Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 386:
Quỹ Họa Tình Vũ
10/12/2022
Sáng sớm, tiếng chim hót lanh lảnh đánh thức vạn vật đang say ngủ. Chú gà trống nhỏ trong chuồng gà ở hậu viện ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ vươn cổ gáy “ ó o” như một cái đồng hồ báo thức. Trước nhà sau nhà, lá rau xanh biếc tươi non, giọt sương sớm trong suốt lóe lên như đá quý.
Ở trong đó, có mấy người phụ nữ mặc quần áo vá đang siêng năng cần cù hái rau, rửa sạch đất bùn bằng nước sạch rồi bỏ vào trong giỏ trúc, sau đó chờ xe ngựa vận chuyển lên thị trấn.
Ở một góc gần tiền viện, trên giàn nho kết đầy quả xanh, có mấy chùm nho chín sớm đã thấy rõ màu tím thạch anh, tỏa ra mùi thơm mê người, khiến cho mấy ngời phụ nữ đến hái rau giúp đều tấm tắc khen:
“Tẩu tử, phong thủy nhà ngươi tốt thật đó, trồng cái gì cũng được mùa, hơn nữa còn sinh trưởng nhanh. Nhìn giàn nho này đi, người khác vào thu mới có thể ăn, giàn nho này nhà ngươi chắc nữa là chín hết rồi nhỉ?” qua hai ngày nữa là chín hết rồi nhỉ?”
“Đúng đó! Không lẽ nho - loại nho mới mà Quận vương gia mang về từ nước ngoài này là loại trưởng thành sớm?” Một người phụ nữ khá trẻ tuổi nói với giọng hâm mộ. Ai mà không biết Quận vương gia đối xử đặc biệt với Dư gia chứ, cũng không biết Dư gia hấp dẫn hắn ta ở điểm nào, suốt ngày thấy chạy đến Dư gia!
Liễu thị khom người nhổ cây cỏ dại trong đất trồng rau, cười nói với mấy người phụ nữ tới làm giúp: “Ta cũng không biết nho này tới từ đâu, lúc nha đầu Tiểu Thảo trồng, ta còn cảm thấy con bé trồng linh tinh, loại này không thể nào trồng được! Vừa trồng năm ngoái năm nay đã ra không ít quả rồi. Chờ khi nho chín, mỗi người các ngươi mang hai chùm về cho bọn trẻ con ăn thử xem ”
“Không cần đâu! Bây giờ nếu nhà ngươi muốn bán nho thì một lượng bạc một chùm có khi vẫn có người mua đó! Các lão gia ở trấn Đường Cổ chúng ta cũng không thiếu tiền!”
“Đúng đó, đúng đó! Năm lượng bạc một quả dưa hấu còn giành giật để mua nữa là! Năm nay nhà ngươi trồng mười mấy mẫu dưa hấu còn không đủ bán còn gì. Nhất là bên Phủ thành, từng xe dưa hấu chở đến đó bán, một xe một hai trăm lượng bạc. Đó nào phải dưa hấu mà là bạc đấy!”
Đây cũng là chuyện khiến người khác hâm mộ không ngớt! Dư gia đúng là có món nghề trồng dưa hấu thật. Nghe nói chủ đất Lý Tam Tài ở thôn bên nghe ngóng được Dư gia thôn Đông Sơn phát tài nhờ bán dưa hấu, không biết ông ta lấy được hạt giống dưa hấu ở chỗ nào mà trồng tận mấy chục mẫu. Dưa hấu Dư gia sắp bán hết thì dưa hấu nhà ông ta mới chỉ lớn như nắm tay, hơn nữa còn thưa quả, sản lượng đúng là đáng lo ngại mà!
Nghe những lời bàn tán của bọn họ, Liễu thị chỉ cười không nói. Nhà nàng ấy bán rau, bán dựa hấu, nuôi heo, bán đồ kho kiếm được không ít tiền, đương nhiên là có người ghen ghét rồi. Có tôn đại thần Quận vương gia ở đây, không ai dám làm chuyện xấu, cũng không ai dám bàn tán gì nhiều. Ví dụ như Lý Tam Tài ở thôn bên. Có lẽ là do ông ta ươm hạt không đạt tiêu chuẩn nên quả dưa kết ra cũng chẳng ra hình ra dáng. Cũng không biết sau khi dưa hấu lớn có khá hơn không...
Tiếng bàn tán của nhóm phụ nữ càng lúc càng lớn. Dư Tiểu Thảo dụi mắt mở cửa, tay sửa sang lại đầu tóc rối bù, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ hån.
Trong vườn rau, có một hai nhà có con trai chạc tuổi Tiểu Thảo, thấy nàng thì ánh mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng nhiệt tình hơn nhiều. Ánh mắt vợ Hải Tinh híp thành một khe hở: “Haizz! Tiểu Thảo càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, còn giống tiểu thư khuê các hơn cả đại tiểu thư trong thành nữa!”
“Gọi là gì... Thiên sinh lệ chất! Vợ Đại Hải, ngươi cũng giỏi thật đó, nhà ngươi có mấy cô con gái, ai mà không phải người có tài chứ? Vợ Đại Hải, năm nay Tiểu Sa nhà ngươi đã mười bốn rồi nhỉ? Cũng sắp đến tuổi cưới vợ rồi.” Chỉ trong hai năm, Dư gia trở thành nhà giàu số một số hai trong thôn, đám nhỏ nhà họ cũng lớn dần lên, giống như một miếng thịt béo bở thơm ngon, bị một đám “sói đói” nhìn chằm chằm!
Liễu thị có chút khó xử nhìn người hỏi, thở dài nói: “Mọi người không biết đó thôi, mấy đứa nhỏ nhà ta, đứa nào cũng có suy nghĩ riêng. Hôn sự của chúng, người làm mẹ như ta cũng không dám chuyên quyền độc đoán. Phải được bọn nhỏ đồng ý mới được!”
Vợ Hải Tinh trợn to hai mắt nói: “Từ xưa tới nay, hôn sự của con cái không phải đều do cha mẹ định đoạt, mai mối dẫn lời à? Người làm mẹ như ngươi còn không quyết định được thì ai có thể chứ?”
“Đúng đó, đúng đó! Vợ Đại Hải, không phải người làm tẩu tử như ta nói ngươi, chứ ngươi và Đại Hải huynh đệ quá nuông chiều mấy đứa nhỏ rồi! Mấy đứa con nhà chúng ta, nếu dám không nghe lời thì đã sớm ăn mấy bạt tai rồi! Hai đại nha đầu nhà ta còn không phải do ta và cha nó quyết định sao? Nhìn chúng nó bây giờ đi, cuộc sống cũng phải rất không tệ à?”
Người vừa thăm dò hôn sự của Dư Hàng là cháu dâu của trưởng thôn, mọi người đều gọi nàng ta là Chí Dân tẩu tẩu.
“Đó là cách nhà ngươi dạy con, lại thương con nên tìm chồng cho chúng đều là người có tài cả.” Một phụ nữ có quan hệ không tệ với nàng ta ở bên cạnh khen một câu.
Trên mặt vợ Chí Dân lộ vẻ đắc ý và tự hào, cười không chút khiêm tốn gì: “Nói đến việc dạy con, ta cũng không sợ xấu hổ nói mấy đứa con gái của ta dù là việc bên ngoài hay việc trong nhà đều có thể làm tốt. Nhất là con gái nhỏ của ta, thêu thùa rất giỏi, bộ vỏ gối uyên ương hí thủy nó thêu được phường thêu trong trấn ra giá một lượng bạc mua về. Bọn họ còn nói tài thêu thùa giỏi như vậy, có bao nhiêu bọn họ mua bấy nhiêu!” Nói xong còn liếc nhìn Liễu thị đầy thâm ý.
Liễu thị chỉ chuyên tâm vào công việc nên không để ý lắm, nhưng Tiểu Thảo đang rửa mặt dưới giàn nho lại nghe thấy. Nàng thầm buồn cười trong lòng, gần đây vận đào hoa của mấy huynh đệ tỷ muội nhà nàng rất vượng, ca ca tuấn tú chững chạc của nàng cũng bị người khác dòm ngó. Nhưng mà nàng nhìn ca ca mình, hình như đối xử với Tuệ Phương tỷ tỷ có chút khang khác đấy! Lúc nào phải tìm cơ hội thăm dò mới được.
Vợ Chí Dân thấy Liễu thị không đáp lời nàng ta thì có chút tức giận trong lòng. Nàng ta là mẹ nhà gái, vốn không nên chủ động nói chuyện này. Nhưng mà Dư gia thật sự quá nổi tiếng, Tiểu Sa là con trai trưởng Dư gia, cũng là một đối tượng tốt.
Tiểu Vân là đứa con nhỏ nhất của nàng ta, trên còn có anh chị, gần như chưa phải làm việc nặng nhọc gì, trừ thêu thùa ra cũng chỉ có thể nấu mấy món ăn đơn giản. Nếu như gả cho gia đình bình thường trong thôn thì vừa phải xuống bếp vừa phải làm việc nhà, nàng ta không nỡ!
Cho nên nàng ta ngấp nghé con trai trưởng của Dư gia. Với tài lực hiện tại của Dư gia, mua hai nha hoàn về làm việc nặng cũng dư sức, nếu như con gái út của nàng ta có thể gả đến đó thì chỉ cần chờ hưởng phúc thôi!
Nàng ta nghĩ như vậy nên tiếp tục nói: “Vợ Đại Hải, hôn sự của Tiểu Sa, ngươi nhất định phải có tính toán rõ ràng! Nó là anh cả trong nhà, trưởng tẩu như mẹ, phải tìm một đối tượng ôn nhu hiền huệ, hào phóng khéo léo, còn phải hiếu thuận nữa. Nếu không mấy đệ đệ muội muội của nó, còn có hai người khi về già, có thể sẽ khổ đó...”
Trong thôn, chuyện có con dâu cưới về nhà ngang ngược không nói lý, đuổi cha mẹ ra khỏi nhà không thèm quan tâm không phải không có, cho nên vợ Chí Dân nói thế cũng không sai.
“Chí Dân tẩu tẩu, ngươi nói thẳng ra là Tiểu Vân nhà ngươi và Tiểu Sa rất hợp nhau đi. Cần gì phải vòng vo như vậy?” Người nói chuyện là người có con gái cũng vừa đến tuổi cập kê, nghe vợ Chí Dân nói như vậy thì có chút không vui. Hóa ra con gái nàng ta hiền huệ hào phóng còn con gái người khác đều chanh chua đanh đá sao?
Chuyện này còn chưa ra đâu với đâu, vợ Chí Dân đương nhiên sẽ không để con gái út mình cưng chiều chịu chút danh tiếng xấu nào. Nàng ta trợn mắt nhìn người phụ nữ kia nói: “Ta chẳng qua chỉ nghĩ quan hệ giữa chồng ta và Đại Hải huynh đệ không tệ, nhắc nhở em dâu một chút mà thôi. Tự nhiên lôi Tiểu Vân nhà ta vào làm gì? Tiểu Vân nhà ta muốn dáng có dáng, muốn tay nghề có tay nghề, tính cách dịu dàng, trước nay chưa từng tranh chấp với ai cả. Đứa con gái ngoan như vậy, ta còn muốn giữ nó ở nhà thêm hai năm nữa đấy!”
Người phụ nữ kia bĩu môi thầm nghĩ: Khuê nữ nhà ngươi đúng là chưa từng tranh chấp với người khác, nhưng mà sao ngươi không nói, khuê nữ ngươi nói một câu với người lạ liền đỏ mặt, nói không thành câu đi? Một đứa con gái nhà nông được nuông chiều như tiểu thư, chưa làm việc nặng bao giờ. Đều là nông dân với nhau, ai sẽ chọn một đại tiểu thư về nuôi báu cô trong nhà chứ.
Đâu có bằng được con gái nàng ta, có sức lực, có thể làm việc ngang đàn ông! Mà nàng ta cũng không nghĩ xem con gái nàng ta dáng người cao lớn thô kệch, nhìn bóng lưng thôi cũng thấy giống đàn ông rồi...
Mấy người phụ nữ làm không biết mệt đều nêu ý kiến cho Liễu thị nghe, nội dung không ngoài “chọn dâu trưởng như thế nào là hợp nhất”.
“Tuệ Phương, đến sớm thế?” Giọng nói của Dư Hàng truyền đến từ cửa lớn, mấy người phụ nữ lập tức im lặng, rướn cổ lên nhìn ra ngoài cổng.
Chỉ thấy trưởng nữ Lưu Tuệ Phương của nhà Lưu Xuyên Trụ xách giỏ trúc nhỏ, cười khanh khách đứng ngoài cửa nói chuyện với con trai lớn của Dư gia.
“Tiểu Sa ca, hôm nay huynh không đi giúp thu hải sản à?” Đôi mắt Lưu Tuệ Phương sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên người có tinh thần phấn chấn đặc trưng của thiếu nữ, dưới ánh mặt trời có chút động lòng người.
Dư Hàng không tự chủ nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng tràn đầy nhu hòa ấm áp: “Việc thu mua hải sản đã chuyển nhượng cho cả nhà đại gia gia rồi. Gần đây ta theo cha bận lo chuyện ruộng dưa.”
“Lại nói, ta còn chưa cảm ơn Tiểu Sa ca đã tặng dưa hấu cho nhà ta đâu, từ trước đến nay ta chưa từng ăn loại quả nào ngọt như vậy!” Đứa trẻ nhà nông không hay ăn vặt, trừ quả trên cây trên đất nhà mình trồng thì rất ít khi chịu chi tiền đi mua những thứ khác, nhất là trái cây đắt dọa chết người!
Ý cười trong giọng nói của Dư Hàng càng đậm hơn: “Muội thích thì tốt! Đào muội muội ta trồng trong hậu viện hai ngày nay là chín rồi, lát nữa muội mang một giỏ về... cho cha mẹ và đệ đệ muội muội của muội ăn thử.”
“Cây đào đó không phải là Tiểu Thảo nói để làm đào ngâm và mứt sao? Huynh lấy quả đào muội ấy trồng, đã được muội ấy đồng ý chưa?” Giọng nói của Lưu Tuệ Phương trong trẻo dễ nghe, tràn ngập vui sướng.
Tiếng cười của Dư Hàng truyền đến: “Muội muội ta đâu phải người hẹp hòi, mấy quả đào thôi mà. Hơn nữa muội cũng là tỷ muội tốt của muội ấy, không cần ta nói thì khi đào chín, muội ấy cũng mang cho muội một ít ăn thử thôi.” Mấy người phụ nữ trong sân ta nhìn ngươi người nhìn ta.
Trong nhà vợ Hải Tinh chỉ có hai tiểu tử mười mấy tuổi, hôn sự của Dư Hàng chẳng liên quan gì đến nàng ta hết. Nàng ta nhìn Liễu thị trêu chọc nói: “Xem ra chúng ta không cần lo lắng cho hôn sự của Tiểu Sa đâu. Nó đã tự chọn ý trung nhân cho mình rồi.”
Ở trong đó, có mấy người phụ nữ mặc quần áo vá đang siêng năng cần cù hái rau, rửa sạch đất bùn bằng nước sạch rồi bỏ vào trong giỏ trúc, sau đó chờ xe ngựa vận chuyển lên thị trấn.
Ở một góc gần tiền viện, trên giàn nho kết đầy quả xanh, có mấy chùm nho chín sớm đã thấy rõ màu tím thạch anh, tỏa ra mùi thơm mê người, khiến cho mấy ngời phụ nữ đến hái rau giúp đều tấm tắc khen:
“Tẩu tử, phong thủy nhà ngươi tốt thật đó, trồng cái gì cũng được mùa, hơn nữa còn sinh trưởng nhanh. Nhìn giàn nho này đi, người khác vào thu mới có thể ăn, giàn nho này nhà ngươi chắc nữa là chín hết rồi nhỉ?” qua hai ngày nữa là chín hết rồi nhỉ?”
“Đúng đó! Không lẽ nho - loại nho mới mà Quận vương gia mang về từ nước ngoài này là loại trưởng thành sớm?” Một người phụ nữ khá trẻ tuổi nói với giọng hâm mộ. Ai mà không biết Quận vương gia đối xử đặc biệt với Dư gia chứ, cũng không biết Dư gia hấp dẫn hắn ta ở điểm nào, suốt ngày thấy chạy đến Dư gia!
Liễu thị khom người nhổ cây cỏ dại trong đất trồng rau, cười nói với mấy người phụ nữ tới làm giúp: “Ta cũng không biết nho này tới từ đâu, lúc nha đầu Tiểu Thảo trồng, ta còn cảm thấy con bé trồng linh tinh, loại này không thể nào trồng được! Vừa trồng năm ngoái năm nay đã ra không ít quả rồi. Chờ khi nho chín, mỗi người các ngươi mang hai chùm về cho bọn trẻ con ăn thử xem ”
“Không cần đâu! Bây giờ nếu nhà ngươi muốn bán nho thì một lượng bạc một chùm có khi vẫn có người mua đó! Các lão gia ở trấn Đường Cổ chúng ta cũng không thiếu tiền!”
“Đúng đó, đúng đó! Năm lượng bạc một quả dưa hấu còn giành giật để mua nữa là! Năm nay nhà ngươi trồng mười mấy mẫu dưa hấu còn không đủ bán còn gì. Nhất là bên Phủ thành, từng xe dưa hấu chở đến đó bán, một xe một hai trăm lượng bạc. Đó nào phải dưa hấu mà là bạc đấy!”
Đây cũng là chuyện khiến người khác hâm mộ không ngớt! Dư gia đúng là có món nghề trồng dưa hấu thật. Nghe nói chủ đất Lý Tam Tài ở thôn bên nghe ngóng được Dư gia thôn Đông Sơn phát tài nhờ bán dưa hấu, không biết ông ta lấy được hạt giống dưa hấu ở chỗ nào mà trồng tận mấy chục mẫu. Dưa hấu Dư gia sắp bán hết thì dưa hấu nhà ông ta mới chỉ lớn như nắm tay, hơn nữa còn thưa quả, sản lượng đúng là đáng lo ngại mà!
Nghe những lời bàn tán của bọn họ, Liễu thị chỉ cười không nói. Nhà nàng ấy bán rau, bán dựa hấu, nuôi heo, bán đồ kho kiếm được không ít tiền, đương nhiên là có người ghen ghét rồi. Có tôn đại thần Quận vương gia ở đây, không ai dám làm chuyện xấu, cũng không ai dám bàn tán gì nhiều. Ví dụ như Lý Tam Tài ở thôn bên. Có lẽ là do ông ta ươm hạt không đạt tiêu chuẩn nên quả dưa kết ra cũng chẳng ra hình ra dáng. Cũng không biết sau khi dưa hấu lớn có khá hơn không...
Tiếng bàn tán của nhóm phụ nữ càng lúc càng lớn. Dư Tiểu Thảo dụi mắt mở cửa, tay sửa sang lại đầu tóc rối bù, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ hån.
Trong vườn rau, có một hai nhà có con trai chạc tuổi Tiểu Thảo, thấy nàng thì ánh mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng nhiệt tình hơn nhiều. Ánh mắt vợ Hải Tinh híp thành một khe hở: “Haizz! Tiểu Thảo càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, còn giống tiểu thư khuê các hơn cả đại tiểu thư trong thành nữa!”
“Gọi là gì... Thiên sinh lệ chất! Vợ Đại Hải, ngươi cũng giỏi thật đó, nhà ngươi có mấy cô con gái, ai mà không phải người có tài chứ? Vợ Đại Hải, năm nay Tiểu Sa nhà ngươi đã mười bốn rồi nhỉ? Cũng sắp đến tuổi cưới vợ rồi.” Chỉ trong hai năm, Dư gia trở thành nhà giàu số một số hai trong thôn, đám nhỏ nhà họ cũng lớn dần lên, giống như một miếng thịt béo bở thơm ngon, bị một đám “sói đói” nhìn chằm chằm!
Liễu thị có chút khó xử nhìn người hỏi, thở dài nói: “Mọi người không biết đó thôi, mấy đứa nhỏ nhà ta, đứa nào cũng có suy nghĩ riêng. Hôn sự của chúng, người làm mẹ như ta cũng không dám chuyên quyền độc đoán. Phải được bọn nhỏ đồng ý mới được!”
Vợ Hải Tinh trợn to hai mắt nói: “Từ xưa tới nay, hôn sự của con cái không phải đều do cha mẹ định đoạt, mai mối dẫn lời à? Người làm mẹ như ngươi còn không quyết định được thì ai có thể chứ?”
“Đúng đó, đúng đó! Vợ Đại Hải, không phải người làm tẩu tử như ta nói ngươi, chứ ngươi và Đại Hải huynh đệ quá nuông chiều mấy đứa nhỏ rồi! Mấy đứa con nhà chúng ta, nếu dám không nghe lời thì đã sớm ăn mấy bạt tai rồi! Hai đại nha đầu nhà ta còn không phải do ta và cha nó quyết định sao? Nhìn chúng nó bây giờ đi, cuộc sống cũng phải rất không tệ à?”
Người vừa thăm dò hôn sự của Dư Hàng là cháu dâu của trưởng thôn, mọi người đều gọi nàng ta là Chí Dân tẩu tẩu.
“Đó là cách nhà ngươi dạy con, lại thương con nên tìm chồng cho chúng đều là người có tài cả.” Một phụ nữ có quan hệ không tệ với nàng ta ở bên cạnh khen một câu.
Trên mặt vợ Chí Dân lộ vẻ đắc ý và tự hào, cười không chút khiêm tốn gì: “Nói đến việc dạy con, ta cũng không sợ xấu hổ nói mấy đứa con gái của ta dù là việc bên ngoài hay việc trong nhà đều có thể làm tốt. Nhất là con gái nhỏ của ta, thêu thùa rất giỏi, bộ vỏ gối uyên ương hí thủy nó thêu được phường thêu trong trấn ra giá một lượng bạc mua về. Bọn họ còn nói tài thêu thùa giỏi như vậy, có bao nhiêu bọn họ mua bấy nhiêu!” Nói xong còn liếc nhìn Liễu thị đầy thâm ý.
Liễu thị chỉ chuyên tâm vào công việc nên không để ý lắm, nhưng Tiểu Thảo đang rửa mặt dưới giàn nho lại nghe thấy. Nàng thầm buồn cười trong lòng, gần đây vận đào hoa của mấy huynh đệ tỷ muội nhà nàng rất vượng, ca ca tuấn tú chững chạc của nàng cũng bị người khác dòm ngó. Nhưng mà nàng nhìn ca ca mình, hình như đối xử với Tuệ Phương tỷ tỷ có chút khang khác đấy! Lúc nào phải tìm cơ hội thăm dò mới được.
Vợ Chí Dân thấy Liễu thị không đáp lời nàng ta thì có chút tức giận trong lòng. Nàng ta là mẹ nhà gái, vốn không nên chủ động nói chuyện này. Nhưng mà Dư gia thật sự quá nổi tiếng, Tiểu Sa là con trai trưởng Dư gia, cũng là một đối tượng tốt.
Tiểu Vân là đứa con nhỏ nhất của nàng ta, trên còn có anh chị, gần như chưa phải làm việc nặng nhọc gì, trừ thêu thùa ra cũng chỉ có thể nấu mấy món ăn đơn giản. Nếu như gả cho gia đình bình thường trong thôn thì vừa phải xuống bếp vừa phải làm việc nhà, nàng ta không nỡ!
Cho nên nàng ta ngấp nghé con trai trưởng của Dư gia. Với tài lực hiện tại của Dư gia, mua hai nha hoàn về làm việc nặng cũng dư sức, nếu như con gái út của nàng ta có thể gả đến đó thì chỉ cần chờ hưởng phúc thôi!
Nàng ta nghĩ như vậy nên tiếp tục nói: “Vợ Đại Hải, hôn sự của Tiểu Sa, ngươi nhất định phải có tính toán rõ ràng! Nó là anh cả trong nhà, trưởng tẩu như mẹ, phải tìm một đối tượng ôn nhu hiền huệ, hào phóng khéo léo, còn phải hiếu thuận nữa. Nếu không mấy đệ đệ muội muội của nó, còn có hai người khi về già, có thể sẽ khổ đó...”
Trong thôn, chuyện có con dâu cưới về nhà ngang ngược không nói lý, đuổi cha mẹ ra khỏi nhà không thèm quan tâm không phải không có, cho nên vợ Chí Dân nói thế cũng không sai.
“Chí Dân tẩu tẩu, ngươi nói thẳng ra là Tiểu Vân nhà ngươi và Tiểu Sa rất hợp nhau đi. Cần gì phải vòng vo như vậy?” Người nói chuyện là người có con gái cũng vừa đến tuổi cập kê, nghe vợ Chí Dân nói như vậy thì có chút không vui. Hóa ra con gái nàng ta hiền huệ hào phóng còn con gái người khác đều chanh chua đanh đá sao?
Chuyện này còn chưa ra đâu với đâu, vợ Chí Dân đương nhiên sẽ không để con gái út mình cưng chiều chịu chút danh tiếng xấu nào. Nàng ta trợn mắt nhìn người phụ nữ kia nói: “Ta chẳng qua chỉ nghĩ quan hệ giữa chồng ta và Đại Hải huynh đệ không tệ, nhắc nhở em dâu một chút mà thôi. Tự nhiên lôi Tiểu Vân nhà ta vào làm gì? Tiểu Vân nhà ta muốn dáng có dáng, muốn tay nghề có tay nghề, tính cách dịu dàng, trước nay chưa từng tranh chấp với ai cả. Đứa con gái ngoan như vậy, ta còn muốn giữ nó ở nhà thêm hai năm nữa đấy!”
Người phụ nữ kia bĩu môi thầm nghĩ: Khuê nữ nhà ngươi đúng là chưa từng tranh chấp với người khác, nhưng mà sao ngươi không nói, khuê nữ ngươi nói một câu với người lạ liền đỏ mặt, nói không thành câu đi? Một đứa con gái nhà nông được nuông chiều như tiểu thư, chưa làm việc nặng bao giờ. Đều là nông dân với nhau, ai sẽ chọn một đại tiểu thư về nuôi báu cô trong nhà chứ.
Đâu có bằng được con gái nàng ta, có sức lực, có thể làm việc ngang đàn ông! Mà nàng ta cũng không nghĩ xem con gái nàng ta dáng người cao lớn thô kệch, nhìn bóng lưng thôi cũng thấy giống đàn ông rồi...
Mấy người phụ nữ làm không biết mệt đều nêu ý kiến cho Liễu thị nghe, nội dung không ngoài “chọn dâu trưởng như thế nào là hợp nhất”.
“Tuệ Phương, đến sớm thế?” Giọng nói của Dư Hàng truyền đến từ cửa lớn, mấy người phụ nữ lập tức im lặng, rướn cổ lên nhìn ra ngoài cổng.
Chỉ thấy trưởng nữ Lưu Tuệ Phương của nhà Lưu Xuyên Trụ xách giỏ trúc nhỏ, cười khanh khách đứng ngoài cửa nói chuyện với con trai lớn của Dư gia.
“Tiểu Sa ca, hôm nay huynh không đi giúp thu hải sản à?” Đôi mắt Lưu Tuệ Phương sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên người có tinh thần phấn chấn đặc trưng của thiếu nữ, dưới ánh mặt trời có chút động lòng người.
Dư Hàng không tự chủ nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng tràn đầy nhu hòa ấm áp: “Việc thu mua hải sản đã chuyển nhượng cho cả nhà đại gia gia rồi. Gần đây ta theo cha bận lo chuyện ruộng dưa.”
“Lại nói, ta còn chưa cảm ơn Tiểu Sa ca đã tặng dưa hấu cho nhà ta đâu, từ trước đến nay ta chưa từng ăn loại quả nào ngọt như vậy!” Đứa trẻ nhà nông không hay ăn vặt, trừ quả trên cây trên đất nhà mình trồng thì rất ít khi chịu chi tiền đi mua những thứ khác, nhất là trái cây đắt dọa chết người!
Ý cười trong giọng nói của Dư Hàng càng đậm hơn: “Muội thích thì tốt! Đào muội muội ta trồng trong hậu viện hai ngày nay là chín rồi, lát nữa muội mang một giỏ về... cho cha mẹ và đệ đệ muội muội của muội ăn thử.”
“Cây đào đó không phải là Tiểu Thảo nói để làm đào ngâm và mứt sao? Huynh lấy quả đào muội ấy trồng, đã được muội ấy đồng ý chưa?” Giọng nói của Lưu Tuệ Phương trong trẻo dễ nghe, tràn ngập vui sướng.
Tiếng cười của Dư Hàng truyền đến: “Muội muội ta đâu phải người hẹp hòi, mấy quả đào thôi mà. Hơn nữa muội cũng là tỷ muội tốt của muội ấy, không cần ta nói thì khi đào chín, muội ấy cũng mang cho muội một ít ăn thử thôi.” Mấy người phụ nữ trong sân ta nhìn ngươi người nhìn ta.
Trong nhà vợ Hải Tinh chỉ có hai tiểu tử mười mấy tuổi, hôn sự của Dư Hàng chẳng liên quan gì đến nàng ta hết. Nàng ta nhìn Liễu thị trêu chọc nói: “Xem ra chúng ta không cần lo lắng cho hôn sự của Tiểu Sa đâu. Nó đã tự chọn ý trung nhân cho mình rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.