Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 413:
Quỹ Họa Tình Vũ
12/12/2022
"Phụng lệnh Hoàng thượng, truyền cha con Dư Hải, Dư Tiểu Thảo vào Kinh gặp vua!” Dáng người của Tô Nhiên rất cao, vẫn phong thần tuấn tú như vậy khiến người khác cảm thấy như trích tiên không dính khói lửa nhân gian.
“Thảo dân (dân nữ) lĩnh chỉ, tạ chủ long ân!” Lần đầu tiên nhận thánh chỉ, Dư Hải nơm nớp lo sợ, lúc đứng dậy từ dưới đất suýt chút nữa run chân đứng không vững. Vẫn là Dư Tiểu Thảo đỡ chàng, chàng mới run run nhận lấy thánh chỉ.
Dư Tiểu Thảo nhìn người đang đứng sau lưng Tô Nhiên, Chu Tuấn Dương đang mỉm cười nhìn bọn họ. Hai người mỗi người một vẻ, một yêu nghiệt, một xuất trần, một người khí chất trong trẻo lạnh lùng, một người ấm áp… đều là tuyệt thế mỹ nam, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Thấy Tiểu Thảo nhìn mình, vẻ mặt lãnh đạm của Chu Tuấn Dương nở nụ cười trấn an. Hắn gật đầu với nàng, dường như đang muốn nói cho nàng đây là chuyện tốt không phải chuyện xấu. Ngay khoảnh khắc hắn nở nụ cười, phồn hoa chợt khai, gió xuân mười dặm, khiến cho Dư Tiểu Thảo tự nhận có khả năng miễn dịch với yêu nghiệt hoảng hốt một lúc.
Lúc này là lúc nào rồi mà còn bị sắc đẹp mê hoặc? Dư Hải thấy qua một lúc lâu mà con gái nhỏ không phản ứng gì bèn lấy một tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc ra từ trong tay áo, có chút run run đưa đến trước mặt Tô đại tổng quản, lắp ba lắp bắp nói: “Tô… Tô tổng quản, một chút thành ý, không đủ kính ý…”
Tô Nhiên nhìn thoáng qua ngôi nhà đang xây lại của Dư gia, không hề nhận ngân phiếu trong tay Dư Hải. Y cười cười, tạo cho người khác cảm giác như tắm mình trong gió xuân: “Dư lão gia không cần đa lễ.”
Dư Hải không biết có nên cất ngân phiếu hay không, không lẽ Tô đại tổng quản chê ít? Đúng thật, người ta là Đại tổng quản đắc lực bên cạnh Hoàng thượng, sự đời có chuyện gì mà chưa thấy, còn để ý năm trăm lượng bạc cỏn con này của chàng sao? Ôi… vừa nãy lẽ ra nên lấy ra hai tấm ngân phiếu. Dư Hải có hơi hối hận!
Dư Tiểu Thảo tiện tay nhận lấy ngân phiếu trong tay cha mình, giống như rất quen thân kéo bàn tay trắng như ngọc của Tô Nhiên, cứng rắn nhét ngân phiếu vào trong tay y, có chút không đứng đắn nhìn y cười cười: “Tô tiên sinh, ngươi đi từ Kinh thành xa xôi đến đây, vất vả cho ngươi rồi! Số bạc này là Tiểu Thảo biếu ngài uống trà!”
Tô Nhiên nhẹ nhàng đẩy tờ ngân phiếu ra, nhìn thì không dùng bao nhiêu lực nhưng lại dễ dàng đẩy cánh tay nhỏ bé của Tiểu Thảo ra. Y hơi mỉm cười, giọng nói nhu hòa dịu dàng: “Tiểu Thảo cô nương, nếu ngươi thật lòng muốn mời ta uống trà thì tự pha một bình đi. Lần trước bình trà nông thôn mà cô nương pha cho “Tĩnh Vương Thế tử” ta cảm thấy rất vừa ý. Nếu như có thêm mấy món điểm tâm nhỏ thì càng tuyệt vời hơn!”
Dư Tiểu Thảo thấy y nhất quyết không nhận, bị từ chối nữa thì cũng khó coi. Nàng ngoan ngoãn cầm ngân phiếu cất vào trong túi của mình, nói với Tô Nhiên: “Tô tiên sinh, nhà cũ còn đang xây lại, khá lộn xộn. Mời…”
“Mời Tô tổng quản đến biệt viện nghỉ ngơi…” Chu Tuấn Dương thuận miệng tiếp lời, cười cười với Dư Tiểu Thảo, nghiêm mặt nói.
Tầm mắt của Tô Nhiên dừng ở giữa Chu Tuấn Dương và Dư Tiểu Thảo, nhẹ nhàng cười nói: “Cũng tốt, đến thôn Đông Sơn, lẽ ra nên đến bái kiến Vương phi nương nương…”
Dư Tiểu Thảo nói với người Dư gia đang không biết làm sao: “Cha, cha đi chuẩn bị hành lý vào Kinh đi. Mẹ, người xem xem có đặc sản quê nhà gì không con mang một ít sang cho mẹ nuôi. Mẹ nuôi thích ăn thịt muối và cá khô nhỏ…”
Nghe con gái nói vậy, hai người mới bừng tỉnh khỏi mộng, vội vàng đi làm việc. Dư Hải vừa nghe phải vào Kinh thành gặp vua thì cả người đều căng thẳng đến cứng người, bước đi cùng tay cùng chân, tay chân không nghe theo ý chàng nữa, cả nghĩ cũng sắp không nghĩ nổi rồi! Không nghĩ tới lúc còn sống còn có cơ hội được gặp Hoàng thượng. Là Hoàng thượng hàng thật giá thật, không phải loại chỉ xuất hiện trong hí văn! Cuộc đời này thế là không còn hối tiếc gì nữa nhỉ?
Liễu thị thấp thỏm lo lắng, lúc bóng lưng Tô tổng quản, Dương Quận vương và con gái mình biến mất sau thềm đá được cây cối che khuất, nàng ấy mới nhỏ giọng nói chuyện với chồng mình: “Cha nó à, chàng nói xem sao Hoàng thượng lại triệu kiến chúng ta? Là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
Dư Hải vẫn còn hơi ngơ ngác, còn nói chưa rõ ràng: “Ta cũng không biết… Tiểu Thảo bị Tô tổng quản dẫn đi rồi. Nếu con bé ở đây, với trí thông minh của con bé dù không biết nguyên nhân cũng có thể đoán được tám chín phần.”
Lão trưởng thôn đi theo cạnh Dư gia tiếp thánh chỉ, ông ta dùng đôi tay run rẩy nâng thánh chỉ của Dư gia nhìn xung quanh. Lúc ông ta còn làm trưởng thôn lại may mắn được nghênh đón thánh chỉ hai lần. Tuy rằng thánh chỉ không phải ban cho ông ta, nhưng ông ta vẫn cảm thấy vinh dự. Lần đầu tiên nghênh đón thánh chỉ là lúc cả nhà Triệu thợ săn lên Kinh thành, còn làm Đại tướng quân. Mà lần thứ hai nghênh đón thánh chỉ chính là người Dư gia sắp đổi vận!
Ông ta một mực cung kính trả thánh chỉ lại cho người Dư gia, cười trấn an hai vợ chồng Dư Hải nói: “Đừng căng thẳng, ngươi nhìn Tổng quản đại nhân đến tuyên chỉ đi, vẻ mặt ôn hòa, thái độ đối xử với nhà ngươi cũng rất nhã nhặn. Còn có vừa nãy vẻ mặt Dương Quận vương cũng có vài phần tươi cười, chắc chắn không phải chuyện xấu đâu! Đại chất tử, nhà ngươi sắp có chuyện tốt đến cửa rồi! Đến lúc đó đừng quên quan tâm thôn Đông Sơn chúng ta nhé!”
“Trưởng thôn nói quá rồi! Chúng ta chỉ là một nhà nông kiếm ăn từ đồng ruộng mà thôi, có năng lực gì quan tâm thôn chứ?” Dư Hải nghe ông ta nói vậy thì bình tĩnh hơn vài phần.
Trưởng thôn cười to, thái độ càng ôn hòa hơn: “Ta đoán có thể là do lần đánh giặc Oa này nhà các ngươi đã lập công lớn. Không nói chuyện khác, nếu không nhờ Tiểu Thảo nhà ngươi thì thôn chúng ta cũng sẽ giống như thôn bên cạnh vậy, đối mặt với tai họa ngập đầu. Còn bên bến tàu nữa, nhiều nhà giàu thuyền buôn như vậy, nếu như không có Tiểu Sa nhà ngươi bạt mạng chạy đến báo tin thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Nếu không phải quân lính Vệ sở nhận được tin tức đến kịp thời thì bến tàu rất có thể sẽ biến thành biển máu, tổn thất nghiêm trọng! Hoàng thượng truyền các ngươi vào kinh, với phần công lao này của các ngươi nhất định sẽ được thưởng không ít thứ tốt, nói không chừng còn có chức vụ nào đó…”
“Xin mượn lời chúc tốt lành của trưởng thôn!” Dưới ánh mắt cảm kích và hâm mộ của các thôn dân, Dư Hải chắp tay với bọn họ, chuẩn bị trở về Triệu gia thu xếp hành lý vào Kinh thành. Liễu thị cũng đi theo lên núi, mấy thứ như thịt muối, gà vịt sấy khô ở trong hầm trú ẩn nhà nàng ấy không bị bọn giặc Oa sờ đến, nàng ấy chuẩn bị mội ít cho Tiểu Thảo mang cho mẹ nuôi.
Lần giặc Oa đánh chiếm này, sau khi mẹ nuôi Tiểu Thảo nghe tin đã đưa một xe vật tư từ Kinh thành đến, thức ăn, quần áo, đồ dùng, cái gì cần có đều có, còn có một nghìn lượng bạc trắng, rất sợ bọn họ sống trong thôn bị cướp sạch, không có đủ tiền bạc dùng. Con gái nhà mình có phúc, nhận được cha mẹ nuôi thật lòng thật dạ đối xử với nhà họ. Nhà nàng ấy cũng không có thứ gì tốt tặng cho bọn họ, bọn họ sống ở Kinh thành không thiếu thứ gì cả, nàng ấy chuẩn bị một ít đồ ăn nhà làm để Tiểu Thảo mang cho mẹ nuôi nàng nếm thứ.
Ba người Tô Nhiên, Chu Tuấn Dương, Tiểu Thảo bước đi trên con đường mòn trong rừng. Thời tiết đầu hè mặt trời chói chang nhưng không khí trên đường mòn lại mát mẻ, gió mát thổi vào người, rất thoải mái. Trong mắt là màu xanh lá, phóng mắt nhìn xa xa, mặt biển xanh biếc như mặt kính được mài nhẵn nhụi, trời xanh, biển xanh, nơi trời và biển tiếp giáp không thể phân biệt rõ đâu là biển đâu là trời!
“Nơi này là một nơi dưỡng sinh rất tốt!” Gió nhẹ thổi qua vén lên tay áo trắng tinh của Tô Nhiên, tay áo bay bay giống như lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi vậy. Tiểu Thảo không nhịn được nhìn đến ngây người!
Chu Tuấn Dương không nhịn được ăn giấm trong lòng, trước đây nha đầu nhà hắn chỉ nhìn hắn thất thần, bây giờ còn dám “vượt tường” ở trước mắt hắn? Quá đáng! Hắn cố gắng ho vài tiếng, nhắc nhở tiểu nha đầu đang ngắm trai đến thất thần kia - thu liễm chút đi!
Tiếng ho của hắn không kéo được thần trí của tiểu nha đầu trở về mà ngược lại thu hút Tô Nhiên đang thưởng thức cảnh đẹp. Y nhìn theo ánh mắt vô cùng ghen tức của Dương Quận vương, lại phát hiện tiểu nha đầu kia đang ngẩn người nhìn mình. Y vươn bàn tay thon dài giống tay của những nghệ sĩ chơi dương cầm của mình ra huơ huơ trước mắt Tiểu Thảo, cười nói: “Tiểu Thảo cô nương, nghĩ gì đó?”
“Tô tiên sinh… thực sự rất giống thần tiên trên trời, không dính khói lửa nhân gian…” Tiểu Thảo giống như bị người thôi miên, lầm bầm nói ra suy nghĩ trong lòng. Trong nháy mắt nàng kịp thời nhận ra mình đã nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, cúi đầu xuống như chú chim cút nhỏ.
Tiếng cười thoải mái tràn ra từ miệng Tô Nhiên. Từ nhỏ đến lớn, gương mặt này của y chỉ dẫn đến những ham muốn thô bỉ, tham lam, dâm mỹ. Dù là vị trí bây giờ của y, là Đại tổng quản được Hoàng thượng tín nhiệm nhất, ngay cả quan viên nhất phẩm cũng phải nể mặt y ba phần thì sau lưng vẫn có không ít ánh mắt ghen tị, khinh bỉ. Sự tán thưởng đơn thuần của Dư Tiểu Thảo, hồn nhiên ca ngợi như vậy vẫn là lần đầu tiên y được nghe. Trong lòng y có hơi cảm động.
Dư Tiểu Thảo thì không biết chứ Chu Tuấn Dương lại hiểu rất rõ. Tô Nhiên Đại tổng quản rất kiêng kỵ người khác ca ngợi gương mặt của y. Bao nhiêu người vì mơ ước gương mặt của y, muốn biến y trở thành nam sủng của quan lớn, cuối cùng đều phải chịu kết cục rất thảm. Tiểu nha đầu này thẳng thắn như vậy, chỉ kém mỗi khen y đẹp mà thôi. Để nàng nói thêm câu nữa không biết sẽ có lời nói kinh thế hãi tục nào thoát ra đây.
Chu Tuấn Dương vội bước lên một bước, cản trở tầm mắt của Tô Nhiên tổng quản, muốn nói gì cứu vãn giúp tiểu nha đầu. Vậy mà hắn lại nghe y cười nói: “Tài nấu nướng của Tiểu Thảo cô nương vô cùng giỏi, ngay cả ngự trù trong cung cũng kính nể không thôi. Nếu như Tô Nhiên thực sự không dính khỏi lửa nhân gian, vậy chẳng phải là không được thưởng thức tay nghề của Tiểu Thảo, bỏ lỡ rất nhiều món ăn ngon sao?”
Ồ? Ồ? Nụ cười của Tô Nhiên tổng quản không phải là y tức giận nên cười đó chứ? Y còn có tâm trạng nói đùa, chắc là không phải muốn trách tội tiểu nha đầu đâu nhỉ?
Chu Tuấn Dương vội cướp lời Tiểu Thảo: “Trưa nay ta sẽ bảo Tiểu Thảo nấu mấy món ăn sở trường cho Đại tổng quản, coi như nhận lỗi với ngài…”
“Nhận lỗi? Dương Quận vương quá lời rồi!” Khóe mắt Tô Nhiên nhẹ nhàng quét đến chỗ Chu Tuấn Dương, vẻ ôn hòa trong mắt giảm đi mấy phần. Y xoay người, tiếp tục nhìn về nơi tiếp xúc giữa trời và biển ở xa xa. Đối diện với biển khơi rộng mênh mông, dường như lòng dạ cũng rộng mở hơn nhiều.
Dư Tiểu Thảo lại không hiểu gì, nàng trợn mắt, nhíu mày, nhẹ nhọng nói: “Sao ta phải nhận tội với Tô tiên sinh? Ta cũng đâu làm gì sai? Ngươi đừng có vô cớ chen vào, vừa nãy tâm trạng của Tô tiên sinh cũng rất tốt mà, bị ngươi chen vào liền mất hứng rồi kìa!”
Chu Tuấn Dương cũng mơ hồ cảm giác được tâm trạng của Tô Nhiên hình như không tươi sáng như vừa nãy, hắn tập trung tinh thần cảm nhận suy nghĩ trong lòng Tô tổng quản, trên mắt lập tức bộc lộ biểu cảm hiểu ra: Từ xưa đến nay, thái giám đều bị người khác coi thường. Dù là thái giám được tín nhiệm thì rất nhiều người đều là trước mặt lễ phép sau lưng phỉ nhổ. Tô tổng quản đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lòng người phức tạp hiểm ác, y đã nếm trải hết rồi.
“Thảo dân (dân nữ) lĩnh chỉ, tạ chủ long ân!” Lần đầu tiên nhận thánh chỉ, Dư Hải nơm nớp lo sợ, lúc đứng dậy từ dưới đất suýt chút nữa run chân đứng không vững. Vẫn là Dư Tiểu Thảo đỡ chàng, chàng mới run run nhận lấy thánh chỉ.
Dư Tiểu Thảo nhìn người đang đứng sau lưng Tô Nhiên, Chu Tuấn Dương đang mỉm cười nhìn bọn họ. Hai người mỗi người một vẻ, một yêu nghiệt, một xuất trần, một người khí chất trong trẻo lạnh lùng, một người ấm áp… đều là tuyệt thế mỹ nam, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Thấy Tiểu Thảo nhìn mình, vẻ mặt lãnh đạm của Chu Tuấn Dương nở nụ cười trấn an. Hắn gật đầu với nàng, dường như đang muốn nói cho nàng đây là chuyện tốt không phải chuyện xấu. Ngay khoảnh khắc hắn nở nụ cười, phồn hoa chợt khai, gió xuân mười dặm, khiến cho Dư Tiểu Thảo tự nhận có khả năng miễn dịch với yêu nghiệt hoảng hốt một lúc.
Lúc này là lúc nào rồi mà còn bị sắc đẹp mê hoặc? Dư Hải thấy qua một lúc lâu mà con gái nhỏ không phản ứng gì bèn lấy một tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc ra từ trong tay áo, có chút run run đưa đến trước mặt Tô đại tổng quản, lắp ba lắp bắp nói: “Tô… Tô tổng quản, một chút thành ý, không đủ kính ý…”
Tô Nhiên nhìn thoáng qua ngôi nhà đang xây lại của Dư gia, không hề nhận ngân phiếu trong tay Dư Hải. Y cười cười, tạo cho người khác cảm giác như tắm mình trong gió xuân: “Dư lão gia không cần đa lễ.”
Dư Hải không biết có nên cất ngân phiếu hay không, không lẽ Tô đại tổng quản chê ít? Đúng thật, người ta là Đại tổng quản đắc lực bên cạnh Hoàng thượng, sự đời có chuyện gì mà chưa thấy, còn để ý năm trăm lượng bạc cỏn con này của chàng sao? Ôi… vừa nãy lẽ ra nên lấy ra hai tấm ngân phiếu. Dư Hải có hơi hối hận!
Dư Tiểu Thảo tiện tay nhận lấy ngân phiếu trong tay cha mình, giống như rất quen thân kéo bàn tay trắng như ngọc của Tô Nhiên, cứng rắn nhét ngân phiếu vào trong tay y, có chút không đứng đắn nhìn y cười cười: “Tô tiên sinh, ngươi đi từ Kinh thành xa xôi đến đây, vất vả cho ngươi rồi! Số bạc này là Tiểu Thảo biếu ngài uống trà!”
Tô Nhiên nhẹ nhàng đẩy tờ ngân phiếu ra, nhìn thì không dùng bao nhiêu lực nhưng lại dễ dàng đẩy cánh tay nhỏ bé của Tiểu Thảo ra. Y hơi mỉm cười, giọng nói nhu hòa dịu dàng: “Tiểu Thảo cô nương, nếu ngươi thật lòng muốn mời ta uống trà thì tự pha một bình đi. Lần trước bình trà nông thôn mà cô nương pha cho “Tĩnh Vương Thế tử” ta cảm thấy rất vừa ý. Nếu như có thêm mấy món điểm tâm nhỏ thì càng tuyệt vời hơn!”
Dư Tiểu Thảo thấy y nhất quyết không nhận, bị từ chối nữa thì cũng khó coi. Nàng ngoan ngoãn cầm ngân phiếu cất vào trong túi của mình, nói với Tô Nhiên: “Tô tiên sinh, nhà cũ còn đang xây lại, khá lộn xộn. Mời…”
“Mời Tô tổng quản đến biệt viện nghỉ ngơi…” Chu Tuấn Dương thuận miệng tiếp lời, cười cười với Dư Tiểu Thảo, nghiêm mặt nói.
Tầm mắt của Tô Nhiên dừng ở giữa Chu Tuấn Dương và Dư Tiểu Thảo, nhẹ nhàng cười nói: “Cũng tốt, đến thôn Đông Sơn, lẽ ra nên đến bái kiến Vương phi nương nương…”
Dư Tiểu Thảo nói với người Dư gia đang không biết làm sao: “Cha, cha đi chuẩn bị hành lý vào Kinh đi. Mẹ, người xem xem có đặc sản quê nhà gì không con mang một ít sang cho mẹ nuôi. Mẹ nuôi thích ăn thịt muối và cá khô nhỏ…”
Nghe con gái nói vậy, hai người mới bừng tỉnh khỏi mộng, vội vàng đi làm việc. Dư Hải vừa nghe phải vào Kinh thành gặp vua thì cả người đều căng thẳng đến cứng người, bước đi cùng tay cùng chân, tay chân không nghe theo ý chàng nữa, cả nghĩ cũng sắp không nghĩ nổi rồi! Không nghĩ tới lúc còn sống còn có cơ hội được gặp Hoàng thượng. Là Hoàng thượng hàng thật giá thật, không phải loại chỉ xuất hiện trong hí văn! Cuộc đời này thế là không còn hối tiếc gì nữa nhỉ?
Liễu thị thấp thỏm lo lắng, lúc bóng lưng Tô tổng quản, Dương Quận vương và con gái mình biến mất sau thềm đá được cây cối che khuất, nàng ấy mới nhỏ giọng nói chuyện với chồng mình: “Cha nó à, chàng nói xem sao Hoàng thượng lại triệu kiến chúng ta? Là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
Dư Hải vẫn còn hơi ngơ ngác, còn nói chưa rõ ràng: “Ta cũng không biết… Tiểu Thảo bị Tô tổng quản dẫn đi rồi. Nếu con bé ở đây, với trí thông minh của con bé dù không biết nguyên nhân cũng có thể đoán được tám chín phần.”
Lão trưởng thôn đi theo cạnh Dư gia tiếp thánh chỉ, ông ta dùng đôi tay run rẩy nâng thánh chỉ của Dư gia nhìn xung quanh. Lúc ông ta còn làm trưởng thôn lại may mắn được nghênh đón thánh chỉ hai lần. Tuy rằng thánh chỉ không phải ban cho ông ta, nhưng ông ta vẫn cảm thấy vinh dự. Lần đầu tiên nghênh đón thánh chỉ là lúc cả nhà Triệu thợ săn lên Kinh thành, còn làm Đại tướng quân. Mà lần thứ hai nghênh đón thánh chỉ chính là người Dư gia sắp đổi vận!
Ông ta một mực cung kính trả thánh chỉ lại cho người Dư gia, cười trấn an hai vợ chồng Dư Hải nói: “Đừng căng thẳng, ngươi nhìn Tổng quản đại nhân đến tuyên chỉ đi, vẻ mặt ôn hòa, thái độ đối xử với nhà ngươi cũng rất nhã nhặn. Còn có vừa nãy vẻ mặt Dương Quận vương cũng có vài phần tươi cười, chắc chắn không phải chuyện xấu đâu! Đại chất tử, nhà ngươi sắp có chuyện tốt đến cửa rồi! Đến lúc đó đừng quên quan tâm thôn Đông Sơn chúng ta nhé!”
“Trưởng thôn nói quá rồi! Chúng ta chỉ là một nhà nông kiếm ăn từ đồng ruộng mà thôi, có năng lực gì quan tâm thôn chứ?” Dư Hải nghe ông ta nói vậy thì bình tĩnh hơn vài phần.
Trưởng thôn cười to, thái độ càng ôn hòa hơn: “Ta đoán có thể là do lần đánh giặc Oa này nhà các ngươi đã lập công lớn. Không nói chuyện khác, nếu không nhờ Tiểu Thảo nhà ngươi thì thôn chúng ta cũng sẽ giống như thôn bên cạnh vậy, đối mặt với tai họa ngập đầu. Còn bên bến tàu nữa, nhiều nhà giàu thuyền buôn như vậy, nếu như không có Tiểu Sa nhà ngươi bạt mạng chạy đến báo tin thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu! Nếu không phải quân lính Vệ sở nhận được tin tức đến kịp thời thì bến tàu rất có thể sẽ biến thành biển máu, tổn thất nghiêm trọng! Hoàng thượng truyền các ngươi vào kinh, với phần công lao này của các ngươi nhất định sẽ được thưởng không ít thứ tốt, nói không chừng còn có chức vụ nào đó…”
“Xin mượn lời chúc tốt lành của trưởng thôn!” Dưới ánh mắt cảm kích và hâm mộ của các thôn dân, Dư Hải chắp tay với bọn họ, chuẩn bị trở về Triệu gia thu xếp hành lý vào Kinh thành. Liễu thị cũng đi theo lên núi, mấy thứ như thịt muối, gà vịt sấy khô ở trong hầm trú ẩn nhà nàng ấy không bị bọn giặc Oa sờ đến, nàng ấy chuẩn bị mội ít cho Tiểu Thảo mang cho mẹ nuôi.
Lần giặc Oa đánh chiếm này, sau khi mẹ nuôi Tiểu Thảo nghe tin đã đưa một xe vật tư từ Kinh thành đến, thức ăn, quần áo, đồ dùng, cái gì cần có đều có, còn có một nghìn lượng bạc trắng, rất sợ bọn họ sống trong thôn bị cướp sạch, không có đủ tiền bạc dùng. Con gái nhà mình có phúc, nhận được cha mẹ nuôi thật lòng thật dạ đối xử với nhà họ. Nhà nàng ấy cũng không có thứ gì tốt tặng cho bọn họ, bọn họ sống ở Kinh thành không thiếu thứ gì cả, nàng ấy chuẩn bị một ít đồ ăn nhà làm để Tiểu Thảo mang cho mẹ nuôi nàng nếm thứ.
Ba người Tô Nhiên, Chu Tuấn Dương, Tiểu Thảo bước đi trên con đường mòn trong rừng. Thời tiết đầu hè mặt trời chói chang nhưng không khí trên đường mòn lại mát mẻ, gió mát thổi vào người, rất thoải mái. Trong mắt là màu xanh lá, phóng mắt nhìn xa xa, mặt biển xanh biếc như mặt kính được mài nhẵn nhụi, trời xanh, biển xanh, nơi trời và biển tiếp giáp không thể phân biệt rõ đâu là biển đâu là trời!
“Nơi này là một nơi dưỡng sinh rất tốt!” Gió nhẹ thổi qua vén lên tay áo trắng tinh của Tô Nhiên, tay áo bay bay giống như lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi vậy. Tiểu Thảo không nhịn được nhìn đến ngây người!
Chu Tuấn Dương không nhịn được ăn giấm trong lòng, trước đây nha đầu nhà hắn chỉ nhìn hắn thất thần, bây giờ còn dám “vượt tường” ở trước mắt hắn? Quá đáng! Hắn cố gắng ho vài tiếng, nhắc nhở tiểu nha đầu đang ngắm trai đến thất thần kia - thu liễm chút đi!
Tiếng ho của hắn không kéo được thần trí của tiểu nha đầu trở về mà ngược lại thu hút Tô Nhiên đang thưởng thức cảnh đẹp. Y nhìn theo ánh mắt vô cùng ghen tức của Dương Quận vương, lại phát hiện tiểu nha đầu kia đang ngẩn người nhìn mình. Y vươn bàn tay thon dài giống tay của những nghệ sĩ chơi dương cầm của mình ra huơ huơ trước mắt Tiểu Thảo, cười nói: “Tiểu Thảo cô nương, nghĩ gì đó?”
“Tô tiên sinh… thực sự rất giống thần tiên trên trời, không dính khói lửa nhân gian…” Tiểu Thảo giống như bị người thôi miên, lầm bầm nói ra suy nghĩ trong lòng. Trong nháy mắt nàng kịp thời nhận ra mình đã nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, cúi đầu xuống như chú chim cút nhỏ.
Tiếng cười thoải mái tràn ra từ miệng Tô Nhiên. Từ nhỏ đến lớn, gương mặt này của y chỉ dẫn đến những ham muốn thô bỉ, tham lam, dâm mỹ. Dù là vị trí bây giờ của y, là Đại tổng quản được Hoàng thượng tín nhiệm nhất, ngay cả quan viên nhất phẩm cũng phải nể mặt y ba phần thì sau lưng vẫn có không ít ánh mắt ghen tị, khinh bỉ. Sự tán thưởng đơn thuần của Dư Tiểu Thảo, hồn nhiên ca ngợi như vậy vẫn là lần đầu tiên y được nghe. Trong lòng y có hơi cảm động.
Dư Tiểu Thảo thì không biết chứ Chu Tuấn Dương lại hiểu rất rõ. Tô Nhiên Đại tổng quản rất kiêng kỵ người khác ca ngợi gương mặt của y. Bao nhiêu người vì mơ ước gương mặt của y, muốn biến y trở thành nam sủng của quan lớn, cuối cùng đều phải chịu kết cục rất thảm. Tiểu nha đầu này thẳng thắn như vậy, chỉ kém mỗi khen y đẹp mà thôi. Để nàng nói thêm câu nữa không biết sẽ có lời nói kinh thế hãi tục nào thoát ra đây.
Chu Tuấn Dương vội bước lên một bước, cản trở tầm mắt của Tô Nhiên tổng quản, muốn nói gì cứu vãn giúp tiểu nha đầu. Vậy mà hắn lại nghe y cười nói: “Tài nấu nướng của Tiểu Thảo cô nương vô cùng giỏi, ngay cả ngự trù trong cung cũng kính nể không thôi. Nếu như Tô Nhiên thực sự không dính khỏi lửa nhân gian, vậy chẳng phải là không được thưởng thức tay nghề của Tiểu Thảo, bỏ lỡ rất nhiều món ăn ngon sao?”
Ồ? Ồ? Nụ cười của Tô Nhiên tổng quản không phải là y tức giận nên cười đó chứ? Y còn có tâm trạng nói đùa, chắc là không phải muốn trách tội tiểu nha đầu đâu nhỉ?
Chu Tuấn Dương vội cướp lời Tiểu Thảo: “Trưa nay ta sẽ bảo Tiểu Thảo nấu mấy món ăn sở trường cho Đại tổng quản, coi như nhận lỗi với ngài…”
“Nhận lỗi? Dương Quận vương quá lời rồi!” Khóe mắt Tô Nhiên nhẹ nhàng quét đến chỗ Chu Tuấn Dương, vẻ ôn hòa trong mắt giảm đi mấy phần. Y xoay người, tiếp tục nhìn về nơi tiếp xúc giữa trời và biển ở xa xa. Đối diện với biển khơi rộng mênh mông, dường như lòng dạ cũng rộng mở hơn nhiều.
Dư Tiểu Thảo lại không hiểu gì, nàng trợn mắt, nhíu mày, nhẹ nhọng nói: “Sao ta phải nhận tội với Tô tiên sinh? Ta cũng đâu làm gì sai? Ngươi đừng có vô cớ chen vào, vừa nãy tâm trạng của Tô tiên sinh cũng rất tốt mà, bị ngươi chen vào liền mất hứng rồi kìa!”
Chu Tuấn Dương cũng mơ hồ cảm giác được tâm trạng của Tô Nhiên hình như không tươi sáng như vừa nãy, hắn tập trung tinh thần cảm nhận suy nghĩ trong lòng Tô tổng quản, trên mắt lập tức bộc lộ biểu cảm hiểu ra: Từ xưa đến nay, thái giám đều bị người khác coi thường. Dù là thái giám được tín nhiệm thì rất nhiều người đều là trước mặt lễ phép sau lưng phỉ nhổ. Tô tổng quản đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lòng người phức tạp hiểm ác, y đã nếm trải hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.