Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 499:
Quỹ Họa Tình Vũ
15/12/2022
Thật ra thì tuy trang viên của Chu Tuấn Dương không đứng tên Dư Tiểu Thảo, nhưng cũng chẳng khác của nàng là mấy. Khoảnh đất sau núi bán lại giá thấp cho nàng, đất trong thôn trang cũng tùy nàng sắp xếp, người làm trong trang viên cũng tùy nàng sai khiến. Quản sự và đám hạ nhân trong trang viên đều thầm coi nàng như chủ mẫu mà kính trọng và nghe lời. Đương nhiên việc này cũng có liên quan rất lớn với năng lực cá nhân và sức hấp dẫn trong tính cách của nàng.
Tuy sau núi có nhiều loại hoa cỏ nhưng vẫn cung không đủ cầu, nên Tiểu Thảo công khai mua các loại hoa tươi và cánh hoa ở khắp nơi, thậm chí còn phát triển đến tận Giang Nam. Trong đội thuyền của Chu Tuấn Dương còn đặc biệt tăng thêm một chiếc chỉ để thu mua hoa tươi cho nàng.
Sau khi bọn họ bàn bạc xong, nghìn mẫu ruộng tốt trong trang viên dùng để trồng hoa quả và rau cải trong mùa đông đến đầu mùa xuân sẽ chuyển hết thành trồng hoa tươi. Hơn nữa còn có mấy trăm mẫu đất ở sườn núi, hẳn là miễn cưỡng đủ dùng nhỉ? Nếu như còn không đủ, Chu Tuấn Dương đang nghĩ xem có nên mua lại mấy trang viên ở xung quanh với giá cao không...
Tuy cả mùa xuân Dư Tiểu Thảo đều bận rộn công việc trong phường làm đẹp dưỡng sinh, nhưng nàng cũng không quên chức trách của bản thân, cũng rất quan tâm đến công việc của Hoàng trang. Đầu mùa xuân, nàng cho bỏ lều lớn, trồng rau củ đầu xuân.
Tuy rằng đầu xuân nông dân trong Kinh thành cũng trồng rau nhưng không so sánh sẽ không biết. Chẳng biết có phải hoàng trang dính long khí của hoàng tộc không mà rau củ trồng được xanh tốt hơn hẳn rau củ phổ thông nhiều, hương vị cũng ngon hơn.
Vì thế mà những cửa hàng rau quả của Chu Tuấn Dương đều bán đắt hơn so với rau củ phổ thông. Cho dù là thế thì những quan to, quý tộc và phú thương kén ăn vẫn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để mua rau.
Dân chúng bình thường trong Kinh thành đương nhiên không thể chi số tiền cao hơn bình thường gấp mấy lần để mua hạt giống rau củ. Cho nên rau củ do nông dân trồng vẫn có thị trường tiêu thụ. Rau củ do hoàng trang trồng dần dần trở thành “rau củ quý tộc” chỉ bán cho tầng lớp thượng lưu, cũng không tính là tranh lợi với dân.
Dần dần thời tiết cũng nóng lên. Mọi người đều thay áo hai lớp, mặc quần áo mùa hè mát mẻ. Hoàng trang trồng mấy nghìn mẫu lúa mì vụ đông, bông lúa to và căng mẩy, giống như thảm trải nền. Nhóm tá điền có kinh nghiệm trong trang viên trông nom ruộng lúa mạch vàng óng, cười đến nếp nhăn trên khóe mắt cũng sâu hơn.
Trồng lúa hơn nửa đời người, cho đến bây giờ họ cũng chưa từng thấy bông lúa nào lớn và đầy đặn như vậy, năm nay nhất định là bội thu, cuộc sống của đám nông dân bọn họ cũng sẽ tốt hơn! Tuy tất cả lúa mì trong trang viên đều thuộc về hoàng trang nhưng thu nhập của nhóm tá điền vẫn liên quan mật thiết với thu hoạch của ruộng đất. Thu nhập của nhóm tá điền sẽ dựa theo sản lượng mà đổi thành lương thực khác hoặc tiền bạc.
Trước đây, khi Dư cô nương chưa đến, nhóm tá điền trong hoàng trang rất được người khác hâm mộ. Hoàng thượng nhân từ yêu dân, đương nhiên sẽ không làm khó nhóm tá điền trong hoàng trang. Mùa thu năm ngoái, có Dư cô nương hướng dẫn nên sản lượng ngô cao hơn nhiều so với lúc trước khiến thu nhập của mỗi nhà đều cao hơn rất nhiều. Mùa xuân năm nay nhìn tình hình của lúa mì vụ đông, nhất định sẽ không kém mùa thu năm ngoái. Nói cách khác, thu nhập năm nay còn cao hơn cả thu nhập hai năm, thậm chí là ba năm trước!
Cho nên lúc thu hoạch lúa mì vụ đông, nhóm tá điền đều rất vui vẻ, trai gái già trẻ đều ra trận, cắt cắt bó bó chọn chọn... Ngay cả đám trẻ con cũng xách theo giỏ nhỏ đi theo phía sau nhặt bông lúa. Nhóm tá điền này đều rất có kinh nghiệm biết lúa mì thu vào trong kho mới tính là của mình. Năm nay tình hình lúa mì vụ đông tốt như vậy, lúc thu hoạch không thể để xảy ra sai sót gì được, bọn họ cũng không gánh nổi trách nhiệm!
Sau khi mấy nghìn mẫu lúa mì vụ đông được thu hoạch phơi khô cất vào kho hàng, nhóm tá điền bận bịu thu hoạch ngày đêm mới thở phào nhẹ nhõm. Uông quản sự và Lưu Thượng thư của bộ Hộ dẫn theo quan viên lo việc đồng áng của bộ Hộ gấp không chờ nổi bắt đầu tính toán sản lượng lúa mì vụ đông.
Lưu Thượng thư kích động đến run người, 350 cân! Sản lượng trung bình đạt đến 350 cân, cao hơn hẳn một bậc so với sản lượng của Đường Cổ năm ngoái. Ở thời đại mà sản lượng trung bình trên một mẫu ruộng chỉ có 100, 150 cân, sản lượng 350 cân chính là huyền thoại không ai ngờ đến!
Khi sản lượng thống kê được trình lên ngự án của Hoàng thượng, sản lượng bên Đường Cổ cũng đã thống kê ra, không chênh lệch với hoàng trang bao nhiêu. Nhưng mà, lúc Tiểu Thảo thu hoạch vào năm ngoái đã dặn mọi người lựa chọn một ít bông lúa lớn, trồng mấy mẫu đất. Lúa mì vụ đông trồng trên mảnh đất đó có bông lúa lớn hơn một phần ba so với bông lúa bình thường, sản lượng đã lập ra kỳ tích 450 cân!
Trong triều đình, Hoàng thượng giơ một bông lúa vừa to vừa đầy đặn ra, kích động nói với văn võ bá quan: “Nhìn thấy chưa, đây chính là ruộng lúa cho sản lượng 450 cân. Nếu như dùng nó làm hạt giống, sản lượng nhất định sẽ không thấp! Thử nghĩ xem, nếu như tất cả lúa mì ở phương Bắc đều đạt được sản lượng như vậy thì Đại Minh chúng ta sẽ còn dân nghèo sao? Sẽ còn có người bụng ăn không no sao? Sẽ còn có người không có cơm ăn mà phải đi làm thảo khấu sao? Trăm họ Đại Minh lo gì không an cư lạc nghiệp, giang sơn Đại Minh sợ gì không vững chắc như núi? Kim An Huyền chủ quả nhiên là cánh tay đắc lực của trẫm. Bây giờ, các vị ái khanh có còn cảm thấy trẫm phong một tiểu nha đầu làm quan là nhiễu loạn triều chính không? Các vị ái khanh có còn cảm thấy nữ nhân làm quan là gà mái báo sáng không?”
Triều đình hoàn toàn tĩnh lặng, những đại thần lúc đầu phản đối mạnh mẽ việc Dư Tiểu Thảo làm quan đều cúi đầu thật thấp, cảm giác mặt mình bị tát đau rát! Từ trước đến nay, Hoàng thượng luôn trọng người tài, ban đầu cũng mặc kệ sự phản đối của nửa triều đình, nhất quyết phong quan cho tiểu cô nương xuất thân nông dân này mới không vùi lấp một kỳ tài về mặt làm ruộng!
Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, vì tiết kiệm chi tiêu trong quốc khố mà hoàng cung vẫn luôn giữ nguyên tình trạng như tiền triều, có vài cung điện vắng vẻ hoang phế cũng không nỡ chi tiền ra sửa. Vì không muốn khiến dân chúng phải vất vả, ngay cả ba năm tuyển tú một lần cũng hủy bỏ, hậu cung tính cả Hoàng hậu cũng không vượt quá mười người! Tiệc sinh nhật của Hoàng hậu có thể cắt giảm chi phí thì sẽ cắt giảm, tổng chi phí không vượt quá một nghìn lượng, còn không bằng tiệc sinh nhật của một người trong giới giàu có nữa.
Hoàng gia tiết kiệm như vậy đương nhiên là vì quốc khố trống rỗng. Hoàng thượng lên ngôi gần mười năm, cần chính yêu dân, khích lệ khai hoang, coi trọng việc làm nông, thu thuế giảm được thì tiếp tục giảm cho con dân trăm họ được thư thả sau khi phải chịu đủ chiến tranh tai họa. Cho dù là vậy thì rất nhiều nơi vẫn có dân chúng không được ăn no. Đều do sản lượng lương thực quá thấp! Một năm tất bận, sau khi nộp tô, thu nhập còn lại chỉ miễn cưỡng no bụng, vừa lúc lại gặp phải thiên tai nhân họa, không có lương thực dư thì chắc chắn sẽ đói chết.
Nếu như sản lượng trung bình tăng cao ba lần, thậm chí bốn lần, cho là nhóm tá điền làm thuê, sau khi nộp tô xong, lương thực còn dư cũng ăn không hết. Dân giàu nước mạnh, đây chẳng phải là mục tiêu mà người đứng đầu quốc gia nào cũng theo đuổi sao? Trăm quan trên triều đình, quan võ chiến đấu, quan văn trị nước, nhưng người có thể thực sự an quốc vừa khéo lại là một tiểu nha đầu mà mọi người không để ý đến!
Bây giờ các quan viên đúng là không phục không được! Dư đại nhân với năng lực siêu phàm của nàng đã giành được sự chấp nhận của văn võ bá quan, cũng dần dần trở nên quen thuộc với trăm họ!
Hạt giống cho sản lượng cao giữ lại dùng làm giống cho năm sau, số còn lại đều bán cho dân chúng nghèo khổ ở phía Bắc với giá lương thực phổ thông. Vì phòng ngừa bị địa chủ và quan địa phương lũng loạn, triều đình phái khâm sai đại thần đến tự tổ chức việc bán lương thực.
Hoàng trang và trang viên của Dư gia ở Đường Cổ cộng lại có gần bốn năm nghìn mẫu đất, tính theo sản lượng trung bình là 350 cân, cũng được hơn 3 triệu cân hạt giống. Nếu một mẫu đất gieo bảy, tám cân hạt giống, cũng chỉ có thể cung cấp cho hơn 200 nghìn mẫu đất. Còn thiếu rất nhiều để cung cấp cho 600 triệu mẫu đất canh tác của triều Đại Minh!
Hoàng thượng sai ám vệ lặng lẽ thống kê diện tích trang viên của quan viên và phú thương trong Kinh thành và các châu huyện xung quanh, tổng diện tích cộng lại cũng được hơn 100 nghìn mẫu. Nếu như những trang viên này cũng hợp tác trồng trọt thì sang năm lượng lương thực trồng được có thể cung cấp cho hơn 900 vạn mẫu đất! Nếu như vậy thì có thể tiến lên gần một bước với mục tiêu có thể trồng được lương thực cho sản lượng cao khắp phía Bắc.
Hoàng thượng bảo Tô Nhiên Đại tổng quản tập hợp những người này lại, tuyên bố triều đình sẽ trưng dụng ruộng đất của bọn họ. Đương nhiên cũng không phải trưng dụng không, hạt giống do triều đình phát, lương thực trồng ra chỉ có thể bán cho triều đình. Triều đình sẽ dựa theo giá hai mươi văn tiền một cân thu mua đồng loạt.
Giá cả lúa mì trên thị trường cao nhất cũng chỉ có mười văn tiền một cân, những chủ nhân trang viên này được lợi thì ngại gì không đồng ý? Triều đình và chủ nhân của trang viên cùng ký kết hiệp định mười năm, trong mười năm này, tất cả mọi việc liên quan đến trồng trọt đều do triều đình chỉ đạo. Lúc thu hoạch triều đình sẽ phái quan viên qua đó thu mua đồng loạt.
Bởi vì loại lương thực các trang viên trồng khác nhau, có lúa mì vụ đông, có loại gieo trồng vào mùa xuân, khá loạn. Cho nên thời gian bắt đầu hợp tác là mùa thu, bắt đầu tính từ khi gieo trồng lúa mì vụ đông.
Sau khi thu hoạch lúa mì vụ đông, hoàng trang và trang viên của Đường Cổ cùng gõ trống khua chiêng trồng ngô và khoai tây. Khí hậu của Đông Bắc và Tây Bắc rất khắc nghiệt, nơi có đất đai cằn cỗi càng nên trồng thử những cây trồng này. Năm ngoái rất nhiều thôn trong Kinh thành đều tranh nhau đến Kinh thành mua hạt giống ngô, mùa xuân có vài người nóng vội bèn gieo trồng luôn. Những người trồng nói ngô trưởng thành rất tốt, còn sản lượng thì phải đợi đến lúc thu hoạch mới biết được.
Cả hai trang viên đều có kinh nghiệm trồng ngô. Trước khi trồng trọt, Dư Tiểu Thảo đi một vòng quanh các giếng nước trong trang viên, tăng nồng độ linh khí đã nhạt đi trong nước giếng, lại còn giả vờ chắp tay sau lưng đi khảo sát vài vòng quanh trang viên. Nhiệm vụ này cứ thế hoàn thành!
Lúc này cây đào, cây mận trong thôn trang sau núi cũng bắt đầu chín. Bởi vì cây giống cây ăn quả khác nhau nên phẩm chất mỗi cây cũng không giống nhau. Có mấy cây đào mật chiết từ thôn Đông Sơn tới kết quả vừa to vừa ngọt. Những loại đào khác có loại ngọt giòn, cũng có loại đào đỏ mọng nhiều nước chua chua ngọt ngọt, còn có cả loại đào vàng chua ngọt giòn giòn. Dù là loại đào nào cũng kết quả vừa to vừa nhiều cong cả cành cây.
Đào vừa chín đã được vận chuyển đến cửa hàng hoa quả của Dương Quận vương, đóng hộp bán ra ngoài, giá cũng không rẻ. Cũng may, người chịu chi tiền mua hoa quả ở cửa hàng hoa quả đều là những người không thiếu tiền. Đào trồng sau hoàng trang dù là loại nào cũng lớn hơn nắm đấm của đàn ông trưởng thành, hương vị càng không phải nói.
Tuy sau núi có nhiều loại hoa cỏ nhưng vẫn cung không đủ cầu, nên Tiểu Thảo công khai mua các loại hoa tươi và cánh hoa ở khắp nơi, thậm chí còn phát triển đến tận Giang Nam. Trong đội thuyền của Chu Tuấn Dương còn đặc biệt tăng thêm một chiếc chỉ để thu mua hoa tươi cho nàng.
Sau khi bọn họ bàn bạc xong, nghìn mẫu ruộng tốt trong trang viên dùng để trồng hoa quả và rau cải trong mùa đông đến đầu mùa xuân sẽ chuyển hết thành trồng hoa tươi. Hơn nữa còn có mấy trăm mẫu đất ở sườn núi, hẳn là miễn cưỡng đủ dùng nhỉ? Nếu như còn không đủ, Chu Tuấn Dương đang nghĩ xem có nên mua lại mấy trang viên ở xung quanh với giá cao không...
Tuy cả mùa xuân Dư Tiểu Thảo đều bận rộn công việc trong phường làm đẹp dưỡng sinh, nhưng nàng cũng không quên chức trách của bản thân, cũng rất quan tâm đến công việc của Hoàng trang. Đầu mùa xuân, nàng cho bỏ lều lớn, trồng rau củ đầu xuân.
Tuy rằng đầu xuân nông dân trong Kinh thành cũng trồng rau nhưng không so sánh sẽ không biết. Chẳng biết có phải hoàng trang dính long khí của hoàng tộc không mà rau củ trồng được xanh tốt hơn hẳn rau củ phổ thông nhiều, hương vị cũng ngon hơn.
Vì thế mà những cửa hàng rau quả của Chu Tuấn Dương đều bán đắt hơn so với rau củ phổ thông. Cho dù là thế thì những quan to, quý tộc và phú thương kén ăn vẫn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để mua rau.
Dân chúng bình thường trong Kinh thành đương nhiên không thể chi số tiền cao hơn bình thường gấp mấy lần để mua hạt giống rau củ. Cho nên rau củ do nông dân trồng vẫn có thị trường tiêu thụ. Rau củ do hoàng trang trồng dần dần trở thành “rau củ quý tộc” chỉ bán cho tầng lớp thượng lưu, cũng không tính là tranh lợi với dân.
Dần dần thời tiết cũng nóng lên. Mọi người đều thay áo hai lớp, mặc quần áo mùa hè mát mẻ. Hoàng trang trồng mấy nghìn mẫu lúa mì vụ đông, bông lúa to và căng mẩy, giống như thảm trải nền. Nhóm tá điền có kinh nghiệm trong trang viên trông nom ruộng lúa mạch vàng óng, cười đến nếp nhăn trên khóe mắt cũng sâu hơn.
Trồng lúa hơn nửa đời người, cho đến bây giờ họ cũng chưa từng thấy bông lúa nào lớn và đầy đặn như vậy, năm nay nhất định là bội thu, cuộc sống của đám nông dân bọn họ cũng sẽ tốt hơn! Tuy tất cả lúa mì trong trang viên đều thuộc về hoàng trang nhưng thu nhập của nhóm tá điền vẫn liên quan mật thiết với thu hoạch của ruộng đất. Thu nhập của nhóm tá điền sẽ dựa theo sản lượng mà đổi thành lương thực khác hoặc tiền bạc.
Trước đây, khi Dư cô nương chưa đến, nhóm tá điền trong hoàng trang rất được người khác hâm mộ. Hoàng thượng nhân từ yêu dân, đương nhiên sẽ không làm khó nhóm tá điền trong hoàng trang. Mùa thu năm ngoái, có Dư cô nương hướng dẫn nên sản lượng ngô cao hơn nhiều so với lúc trước khiến thu nhập của mỗi nhà đều cao hơn rất nhiều. Mùa xuân năm nay nhìn tình hình của lúa mì vụ đông, nhất định sẽ không kém mùa thu năm ngoái. Nói cách khác, thu nhập năm nay còn cao hơn cả thu nhập hai năm, thậm chí là ba năm trước!
Cho nên lúc thu hoạch lúa mì vụ đông, nhóm tá điền đều rất vui vẻ, trai gái già trẻ đều ra trận, cắt cắt bó bó chọn chọn... Ngay cả đám trẻ con cũng xách theo giỏ nhỏ đi theo phía sau nhặt bông lúa. Nhóm tá điền này đều rất có kinh nghiệm biết lúa mì thu vào trong kho mới tính là của mình. Năm nay tình hình lúa mì vụ đông tốt như vậy, lúc thu hoạch không thể để xảy ra sai sót gì được, bọn họ cũng không gánh nổi trách nhiệm!
Sau khi mấy nghìn mẫu lúa mì vụ đông được thu hoạch phơi khô cất vào kho hàng, nhóm tá điền bận bịu thu hoạch ngày đêm mới thở phào nhẹ nhõm. Uông quản sự và Lưu Thượng thư của bộ Hộ dẫn theo quan viên lo việc đồng áng của bộ Hộ gấp không chờ nổi bắt đầu tính toán sản lượng lúa mì vụ đông.
Lưu Thượng thư kích động đến run người, 350 cân! Sản lượng trung bình đạt đến 350 cân, cao hơn hẳn một bậc so với sản lượng của Đường Cổ năm ngoái. Ở thời đại mà sản lượng trung bình trên một mẫu ruộng chỉ có 100, 150 cân, sản lượng 350 cân chính là huyền thoại không ai ngờ đến!
Khi sản lượng thống kê được trình lên ngự án của Hoàng thượng, sản lượng bên Đường Cổ cũng đã thống kê ra, không chênh lệch với hoàng trang bao nhiêu. Nhưng mà, lúc Tiểu Thảo thu hoạch vào năm ngoái đã dặn mọi người lựa chọn một ít bông lúa lớn, trồng mấy mẫu đất. Lúa mì vụ đông trồng trên mảnh đất đó có bông lúa lớn hơn một phần ba so với bông lúa bình thường, sản lượng đã lập ra kỳ tích 450 cân!
Trong triều đình, Hoàng thượng giơ một bông lúa vừa to vừa đầy đặn ra, kích động nói với văn võ bá quan: “Nhìn thấy chưa, đây chính là ruộng lúa cho sản lượng 450 cân. Nếu như dùng nó làm hạt giống, sản lượng nhất định sẽ không thấp! Thử nghĩ xem, nếu như tất cả lúa mì ở phương Bắc đều đạt được sản lượng như vậy thì Đại Minh chúng ta sẽ còn dân nghèo sao? Sẽ còn có người bụng ăn không no sao? Sẽ còn có người không có cơm ăn mà phải đi làm thảo khấu sao? Trăm họ Đại Minh lo gì không an cư lạc nghiệp, giang sơn Đại Minh sợ gì không vững chắc như núi? Kim An Huyền chủ quả nhiên là cánh tay đắc lực của trẫm. Bây giờ, các vị ái khanh có còn cảm thấy trẫm phong một tiểu nha đầu làm quan là nhiễu loạn triều chính không? Các vị ái khanh có còn cảm thấy nữ nhân làm quan là gà mái báo sáng không?”
Triều đình hoàn toàn tĩnh lặng, những đại thần lúc đầu phản đối mạnh mẽ việc Dư Tiểu Thảo làm quan đều cúi đầu thật thấp, cảm giác mặt mình bị tát đau rát! Từ trước đến nay, Hoàng thượng luôn trọng người tài, ban đầu cũng mặc kệ sự phản đối của nửa triều đình, nhất quyết phong quan cho tiểu cô nương xuất thân nông dân này mới không vùi lấp một kỳ tài về mặt làm ruộng!
Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, vì tiết kiệm chi tiêu trong quốc khố mà hoàng cung vẫn luôn giữ nguyên tình trạng như tiền triều, có vài cung điện vắng vẻ hoang phế cũng không nỡ chi tiền ra sửa. Vì không muốn khiến dân chúng phải vất vả, ngay cả ba năm tuyển tú một lần cũng hủy bỏ, hậu cung tính cả Hoàng hậu cũng không vượt quá mười người! Tiệc sinh nhật của Hoàng hậu có thể cắt giảm chi phí thì sẽ cắt giảm, tổng chi phí không vượt quá một nghìn lượng, còn không bằng tiệc sinh nhật của một người trong giới giàu có nữa.
Hoàng gia tiết kiệm như vậy đương nhiên là vì quốc khố trống rỗng. Hoàng thượng lên ngôi gần mười năm, cần chính yêu dân, khích lệ khai hoang, coi trọng việc làm nông, thu thuế giảm được thì tiếp tục giảm cho con dân trăm họ được thư thả sau khi phải chịu đủ chiến tranh tai họa. Cho dù là vậy thì rất nhiều nơi vẫn có dân chúng không được ăn no. Đều do sản lượng lương thực quá thấp! Một năm tất bận, sau khi nộp tô, thu nhập còn lại chỉ miễn cưỡng no bụng, vừa lúc lại gặp phải thiên tai nhân họa, không có lương thực dư thì chắc chắn sẽ đói chết.
Nếu như sản lượng trung bình tăng cao ba lần, thậm chí bốn lần, cho là nhóm tá điền làm thuê, sau khi nộp tô xong, lương thực còn dư cũng ăn không hết. Dân giàu nước mạnh, đây chẳng phải là mục tiêu mà người đứng đầu quốc gia nào cũng theo đuổi sao? Trăm quan trên triều đình, quan võ chiến đấu, quan văn trị nước, nhưng người có thể thực sự an quốc vừa khéo lại là một tiểu nha đầu mà mọi người không để ý đến!
Bây giờ các quan viên đúng là không phục không được! Dư đại nhân với năng lực siêu phàm của nàng đã giành được sự chấp nhận của văn võ bá quan, cũng dần dần trở nên quen thuộc với trăm họ!
Hạt giống cho sản lượng cao giữ lại dùng làm giống cho năm sau, số còn lại đều bán cho dân chúng nghèo khổ ở phía Bắc với giá lương thực phổ thông. Vì phòng ngừa bị địa chủ và quan địa phương lũng loạn, triều đình phái khâm sai đại thần đến tự tổ chức việc bán lương thực.
Hoàng trang và trang viên của Dư gia ở Đường Cổ cộng lại có gần bốn năm nghìn mẫu đất, tính theo sản lượng trung bình là 350 cân, cũng được hơn 3 triệu cân hạt giống. Nếu một mẫu đất gieo bảy, tám cân hạt giống, cũng chỉ có thể cung cấp cho hơn 200 nghìn mẫu đất. Còn thiếu rất nhiều để cung cấp cho 600 triệu mẫu đất canh tác của triều Đại Minh!
Hoàng thượng sai ám vệ lặng lẽ thống kê diện tích trang viên của quan viên và phú thương trong Kinh thành và các châu huyện xung quanh, tổng diện tích cộng lại cũng được hơn 100 nghìn mẫu. Nếu như những trang viên này cũng hợp tác trồng trọt thì sang năm lượng lương thực trồng được có thể cung cấp cho hơn 900 vạn mẫu đất! Nếu như vậy thì có thể tiến lên gần một bước với mục tiêu có thể trồng được lương thực cho sản lượng cao khắp phía Bắc.
Hoàng thượng bảo Tô Nhiên Đại tổng quản tập hợp những người này lại, tuyên bố triều đình sẽ trưng dụng ruộng đất của bọn họ. Đương nhiên cũng không phải trưng dụng không, hạt giống do triều đình phát, lương thực trồng ra chỉ có thể bán cho triều đình. Triều đình sẽ dựa theo giá hai mươi văn tiền một cân thu mua đồng loạt.
Giá cả lúa mì trên thị trường cao nhất cũng chỉ có mười văn tiền một cân, những chủ nhân trang viên này được lợi thì ngại gì không đồng ý? Triều đình và chủ nhân của trang viên cùng ký kết hiệp định mười năm, trong mười năm này, tất cả mọi việc liên quan đến trồng trọt đều do triều đình chỉ đạo. Lúc thu hoạch triều đình sẽ phái quan viên qua đó thu mua đồng loạt.
Bởi vì loại lương thực các trang viên trồng khác nhau, có lúa mì vụ đông, có loại gieo trồng vào mùa xuân, khá loạn. Cho nên thời gian bắt đầu hợp tác là mùa thu, bắt đầu tính từ khi gieo trồng lúa mì vụ đông.
Sau khi thu hoạch lúa mì vụ đông, hoàng trang và trang viên của Đường Cổ cùng gõ trống khua chiêng trồng ngô và khoai tây. Khí hậu của Đông Bắc và Tây Bắc rất khắc nghiệt, nơi có đất đai cằn cỗi càng nên trồng thử những cây trồng này. Năm ngoái rất nhiều thôn trong Kinh thành đều tranh nhau đến Kinh thành mua hạt giống ngô, mùa xuân có vài người nóng vội bèn gieo trồng luôn. Những người trồng nói ngô trưởng thành rất tốt, còn sản lượng thì phải đợi đến lúc thu hoạch mới biết được.
Cả hai trang viên đều có kinh nghiệm trồng ngô. Trước khi trồng trọt, Dư Tiểu Thảo đi một vòng quanh các giếng nước trong trang viên, tăng nồng độ linh khí đã nhạt đi trong nước giếng, lại còn giả vờ chắp tay sau lưng đi khảo sát vài vòng quanh trang viên. Nhiệm vụ này cứ thế hoàn thành!
Lúc này cây đào, cây mận trong thôn trang sau núi cũng bắt đầu chín. Bởi vì cây giống cây ăn quả khác nhau nên phẩm chất mỗi cây cũng không giống nhau. Có mấy cây đào mật chiết từ thôn Đông Sơn tới kết quả vừa to vừa ngọt. Những loại đào khác có loại ngọt giòn, cũng có loại đào đỏ mọng nhiều nước chua chua ngọt ngọt, còn có cả loại đào vàng chua ngọt giòn giòn. Dù là loại đào nào cũng kết quả vừa to vừa nhiều cong cả cành cây.
Đào vừa chín đã được vận chuyển đến cửa hàng hoa quả của Dương Quận vương, đóng hộp bán ra ngoài, giá cũng không rẻ. Cũng may, người chịu chi tiền mua hoa quả ở cửa hàng hoa quả đều là những người không thiếu tiền. Đào trồng sau hoàng trang dù là loại nào cũng lớn hơn nắm đấm của đàn ông trưởng thành, hương vị càng không phải nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.