Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 468:

Quỹ Họa Tình Vũ

14/12/2022

Bà ấy cũng đã nói vậy, Dương Quận vương đương nhiên không dám nói thêm gì, vội vàng gật đầu nói: “Phu nhân nói phải! Sau này ta sẽ chú ý!”

“Thảo Nhi nhà chúng ta lớn dần, sau này cũng không tiện gặp ngoại nam. Nếu như có chuyện công hay gì thì có thể nói chuyện ở nha môn hoặc Hoàng trang. Dương Quận vương, ngươi thấy… ta nói có lý không?” Ý của Phòng phu nhân rất rõ ràng, trước hết phải để hai người cách xa nhau ra. Nếu như Dương Quận vương thật lòng với con gái bà ấy vậy thì sẽ như ý con gái, ba năm sau quyết định chuyện giữa hai người. Nếu như hắn đổi ý thì cũng không thể vì vậy mà làm lỡ hôn sự của con gái bà ấy được!

Chu Tuấn Dương rất khó xử trong lòng, hắn có thể nói không sao? Nhưng mà nếu như đồng ý, sau này muốn gặp tiểu nha đầu sẽ không dễ dàng như thế này nữa. Người quen, cha vợ, mẹ vợ gì đó đều muốn cản trở hắn!

“Nhưng mà… mẹ nuôi, con còn muốn nhờ Dương Quận vương giúp con tìm nhà nữa!” Dư Tiểu Thảo nửa đường xuyên đến thế giới này, lại lớn lên ở nông thôn, thật sự không để mấy thứ thế tục lễ giáo này vào trong lòng. Vừa nghĩ đến sau này không thể tự do gặp Dương Quận vương nữa, trong lòng nàng có chút khó chịu.

Phòng phu nhân hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn đứa con gái phá đám người nhà này, nói: “Con muốn mua nhà, chẳng lẽ không phải Dương Quận vương thì không thể sao? Cha nuôi con, còn có ta, để tượng trưng sao? Con cũng đừng lo lắng, chuyện mua nhà cứ để cha nuôi con lo!”

“Mua nhà gì? Cả đại gia đình ăn Tết cùng nhau náo nhiệt vui vẻ, tốt biết bao?” Phòng Tử Trấn vốn định để nhà ông và nhà con gái nuôi ăn Tết chung, bây giờ xem ra có khi lại bị lỡ dở rồi. Ôi! Lại là một nhà ba người bọn họ, tẻ nhạt, ăn Tết còn ý nghĩa gì chứ? Nha đầu Thảo Nhi này, con bé rất kiên quyết chuyện mua nhà, xem ra không mua không được! Vậy thì hỏi thăm xung quanh nhà ông xem có ngôi nhà nào thích hợp không…

Chu Tuấn Dương nhíu mày, thế mà chỉ trong chốc lát nhiệm vụ vợ hắn giao cho hắn đã bị người khác giành mất! Quả nhiên, cha vợ gì chứ, chỉ biết cản trở hắn thôi! Nhưng mà, họ mua kệ họ, hắn mua mặc hắn. Để xem cuối cùng nhà ai mua hợp ý tiểu nha đầu hơn!

Rời khỏi phủ Tướng Quân, bước chân của Chu Tuấn Dương có chút chần chừ, hắn lại quay ngựa lại, phóng như bay về phía Hoàng cung.

Lúc Chu Quân Phàm đang ăn cơm với Hoàng hậu và hoàng nhi xong, muốn trở về cung Càn Thanh nghỉ ngơi một lát thì nghe tiểu thái giám bẩm báo, nói Dương Quận vương cầu kiến.

Dương Nhi? Buổi sáng mới vội vã rời khỏi điện Kim Loan, nghe nói là chạy thẳng đến phủ Tướng quân, bây giờ không nên ở cạnh người trong lòng chàng chàng thiếp thiếp sao? Sao lại nhớ vào cung gặp hắn thế này?

“Bảo hắn đến ngự thư phòng đợi!” Trong lòng Chu Quân Phàm tràn ngập tò mò, không nghỉ ngơi nữa, đổi trang phục đi đến ngự thư phòng!

“Hoàng thượng!” Sau khi Chu Tuấn Dương thấy Hoàng thượng, không đợi hắn ta hỏi đã lên tiếng: “Nông quan Dư đại nhân của bộ Hộ, năm nay sản lượng ngô trồng ra cao hơn năm ngoái một phần ba. Không nói lúa mì vụ đông trưởng thành rất tốt, chỉ tính rau củ thôi, không những khiến bàn cơm mùa đông của người dân trong Kinh thành phong phú hơn, mà còn làm phong phú cả nội khố của Hoàng thượng. Chỉ điểm này thôi, có phải nên luận công ban thưởng hay không?”



“Thưởng? Không phải trẫm chống đỡ tất cả các loại áp lực ban cho nàng chức quan lục phẩm sao? Không lẽ còn không đủ? Nàng phàn nàn với ngươi à? Tuổi không lớn lắm mà dã tâm không nhỏ nhỉ! Không phải là ỷ vào trồng được mấy loại hoa màu đấy chứ? Công lao chưa đến đâu đã bắt đầu ỷ tài kiêu ngạo, được chiều nên đòi hỏi!” Chu Quân Phàm cố ý tỏ vẻ giận dữ, dùng sức vỗ một cái lên ngự án!

“Không phải! Nàng không phàn nàn điều gì, ngược lại luôn cảm kích ân đức thánh minh của Hoàng thượng. Là vi thần… cảm thấy sự ban thưởng của Hoàng thượng còn chưa đủ, khiến kẻ nào trong Kinh thành cũng dám có ý xấu với nàng!” Chu Tuấn Dương không hề sợ dáng vẻ cố ra vẻ này của đường huynh, hắn ta căn bản không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào!

“Vậy đệ nói xem, phải thưởng cái gì mới có thể chứng minh sự tín nhiệm và tin sủng của trẫm đối với nàng?” Chu Tuấn Phàm vô cùng hứng thú tựa lưng vào ghế, đánh giá đường đệ từ trên xuống dưới, hắn ta muốn xem xem trong hồ lô của đường đệ bán thuốc gì!

Chu Tuấn Dương không thèm để ý ánh mắt soi xét của hắn ta, nói: “Dư đại nhân muốn đón người nhà lên Kinh thành ăn Tết, nhưng trước mắt nàng ở phủ Trung Cần Bá nên không tiện. Cho nên… Hoàng thượng có phải nên ban thưởng cho nàng một ngôi nhà không?”

“Ồ? Đệ cảm thấy trẫm nên ban thưởng ngôi nhà ở đâu mới thích hợp đây?” Chu Quân Phàm nói trong lòng: Hay cho tiểu tử lòng hướng ra ngoài nhà ngươi, bây giờ đã bắt đầu gom góp tài sản cho vợ rồi à? Phần lớn nhà trong Kinh thành đều đã có chủ, ngôi nhà tốt nhất không phải đã thưởng cho tiểu tử đệ rồi sao? Nếu đệ muốn lấy lòng nàng thì trực tiếp sang tên chuyển nhà là được rồi còn gì?

“Vi thần cảm thấy ngôi nhà của Thái sư tiền triều được bảo tồn khá hoàn hảo, hơn nữa hoàn cảnh cũng yên tĩnh mát mẻ, ban thưởng cho nàng là thích hợp nhất!” Chu Tuấn Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn đường huynh của mình, gằn từng chữ một.

“Nhà của Thái sư tiền triều? Đó không phải là đã ban thưởng cho…” Chu Quân Phàm nhíu mày, đối mắt với đường đệ của mình một lúc lâu mới lộ ra nụ cười vỡ lẽ. Người người đều nói nữ nhân hướng ngoại, thì ra lòng của nam nhân cũng hướng về phía vợ hết rồi. Vì theo đuổi vợ mà đường đệ cũng bỏ ra không ít vốn.

Nếu đệ ấy đã tình nguyện thì hắn ta cần gì phải làm người xấu nữa chứ? Chu Quân Phàm cười cười, vốn đang lo lắng đường đệ mặt lạnh tim lạnh này tương lai sẽ lẻ loi cả đời, bây giờ thì tốt rồi, phí công hắn ta lo lắng mà! Tiểu tử này, không lẽ hắn cũng xuyên tới? Thủ đoạn theo đuổi gái cũng quá nhiều đấy chứ! Chu Quân Phàm có chút cảm giác nể phục tận đáy lòng.

Nhưng mà hắn ta đường đường là Hoàng đế, muốn sử dụng thủ đoạn theo đuổi nữ nhân cũng phải có cơ hội để sử dụng chứ? Hắn ta cũng muốn vì nữ nhân ném nghìn vàng, nhưng thế thì hậu thế sẽ nhận xét về hắn ta thế nào? Nói hắn ta hoang dâm vô độ? Không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân? Nói nữ nhân đó là hồ ly mê hoặc quân chủ? Đáy lòng Chu Quân Phàm có chút nóng lòng muốn thử - khụ, hay là vậy đi, bây giờ Đại Minh trăm nghề đang chờ phát triển, muốn ăn chơi vô độ cũng cần phải có tài lực, thôi, hắn ta vẫn nên thành thật làm một minh quân vậy!

Chạng vạng hôm đó, Dư Tiểu Thảo đang chơi đùa với Tiểu Lân Lân trên giường đệm thì nhận được khẩu dụ của Hoàng thượng, lệnh nàng sáng mai nhất định phải lên triều. Với chức quan lục phẩm của nàng, bình thường không có tư cách vào triều, trừ khi Hoàng thượng đặc cách gọi vào.

Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lên, Dư Tiểu Thảo còn mơ màng buồn ngủ đã bị mấy nha hoàn tóm dậy, hầu hạ mặc quần áo, chải đầu, ngay cả rửa mặt cũng rửa dưới trạng thái mơ mơ màng màng. Nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa lớn, nàng muốn ngủ nướng, nàng không muốn trời chưa sáng đã phải lên triều…

Dư Tiểu Thảo gần như là nhắm mắt ăn điểm tâm, vội vội vàng vàng bị nhét vào trong xe ngựa, tiến về khu vực trung tâm của hoàng thành. Đi bên cạnh xe ngựa là Phòng Tử Trấn mới về Kinh từ hôm qua. Nửa đường thì gặp Dương Quận vương áo đen ngựa đen đứng chờ, gần như hòa cùng bóng đêm, nhưng mà khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia ở trong bóng tối vẫn rất chói mắt.



Dư Tiểu Thảo ngáp một cái, đưa tay vào trong tay áo lông chồn để giữ ấm. Nghe thấy tiếng vó ngựa quen thuộc ngoài cửa sổ thì vội vén rèm xe lên, nhìn thấy một đôi mắt đen như mực. Khoảnh khắc hai cặp mắt đối diện nhau kia, băng lạnh trong đôi mắt đen như mực kia lập tức tan chảy, khuôn mặt lạnh lùng nhiễm chút màu sắc ấm áp. Dư Tiểu Thảo kinh ngạc ngắm nhìn dung nhan khuynh thành này, gần như quên mất bản thân muốn nói cái gì.

“Con gái, có thể dè dặt một chút không?” Phòng Tử Trấn cười khổ một tiếng rồi hung hăng trừng mắt nhìn Dương Quận vương. Đều là lỗi của tên này, nam tử hán đại trượng phu, lớn lên tuấn tú như vậy làm gì? Quyến rũ tiểu cô nương là sao?

“Khụ!” Dư Tiểu Thảo nghe thấy lời cha nuôi nói thì hơi lúng túng ho khan hai tiếng.

Chu Tuấn Dương lại quan tâm nhìn sang, nhẹ giọng nói: “Tuyết ngừng rơi mới là thời gian lạnh nhất. Mấy nha hoàn của nàng hầu hạ kiểu gì vậy? Sao không để chủ tử mặc nhiều quần áo hơn? Áo khoác lồng chồn tím của ta rất ấm, còn không mau nhận lấy phủ thêm cho chủ tử các ngươi?”

Sau khi Dư Tiểu Thảo thấy hắn cởi áo choàng bên ngoài xuống chỉ còn lại quần áo màu đen mỏng manh thì vội ngăn cản hắn, nói: “Ta khoác áo lông chồn tuyết, rất ấm! Thân hình ta và huynh cách biệt quá lớn, ta mặc quần áo của huynh có thể hát chèo được luôn đó! Đúng rồi, huynh có tin tức gì không, sao Hoàng thượng lại đột nhiên gọi ta vào triều thế?”

Nàng nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, công việc của Hoàng trang nàng không hề trễ nải. Con gà đẻ trứng vàng lều lớn trồng rau này cũng không xảy ra chuyện gì mà! Hơn nữa bây giờ là thời gian nông nhàn, các tá điền đều đang ở nhà làm mèo lười, làm gì có chuyện gì kinh động đến Hoàng thượng nhỉ! Hay là hắn ta… đổi ý, nhớ mong đá ngũ sắc của nàng?

“Đừng nghĩ lung tung.” Chu Tuấn Dương muốn vuốt nếp nhăn trên trán nàng, nhẹ giọng an ủi: “Việc trồng rau trong lều lớn của nàng rất thành công, có khi là Hoàng thượng muốn ban thưởng cho nàng đấy!”

Dư Tiểu Thảo nghiêm túc quan sát vẻ mặt của hắn, thấy không có gì khác thường thì yên lòng, mặt lại tươi cười nói: “Ha ha, ta giúp Hoàng thượng kiếm nhiều bạc như vậy, ban thưởng cho ta cũng đúng thôi. Đầu mùa xuân ta còn có món quà lớn muốn tặng cho Hoàng hậu nương nương nữa đó!”

“Phường làm đẹp dưỡng sinh của nàng có phần của Hoàng hậu à?” Trong lòng Chu Tuấn Dương cảm thấy đường huynh Hoàng thượng này có chút không phúc hậu, trồng rau trong lều lớn chiếm đất của Hoàng gia, còn có màng bọc bằng nhựa gì đó của bộ Công, hắn ta thò một chân vào cũng thôi đi. Cửa hàng tiểu nha đầu dựa vào tài nghệ của nàng kinh doanh sao cũng có phần của Hoàng hậu vậy?

Dư Tiểu Thảo hứng thú bừng bừng nói: “Ý tưởng mở phường làm đẹp dưỡng sinh của ta là do Hoàng hậu nương nương gợi ý. Ban đầu có rất nhiều người chú ý đến công thức trà thảo mộc của ta, nếu không phải Hoàng hậu nương nương tung tin ra ngoài thì một người đáng thương không có hậu đài như ta sao có thể giữ được công thức quý giá như vậy? Cho nên, phường làm đẹp dưỡng sinh nương nhờ danh tiếng của Hoàng hậu, chia người một phần là điều nên làm!”

Những lời này của nàng khiến hai người đàn ông rất bất mãn. Phòng Tử Trấn: Con gái, có cha nuôi ở đây, con còn là đứa nhỏ đáng thương không có hậu đài sao? Là kẻ nào không mở to mắt ra nhìn dám mơ ước công thức bí truyền của con gái ông ta? Đứng ra đánh một trận xem lão tử có đánh chết ngươi không?

Chu Tuấn Dương: Tiểu nha đầu, nàng coi gia là người chết? Còn nói không có hậu đài, Dương Quận vương ta và toàn bộ phủ Tĩnh Vương đều là hậu đài của nàng! Nhưng mà suy cho cùng thì phủ Tĩnh Vương là của đại ca, anh em ruột phải tính rõ ràng! Xem ra phong hào Quận vương này vẫn còn hơi thấp, hắn phải cố gắng tạo nên nhiều chiến công hơn! Tương lai có hắn che chở, tiểu nha đầu có thể thỏa sức tung hoành ở Kinh thành!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook