Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 513:
Quỹ Họa Tình Vũ
15/12/2022
Nhưng mà nghĩ lại thì, đàn ông ưu tú mới có người muốn giành lấy. Từ sau khi Chu Tuấn Dương khắc chế được tâm ma, nhân duyên và sức hấp dẫn tăng vọt. Nhất là hai năm gần đây, Hoàng thượng thường hay giao công việc quan trọng cho hắn, giao Đại doanh Tây Sơn cho hắn huấn luyện và quản lý, còn có cả Hỏa Khí doanh, chỉ thiếu không giao tiếp với Tô tổng quản, tương lai vị trí thống lĩnh cũng thuộc về hắn.
Hắn mới chỉ gần hai mươi, dựa vào thực lực của bản thân làm quan lớn tam phẩm, hắn là người có năng lực, tương lai nhất định là tiền đồ vô hạn. Chu Tuấn Dương trở thành đại biểu người đàn ông độc thân hoàng kim và kim cương Vương lão ngũ(1) trong Kinh thành. Có biết bao người đang thăm dò chỗ Tĩnh Vương phi về chính phi của hắn.
(1) Kim cương vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí: 1. Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình; 2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân; 3. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài; 4. Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh; 5. Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.
Gần đây, Tĩnh Vương phi vốn thích yên tĩnh cảm thấy phiền phức không thôi. Theo lý thì con trai hai mươi tuổi đúng là lúc nên lấy vợ sinh con, cho dù chưa chắc chắn vị trí Chính phi nhưng vị trị Trắc phi và thiếp thất đã sớm có người nhìn chằm chằm.
Đột nhiên khách đến nội viện phủ Tĩnh Vương trở nên nhiều hơn, nói ra nói ngoài đều là dò hỏi bà ấy đã chọn đối tượng làm con dâu chưa. Nghe bà ấy nói Dương Quận vương đã có người trong lòng, đều đổi ý hỏi thăm vị trí Trắc phi. Lúc mấy phu nhân này tới luôn dẫn theo mấy tiểu cô nương ăn mặc lộng lẫy, còn hết lời khen con gái mình. Tiểu cô nương cũng rất dịu dàng chu đáo, nói gì cũng nịnh nọt Tĩnh Vương phi. Nghe mà mệt!
Điều khiến Tĩnh Vương phi cảm thấy phiền phức nhất là thứ muội của bà ấy, trước kia lúc chưa gả đi quan hệ giữa hai người đã không tốt. Thân là em gái của con gái ái thiếp, ỷ vào được phụ thân cưng chiều vẫn luôn giễu võ dương oai trước mặt bà ấy. Nếu như không phải bà ấy và Tĩnh Vương đều yêu thương nhau, tình chắc hơn vàng thì có khi đã bị dính bẫy của thứ muội này, đến hôn sự cũng bị bà ta cướp mất!
Bây giờ cảm thấy người chị như bà ấy có giá trị lợi dụng nên lại mặt dày xán lại. Giang Mỹ Quyên bà là người ghi thù! Công việc của thứ muội phu, bà ấy nhất quyết không cho Vương gia nhúng tay vào, giúp ông ta lĩnh chức quan ngũ phẩm trong Kinh thành ngồi chơi xơi nước. Hừ! Bà ấy không bỏ đá xuống giếng đã coi như rộng lượng lắm rồi!
Thứ muội này của bà ấy lại còn muốn mưu tính hôn sự của con trai bà ấy! Để bà ta nằm mơ đi! Tuy nha đầu Linh Nhi này từ tướng mạo đến khí chất, nhân phẩm (?) đều là hàng thượng thừa, bà ấy nhìn cũng cảm thấy rất thích. Nhưng chỉ nhìn vào nha đầu này có một người mẹ không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào làm việc, bà ấy cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này!
Nhưng mà nhìn thái độ Dương Nhi đối xử với biểu muội này cũng không ghét bỏ như những khuê tú khác, ít nhất gặp mặt có thể nói chuyện vài câu. Khụ… thật ra thì đa số đều là nha đầu Linh Nhi đó nói còn Dương Nhi nghe. Nhìn vẻ mặt tuy nghiêm túc nhưng không ghét bỏ gì nhiều. Điều này chứng tỏ ở trong lòng con trai, biểu muội này khác với những người khác.
Nhưng mà Tĩnh Vương phi không hề hấp tấp! Không nói đến việc con trai bà ấy đã có người trong lòng, cho dù không có thì với hiểu biết của bà ấy về con trai, Dương Nhi chưa chắc đã nhìn trúng nha đầu Ngô Quân Linh kia. Từ sau khi nó nhận việc ở Đại doanh Tây Sơn không hay về nhà, hơn nữa mỗi lần về đều đi đường vòng qua hẹn hò với nha đầu Tiểu Thảo rồi mới về nhà, đủ để thấy con trai bà ấy không hề để ý Linh Nhi.
Nha đầu Linh Nhi kia cũng mặt dày y như mẹ nàng ta. Dương Nhi đã ám chỉ rất rõ ràng nhưng nàng ta cứ coi như không hiểu gì hết, giả vờ ngu ngốc đáng yêu cho ai nhìn chứ? Lúc đầu thứ muội của bà ấy cũng dùng chiêu nay mới tiếp cận được Vương gia!
Không được! Bà ấy phải tranh thủ thời gian nhắc nhở con trai, tránh cho thứ muội giở trò gì bắt ép con trai bà ấy nhất định phải cưới nha đầu Ngô Linh Nhi kia!
Tĩnh Vương phi bị mẹ con Giang Mỹ Vân làm phiền đến mệt, bà ấy nhân dịp Tĩnh Vương nhận việc ra ngoài làm việc, con trai một tháng thì hai tám ngày đều ở Đại doanh Tây Sơn, bảo nha hoàn bà tử thu dọn đồ đạc, lặng lẽ không tiếng động rời khỏi Kinh thành, chạy thẳng đến biệt viện Tây Sơn ở thôn Đông Sơn.
Giữa hè, biệt viện cây cối um tùm, dựa núi gần biển, là thánh địa tránh nóng không tồi. Bà ấy cũng nhớ đủ loại danh hoa trong sơn cốc thần bí kia, muốn mang hoa về trồng, thêm vài cây hoa trân phẩm có thể khiến người khác kinh ngạc!
Cho nên khi hai mẹ con Giang Mỹ Vân đến thăm lần nữa, ngay cả cửa cũng không vào được. Bọn người làm của phủ Tĩnh Vương nói: “Vương phi nương nương rời phủ tránh nóng, các chủ tử cũng không ở nhà, không thể chiêu đãi hai vị khách quý!”
Giang Mỹ Vân giận đến mức suýt chút nữa xé rách khăn tay: “Giang Mỹ Quyên, ngươi giỏi lắm! Đã nể mặt còn không biết xấu hổ! Nếu không phải vì con gái bảo bối của ta, ai sẽ nịnh ngươi chứ? Còn tự coi là mình có giá lắm!”
“Mẹ, người để ý chút!” Ngô Quân Linh vén rèm xe lên, ngó nghiêng bên ngoài, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Ở trong mắt nàng ta, mẹ đúng là thành sự không có bại sự có thừa. Rõ ràng là có chuyện muốn nhờ dì nhưng lại ra vẻ kiêu ngạo, không chịu cúi đầu.
Mẹ cũng không nghĩ xem bản thân mình có gì so được với dì? Lúc còn chưa gả đi, một người là thứ nữ một người là đích nữ, người có đầu óc đương nhiên sẽ chọn qua lại với người chị, mà không phải là người em ỷ vào cưng chiều muốn đạp người khác xuống. Lại còn mưu tính cướp chồng người ta. Nếu nàng ta là Tĩnh Vương, nàng ta cũng sẽ chọn đích nữ dịu dàng hào phóng chứ không phải thứ muội tranh cường háo thắng được chứ?
Còn có công việc của cha nữa, chỉ cần mẹ chịu xuống nước cầu xin dì cũng không đến mức hiện giờ phải làm một công việc nhàn hạ trong nha môn Thanh Thủy. Còn có chuyện của nàng ta nữa, nếu như mẹ nàng ta không nhúng tay vào, có lẽ dì sẽ cho nàng ta một cơ hội... Ôi, chuyện của nàng ta và biểu ca, xem ra còn phải cố gắng nhiều, nàng ta nhất định sẽ không ngu ngốc như mẹ, biểu ca cuối cùng sẽ thuộc về nàng ta!
Ngô Quân Linh nhìn ra bên ngoài xe ngựa, xuyên qua cửa kính xe nàng ta thấy một bóng người xinh xắn mặc kỳ trang màu vàng cam, cưỡi tuấn mã màu đỏ, chậm rãi đi lướt qua xe ngựa của nàng ta. Đột nhiên có một giọng nói thật thà vang lên từ trong đám người: “Dư đại nhân, cảm ơn người đã trồng ra giống ngô cho sản lượng cao, ba mẫu đất nhà ta phải nuôi mười mấy miệng ăn. Đầu mùa xuân nhà ta cũng trồng ngô, thu được hơn 2000 cân ngô, sau khi nộp thuế nông nghiệp xong vẫn còn hơn 1500 cân, đủ để cả nhà chúng ta ăn trong một năm! Cám ơn ngài đã giúp chúng ta không bị đói bụng nữa!”
Hạt bắp bán cho nông dân trong Kinh thành vào năm ngoái, đầu mùa xuân năm nay rất nhiều người đều gấp gáp trồng ngô, đều thu hoạch được hơn 500 cân trở lên, nhà nào nhà nấy đều sống cuộc sống no đủ.
Trên đường phố có không ít người dân trong Kinh thành, nghe thấy vậy thì rối rít phụ họa:
“Đúng vậy, đúng vậy! Nhà có dư lương thực không phải lo lắng, đều nhờ Dư đại nhân!”
“Công đức của Dư đại nhân có thể so với Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!”
“Dư đại nhân, đây là gà mái nhà ta nuôi, ngài đừng chê, ta thay cả nhà cảm ơn ngài!”
“Dư đại nhân, đây là hạnh nhân nhà ta trồng, mời ngài mang về nếm thử.”
“Đây là rau cải nhà chúng ta...”
Có người cắt đứt lời gã: “Rau củ dư Dư đại nhân trồng ra kích thước và hương vị đều ngon hơn ngươi trồng nhiều, người có tiền và quan viên trong Kinh thành đều ăn rau ngài ấy trồng. Còn cần ngươi tặng sao?”
“Ta chỉ muốn cảm ơn Dư đại nhân, bày tỏ tấm lòng mà thôi!”
Giọng nói trong trẻo như tiếng suối vang lên khiến bầu không khí ồn ào lập tức yên lặng: “Mọi người, ý tốt của mọi người Tiểu Thảo xin nhận! Trồng ra cây trồng cho sản lượng cao là chức trách của ta, lời cảm ơn và khen ngợi của mọi người khiến ta cảm thấy rất xấu hổ! Có được sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng, trồng được nhiều cây trồng cho sản lượng cao hơn!”
Nàng vừa dứt lời, tiếng cảm ơn, tiếng khen ngợi, tiếng bàn tán vang lên bên tai không dứt. Trong số những giọng nói vang lên không dứt kia có một giọng nói trẻ tuổi vang lên khá là đột ngột: “Dư đại nhân, nghe nói lúa mì vụ đông năm ngoái được mùa lớn, sản lượng cao hơn gấp ba lần lúa mì phổ thông. Không biết mùa thu năm nay lúa mì vụ đông cho sản lượng cao có thể bán cho dân chúng bình thường không?”
Dư Tiểu Thảo nhìn thanh niên nghèo khổ mặc quần áo vá, khẽ mỉm cười nói: “Hạt giống lúa mì vụ đông đương nhiên cũng sẽ bán cho dân chúng trong Kinh thành. Nhưng mà, chỉ cần là mua hạt giống từ nha môn, đến lúc thu hoạch vào mùa xuân triều đình sẽ phái người xuống thu mua. Chỉ có thể bán cho triều đình, không được ngấm ngầm mua bán. Giá cả hai mươi văn tiền một cân. Nếu như không làm theo thì sau này hạt giống các loại cây trồng cho sản lượng cao sẽ không bán cho người đó và tất cả người trong thôn đó nữa!”
Đây là áp dụng chế độ liên đới. Nếu như có gia đình nào đó trong thôn muốn bán hạt giống lúa mì vụ đông cho sản lượng cao với giá cao để trục lợi thì cả thôn đó đều bị liệt vào danh sách đen. Cứ như vậy, mỗi một gia đình đều bị các hương thân trong thôn nhìn chằm chằm, muốn động tay động chân dưới mắt bọn họ đã khó lại càng khó hơn!
Thật ra thì điều kiện này cũng chẳng hà khắc gì. Một mẫu lúa mì vụ đông cho sản lương 300, 350 cân, bán hai mươi văn tiền một cân, một mẫu đất cũng có thể kiếm được sảu, bảy lượng bạc. Một người đàn ông trường thành khỏe mạnh chạy việc lặt vặt ở bên ngoài lâu ngày, một năm cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều bạc như vậy!
Năm nay hạt giống lúa mì thu hoạch vào đầu xuân, trừ một trăm nghìn mẫu đất của khu nông trường liên hợp mới thành lập ra còn có thể cung cấp cho hơn một trăm nghìn mẫu đất. Các thôn làng gần Kinh thành đều có quyền lợi! Dân chúng nghe vậy thì nhanh chóng rỉ tai nhau, tin tức nhanh chóng truyền khắp Kinh thành.
“Linh Nhi, con nhìn gì mà chăm chú thế?” Giang Mỹ Vân nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng lưng một thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ.
“Mẹ, Dư Tiểu Thảo này, mẹ đã nghe nói qua chưa?” Ngô Quân Linh vẻ mặt nặng nề, bóp chặt khăn tay trên tay, trong đôi mắt to sáng ngời ánh lên vẻ tối tăm.
Giang Mỹ Vân khẽ cau mày, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Dư Tiểu Thảo? Cái tên này rất lạ? Sao con đột nhiên nhắc đến thế? Có ý gì?”
Ngô Quân Linh nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy đó biến mất trên đường phố mới hạ rèm xa xuống, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Mẹ, người chưa từng nghe qua Dư Tiểu Thảo, nhưng nữ quan duy nhất trong triều hẳn là người đã nghe qua?”
“Ồ... con nói người dựa vào bản lĩnh làm ruộng đạt được sự coi trọng của Hoàng thượng, tiểu nha đầu làm nông quan lục phẩm ở bộ Hộ ấy hả? Ôi! Không biết Hoàng thượng nghĩ sao, một nha đầu nông thôn quê mùa, biết làm ruộng cũng phong quan sao?” Giang Mỹ Vân nghĩ đến phu quân mình cẩn thận làm việc bên ngoài mười mấy năm, về Kinh thành mới chỉ được chức quan ngũ phẩm nhàn hạ. Một đứa con gái nhà quê còn chưa lớn, cấp bậc chỉ thấp hơn phu quân bà ta hai bậc, dựa vào đâu chứ?
Ngô Quân Linh bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, giọng nói có chút cầu xin: “Mẹ, chúng ta không phải đang ở xó xỉnh Hoài An kia nữa mà đang ở dưới chân thiên tử. Lúc người nói chuyện có thể suy nghĩ một chút không? Ý của Hoàng thượng là thánh ý, sao có thể là thứ để chúng ta oán trách? Xin người đó, không thể giúp cha và con cũng đừng gây thêm rắc rối có được không?”
Hắn mới chỉ gần hai mươi, dựa vào thực lực của bản thân làm quan lớn tam phẩm, hắn là người có năng lực, tương lai nhất định là tiền đồ vô hạn. Chu Tuấn Dương trở thành đại biểu người đàn ông độc thân hoàng kim và kim cương Vương lão ngũ(1) trong Kinh thành. Có biết bao người đang thăm dò chỗ Tĩnh Vương phi về chính phi của hắn.
(1) Kim cương vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí: 1. Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình; 2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân; 3. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài; 4. Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh; 5. Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.
Gần đây, Tĩnh Vương phi vốn thích yên tĩnh cảm thấy phiền phức không thôi. Theo lý thì con trai hai mươi tuổi đúng là lúc nên lấy vợ sinh con, cho dù chưa chắc chắn vị trí Chính phi nhưng vị trị Trắc phi và thiếp thất đã sớm có người nhìn chằm chằm.
Đột nhiên khách đến nội viện phủ Tĩnh Vương trở nên nhiều hơn, nói ra nói ngoài đều là dò hỏi bà ấy đã chọn đối tượng làm con dâu chưa. Nghe bà ấy nói Dương Quận vương đã có người trong lòng, đều đổi ý hỏi thăm vị trí Trắc phi. Lúc mấy phu nhân này tới luôn dẫn theo mấy tiểu cô nương ăn mặc lộng lẫy, còn hết lời khen con gái mình. Tiểu cô nương cũng rất dịu dàng chu đáo, nói gì cũng nịnh nọt Tĩnh Vương phi. Nghe mà mệt!
Điều khiến Tĩnh Vương phi cảm thấy phiền phức nhất là thứ muội của bà ấy, trước kia lúc chưa gả đi quan hệ giữa hai người đã không tốt. Thân là em gái của con gái ái thiếp, ỷ vào được phụ thân cưng chiều vẫn luôn giễu võ dương oai trước mặt bà ấy. Nếu như không phải bà ấy và Tĩnh Vương đều yêu thương nhau, tình chắc hơn vàng thì có khi đã bị dính bẫy của thứ muội này, đến hôn sự cũng bị bà ta cướp mất!
Bây giờ cảm thấy người chị như bà ấy có giá trị lợi dụng nên lại mặt dày xán lại. Giang Mỹ Quyên bà là người ghi thù! Công việc của thứ muội phu, bà ấy nhất quyết không cho Vương gia nhúng tay vào, giúp ông ta lĩnh chức quan ngũ phẩm trong Kinh thành ngồi chơi xơi nước. Hừ! Bà ấy không bỏ đá xuống giếng đã coi như rộng lượng lắm rồi!
Thứ muội này của bà ấy lại còn muốn mưu tính hôn sự của con trai bà ấy! Để bà ta nằm mơ đi! Tuy nha đầu Linh Nhi này từ tướng mạo đến khí chất, nhân phẩm (?) đều là hàng thượng thừa, bà ấy nhìn cũng cảm thấy rất thích. Nhưng chỉ nhìn vào nha đầu này có một người mẹ không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào làm việc, bà ấy cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này!
Nhưng mà nhìn thái độ Dương Nhi đối xử với biểu muội này cũng không ghét bỏ như những khuê tú khác, ít nhất gặp mặt có thể nói chuyện vài câu. Khụ… thật ra thì đa số đều là nha đầu Linh Nhi đó nói còn Dương Nhi nghe. Nhìn vẻ mặt tuy nghiêm túc nhưng không ghét bỏ gì nhiều. Điều này chứng tỏ ở trong lòng con trai, biểu muội này khác với những người khác.
Nhưng mà Tĩnh Vương phi không hề hấp tấp! Không nói đến việc con trai bà ấy đã có người trong lòng, cho dù không có thì với hiểu biết của bà ấy về con trai, Dương Nhi chưa chắc đã nhìn trúng nha đầu Ngô Quân Linh kia. Từ sau khi nó nhận việc ở Đại doanh Tây Sơn không hay về nhà, hơn nữa mỗi lần về đều đi đường vòng qua hẹn hò với nha đầu Tiểu Thảo rồi mới về nhà, đủ để thấy con trai bà ấy không hề để ý Linh Nhi.
Nha đầu Linh Nhi kia cũng mặt dày y như mẹ nàng ta. Dương Nhi đã ám chỉ rất rõ ràng nhưng nàng ta cứ coi như không hiểu gì hết, giả vờ ngu ngốc đáng yêu cho ai nhìn chứ? Lúc đầu thứ muội của bà ấy cũng dùng chiêu nay mới tiếp cận được Vương gia!
Không được! Bà ấy phải tranh thủ thời gian nhắc nhở con trai, tránh cho thứ muội giở trò gì bắt ép con trai bà ấy nhất định phải cưới nha đầu Ngô Linh Nhi kia!
Tĩnh Vương phi bị mẹ con Giang Mỹ Vân làm phiền đến mệt, bà ấy nhân dịp Tĩnh Vương nhận việc ra ngoài làm việc, con trai một tháng thì hai tám ngày đều ở Đại doanh Tây Sơn, bảo nha hoàn bà tử thu dọn đồ đạc, lặng lẽ không tiếng động rời khỏi Kinh thành, chạy thẳng đến biệt viện Tây Sơn ở thôn Đông Sơn.
Giữa hè, biệt viện cây cối um tùm, dựa núi gần biển, là thánh địa tránh nóng không tồi. Bà ấy cũng nhớ đủ loại danh hoa trong sơn cốc thần bí kia, muốn mang hoa về trồng, thêm vài cây hoa trân phẩm có thể khiến người khác kinh ngạc!
Cho nên khi hai mẹ con Giang Mỹ Vân đến thăm lần nữa, ngay cả cửa cũng không vào được. Bọn người làm của phủ Tĩnh Vương nói: “Vương phi nương nương rời phủ tránh nóng, các chủ tử cũng không ở nhà, không thể chiêu đãi hai vị khách quý!”
Giang Mỹ Vân giận đến mức suýt chút nữa xé rách khăn tay: “Giang Mỹ Quyên, ngươi giỏi lắm! Đã nể mặt còn không biết xấu hổ! Nếu không phải vì con gái bảo bối của ta, ai sẽ nịnh ngươi chứ? Còn tự coi là mình có giá lắm!”
“Mẹ, người để ý chút!” Ngô Quân Linh vén rèm xe lên, ngó nghiêng bên ngoài, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Ở trong mắt nàng ta, mẹ đúng là thành sự không có bại sự có thừa. Rõ ràng là có chuyện muốn nhờ dì nhưng lại ra vẻ kiêu ngạo, không chịu cúi đầu.
Mẹ cũng không nghĩ xem bản thân mình có gì so được với dì? Lúc còn chưa gả đi, một người là thứ nữ một người là đích nữ, người có đầu óc đương nhiên sẽ chọn qua lại với người chị, mà không phải là người em ỷ vào cưng chiều muốn đạp người khác xuống. Lại còn mưu tính cướp chồng người ta. Nếu nàng ta là Tĩnh Vương, nàng ta cũng sẽ chọn đích nữ dịu dàng hào phóng chứ không phải thứ muội tranh cường háo thắng được chứ?
Còn có công việc của cha nữa, chỉ cần mẹ chịu xuống nước cầu xin dì cũng không đến mức hiện giờ phải làm một công việc nhàn hạ trong nha môn Thanh Thủy. Còn có chuyện của nàng ta nữa, nếu như mẹ nàng ta không nhúng tay vào, có lẽ dì sẽ cho nàng ta một cơ hội... Ôi, chuyện của nàng ta và biểu ca, xem ra còn phải cố gắng nhiều, nàng ta nhất định sẽ không ngu ngốc như mẹ, biểu ca cuối cùng sẽ thuộc về nàng ta!
Ngô Quân Linh nhìn ra bên ngoài xe ngựa, xuyên qua cửa kính xe nàng ta thấy một bóng người xinh xắn mặc kỳ trang màu vàng cam, cưỡi tuấn mã màu đỏ, chậm rãi đi lướt qua xe ngựa của nàng ta. Đột nhiên có một giọng nói thật thà vang lên từ trong đám người: “Dư đại nhân, cảm ơn người đã trồng ra giống ngô cho sản lượng cao, ba mẫu đất nhà ta phải nuôi mười mấy miệng ăn. Đầu mùa xuân nhà ta cũng trồng ngô, thu được hơn 2000 cân ngô, sau khi nộp thuế nông nghiệp xong vẫn còn hơn 1500 cân, đủ để cả nhà chúng ta ăn trong một năm! Cám ơn ngài đã giúp chúng ta không bị đói bụng nữa!”
Hạt bắp bán cho nông dân trong Kinh thành vào năm ngoái, đầu mùa xuân năm nay rất nhiều người đều gấp gáp trồng ngô, đều thu hoạch được hơn 500 cân trở lên, nhà nào nhà nấy đều sống cuộc sống no đủ.
Trên đường phố có không ít người dân trong Kinh thành, nghe thấy vậy thì rối rít phụ họa:
“Đúng vậy, đúng vậy! Nhà có dư lương thực không phải lo lắng, đều nhờ Dư đại nhân!”
“Công đức của Dư đại nhân có thể so với Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!”
“Dư đại nhân, đây là gà mái nhà ta nuôi, ngài đừng chê, ta thay cả nhà cảm ơn ngài!”
“Dư đại nhân, đây là hạnh nhân nhà ta trồng, mời ngài mang về nếm thử.”
“Đây là rau cải nhà chúng ta...”
Có người cắt đứt lời gã: “Rau củ dư Dư đại nhân trồng ra kích thước và hương vị đều ngon hơn ngươi trồng nhiều, người có tiền và quan viên trong Kinh thành đều ăn rau ngài ấy trồng. Còn cần ngươi tặng sao?”
“Ta chỉ muốn cảm ơn Dư đại nhân, bày tỏ tấm lòng mà thôi!”
Giọng nói trong trẻo như tiếng suối vang lên khiến bầu không khí ồn ào lập tức yên lặng: “Mọi người, ý tốt của mọi người Tiểu Thảo xin nhận! Trồng ra cây trồng cho sản lượng cao là chức trách của ta, lời cảm ơn và khen ngợi của mọi người khiến ta cảm thấy rất xấu hổ! Có được sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng, trồng được nhiều cây trồng cho sản lượng cao hơn!”
Nàng vừa dứt lời, tiếng cảm ơn, tiếng khen ngợi, tiếng bàn tán vang lên bên tai không dứt. Trong số những giọng nói vang lên không dứt kia có một giọng nói trẻ tuổi vang lên khá là đột ngột: “Dư đại nhân, nghe nói lúa mì vụ đông năm ngoái được mùa lớn, sản lượng cao hơn gấp ba lần lúa mì phổ thông. Không biết mùa thu năm nay lúa mì vụ đông cho sản lượng cao có thể bán cho dân chúng bình thường không?”
Dư Tiểu Thảo nhìn thanh niên nghèo khổ mặc quần áo vá, khẽ mỉm cười nói: “Hạt giống lúa mì vụ đông đương nhiên cũng sẽ bán cho dân chúng trong Kinh thành. Nhưng mà, chỉ cần là mua hạt giống từ nha môn, đến lúc thu hoạch vào mùa xuân triều đình sẽ phái người xuống thu mua. Chỉ có thể bán cho triều đình, không được ngấm ngầm mua bán. Giá cả hai mươi văn tiền một cân. Nếu như không làm theo thì sau này hạt giống các loại cây trồng cho sản lượng cao sẽ không bán cho người đó và tất cả người trong thôn đó nữa!”
Đây là áp dụng chế độ liên đới. Nếu như có gia đình nào đó trong thôn muốn bán hạt giống lúa mì vụ đông cho sản lượng cao với giá cao để trục lợi thì cả thôn đó đều bị liệt vào danh sách đen. Cứ như vậy, mỗi một gia đình đều bị các hương thân trong thôn nhìn chằm chằm, muốn động tay động chân dưới mắt bọn họ đã khó lại càng khó hơn!
Thật ra thì điều kiện này cũng chẳng hà khắc gì. Một mẫu lúa mì vụ đông cho sản lương 300, 350 cân, bán hai mươi văn tiền một cân, một mẫu đất cũng có thể kiếm được sảu, bảy lượng bạc. Một người đàn ông trường thành khỏe mạnh chạy việc lặt vặt ở bên ngoài lâu ngày, một năm cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều bạc như vậy!
Năm nay hạt giống lúa mì thu hoạch vào đầu xuân, trừ một trăm nghìn mẫu đất của khu nông trường liên hợp mới thành lập ra còn có thể cung cấp cho hơn một trăm nghìn mẫu đất. Các thôn làng gần Kinh thành đều có quyền lợi! Dân chúng nghe vậy thì nhanh chóng rỉ tai nhau, tin tức nhanh chóng truyền khắp Kinh thành.
“Linh Nhi, con nhìn gì mà chăm chú thế?” Giang Mỹ Vân nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng lưng một thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ.
“Mẹ, Dư Tiểu Thảo này, mẹ đã nghe nói qua chưa?” Ngô Quân Linh vẻ mặt nặng nề, bóp chặt khăn tay trên tay, trong đôi mắt to sáng ngời ánh lên vẻ tối tăm.
Giang Mỹ Vân khẽ cau mày, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Dư Tiểu Thảo? Cái tên này rất lạ? Sao con đột nhiên nhắc đến thế? Có ý gì?”
Ngô Quân Linh nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy đó biến mất trên đường phố mới hạ rèm xa xuống, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Mẹ, người chưa từng nghe qua Dư Tiểu Thảo, nhưng nữ quan duy nhất trong triều hẳn là người đã nghe qua?”
“Ồ... con nói người dựa vào bản lĩnh làm ruộng đạt được sự coi trọng của Hoàng thượng, tiểu nha đầu làm nông quan lục phẩm ở bộ Hộ ấy hả? Ôi! Không biết Hoàng thượng nghĩ sao, một nha đầu nông thôn quê mùa, biết làm ruộng cũng phong quan sao?” Giang Mỹ Vân nghĩ đến phu quân mình cẩn thận làm việc bên ngoài mười mấy năm, về Kinh thành mới chỉ được chức quan ngũ phẩm nhàn hạ. Một đứa con gái nhà quê còn chưa lớn, cấp bậc chỉ thấp hơn phu quân bà ta hai bậc, dựa vào đâu chứ?
Ngô Quân Linh bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, giọng nói có chút cầu xin: “Mẹ, chúng ta không phải đang ở xó xỉnh Hoài An kia nữa mà đang ở dưới chân thiên tử. Lúc người nói chuyện có thể suy nghĩ một chút không? Ý của Hoàng thượng là thánh ý, sao có thể là thứ để chúng ta oán trách? Xin người đó, không thể giúp cha và con cũng đừng gây thêm rắc rối có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.