Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 502:
Quỹ Họa Tình Vũ
15/12/2022
Đoàn người đi theo đường nhỏ vòng qua hoàng trang, đi về phía đồi nhỏ cách đó không xa. Quản sự hoàng trang Uông công công nghe tin vội vàng dẫn người làm trong trang viên đến tiếp đón. Những chủ nhân này đều xuất thân cao quý, trong đó còn có cả cấp trên của gã, không thể lơ là sơ sót được.
Nhưng mà Hạ Uyển Ngưng chê bọn họ vướng tay vướng chân nên đuổi về hết. Nếu đi dạo chơi thì nhất định phải có cái thú hoang dã nên mọi người đều làm lơ lời mời của Uông quản sự.
Đến vườn đào, từng quả đào đỏ sai đầy cây, nặng trĩu cành, chỉ cần ngẩng đầu thôi cũng có thể bị một quả đào lông đụng trúng trán, mùi đào thơm mê người tràn ngập khắp núi.
“Các ngươi ai đi săn thì cứ đi đi. Dù sao ta cũng muốn hái đào!” Hạ Uyền Ngưng gấp không chờ nổi hái một quả đào đỏ lớn nàng ta đã nhìn trúng, lấy khăn tay lau qua loa rồi đưa lên miệng cắn. Nha hoàn ở bên cạnh lập tức ngăn cản nàng ta, lấy túi nước mang bên người rửa sạch đào rồi mới trả lại cho nàng ta.
Hạ Uyển Ngưng cắn một miếng, nước đào đỏ tươi chảy xuống theo khóe miệng. Nàng ta cũng sảng khoái dùng mu bàn tay lau, nuốt thịt đào và nước đào xuống bụng rồi mới nói với vẻ hưởng thụ: “Ngon! Thì ra đào vừa mới hái xuống lại tươi ngon như vậy. Loại đào này chua chua ngọt ngọt, thực sự rất ngon!”
Quận chúa Minh Lan lại thích đào thủy mật nhiều nước hơn, nàng ta cẩn thận phân biệt rồi chọn ra một cây đào thủy mật trong rừng đào, nhón chân hái quả đảo đã nhìn trúng xuống. Nha hoàn bên cạnh nàng ta mau chóng nhận lấy, giúp chủ tử rửa sạch sẽ rồi trả lại.
Quận chúa Minh Lan vừa cầm đào thủy mật vừa tiếp tục hái đào chín. Đào mật hái xong sẽ bỏ vào trong giỏ nha hoàn đeo sau lưng. Sau khi hái được năm sáu quả nàng ta mới dừng lại, đưa quả đào đã rửa đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ rồi hút nhẹ, nước đào ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng, ngọt ngào như đang uống mật vậy. Sau khi hút hết nước đào mới phát hiện quả đào trong tay chỉ còn lại lớp vỏ bên ngoài và hạt đào. Đào thủy mật chín thịt bên trong đã biến thành nước đào, bảo sao gọi là đào thủy mật!
Hai em trai của Lý Mộng Như đang tuổi ham chơi, thấy các chị chưa nói gì đã bắt đầu hái đào nên cũng không cam lòng yếu thế, bắt đầu hái loại đào mình thích. Có cành đào khá cao thì bọn họ sẽ ngồi trên vai đám người làm để được nâng lên hái.
Cái tên Lữ Hạo này rất cẩu thả, hái được mấy quả đào thủy mật thì phát hiện bản thân luôn sơ ý làm xước nên quả bèn chuyển hướng sang loại đào trắng ngọt giòn. Đào trắng cứng, không dễ xước như đào thủy mật, rất hợp với y. Dưới chân y là sọt mà công nhân vườn quả hay dùng để đựng đào, chỉ trong chốc lát đào trong sọt đã đầy lên nửa sọt. Tốc độ này còn nhanh hơn cả công nhân vườn quả có kinh nghiệm nữa.
Ninh Đông Hoan tính tình vốn hơi điên điên, thấy người khác vừa vào vườn cây ăn quả đã bắt đầu làm việc cũng không hề nể nang gì chọn quả đào to mà hái, sau khi hái lau qua loa vài cái rồi cắn ăn. Chẳng mấy chốc ba bốn quả đào lớn đã chui vào trong bụng gã, còn nói liên tục:
“Hời, hời to rồi! Được ăn miễn phí, dù sao cũng phải ăn thật nhiều! Để đám bạn bè của bản thiếu gia biết đào bọn họ tranh cướp vỡ đầu cũng chưa chắc mua được, gia muốn ăn thế nào thì ăn thế đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cho bọn họ ghen tỵ chết thì thôi!”
Ninh Đông Lan lại rất lịch sự, y cả người quần áo trắng, hai tay chắp sau lưng, quạt xếp trong tay lay qua lay lại, đẹp mắt như đào tiên trên cây vậy. Nhưng mà “tiên giả” như y không phải không dính khói lửa nhân gian. Nhìn thấy quả đào vừa mắt y cũng sẽ hái, rửa sạch lông bên trên mới chậm rãi thưởng thức.
“Mấy tên nam nhân các ngươi đều ở đây hái đào thì ai đi săn? Sẽ không để mấy thiên kim tiểu thư chúng ta đi chứ?” Hạ Uyển Ngưng ăn hai quả đào đã no căng bụng nhưng hứng thú hái đào vẫn không giảm, cảm giác muốn ăn thì đã giảm xuống nhiều.
Ninh Đông Hoan chạy đến dưới một gốc mận, hái một quả mận tím còn hơi xanh xuống, cắn một miếng suýt thì ê hết cả răng. Gã phun ra thịt mận còn chưa chín, tiện thể vứt luôn quả mận chua còn chưa ăn hết. Nghe Hạ Uyển Ngưng nói vậy thì huýt sáo, một con chó to lập tức xông đến, gã vỗ đầu nó, đầy đắc ý nói: “Có Phách Lang của ta ở đây cần gì người đi săn? Phách Lang, mau để bọn họ chiêm ngưỡng sự lợi hại của ngươi, đi săn mấy con gà rừng, thỏ rừng về đây!”
Dư Tiểu Thảo liếc nhìn Phách Lang, hóa ra là chó ngao Tây Tạng. Chó ngao Tây Tạng là loài chó hung dữ trong các loài chó, bảo sao lại chiếm được sự yêu thích của Ninh Đông Hoan!
Thấy Phách Lang đi vào khu rừng bên ngoài vườn cây ăn quả, Ninh Đông Hoan khoe khoang nói: “Phách Lang của ta tới từ Ô Tư Tàng (Tây Tạng cổ), rất giỏi, khắp Kinh thành không có loài chó nào là đối thủ của nó. Đáng mặt vua loài chó! Dư cô nương, hôm nào đó để Tiểu Hắc Tiểu Bạch nhà cô nương và Phách Lang nhà ta đấu thử xem?”
Dư Tiểu Thảo “xì” một tiếng cười cười. Chó ngao Tây Tạng giỏi lắm à? Nó còn chẳng đáng để Tiểu Hắc Tiểu Bạch để vào mắt! Bình thường chúng nó tốt tính chứ một khi nổi xung lên có thể quật ngã cả mãnh hổ!
Ninh Đông Hoan thấy vậy vội nói: “Đừng không tin chứ. Phách Lang là loài chó ngao, là mãnh thú trông nhà cho người dân Tây Tạng, dù gặp phải chó sói cũng có thể đánh một trận.”
Oẳng… gã vừa dứt lời thì nghe được tiếng kêu thảm của chó lớn. Vẻ mặt Ninh Đông Hoan lập tức thay đổi, kinh hãi nói: “Là tiếng kêu của Phách Lang! Không phải bảo sau núi không có mãnh thú sao? Chuyện gì vậy? Không được, ta phải đến đó xem tình hình thế nào!”
Ninh Đông Lan kéo đứa em trai đang xúc động lại, nhíu mày nói: “Nếu có mãnh thú thật, với công phu mèo ba chân của đệ đi vào đó cũng vô ích. Dương Quận vương, nếu sau núi có mãnh thú lui tới thì không thể coi thường. Dù sao Dư cô nương cũng thường xuyên làm việc ở hoàng trang…”
Chu Tuấn Dương đương nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà trong lòng khá khó chịu khi Ninh Đông Lan nói ra trước mình. Tiểu nha đầu nhà hắn có hắn quan tâm, “người ngoài” như y quan tâm nhiều như vậy làm gì? Hay là y có ý đồ khác với tiểu nha đầu của hắn?
“Một năm qua ta gần như ngày nào cũng đi lại giữa Kinh thành và hoàng trang, chưa từng nghe nói có mãnh thú. Hơn nữa sau núi ngoài vài lùm cây thấp bé ra cũng không có rừng sâu núi thẳm để mãnh thú ở, không có nguy hiểm gì đâu. Có lẽ là Phách Lang đạp trúng bẫy mà người dân sống xung quanh đặt. Hay là chúng ta cùng qua đó xem thế nào?”
Cả đường đi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều chạy phía trước bầy ngựa, Dư Tiểu Thảo còn tận mắt thấy chúng nó chui vào sau lùm cây trong rừng. Nếu như có mãnh thú, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không thể nào không báo hiệu, nên nàng không hề lo lắng chút nào.
Nàng không lo lắng nhưng Chu Tuấn Dương không thể coi thường bất kỳ tai họa ngầm nào có thể gây tổn thương cho nha đầu của hắn. Mấy ngày nữa phải dọn dẹp một lượt những lùm cây gần vườn cây ăn quả, lại tìm thêm mấy người trong trang viên tuần tra khắp núi một lượt, diệt trừ tất cả những mối nguy hiểm thì hắn mới yên tâm để nha đầu đi lại giữa hoàng trang.
“Gia và Lữ Hạo qua đó xem sao, dù sao chúng ta cũng có võ. Các ngươi ở đây đợi đi, Lưu tổng quản và Đồng thị vệ sẽ ở lại bảo vệ các ngươi!” Chu Tuấn Dương ngăn cản Tiểu Thảo đang nhao nhao muốn đi và Hạ Uyển Ngưng cũng muốn đi vì tò mò. Mấy khuê tú khác thì không cần lo lắng, hai thuộc hạ của hắn là đủ rồi.
Dư Tiểu Thảo không vui ra mặt, nàng đi cùng thì thế nào. Bọn họ hai người đàn ông trưởng thành, không lẽ không bảo vệ được một tiểu cô nương như nàng?
Đúng lúc hai người không ai chịu nhường ai thì cách đó không xa trong bụi cây rậm rạp truyền đến động tĩnh khá mạnh, giống như con vật to lớn nào đó chuẩn bị bước ra. Ninh Đông Lan tiến lên mấy bước chắn trước mắt Tiểu Thảo, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận! Tiểu cô nương cũng lùi về sau, lùi về trong vườn cây ăn quả. Những người khác tăng cường cảnh giác…”
Y đang nói thì trong bụi cây lộ ra một cái đầu đen to, đôi mắt xanh biếc đầy ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đề phòng của mọi người. Sau khi Chu Tuấn Dương thấy rõ hình dáng của nó thì hoàn toàn thả lỏng.
“Phách Lang! Ngươi sao thế, Phách Lang!” Ninh Đông Hoan thấy thứ con sói to kia ngậm trong miệng sao lại quen mắt như vậy? Đây… đây không phải Phách Lang của gã sao? Phách Lang đánh khắp Kinh thành không có đối thủ lại như chó chết bị Tiểu Hắc ngậm trong miệng, cổ họng phát ra tiếng rên ư ử xin tha thứ.
“Tiểu Hắc, ai cho ngươi bắt nạt chó nhà người khác hả?” Dư Tiểu Thảo rất hiểu tính Tiểu Hắc, thích chơi đùa và quậy phá, còn có thể chơi với đám chó nhà trong thôn nữa. Nếu đổi lại là Tiểu Bạch, nàng còn tin rằng có thể là do nó chủ động chứ Tiểu Hắc nhất định sẽ không bắt nạt con chó khác.
Tiểu Hắc nhả Phách Lang trong miệng ra. Ninh Đông Hoan thấy chó yêu của mình nằm trên đất không nhúc nhích thì kêu trời kêu đất nhào đến: “Phách Lang, ta còn muốn ngươi kiếm cho ta tí mặt mũi, ngươi không thể chết! Ngươi chết thì ta phải làm sao?” Dáng vẻ đau buồn muốn chết kia chẳng khác nào người chết là vợ gã.
Ninh Đông Lan không nhìn nổi, mũi chân nhẹ nhàng đá lưng gã, nhắc nhở gã đừng có ở đây làm mất mặt nhau, mau đứng dậy đi chứ?
“Không được! Dư cô nương, Tiểu Hắc nhà ngươi cắn chết chó ngao Tây Tạng ta tốn mười nghìn lượng bạc mua về, ngươi phải đền cho ta một con… Tiểu Hắc, lấy Tiểu Hắc bồi thường cho ta! Bằng không ngày nào ta cũng đến nhà ngươi làm loạn!” Ninh Đông Lan lộ vẻ mặt vô lại, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc tràn đầy thèm thuồng.
“Hừ! Ngươi tính kỹ thật đấy! Nói cho ngươi biết, Tiểu Hắc nhà ta, mười con chó ngao cũng không đổi được!” Dư Tiểu Thảo liếc mắt coi thường, sau đó lại liếc Ninh Đông Lan: Mau dẫn em trai ngươi đi, trước mặt bao người chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng, có mất mặt không hả!
Chu Tuấn Dương bực mình khi thấy tiểu nha đầu của hắn mắt qua mày lại với nhị công tử Ninh gia. Hắn xách Ninh Đông Lan đang ôm “xác” Phách Lang ăn vạ lên, chỉ vào Phách Lang vẫn còn đang mở mắt nằm dưới đất nói: “Nếu con chó này của ngươi bị cắn chết thật, gia đền cho ngươi mười nghìn lượng! Ngươi mở to mắt ra mà nhìn, nó chỉ bị sợ hãi quá độ, không dám đứng dậy trước mặt Tiểu Hắc mà thôi!”
Nhưng mà Hạ Uyển Ngưng chê bọn họ vướng tay vướng chân nên đuổi về hết. Nếu đi dạo chơi thì nhất định phải có cái thú hoang dã nên mọi người đều làm lơ lời mời của Uông quản sự.
Đến vườn đào, từng quả đào đỏ sai đầy cây, nặng trĩu cành, chỉ cần ngẩng đầu thôi cũng có thể bị một quả đào lông đụng trúng trán, mùi đào thơm mê người tràn ngập khắp núi.
“Các ngươi ai đi săn thì cứ đi đi. Dù sao ta cũng muốn hái đào!” Hạ Uyền Ngưng gấp không chờ nổi hái một quả đào đỏ lớn nàng ta đã nhìn trúng, lấy khăn tay lau qua loa rồi đưa lên miệng cắn. Nha hoàn ở bên cạnh lập tức ngăn cản nàng ta, lấy túi nước mang bên người rửa sạch đào rồi mới trả lại cho nàng ta.
Hạ Uyển Ngưng cắn một miếng, nước đào đỏ tươi chảy xuống theo khóe miệng. Nàng ta cũng sảng khoái dùng mu bàn tay lau, nuốt thịt đào và nước đào xuống bụng rồi mới nói với vẻ hưởng thụ: “Ngon! Thì ra đào vừa mới hái xuống lại tươi ngon như vậy. Loại đào này chua chua ngọt ngọt, thực sự rất ngon!”
Quận chúa Minh Lan lại thích đào thủy mật nhiều nước hơn, nàng ta cẩn thận phân biệt rồi chọn ra một cây đào thủy mật trong rừng đào, nhón chân hái quả đảo đã nhìn trúng xuống. Nha hoàn bên cạnh nàng ta mau chóng nhận lấy, giúp chủ tử rửa sạch sẽ rồi trả lại.
Quận chúa Minh Lan vừa cầm đào thủy mật vừa tiếp tục hái đào chín. Đào mật hái xong sẽ bỏ vào trong giỏ nha hoàn đeo sau lưng. Sau khi hái được năm sáu quả nàng ta mới dừng lại, đưa quả đào đã rửa đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ rồi hút nhẹ, nước đào ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng, ngọt ngào như đang uống mật vậy. Sau khi hút hết nước đào mới phát hiện quả đào trong tay chỉ còn lại lớp vỏ bên ngoài và hạt đào. Đào thủy mật chín thịt bên trong đã biến thành nước đào, bảo sao gọi là đào thủy mật!
Hai em trai của Lý Mộng Như đang tuổi ham chơi, thấy các chị chưa nói gì đã bắt đầu hái đào nên cũng không cam lòng yếu thế, bắt đầu hái loại đào mình thích. Có cành đào khá cao thì bọn họ sẽ ngồi trên vai đám người làm để được nâng lên hái.
Cái tên Lữ Hạo này rất cẩu thả, hái được mấy quả đào thủy mật thì phát hiện bản thân luôn sơ ý làm xước nên quả bèn chuyển hướng sang loại đào trắng ngọt giòn. Đào trắng cứng, không dễ xước như đào thủy mật, rất hợp với y. Dưới chân y là sọt mà công nhân vườn quả hay dùng để đựng đào, chỉ trong chốc lát đào trong sọt đã đầy lên nửa sọt. Tốc độ này còn nhanh hơn cả công nhân vườn quả có kinh nghiệm nữa.
Ninh Đông Hoan tính tình vốn hơi điên điên, thấy người khác vừa vào vườn cây ăn quả đã bắt đầu làm việc cũng không hề nể nang gì chọn quả đào to mà hái, sau khi hái lau qua loa vài cái rồi cắn ăn. Chẳng mấy chốc ba bốn quả đào lớn đã chui vào trong bụng gã, còn nói liên tục:
“Hời, hời to rồi! Được ăn miễn phí, dù sao cũng phải ăn thật nhiều! Để đám bạn bè của bản thiếu gia biết đào bọn họ tranh cướp vỡ đầu cũng chưa chắc mua được, gia muốn ăn thế nào thì ăn thế đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cho bọn họ ghen tỵ chết thì thôi!”
Ninh Đông Lan lại rất lịch sự, y cả người quần áo trắng, hai tay chắp sau lưng, quạt xếp trong tay lay qua lay lại, đẹp mắt như đào tiên trên cây vậy. Nhưng mà “tiên giả” như y không phải không dính khói lửa nhân gian. Nhìn thấy quả đào vừa mắt y cũng sẽ hái, rửa sạch lông bên trên mới chậm rãi thưởng thức.
“Mấy tên nam nhân các ngươi đều ở đây hái đào thì ai đi săn? Sẽ không để mấy thiên kim tiểu thư chúng ta đi chứ?” Hạ Uyển Ngưng ăn hai quả đào đã no căng bụng nhưng hứng thú hái đào vẫn không giảm, cảm giác muốn ăn thì đã giảm xuống nhiều.
Ninh Đông Hoan chạy đến dưới một gốc mận, hái một quả mận tím còn hơi xanh xuống, cắn một miếng suýt thì ê hết cả răng. Gã phun ra thịt mận còn chưa chín, tiện thể vứt luôn quả mận chua còn chưa ăn hết. Nghe Hạ Uyển Ngưng nói vậy thì huýt sáo, một con chó to lập tức xông đến, gã vỗ đầu nó, đầy đắc ý nói: “Có Phách Lang của ta ở đây cần gì người đi săn? Phách Lang, mau để bọn họ chiêm ngưỡng sự lợi hại của ngươi, đi săn mấy con gà rừng, thỏ rừng về đây!”
Dư Tiểu Thảo liếc nhìn Phách Lang, hóa ra là chó ngao Tây Tạng. Chó ngao Tây Tạng là loài chó hung dữ trong các loài chó, bảo sao lại chiếm được sự yêu thích của Ninh Đông Hoan!
Thấy Phách Lang đi vào khu rừng bên ngoài vườn cây ăn quả, Ninh Đông Hoan khoe khoang nói: “Phách Lang của ta tới từ Ô Tư Tàng (Tây Tạng cổ), rất giỏi, khắp Kinh thành không có loài chó nào là đối thủ của nó. Đáng mặt vua loài chó! Dư cô nương, hôm nào đó để Tiểu Hắc Tiểu Bạch nhà cô nương và Phách Lang nhà ta đấu thử xem?”
Dư Tiểu Thảo “xì” một tiếng cười cười. Chó ngao Tây Tạng giỏi lắm à? Nó còn chẳng đáng để Tiểu Hắc Tiểu Bạch để vào mắt! Bình thường chúng nó tốt tính chứ một khi nổi xung lên có thể quật ngã cả mãnh hổ!
Ninh Đông Hoan thấy vậy vội nói: “Đừng không tin chứ. Phách Lang là loài chó ngao, là mãnh thú trông nhà cho người dân Tây Tạng, dù gặp phải chó sói cũng có thể đánh một trận.”
Oẳng… gã vừa dứt lời thì nghe được tiếng kêu thảm của chó lớn. Vẻ mặt Ninh Đông Hoan lập tức thay đổi, kinh hãi nói: “Là tiếng kêu của Phách Lang! Không phải bảo sau núi không có mãnh thú sao? Chuyện gì vậy? Không được, ta phải đến đó xem tình hình thế nào!”
Ninh Đông Lan kéo đứa em trai đang xúc động lại, nhíu mày nói: “Nếu có mãnh thú thật, với công phu mèo ba chân của đệ đi vào đó cũng vô ích. Dương Quận vương, nếu sau núi có mãnh thú lui tới thì không thể coi thường. Dù sao Dư cô nương cũng thường xuyên làm việc ở hoàng trang…”
Chu Tuấn Dương đương nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà trong lòng khá khó chịu khi Ninh Đông Lan nói ra trước mình. Tiểu nha đầu nhà hắn có hắn quan tâm, “người ngoài” như y quan tâm nhiều như vậy làm gì? Hay là y có ý đồ khác với tiểu nha đầu của hắn?
“Một năm qua ta gần như ngày nào cũng đi lại giữa Kinh thành và hoàng trang, chưa từng nghe nói có mãnh thú. Hơn nữa sau núi ngoài vài lùm cây thấp bé ra cũng không có rừng sâu núi thẳm để mãnh thú ở, không có nguy hiểm gì đâu. Có lẽ là Phách Lang đạp trúng bẫy mà người dân sống xung quanh đặt. Hay là chúng ta cùng qua đó xem thế nào?”
Cả đường đi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều chạy phía trước bầy ngựa, Dư Tiểu Thảo còn tận mắt thấy chúng nó chui vào sau lùm cây trong rừng. Nếu như có mãnh thú, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không thể nào không báo hiệu, nên nàng không hề lo lắng chút nào.
Nàng không lo lắng nhưng Chu Tuấn Dương không thể coi thường bất kỳ tai họa ngầm nào có thể gây tổn thương cho nha đầu của hắn. Mấy ngày nữa phải dọn dẹp một lượt những lùm cây gần vườn cây ăn quả, lại tìm thêm mấy người trong trang viên tuần tra khắp núi một lượt, diệt trừ tất cả những mối nguy hiểm thì hắn mới yên tâm để nha đầu đi lại giữa hoàng trang.
“Gia và Lữ Hạo qua đó xem sao, dù sao chúng ta cũng có võ. Các ngươi ở đây đợi đi, Lưu tổng quản và Đồng thị vệ sẽ ở lại bảo vệ các ngươi!” Chu Tuấn Dương ngăn cản Tiểu Thảo đang nhao nhao muốn đi và Hạ Uyển Ngưng cũng muốn đi vì tò mò. Mấy khuê tú khác thì không cần lo lắng, hai thuộc hạ của hắn là đủ rồi.
Dư Tiểu Thảo không vui ra mặt, nàng đi cùng thì thế nào. Bọn họ hai người đàn ông trưởng thành, không lẽ không bảo vệ được một tiểu cô nương như nàng?
Đúng lúc hai người không ai chịu nhường ai thì cách đó không xa trong bụi cây rậm rạp truyền đến động tĩnh khá mạnh, giống như con vật to lớn nào đó chuẩn bị bước ra. Ninh Đông Lan tiến lên mấy bước chắn trước mắt Tiểu Thảo, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận! Tiểu cô nương cũng lùi về sau, lùi về trong vườn cây ăn quả. Những người khác tăng cường cảnh giác…”
Y đang nói thì trong bụi cây lộ ra một cái đầu đen to, đôi mắt xanh biếc đầy ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đề phòng của mọi người. Sau khi Chu Tuấn Dương thấy rõ hình dáng của nó thì hoàn toàn thả lỏng.
“Phách Lang! Ngươi sao thế, Phách Lang!” Ninh Đông Hoan thấy thứ con sói to kia ngậm trong miệng sao lại quen mắt như vậy? Đây… đây không phải Phách Lang của gã sao? Phách Lang đánh khắp Kinh thành không có đối thủ lại như chó chết bị Tiểu Hắc ngậm trong miệng, cổ họng phát ra tiếng rên ư ử xin tha thứ.
“Tiểu Hắc, ai cho ngươi bắt nạt chó nhà người khác hả?” Dư Tiểu Thảo rất hiểu tính Tiểu Hắc, thích chơi đùa và quậy phá, còn có thể chơi với đám chó nhà trong thôn nữa. Nếu đổi lại là Tiểu Bạch, nàng còn tin rằng có thể là do nó chủ động chứ Tiểu Hắc nhất định sẽ không bắt nạt con chó khác.
Tiểu Hắc nhả Phách Lang trong miệng ra. Ninh Đông Hoan thấy chó yêu của mình nằm trên đất không nhúc nhích thì kêu trời kêu đất nhào đến: “Phách Lang, ta còn muốn ngươi kiếm cho ta tí mặt mũi, ngươi không thể chết! Ngươi chết thì ta phải làm sao?” Dáng vẻ đau buồn muốn chết kia chẳng khác nào người chết là vợ gã.
Ninh Đông Lan không nhìn nổi, mũi chân nhẹ nhàng đá lưng gã, nhắc nhở gã đừng có ở đây làm mất mặt nhau, mau đứng dậy đi chứ?
“Không được! Dư cô nương, Tiểu Hắc nhà ngươi cắn chết chó ngao Tây Tạng ta tốn mười nghìn lượng bạc mua về, ngươi phải đền cho ta một con… Tiểu Hắc, lấy Tiểu Hắc bồi thường cho ta! Bằng không ngày nào ta cũng đến nhà ngươi làm loạn!” Ninh Đông Lan lộ vẻ mặt vô lại, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc tràn đầy thèm thuồng.
“Hừ! Ngươi tính kỹ thật đấy! Nói cho ngươi biết, Tiểu Hắc nhà ta, mười con chó ngao cũng không đổi được!” Dư Tiểu Thảo liếc mắt coi thường, sau đó lại liếc Ninh Đông Lan: Mau dẫn em trai ngươi đi, trước mặt bao người chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng, có mất mặt không hả!
Chu Tuấn Dương bực mình khi thấy tiểu nha đầu của hắn mắt qua mày lại với nhị công tử Ninh gia. Hắn xách Ninh Đông Lan đang ôm “xác” Phách Lang ăn vạ lên, chỉ vào Phách Lang vẫn còn đang mở mắt nằm dưới đất nói: “Nếu con chó này của ngươi bị cắn chết thật, gia đền cho ngươi mười nghìn lượng! Ngươi mở to mắt ra mà nhìn, nó chỉ bị sợ hãi quá độ, không dám đứng dậy trước mặt Tiểu Hắc mà thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.