Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 465:
Quỹ Họa Tình Vũ
14/12/2022
Nhưng khi có thể gặp được hắn thì nàng lại không nhịn được muốn tranh cãi, đấu võ mồm với hắn. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “Được chiều mà sinh kiêu ngạo”? Haiz! Làm nũng với một tuổi tiểu soái ca chưa đến hai mươi, thật là càng thụt lùi!
Vừa nhấc mắt trong nháy mắt lại bị giá trị nhan sắc của tiểu thịt tươi này hạ gục - sao lại có người có thể đẹp hoàn hảo như vậy? Đẹp đến mức khiến người làm lơ giới tính, đẹp đến mức người ta không thể nảy sinh lòng khinh nhờn, đẹp đến khiến người ta... trái tin thổn thức không thôi!
“Phụt…” Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu của hắn lại ngây ngốc nhìn mình. Loại ánh mắt gần như si mê nay, mấy năm gần đây hắn thật sự tiếp xúc được không ít, đại đa số đều là thiếu nữ đậu khấu niên hoa(1)... Cũng có vài lão nam nhân đáng ghê tởm! Nhưng chỉ có của ánh mắt tiểu nha đầu mới làm hắn không thấy phản cảm. Không những không phản cảm, ngược lại lòng còn rất vui vẻ nữa!
(1) Đậu khấu niên hoa: ám chỉ thiếu nữ khoảng 12-13 tuổi (xinh đẹp nhẹ nhàng và thanh lịch như những nụ hoa thảo quả vào tháng hai)
Đây là không phải đại biểu... Tiểu nha đầu đã thông suốt sao? Sang năm, tiểu thiếu nữ nho nhỏ đã mười ba tuổi. Dân tộc nào đó ở phương bắc, tiểu cô nương mười ba tuổi cũng đã có thể gả chồng! Tuy rằng, hắn biết rõ nếu gả chồng quá sớm, bất luận đối với bản thân cô bé đó hay với đời sau cũng đều không tốt. Nhưng nếu có thể theo tâm ý hắn, hắn vẫn hy vọng có thể sớm cưới tiểu nha đầu của hắn về nhà một chút. Cùng lắm thì, chờ sau khi nàng mười tám tuổi mới viên phòng là được!
Tiểu nha đầu nhìn mình như vậy, có phải nói lên trong lòng nàng đối với hắn cũng không phải không hề có cảm giác đúng hay không? Phát hiện này đối với hắn mà nói, quả thực chính là một chuyện cực kỳ vui mừng. Chuyện này so với khi đánh thắng trận, lập công lớn, được Hoàng thượng ban thưởng, càng khiến cho hắn vui vẻ hạnh phúc hơn.
Chu Tuấn Dương không kìm lòng được vươn tay phải vỗ về gò má mềm mại của tiểu cô nương. Loại xúc cảm này khiến hắn trầm mê, khiến hắn lưu luyến. Nếu có thể, hắn nguyện ý cứ ôm khuôn mặt của tiểu nha đầu như vậy, ngắm nhìn lẫn nhau cho đến tận khi lão địa thiên hoang.
“Khụ khụ!” Linh Lung đã được phu nhân nhà mình ám chỉ, vừa thấy tiểu thư bị Dương Quận vương ăn đậu hũ, vội giả bộ ho khan lớn tiếng nhắc nhở Dương Quận vương chú ý một chút, nơi này có tai mắt của phu nhân!
Chu Tuấn Dương bị quấy rầy, cau mày, quét ánh mắt lạnh lẽo về phía Linh Lung, giọng nói lạnh lùng như sương tuyết: “Nếu bị bệnh thì đi mời đại phu xem bệnh. Đừng đứng ở chỗ này, miễn lại lây bệnh cho chủ tử!”
Lúc này Dương Quận vương cho dù là thần thái hay giọng nói đều tỏ rõ: Nếu lây bệnh cho nha đầu nhà gia, cẩn thận tiện mạng của ngươi!
Vốn dĩ làm hết phận sự tẫn thủ đề phòng tiểu thư nhà mình bị sói hoang lớn ngậm đi, sau khi bị uy hiếp, Linh Lung tỏ vẻ rất ấm ức: Người ta không có bệnh, người ta chỉ đang nhắc nhở ngài chú ý chút! Dương Quận vương, ngài ăn đậu hũ của tiểu thư nhà chúng ta, còn hợp tình hợp lý đuổi những người khác như vậy, thật sự tốt sao?
Dư Tiểu Thảo lại cẩn thận nhìn khí sắc của Linh Lung một chút, sau khi thấy hết thảy đều bình thường bèn nói: “Thân thể Linh Lung tỷ tỷ thật ra không có gì đáng ngại, chắc là bởi vì trong nhà và ngoài trời chênh lệch nhiệt độ cho nên bị kích thích khiến cổ họng có chút không thoải mái! Chỗ của ta có cam thảo, còn có cây ươi. Chờ lát nữa ta sẽ phối trà thuốc, uống hai ngày sẽ không sao nữa!”
Linh Lung càng ấm ức hơn: Tiểu thư, ngài đừng nghe Dương Quận vương cáo già xảo quyệt kia, cổ họng của nô tỳ thật sự không sao!
Nhưng có thể bởi vì tác dụng tâm lý, cho nên lúc này nàng ta cũng cảm thấy cổ họng hơi ngứa. Nhưng sợ tiểu thư sẽ phối cho mình chút thuốc lung tung rối loạn để uống hoặc bị Dương Quận vương có lý do đuổi nàng ta ra ngoài cho nên nàng ta chỉ có thể cố nén. Cổ họng ngứa lại không thể ho khan, loại tư vị này thật không dễ chịu, khiến người ta hận không thể bỏ ngón tay vào trong, cào một cái.
Chu Tuấn Dương lại trừng mắt nhìn nha hoàn phá hỏng không khí một cái, quay đầu đã tìm không lại được loại cảm giác vừa rồi, không thể làm gì khác đành phải chỉ vào một tấm lông cáo tuyết trắng không tì vết, nói với Tiểu Thảo: “Loại da này rắn chắc nhất. Nàng để châm tuyến phòng làm vài chiếc áo choàng đi. Lúc đến Hoàng trang làm việc thì mặc thay đổi - ngày mùa đông, trên thôn trang cũng không có việc gì, nàng cũng không cần quá chuyên nghiệp như vậy, khi tuyết rơi vẫn chạy tới thôn trang!”
“Lúa mì vụ đông chỗ đó cũng không có chuyện gì. Nhưng lều lớn ở hai thôn trang năm nay là nằm đầu tiên trồng thử nghiệm, thỉnh thoảng cũng phải đến quan sát một chút. Còn không phải tuyết rơi sao? Ta sợ lều lớn bị gió tuyết phá hỏng, chúng ta kiếm không được tiền là chuyện nhỏ, chậm trễ cung ứng rau dưa và trái cây Kinh thành sẽ không tốt!” Dư Tiểu Thảo mạnh miệng không chịu thừa nhận bản thân vốn lo lắng ảnh hưởng đến nguồn thu vào.
Tính tham tiền của tiểu nha đầu nhà hắn, trong lòng Chu Tuấn Dương rõ như gương sáng nhưng hắn cũng không nói toạc ra. Người ta nói vì lo lắng cho bữa ăn của nhà quyền quý hào môn trong kinh, nàng nói cái gì thì là cái đó! Những binh tướng thủ hạ kia không phải nói như vậy sao? Nếu muốn dỗ nữ hài tử vui vẻ, tất cả những điều nàng nói đều là đúng! Dù là hoang đường hay không tán đồng, cũng phải phụ họa!
Nhưng tiểu nha đầu nói cũng không sai! Từ nghèo thành giàu thì dễ chứ từ giàu về nghèo mới khó. Miệng của quyền quý phú thương trong kinh đều bị nuôi đến kén chọn rồi. Nếu đột nhiên cắt đứt nguồn cung ứng rau dưa tươi ngon, chỉ sợ chẳng mất chốc họ sẽ làm ầm ĩ lên.
“Xe ngựa gia tặng cho nàng đâu? Sao lại không ngồi xe đi? Trong xe ngựa rộng rãi, dù đặt một chậu than huân lò cũng dư dả!” Chu Tuấn Dương vừa nghĩ đến bóng nhỏ gầy đáng thương kia trong gió tuyết, trong lòng thật giống như bị khối băng đông lại, đau lòng không thôi!
Nói đến xe ngựa Dương Quận vương tặng, khóe miệng Dư Tiểu Thảo không khống chế được giật giật hai cái. Đó là do Hoàng thượng ban thưởng cho Dương Quận vương, là xe ngựa dành riêng cho cấp bậc Quận vương. Một quan lục phẩm nho nhỏ tép riu như nàng, nếu tùy tiện ngồi xe ngựa như vậy ra khỏi thành làm việc, chỉ sợ ngày hôm sau trên ngự án của Hoàng thượng thượng sẽ chất đầy tấu sớ buộc tội nàng. Tội danh chiệm dụng đồ ngự ban, nàng cũng không đảm đương nổi!
Dư Tiểu Thảo nói ra băn khoăn của mình. Chu Tuấn Dương tựa như giận tựa như trách nhìn nàng một cái, trong lòng nói: Đồng ý gả cho gia sớm một chút, không phải ít đi một chuyện phải băn khoăn sao? Xem ra, tiểu nha đầu nhà hắn sẽ không dùng xe ngựa hắn đưa. Đây cũng do hắn suy nghĩ không chu toàn, lúc trước chỉ nghĩ tặng đồ tốt nhất cho tiểu nha đầu lại không suy xét đến thân phận hoàng gia. Xem ra, phải cho người gấp rút tạo một chiếc xe ngựa vừa thoải mái lại không quá khoa trương!
“Đúng rồi, vị cô nương vừa nãy kia là bằng hữu nàng mới quen? Vốn nên như thế, nàng tới Kinh thành cũng được một khoảng thời gian. Ngày thường ngoài Hoàng trang ra, những lúc còn lại cửa lớn không ra cửa sau không tới. Tiểu cô nương nhà gia hẳn nên tiếp xúc với nhiều bạn cùng trang lứa hơn, miễn cho tính tình lại trở thành một tiểu lão thái thái!” Tuy Chu Tuấn Dương không quá coi trọng Lý Mộng Như tính tình nhát như chuột, nhưng nàng ta là kiểu bạn vừa đơn thuần lại không có lực sát thương, vẫn tương đối thích hợp với Tiểu Thảo.
Nhớ tới tương lai lại có thể có thêm một khoản thu vào không nhỏ, mi mắt Dư Tiểu Thảo cong cong nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Huynh có biết dễ kiếm tiền của ai nhất hay không? Là trẻ con và nữ nhân! Trong kinh không phải có rất nhiều người hâm mộ mẹ nuôi có làn da tốt, dáng người đẹp, còn trẻ hơn tuổi thật sao? Ta chuẩn bị mở một phường chuyên phục vụ phái nữ làm đẹp dưỡng nhan! Chỉ cần chịu tiêu tiền, bảo đảm đen đi vào, trắng đi ra; béo đi vào, gầy đi ra; xấu đi vào, đẹp rạng ngời đi ra!”
Nhìn biểu cảm tự tin của tiểu tham tiền, Chu Tuấn Dương có chút lo lắng thủ đoạn của tiểu cô nương sẽ bại lộ, sẽ nảy sinh một số ảnh hưởng không tốt với nàng. Lúc này, hắn nhớ tới lời đồn đại trong kinh trước khi đi bình định phản loạn! Sát ý trong lòng cuối cùng cũng không kìm nén được! Hữu Thị lang bộ Lại, ông nuôi được con gái ngoan, cưới được phu nhân tốt đấy! Nếu đã dám động vào người của gia thì phải làm tốt công tác chuẩn bị chịu đựng hết thảy hậu quả!
Vật nhỏ bên cạnh cảm giác rất nhạy bén, giống như nhận thấy được sự biến hóa trong cảm xúc của hắn. Chu Tuấn Dương đón nhận ánh mắt hơi mang nghi hoặc của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên đầu nàng, nói: “Đồng ý với gia, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng để bản thân gặp phải hiểm cảnh! Nếu có chuyện gì khó quyết định, nhất định phải tìm gia thương lượng. Nhớ kỹ, cho dù trời có sập xuống, cũng có vóc dáng cao lớn của gia giúp nàng chống đỡ!”
“Đáng ghét! Huynh vò rối tóc người ta rồi!” Dư Tiểu Thảo vì che dấu cảm động trong lòng mình, đẩy bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên đầu mình ra, thử nhe răng về phía hắn. Haizz... Cảm giác được cưng chiều, thật tốt!
Kiếp trước, cha mẹ sớm quên, vì nuôi nấng các em tuổi còn nhỏ mà nàng phải liều mạng buộc bản thân trưởng thành. Tất cả những bi thương, phẫn nộ, áp lực, khó khăn, nàng đều trôn chặt trong lòng, gánh trên lưng. Lúc ban đầu nàng chỉ là một học sinh lớp mười mới hơn mười tuổi mà thôi! Chịu đựng áp lực, không có người chia sẻ tuyệt vọng, nàng chỉ có thể nuốt vào trong lòng, một mình rơi nước mắt!
Bây giờ lại có người đứng ở trước mặt nàng, nói với nàng: Dù có chuyện lớn hơn nữa, gia cũng gánh cho nàng! Nói không cảm động là giả! Không ngờ người cổ đại cũng biết tán tỉnh như vậy!
“Làm sao vậy?” Tuy Chu Tuấn Dương không thể cảm giác được Dư Tiểu Thảo đang suy nghĩ cái gì, nhưng giác quan của hắn vẫn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, nhận thấy được tâm tình của tiểu nha đầu sa sút trong nháy mắt, vội vàng quan tâm nhìn nàng.
Dư Tiểu Thảo hít hít mũi, nở một nụ cười thật tươi với hắn, giọng nói trong sáng hơn rất nhiều: “Chu Tuấn Dương, cảm ơn huynh! Cảm ơn huynh đã thích một người bình thường đến không thể bình thường hơn như ta. Cảm ơn huynh đã ủng hộ ta, tin tưởng ta vô điều kiện! Cảm ơn huynh bằng lòng đứng một chỗ chờ ta! Nếu đến lúc ta mười sáu tuổi, tâm ý của huynh vẫn như cũ không thay đổi thì chúng ta đính hôn đi!”
Linh Lung nghe được tiểu thư nhà mình “qua loa” ấn định chuyện chung thân của mình như thế, nhất thời cảm thấy không hay. Đại tiểu thư của ta ơi, việc hôn nhân của nữ tử không phải nên là “Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối” sao? Ngài mới bao tuổi đã cho phép định đoạt chuyện hôn sự của mình. Người có suy xét đến tâm tình của Liễu phu nhân không? Người có băn khoăn đến cảm thụ của phu nhân không? Ôi chao ôi! Phải sai người đi báo cho phu nhân một tiếng. Đại tiểu thư quá trẻ tuổi, quá dễ dàng bị lừa gạt!
Mà Chu Tuấn Dương nghe xong lời nàng nói, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là mừng rỡ như điên: Cuối cùng tiểu nha đầu cũng buông lời rồi, còn lui tuổi nhắc đến xuống mười sáu tuổi! Ừm ừm! Tuổi này rất hợp lý, mười sáu tuổi đính hôn, tiếp nhận, đưa lễ, một loạt lễ tiết đính hôn thành thân cộng lại cũng mất một hai năm, khi đó cách lúc tiểu nha đầu mười tám tuổi cũng không còn bao lâu!
Sang năm tiểu nha đầu cũng đã mười ba! Khoảng cách đến mười sáu tuổi cũng chỉ còn có ba năm! Ba năm, đối với Chu Tuấn Dương đã làm tốt tư tưởng phải đợi nàng năm năm mà nói, quả thực là chuyện vô cùng vui mừng! Những nam nhân thô kệch trong quân đó, dù thô bạo thế nào đi nữa, quả nhiên, đối với vợ vẫn phải cưng chiều dụ dỗ!
Hạnh phúc ập đến, Chu Tuấn Dương không khống chế được nội tâm vui sướng, một tay ôm hết vòng eo thon gọn của Dư Tiểu Thảo, sau đó bế nàng lên như một đứa trẻ. Bỗng nhiên không kịp đề phòng khiến Dư Tiểu Thảo hoảng tới mức kêu sợ hãi không thôi, bàn tay như nắm bột nhỏ cũng đấm loạn một trận trên người hắn!
Vừa nhấc mắt trong nháy mắt lại bị giá trị nhan sắc của tiểu thịt tươi này hạ gục - sao lại có người có thể đẹp hoàn hảo như vậy? Đẹp đến mức khiến người làm lơ giới tính, đẹp đến mức người ta không thể nảy sinh lòng khinh nhờn, đẹp đến khiến người ta... trái tin thổn thức không thôi!
“Phụt…” Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu của hắn lại ngây ngốc nhìn mình. Loại ánh mắt gần như si mê nay, mấy năm gần đây hắn thật sự tiếp xúc được không ít, đại đa số đều là thiếu nữ đậu khấu niên hoa(1)... Cũng có vài lão nam nhân đáng ghê tởm! Nhưng chỉ có của ánh mắt tiểu nha đầu mới làm hắn không thấy phản cảm. Không những không phản cảm, ngược lại lòng còn rất vui vẻ nữa!
(1) Đậu khấu niên hoa: ám chỉ thiếu nữ khoảng 12-13 tuổi (xinh đẹp nhẹ nhàng và thanh lịch như những nụ hoa thảo quả vào tháng hai)
Đây là không phải đại biểu... Tiểu nha đầu đã thông suốt sao? Sang năm, tiểu thiếu nữ nho nhỏ đã mười ba tuổi. Dân tộc nào đó ở phương bắc, tiểu cô nương mười ba tuổi cũng đã có thể gả chồng! Tuy rằng, hắn biết rõ nếu gả chồng quá sớm, bất luận đối với bản thân cô bé đó hay với đời sau cũng đều không tốt. Nhưng nếu có thể theo tâm ý hắn, hắn vẫn hy vọng có thể sớm cưới tiểu nha đầu của hắn về nhà một chút. Cùng lắm thì, chờ sau khi nàng mười tám tuổi mới viên phòng là được!
Tiểu nha đầu nhìn mình như vậy, có phải nói lên trong lòng nàng đối với hắn cũng không phải không hề có cảm giác đúng hay không? Phát hiện này đối với hắn mà nói, quả thực chính là một chuyện cực kỳ vui mừng. Chuyện này so với khi đánh thắng trận, lập công lớn, được Hoàng thượng ban thưởng, càng khiến cho hắn vui vẻ hạnh phúc hơn.
Chu Tuấn Dương không kìm lòng được vươn tay phải vỗ về gò má mềm mại của tiểu cô nương. Loại xúc cảm này khiến hắn trầm mê, khiến hắn lưu luyến. Nếu có thể, hắn nguyện ý cứ ôm khuôn mặt của tiểu nha đầu như vậy, ngắm nhìn lẫn nhau cho đến tận khi lão địa thiên hoang.
“Khụ khụ!” Linh Lung đã được phu nhân nhà mình ám chỉ, vừa thấy tiểu thư bị Dương Quận vương ăn đậu hũ, vội giả bộ ho khan lớn tiếng nhắc nhở Dương Quận vương chú ý một chút, nơi này có tai mắt của phu nhân!
Chu Tuấn Dương bị quấy rầy, cau mày, quét ánh mắt lạnh lẽo về phía Linh Lung, giọng nói lạnh lùng như sương tuyết: “Nếu bị bệnh thì đi mời đại phu xem bệnh. Đừng đứng ở chỗ này, miễn lại lây bệnh cho chủ tử!”
Lúc này Dương Quận vương cho dù là thần thái hay giọng nói đều tỏ rõ: Nếu lây bệnh cho nha đầu nhà gia, cẩn thận tiện mạng của ngươi!
Vốn dĩ làm hết phận sự tẫn thủ đề phòng tiểu thư nhà mình bị sói hoang lớn ngậm đi, sau khi bị uy hiếp, Linh Lung tỏ vẻ rất ấm ức: Người ta không có bệnh, người ta chỉ đang nhắc nhở ngài chú ý chút! Dương Quận vương, ngài ăn đậu hũ của tiểu thư nhà chúng ta, còn hợp tình hợp lý đuổi những người khác như vậy, thật sự tốt sao?
Dư Tiểu Thảo lại cẩn thận nhìn khí sắc của Linh Lung một chút, sau khi thấy hết thảy đều bình thường bèn nói: “Thân thể Linh Lung tỷ tỷ thật ra không có gì đáng ngại, chắc là bởi vì trong nhà và ngoài trời chênh lệch nhiệt độ cho nên bị kích thích khiến cổ họng có chút không thoải mái! Chỗ của ta có cam thảo, còn có cây ươi. Chờ lát nữa ta sẽ phối trà thuốc, uống hai ngày sẽ không sao nữa!”
Linh Lung càng ấm ức hơn: Tiểu thư, ngài đừng nghe Dương Quận vương cáo già xảo quyệt kia, cổ họng của nô tỳ thật sự không sao!
Nhưng có thể bởi vì tác dụng tâm lý, cho nên lúc này nàng ta cũng cảm thấy cổ họng hơi ngứa. Nhưng sợ tiểu thư sẽ phối cho mình chút thuốc lung tung rối loạn để uống hoặc bị Dương Quận vương có lý do đuổi nàng ta ra ngoài cho nên nàng ta chỉ có thể cố nén. Cổ họng ngứa lại không thể ho khan, loại tư vị này thật không dễ chịu, khiến người ta hận không thể bỏ ngón tay vào trong, cào một cái.
Chu Tuấn Dương lại trừng mắt nhìn nha hoàn phá hỏng không khí một cái, quay đầu đã tìm không lại được loại cảm giác vừa rồi, không thể làm gì khác đành phải chỉ vào một tấm lông cáo tuyết trắng không tì vết, nói với Tiểu Thảo: “Loại da này rắn chắc nhất. Nàng để châm tuyến phòng làm vài chiếc áo choàng đi. Lúc đến Hoàng trang làm việc thì mặc thay đổi - ngày mùa đông, trên thôn trang cũng không có việc gì, nàng cũng không cần quá chuyên nghiệp như vậy, khi tuyết rơi vẫn chạy tới thôn trang!”
“Lúa mì vụ đông chỗ đó cũng không có chuyện gì. Nhưng lều lớn ở hai thôn trang năm nay là nằm đầu tiên trồng thử nghiệm, thỉnh thoảng cũng phải đến quan sát một chút. Còn không phải tuyết rơi sao? Ta sợ lều lớn bị gió tuyết phá hỏng, chúng ta kiếm không được tiền là chuyện nhỏ, chậm trễ cung ứng rau dưa và trái cây Kinh thành sẽ không tốt!” Dư Tiểu Thảo mạnh miệng không chịu thừa nhận bản thân vốn lo lắng ảnh hưởng đến nguồn thu vào.
Tính tham tiền của tiểu nha đầu nhà hắn, trong lòng Chu Tuấn Dương rõ như gương sáng nhưng hắn cũng không nói toạc ra. Người ta nói vì lo lắng cho bữa ăn của nhà quyền quý hào môn trong kinh, nàng nói cái gì thì là cái đó! Những binh tướng thủ hạ kia không phải nói như vậy sao? Nếu muốn dỗ nữ hài tử vui vẻ, tất cả những điều nàng nói đều là đúng! Dù là hoang đường hay không tán đồng, cũng phải phụ họa!
Nhưng tiểu nha đầu nói cũng không sai! Từ nghèo thành giàu thì dễ chứ từ giàu về nghèo mới khó. Miệng của quyền quý phú thương trong kinh đều bị nuôi đến kén chọn rồi. Nếu đột nhiên cắt đứt nguồn cung ứng rau dưa tươi ngon, chỉ sợ chẳng mất chốc họ sẽ làm ầm ĩ lên.
“Xe ngựa gia tặng cho nàng đâu? Sao lại không ngồi xe đi? Trong xe ngựa rộng rãi, dù đặt một chậu than huân lò cũng dư dả!” Chu Tuấn Dương vừa nghĩ đến bóng nhỏ gầy đáng thương kia trong gió tuyết, trong lòng thật giống như bị khối băng đông lại, đau lòng không thôi!
Nói đến xe ngựa Dương Quận vương tặng, khóe miệng Dư Tiểu Thảo không khống chế được giật giật hai cái. Đó là do Hoàng thượng ban thưởng cho Dương Quận vương, là xe ngựa dành riêng cho cấp bậc Quận vương. Một quan lục phẩm nho nhỏ tép riu như nàng, nếu tùy tiện ngồi xe ngựa như vậy ra khỏi thành làm việc, chỉ sợ ngày hôm sau trên ngự án của Hoàng thượng thượng sẽ chất đầy tấu sớ buộc tội nàng. Tội danh chiệm dụng đồ ngự ban, nàng cũng không đảm đương nổi!
Dư Tiểu Thảo nói ra băn khoăn của mình. Chu Tuấn Dương tựa như giận tựa như trách nhìn nàng một cái, trong lòng nói: Đồng ý gả cho gia sớm một chút, không phải ít đi một chuyện phải băn khoăn sao? Xem ra, tiểu nha đầu nhà hắn sẽ không dùng xe ngựa hắn đưa. Đây cũng do hắn suy nghĩ không chu toàn, lúc trước chỉ nghĩ tặng đồ tốt nhất cho tiểu nha đầu lại không suy xét đến thân phận hoàng gia. Xem ra, phải cho người gấp rút tạo một chiếc xe ngựa vừa thoải mái lại không quá khoa trương!
“Đúng rồi, vị cô nương vừa nãy kia là bằng hữu nàng mới quen? Vốn nên như thế, nàng tới Kinh thành cũng được một khoảng thời gian. Ngày thường ngoài Hoàng trang ra, những lúc còn lại cửa lớn không ra cửa sau không tới. Tiểu cô nương nhà gia hẳn nên tiếp xúc với nhiều bạn cùng trang lứa hơn, miễn cho tính tình lại trở thành một tiểu lão thái thái!” Tuy Chu Tuấn Dương không quá coi trọng Lý Mộng Như tính tình nhát như chuột, nhưng nàng ta là kiểu bạn vừa đơn thuần lại không có lực sát thương, vẫn tương đối thích hợp với Tiểu Thảo.
Nhớ tới tương lai lại có thể có thêm một khoản thu vào không nhỏ, mi mắt Dư Tiểu Thảo cong cong nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Huynh có biết dễ kiếm tiền của ai nhất hay không? Là trẻ con và nữ nhân! Trong kinh không phải có rất nhiều người hâm mộ mẹ nuôi có làn da tốt, dáng người đẹp, còn trẻ hơn tuổi thật sao? Ta chuẩn bị mở một phường chuyên phục vụ phái nữ làm đẹp dưỡng nhan! Chỉ cần chịu tiêu tiền, bảo đảm đen đi vào, trắng đi ra; béo đi vào, gầy đi ra; xấu đi vào, đẹp rạng ngời đi ra!”
Nhìn biểu cảm tự tin của tiểu tham tiền, Chu Tuấn Dương có chút lo lắng thủ đoạn của tiểu cô nương sẽ bại lộ, sẽ nảy sinh một số ảnh hưởng không tốt với nàng. Lúc này, hắn nhớ tới lời đồn đại trong kinh trước khi đi bình định phản loạn! Sát ý trong lòng cuối cùng cũng không kìm nén được! Hữu Thị lang bộ Lại, ông nuôi được con gái ngoan, cưới được phu nhân tốt đấy! Nếu đã dám động vào người của gia thì phải làm tốt công tác chuẩn bị chịu đựng hết thảy hậu quả!
Vật nhỏ bên cạnh cảm giác rất nhạy bén, giống như nhận thấy được sự biến hóa trong cảm xúc của hắn. Chu Tuấn Dương đón nhận ánh mắt hơi mang nghi hoặc của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên đầu nàng, nói: “Đồng ý với gia, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng để bản thân gặp phải hiểm cảnh! Nếu có chuyện gì khó quyết định, nhất định phải tìm gia thương lượng. Nhớ kỹ, cho dù trời có sập xuống, cũng có vóc dáng cao lớn của gia giúp nàng chống đỡ!”
“Đáng ghét! Huynh vò rối tóc người ta rồi!” Dư Tiểu Thảo vì che dấu cảm động trong lòng mình, đẩy bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên đầu mình ra, thử nhe răng về phía hắn. Haizz... Cảm giác được cưng chiều, thật tốt!
Kiếp trước, cha mẹ sớm quên, vì nuôi nấng các em tuổi còn nhỏ mà nàng phải liều mạng buộc bản thân trưởng thành. Tất cả những bi thương, phẫn nộ, áp lực, khó khăn, nàng đều trôn chặt trong lòng, gánh trên lưng. Lúc ban đầu nàng chỉ là một học sinh lớp mười mới hơn mười tuổi mà thôi! Chịu đựng áp lực, không có người chia sẻ tuyệt vọng, nàng chỉ có thể nuốt vào trong lòng, một mình rơi nước mắt!
Bây giờ lại có người đứng ở trước mặt nàng, nói với nàng: Dù có chuyện lớn hơn nữa, gia cũng gánh cho nàng! Nói không cảm động là giả! Không ngờ người cổ đại cũng biết tán tỉnh như vậy!
“Làm sao vậy?” Tuy Chu Tuấn Dương không thể cảm giác được Dư Tiểu Thảo đang suy nghĩ cái gì, nhưng giác quan của hắn vẫn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, nhận thấy được tâm tình của tiểu nha đầu sa sút trong nháy mắt, vội vàng quan tâm nhìn nàng.
Dư Tiểu Thảo hít hít mũi, nở một nụ cười thật tươi với hắn, giọng nói trong sáng hơn rất nhiều: “Chu Tuấn Dương, cảm ơn huynh! Cảm ơn huynh đã thích một người bình thường đến không thể bình thường hơn như ta. Cảm ơn huynh đã ủng hộ ta, tin tưởng ta vô điều kiện! Cảm ơn huynh bằng lòng đứng một chỗ chờ ta! Nếu đến lúc ta mười sáu tuổi, tâm ý của huynh vẫn như cũ không thay đổi thì chúng ta đính hôn đi!”
Linh Lung nghe được tiểu thư nhà mình “qua loa” ấn định chuyện chung thân của mình như thế, nhất thời cảm thấy không hay. Đại tiểu thư của ta ơi, việc hôn nhân của nữ tử không phải nên là “Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối” sao? Ngài mới bao tuổi đã cho phép định đoạt chuyện hôn sự của mình. Người có suy xét đến tâm tình của Liễu phu nhân không? Người có băn khoăn đến cảm thụ của phu nhân không? Ôi chao ôi! Phải sai người đi báo cho phu nhân một tiếng. Đại tiểu thư quá trẻ tuổi, quá dễ dàng bị lừa gạt!
Mà Chu Tuấn Dương nghe xong lời nàng nói, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là mừng rỡ như điên: Cuối cùng tiểu nha đầu cũng buông lời rồi, còn lui tuổi nhắc đến xuống mười sáu tuổi! Ừm ừm! Tuổi này rất hợp lý, mười sáu tuổi đính hôn, tiếp nhận, đưa lễ, một loạt lễ tiết đính hôn thành thân cộng lại cũng mất một hai năm, khi đó cách lúc tiểu nha đầu mười tám tuổi cũng không còn bao lâu!
Sang năm tiểu nha đầu cũng đã mười ba! Khoảng cách đến mười sáu tuổi cũng chỉ còn có ba năm! Ba năm, đối với Chu Tuấn Dương đã làm tốt tư tưởng phải đợi nàng năm năm mà nói, quả thực là chuyện vô cùng vui mừng! Những nam nhân thô kệch trong quân đó, dù thô bạo thế nào đi nữa, quả nhiên, đối với vợ vẫn phải cưng chiều dụ dỗ!
Hạnh phúc ập đến, Chu Tuấn Dương không khống chế được nội tâm vui sướng, một tay ôm hết vòng eo thon gọn của Dư Tiểu Thảo, sau đó bế nàng lên như một đứa trẻ. Bỗng nhiên không kịp đề phòng khiến Dư Tiểu Thảo hoảng tới mức kêu sợ hãi không thôi, bàn tay như nắm bột nhỏ cũng đấm loạn một trận trên người hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.