Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 456:
Quỹ Họa Tình Vũ
14/12/2022
Vốn dĩ, chỉ nghĩ là một trận phản loạn nho nhỏ mà thôi, không nghĩ tới trong loạn đảng ẩn giấu cao thủ đại nội của tiền triều, còn là người Lưu Phúc Sinh quen biết. Nói đến đây, Lưu tổng quản cũng lưu lại từ tiền triều, lúc ấy cũng coi như một thống lĩnh nho nhỏ ở Ám Vệ Doanh.
Khi Thái Thượng Hoàng dẫn dắt nghĩa quân xông vào Hoàng cung, Hoàng đế tiền triều đã phó thác tiểu tôn tử mới sinh không lâu cho giáo đầu Ám Vệ Doanh lúc ấy. Vị giáo đầu kia vốn là người trên giang hồ kiêu ngạo bất kham, một lần bị kẻ thù đuổi giết trên đường đã gặp gỡ Hoàng đế tiền triều cải trang vi hành. Hoàng đế tiền triều cho người cứu y khi y chỉ còn thoi thóp vài hơi thở, hơn nữa còn giúp y báo thù.
Người giang hồ phần lớn đều nói nghĩa khí giang hồ, vị giáo đầu này còn sâu hơn thế. Y cho rằng mạng của mình do Hoàng Thượng tiền triều cứu, nên lập lời thề độc sẽ đi theo, bán mạng cho Hoàng thượng tiền triều. Ám Vệ Doanh cũng do vị giáo đầu này một tay thành lập, tất cả ám vệ bên trong cũng đều do y huấn luyện ra, bất luận ai được chọn ra cũng đều là cao thủ nhất đẳng. Lúc lâm nguy, Hoàng đế tiền triều đã ủy thác huyết mạch duy nhất của mình, mong có thể tiếp tục kéo dài chờ cơ hội phục quốc.
Lúc ấy, giáo đầu Ám Vệ Doanh mang theo hơn nửa thủ hạ trung thành và tận tâm, còn lại để cho bọn họ mai phục ở Kinh thành, chờ đợi thời cơ nhận mệnh lệnh.
Giáo đầu Ám Vệ Doanh này mang theo tiểu chủ tử, ẩn mình gần ba mươi năm. Những ám vệ ở lại trong kinh, từ hy vọng đến dần dần tuyệt vọng. Lấy điều kiện chữa bệnh lúc này mà nói, trẻ sơ sinh có tỉ lệ sống không cao lắm, đứa trẻ vừa mới sinh ra chưa đến một tháng, bị một đám nam nhân cao lớn bất cẩn mang theo trốn tránh khắp nơi, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một nhóm ám vệ trung thành và tận tâm ở lại trong kinh, vẫn luôn bồi dưỡng người nối nghiệp mình, hơn nữa còn lợi dụng cơ hội đưa bọn họ vào Hoàng cung, Tô Nhiên chính là một trong số đó. Cũng có người theo thời gian trôi đi, vẫn không ngừng đấu tranh trong lòng. Những người này, có người đã rời khỏi Kinh thành sống cuộc sống của chính mình, có người lại động tâm tư, muốn dùng bí mật về Ám Vệ để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Cuối cùng, từ tên phản đồ trong Ám Vệ, rất nhiều ám vệ khác cùng ông ẩn trốn ở Kinh thành có liên hệ với tiền triều đều bị tìm ra từng tên một. Lưu Phúc Sinh vẫn luôn ẩn núp trong cung điện hẻo lánh, cũng bị một tên phản đồ bán đứng.
Lúc ấy Thái Thượng Hoàng vẫn là Hoàng đế, cả đời trên ngựa chiến, khoái ý chiến trường, đối với việc bên giường mình lại có nhiều dư nghiệt tiền triều như vậy thì rất tức giận. Ở kinh thành mở ra một trận gió tanh mưa máu truy bắt tàn sát. Ám vệ tiền triều tổn thất thảm trọng, mười không còn lại được một. Những ám vệ may mắn còn sống, thấy Kinh thành không ở nổi nữa đành lặng lẽ rời khỏi Kinh thành, dựa theo ám hiệu giáo đầu để lại, đến hội hợp cùng giáo đầu và tiểu chủ tử của bọn họ. Người Ám Vệ Doanh của tiền triều trong kinh gần như bị nhổ tận gốc!
Lúc ấy Đại tổng quản Lưu Phúc Sinh mặc dù phải chịu hình phạt tàn khốc, cả người máu tươi đầm đìa không ra hình người, vẫn cắn răng không khai ra đồng đảng của mình như cũ. Nhưng trong những người bị bắt đó, cũng không phải tất cả mọi người đều kiên cường giống như ông ấy. Lúc ấy, tiền triều đã diệt vong gần hai mươi năm. Những ám vệ này ẩn trốn ở các ngành các nghề, vài người đã ổn định cuộc sống cho nên mất đi tâm huyết và trung thành. Có những người này chỉ điểm, sự diệt vong của dư đảng lẩn trốn trong Kinh lại càng nhanh hơn. Mà nhóm phản đồ cho rằng có thể “Thẳng thắn nhận được khoan hồng” cũng bị xử quyết trong bí mật. Ngược lại người kiên trinh bất khuất giống như Lưu Phúc Sinh lại được Thái Thượng Hoàng thưởng thức, tiếp tục giữ lại. Thái Thượng Hoàng vẫn giữ vài phần thiện ý và kính ý đối với những người trung thành, có tín ngưỡng, có kiên trì này. Ông biết, một khi thu hoạch được lòng trung thành của những người này là có thể đạt được lời thề sống chết tương tùy trợ lực. Trải qua mấy năm đối xử đầy thiện ý, dù là cục đá cũng phải nóng lên.
Lúc trước, việc Lưu Phúc Sinh tịnh thân vào cung vốn không phải ý định của ông. Ông vì Hoàng đế tiền triều mà bỏ đi quyền lợi làm nam nhân, lại thay Hoàng đế tiền triều loại bỏ không ít kẻ đối lập, đã là tận tình tận nghĩa. Lúc ấy Lưu Phúc Sinh vẫn còn cứng đầu chưa hiểu ra, dưới sự hết lòng thuyết phụ của đồng bạn quy phục cũng dần dần buông bỏ.
Ngay lúc đó, Thái Thượng Hoàng không vì bọn họ là dư đảng tiền triều mà lừa dối bọn họ, ngược lại còn sắp xếp ông ở bên người, quản công việc lớn nhỏ trong cung. Có thể nói, ngoại trừ lão tổng quản, số hoạn quan bên người Thái Thượng Hoàng cũng chỉ đếm được có ông.
Dẫu sao với thân phận dư đảng tiền triều của ông vẫn khiến cho rất nhiều văn võ đại thần trên triều kiêng kị, tấu sớ can gián còn nhiều lần đề nghị trục xuất và giam cầm ông. Nhưng Thái Thượng Hoàng đều đứng vững giữa áp lực, cho ông rất nhiều sự tín nhiệm. Điều này cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến tổng quản Lưu Phúc Sinh toàn tâm toàn ý đi theo.
Nhưng vì tránh cho giáo đầu và những những đồng sự trước kia quay trở lại sẽ lợi dụng thân phận của ông gây chuyện, cho nên ông vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, rời xa hoàng cung, rời xa Hoàng thượng. Sau này, con trai nhỏ của Tĩnh Vương điện hạ xảy ra vấn đề, cần một vị cao thủ “Bảo vệ” tùy thân, ông bèn xung phong nhận việc, đi theo chủ tử bây giờ.
Nói thật ra, trong những kẻ phản bội lúc trước vốn không có Lưu Phúc Sinh. Ông chưa bao giờ làm ra loại việc hãm hại ám vệ đồng sự tiền triều, nhiều lắm cũng chỉ là ruồng bỏ chủ tử trước kia, theo chủ tử mới mà thôi.
Nhưng nhóm dư đảng tiền triều đó lại không hề biết! Giáo đầu Ám Vệ Doanh trốn trong phản quân tiền triều, thấy thủ hạ đắc lực của mình trước kia giờ lại đi theo bên cạnh thủ lĩnh bình loạn, mà tên thủ lĩnh bình loạn này lại là người của hoàng thất Đại Minh. Vị giáo đầu kia suy nghĩ thêm thắt rất nhiều tình tiết, cho rằng Lưu Phúc Sinh dùng máu thịt và sinh mệnh của các huynh đệ đổi lấy sự tín nhiệm của cẩu tặc Đại Minh để đạt được vinh hoa phú quý.
Vì thế, trong lúc đại quân bình định hỗn loạn, giáo đầu Ám Vệ tiền triều và mấy tên tử sĩ y bồi dưỡng đã thừa dịp hỗn chiến, đánh lén Dương Quận vương và Lưu Phúc Sinh bên cạnh hắn.
Xuất phát từ căm hận với phản đồ, giáo đầu có công phu mạnh nhất coi Lưu Phúc Sinh là đối tượng tập kích. Mà Dương Quận vương chỉ chừng hai mươi tuổi, ở trong mắt giáo đầu vẫn bị coi là tên nhóc chưa lớn, nên bị xem thường, trở thành mục tiêu của hai tử sĩ khác.
Lấy công phu yêu nghiệt của Chu Tuấn Dương mà nói, hai tên tử sĩ nho nhỏ này sao có thể làm khó dễ được? Hắn chơi trò mèo vờn chuột với hai tên tử sĩ, thần thái trong nhẹ nhàng lại có thích ý, quả thực không giống như đang chiến đấu mà giống như đang chơi trò chơi vậy.
Lưu Phúc Sinh tổng quản coi như khổ rồi! Có thể nói, công phu của mọi người trong Ám Vệ Doanh tiền triều đều do vị giáo đầu này một tay dạy ra. Lúc này, sư phụ dạy đồ đệ chết đói, người ta khẳng định cũng sẽ giấu nghề, sẽ không dốc hết tinh hoa dạy cho đồ đệ. Cứ coi như công phu của Lưu Phúc Sinh trong vài chục năm nay không hề giảm sút, còn thỉnh thoảng bị Dương Quận vương ngược một chút. Nhưng người ta dù sao cũng là giáo đầu của ông ấy, công phu ắt hẳn cao hơn ông không chỉ một chút.
Bỗng nhiên không kịp đề phòng, Lưu Phúc Sinh bị giáo đầu đánh một chưởng nội thương, bị thương tới hộc máu. Mạnh mẽ chống đỡ thêm mấy chiêu của giáo đầu, quả thực là tự ngược, chỉ chốc lát trên người tăng thêm vài vết thương lớn vết thương nhỏ. Nếu không phải Dương Quận vương phát hiện ông ấy rơi vào tình thế nguy hiểm, thu lại tâm tình chơi đùa, nhanh chóng giải quyết đối thủ của mình, sau đó thay ông tiếp một chiêu trí mạng của giáo đầu. Chỉ sợ cái mạng già này của Lưu Phúc Sinh đành phải nằm lại ở trên chiến trường.
Nghe được một màn nguy hiểm đáng sợ này, trái tim Dư Tiểu Thảo như bị thắt lại, lo lắng hỏi: “Thủ lĩnh loạn đảng kia hung hãn như vậy, ngay cả Lưu tổng quản ngài cũng không phải đối thủ của ông ta, vậy chẳng phải Dương Quận vương sẽ gặp nguy hiểm hay sao?”
Lưu Phúc Sinh uống một ly trà lớn xong, lại rót thêm một ly từ trong ấm trà trên bàn. Tựa như tất cả những lần uống các loại trà nổi tiếng của ông, cảm thấy dù là đại hồng bào cao cấp cũng không thể sánh bằng nước trà hương vị cam thuần này. Không cần phải nói, chính xác là trà hoang Dư cô nương tự tay xao chế. Toàn bộ mỏi mệt và đau đớn dường như đều được nước trà tiêu trừ.
“Dư cô nương, ngài quá coi thường chủ tử nhà chúng ta rồi!” Tổng quản Lưu Phúc Sinh nhẹ nhàng thở một hơi, tiếp tục thuật lại màn chém giết trên chiến trường kia.
Giáo đầu Ám Vệ Doanh của tiền triều thấy Dương Quận vương chủ động đi lên “Nhận lấy cái chết”, liền quyết định nhân cơ hội này bắt lấy đại thủ lĩnh bình định. Người này xuất thân từ hoàng thất, lại là tôn tử Thái Thượng Hoàng Đại Minh sủng ái. Nếu có được hắn trong tay, quân đội Đại Minh ném chuột sợ vỡ bình, khẳng định có lợi rất lớn đối với bọn chúng.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi của Dương Quận vương, giáo đầu căn bản không đặt hắn ở trong lòng, cho là chuyện dễ như trở bàn tay. Y ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, tên “Gối thêu hoa” tuy không lớn nhưng còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân này vậy mà lại khiến y nhìn lầm! Vì khinh địch, y bị Dương Quận vương đánh trọng thương.
Giáo đầu Ám Vệ Doanh mang theo nội thương trước đó, khi giao chiến với đối phương, thấy Dương Quận vương càng đánh càng hăng, công lực mạnh mẽ lại dầy dặn kinh nghiệm. Trong lòng y đã biết bản thân gặp phải khó khắn lớn rồi! Giáo đầu kia lòng kêu không ổn, tuy rằng đánh không lại Dương Quận vương nhưng sức chạy trốn vẫn phải có. Tiểu chủ tử còn chờ y phụ tá nữa, y cũng không thể xảy ra chuyện. Bỏ lại thủ hạ và phản quân do y kích động trên chiến trường, giáo đầu Ám Vệ cứ rất không nghĩa khí chạy vào đồng hoang trốn trước như vậy!
Chỉ lát sau, dư nghiệt tiền triều ẩn mình trên chiến trường bỏ chạy và bị giết chết hết. Những ngu dân bị kích động thì chẳng còn là chuyện lớn gì! Chỉ trong thời gian ngắn, phản loạn phương Bắc đã bị quét sạch.
Lưu Phúc Sinh bị nội thương rất nghiêm trọng, ngoại thương cũng không nhẹ. Nếu không phải chủ tử nhịn đau chia cho ông một viên thuốc trị nội thương, cái mạng già này của ông rất có thể đã đi đời rồi. Cho dù có may mắn không chết, tâm mạch bị tổn thương, gân mạch bị thương nặng, một thân công phu cũng coi như bị phế.
May mắn, thuốc trị nội thương do Dư cô nương tự tay điều chế, chẳng những giữ lại được cái mạng già này của ông mà nội thương còn khôi phục rất nhanh, khiến cho quân y đi theo phải nói thẳng đây là chuyện không thể. Còn có thuốc trị thương do chủ tử thưởng, hiệu quả tốt hơn trong quân rất nhiều. Miệng vết thương rất lớn ở lưng ông sau khi quấn băng có thuốc trị thương lên chỉ chốc lát đã cầm máu. Miệng vết thương cũng không cảm thấy đau mà chỉ thấy mát lạnh, không quá mấy ngày đã cảm thấy chỗ miệng vết thương đã kết vảy hơi ngứa, không cẩn thận làm rơi mất một miếng vảy, không ngờ vết thương bên trong đã khép lại! Điều này... đúng là quá vô lý!
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của chủ tử, Lưu Phúc Sinh tinh tường tự nhiên biết bên trong thuốc trị thương và thuốc trị nội thương tất nhiên có điểm kỳ lạ. Sau khi miệng vết thương khép lại, ông vẫn bọc một tầng lại một tầng băng gạc như cũ, lúc đổi thuốc cũng không dám để quân y ra tay, còn thỉnh thoảng giả bộ nội thương chưa lành, chỉ sợ bị người khác nhìn ra điểm khác thường. Bây giờ ngẫm lại, lúc trước thật sự giả vờ quá vất vả!
Đến lúc đại quân bình định chuẩn bị khải hoàn về Kinh, biên quan phương Bắc lại truyền đến tin tức ngoại tộc xâm chiếm. Hoàng Thượng liền sai cấp báo tám trăm dặm đưa ý chỉ đến, phong Dương Quận vương làm Đại tướng quân Trấn Bắc, tiếp viện canh phòng biên quan.
Lúc nhận được ý chỉ, Chu Tuấn Dương đã rời khỏi Kinh thành hơn một tháng, hắn rất nhớ tiểu nha đầu nhà hắn. Vốn tưởng rằng sau khi bình định phản quân, hắn có thể mau chóng về Kinh đi gặp Tiểu Thảo nhỏ bé của hắn, không ngờ rằng lại phải lao tới biên cương, không biết ngày nào mới có thể trở về. Việc này làm cho hắn rất nóng nảy trong một khoảng thời gian.
Khi Thái Thượng Hoàng dẫn dắt nghĩa quân xông vào Hoàng cung, Hoàng đế tiền triều đã phó thác tiểu tôn tử mới sinh không lâu cho giáo đầu Ám Vệ Doanh lúc ấy. Vị giáo đầu kia vốn là người trên giang hồ kiêu ngạo bất kham, một lần bị kẻ thù đuổi giết trên đường đã gặp gỡ Hoàng đế tiền triều cải trang vi hành. Hoàng đế tiền triều cho người cứu y khi y chỉ còn thoi thóp vài hơi thở, hơn nữa còn giúp y báo thù.
Người giang hồ phần lớn đều nói nghĩa khí giang hồ, vị giáo đầu này còn sâu hơn thế. Y cho rằng mạng của mình do Hoàng Thượng tiền triều cứu, nên lập lời thề độc sẽ đi theo, bán mạng cho Hoàng thượng tiền triều. Ám Vệ Doanh cũng do vị giáo đầu này một tay thành lập, tất cả ám vệ bên trong cũng đều do y huấn luyện ra, bất luận ai được chọn ra cũng đều là cao thủ nhất đẳng. Lúc lâm nguy, Hoàng đế tiền triều đã ủy thác huyết mạch duy nhất của mình, mong có thể tiếp tục kéo dài chờ cơ hội phục quốc.
Lúc ấy, giáo đầu Ám Vệ Doanh mang theo hơn nửa thủ hạ trung thành và tận tâm, còn lại để cho bọn họ mai phục ở Kinh thành, chờ đợi thời cơ nhận mệnh lệnh.
Giáo đầu Ám Vệ Doanh này mang theo tiểu chủ tử, ẩn mình gần ba mươi năm. Những ám vệ ở lại trong kinh, từ hy vọng đến dần dần tuyệt vọng. Lấy điều kiện chữa bệnh lúc này mà nói, trẻ sơ sinh có tỉ lệ sống không cao lắm, đứa trẻ vừa mới sinh ra chưa đến một tháng, bị một đám nam nhân cao lớn bất cẩn mang theo trốn tránh khắp nơi, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một nhóm ám vệ trung thành và tận tâm ở lại trong kinh, vẫn luôn bồi dưỡng người nối nghiệp mình, hơn nữa còn lợi dụng cơ hội đưa bọn họ vào Hoàng cung, Tô Nhiên chính là một trong số đó. Cũng có người theo thời gian trôi đi, vẫn không ngừng đấu tranh trong lòng. Những người này, có người đã rời khỏi Kinh thành sống cuộc sống của chính mình, có người lại động tâm tư, muốn dùng bí mật về Ám Vệ để đổi lấy vinh hoa phú quý.
Cuối cùng, từ tên phản đồ trong Ám Vệ, rất nhiều ám vệ khác cùng ông ẩn trốn ở Kinh thành có liên hệ với tiền triều đều bị tìm ra từng tên một. Lưu Phúc Sinh vẫn luôn ẩn núp trong cung điện hẻo lánh, cũng bị một tên phản đồ bán đứng.
Lúc ấy Thái Thượng Hoàng vẫn là Hoàng đế, cả đời trên ngựa chiến, khoái ý chiến trường, đối với việc bên giường mình lại có nhiều dư nghiệt tiền triều như vậy thì rất tức giận. Ở kinh thành mở ra một trận gió tanh mưa máu truy bắt tàn sát. Ám vệ tiền triều tổn thất thảm trọng, mười không còn lại được một. Những ám vệ may mắn còn sống, thấy Kinh thành không ở nổi nữa đành lặng lẽ rời khỏi Kinh thành, dựa theo ám hiệu giáo đầu để lại, đến hội hợp cùng giáo đầu và tiểu chủ tử của bọn họ. Người Ám Vệ Doanh của tiền triều trong kinh gần như bị nhổ tận gốc!
Lúc ấy Đại tổng quản Lưu Phúc Sinh mặc dù phải chịu hình phạt tàn khốc, cả người máu tươi đầm đìa không ra hình người, vẫn cắn răng không khai ra đồng đảng của mình như cũ. Nhưng trong những người bị bắt đó, cũng không phải tất cả mọi người đều kiên cường giống như ông ấy. Lúc ấy, tiền triều đã diệt vong gần hai mươi năm. Những ám vệ này ẩn trốn ở các ngành các nghề, vài người đã ổn định cuộc sống cho nên mất đi tâm huyết và trung thành. Có những người này chỉ điểm, sự diệt vong của dư đảng lẩn trốn trong Kinh lại càng nhanh hơn. Mà nhóm phản đồ cho rằng có thể “Thẳng thắn nhận được khoan hồng” cũng bị xử quyết trong bí mật. Ngược lại người kiên trinh bất khuất giống như Lưu Phúc Sinh lại được Thái Thượng Hoàng thưởng thức, tiếp tục giữ lại. Thái Thượng Hoàng vẫn giữ vài phần thiện ý và kính ý đối với những người trung thành, có tín ngưỡng, có kiên trì này. Ông biết, một khi thu hoạch được lòng trung thành của những người này là có thể đạt được lời thề sống chết tương tùy trợ lực. Trải qua mấy năm đối xử đầy thiện ý, dù là cục đá cũng phải nóng lên.
Lúc trước, việc Lưu Phúc Sinh tịnh thân vào cung vốn không phải ý định của ông. Ông vì Hoàng đế tiền triều mà bỏ đi quyền lợi làm nam nhân, lại thay Hoàng đế tiền triều loại bỏ không ít kẻ đối lập, đã là tận tình tận nghĩa. Lúc ấy Lưu Phúc Sinh vẫn còn cứng đầu chưa hiểu ra, dưới sự hết lòng thuyết phụ của đồng bạn quy phục cũng dần dần buông bỏ.
Ngay lúc đó, Thái Thượng Hoàng không vì bọn họ là dư đảng tiền triều mà lừa dối bọn họ, ngược lại còn sắp xếp ông ở bên người, quản công việc lớn nhỏ trong cung. Có thể nói, ngoại trừ lão tổng quản, số hoạn quan bên người Thái Thượng Hoàng cũng chỉ đếm được có ông.
Dẫu sao với thân phận dư đảng tiền triều của ông vẫn khiến cho rất nhiều văn võ đại thần trên triều kiêng kị, tấu sớ can gián còn nhiều lần đề nghị trục xuất và giam cầm ông. Nhưng Thái Thượng Hoàng đều đứng vững giữa áp lực, cho ông rất nhiều sự tín nhiệm. Điều này cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến tổng quản Lưu Phúc Sinh toàn tâm toàn ý đi theo.
Nhưng vì tránh cho giáo đầu và những những đồng sự trước kia quay trở lại sẽ lợi dụng thân phận của ông gây chuyện, cho nên ông vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, rời xa hoàng cung, rời xa Hoàng thượng. Sau này, con trai nhỏ của Tĩnh Vương điện hạ xảy ra vấn đề, cần một vị cao thủ “Bảo vệ” tùy thân, ông bèn xung phong nhận việc, đi theo chủ tử bây giờ.
Nói thật ra, trong những kẻ phản bội lúc trước vốn không có Lưu Phúc Sinh. Ông chưa bao giờ làm ra loại việc hãm hại ám vệ đồng sự tiền triều, nhiều lắm cũng chỉ là ruồng bỏ chủ tử trước kia, theo chủ tử mới mà thôi.
Nhưng nhóm dư đảng tiền triều đó lại không hề biết! Giáo đầu Ám Vệ Doanh trốn trong phản quân tiền triều, thấy thủ hạ đắc lực của mình trước kia giờ lại đi theo bên cạnh thủ lĩnh bình loạn, mà tên thủ lĩnh bình loạn này lại là người của hoàng thất Đại Minh. Vị giáo đầu kia suy nghĩ thêm thắt rất nhiều tình tiết, cho rằng Lưu Phúc Sinh dùng máu thịt và sinh mệnh của các huynh đệ đổi lấy sự tín nhiệm của cẩu tặc Đại Minh để đạt được vinh hoa phú quý.
Vì thế, trong lúc đại quân bình định hỗn loạn, giáo đầu Ám Vệ tiền triều và mấy tên tử sĩ y bồi dưỡng đã thừa dịp hỗn chiến, đánh lén Dương Quận vương và Lưu Phúc Sinh bên cạnh hắn.
Xuất phát từ căm hận với phản đồ, giáo đầu có công phu mạnh nhất coi Lưu Phúc Sinh là đối tượng tập kích. Mà Dương Quận vương chỉ chừng hai mươi tuổi, ở trong mắt giáo đầu vẫn bị coi là tên nhóc chưa lớn, nên bị xem thường, trở thành mục tiêu của hai tử sĩ khác.
Lấy công phu yêu nghiệt của Chu Tuấn Dương mà nói, hai tên tử sĩ nho nhỏ này sao có thể làm khó dễ được? Hắn chơi trò mèo vờn chuột với hai tên tử sĩ, thần thái trong nhẹ nhàng lại có thích ý, quả thực không giống như đang chiến đấu mà giống như đang chơi trò chơi vậy.
Lưu Phúc Sinh tổng quản coi như khổ rồi! Có thể nói, công phu của mọi người trong Ám Vệ Doanh tiền triều đều do vị giáo đầu này một tay dạy ra. Lúc này, sư phụ dạy đồ đệ chết đói, người ta khẳng định cũng sẽ giấu nghề, sẽ không dốc hết tinh hoa dạy cho đồ đệ. Cứ coi như công phu của Lưu Phúc Sinh trong vài chục năm nay không hề giảm sút, còn thỉnh thoảng bị Dương Quận vương ngược một chút. Nhưng người ta dù sao cũng là giáo đầu của ông ấy, công phu ắt hẳn cao hơn ông không chỉ một chút.
Bỗng nhiên không kịp đề phòng, Lưu Phúc Sinh bị giáo đầu đánh một chưởng nội thương, bị thương tới hộc máu. Mạnh mẽ chống đỡ thêm mấy chiêu của giáo đầu, quả thực là tự ngược, chỉ chốc lát trên người tăng thêm vài vết thương lớn vết thương nhỏ. Nếu không phải Dương Quận vương phát hiện ông ấy rơi vào tình thế nguy hiểm, thu lại tâm tình chơi đùa, nhanh chóng giải quyết đối thủ của mình, sau đó thay ông tiếp một chiêu trí mạng của giáo đầu. Chỉ sợ cái mạng già này của Lưu Phúc Sinh đành phải nằm lại ở trên chiến trường.
Nghe được một màn nguy hiểm đáng sợ này, trái tim Dư Tiểu Thảo như bị thắt lại, lo lắng hỏi: “Thủ lĩnh loạn đảng kia hung hãn như vậy, ngay cả Lưu tổng quản ngài cũng không phải đối thủ của ông ta, vậy chẳng phải Dương Quận vương sẽ gặp nguy hiểm hay sao?”
Lưu Phúc Sinh uống một ly trà lớn xong, lại rót thêm một ly từ trong ấm trà trên bàn. Tựa như tất cả những lần uống các loại trà nổi tiếng của ông, cảm thấy dù là đại hồng bào cao cấp cũng không thể sánh bằng nước trà hương vị cam thuần này. Không cần phải nói, chính xác là trà hoang Dư cô nương tự tay xao chế. Toàn bộ mỏi mệt và đau đớn dường như đều được nước trà tiêu trừ.
“Dư cô nương, ngài quá coi thường chủ tử nhà chúng ta rồi!” Tổng quản Lưu Phúc Sinh nhẹ nhàng thở một hơi, tiếp tục thuật lại màn chém giết trên chiến trường kia.
Giáo đầu Ám Vệ Doanh của tiền triều thấy Dương Quận vương chủ động đi lên “Nhận lấy cái chết”, liền quyết định nhân cơ hội này bắt lấy đại thủ lĩnh bình định. Người này xuất thân từ hoàng thất, lại là tôn tử Thái Thượng Hoàng Đại Minh sủng ái. Nếu có được hắn trong tay, quân đội Đại Minh ném chuột sợ vỡ bình, khẳng định có lợi rất lớn đối với bọn chúng.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi của Dương Quận vương, giáo đầu căn bản không đặt hắn ở trong lòng, cho là chuyện dễ như trở bàn tay. Y ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, tên “Gối thêu hoa” tuy không lớn nhưng còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân này vậy mà lại khiến y nhìn lầm! Vì khinh địch, y bị Dương Quận vương đánh trọng thương.
Giáo đầu Ám Vệ Doanh mang theo nội thương trước đó, khi giao chiến với đối phương, thấy Dương Quận vương càng đánh càng hăng, công lực mạnh mẽ lại dầy dặn kinh nghiệm. Trong lòng y đã biết bản thân gặp phải khó khắn lớn rồi! Giáo đầu kia lòng kêu không ổn, tuy rằng đánh không lại Dương Quận vương nhưng sức chạy trốn vẫn phải có. Tiểu chủ tử còn chờ y phụ tá nữa, y cũng không thể xảy ra chuyện. Bỏ lại thủ hạ và phản quân do y kích động trên chiến trường, giáo đầu Ám Vệ cứ rất không nghĩa khí chạy vào đồng hoang trốn trước như vậy!
Chỉ lát sau, dư nghiệt tiền triều ẩn mình trên chiến trường bỏ chạy và bị giết chết hết. Những ngu dân bị kích động thì chẳng còn là chuyện lớn gì! Chỉ trong thời gian ngắn, phản loạn phương Bắc đã bị quét sạch.
Lưu Phúc Sinh bị nội thương rất nghiêm trọng, ngoại thương cũng không nhẹ. Nếu không phải chủ tử nhịn đau chia cho ông một viên thuốc trị nội thương, cái mạng già này của ông rất có thể đã đi đời rồi. Cho dù có may mắn không chết, tâm mạch bị tổn thương, gân mạch bị thương nặng, một thân công phu cũng coi như bị phế.
May mắn, thuốc trị nội thương do Dư cô nương tự tay điều chế, chẳng những giữ lại được cái mạng già này của ông mà nội thương còn khôi phục rất nhanh, khiến cho quân y đi theo phải nói thẳng đây là chuyện không thể. Còn có thuốc trị thương do chủ tử thưởng, hiệu quả tốt hơn trong quân rất nhiều. Miệng vết thương rất lớn ở lưng ông sau khi quấn băng có thuốc trị thương lên chỉ chốc lát đã cầm máu. Miệng vết thương cũng không cảm thấy đau mà chỉ thấy mát lạnh, không quá mấy ngày đã cảm thấy chỗ miệng vết thương đã kết vảy hơi ngứa, không cẩn thận làm rơi mất một miếng vảy, không ngờ vết thương bên trong đã khép lại! Điều này... đúng là quá vô lý!
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của chủ tử, Lưu Phúc Sinh tinh tường tự nhiên biết bên trong thuốc trị thương và thuốc trị nội thương tất nhiên có điểm kỳ lạ. Sau khi miệng vết thương khép lại, ông vẫn bọc một tầng lại một tầng băng gạc như cũ, lúc đổi thuốc cũng không dám để quân y ra tay, còn thỉnh thoảng giả bộ nội thương chưa lành, chỉ sợ bị người khác nhìn ra điểm khác thường. Bây giờ ngẫm lại, lúc trước thật sự giả vờ quá vất vả!
Đến lúc đại quân bình định chuẩn bị khải hoàn về Kinh, biên quan phương Bắc lại truyền đến tin tức ngoại tộc xâm chiếm. Hoàng Thượng liền sai cấp báo tám trăm dặm đưa ý chỉ đến, phong Dương Quận vương làm Đại tướng quân Trấn Bắc, tiếp viện canh phòng biên quan.
Lúc nhận được ý chỉ, Chu Tuấn Dương đã rời khỏi Kinh thành hơn một tháng, hắn rất nhớ tiểu nha đầu nhà hắn. Vốn tưởng rằng sau khi bình định phản quân, hắn có thể mau chóng về Kinh đi gặp Tiểu Thảo nhỏ bé của hắn, không ngờ rằng lại phải lao tới biên cương, không biết ngày nào mới có thể trở về. Việc này làm cho hắn rất nóng nảy trong một khoảng thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.