Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 407:
Quỹ Họa Tình Vũ
12/12/2022
Cũng may thôn Tây Sơn cách biển khá xa, hơn nữa ở giữa còn có ngọn núi Tây Sơn nữa, giặc Oa không đánh tới bên này. Chờ sau khi Dư gia đưa tin giặc Oa đã bị tiêu diệt sang bên này thì ngày hôm sau Liễu Tồn Kim bèn dẫn theo hai người con trai, kéo một xe lương thực và đồ dùng đến.
Nhà của Dư gia là bị người khác phá sập, nhiều thứ khác lại không bị hỏng hóc gì, nhặt nhạnh ra là có thể dùng tiếp. Nhưng lại bị tên đàn ông phá sản nào đó hô hào đóng góp cho một vài gia đình khó khăn trong thôn, bây giờ đồ dùng hàng ngày trong Triệu gia đều là bọn họ mua mới. Lương thực trong hầm trú ẩn, trừ bỏ đêm mưa hôm đó mang đi một ít thì số còn lại cũng đủ để bọn họ dùng trong vài ngày.
Lương thực và vật phẩm ông ngoại và cậu đưa đến đều bộc lộ sự quan tâm và tình thân của bọn họ, đương nhiên không thể để bọn họ lại kéo về được. Dư Hải dẫn hai anh vợ chuyển đồ đạc khá lâu mới dời hết cả xe ngựa đồ đến giữa sườn núi. Ở giữa sườn núi có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt, chọn mua đồ đạc đều là mất công lên lên xuống xuống khuân vác, đúng là rất tốn sức.
“Nhà con cũng bị giặc Oa phá sập? Ôi! Bọn giặc Oa đáng chết này, đúng là không có nhân tính mà, không những cướp đồ mà còn đốt nhà nữa!” Liễu Tồn Kim lau mồ hôi trên mặt, nhận nước trà cháu gái ngoại bưng đến, uống ừng ực. Nước trà nhà cháu gái uống ngon thật, hương vị còn ngon hơn cả bình trà bán mấy lượng bạc trong quán trà nữa.
Liễu thị thở dài nói: “Đâu chỉ cướp đồ, đốt nhà? Còn giết người đó! Người ở thôn bên cạnh không tin lời Trang Tiểu Mạc nói, trừ năm, sáu nhà khác và Tiểu Mạc trốn trong núi ra thì những người khác đều bị giặc Oa giết chết. Thi thể treo trên cây to ngoài cửa thôn, dãi nắng dầm mưa, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi thối, thảm lắm! Bây giờ, thôn đó không thể ở được nữa, sợ xảy ra ôn dịch!”
Liễu Tồn Kim vừa nghe vậy thì vô cùng vui mừng: “Cũng may ngày đó nha đầu Tiểu Thảo ra biển bơi phát hiện đoàn thuyền của giặc Oa nên trở về báo tin, nếu không thì...”
“Còn không phải sao! Trưởng thôn và các thôn dân trong thôn cũng nói vậy, nói Tiểu Thảo nhà chúng ta là ân nhân cứu mạng cả thôn! Nếu như không phải có con và cha con bé can ngăn thì có người còn muốn lập bài vị trường sinh cho con bé nữa!” Trong giọng nói của Liễu thị ẩn chứa mấy phần tự hào.
“Ông ngoại, còn có người nói Nhị tỷ con là Thiện Tài đồng tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát đầu thai chuyển thế, cho nên liên tục nghĩ ra những cách kiếm tiền khác nhau, bây giờ còn cứu mọi người nữa. Ngay cả chuyện lúc Nhị tỷ còn bé bệnh tật ốm yếu cũng bị thổi phồng thành phàm thai khó mà tiếp nhận linh hồn của tiên đồng. Người nói xem có buồn cười hay không chứ?” Tiểu Thạch Đầu tiến lại gần, chuyển ghế sang ngồi cạnh ông nội, nghe bọn họ kể chuyện nhà cũng góp lời cho vui.
Liễu thị cười sờ cái đầu nhỏ đã lớn hơn một chút của cậu bé: “Đi đi đi! Nói linh tinh cái gì đó? Người ta nói bậy bạ con đừng nghe làm gì!”
“Muội muội, huynh cảm thấy mọi người nói rất đúng! Tiểu Thảo có lớn lắm đâu mà có thế nấu được nhiều món ăn ngon, lại còn nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền như vậy rồi, ngay cả người thân chúng ta cũng được hưởng ké!” Liễu Phái cười ha hả uống nước trà, phụ họa Tiểu Thạch Đầu.
Ở trong lòng Tiểu Thạch Đầu, không có chuyện gì mà Nhị tỷ cậu bé không làm được hết, cậu bé gật đầu liên tục nói: “Con cũng cảm thấy Nhị tỷ là tiểu tiên nữ chuyển thế, hơn nữa còn là tiểu tiên nữ rất lợi hại nữa…”
Liễu Phái trêu chọc cậu bé: “Nhị tỷ con là tiểu tiên nữ chuyển thế, vậy Thạch Đầu con là sao Văn Khúc chuyển thế còn gì! Còn nhỏ tuổi như vậy đã thi đỗ Tú tài, lại còn là Lẫm sinh nữa. Tương lai có phải muốn thi đỗ Trạng nguyên không vậy?”
Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt nói: “Là do tiên sinh biết cách dạy con… Hơn nữa, muốn thi đỗ Trạng nguyên đâu có dễ như vậy? Viện trưởng nói chỉ cần con cố gắng thì có được vị trí đệ nhất giáp chắc chắn không thành vấn đề. Bét nhất cũng có thể vào tốp đầu đệ nhị giáp(1)!”
(1) Ba mức độ trong kỳ thi hội và thi đình, gồm có đệ nhất giáp là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa, đệ nhị giáp là Hoàng giáp, và đệ tam giáp là Tiến sĩ.
Dù sao cậu bé cũng còn nhỏ tuổi, không giữ được chuyện trong lòng, vô cùng đắc ý nói với mọi người đánh giá của sư phụ cậu bé về mình. Nay lại được ông ngoại và cữu cữu khen ngợi, cậu bé có chút xấu hổ, vội chạy vào trong bếp xem Nhị tỷ nấu cơm.
Liều Tồn Kim cười vui vẻ nói: “Thấy các con không sao ta cuối cùng cũng yên tâm rồi! Ban đầu con gả đến Dư gia ta không đồng ý, có câu nói có mẹ kế thì có cha kế. Mấy năm đó con chịu khổ nhiều như vậy, lại thêm đám cháu ngoại gầy nhòm vàng vọt, ta và mẹ con rất đau lòng. Khi đó nhà cũng khó khăn, ta không thể giúp gì cho con. Cũng may cuối cùng các con cũng ra ở riêng, con rể là người có năng lực, bọn nhỏ cũng rất nghe lời. Nhìn các con sống tốt như vậy, ta và mẹ con cũng yên tâm.”
Liễu Tồn Kim thương đứa con gái út này nhất, ông vốn muốn tìm một nhà biết gốc biết gác ở trong thôn cho con gái, có ông và ba người anh làm chỗ dựa, con gái út nhất định không phải chịu khổ sở gì. Ai ngờ rằng lại bị Dư Hải ở thôn Đông Sơn hớt tay trên.
Bà mối cật lực tâng bốc chàng, nói chàng là tay đánh cá giỏi, còn biết săn thú phụ vào sinh hoạt gia đình, có căn nhà năm gian mới xây xong, tính tình trung hậu… Điều duy nhất bà mối không nói là chàng có một bà mẹ kế ích kỷ hà khắc và ác độc. Nếu như từ đầu ông phản đối đến cùng thì con gái yêu của ông đã không phải chịu khổ nhiều năm như vậy!
Khóe mắt Liễu thị phiếm hồng, nàng ấy kéo bàn tay chai sạn của ông, nhẹ nhàng lắc đầu giống như một tiểu cô nương, nàng ấy nói: “Cha, nữ nhi bất hiếu, khiến người phải lo lắng!”
“Nha đầu ngốc! Con sống tốt chính là báo đáp lớn nhất dành cho cha mẹ rồi! Mau lau nước mắt đi, đừng để bọn nhỏ thấy.” Liễu Tồn Kim vỗ tay con gái, tiếp tục nói: “Ta thấy nhà cũ của con xây lại rộng hơn, cha biết con không thiếu tiền bạc nên cũng không nói chuyện này. Ta và các ca ca con ở nhà cũng không có việc gì làm, ở lại giúp đỡ con mấy ngày vậy.”
Liễu thị dùng mu bàn tay lau nước mắt, lắc đầu nói: “Cha, lần xây lại nhà này là Quận vương gia mời thợ xây nhà có kinh nghiệm trên thị trấn xuống làm, dù là cha bọn nhỏ cũng không xen vào làm được. Người đã lớn tuổi rồi, về sau những chuyện cần nhiều sức lực thế này cứ giao cho các ca ca là được…”
“Đừng nhìn ta đã hơn năm mươi tuổi chứ vẫn còn khỏe mạnh lắm đó, làm ruộng, nhị ca con còn không giỏi bằng ta đâu. Sau này trong nhà có việc không làm được thì cứ nói! Ta là cha con, chúng nó là ca ca ruột của con, đừng có xem chúng ta như người ngoài!” Liễu Tồn Kim biết bây giờ con gái út sống quá tốt, nhưng người làm cha như ông vẫn luôn không yên tâm, chuyện gì cũng muốn giúp đỡ. Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ mà!
Liễu Phái cũng gật đầu liên tục nói: “Cha nói đúng! Chúng ta là huynh muội ruột, gãy cốt hãy còn liền gân, có chuyện gì cứ mở miệng!”
Năm nay tất cả đất của Dư gia ở thôn Đông Sơn đều dùng để trồng dưa hấu hết rồi. Hai anh em Liễu Phái và Liễu Hán thuê cửa hàng ở Phủ thành, một người vận chuyển dưa hấu giữa thôn Đông Sơn và Phủ thành, một người ở cửa hàng bán dưa hấu. Hơn một tháng đã kiếm được ba bốn trăm lượng bạc!
Hắn ta vốn định bàn bạc với nhị đệ, mua cửa hàng đó rồi chờ sang năm em rể mở rộng đất trồng trọt rau củ trưởng thành sớm rồi hắn ta sẽ nhập hàng từ bên đó biến, nơi này thành cửa hàng rau. Ai biết vợ của lão Nhị đầu óc nông cạn, không muốn chi năm trăm lượng bạc mua cửa hàng, sợ bị lỗ số bạc mấy năm này kiếm được.
Lúc ấy trong tay hắn ta chỉ có chưa tới bảy, tám trăm lượng, chủ nhân cửa hàng đó ra giá một nghìn hai trăm lượng, vất vả lắm mới mặc cả được ngần đó. Nhưng mà hắn ta không có đủ bạc, em rể không nói hai lời lập tức cho hắn ta vay năm trăm lượng bạc, để hắn ta sang tên cửa hàng trước. Tiền bạc thì sau này hắn ta làm ăn khấm khá hơn sẽ kiếm tiền trả lại cũng không muộn!
Bây giờ đã mua được cửa hàng, mẹ bọn nhỏ nhập một ít đồ kho từ tiệm đồ kho của Tiểu Thảo, mỗi ngày đều kiếm được mấy trăm văn tiền đến một lượng bạc vào túi, cứ như vậy thì cho dù không bán rau, chậm nhất là bốn năm có thể hoàn lại số tiền đã mua cửa hàng.
Vợ em trai hắn ta vừa nghe vậy thì đã hối hận không thôi, la hét muốn làm ăn chung. Sao không nói từ sớm đi? Sợ lỗ vốn không chịu chi bạc, thấy người ta kiếm được tiền thì muốn thò chân sang. Ai mà quen được cái tính xấu của ả chứ? Cha hắn ta nổi cơn thịnh nộ, sau đó mẹ hắn ta cũng nói ả một trận, ả mới ngoan ngoãn hơn.
Nhưng mà hắn ta vô cùng cảm kích em rể đã ra tay giúp đỡ lúc khó khăn. Người một nhà không biết làm sao để cảm ơn, hắn ta cũng không thể không nhớ kỹ phần ân tình này, tương lai có cơ hội hắn ta nhất định sẽ hoàn lại phần nhân tình này.
Liễu Hán là một người ăn nói vụng về, cũng không thích nói chuyện mà lúc này cũng lên tiếng: “Muội muội, nếu cần giúp đỡ thì cứ bảo nhị ca. Cái khác nhị ca không có, nhưng một thân sức lực này thì luôn sẵn sàng.”
Sự giúp đỡ của cả nhà em gái với gia đình mình, tuy Liễu Hán không nói ra miệng nhưng lại hiểu rõ trong lòng. Vợ hắn ta được Dư Tiểu Thảo giới thiệu đến làm thợ ở xưởng của Chu gia, một tháng cũng kiếm được một, hai lượng bạc tiền công, thỉnh thoảng còn có thể mang ít miến, trứng muối coi như phúc lợi về nhà, khiến mấy người phụ nữ ở trong thôn hâm mộ không thôi. Người anh nông dân như hắn chỉ biết làm ruộng, đi theo đại ca cùng bán dưa hấu, hai, ba năm qua cũng kiếm được mấy trăm lượng bạc, đây là chuyện trước kia hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ!
Tuy là vì liên quan tới vợ mà không thể góp chung tiền mua cửa hàng với anh trai nhưng mà hắn ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị dùng số bạc đó mua đất. Mình có thể tự trồng thì tự trồng thôi, không thể trồng thì cho người khác thuê, hàng năm cũng có chút thu nhập. Nếu như không có một nhà em gái em rể, đại gia đình già trẻ của hắn ta vẫn còn phải sống nhờ vào mấy mẫu đất kia, cuộc sống vẫn rất túng thiếu! Ngay cả người vợ keo kiệt của hắn ta cũng rất cảm kích cả nhà em gái.
Liễu thị thấy cha và hai người anh thật lòng thật dạ muốn giúp mình thì vô cùng cảm động. Bây giờ cuộc sống ở nhà mẹ nàng ấy cũng ngày càng tốt hơn, ngay cả anh út lúc xây cảng khẩu cũng kiếm được không ít tiền. Lần này nhà nàng xây nhà, anh út không nói hai lời liền thu dọn công cụ đến giúp đỡ. Bây giờ trên công trường căn bản không cần người Dư gia trông coi, một mình anh út là đủ rồi. Có thợ xây nhà dày dặn kinh nghiệm như anh trai, ai cũng đừng hòng lười biếng, cũng đừng nghĩ đến chuyện cắt xén nguyên vật liệu lừa bịp người khác. Việc này khiến cho bọn họ vốn bận túi bụi cũng nhẹ tay hơn không ít.
Ba cha con Liễu gia nhìn đi nhìn lại cũng không thấy chuyện gì bọn họ giúp được, ăn xong cơm trưa bèn trở về. Liễu thị muốn giữ cha ở lại trong nhà mấy ngày cũng bị ông từ chối: “Bây giờ nhà con đang nhiều việc, ta không ở đây thêm phiền phức cho con. Chờ khi các con xây xong nhà ta sẽ dẫn mẹ con, ca ca và tẩu tử đến hâm nồi nhóm bếp cho con! Đến lúc đó nếu như không có việc gì khác thì ta và mẹ con sẽ ở lại mấy ngày.”
Liễu thị thấy cha nàng ấy đã nói vậy rồi thì không nài nỉ nữa, tiễn cha và các anh xuống núi, nhìn bọn họ rời khỏi thôn mới lưu luyến trở về.
Nhà của Dư gia là bị người khác phá sập, nhiều thứ khác lại không bị hỏng hóc gì, nhặt nhạnh ra là có thể dùng tiếp. Nhưng lại bị tên đàn ông phá sản nào đó hô hào đóng góp cho một vài gia đình khó khăn trong thôn, bây giờ đồ dùng hàng ngày trong Triệu gia đều là bọn họ mua mới. Lương thực trong hầm trú ẩn, trừ bỏ đêm mưa hôm đó mang đi một ít thì số còn lại cũng đủ để bọn họ dùng trong vài ngày.
Lương thực và vật phẩm ông ngoại và cậu đưa đến đều bộc lộ sự quan tâm và tình thân của bọn họ, đương nhiên không thể để bọn họ lại kéo về được. Dư Hải dẫn hai anh vợ chuyển đồ đạc khá lâu mới dời hết cả xe ngựa đồ đến giữa sườn núi. Ở giữa sườn núi có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt, chọn mua đồ đạc đều là mất công lên lên xuống xuống khuân vác, đúng là rất tốn sức.
“Nhà con cũng bị giặc Oa phá sập? Ôi! Bọn giặc Oa đáng chết này, đúng là không có nhân tính mà, không những cướp đồ mà còn đốt nhà nữa!” Liễu Tồn Kim lau mồ hôi trên mặt, nhận nước trà cháu gái ngoại bưng đến, uống ừng ực. Nước trà nhà cháu gái uống ngon thật, hương vị còn ngon hơn cả bình trà bán mấy lượng bạc trong quán trà nữa.
Liễu thị thở dài nói: “Đâu chỉ cướp đồ, đốt nhà? Còn giết người đó! Người ở thôn bên cạnh không tin lời Trang Tiểu Mạc nói, trừ năm, sáu nhà khác và Tiểu Mạc trốn trong núi ra thì những người khác đều bị giặc Oa giết chết. Thi thể treo trên cây to ngoài cửa thôn, dãi nắng dầm mưa, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi thối, thảm lắm! Bây giờ, thôn đó không thể ở được nữa, sợ xảy ra ôn dịch!”
Liễu Tồn Kim vừa nghe vậy thì vô cùng vui mừng: “Cũng may ngày đó nha đầu Tiểu Thảo ra biển bơi phát hiện đoàn thuyền của giặc Oa nên trở về báo tin, nếu không thì...”
“Còn không phải sao! Trưởng thôn và các thôn dân trong thôn cũng nói vậy, nói Tiểu Thảo nhà chúng ta là ân nhân cứu mạng cả thôn! Nếu như không phải có con và cha con bé can ngăn thì có người còn muốn lập bài vị trường sinh cho con bé nữa!” Trong giọng nói của Liễu thị ẩn chứa mấy phần tự hào.
“Ông ngoại, còn có người nói Nhị tỷ con là Thiện Tài đồng tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát đầu thai chuyển thế, cho nên liên tục nghĩ ra những cách kiếm tiền khác nhau, bây giờ còn cứu mọi người nữa. Ngay cả chuyện lúc Nhị tỷ còn bé bệnh tật ốm yếu cũng bị thổi phồng thành phàm thai khó mà tiếp nhận linh hồn của tiên đồng. Người nói xem có buồn cười hay không chứ?” Tiểu Thạch Đầu tiến lại gần, chuyển ghế sang ngồi cạnh ông nội, nghe bọn họ kể chuyện nhà cũng góp lời cho vui.
Liễu thị cười sờ cái đầu nhỏ đã lớn hơn một chút của cậu bé: “Đi đi đi! Nói linh tinh cái gì đó? Người ta nói bậy bạ con đừng nghe làm gì!”
“Muội muội, huynh cảm thấy mọi người nói rất đúng! Tiểu Thảo có lớn lắm đâu mà có thế nấu được nhiều món ăn ngon, lại còn nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền như vậy rồi, ngay cả người thân chúng ta cũng được hưởng ké!” Liễu Phái cười ha hả uống nước trà, phụ họa Tiểu Thạch Đầu.
Ở trong lòng Tiểu Thạch Đầu, không có chuyện gì mà Nhị tỷ cậu bé không làm được hết, cậu bé gật đầu liên tục nói: “Con cũng cảm thấy Nhị tỷ là tiểu tiên nữ chuyển thế, hơn nữa còn là tiểu tiên nữ rất lợi hại nữa…”
Liễu Phái trêu chọc cậu bé: “Nhị tỷ con là tiểu tiên nữ chuyển thế, vậy Thạch Đầu con là sao Văn Khúc chuyển thế còn gì! Còn nhỏ tuổi như vậy đã thi đỗ Tú tài, lại còn là Lẫm sinh nữa. Tương lai có phải muốn thi đỗ Trạng nguyên không vậy?”
Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt nói: “Là do tiên sinh biết cách dạy con… Hơn nữa, muốn thi đỗ Trạng nguyên đâu có dễ như vậy? Viện trưởng nói chỉ cần con cố gắng thì có được vị trí đệ nhất giáp chắc chắn không thành vấn đề. Bét nhất cũng có thể vào tốp đầu đệ nhị giáp(1)!”
(1) Ba mức độ trong kỳ thi hội và thi đình, gồm có đệ nhất giáp là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa, đệ nhị giáp là Hoàng giáp, và đệ tam giáp là Tiến sĩ.
Dù sao cậu bé cũng còn nhỏ tuổi, không giữ được chuyện trong lòng, vô cùng đắc ý nói với mọi người đánh giá của sư phụ cậu bé về mình. Nay lại được ông ngoại và cữu cữu khen ngợi, cậu bé có chút xấu hổ, vội chạy vào trong bếp xem Nhị tỷ nấu cơm.
Liều Tồn Kim cười vui vẻ nói: “Thấy các con không sao ta cuối cùng cũng yên tâm rồi! Ban đầu con gả đến Dư gia ta không đồng ý, có câu nói có mẹ kế thì có cha kế. Mấy năm đó con chịu khổ nhiều như vậy, lại thêm đám cháu ngoại gầy nhòm vàng vọt, ta và mẹ con rất đau lòng. Khi đó nhà cũng khó khăn, ta không thể giúp gì cho con. Cũng may cuối cùng các con cũng ra ở riêng, con rể là người có năng lực, bọn nhỏ cũng rất nghe lời. Nhìn các con sống tốt như vậy, ta và mẹ con cũng yên tâm.”
Liễu Tồn Kim thương đứa con gái út này nhất, ông vốn muốn tìm một nhà biết gốc biết gác ở trong thôn cho con gái, có ông và ba người anh làm chỗ dựa, con gái út nhất định không phải chịu khổ sở gì. Ai ngờ rằng lại bị Dư Hải ở thôn Đông Sơn hớt tay trên.
Bà mối cật lực tâng bốc chàng, nói chàng là tay đánh cá giỏi, còn biết săn thú phụ vào sinh hoạt gia đình, có căn nhà năm gian mới xây xong, tính tình trung hậu… Điều duy nhất bà mối không nói là chàng có một bà mẹ kế ích kỷ hà khắc và ác độc. Nếu như từ đầu ông phản đối đến cùng thì con gái yêu của ông đã không phải chịu khổ nhiều năm như vậy!
Khóe mắt Liễu thị phiếm hồng, nàng ấy kéo bàn tay chai sạn của ông, nhẹ nhàng lắc đầu giống như một tiểu cô nương, nàng ấy nói: “Cha, nữ nhi bất hiếu, khiến người phải lo lắng!”
“Nha đầu ngốc! Con sống tốt chính là báo đáp lớn nhất dành cho cha mẹ rồi! Mau lau nước mắt đi, đừng để bọn nhỏ thấy.” Liễu Tồn Kim vỗ tay con gái, tiếp tục nói: “Ta thấy nhà cũ của con xây lại rộng hơn, cha biết con không thiếu tiền bạc nên cũng không nói chuyện này. Ta và các ca ca con ở nhà cũng không có việc gì làm, ở lại giúp đỡ con mấy ngày vậy.”
Liễu thị dùng mu bàn tay lau nước mắt, lắc đầu nói: “Cha, lần xây lại nhà này là Quận vương gia mời thợ xây nhà có kinh nghiệm trên thị trấn xuống làm, dù là cha bọn nhỏ cũng không xen vào làm được. Người đã lớn tuổi rồi, về sau những chuyện cần nhiều sức lực thế này cứ giao cho các ca ca là được…”
“Đừng nhìn ta đã hơn năm mươi tuổi chứ vẫn còn khỏe mạnh lắm đó, làm ruộng, nhị ca con còn không giỏi bằng ta đâu. Sau này trong nhà có việc không làm được thì cứ nói! Ta là cha con, chúng nó là ca ca ruột của con, đừng có xem chúng ta như người ngoài!” Liễu Tồn Kim biết bây giờ con gái út sống quá tốt, nhưng người làm cha như ông vẫn luôn không yên tâm, chuyện gì cũng muốn giúp đỡ. Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ mà!
Liễu Phái cũng gật đầu liên tục nói: “Cha nói đúng! Chúng ta là huynh muội ruột, gãy cốt hãy còn liền gân, có chuyện gì cứ mở miệng!”
Năm nay tất cả đất của Dư gia ở thôn Đông Sơn đều dùng để trồng dưa hấu hết rồi. Hai anh em Liễu Phái và Liễu Hán thuê cửa hàng ở Phủ thành, một người vận chuyển dưa hấu giữa thôn Đông Sơn và Phủ thành, một người ở cửa hàng bán dưa hấu. Hơn một tháng đã kiếm được ba bốn trăm lượng bạc!
Hắn ta vốn định bàn bạc với nhị đệ, mua cửa hàng đó rồi chờ sang năm em rể mở rộng đất trồng trọt rau củ trưởng thành sớm rồi hắn ta sẽ nhập hàng từ bên đó biến, nơi này thành cửa hàng rau. Ai biết vợ của lão Nhị đầu óc nông cạn, không muốn chi năm trăm lượng bạc mua cửa hàng, sợ bị lỗ số bạc mấy năm này kiếm được.
Lúc ấy trong tay hắn ta chỉ có chưa tới bảy, tám trăm lượng, chủ nhân cửa hàng đó ra giá một nghìn hai trăm lượng, vất vả lắm mới mặc cả được ngần đó. Nhưng mà hắn ta không có đủ bạc, em rể không nói hai lời lập tức cho hắn ta vay năm trăm lượng bạc, để hắn ta sang tên cửa hàng trước. Tiền bạc thì sau này hắn ta làm ăn khấm khá hơn sẽ kiếm tiền trả lại cũng không muộn!
Bây giờ đã mua được cửa hàng, mẹ bọn nhỏ nhập một ít đồ kho từ tiệm đồ kho của Tiểu Thảo, mỗi ngày đều kiếm được mấy trăm văn tiền đến một lượng bạc vào túi, cứ như vậy thì cho dù không bán rau, chậm nhất là bốn năm có thể hoàn lại số tiền đã mua cửa hàng.
Vợ em trai hắn ta vừa nghe vậy thì đã hối hận không thôi, la hét muốn làm ăn chung. Sao không nói từ sớm đi? Sợ lỗ vốn không chịu chi bạc, thấy người ta kiếm được tiền thì muốn thò chân sang. Ai mà quen được cái tính xấu của ả chứ? Cha hắn ta nổi cơn thịnh nộ, sau đó mẹ hắn ta cũng nói ả một trận, ả mới ngoan ngoãn hơn.
Nhưng mà hắn ta vô cùng cảm kích em rể đã ra tay giúp đỡ lúc khó khăn. Người một nhà không biết làm sao để cảm ơn, hắn ta cũng không thể không nhớ kỹ phần ân tình này, tương lai có cơ hội hắn ta nhất định sẽ hoàn lại phần nhân tình này.
Liễu Hán là một người ăn nói vụng về, cũng không thích nói chuyện mà lúc này cũng lên tiếng: “Muội muội, nếu cần giúp đỡ thì cứ bảo nhị ca. Cái khác nhị ca không có, nhưng một thân sức lực này thì luôn sẵn sàng.”
Sự giúp đỡ của cả nhà em gái với gia đình mình, tuy Liễu Hán không nói ra miệng nhưng lại hiểu rõ trong lòng. Vợ hắn ta được Dư Tiểu Thảo giới thiệu đến làm thợ ở xưởng của Chu gia, một tháng cũng kiếm được một, hai lượng bạc tiền công, thỉnh thoảng còn có thể mang ít miến, trứng muối coi như phúc lợi về nhà, khiến mấy người phụ nữ ở trong thôn hâm mộ không thôi. Người anh nông dân như hắn chỉ biết làm ruộng, đi theo đại ca cùng bán dưa hấu, hai, ba năm qua cũng kiếm được mấy trăm lượng bạc, đây là chuyện trước kia hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ!
Tuy là vì liên quan tới vợ mà không thể góp chung tiền mua cửa hàng với anh trai nhưng mà hắn ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị dùng số bạc đó mua đất. Mình có thể tự trồng thì tự trồng thôi, không thể trồng thì cho người khác thuê, hàng năm cũng có chút thu nhập. Nếu như không có một nhà em gái em rể, đại gia đình già trẻ của hắn ta vẫn còn phải sống nhờ vào mấy mẫu đất kia, cuộc sống vẫn rất túng thiếu! Ngay cả người vợ keo kiệt của hắn ta cũng rất cảm kích cả nhà em gái.
Liễu thị thấy cha và hai người anh thật lòng thật dạ muốn giúp mình thì vô cùng cảm động. Bây giờ cuộc sống ở nhà mẹ nàng ấy cũng ngày càng tốt hơn, ngay cả anh út lúc xây cảng khẩu cũng kiếm được không ít tiền. Lần này nhà nàng xây nhà, anh út không nói hai lời liền thu dọn công cụ đến giúp đỡ. Bây giờ trên công trường căn bản không cần người Dư gia trông coi, một mình anh út là đủ rồi. Có thợ xây nhà dày dặn kinh nghiệm như anh trai, ai cũng đừng hòng lười biếng, cũng đừng nghĩ đến chuyện cắt xén nguyên vật liệu lừa bịp người khác. Việc này khiến cho bọn họ vốn bận túi bụi cũng nhẹ tay hơn không ít.
Ba cha con Liễu gia nhìn đi nhìn lại cũng không thấy chuyện gì bọn họ giúp được, ăn xong cơm trưa bèn trở về. Liễu thị muốn giữ cha ở lại trong nhà mấy ngày cũng bị ông từ chối: “Bây giờ nhà con đang nhiều việc, ta không ở đây thêm phiền phức cho con. Chờ khi các con xây xong nhà ta sẽ dẫn mẹ con, ca ca và tẩu tử đến hâm nồi nhóm bếp cho con! Đến lúc đó nếu như không có việc gì khác thì ta và mẹ con sẽ ở lại mấy ngày.”
Liễu thị thấy cha nàng ấy đã nói vậy rồi thì không nài nỉ nữa, tiễn cha và các anh xuống núi, nhìn bọn họ rời khỏi thôn mới lưu luyến trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.