Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 470:
Quỹ Họa Tình Vũ
14/12/2022
Một vài người nhìn Dương Quận vương với ánh mắt đầy tò mò: Dư đại nhân mới bao tuổi đâu? Mười hai, hay mười ba? Mấy năm trước tiểu cô nương còn nhỏ tuổi hơn, không lẽ Dương Quận vương thích thể loại non nớt như vậy, cho nên một mực không để ý đến mấy khuê tú trong Kinh thành?
Dương Quận vương thâm tình, chuyên tình, chung tình không biết trong mắt một số người hắn đã trở thành loại người thô bỉ biến thái, luyến đồng. Lúc này, hắn nhìn về phía tiểu nha đầu đang nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt tràn đầy cưng chiều - cũng chỉ có tiểu nha đầu thần kinh thô này mới dám ngồi nhàn nhã tự tại, không coi ai ra gì trước mặt nhiều văn võ bá quan thế này nhỉ? Có lẽ lúc này trong lòng tiểu nha đầu đang nghĩ nếu như có một ly nước đường gừng nóng thì tuyệt vời!
Thực tế thì lúc này Dư Tiểu Thảo đang đau đầu! Sao mà tự nhiên lại được làm Huyền chủ rồi? Huyền chủ không phải là tước hiệu phong cho con gái của Vương gia hoặc Quận vương gia được Hoàng thượng trọng dụng sao? Nàng chỉ là một tiểu cô nương nhà quê nhỏ bé, sao đột nhiên thân phận lại thổi phồng to như vậy? Một bước lên trời chắc cũng chỉ thế thôi nhỉ?
Còn nữa, còn nữa! Sự tích của Thái sư tiền triều nàng cũng biết được từ chỗ tiên sinh kể chuyện xưa trong quán trà, đó là tham quan! Nghe nói thứ Hoàng thượng có ông ta đều có, Hoàng thượng không có ông ta có! Nghe nói đất nhà ông ta đều lát gạch vàng, cây trong nhà đều điêu khắc từ bích ngọc, thiết kế nhà của ông ta vô cùng xa xỉ, vô cùng sang trọng hoa lệ!
Một ngôi nhà như vậy, dù là trải qua chiến loạn, lại bị Hoàng thượng tịch thu tài sản, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, lẽ ra mọi người phải đổ xô vào chứ nhỉ? Nhiều quan viên có công đều nhìn chằm chằm miếng thịt béo này, sao mà lại rơi xuống đầu nàng rồi? Hôm nay lúc ra khỏi nhà nàng đâu giẫm trúng phân chó. May mắn ấy, sao cứ rơi xuống đầu thế nhỉ?
Cho đến lúc rời khỏi điện Kim Loan, Dư Tiểu Thảo vẫn mơ màng, không biết tối nay là tối nào. Chu Tuấn Dương đi bên cạnh nàng thấy nàng bước đi không đều còn tưởng vì vừa nãy ở ngoài điện chờ trong thời gian dài nên bị cảm lạnh. Lúc Tiểu Thảo bước xuống bậc thang, hắn quan tâm đỡ nàng, dịu dàng nói: “Không thoải mái à? Ta sai người về phủ mời Trịnh thái y đến, chờ chúng ta trở về phủ Tướng quân chắc ông ta cũng đến rồi!”
Nói xong còn vươn bàn tay thon dài sờ trán nàng. Không ngờ còn chưa chạm đến vầng trán sáng bóng xinh xắn kia đã bị Phòng Tử Trấn canh chừng chằm chằm bên cạnh đánh một phát: “Làm cái gì đấy! Động tay động chân, coi cha nuôi ta là người chết à?”
Đúng lúc này, Dư Tiểu Thảo ngơ ngơ ngác ngác cuối cùng cũng động đậy. Nàng tóm lấy tay Dương Quận vương, giơ lên miệng mình ra sức cắn, trên tay hắn lập tức xuất hiện một hàng dấu răng sâu, còn rỉ máu. Sau đó nàng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Đau không?”
Chu Tuấn Dương kinh ngạc nhìn hàng dấu răng chỉnh tề trên cổ tay, đây là dấu ấn tình yêu của tiểu nha đầu dành cho hắn, đáng yêu quá. Hắn nâng cổ tay lên, làm ra hành động khiến mọi người ngạc nhiên rớt cằm - đưa tay đến bên miệng, nhẹ nhành liếm giọt máu rỉ ra ở vết thương.
Giọt máu đỏ tươi tô điểm thêm cho đôi môi hoàn mỹ mê người của hắn. Dung nhan tuấn tú càng thêm mấy phần dụ hoặc. Dư Tiểu Thảo lập tức đỏ bừng mặt, dưới ánh mắt khác thường của bao đại thần vừa bãi triều, đúng là không ngẩng đầu lên được.
“Đừng lo, ta không đau!” Ai lo cho huynh chứ, không biết xấu hổ!
Chu Tuấn Dương sờ nhẹ búi tóc đến đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, không phải nàng đang nằm mơ đâu! Phủ của Thái sư tiền triều sau này sẽ là của nàng! Không phải nàng muốn mở phường làm đẹp dưỡng sinh sao? Mỗi một viện ở nơi đó đều có cách bố trí rất độc đáo, rất phù hợp với yêu cầu của nàng!”
Dư Tiểu Thảo cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Chu Tuấn Dương đầy nghi ngơ, hung hăng hỏi: “Nói! Có phải huynh cầu xin Hoàng thượng để người ban thưởng cho ta không?”
“Đừng nghĩ mấy vấn đề này, chỉ cần đồ tốt đến tay là được rồi không phải sao? Dù sao cũng là Hoàng thượng cho không mà! Phủ Thái sư đó dù chỉ còn là nhà trống thì không đến một vạn tám nghìn lượng cũng đừng nghĩ mua về được! Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được! Nàng nghĩ xem lần này nàng tiết kiệm được bao nhiêu bạc rồi?”
Chu Tuấn Dương biết tính mê tiền của nàng nên lập tức đánh vào tâm lý nàng, hy vọng nàng sẽ không quấn quít nguồn gốc của những thứ nàng được ban thưởng. Nhưng mà hắn cũng không ngờ rằng đường huynh lại ban thưởng phong hào Huyền chủ Kim An ngũ phẩm cho nàng.
Tuy rằng hắn không quan tâm ánh mắt và miệng lưỡi người đời, nhưng mà hắn sợ người đời bàn tán ra vào sẽ khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Bây giờ thì tốt rồi, Huyền chủ và Quận vương, miễn cưỡng cũng coi là môn đăng hộ đối nhỉ?
Quả nhiên sau khi nghe hắn nói vậy thì ánh mắt nàng lập tức sáng lên, biểu cảm nhao nhao muốn thử nói: “Vậy ngay hôm nay chúng ta đến ngôi nhà đó xem thử đi, được không?”
“Gấp cái gì! Nhà ở đó có chạy được đâu! Bây giờ chuyện quan trọng nhất là mau chóng về phủ để Trịnh thái y khám cho nàng!” Chu Tuấn Dương lập tức bác bỏ lời đề nghị của nàng. Vừa nãy nàng ở trong đại điện hắt xì, ho khan, không biết có bị sốt không. Sức khỏe của nàng là quan trọng nhất!
Dư Tiểu Thảo giương nanh múa vuốt kháng nghị: “Dù sao ta cũng được tính là nửa đại phu, sức khỏe ta thế nào ta còn không biết sao? Ta ổn, ta muốn đến xem nhà Thái sư tiền triều!”
“Ngôi nhà đó đã thuộc về nàng, nàng muốn đến lúc nào thì đến, sao cứ nhất định phải là hôm nay? Nàng cũng nói, nàng cùng lắm chỉ được coi là một nửa đại phu. Đại phu không tự chữa, hôm nay nhất định phải để thái y khám cho nàng!” Hiếm khi thấy Chu Tuấn Dương kiên quyết trước mặt Dư Tiểu Thảo như vậy, không chừa cho nàng bất kỳ đường lui nào.
Những người lớn hơn đi ngang qua, nhìn cặp đôi một cao một thấp, một lớn một nhỏ này ở chúng một chỗ cảm thấy kinh ngạc không thôi. Dư đại nhân nhỏ bé ốm yếu giống như một con mèo nhỏ không biết sợ là gì, không ngừng khiêu khích giới hạn của con sư tử to lớn uy vũ trước mặt. Mà Dương Quận vương lạnh lùng bạo ngược trước mặt con mèo nhỏ này lại trở thành chó lớn tốt tính, thoải mái để mèo nhỏ cầm tay mình cắn, cũng không nỡ bắt nàng nhả ra.
Đúng là nồi nào vung đấy mà, Dương Quận vương quả đúng như tin đồn, coi trọng Dư đại nhân chẳng có chút dáng vẻ nào của khuê tú danh môn cả, nên mới có thể dễ dàng bỏ qua cho sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của nàng? Nếu như là người khác đã sớm bị đánh bay rồi!
Cuối cùng Dư đại nhân vẫn không chống lại được Dương Quận vương, bị hắn xách lên nhét vào trong xe ngựa. Nha hoàn bên trong đã dùng lò bùn nhỏ đun sẵn nước nóng, pha cho chủ tử nhà mình một ly trà nóng, cả lò sưởi tay đang dần dần nguội lạnh cũng được thay than lửa mới. Xã hội phong kiến vạn ác cũng không phải hoàn toàn không có chỗ khiến nàng vừa ý. Nhìn xem, hầu hạ chu đáo thế này mà?
Dư Tiểu Thảo bưng trà nóng mà còn thở phì phò! Tiểu tử đáng chết, nàng muốn đi xem nhà mới nàng mới được ban thưởng, vì sao nhất quyết không cho nàng đi? Quá bá đạo, quá độc đoán chuyên quyền! Trừ điểm! Trừ thật nhiều điểm!
“Được rồi, đừng giận nữa!” Hình như Chu Tuấn Dương nhận ra từ trong xe ngựa truyền ra ai oán và tức giận nên vội vàng nói: “Về việc sửa chữa và bố trí lại ngôi nhà kia nàng có yêu cầu gì không cứ nói ra để gia xử lý, coi như xin lỗi nàng được không?”
Này còn tạm được! Dư Tiểu Thảo ngồi trong xe ngựa không chút khách khí nói về cách thiết kế của phường làm đẹp dưỡng sinh với Dương Quận vương. Trong lúc nói chuyện hăng say không khỏi khuơ tay múa chân, thậm chí còn lộ đầu ra ngoài cửa sổ, rất sợ hắn không hiểu ý nàng nói.
“Trước mắt như vậy là đủ rồi, chưa nhìn thấy viện trước nên chỉ có thể như vậy!” Dư Tiểu Thảo nói đến miệng khô lưỡi khô, uống một hớp trà ấm, biểu cảm còn chưa thỏa mãn.
Kiếp trước nàng từng làm thuê ở một tiệm làm đẹp dưỡng sinh vô cùng lớn, còn được làm quản lý nữa. Nếu như không phải gặp được bà chủ dạy nàng nấu đồ kho đó, chỉ sợ sau khi kiếm đủ tiền vốn nàng cũng sẽ mở một tiệm làm đẹp. Tâm nguyện kiếp trước còn chưa hoàn thành, có thể thực hiện ở cổ đại cũng là một trải nghiệm không tệ!
Dọc đường, Dương Quận vương rất chăm chú nghe nàng nói. Một vài đồ vật hiếm lạ cổ quái từ miệng nàng hắn cũng ghi nhớ kỹ. Chỉ cần là thứ có thể tìm được trên thị trường, dù có khó đến đâu hắn cũng sẽ tìm về cho nàng. Không tìm được thì dù phải trải qua muôn vàn khó khăn cũng phải tìm được!
Nghe phường làm đẹp dưỡng sinh mà tiểu nha đầu tưởng tượng ra, hắn cũng động lòng! Huống hồ là đối với những thiếu nữ không hề có chút đề kháng nào với việc theo đuổi mỹ mạo chứ? Tuy rằng bây giờ phường làm đẹp dưỡng sinh mới chỉ hình thành trong tưởng tượng, nhưng hắn tin chắc tương lai không lâu nữa, nơi đó sẽ trở thành nơi vung tiền chạm tay là bỏng trong Kinh thành!
“Chỉ phục vụ nữ nhân? Có phải có chút phân biệt đối xử không?” Chu Tuấn Dương bày tỏ kháng nghị nho nhỏ.
Mở một nơi vung tiền để phục vụ nam nhân? Trong đầu Dư Tiểu Thảo đột nhiên thoáng hiện lên bốn chữ “Thiên thượng nhân gian”? Đây là cổ đại, trên mặt pháp luật hẳn là có thể, vậy có phải có thể... Nhưng mà nàng nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng này. Nếu nàng mở một địa phương cao cấp như thanh lâu như thế, không chỉ không thể vượt qua cửa ải của bạn bè thân thích mà cả chính bản thân nàng cũng không chấp nhận được. Thôi, nàng vẫn nên thành thật làm phường làm đẹp dưỡng sinh của nàng trước đã rồi tính toán những cái khác sau!
“Nếu như huynh có hứng thú cũng có thể tự mở một nơi tương tự chỉ phục vụ nam nhân mà. Ngoài đấm bóp ra còn có thể tắm thảo dược, xông hơi, có thể loại trừ một vài loại bệnh khó chữa. Ngoài ra có thể thiết kế phong nhã một chút, ngắm hoa, nghe hát, thưởng trà. Phóng khoáng hơn thì có thể tổ chức các hạng mục giải trí như đấu bài, mạt chược, đua ngựa, ném thẻ vào bình rượu... Mở một nơi giải trí khiến người khác muốn ngừng tham gia cũng không ngừng được, thật ra cũng không tệ!”
Dư Tiểu Thảo giật dây hắn, nàng là một cô nương, mở mấy thứ này có vẻ không hợp lẽ lắm, nhưng Dương Quận vương lại khác. Cứ theo nguyên tắc có tiền cùng kiếm, nàng quyết định gợi ý cho hắn, báo đáp hành động đòi Hoàng thượng phong thưởng cho nàng của hắn!
Chu Tuấn Dương cũng rất giỏi về mặt kinh doanh. Trước mắt vụ làm ăn kiếm được nhiều tiền nhất trong Kinh thành - Dương Hóa Hành là do hắn sáng lập. Còn có cửa hàng rau quả đang trên đà thịnh vượng kia nữa, cùng là do hắn và tiểu nha đầu hợp tác làm. Từ gợi ý ngắn gọn Tiểu Thảo vừa nói cho hắn, hắn đã nhìn thấy tiềm năng làm ăn vô hạn.
Hơn nữa, tiểu nha đầu biết kiếm tiền như vậy hắn cũng phải cố gắng hơn mới được, cực khổ hơn nữa cũng không sao, tránh cho đến lúc cầu hôn lại bị người khác coi là tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn bám! Việc mở phường giải trí này hắn còn phải giành thời gian thảo luận thêm với nàng! Chỉ nghĩ đến hạng mục cược đua ngựa mà nàng nói đã đủ để dấy lên ngọn sóng trong lòng cánh đàn ông rồi!
Dương Quận vương thâm tình, chuyên tình, chung tình không biết trong mắt một số người hắn đã trở thành loại người thô bỉ biến thái, luyến đồng. Lúc này, hắn nhìn về phía tiểu nha đầu đang nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt tràn đầy cưng chiều - cũng chỉ có tiểu nha đầu thần kinh thô này mới dám ngồi nhàn nhã tự tại, không coi ai ra gì trước mặt nhiều văn võ bá quan thế này nhỉ? Có lẽ lúc này trong lòng tiểu nha đầu đang nghĩ nếu như có một ly nước đường gừng nóng thì tuyệt vời!
Thực tế thì lúc này Dư Tiểu Thảo đang đau đầu! Sao mà tự nhiên lại được làm Huyền chủ rồi? Huyền chủ không phải là tước hiệu phong cho con gái của Vương gia hoặc Quận vương gia được Hoàng thượng trọng dụng sao? Nàng chỉ là một tiểu cô nương nhà quê nhỏ bé, sao đột nhiên thân phận lại thổi phồng to như vậy? Một bước lên trời chắc cũng chỉ thế thôi nhỉ?
Còn nữa, còn nữa! Sự tích của Thái sư tiền triều nàng cũng biết được từ chỗ tiên sinh kể chuyện xưa trong quán trà, đó là tham quan! Nghe nói thứ Hoàng thượng có ông ta đều có, Hoàng thượng không có ông ta có! Nghe nói đất nhà ông ta đều lát gạch vàng, cây trong nhà đều điêu khắc từ bích ngọc, thiết kế nhà của ông ta vô cùng xa xỉ, vô cùng sang trọng hoa lệ!
Một ngôi nhà như vậy, dù là trải qua chiến loạn, lại bị Hoàng thượng tịch thu tài sản, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, lẽ ra mọi người phải đổ xô vào chứ nhỉ? Nhiều quan viên có công đều nhìn chằm chằm miếng thịt béo này, sao mà lại rơi xuống đầu nàng rồi? Hôm nay lúc ra khỏi nhà nàng đâu giẫm trúng phân chó. May mắn ấy, sao cứ rơi xuống đầu thế nhỉ?
Cho đến lúc rời khỏi điện Kim Loan, Dư Tiểu Thảo vẫn mơ màng, không biết tối nay là tối nào. Chu Tuấn Dương đi bên cạnh nàng thấy nàng bước đi không đều còn tưởng vì vừa nãy ở ngoài điện chờ trong thời gian dài nên bị cảm lạnh. Lúc Tiểu Thảo bước xuống bậc thang, hắn quan tâm đỡ nàng, dịu dàng nói: “Không thoải mái à? Ta sai người về phủ mời Trịnh thái y đến, chờ chúng ta trở về phủ Tướng quân chắc ông ta cũng đến rồi!”
Nói xong còn vươn bàn tay thon dài sờ trán nàng. Không ngờ còn chưa chạm đến vầng trán sáng bóng xinh xắn kia đã bị Phòng Tử Trấn canh chừng chằm chằm bên cạnh đánh một phát: “Làm cái gì đấy! Động tay động chân, coi cha nuôi ta là người chết à?”
Đúng lúc này, Dư Tiểu Thảo ngơ ngơ ngác ngác cuối cùng cũng động đậy. Nàng tóm lấy tay Dương Quận vương, giơ lên miệng mình ra sức cắn, trên tay hắn lập tức xuất hiện một hàng dấu răng sâu, còn rỉ máu. Sau đó nàng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Đau không?”
Chu Tuấn Dương kinh ngạc nhìn hàng dấu răng chỉnh tề trên cổ tay, đây là dấu ấn tình yêu của tiểu nha đầu dành cho hắn, đáng yêu quá. Hắn nâng cổ tay lên, làm ra hành động khiến mọi người ngạc nhiên rớt cằm - đưa tay đến bên miệng, nhẹ nhành liếm giọt máu rỉ ra ở vết thương.
Giọt máu đỏ tươi tô điểm thêm cho đôi môi hoàn mỹ mê người của hắn. Dung nhan tuấn tú càng thêm mấy phần dụ hoặc. Dư Tiểu Thảo lập tức đỏ bừng mặt, dưới ánh mắt khác thường của bao đại thần vừa bãi triều, đúng là không ngẩng đầu lên được.
“Đừng lo, ta không đau!” Ai lo cho huynh chứ, không biết xấu hổ!
Chu Tuấn Dương sờ nhẹ búi tóc đến đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, không phải nàng đang nằm mơ đâu! Phủ của Thái sư tiền triều sau này sẽ là của nàng! Không phải nàng muốn mở phường làm đẹp dưỡng sinh sao? Mỗi một viện ở nơi đó đều có cách bố trí rất độc đáo, rất phù hợp với yêu cầu của nàng!”
Dư Tiểu Thảo cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Chu Tuấn Dương đầy nghi ngơ, hung hăng hỏi: “Nói! Có phải huynh cầu xin Hoàng thượng để người ban thưởng cho ta không?”
“Đừng nghĩ mấy vấn đề này, chỉ cần đồ tốt đến tay là được rồi không phải sao? Dù sao cũng là Hoàng thượng cho không mà! Phủ Thái sư đó dù chỉ còn là nhà trống thì không đến một vạn tám nghìn lượng cũng đừng nghĩ mua về được! Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được! Nàng nghĩ xem lần này nàng tiết kiệm được bao nhiêu bạc rồi?”
Chu Tuấn Dương biết tính mê tiền của nàng nên lập tức đánh vào tâm lý nàng, hy vọng nàng sẽ không quấn quít nguồn gốc của những thứ nàng được ban thưởng. Nhưng mà hắn cũng không ngờ rằng đường huynh lại ban thưởng phong hào Huyền chủ Kim An ngũ phẩm cho nàng.
Tuy rằng hắn không quan tâm ánh mắt và miệng lưỡi người đời, nhưng mà hắn sợ người đời bàn tán ra vào sẽ khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Bây giờ thì tốt rồi, Huyền chủ và Quận vương, miễn cưỡng cũng coi là môn đăng hộ đối nhỉ?
Quả nhiên sau khi nghe hắn nói vậy thì ánh mắt nàng lập tức sáng lên, biểu cảm nhao nhao muốn thử nói: “Vậy ngay hôm nay chúng ta đến ngôi nhà đó xem thử đi, được không?”
“Gấp cái gì! Nhà ở đó có chạy được đâu! Bây giờ chuyện quan trọng nhất là mau chóng về phủ để Trịnh thái y khám cho nàng!” Chu Tuấn Dương lập tức bác bỏ lời đề nghị của nàng. Vừa nãy nàng ở trong đại điện hắt xì, ho khan, không biết có bị sốt không. Sức khỏe của nàng là quan trọng nhất!
Dư Tiểu Thảo giương nanh múa vuốt kháng nghị: “Dù sao ta cũng được tính là nửa đại phu, sức khỏe ta thế nào ta còn không biết sao? Ta ổn, ta muốn đến xem nhà Thái sư tiền triều!”
“Ngôi nhà đó đã thuộc về nàng, nàng muốn đến lúc nào thì đến, sao cứ nhất định phải là hôm nay? Nàng cũng nói, nàng cùng lắm chỉ được coi là một nửa đại phu. Đại phu không tự chữa, hôm nay nhất định phải để thái y khám cho nàng!” Hiếm khi thấy Chu Tuấn Dương kiên quyết trước mặt Dư Tiểu Thảo như vậy, không chừa cho nàng bất kỳ đường lui nào.
Những người lớn hơn đi ngang qua, nhìn cặp đôi một cao một thấp, một lớn một nhỏ này ở chúng một chỗ cảm thấy kinh ngạc không thôi. Dư đại nhân nhỏ bé ốm yếu giống như một con mèo nhỏ không biết sợ là gì, không ngừng khiêu khích giới hạn của con sư tử to lớn uy vũ trước mặt. Mà Dương Quận vương lạnh lùng bạo ngược trước mặt con mèo nhỏ này lại trở thành chó lớn tốt tính, thoải mái để mèo nhỏ cầm tay mình cắn, cũng không nỡ bắt nàng nhả ra.
Đúng là nồi nào vung đấy mà, Dương Quận vương quả đúng như tin đồn, coi trọng Dư đại nhân chẳng có chút dáng vẻ nào của khuê tú danh môn cả, nên mới có thể dễ dàng bỏ qua cho sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của nàng? Nếu như là người khác đã sớm bị đánh bay rồi!
Cuối cùng Dư đại nhân vẫn không chống lại được Dương Quận vương, bị hắn xách lên nhét vào trong xe ngựa. Nha hoàn bên trong đã dùng lò bùn nhỏ đun sẵn nước nóng, pha cho chủ tử nhà mình một ly trà nóng, cả lò sưởi tay đang dần dần nguội lạnh cũng được thay than lửa mới. Xã hội phong kiến vạn ác cũng không phải hoàn toàn không có chỗ khiến nàng vừa ý. Nhìn xem, hầu hạ chu đáo thế này mà?
Dư Tiểu Thảo bưng trà nóng mà còn thở phì phò! Tiểu tử đáng chết, nàng muốn đi xem nhà mới nàng mới được ban thưởng, vì sao nhất quyết không cho nàng đi? Quá bá đạo, quá độc đoán chuyên quyền! Trừ điểm! Trừ thật nhiều điểm!
“Được rồi, đừng giận nữa!” Hình như Chu Tuấn Dương nhận ra từ trong xe ngựa truyền ra ai oán và tức giận nên vội vàng nói: “Về việc sửa chữa và bố trí lại ngôi nhà kia nàng có yêu cầu gì không cứ nói ra để gia xử lý, coi như xin lỗi nàng được không?”
Này còn tạm được! Dư Tiểu Thảo ngồi trong xe ngựa không chút khách khí nói về cách thiết kế của phường làm đẹp dưỡng sinh với Dương Quận vương. Trong lúc nói chuyện hăng say không khỏi khuơ tay múa chân, thậm chí còn lộ đầu ra ngoài cửa sổ, rất sợ hắn không hiểu ý nàng nói.
“Trước mắt như vậy là đủ rồi, chưa nhìn thấy viện trước nên chỉ có thể như vậy!” Dư Tiểu Thảo nói đến miệng khô lưỡi khô, uống một hớp trà ấm, biểu cảm còn chưa thỏa mãn.
Kiếp trước nàng từng làm thuê ở một tiệm làm đẹp dưỡng sinh vô cùng lớn, còn được làm quản lý nữa. Nếu như không phải gặp được bà chủ dạy nàng nấu đồ kho đó, chỉ sợ sau khi kiếm đủ tiền vốn nàng cũng sẽ mở một tiệm làm đẹp. Tâm nguyện kiếp trước còn chưa hoàn thành, có thể thực hiện ở cổ đại cũng là một trải nghiệm không tệ!
Dọc đường, Dương Quận vương rất chăm chú nghe nàng nói. Một vài đồ vật hiếm lạ cổ quái từ miệng nàng hắn cũng ghi nhớ kỹ. Chỉ cần là thứ có thể tìm được trên thị trường, dù có khó đến đâu hắn cũng sẽ tìm về cho nàng. Không tìm được thì dù phải trải qua muôn vàn khó khăn cũng phải tìm được!
Nghe phường làm đẹp dưỡng sinh mà tiểu nha đầu tưởng tượng ra, hắn cũng động lòng! Huống hồ là đối với những thiếu nữ không hề có chút đề kháng nào với việc theo đuổi mỹ mạo chứ? Tuy rằng bây giờ phường làm đẹp dưỡng sinh mới chỉ hình thành trong tưởng tượng, nhưng hắn tin chắc tương lai không lâu nữa, nơi đó sẽ trở thành nơi vung tiền chạm tay là bỏng trong Kinh thành!
“Chỉ phục vụ nữ nhân? Có phải có chút phân biệt đối xử không?” Chu Tuấn Dương bày tỏ kháng nghị nho nhỏ.
Mở một nơi vung tiền để phục vụ nam nhân? Trong đầu Dư Tiểu Thảo đột nhiên thoáng hiện lên bốn chữ “Thiên thượng nhân gian”? Đây là cổ đại, trên mặt pháp luật hẳn là có thể, vậy có phải có thể... Nhưng mà nàng nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng này. Nếu nàng mở một địa phương cao cấp như thanh lâu như thế, không chỉ không thể vượt qua cửa ải của bạn bè thân thích mà cả chính bản thân nàng cũng không chấp nhận được. Thôi, nàng vẫn nên thành thật làm phường làm đẹp dưỡng sinh của nàng trước đã rồi tính toán những cái khác sau!
“Nếu như huynh có hứng thú cũng có thể tự mở một nơi tương tự chỉ phục vụ nam nhân mà. Ngoài đấm bóp ra còn có thể tắm thảo dược, xông hơi, có thể loại trừ một vài loại bệnh khó chữa. Ngoài ra có thể thiết kế phong nhã một chút, ngắm hoa, nghe hát, thưởng trà. Phóng khoáng hơn thì có thể tổ chức các hạng mục giải trí như đấu bài, mạt chược, đua ngựa, ném thẻ vào bình rượu... Mở một nơi giải trí khiến người khác muốn ngừng tham gia cũng không ngừng được, thật ra cũng không tệ!”
Dư Tiểu Thảo giật dây hắn, nàng là một cô nương, mở mấy thứ này có vẻ không hợp lẽ lắm, nhưng Dương Quận vương lại khác. Cứ theo nguyên tắc có tiền cùng kiếm, nàng quyết định gợi ý cho hắn, báo đáp hành động đòi Hoàng thượng phong thưởng cho nàng của hắn!
Chu Tuấn Dương cũng rất giỏi về mặt kinh doanh. Trước mắt vụ làm ăn kiếm được nhiều tiền nhất trong Kinh thành - Dương Hóa Hành là do hắn sáng lập. Còn có cửa hàng rau quả đang trên đà thịnh vượng kia nữa, cùng là do hắn và tiểu nha đầu hợp tác làm. Từ gợi ý ngắn gọn Tiểu Thảo vừa nói cho hắn, hắn đã nhìn thấy tiềm năng làm ăn vô hạn.
Hơn nữa, tiểu nha đầu biết kiếm tiền như vậy hắn cũng phải cố gắng hơn mới được, cực khổ hơn nữa cũng không sao, tránh cho đến lúc cầu hôn lại bị người khác coi là tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn bám! Việc mở phường giải trí này hắn còn phải giành thời gian thảo luận thêm với nàng! Chỉ nghĩ đến hạng mục cược đua ngựa mà nàng nói đã đủ để dấy lên ngọn sóng trong lòng cánh đàn ông rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.