao may mắn của hắn!
“Ngươi... Đừng cười như vậy! Lông tơ của ta dựng hết cả lên rồi!” Sự khác thường của Chu Tuấn Dương làm Dư Tiểu Thảo không thể tiếp nhận nổi. Tiểu Quận vương chưa từng cười thoải mái như thế. Hắn cười lên càng quyến rũ diễm lệ, khiến người ta không dời mắt được. Nếu hắn chuyển giới, khẳng định sẽ là một người phụ nữ hại nước hại dân!
“Gia cao hứng, gia vui vẻ! Trong lòng gia chưa từng thoải mái như bây giờ, nhẹ nhàng quá! Tiểu Thảo, gia phải cảm ơn nàng thật nhiều, nàng muốn thứ gì thì hãy cứ nói!” Giọng nói của Chu Tuấn Dương cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mai Hương tựa như cảm nhận được tâm tình của tiểu chủ tử tốt lên, cũng cảm thấy mừng cho hắn!
Mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ tản ra ánh sáng lóa mắt, hỏi: “Thật là yêu cầu gì cũng có thể nói sao?”
Trong lòng Chu Tuấn Dương lóe lên một ý niệm, nhăn mày lại, hắn chặt đứt tia hy vọng nhỏ của nàng: “Ngoại trừ chuyện bắt gia buông tay. Mặc kệ nàng tin hay không, đời này gia đã nhận định là nàng!”
Trong nháy mắt mặt Tiểu Thảo trở nên ảm đạm, khuôn mặt nhăn nhó, nàng lẩm bẩm: “Đừng nói trước như vậy. Nói không chừng ngày mai sẽ xuất hiện một đại mỹ nữ cướp lấy trái tim ngươi mang đi. Đến lúc đó xem ngươi có tự vả mặt mình hay không!”
“Nàng xác định nàng đang nói đến đại mỹ nhân chứ không phải sói hoang lớn? Còn cướp trái tim gia mang đi... Dù có tám con mười con sói hoang lớn, gia cũng có thể rút lui an toàn!” Chu Tuấn Dương cho tiểu nha đầu một lời đảm bảo, vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự không có biện pháp với nàng!
Ở phía trước Mai Hương lặng lẽ thả chậm bước chân. Nàng ta quay đầu nhìn lén tiểu chủ tử và Dư cô nương trao đổi với nhau, thầm nhủ: Xem ra tiểu chủ tử thật sự nghiêm túc. Đây là chuyện tốt người khác có ước cũng không được, sao Dư cô nương lại không đồng ý chứ.
Tiểu chủ tử nhà mình đối với Dư cô nương thật tốt. Trong kinh nhiều khuê tú môn đăng hộ đối như vậy, không ít người xinh đẹp hơn Dư cô nương rất nhiều đều thầm thương trộm nhớ tiểu chủ tử. Nhưng tiểu chủ tử trước nay đều khinh thường, chỉ coi trọng duy nhất Dư cô nương như vậy. Nàng ta không phải nói Dư cô nương không tốt, chỉ cảm thấy tiểu chủ tử nhà mình xứng đáng với người tốt hơn nữa. Nhưng điều đáng giận nhất chính là Dư cô nương ở trong phúc mà không biết hưởng. Mai Hương cảm thấy rất bất bình thay tiểu chủ tử nhà mình.
Trong nháy mắt Chu Tuấn Dương xoay người, hắn đã cảm giác được tâm tư của Mai Hương, cũng vô cùng tán thành. Nha đầu Mai Hương này coi như không tệ, gia đại nhân đại lượng tha thứ cho toàn bộ thất thổ và lỗi lầm của nàng ta vừa rồi!
“Nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi kìa! Có phải lại đọc tâm tư của Mai Hương tỷ tỷ hay không? À... Ta biết rồi, nhất định là trong lòng Mai Hương tỷ tỷ có ý niệm với ngươi. Nếu không ngươi đắc ý cái gì chứ?” Dư Tiểu Thảo lén lút bấm cánh tay Chu Tuấn Dương một chút, trong lòng rất tò mò hắn đang đắc ý cái gì chứ?
Nàng vốn tự cho đã hạ giọng nói xuống rất thấp, không nghĩ tới lỗ tai Mai Hương nhanh nhạy như vậy. Vừa nghe xong, nàng ta lập tức nhảy vài bước về phía trước, sau đó xoay người lại vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn hai người, nhất thời trong hốc mắt đã ngập nước mắt, quỳ gối trước mặt Dương Quận vương, vội vàng giải thích:
“Dư cô nương ngài ngàn vạn lần đừng hại nô tỳ! Nếu nô tỳ có tâm tư kia, lập tức sẽ bị trời đánh sấm sét phạt! Tiểu công tử, xin ngài tin tưởng nô tỳ... Mẹ nô tỳ đã sắp xếp cho nô tỳ một mối hôn sự. Chỉ chờ tới tuổi sẽ xin Vương phi nương nương cho một ân điển thả nô tỳ ra ngoài. Nô tỳ thề, tuyệt đối không có loại tâm tư xấu xa này!”
Dư Tiểu Thảo há hốc mồm, bản thân cũng thuận miệng nói thôi. Sao lại dọa Mai Hương tỷ tỷ thành cái dạng này chứ. Nha hoàn ái mộ chủ tử, không phải tình tiết này thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết trạch đấu sao? Sao lại đến nỗi sợ thành bộ dáng kia chứ?
Chu Tuấn Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, trấn an Mai Hương nói: “Đứng lên đi, Dư cô nương chỉ đang nói đùa thôi! Đừng để ở trong lòng!”
Thấy vẻ mặt ngây ngốc của Dư Tiểu Thảo, không nhịn được nói: “Sau này ít nói những lời như vậy thì tốt hơn. Hai năm trước, có một nha đầu bò lên giường bị gia đánh gãy tứ chi ném ra ngoài. Gia còn đặc biệt triệu tập toàn bộ nha đầu lớn nhỏ trong phủ lại để các nàng nhìn xem tâm tư không trong sạch sẽ có hậu quả như thế nào. Sau trận đánh đó, bên cạnh gia liền trở nên thanh tịnh...”
Nhớ tới nha đầu như búp bê vải bị rách, tứ chi vặn vẹo quái dị kia, Mai Hương không nhịn được rùng mình một cái. Nha đầu đó vốn là nha hoàn bên cạnh được nương nương sủng ái nhất, cũng là nhà hoàn xinh đẹp nhất, dẻo miệng nhất trong phủ.
Có lẽ việc tiểu chủ tử có vài phần khoan dung đối với những người bên cạnh Vương phi nương nương đã nuôi lớn tâm tư của nàng ta. Mượn chuyện Vương phi nương nương quan tâm tiểu chủ tử, lúc được sai đưa canh bổ đã lén hạ thuốc vào trong canh nhưng bị tiểu chủ tử phát giác...
Nghe nói, tay chân của nha đầu kia không thể nối liền, cả đời chỉ có thể như phế nhân nằm ở trên giường. Sau khi người nhà nha đầu kia đến nhận người trở về, không được mấy ngày ả ta đã chết. Nghe nói là do huynh tẩu của nha đầu kia cảm thấy nuôi nàng như nuôi một phiền toái, người sống sờ sờ nhưng lại bỏ đói đến chết...
“Được người ái mộ cũng không phải chuyện xấu! Thiếu nữ kia cũng không có thai, mà cũng do dáng vẻ của ngươi câu dẫn người ta phạm tội. Cần phải tức giận đến như vậy sao?” Dư Tiểu Thảo không tán thành, tròng mắt nàng xoay chuyển, vẻ mặt thần bí nói, “Tiểu Quận vương, tuổi tác ngươi cũng đã lớn như vậy, chẳng lẽ Vương phi nương nương không chuẩn bị nha đầu thông phòng gì đó cho ngươi sao?”
Mai Hương nghe vậy, vội bước nhanh về phía trước vài bước, trong lòng nghĩ: Con đường này sao lại dài như vậy? Đầu tiên nói dáng vẻ của tiểu chủ tử đẹp, sau lại nói cái gì nha đầu thông phòng... Dư cô nương ngươi không vuốt râu hùm không được sao? Đùa với lửa không cẩn thẩn sẽ thiêu thân, ngài đừng liên lụy đến nô tỳ.
Chu Tuấn Dương dừng bước lại, nhẹ nhàng bắt lấy bả vai Tiểu Thảo, mắt phượng hàm chứa tình ý nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, cười như không cười ôn nhu hỏi: “Thảo Nhi, ở trong lòng nàng luôn cảm thấy gia là người như thế nào? Gia phải nghe lời thật lòng của nàng.”
Hả? Mai Hương ngừng bước chân một lát, hôm nay lời nói của tiểu chủ tử có chút khác thường nha! Dư cô nương dám nói về vẻ bề ngoài của hắn, vậy mà không những không giận lại còn muốn xác định một chút. Từ từ, chẳng lẽ tiểu chủ tử thay tim, bị yêu nghiệt nhập vào người?
Dư Tiểu Thảo bị dung nhan của yêu nghiệt trước mắt làm sững sờ, ánh mắt mơ hồ. Nàng mím môi, bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, không biết hôm nay là ngày nào nữa: “Một chữ: Đẹp; hai chữ: Rất đẹp; ba chữ: Quá đẹp rồi!”
Chu Tuấn Dương tức giận vỗ một cái lên trên ót nàng, hầm hừ nói: “Đối với một người đàn ông đỉnh thiên lập địa mà nói, ' đẹp' không phải từ ngữ khen ngợi! Đổi cho gia một từ khác!”
“Ai nói "đẹp" không phải từ để khen ngợi? Hoa mỹ nam được các tiểu cô nương thích nhất, không được sao?” Miệng Dư Tiểu Thảo lẩm bẩm, tay nhỏ xoa xoa cái ót bị vỗ đến ửng đỏ của mình. Trong lòng chửi thầm: Tay thật lớn, cũng không biết giữ lực một chút. Ót cũng bị cốc đến sưng lên rồi?
Chu Tuấn Dương nhướng mày, quay đầu: “Vậy... Có phải nàng yêu nhất hay không?”
“Á... Đối với thứ đẹp, ai lại không thích chứ? Nhưng, 'yêu' này không phải tình yêu!” Dư Tiểu Thảo thấy bản thân lại sắp bị cuốn vào vòng luẩn quẩn cũ, vội nói không rõ ràng, sau đó bước nhanh, có chút ý giống như muốn chạy trối chết.
Tiểu nha đầu này còn trơn trượt hơn cả cá chạch, vừa lơ đãng một cái nàng đã trốn mất. Không sao cả, gia có rất nhiều thời gian, cũng có rất nhiều kiên nhẫn chơi với nàng. Gia không tin, bắt không được nhóc con nhà nàng!
Mai Hương dẫn đường, trong lòng có chút sáng tỏ hình thức ở chung của tiểu công tử và Dư cô nương. Cũng không biết Dư cô nương làm sao có thể lọt vào mắt tiểu chủ tử? Dù cho nàng giống như một con mèo nhỏ tùy hứng gãi lên trên quần áo hắn thì hắn cũng chỉ chiều chuộng sờ móng vuốt nhỏ của nàng, không nỡ nói nặng một câu, càng đừng nói đến trừng phạt. Lúc này, tiểu công tử lãnh khốc như người sắt tàn bạo trong lòng Mai Hương nháy mắt sụp đổ.
Mai hương thấy tiểu Quận vương không có xu hướng sẽ nổi giận, trong lòng còn cảm thấy may mắn có Dư cô nương ở đây, bằng không... Ma ma quản sự trong vương phủ chỉ có thể nhặt xác cho nàng ta!
“Gia tàn bạo như vậy sao? Một lời không hợp ý đã phanh thây?” Chu Tuấn Dương lần đầu đọc được suy nghĩ trong nội tâm của người khác, có chút không dừng được. Mai Hương đáng thương hành chuột bạch.
Kết quả, Chu Tuấn Dương giận đến đỉnh đầu bốc khói. Thì ra ở trong lòng bọn nha đầu này, không ngờ hắn còn hơn cả quái thú, chỉ thiếu nước ăn thịt người! Được lắm Tiểu Mai Hương nhà ngươi! Ngày thường rất cung kính với gia, cũng không thể hiện ra bao nhiêu cảm xúc sợ hãi. Hoá ra đều là giả vờ à!
Dư Tiểu Thảo che cái miệng nhỏ của mình, cười giống như một con chuột nhỏ trộm lương thực thành công. Thì ra đúng như lời tiểu Quận vương nói, những người bên cạnh hắn đều chỉ có một loại cảm xúc sợ hãi đối với hắn. Ngay cả Mai Hương tỷ tỷ cũng như vậy, ngày thường là một người rất bình thường rất tự nhiên ở trước mặt tiểu Quận vương, vậy mà cũng cảm thấy tiểu chủ tử của nàng là người thích giết chóc thành tính.
Nàng đột nhiên cảm thấy những năm qua tiểu Quận vương thật đáng thương, bên cạnh không có lấy một người thật lòng với hắn. Ngay cả nha đầu người hầu thân cận nhất cũng đều nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Khó trách tính tình hắn càng ngày càng nóng nảy. Nếu đổi thành nàng, không chừng sẽ áp lực đến mức sinh bệnh trầm cảm.
Mai Hương đi ở phía trước, bước nhỏ càng lúc càng nhanh. Sao tiểu chủ tử có thể đoán được hết thảy tâm tư của nàng ta? Thật là đáng sợ! Lần sau có chuyện tới tìm tiểu công tử, vẫn nên giao cho Lan Hương Trúc Hương bọn họ đi. Haizz! Đừng chỉ nhìn nàng ta ở trước mặt Vương phi nương nương là nha đầu nhất đẳng được sủng ái nhất. Áp lực của nàng cũng rất lớn đó có được không?
Chu Tuấn Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Mai Hương, ánh mắt cũng sắp chọc thủng người ta rồi. Được lắm Mai Hương nhà ngươi, mẫu phi phái ngươi tới tìm gia là cho ngươi mặt mũi. Vậy mà còn dám chửi thầm, chẳng lẽ gia là yêu quái ăn thịt người sao?
Dư Tiểu Thảo thật sự không nhìn nổi nữa, kéo vạt áo hắn một cái, nén cười nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm Mai Hương tỷ tỷ nữa. Tỷ ấy cũng sắp bị ngươi dọa đến sợ chết rồi! Chỉ cần trong lòng đối phương không có ác ý với ngươi, trong lòng có kính sợ chưa chắc không phải chuyện tốt.”
Chu Tuấn Dương phát hiện khi mình quay đầu nhìn Dư Tiểu Thảo, có lẽ do lực chú ý dời đi cho nên tâm tư của Mai Hương cũng trở nên mơ hồ. Hắn cảm thấy bản thân đã chậm rãi nắm giữ được bí quyết đọc tâm. Sau này, muốn đọc nội tâm của ai còn không phải dễ như trở bàn tay u?
Hắn mỉm cười xán lạn với tiểu nha đầu của hắn, tựa như trăm hoa đua nở trong ngày đông giá rét, lại tựa như liễu xanh hoa hồng trong băng giá. Nụ cười ấy khiến Tiểu Thảo thần hồn điên đảo đến sửng sốt một chút.
Mây mù trong lòng Chu Tuấn Dương như được một trận gió thổi bay đi không còn sót lại chút gì, tâm trí hắn trước nay chưa từng rõ ràng thông suốt như thế! Hắn phải cảm ơn tiểu cô nương của hắn thật nhiều, là nàng kéo hắn trở về từ trong cái kén tối tăm, nàng thật là ngôi sao may mắn của hắn!
“Ngươi... Đừng cười như vậy! Lông tơ của ta dựng hết cả lên rồi!” Sự khác thường của Chu Tuấn Dương làm Dư Tiểu Thảo không thể tiếp nhận nổi. Tiểu Quận vương chưa từng cười thoải mái như thế. Hắn cười lên càng quyến rũ diễm lệ, khiến người ta không dời mắt được. Nếu hắn chuyển giới, khẳng định sẽ là một người phụ nữ hại nước hại dân!
“Gia cao hứng, gia vui vẻ! Trong lòng gia chưa từng thoải mái như bây giờ, nhẹ nhàng quá! Tiểu Thảo, gia phải cảm ơn nàng thật nhiều, nàng muốn thứ gì thì hãy cứ nói!” Giọng nói của Chu Tuấn Dương cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mai Hương tựa như cảm nhận được tâm tình của tiểu chủ tử tốt lên, cũng cảm thấy mừng cho hắn!
Mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ tản ra ánh sáng lóa mắt, hỏi: “Thật là yêu cầu gì cũng có thể nói sao?”
Trong lòng Chu Tuấn Dương lóe lên một ý niệm, nhăn mày lại, hắn chặt đứt tia hy vọng nhỏ của nàng: “Ngoại trừ chuyện bắt gia buông tay. Mặc kệ nàng tin hay không, đời này gia đã nhận định là nàng!”
Trong nháy mắt mặt Tiểu Thảo trở nên ảm đạm, khuôn mặt nhăn nhó, nàng lẩm bẩm: “Đừng nói trước như vậy. Nói không chừng ngày mai sẽ xuất hiện một đại mỹ nữ cướp lấy trái tim ngươi mang đi. Đến lúc đó xem ngươi có tự vả mặt mình hay không!”
“Nàng xác định nàng đang nói đến đại mỹ nhân chứ không phải sói hoang lớn? Còn cướp trái tim gia mang đi... Dù có tám con mười con sói hoang lớn, gia cũng có thể rút lui an toàn!” Chu Tuấn Dương cho tiểu nha đầu một lời đảm bảo, vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự không có biện pháp với nàng!
Ở phía trước Mai Hương lặng lẽ thả chậm bước chân. Nàng ta quay đầu nhìn lén tiểu chủ tử và Dư cô nương trao đổi với nhau, thầm nhủ: Xem ra tiểu chủ tử thật sự nghiêm túc. Đây là chuyện tốt người khác có ước cũng không được, sao Dư cô nương lại không đồng ý chứ.
Tiểu chủ tử nhà mình đối với Dư cô nương thật tốt. Trong kinh nhiều khuê tú môn đăng hộ đối như vậy, không ít người xinh đẹp hơn Dư cô nương rất nhiều đều thầm thương trộm nhớ tiểu chủ tử. Nhưng tiểu chủ tử trước nay đều khinh thường, chỉ coi trọng duy nhất Dư cô nương như vậy. Nàng ta không phải nói Dư cô nương không tốt, chỉ cảm thấy tiểu chủ tử nhà mình xứng đáng với người tốt hơn nữa. Nhưng điều đáng giận nhất chính là Dư cô nương ở trong phúc mà không biết hưởng. Mai Hương cảm thấy rất bất bình thay tiểu chủ tử nhà mình.
Trong nháy mắt Chu Tuấn Dương xoay người, hắn đã cảm giác được tâm tư của Mai Hương, cũng vô cùng tán thành. Nha đầu Mai Hương này coi như không tệ, gia đại nhân đại lượng tha thứ cho toàn bộ thất thổ và lỗi lầm của nàng ta vừa rồi!
“Nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi kìa! Có phải lại đọc tâm tư của Mai Hương tỷ tỷ hay không? À... Ta biết rồi, nhất định là trong lòng Mai Hương tỷ tỷ có ý niệm với ngươi. Nếu không ngươi đắc ý cái gì chứ?” Dư Tiểu Thảo lén lút bấm cánh tay Chu Tuấn Dương một chút, trong lòng rất tò mò hắn đang đắc ý cái gì chứ?
Nàng vốn tự cho đã hạ giọng nói xuống rất thấp, không nghĩ tới lỗ tai Mai Hương nhanh nhạy như vậy. Vừa nghe xong, nàng ta lập tức nhảy vài bước về phía trước, sau đó xoay người lại vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn hai người, nhất thời trong hốc mắt đã ngập nước mắt, quỳ gối trước mặt Dương Quận vương, vội vàng giải thích:
“Dư cô nương ngài ngàn vạn lần đừng hại nô tỳ! Nếu nô tỳ có tâm tư kia, lập tức sẽ bị trời đánh sấm sét phạt! Tiểu công tử, xin ngài tin tưởng nô tỳ... Mẹ nô tỳ đã sắp xếp cho nô tỳ một mối hôn sự. Chỉ chờ tới tuổi sẽ xin Vương phi nương nương cho một ân điển thả nô tỳ ra ngoài. Nô tỳ thề, tuyệt đối không có loại tâm tư xấu xa này!”
Dư Tiểu Thảo há hốc mồm, bản thân cũng thuận miệng nói thôi. Sao lại dọa Mai Hương tỷ tỷ thành cái dạng này chứ. Nha hoàn ái mộ chủ tử, không phải tình tiết này thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết trạch đấu sao? Sao lại đến nỗi sợ thành bộ dáng kia chứ?
Chu Tuấn Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, trấn an Mai Hương nói: “Đứng lên đi, Dư cô nương chỉ đang nói đùa thôi! Đừng để ở trong lòng!”
Thấy vẻ mặt ngây ngốc của Dư Tiểu Thảo, không nhịn được nói: “Sau này ít nói những lời như vậy thì tốt hơn. Hai năm trước, có một nha đầu bò lên giường bị gia đánh gãy tứ chi ném ra ngoài. Gia còn đặc biệt triệu tập toàn bộ nha đầu lớn nhỏ trong phủ lại để các nàng nhìn xem tâm tư không trong sạch sẽ có hậu quả như thế nào. Sau trận đánh đó, bên cạnh gia liền trở nên thanh tịnh...”
Nhớ tới nha đầu như búp bê vải bị rách, tứ chi vặn vẹo quái dị kia, Mai Hương không nhịn được rùng mình một cái. Nha đầu đó vốn là nha hoàn bên cạnh được nương nương sủng ái nhất, cũng là nhà hoàn xinh đẹp nhất, dẻo miệng nhất trong phủ.
Có lẽ việc tiểu chủ tử có vài phần khoan dung đối với những người bên cạnh Vương phi nương nương đã nuôi lớn tâm tư của nàng ta. Mượn chuyện Vương phi nương nương quan tâm tiểu chủ tử, lúc được sai đưa canh bổ đã lén hạ thuốc vào trong canh nhưng bị tiểu chủ tử phát giác...
Nghe nói, tay chân của nha đầu kia không thể nối liền, cả đời chỉ có thể như phế nhân nằm ở trên giường. Sau khi người nhà nha đầu kia đến nhận người trở về, không được mấy ngày ả ta đã chết. Nghe nói là do huynh tẩu của nha đầu kia cảm thấy nuôi nàng như nuôi một phiền toái, người sống sờ sờ nhưng lại bỏ đói đến chết...
“Được người ái mộ cũng không phải chuyện xấu! Thiếu nữ kia cũng không có thai, mà cũng do dáng vẻ của ngươi câu dẫn người ta phạm tội. Cần phải tức giận đến như vậy sao?” Dư Tiểu Thảo không tán thành, tròng mắt nàng xoay chuyển, vẻ mặt thần bí nói, “Tiểu Quận vương, tuổi tác ngươi cũng đã lớn như vậy, chẳng lẽ Vương phi nương nương không chuẩn bị nha đầu thông phòng gì đó cho ngươi sao?”
Mai Hương nghe vậy, vội bước nhanh về phía trước vài bước, trong lòng nghĩ: Con đường này sao lại dài như vậy? Đầu tiên nói dáng vẻ của tiểu chủ tử đẹp, sau lại nói cái gì nha đầu thông phòng... Dư cô nương ngươi không vuốt râu hùm không được sao? Đùa với lửa không cẩn thẩn sẽ thiêu thân, ngài đừng liên lụy đến nô tỳ.
Chu Tuấn Dương dừng bước lại, nhẹ nhàng bắt lấy bả vai Tiểu Thảo, mắt phượng hàm chứa tình ý nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, cười như không cười ôn nhu hỏi: “Thảo Nhi, ở trong lòng nàng luôn cảm thấy gia là người như thế nào? Gia phải nghe lời thật lòng của nàng.”
Hả? Mai Hương ngừng bước chân một lát, hôm nay lời nói của tiểu chủ tử có chút khác thường nha! Dư cô nương dám nói về vẻ bề ngoài của hắn, vậy mà không những không giận lại còn muốn xác định một chút. Từ từ, chẳng lẽ tiểu chủ tử thay tim, bị yêu nghiệt nhập vào người?
Dư Tiểu Thảo bị dung nhan của yêu nghiệt trước mắt làm sững sờ, ánh mắt mơ hồ. Nàng mím môi, bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, không biết hôm nay là ngày nào nữa: “Một chữ: Đẹp; hai chữ: Rất đẹp; ba chữ: Quá đẹp rồi!”
Chu Tuấn Dương tức giận vỗ một cái lên trên ót nàng, hầm hừ nói: “Đối với một người đàn ông đỉnh thiên lập địa mà nói, ' đẹp' không phải từ ngữ khen ngợi! Đổi cho gia một từ khác!”
“Ai nói "đẹp" không phải từ để khen ngợi? Hoa mỹ nam được các tiểu cô nương thích nhất, không được sao?” Miệng Dư Tiểu Thảo lẩm bẩm, tay nhỏ xoa xoa cái ót bị vỗ đến ửng đỏ của mình. Trong lòng chửi thầm: Tay thật lớn, cũng không biết giữ lực một chút. Ót cũng bị cốc đến sưng lên rồi?
Chu Tuấn Dương nhướng mày, quay đầu: “Vậy... Có phải nàng yêu nhất hay không?”
“Á... Đối với thứ đẹp, ai lại không thích chứ? Nhưng, 'yêu' này không phải tình yêu!” Dư Tiểu Thảo thấy bản thân lại sắp bị cuốn vào vòng luẩn quẩn cũ, vội nói không rõ ràng, sau đó bước nhanh, có chút ý giống như muốn chạy trối chết.
Tiểu nha đầu này còn trơn trượt hơn cả cá chạch, vừa lơ đãng một cái nàng đã trốn mất. Không sao cả, gia có rất nhiều thời gian, cũng có rất nhiều kiên nhẫn chơi với nàng. Gia không tin, bắt không được nhóc con nhà nàng!
Mai Hương dẫn đường, trong lòng có chút sáng tỏ hình thức ở chung của tiểu công tử và Dư cô nương. Cũng không biết Dư cô nương làm sao có thể lọt vào mắt tiểu chủ tử? Dù cho nàng giống như một con mèo nhỏ tùy hứng gãi lên trên quần áo hắn thì hắn cũng chỉ chiều chuộng sờ móng vuốt nhỏ của nàng, không nỡ nói nặng một câu, càng đừng nói đến trừng phạt. Lúc này, tiểu công tử lãnh khốc như người sắt tàn bạo trong lòng Mai Hương nháy mắt sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.