Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 401:
Quỹ Họa Tình Vũ
11/12/2022
Thời tiết cuối mùa xuân, sớm tối mát mẻ, lúc buổi trưa thì vẫn khá nóng. Thịt heo không thể cất trữ quá lâu, tránh ăn vào đau bụng bị bệnh. Dư Hải được sự đồng ý của Chu Tuấn Dương, đưa hai con heo rừng một lớn một nhỏ trong đó đến cho các thôn dân trong sơn động, còn mổ heo cắt thành miếng nhỏ giúp bọn họ, tiện cho trưởng thôn chia ra.
Thức ăn các thôn dân mang theo đều là món dễ cất giữ, ngoài thịt khô nhà khác mang theo, những người khác cũng chỉ mang lương thực phụ và lương thực loại tốt có thể lót dạ thôi. Bây giờ mỗi nhà đều được chia gần một cân thịt heo rừng, không khỏi thầm cảm kích Quận vương gia và Dư Hải.
Hai năm gần đây, mặc dù cuộc sống của thôn Đông Sơn cũng không tệ lắm, không giống như trước kia, lúc ăn Tết mới có thể nếm được vị thịt, nhưng cũng phải một hai tháng mới mua hai ba lạng thịt về cho bọn nhỏ đỡ thèm. Một cân thịt heo rừng thơm ngon, trên chợ bán cũng gần trăm văn tiền đấy!
Cũng có người lòng tham không đáy, ví dụ như mẹ con Trương thị. Ở trong mắt bọn họ, Dư Hải đi loanh quanh một vòng trong rừng là có thể săn được không ít con mồi, chắc chắn hai ngày nay, người của Dư gia ăn không ít thịt! Mẹ con bọn họ lại chỉ có thể ăn rau dại, trái cây rừng và rễ cỏ, sống còn thê thảm hơn cả năm thiên tai, trong lòng cực kỳ mất cân bằng, sinh ra mấy phần oán hận với cả nhà Dư Hải.
Vào buổi trưa, Dư Tiểu Thảo nấu một nồi thịt xào lớn, lại kho thêm đầu theo và ruột heo. Mặc dù gia vị không được đầy đủ, nhưng có nước linh thạch nên hương vị cũng không tệ lắm. Thịt heo còn dư lại đều được Tiểu Thảo ngâm bằng nước linh thạch, trong sơn động khá mát mẻ, cất trữ một, hai ngày chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng buổi trưa lúc nấu cơm, Dư Tiểu Thảo phát hiện gạo trắng bột mì có thể làm món chính đã sắp thấy đáy rồi. Những người khác đều cực khổ đã quen, không ăn những thứ này vẫn có thể kiên trì được, nhưng từ nhỏ, Vương phi nương nương đã sống trong nhung lụa lớn lên, hai ngày nay thấy cũng hốc hác đi. Sức khỏe của bà ấy vốn đã không tốt lắm, ngủ trên giường đá cứng ngắc trong sơn động cũng không quen, nếu lại ăn không ngon nữa, e rằng sẽ không thể chịu được.
Dư Tiểu Thảo nói chuyện này với Chu Tuấn Dương, phân tích lợi hại trong đó. Dư Hải và Trịnh trưởng thị về cũng ở đây. Chu Tuấn Dương im lặng suy nghĩ trong chốc lát, khẽ nhíu mày nói: “Không cần lo lắng, đêm nay gia vào thôn cướp một ít lương thực đến đây là được! Khoảng chừng ngày mai, trễ nhất là ngày kia, tư binh của Vương phủ sẽ có thể đến, chịu đựng hai ngày này trước rồi nói sau!”
Dư Hải suy nghĩ một lát cũng gật đầu một cái, nói: “Sáng sớm hôm nay, ráng màu đầy trời, lúc chạng vạng tối không chừng sẽ có một trận mưa, chúng ta có thể lợi dụng lợi thế trời mưa, tấn công khiến bọn chúng trở tay không kịp! Trong hầm trú ẩn của nhà chúng ta có lương thực, chỉ là không biết có bị chuyển đi hết hay không!”
Chu Tuấn Dương khẽ gật đầu một cái nói: “Có lẽ không đâu! Tên thủ lĩnh giặc Oa kia và mấy tùy tùng của gã đều vào ở trong trạch viện nhà các ngươi, chắc chắn sẽ không chuyển đồ ăn, đồ dùng đi hết. Tối nay, chúng ta đi tìm thuyền của giặc Oa, tốt nhất là có thể phá nó, đợi đội quân của nhà chúng ta đến, khiến bọn chúng muốn trốn cũng không trốn được!”
Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Muốn đục thuyền của đối phương sao? Cái này ta thành thạo! Kỹ năng bơi lội của ta tốt, bọn tiểu quỷ kia tuyệt đối không phát hiện ra!”
“Không được! Đây là chuyện của nam nhân, một tiểu nha đầu như nàng dính vào làm gì!” Chu Tuấn Dương nhẹ liếc mắt phượng nhìn nàng một cái, bóp chết hy vọng của nàng từ trong nôi.
Dư Tiểu Thảo trợn to đôi mắt, không phục nói: “Bại tướng dưới tay, không có tư cách không cho ta đi!” Ngày bình thường, lúc nàng xuống biển lặn, thỉnh thoảng Chu Tuấn Dương cũng sẽ xuống bơi mấy vòng theo. Kỹ thuật lặn của hắn là được huấn luyện khẩn cấp lúc trước ở phương Tây, đương nhiên không bằng người lớn lên ở biển như Tiểu Thảo. Cho dù Tiểu Thảo không ăn gian, hắn cũng không thể thắng được nàng.
“Thảo Nhi, tài bơi lội của Quận vương gia không tốt, không phải còn có cha sao? Con cứ thành thật ở lại đây, trò truyện giải sầu với Vương phi nương nương. Đây cũng không phải là trò đùa!” Dư Hải và Chu Tuấn Dương đồng lòng nhất trí, cũng không hy vọng con gái dấn thân vào nguy hiểm.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi, tiếp tục ra sức: “Cha, người cũng không tin nữ nhi sao? Người cũng không phải không biết bản lĩnh của nữ nhi, con nín thở trong biển còn lâu hơn cả người nữa! Cho con đi đi, con đảm bảo tất cả đều nghe theo chỉ huy, tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ. Nói không chừng còn có thể giúp được việc đúng không? Cha…”
Nàng biết mình vừa làm nũng, trái tim của cha nàng sẽ mềm nhũn, cho nên tiếng “cha” nhỏ giọng rung rung kéo dài đến bách chuyển thiên hồi kia, đừng nói là Dư Hải, ngay cả trái tim của Chu Tuấn Dương cũng mềm như một vũng nước xuân rồi. Hai thế hệ đàn ông già trẻ liếc mắt nhìn nhau một cái, Chu Tuấn Dương cũng thỏa hiệp: “Nàng đi theo cũng được, đến lúc đó theo sát gia, không được tự tiện quyết định, không được dấn thân vào nguy hiểm, không được...”
“Biết rồi, biết rồi!” Dư Tiểu Thảo mở cờ trong bụng, không kiên nhẫn khoát tay với hắn, làm một cái mặt quỷ thật lớn.
Chu Tuấn Dương: “...”
Đối với cha thì làm nũng giả vờ đáng yêu, đến chỗ gia, một chút xíu dịu dàng, đáng yêu cũng không thấy. Chẳng lẽ ăn chắc gia rồi sao? Hôm nào, nhất định phải để tiểu nha đầu này biết sự lợi hại của gia, tránh sau này làm chồng không uy!
Tiểu Quận vương, ngài nghĩ nhiều rồi! Con đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng, ngài vừa mới cất bước đã muốn phát uy bản lĩnh làm chồng? Cứ từ từ mà đợi đi...
Chạng vạng tối, đúng là có một trận mưa lớn. Bầu trời tối đen như mực, mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi “rào rào rào” trong núi rừng giống như thác nước ào ạc chảy xuống. Chu Tuấn Dương mặc áo tơi được đan lúc chiều, nhìn mưa to như trút nước ngoài động, nói với Dư Tiểu Thảo: “Mưa lớn như vậy, hay là nàng đừng đi, cẩn thận dầm mưa bị bệnh!”
Dư Tiểu Thảo mặc áo tơi cỡ nhỏ, trên đỉnh đầu còn đội một cái nón lá lớn không vừa người. Nghe vậy thì liếc hắn một cái: “Sao lại lật lọng thế hả? Bản cô nương đây quyết tâm muốn đi đục thuyền đấy, ngươi không cho ta đi cùng, không sợ ta trộm chạy tới sao?”
Nghĩ tới hành động không an phận của tiểu nha đầu lúc xưa, cực kỳ có khả năng! Chu Tuấn Dương tỏ vẻ có chút đau đầu, không thể không dặn dò nàng một tiếng: “Nhớ, nhất định phải theo sát gia...”
“Ngươi thật là phiền! Giống như một ông già vậy, bô lô ba la nói mãi không ngừng! Đi, ra khỏi núi rừng cũng phải mất hai tiếng, đừng chậm trễ chính sự!” Dư Tiểu Thảo không chút khách sáo oán giận hắn một trận.
Chu Tuấn Dương bất đắc dĩ ngậm miệng lại, tiểu nha đầu đánh không được mắng không xong, thật sự không có cách nào với nàng!
Dư Tiểu Thảo để đồ lặn ở trong phòng mình, lúc chạy trốn không có mang ra. Chu Tuấn Dương quyết định đến Dư gia chuyển lương thực trước, thuận tiện lấy đồ lặn ra giúp tiểu nha đầu.
Mưa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Lúc đến dưới chân núi, mưa như trút nước đã biến thành mưa nhỏ rả rích. Bóng đêm mù mịt, toàn bộ thôn Đông Sơn bao phủ trong màu mực đen kịt. Chu Tuấn Dương, cha con Dư Hải và mười thị vệ Vương phủ lặng lẽ đến gần nhà cũ Dư gia.
Có lẽ vì mưa như trút nước, giặc Oa ở Dư gia đã ngủ từ lâu! Thủ lĩnh giặc Oa ở trong đông viện của nhà cũ, nơi đó canh phòng khá nghiêm ngặt. Tây viện thì lỏng lẻo hơn rất nhiều, hai tên giặc Oa gác đêm ngáp một cái, ỉu xìu cúi đầu đứng dưới mái hiên. Trong chính phòng và sương phòng vang lên tiếng ngáy rung trời.
Tiếng ngáy này giống như khúc hát ru, một tên giặc Oa trong đó ngáp to một cái, xoa xoa vết nước chảy ra từ khóe mắt, nói với tên giặc Oa còn lại: “Ta dựa vào đây ngủ một lát trước, nhìn cho kỹ nhé, đợi lát nữa sẽ đổi cho ngươi!”
Nói xong, ngồi xuống trên băng ghế dưới mái hiên, dựa vào phòng nhắm hai mắt lại. Một tên giặc Oa khác đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, nghe tiếng mưa rơi rả rích, mí mắt dần trở nên nặng nề, lúc sắp khép lại đột nhiên mở ra, vô thần nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó lại từ từ khép lại... Mấy lần sau, mí mắt của gã ta hoàn toàn rũ xuống.
Ngay trong nháy mắt này, Chu Tuấn Dương và Trịnh trưởng thị vệ mai phục ở gần đó nhanh như chớp chạy qua, mỗi người một tên, bịt miệng của đối phương lại, dùng sức vặn cổ của hai tên giặc Oa! Chu Tuấn Dương thoáng nhìn ra ngoài cửa, cho Trịnh trưởng thị vệ một ánh mắt, hai người chuyển thi thể của giặc Oa đến một nơi bí ẩn - tiểu nha đầu nhà hắn nhát gan, đừng dọa sợ nàng!
Nhà kho ở tây viện của Dư gia đã bị giặc Oa chuyển đi sạch, bên trong truyền tới tiếng ngáy rung trời. Dư Hải ra dấu với bọn họ một cái, ở hậu viện còn có một hầm trú ẩn khá bí mật, bên trong để không ít lương thực, thịt muối và gà khô vịt khô, không biết có bị phát hiện hay không.
Dư Tiểu Thảo đi theo sau lưng Chu Tuấn Dương, rón ra rón rén đi về phía hậu viện nhà mình như kẻ trộm. Một trận mưa như trút nước đã rửa trôi gần hết bùn đất trên tấm ván gỗ nơi cửa vào, lộ ra một góc tấm ván gỗ. Dư Hải dùng sức mở cửa ra, đi xuống theo cầu thang gỗ ở bên trong. Lương thực trong hầm vẫn còn, xách mười mấy bao gạo trắng bột mì lên, lại tiện tay xách mấy con vịt khô gà khô. Trứng gà cũng chất không ít trong giỏ xách.
Lúc đi ra khỏi hầm trú ẩn, bên ngoài đã tạnh mưa. Mười mấy thị vệ mỗi người vác một bao lương thực, một tay khác cũng không rảnh rỗi xách gà khô vịt khô và trứng gà, lặng yên không một tiếng động đi về phía Tây Sơn. Còn bọn giặc Oa của tây viện vẫn còn ngủ như lợn chết.
Bốn người Chu Tuấn Dương, Dư Hải, Dư Tiểu Thảo, Trịnh trưởng thị vệ ở lại. Cửa nguyệt lượng thông giữa đông tây viện đã bị đóng lại rồi, Trịnh trưởng thị vệ nhảy lên đầu tường, mở cửa ra, bốn người bước vào đông viện.
Ánh trăng len lén lộ ra nửa cái đầu từ trong kẽ hở của đám mây, tò mò quan sát bốn người nửa đêm không ngủ này. Dư Tiểu Thảo nương theo ánh trắng lờ mờ nhìn thấy rau xanh trong trạch viện của nhà mình bị đạp đến tan tác vô cùng hỗn loạn, lửa giận trong lòng dâng lên, chỉ hận không thể dùng một bó đuốc đốt sạch mấy tên giặc Oa đáng chết này!
“Đừng khó chịu, đợi binh lính dưới tay gia đến đây, nhất định sẽ giết sạch giặc Oa, trút giận thay nàng!” Chu Tuấn Dương thuận tay kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nắm trọn trong lòng bàn tay. Bàn tay nhỏ này thật là mềm mại, giống như không có xương vậy, làn da mịn màng trên tay giống như ngọc dương chi thượng hạng, nắm trong tay rất thoải mái. Không nỡ buông ra, làm sao đây?
“Khụ khụ!” Dư Hải thấy con gái của mình bị người ta ăn đậu hũ, sao còn quan tâm đối phương là Dương Quận vương hay Âm Quận vương, chân mày nhíu chặt lại, ánh mắt phun lửa nhìn chằm chằm đối phương đang nắm chặt tay con gái chàng, mong muốn trong tay có một con dao, chặt đứt bàn tay của tên háo sắc này ngay tại chỗ.
Dương Quận vương không thể tiếp tục làm chuyện bắt gà trộm chó trước mặt nhạc phụ đại nhân nữa, mặc dù cực kỳ không nỡ, nhưng vẫn mượn lúc Tiểu Thảo hất tay hắn ra mà buông tay. Nếu không, chỉ dựa vào mấy lạng sức của tiểu nha đầu kia, có thể hất hắn ra mới là lạ!
Phòng của Tiểu Thảo và Tiểu Liên ở phía đông chính phòng nhà chính, bên trong liên tục vang lên tiếng ngáy, nghe thấy ít nhất có bảy tám tên giặc Oa đang ngủ.
Thức ăn các thôn dân mang theo đều là món dễ cất giữ, ngoài thịt khô nhà khác mang theo, những người khác cũng chỉ mang lương thực phụ và lương thực loại tốt có thể lót dạ thôi. Bây giờ mỗi nhà đều được chia gần một cân thịt heo rừng, không khỏi thầm cảm kích Quận vương gia và Dư Hải.
Hai năm gần đây, mặc dù cuộc sống của thôn Đông Sơn cũng không tệ lắm, không giống như trước kia, lúc ăn Tết mới có thể nếm được vị thịt, nhưng cũng phải một hai tháng mới mua hai ba lạng thịt về cho bọn nhỏ đỡ thèm. Một cân thịt heo rừng thơm ngon, trên chợ bán cũng gần trăm văn tiền đấy!
Cũng có người lòng tham không đáy, ví dụ như mẹ con Trương thị. Ở trong mắt bọn họ, Dư Hải đi loanh quanh một vòng trong rừng là có thể săn được không ít con mồi, chắc chắn hai ngày nay, người của Dư gia ăn không ít thịt! Mẹ con bọn họ lại chỉ có thể ăn rau dại, trái cây rừng và rễ cỏ, sống còn thê thảm hơn cả năm thiên tai, trong lòng cực kỳ mất cân bằng, sinh ra mấy phần oán hận với cả nhà Dư Hải.
Vào buổi trưa, Dư Tiểu Thảo nấu một nồi thịt xào lớn, lại kho thêm đầu theo và ruột heo. Mặc dù gia vị không được đầy đủ, nhưng có nước linh thạch nên hương vị cũng không tệ lắm. Thịt heo còn dư lại đều được Tiểu Thảo ngâm bằng nước linh thạch, trong sơn động khá mát mẻ, cất trữ một, hai ngày chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng buổi trưa lúc nấu cơm, Dư Tiểu Thảo phát hiện gạo trắng bột mì có thể làm món chính đã sắp thấy đáy rồi. Những người khác đều cực khổ đã quen, không ăn những thứ này vẫn có thể kiên trì được, nhưng từ nhỏ, Vương phi nương nương đã sống trong nhung lụa lớn lên, hai ngày nay thấy cũng hốc hác đi. Sức khỏe của bà ấy vốn đã không tốt lắm, ngủ trên giường đá cứng ngắc trong sơn động cũng không quen, nếu lại ăn không ngon nữa, e rằng sẽ không thể chịu được.
Dư Tiểu Thảo nói chuyện này với Chu Tuấn Dương, phân tích lợi hại trong đó. Dư Hải và Trịnh trưởng thị về cũng ở đây. Chu Tuấn Dương im lặng suy nghĩ trong chốc lát, khẽ nhíu mày nói: “Không cần lo lắng, đêm nay gia vào thôn cướp một ít lương thực đến đây là được! Khoảng chừng ngày mai, trễ nhất là ngày kia, tư binh của Vương phủ sẽ có thể đến, chịu đựng hai ngày này trước rồi nói sau!”
Dư Hải suy nghĩ một lát cũng gật đầu một cái, nói: “Sáng sớm hôm nay, ráng màu đầy trời, lúc chạng vạng tối không chừng sẽ có một trận mưa, chúng ta có thể lợi dụng lợi thế trời mưa, tấn công khiến bọn chúng trở tay không kịp! Trong hầm trú ẩn của nhà chúng ta có lương thực, chỉ là không biết có bị chuyển đi hết hay không!”
Chu Tuấn Dương khẽ gật đầu một cái nói: “Có lẽ không đâu! Tên thủ lĩnh giặc Oa kia và mấy tùy tùng của gã đều vào ở trong trạch viện nhà các ngươi, chắc chắn sẽ không chuyển đồ ăn, đồ dùng đi hết. Tối nay, chúng ta đi tìm thuyền của giặc Oa, tốt nhất là có thể phá nó, đợi đội quân của nhà chúng ta đến, khiến bọn chúng muốn trốn cũng không trốn được!”
Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Muốn đục thuyền của đối phương sao? Cái này ta thành thạo! Kỹ năng bơi lội của ta tốt, bọn tiểu quỷ kia tuyệt đối không phát hiện ra!”
“Không được! Đây là chuyện của nam nhân, một tiểu nha đầu như nàng dính vào làm gì!” Chu Tuấn Dương nhẹ liếc mắt phượng nhìn nàng một cái, bóp chết hy vọng của nàng từ trong nôi.
Dư Tiểu Thảo trợn to đôi mắt, không phục nói: “Bại tướng dưới tay, không có tư cách không cho ta đi!” Ngày bình thường, lúc nàng xuống biển lặn, thỉnh thoảng Chu Tuấn Dương cũng sẽ xuống bơi mấy vòng theo. Kỹ thuật lặn của hắn là được huấn luyện khẩn cấp lúc trước ở phương Tây, đương nhiên không bằng người lớn lên ở biển như Tiểu Thảo. Cho dù Tiểu Thảo không ăn gian, hắn cũng không thể thắng được nàng.
“Thảo Nhi, tài bơi lội của Quận vương gia không tốt, không phải còn có cha sao? Con cứ thành thật ở lại đây, trò truyện giải sầu với Vương phi nương nương. Đây cũng không phải là trò đùa!” Dư Hải và Chu Tuấn Dương đồng lòng nhất trí, cũng không hy vọng con gái dấn thân vào nguy hiểm.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi, tiếp tục ra sức: “Cha, người cũng không tin nữ nhi sao? Người cũng không phải không biết bản lĩnh của nữ nhi, con nín thở trong biển còn lâu hơn cả người nữa! Cho con đi đi, con đảm bảo tất cả đều nghe theo chỉ huy, tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ. Nói không chừng còn có thể giúp được việc đúng không? Cha…”
Nàng biết mình vừa làm nũng, trái tim của cha nàng sẽ mềm nhũn, cho nên tiếng “cha” nhỏ giọng rung rung kéo dài đến bách chuyển thiên hồi kia, đừng nói là Dư Hải, ngay cả trái tim của Chu Tuấn Dương cũng mềm như một vũng nước xuân rồi. Hai thế hệ đàn ông già trẻ liếc mắt nhìn nhau một cái, Chu Tuấn Dương cũng thỏa hiệp: “Nàng đi theo cũng được, đến lúc đó theo sát gia, không được tự tiện quyết định, không được dấn thân vào nguy hiểm, không được...”
“Biết rồi, biết rồi!” Dư Tiểu Thảo mở cờ trong bụng, không kiên nhẫn khoát tay với hắn, làm một cái mặt quỷ thật lớn.
Chu Tuấn Dương: “...”
Đối với cha thì làm nũng giả vờ đáng yêu, đến chỗ gia, một chút xíu dịu dàng, đáng yêu cũng không thấy. Chẳng lẽ ăn chắc gia rồi sao? Hôm nào, nhất định phải để tiểu nha đầu này biết sự lợi hại của gia, tránh sau này làm chồng không uy!
Tiểu Quận vương, ngài nghĩ nhiều rồi! Con đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng, ngài vừa mới cất bước đã muốn phát uy bản lĩnh làm chồng? Cứ từ từ mà đợi đi...
Chạng vạng tối, đúng là có một trận mưa lớn. Bầu trời tối đen như mực, mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi “rào rào rào” trong núi rừng giống như thác nước ào ạc chảy xuống. Chu Tuấn Dương mặc áo tơi được đan lúc chiều, nhìn mưa to như trút nước ngoài động, nói với Dư Tiểu Thảo: “Mưa lớn như vậy, hay là nàng đừng đi, cẩn thận dầm mưa bị bệnh!”
Dư Tiểu Thảo mặc áo tơi cỡ nhỏ, trên đỉnh đầu còn đội một cái nón lá lớn không vừa người. Nghe vậy thì liếc hắn một cái: “Sao lại lật lọng thế hả? Bản cô nương đây quyết tâm muốn đi đục thuyền đấy, ngươi không cho ta đi cùng, không sợ ta trộm chạy tới sao?”
Nghĩ tới hành động không an phận của tiểu nha đầu lúc xưa, cực kỳ có khả năng! Chu Tuấn Dương tỏ vẻ có chút đau đầu, không thể không dặn dò nàng một tiếng: “Nhớ, nhất định phải theo sát gia...”
“Ngươi thật là phiền! Giống như một ông già vậy, bô lô ba la nói mãi không ngừng! Đi, ra khỏi núi rừng cũng phải mất hai tiếng, đừng chậm trễ chính sự!” Dư Tiểu Thảo không chút khách sáo oán giận hắn một trận.
Chu Tuấn Dương bất đắc dĩ ngậm miệng lại, tiểu nha đầu đánh không được mắng không xong, thật sự không có cách nào với nàng!
Dư Tiểu Thảo để đồ lặn ở trong phòng mình, lúc chạy trốn không có mang ra. Chu Tuấn Dương quyết định đến Dư gia chuyển lương thực trước, thuận tiện lấy đồ lặn ra giúp tiểu nha đầu.
Mưa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Lúc đến dưới chân núi, mưa như trút nước đã biến thành mưa nhỏ rả rích. Bóng đêm mù mịt, toàn bộ thôn Đông Sơn bao phủ trong màu mực đen kịt. Chu Tuấn Dương, cha con Dư Hải và mười thị vệ Vương phủ lặng lẽ đến gần nhà cũ Dư gia.
Có lẽ vì mưa như trút nước, giặc Oa ở Dư gia đã ngủ từ lâu! Thủ lĩnh giặc Oa ở trong đông viện của nhà cũ, nơi đó canh phòng khá nghiêm ngặt. Tây viện thì lỏng lẻo hơn rất nhiều, hai tên giặc Oa gác đêm ngáp một cái, ỉu xìu cúi đầu đứng dưới mái hiên. Trong chính phòng và sương phòng vang lên tiếng ngáy rung trời.
Tiếng ngáy này giống như khúc hát ru, một tên giặc Oa trong đó ngáp to một cái, xoa xoa vết nước chảy ra từ khóe mắt, nói với tên giặc Oa còn lại: “Ta dựa vào đây ngủ một lát trước, nhìn cho kỹ nhé, đợi lát nữa sẽ đổi cho ngươi!”
Nói xong, ngồi xuống trên băng ghế dưới mái hiên, dựa vào phòng nhắm hai mắt lại. Một tên giặc Oa khác đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, nghe tiếng mưa rơi rả rích, mí mắt dần trở nên nặng nề, lúc sắp khép lại đột nhiên mở ra, vô thần nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó lại từ từ khép lại... Mấy lần sau, mí mắt của gã ta hoàn toàn rũ xuống.
Ngay trong nháy mắt này, Chu Tuấn Dương và Trịnh trưởng thị vệ mai phục ở gần đó nhanh như chớp chạy qua, mỗi người một tên, bịt miệng của đối phương lại, dùng sức vặn cổ của hai tên giặc Oa! Chu Tuấn Dương thoáng nhìn ra ngoài cửa, cho Trịnh trưởng thị vệ một ánh mắt, hai người chuyển thi thể của giặc Oa đến một nơi bí ẩn - tiểu nha đầu nhà hắn nhát gan, đừng dọa sợ nàng!
Nhà kho ở tây viện của Dư gia đã bị giặc Oa chuyển đi sạch, bên trong truyền tới tiếng ngáy rung trời. Dư Hải ra dấu với bọn họ một cái, ở hậu viện còn có một hầm trú ẩn khá bí mật, bên trong để không ít lương thực, thịt muối và gà khô vịt khô, không biết có bị phát hiện hay không.
Dư Tiểu Thảo đi theo sau lưng Chu Tuấn Dương, rón ra rón rén đi về phía hậu viện nhà mình như kẻ trộm. Một trận mưa như trút nước đã rửa trôi gần hết bùn đất trên tấm ván gỗ nơi cửa vào, lộ ra một góc tấm ván gỗ. Dư Hải dùng sức mở cửa ra, đi xuống theo cầu thang gỗ ở bên trong. Lương thực trong hầm vẫn còn, xách mười mấy bao gạo trắng bột mì lên, lại tiện tay xách mấy con vịt khô gà khô. Trứng gà cũng chất không ít trong giỏ xách.
Lúc đi ra khỏi hầm trú ẩn, bên ngoài đã tạnh mưa. Mười mấy thị vệ mỗi người vác một bao lương thực, một tay khác cũng không rảnh rỗi xách gà khô vịt khô và trứng gà, lặng yên không một tiếng động đi về phía Tây Sơn. Còn bọn giặc Oa của tây viện vẫn còn ngủ như lợn chết.
Bốn người Chu Tuấn Dương, Dư Hải, Dư Tiểu Thảo, Trịnh trưởng thị vệ ở lại. Cửa nguyệt lượng thông giữa đông tây viện đã bị đóng lại rồi, Trịnh trưởng thị vệ nhảy lên đầu tường, mở cửa ra, bốn người bước vào đông viện.
Ánh trăng len lén lộ ra nửa cái đầu từ trong kẽ hở của đám mây, tò mò quan sát bốn người nửa đêm không ngủ này. Dư Tiểu Thảo nương theo ánh trắng lờ mờ nhìn thấy rau xanh trong trạch viện của nhà mình bị đạp đến tan tác vô cùng hỗn loạn, lửa giận trong lòng dâng lên, chỉ hận không thể dùng một bó đuốc đốt sạch mấy tên giặc Oa đáng chết này!
“Đừng khó chịu, đợi binh lính dưới tay gia đến đây, nhất định sẽ giết sạch giặc Oa, trút giận thay nàng!” Chu Tuấn Dương thuận tay kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nắm trọn trong lòng bàn tay. Bàn tay nhỏ này thật là mềm mại, giống như không có xương vậy, làn da mịn màng trên tay giống như ngọc dương chi thượng hạng, nắm trong tay rất thoải mái. Không nỡ buông ra, làm sao đây?
“Khụ khụ!” Dư Hải thấy con gái của mình bị người ta ăn đậu hũ, sao còn quan tâm đối phương là Dương Quận vương hay Âm Quận vương, chân mày nhíu chặt lại, ánh mắt phun lửa nhìn chằm chằm đối phương đang nắm chặt tay con gái chàng, mong muốn trong tay có một con dao, chặt đứt bàn tay của tên háo sắc này ngay tại chỗ.
Dương Quận vương không thể tiếp tục làm chuyện bắt gà trộm chó trước mặt nhạc phụ đại nhân nữa, mặc dù cực kỳ không nỡ, nhưng vẫn mượn lúc Tiểu Thảo hất tay hắn ra mà buông tay. Nếu không, chỉ dựa vào mấy lạng sức của tiểu nha đầu kia, có thể hất hắn ra mới là lạ!
Phòng của Tiểu Thảo và Tiểu Liên ở phía đông chính phòng nhà chính, bên trong liên tục vang lên tiếng ngáy, nghe thấy ít nhất có bảy tám tên giặc Oa đang ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.