Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 539:
Quỹ Họa Tình Vũ
16/12/2022
Chờ đầu mùa xuân thu được tiền về tay, kết quả khiến hắn rất ngạc nhiên. Chỉ một mùa đông, hắn không những trả lại số tiền vốn Dư thúc đã cho hắn vay mà mua xong xe lừa vẫn còn hơn ba trăm lượng bạc.
Không đợi hắn rảnh rỗi có thời gian sắp xếp được mấy ngày, dưa hấu trưởng thành sớm trong trang viên của Dư thúc bắt đầu chín, lại thêm một đợt bận rộn nữa. Dưa hấu có thể bán được cuối hè đầu thu, mấy loại hoa quả như nho, mận, táo mà Dư gia không ăn hết đều bán ra ngoài. Sau đó lại là một đợt bận rộn về rau củ và trái cây trong lều lớn…
Bây giờ, mỗi khi bán rau củ và trái cây, mỗi ngày một xe thực phẩm tươi ngon chưa đến giữa trưa đã bán hết sạch, cũng có không ít người đặt sẵn hàng để chiều đến lấy. Hôm nay, Trang Tiểu Mạc nhân dịp buổi trưa trong tiệm không có người, đánh xe về nhập thêm một xe hàng, không ngờ rằng Tiểu Thảo lại về đúng lúc này.
Đã gần nửa năm Dư Hải không gặp con gái, vừa lo lắng vừa nhớ mong nàng. Lúc cuối thu, trong Kinh thành truyền đến tin vui, nói con gái chàng có công cứu mạng Đại hoàng tử trong đợt săn bắn mùa thu nên được phong làm Quận chúa. Những người khác chỉ biết nàng khiến cả nhà vinh dự, tự hào chứ đâu biết nỗi lo của người làm cha.
Bên cạnh Đại hoàng tử có nhiều cao thủ như vậy mà công lao cứu cậu nhóc lại do Tiểu Thảo nhận, tình hình lúc đó sẽ nguy hiểm, khẩn cấp đến mức nào? Con gái chàng tay không tấc sắt, không biết có bị sợ hãi, có bị thương không? Từ trước đến nay con gái luôn báo tin vui không báo tin buồn, người làm cha mẹ như bọn họ sao có thể không lo lắng?
Mấy tháng này hai vợ chồng đều ăn ngủ không ngon, nếu như không phải lều lớn rau củ cần người quản lý, hai người đã sớm thu dọn hành lý đến Kinh thành thăm con gái. Cũng may con gái nhỏ hiểu lòng cha mẹ, nhanh chóng gửi thư đến nói tháng Chạp sẽ về nhà, cùng người nhà ăn Tết. Hai người mới gắng nhịn lại ý muốn đến Kinh thành, nôn nóng chờ đợi đến tháng Chạp.
Nghe giọng nói trong trẻo của con gái nhỏ mơ hồ truyền về trong gió rét, lại ngẩng đầu nhìn thấy bóng người từ xa của nàng, hai người không ngăn được sự nhớ nhung và vui mừng ở trong lòng. Dư Hải cười áy náy với Trang Tiểu Mạc, găng tay còn chưa kịp cởi đã lập tức đi ra ngoài chào đón con gái nhỏ trở về. Liễu thị thì không muốn chậm trễ việc buôn bán của khách nên gọi người làm và con trai lớn đến, để bọn họ một người cân đồ một người viết sổ sách nàng ấy mới yên tâm đi theo chồng mình, nhanh chóng chạy về phía con gái.
“Cha!” Dư Tiểu Thảo nhảy xuống ngựa, một bóng người mềm mại lập tức nhào vào lồng ngực ấm áp của chàng.
“Chậm thôi, chậm thôi! Dư Hải sợ hết hồn nhìn con gái nhỏ nhảy xuống từ trên lưng ngựa cao, vội vàng tiến lên đón lấy cơ thể nhỏ nhắn của con gái nhào về phía mình.
Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của con gái, cái mũi cũng bị lạnh đến đỏ cả lên, Dư Hải đau lòng nói: “Thời tiết mùa đông, sao lại cưỡi ngựa về? Ngồi xe ngựa tốt hơn, vừa ấm áp vừa thoải mái…”
“Ngồi xe quá chậm, con muốn về sớm gặp cha, còn mẹ nữa!” Dư Tiểu Thảo thấy Liễu thị thở hồng hộc chạy đến thì nhanh chóng nhào đến chỗ nàng ấy. Ôm lấy cơ thể mềm mại của mẹ, nàng không nhìn được dụi dụi vài cái.
Liễu thị xoa đầu nàng, trách mắng: “Con đó! Cha mẹ đâu có chạy mất, sớm một ngày hay chậm một ngày có sao đây? Nếu bị lạnh đến ốm thì sao cha mẹ không đau lòng chứ. Ôi, tay con lạnh như băng vậy. Mau, vào nhà với mẹ, trong nhà rất ấm, giường đất vẫn luôn đốt đó!”
Liễu thị kéo bàn tay nhỏ bé của con gái, không ngừng hà hơi cho bớt lạnh. Dư Hải tháo găng tay ra, bàn tay ấm áp nắm lấy một tay của con gái xoa liên tục, chỉ trong chốc lát tay nàng đã ấm trở lại.
Viện lớn nhất trong trang viên chính là nhà ở của Dư gia. Kết cấu tứ hợp viện đơn giản, ba gian phòng chính, trái phải hai gian sương phòng. Vợ chồng Dư Hải dẫn con gái vào phòng của mình, để nàng cởi giày ngồi trên giường đất. Thấy bốn nha hoàn cũng lạnh đến đỏ bừng mặt, môi nhợt nhạt, Liễu thị nói: “Nông thôn không có nhiều quy củ như vậy, mấy người các ngươi cũng lên giường đất ngồi đi.”
Ngô Đồng và Nghênh Xuân đã từng ngồi chung giường với chủ tử, Xuân Hoa và Thu Thực trải qua huấn luyện nghiêm khắc, quan niệm chủ tớ rất rõ ràng, nói sao cũng không chịu lên giường, chỉ chịu cầm cái ghế xếp nhỏ ngồi bên cạnh giường đất.
Ngô Đồng thấy dáng vẻ đánh chết cũng không chịu của hai người bèn khuyên nhủ: “Ở đây không có địa long và phòng ấm, chỉ có giường đất sưởi ấm thôi. Nếu các ngươi bị lạnh rồi ốm, không thể phục vụ chủ tử thì thôi lại còn để chủ tử lo lắng cho các ngươi. Dù Dương Quận vương ở đây cũng sẽ không nói gì đâu.”
Dư Tiểu Thảo ôm lò sưởi tay ấm áp, cố ra vẻ tức giận nói: “Xuân Hoa, Thu Thực! Nếu các ngươi còn coi ta là chủ nhân thì mau lên đây ngồi! Nếu không đầu xuân trở về Kinh thành, các ngươi trở về chỗ ám vệ đi! Nô tỳ không nghe lời chủ tử, ta không nhận nổi!”
Xuân Hoa và Thu Thực vừa nghe vậy thì lập tức sợ hãi quỳ xuống nhận tội. Bị đuổi về chỗ ám vệ, hoặc phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ, hoặc là để chủ tử bị tóm đuôi. Hậu quả là gì bọn họ đương nhiên biết rõ!
Liễu thị bưng hai bát nước gừng vào, thấy hai nha đầu quỳ xuống nền đất lạnh như băng thì vội vàng khuyên nhủ: “Thảo Nhi, dù bọn họ phạm lỗi cũng không nên để bọn họ quỳ như vậy! Mau bảo bọn họ đứng lên, tránh để đầu gối bị lạnh.”
“Trở về chỗ ám vệ hoặc nghe lệnh ta vô điều kiện, các ngươi chọn đi!” Dư Tiểu Thảo nhận lấy bát nước gừng trong tay mẹ nàng, uống một hơi hết sạch. Nước gừng nóng trôi vào trong bụng, bên tóc mai lập tức có mồ hôi.
Xuân Hoa và Thu Thực bày tỏ nhất định sẽ nghe lời chủ tử nói. Dư Tiểu Thảo chỉ vị trí trống trên giường đất, nói: “Được, bây giờ bảo các ngươi lên giường đất ngồi, các ngươi sẽ không năm lần bảy lượt từ chối nữa phải không?”
Hai tỳ nữ liếc mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn lên giường ngồi, ngồi co lại một góc ở cuối giường. Dư Tiểu Thảo mỉm cười, nói: “Nhị Nha, mau đưa nước gừng cho hai tỷ tỷ uống. Uống nhân lúc còn nóng sẽ xua tan được cái lạnh!”
Ngô Đồng mím môi nhịn cười nhìn hai người ngoan ngoãn nhận lấy bát nước gừng, uống mấy ngụm rồi mới uống bát nước gừng trong tay nàng ta, nói: “Không ai nghi ngờ lòng trung thành của các ngươi, nhưng mà các ngươi phải nhận thức rõ thân phận của bản thân, rốt cuộc là nô tỳ của Dương Quận vương hay của tiểu thư. Đi theo tiểu thư, đương nhiên phải nghe lời người. Tiểu thư nhà chúng ta hiền lành rộng rãi, quy củ cũng không quá khắt khe. Chỉ cần làm tốt bổn phận là được, bình thường không cần lo sợ gì hết.”
Xuân Hoa và Thu Thực gật đầu, cảm ơn nàng ta đã chỉ điểm. Không lâu sau, Liễu thị lại bưng hai đĩa bánh đến, đặt lên bàn nhỏ trên giường đất, nói với bọn họ: “Mọi người đi đường vất vả rồi, mau ăn chút bánh đi lót dạ trước đi. Trong nồi có gà rừng đang hầm, đến tối ăn cơm sớm nghỉ ngơi sớm. Ngày mai ta sẽ trở về thôn Đông Sơn với mọi người.”
Nghênh Xuân thấy phu nhân xoay người đi đến phòng bếp thì vội vàng đứng dậy, xỏ đôi giày thật dày vào rồi đuổi theo: “Phu nhân, tay nghề ta không bằng người nhưng ta có thể giúp người.”
Liễu thị lắc đầu với nàng ta, đẩy nàng ta vào trong phòng nói: “Không cần, nhà ta không nhiều quy củ như vậy đâu, ngươi cứ làm ấm người trước đi đã!”
“Vậy nô tỳ giúp phu nhân nhóm lửa! Trước bếp lửa ấm áp hơn giường đất nhiều, nô tỳ vẫn được lợi mà!” Nghênh Xuân mỉm cười vui vẻ khiến Liễu thị không phản bác nổi.
Cả đường đi, Dư Tiểu Thảo được Tiểu Bổ Thiên Thạch bảo vệ nên cũng không cảm thấy quá lạnh. Mấy nha đầu này ngày nào uống nước cũng được nàng cho thêm nước linh thạch nên sức khỏe không có gì đáng lo, nhanh chóng ấm người. Thấy phu nhân tự mình xuống bếp nấu ăn, mấy nha hoàn đều đứng ngồi không yên. Không còn cách nào, trong bốn người không có ai từng nấu ăn cả, chỉ đành theo vào bếp giúp rửa rau cắt ray này nọ. Liễu thị ngại bọn họ vướng tay vướng chân nên đuổi hết ra ngoài.
Dư Tiểu Thảo xắn tay áo, tự vào bếp nấu cá phi lê hấp, gà xào cay và sốt tiêu, trời lạnh thế này ăn đồ cay nóng một chút bụng sẽ thoải mái hơn. Bốn nha hoàn rất sợ hãi, lại còn được chủ tử nấu cơm cho ăn, đúng là đại nghịch bất đạo. Sau khi trở về Kinh thành, bọn họ đều khổ luyện nấu nướng, tuy không thể so với nữ đầu bếp trong phủ nhưng vẫn có thể ăn được. Nhưng đây là chuyện sau này.
Ở trang viên mấy ngày, Tiểu Thảo thấy lượng tiêu thụ rau quả ở Đường Cổ không kém gì Kinh thành, mỗi ngày chỉ tính chỗ bán ra đã khoảng mấy chục nghìn cân, nói cách khác một ngày cũng thu được mấy nghìn lượng. Tài sản hiện tại của Dư gia, chắc Dư Tiểu Thảo cũng không tính nổi nữa rồi.
Mấy ngày này Dư Tiểu Thảo dẫn theo bốn nha hoàn giúp đỡ công việc trong trang viên. Xuân Hoa, Thu Thực không uổng là người luyện võ, sức lực còn lớn hơn cả người lao động trưởng thành khỏe mạnh nữa, một sọt rau nặng hơn năm mươi cân bọn họ cũng vác lên dễ dàng khiến một đám đàn ông phải rớt mắt. Ngô Đồng và Nghênh Xuân cũng phối hợp với bọn họ, một người cân rau một người ghi chép, làm việc rất ăn ý, giúp đỡ nhà Dư Hải rất nhiều việc.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy cho đến gần Tết, Liễu thị hoàn toàn rảnh rỗi, giao việc cho Nghênh Xuân. Nàng ấy dẫn theo con gái và mấy nha đầu còn lại đi sắm đồ Tết. Năm nay khó khăn lắm mới thấy con gái về quê một lần ăn Tết với cả nhà, đồ Tết phải chuẩn bị thật phong phú mới được.
Thật ra thì rau củ hoa quả nhà có sẵn, gà vịt thịt cá gì đó mua trong thôn là được, đồ phải mua cũng không có nhiều. Nhưng mà đi dạo phố là thiên tính của phụ nữ, mỗi ngày hai mẹ con tay không ra khỏi cửa, lúc về thì xách theo túi lớn túi nhỏ. Xuân Hoa và Thu Thực xung phong xách đồ, mỗi ngày ôm không biết bao nhiêu đồ Tết trở về.
Chờ đến hai mươi tháng Chạp, Liễu thị dẫn khuê nữ và một xe lừa đồ Tết trở về thôn Đông Sơn.
Lần này, Dư Tiểu Thảo trở về không phô trương thanh thế Quận chúa, Huyền chủ gì cả, hành lý gọn nhẹ, các hương thân thấy vậy cũng nhiệt tình hơn nhiều. Nhìn từng gương mặt quen thuộc vui vẻ, giọng địa phương khó quên, có đôi lúc Dư Tiểu Thảo cảm thấy cuộc sống giản dị này mới là cuộc sống nàng muốn. Vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu gì đó đều không mua được tình thân, không mua được chân thành, không mua được tình nghĩa xóm làng…
“Tiểu Thảo!” Lưu Tuệ Phương đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nàng ấy vừa đi cùng cha đưa một xe trứng gà đến xưởng làm biến trứng, không ngờ rằng lại gặp được cô bạn thân nhỏ này. Bây giờ cả nhà Lưu Xuyên Trụ đã là nhà nuôi gà chuyên nghiệp, trong nhà nuôi hơn một nghìn con gà. Đến mùa đông gà mẹ không thích đẻ trứng lắm nhưng cách mấy ngày vẫn thu được không ít trứng gà, bán cho xưởng Chu gia, cũng là món buôn bán không tồi.
Không đợi hắn rảnh rỗi có thời gian sắp xếp được mấy ngày, dưa hấu trưởng thành sớm trong trang viên của Dư thúc bắt đầu chín, lại thêm một đợt bận rộn nữa. Dưa hấu có thể bán được cuối hè đầu thu, mấy loại hoa quả như nho, mận, táo mà Dư gia không ăn hết đều bán ra ngoài. Sau đó lại là một đợt bận rộn về rau củ và trái cây trong lều lớn…
Bây giờ, mỗi khi bán rau củ và trái cây, mỗi ngày một xe thực phẩm tươi ngon chưa đến giữa trưa đã bán hết sạch, cũng có không ít người đặt sẵn hàng để chiều đến lấy. Hôm nay, Trang Tiểu Mạc nhân dịp buổi trưa trong tiệm không có người, đánh xe về nhập thêm một xe hàng, không ngờ rằng Tiểu Thảo lại về đúng lúc này.
Đã gần nửa năm Dư Hải không gặp con gái, vừa lo lắng vừa nhớ mong nàng. Lúc cuối thu, trong Kinh thành truyền đến tin vui, nói con gái chàng có công cứu mạng Đại hoàng tử trong đợt săn bắn mùa thu nên được phong làm Quận chúa. Những người khác chỉ biết nàng khiến cả nhà vinh dự, tự hào chứ đâu biết nỗi lo của người làm cha.
Bên cạnh Đại hoàng tử có nhiều cao thủ như vậy mà công lao cứu cậu nhóc lại do Tiểu Thảo nhận, tình hình lúc đó sẽ nguy hiểm, khẩn cấp đến mức nào? Con gái chàng tay không tấc sắt, không biết có bị sợ hãi, có bị thương không? Từ trước đến nay con gái luôn báo tin vui không báo tin buồn, người làm cha mẹ như bọn họ sao có thể không lo lắng?
Mấy tháng này hai vợ chồng đều ăn ngủ không ngon, nếu như không phải lều lớn rau củ cần người quản lý, hai người đã sớm thu dọn hành lý đến Kinh thành thăm con gái. Cũng may con gái nhỏ hiểu lòng cha mẹ, nhanh chóng gửi thư đến nói tháng Chạp sẽ về nhà, cùng người nhà ăn Tết. Hai người mới gắng nhịn lại ý muốn đến Kinh thành, nôn nóng chờ đợi đến tháng Chạp.
Nghe giọng nói trong trẻo của con gái nhỏ mơ hồ truyền về trong gió rét, lại ngẩng đầu nhìn thấy bóng người từ xa của nàng, hai người không ngăn được sự nhớ nhung và vui mừng ở trong lòng. Dư Hải cười áy náy với Trang Tiểu Mạc, găng tay còn chưa kịp cởi đã lập tức đi ra ngoài chào đón con gái nhỏ trở về. Liễu thị thì không muốn chậm trễ việc buôn bán của khách nên gọi người làm và con trai lớn đến, để bọn họ một người cân đồ một người viết sổ sách nàng ấy mới yên tâm đi theo chồng mình, nhanh chóng chạy về phía con gái.
“Cha!” Dư Tiểu Thảo nhảy xuống ngựa, một bóng người mềm mại lập tức nhào vào lồng ngực ấm áp của chàng.
“Chậm thôi, chậm thôi! Dư Hải sợ hết hồn nhìn con gái nhỏ nhảy xuống từ trên lưng ngựa cao, vội vàng tiến lên đón lấy cơ thể nhỏ nhắn của con gái nhào về phía mình.
Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của con gái, cái mũi cũng bị lạnh đến đỏ cả lên, Dư Hải đau lòng nói: “Thời tiết mùa đông, sao lại cưỡi ngựa về? Ngồi xe ngựa tốt hơn, vừa ấm áp vừa thoải mái…”
“Ngồi xe quá chậm, con muốn về sớm gặp cha, còn mẹ nữa!” Dư Tiểu Thảo thấy Liễu thị thở hồng hộc chạy đến thì nhanh chóng nhào đến chỗ nàng ấy. Ôm lấy cơ thể mềm mại của mẹ, nàng không nhìn được dụi dụi vài cái.
Liễu thị xoa đầu nàng, trách mắng: “Con đó! Cha mẹ đâu có chạy mất, sớm một ngày hay chậm một ngày có sao đây? Nếu bị lạnh đến ốm thì sao cha mẹ không đau lòng chứ. Ôi, tay con lạnh như băng vậy. Mau, vào nhà với mẹ, trong nhà rất ấm, giường đất vẫn luôn đốt đó!”
Liễu thị kéo bàn tay nhỏ bé của con gái, không ngừng hà hơi cho bớt lạnh. Dư Hải tháo găng tay ra, bàn tay ấm áp nắm lấy một tay của con gái xoa liên tục, chỉ trong chốc lát tay nàng đã ấm trở lại.
Viện lớn nhất trong trang viên chính là nhà ở của Dư gia. Kết cấu tứ hợp viện đơn giản, ba gian phòng chính, trái phải hai gian sương phòng. Vợ chồng Dư Hải dẫn con gái vào phòng của mình, để nàng cởi giày ngồi trên giường đất. Thấy bốn nha hoàn cũng lạnh đến đỏ bừng mặt, môi nhợt nhạt, Liễu thị nói: “Nông thôn không có nhiều quy củ như vậy, mấy người các ngươi cũng lên giường đất ngồi đi.”
Ngô Đồng và Nghênh Xuân đã từng ngồi chung giường với chủ tử, Xuân Hoa và Thu Thực trải qua huấn luyện nghiêm khắc, quan niệm chủ tớ rất rõ ràng, nói sao cũng không chịu lên giường, chỉ chịu cầm cái ghế xếp nhỏ ngồi bên cạnh giường đất.
Ngô Đồng thấy dáng vẻ đánh chết cũng không chịu của hai người bèn khuyên nhủ: “Ở đây không có địa long và phòng ấm, chỉ có giường đất sưởi ấm thôi. Nếu các ngươi bị lạnh rồi ốm, không thể phục vụ chủ tử thì thôi lại còn để chủ tử lo lắng cho các ngươi. Dù Dương Quận vương ở đây cũng sẽ không nói gì đâu.”
Dư Tiểu Thảo ôm lò sưởi tay ấm áp, cố ra vẻ tức giận nói: “Xuân Hoa, Thu Thực! Nếu các ngươi còn coi ta là chủ nhân thì mau lên đây ngồi! Nếu không đầu xuân trở về Kinh thành, các ngươi trở về chỗ ám vệ đi! Nô tỳ không nghe lời chủ tử, ta không nhận nổi!”
Xuân Hoa và Thu Thực vừa nghe vậy thì lập tức sợ hãi quỳ xuống nhận tội. Bị đuổi về chỗ ám vệ, hoặc phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ, hoặc là để chủ tử bị tóm đuôi. Hậu quả là gì bọn họ đương nhiên biết rõ!
Liễu thị bưng hai bát nước gừng vào, thấy hai nha đầu quỳ xuống nền đất lạnh như băng thì vội vàng khuyên nhủ: “Thảo Nhi, dù bọn họ phạm lỗi cũng không nên để bọn họ quỳ như vậy! Mau bảo bọn họ đứng lên, tránh để đầu gối bị lạnh.”
“Trở về chỗ ám vệ hoặc nghe lệnh ta vô điều kiện, các ngươi chọn đi!” Dư Tiểu Thảo nhận lấy bát nước gừng trong tay mẹ nàng, uống một hơi hết sạch. Nước gừng nóng trôi vào trong bụng, bên tóc mai lập tức có mồ hôi.
Xuân Hoa và Thu Thực bày tỏ nhất định sẽ nghe lời chủ tử nói. Dư Tiểu Thảo chỉ vị trí trống trên giường đất, nói: “Được, bây giờ bảo các ngươi lên giường đất ngồi, các ngươi sẽ không năm lần bảy lượt từ chối nữa phải không?”
Hai tỳ nữ liếc mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn lên giường ngồi, ngồi co lại một góc ở cuối giường. Dư Tiểu Thảo mỉm cười, nói: “Nhị Nha, mau đưa nước gừng cho hai tỷ tỷ uống. Uống nhân lúc còn nóng sẽ xua tan được cái lạnh!”
Ngô Đồng mím môi nhịn cười nhìn hai người ngoan ngoãn nhận lấy bát nước gừng, uống mấy ngụm rồi mới uống bát nước gừng trong tay nàng ta, nói: “Không ai nghi ngờ lòng trung thành của các ngươi, nhưng mà các ngươi phải nhận thức rõ thân phận của bản thân, rốt cuộc là nô tỳ của Dương Quận vương hay của tiểu thư. Đi theo tiểu thư, đương nhiên phải nghe lời người. Tiểu thư nhà chúng ta hiền lành rộng rãi, quy củ cũng không quá khắt khe. Chỉ cần làm tốt bổn phận là được, bình thường không cần lo sợ gì hết.”
Xuân Hoa và Thu Thực gật đầu, cảm ơn nàng ta đã chỉ điểm. Không lâu sau, Liễu thị lại bưng hai đĩa bánh đến, đặt lên bàn nhỏ trên giường đất, nói với bọn họ: “Mọi người đi đường vất vả rồi, mau ăn chút bánh đi lót dạ trước đi. Trong nồi có gà rừng đang hầm, đến tối ăn cơm sớm nghỉ ngơi sớm. Ngày mai ta sẽ trở về thôn Đông Sơn với mọi người.”
Nghênh Xuân thấy phu nhân xoay người đi đến phòng bếp thì vội vàng đứng dậy, xỏ đôi giày thật dày vào rồi đuổi theo: “Phu nhân, tay nghề ta không bằng người nhưng ta có thể giúp người.”
Liễu thị lắc đầu với nàng ta, đẩy nàng ta vào trong phòng nói: “Không cần, nhà ta không nhiều quy củ như vậy đâu, ngươi cứ làm ấm người trước đi đã!”
“Vậy nô tỳ giúp phu nhân nhóm lửa! Trước bếp lửa ấm áp hơn giường đất nhiều, nô tỳ vẫn được lợi mà!” Nghênh Xuân mỉm cười vui vẻ khiến Liễu thị không phản bác nổi.
Cả đường đi, Dư Tiểu Thảo được Tiểu Bổ Thiên Thạch bảo vệ nên cũng không cảm thấy quá lạnh. Mấy nha đầu này ngày nào uống nước cũng được nàng cho thêm nước linh thạch nên sức khỏe không có gì đáng lo, nhanh chóng ấm người. Thấy phu nhân tự mình xuống bếp nấu ăn, mấy nha hoàn đều đứng ngồi không yên. Không còn cách nào, trong bốn người không có ai từng nấu ăn cả, chỉ đành theo vào bếp giúp rửa rau cắt ray này nọ. Liễu thị ngại bọn họ vướng tay vướng chân nên đuổi hết ra ngoài.
Dư Tiểu Thảo xắn tay áo, tự vào bếp nấu cá phi lê hấp, gà xào cay và sốt tiêu, trời lạnh thế này ăn đồ cay nóng một chút bụng sẽ thoải mái hơn. Bốn nha hoàn rất sợ hãi, lại còn được chủ tử nấu cơm cho ăn, đúng là đại nghịch bất đạo. Sau khi trở về Kinh thành, bọn họ đều khổ luyện nấu nướng, tuy không thể so với nữ đầu bếp trong phủ nhưng vẫn có thể ăn được. Nhưng đây là chuyện sau này.
Ở trang viên mấy ngày, Tiểu Thảo thấy lượng tiêu thụ rau quả ở Đường Cổ không kém gì Kinh thành, mỗi ngày chỉ tính chỗ bán ra đã khoảng mấy chục nghìn cân, nói cách khác một ngày cũng thu được mấy nghìn lượng. Tài sản hiện tại của Dư gia, chắc Dư Tiểu Thảo cũng không tính nổi nữa rồi.
Mấy ngày này Dư Tiểu Thảo dẫn theo bốn nha hoàn giúp đỡ công việc trong trang viên. Xuân Hoa, Thu Thực không uổng là người luyện võ, sức lực còn lớn hơn cả người lao động trưởng thành khỏe mạnh nữa, một sọt rau nặng hơn năm mươi cân bọn họ cũng vác lên dễ dàng khiến một đám đàn ông phải rớt mắt. Ngô Đồng và Nghênh Xuân cũng phối hợp với bọn họ, một người cân rau một người ghi chép, làm việc rất ăn ý, giúp đỡ nhà Dư Hải rất nhiều việc.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy cho đến gần Tết, Liễu thị hoàn toàn rảnh rỗi, giao việc cho Nghênh Xuân. Nàng ấy dẫn theo con gái và mấy nha đầu còn lại đi sắm đồ Tết. Năm nay khó khăn lắm mới thấy con gái về quê một lần ăn Tết với cả nhà, đồ Tết phải chuẩn bị thật phong phú mới được.
Thật ra thì rau củ hoa quả nhà có sẵn, gà vịt thịt cá gì đó mua trong thôn là được, đồ phải mua cũng không có nhiều. Nhưng mà đi dạo phố là thiên tính của phụ nữ, mỗi ngày hai mẹ con tay không ra khỏi cửa, lúc về thì xách theo túi lớn túi nhỏ. Xuân Hoa và Thu Thực xung phong xách đồ, mỗi ngày ôm không biết bao nhiêu đồ Tết trở về.
Chờ đến hai mươi tháng Chạp, Liễu thị dẫn khuê nữ và một xe lừa đồ Tết trở về thôn Đông Sơn.
Lần này, Dư Tiểu Thảo trở về không phô trương thanh thế Quận chúa, Huyền chủ gì cả, hành lý gọn nhẹ, các hương thân thấy vậy cũng nhiệt tình hơn nhiều. Nhìn từng gương mặt quen thuộc vui vẻ, giọng địa phương khó quên, có đôi lúc Dư Tiểu Thảo cảm thấy cuộc sống giản dị này mới là cuộc sống nàng muốn. Vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu gì đó đều không mua được tình thân, không mua được chân thành, không mua được tình nghĩa xóm làng…
“Tiểu Thảo!” Lưu Tuệ Phương đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nàng ấy vừa đi cùng cha đưa một xe trứng gà đến xưởng làm biến trứng, không ngờ rằng lại gặp được cô bạn thân nhỏ này. Bây giờ cả nhà Lưu Xuyên Trụ đã là nhà nuôi gà chuyên nghiệp, trong nhà nuôi hơn một nghìn con gà. Đến mùa đông gà mẹ không thích đẻ trứng lắm nhưng cách mấy ngày vẫn thu được không ít trứng gà, bán cho xưởng Chu gia, cũng là món buôn bán không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.