Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 390:

Quỹ Họa Tình Vũ

10/12/2022

Ꭰ ội ngũ hơn một trăm người khổng lồ biết bao, lại đa số đều là phụ nữ già yếu và trẻ nhỏ, rộn ràng nhốn nháo theo sát phía sau đội ngũ. Tiếng khóc của trẻ con, tiếng chửi bới của phụ nữ mắng con, tiếng thúc giục hơi hoảng sợ của đàn ông... hòa trộn hỗn độn vào nhau, kinh động đến chim chóc đậu trong rừng, làm chúng rối rít vỗ cánh bay loạn khắp nơi.

Trưởng thôn theo sát phía sau Dư gia quay đầu nhìn thoáng qua đội ngũ hỗn loạn, thật sự không thể nhịn được nữa, lên cao giọng, lớn tiếng mắng: “Đàn ông của mỗi nhà lấy ra dáng vẻ của đàn ông đi! Quản lý tốt vợ con của các ngươi! Nhao nhao ồn ào, là sợ giặc Oa không biết chúng ta đi đâu hả? Nếu như dẫn giặc Oa đến, không ai quan tâm sống chết của các ngươi đâu!”

Lời nói của trưởng thôn nhanh chóng truyền đi trong đội ngũ thôn dân, đội ngũ trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tiếng đứa nhỏ khóc lóc ầm ĩ, cũng lập tức được cha mẹ của chúng vỗ về. Trong đội ngũ truyền đến một âm thanh: “Không phải biệt viện của phủ Tĩnh Vương có mấy chục thị vệ biết võ công sao? Bọn họ sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?”

Trưởng thôn nhìn thoáng qua bọn thị vệ mặt không đổi sắc, cười lạnh một tiếng, nói về phía âm thanh truyền tới: “Ngươi là cái thá gì? Mà bảo thị vệ của Vương phủ đi cứu ngươi? Người ta phải bảo vệ Vương phi nương nương, mặt mũi của ngươi lớn cỡ nào, nâng mình lên cao bằng vị trí của Vương phi nương nương hả? Bớt nói nhảm đi, giữ chút sức mà đi đường đi! Nếu như lề mề bị giặc Oa đuổi kịp, ngươi nghĩ thị vệ đại nhân người ta sẽ ra tay cứu ngươi hay sao?”

Thôn dân gần đó nhìn vẻ mặt lạnh lùng đóng băng của thị vệ, trong lòng không ngừng thấp thỏm. Ai không có mắt vậy, lúc này rồi còn dám đắc tội thị vệ lão gia, nếu mấy người đó trở mặt không cho bọn họ đi theo, núi Tây Sơn lớn như vậy, lạc đường ở trong núi là chuyện nhỏ, nếu xông vào địa bàn của mãnh thú, chỉ sợ không cần cướp biển đuổi tới, lúc đêm đến dã thú cũng có thể xé người thành mảnh vụn rồi!

Dư Tiểu Thảo ở phía trước, nghe thấy giọng nói kia hình như là của Trương thị, trong lòng không ngừng cười nhạt. Ngươi coi mình là mặt trời, trái đất đều phải xoay quanh ngươi à? Muốn thị vệ của Vương phủ bảo vệ ngươi? Vậy mà cũng dám nghĩ! Nằm mơ đi!

Nàng xuyên qua một bụi cỏ cây cao hơn một người, thị vệ bên cạnh nàng không ngừng vung đao kiếm trong tay, cắt đứt bụi cây cản đường, mở ra một con đường cho cỗ kiệu nâng Vương phi. Vì vậy, tốc độ tiến lên phía trước của đội ngũ cũng chậm lại.

Mấy người tụt lại phía sau vẫn tiếc tiền tài vật chất bọn họ mang theo, khó khăn đi vào trong rừng. Đột nhiên, Dư Đại Sơn đi ở sau cùng nghe thấy sau lưng mơ hồ truyền đến tiếng gào thét, nghe cách bọn họ không xa lắm.

Dư Đại Sơn bị dọa sợ đến chân cũng mềm nhũn, gã ném gói đồ vác trên vai xuống đất, liều mạng chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa la: “Giặc Oa đuổi đến rồi, chạy nhanh đi! Giặc Oa đến rồi...” D

Trương thị và Lý thị bị bỏ lại ở phía sao lập tức bối rối. Bọn họ không thể ngờ được, Dư Đại Suởng bình thường rất hiếu thảo rất thương vợ, lại ném một già một yếu bọn họ đi, chỉ lo chạy trốn một mình.

Lý thị phản ứng lại rất nhanh, nàng ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua khu rừng rậm rạp ở sau lưng, dù không thể nhìn thấy bóng dáng của cướp biển, nhưng âm thanh đã rõ ràng đến có thể phân biệt được. Tiếng gào của Dư Đại Sơn khi nãy đã chỉ rõ phương hướng cho đối phương, hàng trăm tên giặc Oa đuổi về phía bên này.

Lý thị học theo dáng vẻ của Dư Đại Sơn, ném mọi thứ trong tay đi, nhẹ người ra trận, bỏ lại Trương thị đang vác cái gùi, thở hồng hộc liều mạng chạy về phía trước. Nàng ta nghĩ, chỉ cần vượt qua nhiều người hơn, nàng ta có thể an toàn hơn một chút.



Trương thị gấp đến mức nước mắt cũng chảy xuống. Trong lòng bà ta lúc này vừa hối vừa hận, hận mình đối xử tử tế với con ruột mấy chục năm, đến lúc nguy hiểm lại ném mẹ già là bà ta đi, một mình chạy trốn; hối vì lúc đầu mình quá tuyệt tình, làm cả nhà Dư Hải tổn thương. Nếu lúc trước bà ta đối xử với cả nhà Dư Hải tốt một chút, dựa vào tính tình lương thiện nhân hậu của Dư Hải, chắc chắn không làm ra chuyện như Dư Đại Sơn. Bây giờ trong những người được bọn thị vệ bảo vệ, sẽ có thêm bà ta.

Trương thị thấy người xung quanh rối rít ném đồ trong tay xuống, không nhìn rõ đường mà chạy tan tác bốn phía. Bà ta cũng không quan tâm quá nhiều, dù sao tiền bạc bà ta đều đã mang bên người, đồ ngoài thân có mạng mới hưởng thụ được! Trương thị ném cái gùi trên lưng xuống đất, chạy bước nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường núi gập ghềnh, cố gắng đuổi theo nhịp bước của đội ngũ. Bà ta không muốn bị bỏ lại, bà ta không muốn trở thành vật hi sinh đầu tiên trên tay giặc Oa.

“Làm sao đây? Giặc Oa đuổi đến rồi! Không thể trơ mặt nhìn bọn chúng làm hại hương thân phụ lão của thôn Đông Sơn chúng ta được!” Dư Hải nghe thấy tiếng lộn xộn ở phía sau đội ngũ, trong lòng không nỡ siết chặt nắm đấm.

Dư Tiểu Thảo nhíu chặt mày, cắn môi một cái, nói với Trịnh Trưởng thị vệ: “Trịnh đội trưởng, dựa vào tốc độ của chúng ta bây giờ, có lẽ chẳng mấy chốc giặc Oa sẽ đuổi kịp.”

Trịnh Trưởng thị vệ rút trường kiếm bên hông ra, gật đầu nói: “Dư cô nương không cần lo lắng, cô nương chỉ phụ trách dẫn đường ở phía trước. Ta dẫn mấy anh em đến phía sau chặn giặc Oa lại, tranh thủ nhiều thời gian rút lui hơn cho các ngươi ...”

Dư Hải xung phong nhận việc: “Ta quen thuộc với mảnh núi rừng này, ta cũng khá thành thạo việc đi săn trong rừng, ta đi cùng với các ngươi!”

Liễu thị nghe vậy bước chân có chút lảo đảo, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, nàng ấy không nhịn được kinh hô một tiếng: “Cha nó à..."

Dư Hải cho nàng ấy một nụ cười trấn an, nói: “Vợ à, đừng lo lắng! Ở trong núi rừng, cái khác không dám khoác lác, nhưng ta vẫn khá thành thạo ẩn nấp và né tránh, nếu như thời cơ không đúng, ta sẽ nhanh chóng rút lui. Yên tâm, ta sẽ không làm việc quá khả năng, trổ tài anh hùng đâu!”

Trịnh Trưởng thị vệ cũng nói theo: “Tẩu tử, tẩu yên tâm! Chỉ cần có ta ở đây, nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn của Dư huynh đệ! Tuy số lượng giặc Oa đông, nhưng bọn chúng giỏi chiến đấu dưới biển, không giỏi chiến đấu trong núi rừng. Chúng ta sẽ không liều mạng với giặc Oa!”

Khuôn mặt Liễu thị trắng bệch, nàng ấy biết chồng đã quyết định đi, nàng ấy có nói gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể gật đầu một cái, dặn dò chàng nghìn vạn lần phải cẩn thận, phải nhớ ở nhà còn có vợ con lớn nhỏ đang đợi chàng chăm sóc nữa!

Lúc này trong lòng Liễu thị cực kỳ đau đớn, con trai lớn một mình đến bến tàu báo tin dưới tình hình nguy hiểm như vậy. Nghe con gái nhỏ nói, phía bến tàu cũng có không ít thuyền của giặc Oa đi về phía đó. Có thể nghĩ đến, bến tàu cũng nguy hiểm giống bên này. Bây giờ, chồng lại biết trên núi có hổ lại vẫn lao vào núi. Sao nàng ấy có thể không lo lắng lo âu được?

Sau khi Dư Hải đi theo Trịnh Trưởng thị vệ rời đi, Anh Đào và quản sự trại heo - Triệu đại nương mỗi người đỡ một bên Liễu thị, đi sát bên cạnh kiệu mềm của Tĩnh Vương phi. Tĩnh Vương phi cũng quay đầu an ủi nàng ấy mấy câu. Trong lòng Tĩnh Vương phi không hề bình tĩnh giống như bề ngoài, nhưng thấy Dư Tiểu Thảo dáng người nho nhỏ như vậy, khi đối mặt với nguy hiểm cũng có thể bình tình kiềm chế, dẫn đường cho mọi người ở phía trước, lòng của bà ấy không hiểu vì sao lại trở nên bình tĩnh.

Dư Tiểu Thảo cũng không yên tâm để cha nàng đi đối mặt với những tên giặc Oa kia. Nhưng mà, giặc Oa đã ngày càng gần, đã không còn đủ thời gian để bọn họ đến chỗ sơn cốc bí ẩn kia nữa rồi. Phải có người tranh thủ thời gian quý giá cho bọn họ, tuy thân thủ của những thị vệ kia tốt, nhưng dù sao cũng không quen thuộc địa thế của núi Tây Sơn bằng cha nàng. Cha ra tay, chắc chắn việc sẽ trồng sung ra vả(1).



(1) Trồng sung ra vả: Kết quả công việc thu được vượt hơn dự tính ban đầu.

Vì đảm bảo sự an toàn của cha, nàng đã phái Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi bảo vệ cha rồi. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, tùy tiện lấy một con ra cũng có thể phân cao thấp với Sói Vương. Đừng thấy bình thường Tiểu Hắc đáng yêu, còn thích đến gần người, một mình đối phó với một con gấu đen cũng không thành vấn đề đâu.

Đội ngũ chậm rãi đi về một hướng, người phía sau không nhịn được chen lên phía trước, đội ngũ vốn rời rạc lại trở nên chật ních. Sau khi Dư Đại Sơn một đường chạy như điên, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thị vệ của Vương phủ rồi, gã cố gắng chen vào trong đám người, dần dần nhích đến gần đám người của Dư gia.

“Đừng cản ta, cho ta đi vào, ta cũng họ Dư, ta là đại ca của Dư Hải!” Dư Đại Sơn bình thường nhìn hiền lành, lúc này lại đỏ cả mắt, cố gắng tranh luận với thị vệ đang ngăn gã, muốn chen vào vòng bảo vệ của bọn thị vệ.

Lúc này Dư lão đầu cũng đang lo lắng cho con trai và cháu trai của ông, nghe thấy tiếng động, ông thả chậm bước chân, đi tới bên cạnh thị vệ ngăn cản Dư Đại Sơn. Dư lão đầu nhìn nhìn ở sau lưng Dư Đại Sơn, sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt ông. Ông thở dài, lắc lắc đầu nói: “Đại Sơn... không ngờ ngươi lại ném mẹ và vợ mình rồi một mình chạy trốn... ngươi... có còn là con người không?”

“Sao ta không phải là người chứ? Hai người bọn họ, một người già một người mập, chỉ có vướng víu mà thôi! Nếu như bị giặc Oa đuổi kịp, ba người bọn ta đều mất mạng! Sao ta không thể chạy trốn trước? Có thể chạy được một người là một người mà!” Hai mắt Dư Đại Sơn đỏ ngầu, cả người dường như đã mất đi lý trí.

Dư Thải Phượng khinh bỉ nhìn gã, nói: “Ngươi xứng mang họ Dư sao? Cái tên bất nhân bất hiếu không bằng súc sinh như ngươi, nhanh nhanh cách xa bọn ta ra chút, đừng làm bẩn mắt bọn ta!”

“Ta làm con trai cho cha ngươi ba mươi năm, mang họ Dư ba mươi năm, một đứa con gái đã xuất giá, có tư cách gì không cho ta mang họ Dư?” Lúc này Dư Đại Sơn gặp người nào là cắn người đó, dáng vẻ bất chấp tất cả.

Dư lão đầu thở dài nói: “Vào thời khắc càng cấp bách, càng có thể nhìn ra tính cách của một người. Nếu bây giờ ngươi có thể dẫn mẹ và vợ ngươi theo, ông già ta ném hết mặt mũi cũng sẽ cầu xin Vương phi nương nương ân chuẩn cho các ngươi vào cùng chúng ta. Nhưng mà... một người ngay cả mẹ mình cũng có thể vứt bỏ, còn có gì đáng để ta cầu xin thay ngươi chứ? Ta nào phải người không biết xấu hổ như vậy!”

Dư lão đầu nhìn chằm chằm gã một lúc, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Vốn tưởng rằng Dư Đại Sơn không giống mẹ nó, thuộc loại trúc xấu mọc măng tốt. Nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ không hổ là mẹ con, trong xương cốt tràn đầy lạnh lùng và cực kỳ ích kỷ! Lắc đầu một cái, ông xoay người rời khỏi, cho dù Dư Đại Sơn kêu gào, cầu xin thế nào, ông cũng không quay đầu lại nữa.

Lại nói tiếp, Dư Hải dẫn Trịnh Trưởng thị vệ và mười thị vệ thân thủ không tầm thường nhanh chóng đi đến phía sau cùng của đội ngũ. Trương thị nhìn thấy chàng, há miệng một cái, cuối cùng không nói gì, bà ta chạy chậm, cố gắng | muốn bắt kịp đội ngũ.

Dư Hải chỉ thản nhiên nhìn bà ta một cái, giống như bà ta là một người qua đường không quen biết. Chàng nhìn địa thế gần đây một chút, nói với Trịnh Trưởng thị vệ trường: “Tình huống khẩn cấp, nghe tiếng động, có lẽ giặc Oa tiên phong mười lăm phút sau sẽ có thể đến đây. Chúng ta bố trí mấy cái bẫy bắt dã thú kiểu lớn trước, đợi bọn chúng mắc câu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook