Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 544:
Quỹ Họa Tình Vũ
16/12/2022
"Huynh còn bị thương nữa… Hay là huynh đến nhà ta thay thuốc cho vết thương trước đi, uống luôn một ít thuốc trong bình ngọc. Hai ngày sau huynh phải ra biển tuần tra phải không? Hai ngày này huynh phải dưỡng thương thật tốt, nếu không thì sao có thể bảo vệ quốc gia được? Ta thấy hôm nay huynh cứ ở nhà ta đi, để ta khám lại rồi sắc ít thuốc điều dưỡng thân thể cho huynh!” Dư Tiểu Thảo thực sự không yên tâm về thương thế của Triệu Hàm. Mới đầu năm đã phải giao chiến với kẻ địch với thân thể có thương tích thế này thì thật sự quá nguy hiểm!
Nàng vừa nói vừa giống như hồi bé, kéo tay áo Triệu Hàm, kéo hắn về nhà nàng. Bốn nha hoàn đương nhiên là nàng đi đâu bọn họ theo đó, vô cùng cung phụng vậy quanh hai người theo hầu về Dư gia.
“Ô? Sao nha đầu Tiểu Thảo lại trở về rồi?” Một đám phụ nhân dựa vào chân tường tụ tập một chỗ vừa phơi nắng vừa đóng đế giày, thấy thiếu niên khôi ngô bên cạnh nàng thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
“Là con trai của thợ săn Triệu… không, không, bây giờ người ta là Đại tướng quân, nghe nói con trai của Triệu gia cũng là một quan nhỏ, quản lý khoảng một trăm người!”
“Con trai Triệu gia có quan hệ khá thân với đứa nhỏ Dư gia, thường xuyên lên núi đặt bẫy bắt thỏ rừng, gà rừng với chị em Tiểu Thảo. Lúc Dư gia khó khăn nhất nếu như không phải dựa vào con mồi săn được không biết có thể chịu được cuốc sống như vậy không!”
“Con trai của Triệu gia tương lai nhất định cũng là Đại tướng quân. Hắn chỉ lớn hơn Tiểu Thảo vài tuổi, tướng quân và Quận chúa… Hai người này cũng thật xứng đôi đó!” Chỗ nào cũng không thiếu lửa bát quái.
“Suỵt! Cũng may lần này Dương Quận vương không trở về, nếu không để hắn nghe thấy hắn sẽ đánh ngươi hai mươi bản đó, xem ngươi còn dám nói bậy không! Trong thôn ai mà không biết Dương Quận vương đối xử với Tiểu Thảo rất đặc biệt. Rất nhiều người đều bàn tán Tiểu Thảo chính là thiếp thất mà Dương Quận vương đã định sẵn đó!”
“Đừng nói bậy bạ! Bây giờ Tiểu Thảo đã là Quận chúa, do Hoàng thượng đích thân phong tước, sao có thể làm tiểu thiếp cho người ta? Ta thấy vị trí Vương phi nhất định là của nàng rồi!”
“Gả vào Vương phủ có gì tốt? Lão gia hơi có thân phận trong trấn đều tam thê tứ thiếp, mỗi ngày tranh đấu tới lui phiền muốn chết! Ta thấy còn không bằng con trai Triệu gia, hai nhà quan hệ khá thân, lại còn cùng nhau lớn lên, biết gốc gác. Dù tương lai cưới tiểu thiếp Triệu gia cũng sẽ không đối xử tệ với Tiểu Thảo!”
...
Một đám phụ nhân càng nói càng hăng, chia làm hai phe, một bên tán thành chuyện Tiểu Thảo gả vào Vương phủ làm Vương phi, một bên cảm thấy Tiểu Thảo gả vào Triệu gia sẽ hạnh phúc hơn. Hai bên không ai nhường ai, nhất thời tranh chấp không thôi.
Tiểu Thảo dẫn Triệu Hàm về nhà, biết sau khi hắn bị thương không bôi thuốc cẩn thận, muốn giúp hắn thì lại bị mấy nha hoàn cản lại. Trai gái bảy tuổi bất đồng tịch, sang năm tiểu thư cũng đã mười bốn rồi, cũng không biết nặng nhẹ. Cuối cùng Nghênh Xuân nhỏ tuổi nhất bị đẩy ra đầu chiến tuyến bôi thuốc cho Triệu Hàm.
Vết thương cắt ngang qua nửa lưng rất ghê rợn, suýt dọa sợ Nghênh Xuân còn đang xấu hổ, ngoài ra còn có thêm một vết thương khác, hẳn là bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương thẳng đến phổi, bảo sao hồi nãy lúc Triệu công tử ho khan lại thấy có gì đó không đúng. Đi theo một chủ tử hiểu biết y thuật, Nghênh Xuân nghe nhiều nên cũng biết chút ít y thuật.
Nàng dùng “nước khử trùng” tiểu thư đưa cho nghiêm túc lau vết thương cho Triệu công tử, bôi một lớp kim sang dược thật dày do tiểu thư tự chế lên vết thương, sau đó dùng vải thưa băng lại.
Ở phòng người, Ngô Đồng cẩn thận nhắc nhở chủ tử: “Tiểu thư, người sắp đến tuổi cập kê rồi, phải biết giữ khoảng cách với người khác. Tuy Triệu công tử là bạn từ nhỏ đến lớn với người, nhưng dù sao hắn cũng là nam...”
“Chuyện ngươi nói ta cũng hiểu! Nhưng mà có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ: Thầy thuốc như mẹ hiền. Ta không chỉ là con gái mà còn là đại phu. Không thể vì người bị thương là nam mà chúng ta không cứu chứ?” Dư Tiểu Thảo liếc nàng ta, lấy dược liệu trong hòm thuốc phối mấy gói thuốc đưa cho Ngô Đồng, “Lát nữa ngươi không cần đến nhà đại gia gia sớm đâu, ở lại sắc thuốc cho Hàm ca.”
“Hả? Tiểu thư, không phải người nói sẽ dẫn nô tỳ đến mở mang kiến thức sao? Nô tỳ còn muốn ăn thử cơm giết heo nữa!” Ngô Đồng giả vờ nhăn mặt, động tác tiếp lấy gói thuốc lại không hề chậm chạp.
Dư Tiểu Thảo không thừa nhận bản thân nhỏ mọn, nghiêm mặt nói: “Giết heo có gì hay? Máu dầm dề dọa người lắm! Chờ ngươi sắc xong thuốc, Hàm ca uống xong thì hai người cùng đến đi. Yên tâm đi, ta sẽ giữ chỗ cho ngươi.” Nàng vừa nói vừa ra hiệu bằng ánh mắt “Thế nào, chủ tử nhà ngươi rất tâm ý phải không”.
Lúc này Triệu Hàm đúng lúc đi ra từ trong phòng Dư Hàng, phía sau là Nghênh Xuân bưng dược cao. Dư Tiểu Thảo nghênh đón nói: “Hàm ca, ở trên thuyền nhất định là không nỡ ngủ phải không? Huynh uống ly nước mật ong này đi, ngủ trong phòng ca ca ta một lát. Chờ đến lúc ăn cơm ta sẽ sai người đến gọi huynh!”
Triệu Hàm gật đầu, nhận lấy ly nước mật ong từ trong tay Xuân Hoa, uống hết. Nước mật ong rất ngọt, giống như nụ cười ngọt ngào của nàng vậy. Hắn nhìn đôi môi xinh xắn của nàng, có hơi ngẩn người, bỏ lỡ cảm giác ấm áp dễ chịu của nước mật ong lan ra trong cơ thể.
Ngủ trên chiếc giường tràn đầy hương vị nắng mai, cả người Triệu Hàm chưa từng cảm thấy thoải mái như lúc này. Vết thương trên lưng vừa được bôi thuốc xong, mát lạnh, vô cùng thoải mái, cũng không hề cảm giác được cảm giác đau rát nào, ngay cả phổi đang ngột ngạt cũng cảm thấy khoan khoái, không lẽ vừa rồi Tiểu Thảo đã bỏ thêm linh được chữa nội thương vào trong nước mật ong?
Cứ vậy, hô hấp của Triệu Hàm dần dần vào nhịp, dưới ánh nắng sớm mùa đông, hắn ngủ một giấc thật sâu. Đến khi Ngô Đồng đánh thức hắn, để hắn uống thuốc nhân lúc còn nóng, Triệu Hàm cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu, tất cả đau đớn từ vết thương gần như đều biến mất hết. Sau khi biết thuốc là do Tiểu Thảo đặc biệt phối cho mình, Triệu Hàm không hề chậm trễ uống sạch toàn bộ thuốc đắng.
Tiểu Thảo đến nhà đại gia gia tham gia náo nhiệt, khi đến sân nhà ông ấy thì con heo lớn mập mạp đã bị giết rồi. Nàng lập tức đến giúp cạo lông, xử lý nội tạng này nọ. Hôm nay vợ chồng Dư Hải không đến trang tử mà theo đến nhà đại gia gia giúp đỡ.
Một đám phụ nhân và nãi nãi cùng làm, rửa sạch, cắt thịt vô cùng bận rộn. Không lâu sau đó đầu heo đã được bỏ vào nồi, một nồi dồi lợn cũng đã được đun. Liễu thị dùng công thức bí truyền nhà mình giúp kho móng heo và nội tạng heo...
Buổi trưa, người đến giúp đỡ ngồi đầy trong sân. Chủ tớ Dư Tiểu Thảo và người trong Dư gia ngồi chung một chỗ, ngay cả nha đầy Nhị Nha cũng cười ngốc nghếch ngồi bên cạnh Liễu thị tò mò nhìn xung quanh. Mấy nha hoàn vốn không chịu ngồi ngang hàng với chủ tử, sau khi bị Tiểu Thảo nửa thật nửa giả nói một trận mới bất đắc dĩ ngồi xuống.
Đều nói người phương Bắc biết ăn, nhìn từng đĩa thức ăn giết heo đầy ắp, ai cũng thèm thuồng. Thịt heo luộc rưới nước sốt tỏi, miến thịt heo với đậu que, dồi heo chua, đầu heo kho, thịt heo xào… Nhìn qua thì có vẻ dầu mỡ nhưng lại vô cùng thơm ngon, Dư Tiểu Thảo ăn rất đã nghiền.
Nhất là món thịt heo giã tỏi, dồi lợn chua và thịt heo xào là ba món Tiểu Thảo thích nhất. Bốn nha hoàn thấy chủ tử ăn hết miếng dồi lợn này đến miếng khác, thịt heo xào cũng ăn ngấu nghiến, có vẻ hơi thô lỗ nhưng cũng vì vậy mà khơi gợi tính thèm ăn của người khác.
Ngô Đồng không hiểu lắm, dù là thức ăn đắt tiền nhất trong Trân Tu Lâu, tiểu thư cũng chưa từng ăn ngon miệng như vậy, mấy món ăn xù xì đầy dầu mỡ này sao tiểu thư lại thích thế? Lại nhìn Nghênh Xuân, Xuân Hoa và Thu Thực đều đang ăn rất ngon miệng. Nàng ta cũng không nhịn được cầm đũa lên, gắp một miếng thịt heo giã tỏi nhìn qua không nhiều dầu mỡ nhất, bỏ vào trong miệng cẩn thận thưởng thức, ừm, nhạt nhạt, có hơi mỡ nhưng cũng tạm được.
Vợ Dư Giang ngồi bên cạnh nàng ta cười nói: “Khuê nữ, món thịt heo giã tỏi này phải chấm với nước chấm tỏi, nếu không sẽ không có mùi vị gì đâu.” Vừa nói vừa làm mẫu gắp một miếng thịt chấm nước chấm tỏi bỏ vào trong miệng, nhai rất vui vẻ.
Trước đây ma ma trong phủ đã dạy dỗ nàng ta: Một đại nha hoàn lễ độ ngày thường không thể ăn thức ăn nặng mùi, ngay cả món mặn cũng không được ăn nhiều. Sợ mùi khác thường trong miệng mình sẽ khiến chủ tử chán ghét rồi vứt bỏ. Buổi chiều còn phải phục vụ chủ tử nữa, ăn món ăn nặng mùi như thịt heo giã tỏi hình như không tốt lắm đâu?
Dư Tiểu Thảo nhìn thấu sự do dự của Ngô Đồng, nàng vỗ bả vai nàng ta, tự tay gắp cho nàng ta một miếng thịt chấm nước tỏi, nói: “Buổi chiều cho các ngươi nghỉ nửa ngày, không cần hầu hạ ta. Muốn ăn gì thì cứ ăn đi, đừng có do dự, chẳng sảng khoái chút nào! Nhìn miếng thịt trắng này đi, hơi mỡ nhưng ăn không ngấy, ăn thử đi! Còn có dồi lợn nữa, đại nãi nãi ta làm là ngon nhất đấy, ở nơi khác không ăn được đâu!”
Tiểu Thảo tự gắp thịt cho mình khiến Ngô Đồng hơi méo mặt. Tiểu Thảo thầm cười trộm, nàng gắp hết mấy món Ngô Đồng chết cũng không muốn ăn đặt vào bát của nàng ta.
Nhìn dáng vẻ đùa dai cười khoái chí của chủ tử, Ngô Đồng khóc không ra nước mắt. Nhưng mà thức ăn chủ tử ban thưởng nàng ta, phải nuốt nước mắt cũng phải ăn. Nàng ta lấy hết dũng khí ăn một miếng thịt heo giã tỏi. Đúng thật, sau khi chấm thịt lợn với nước chấm tỏi hương vị phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa càng nhai càng dai, có một loại cảm nhận rất khác.
Thịt heo rưới nước sốt tỏi, thịt trắng béo, nhìn rất nhiều mỡ. Ngô Đồng bịt mũi, nhét miếng thịt lớn khoảng nửa bàn tay vào trong miệng, nhai như có thù oán với nó vậy. Nhai một lát rồi biểu cảm trên mặt nàng ta thay đổi, không dứt khoát như ban đầu nữa. Ồ? Quái lạ, sao không hề ngấy nhỉ, mà lại còn có mùi thơm thơm nữa.
Còn dồi lợn, Ngô Đồng thấy tiểu thư nhà mình ăn hết miếng này đến miếng khác, xuất phát từ sự tin tưởng và sùng bái của nàng ta đối xử với tiểu thư, lúc nàng ta ăn cũng bỏ qua chướng ngại tâm lý. Dù sao trước đây không phải chưa từng ăn ruột heo kho, ra vẻ gì nữa đây?
Tha cho Ngô Đồng, tranh thủ ăn những món ăn mà trước đây không có cơ hội ăn. Mỗi một món ăn nhìn có vẻ đơn giản này lại mang đến một hương vị khác nhau. Vợ Dư Giang thấy mấy tiểu cô nương sống trong Kinh thành này cuối cùng đã thoải mái ăn uống thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thôn dân thật thà chất phác, cảm thấy khiến mỗi vị khách ăn vui vẻ mới được coi là chủ nhà đãi khách thành công. Ở trong mắt vợ Dư Giang, dù thân phận của Dư Tiểu Thảo có cao đến đâu cũng là lớn lên dưới mắt nàng ta, cũng coi như người trong nhà.
Nàng vừa nói vừa giống như hồi bé, kéo tay áo Triệu Hàm, kéo hắn về nhà nàng. Bốn nha hoàn đương nhiên là nàng đi đâu bọn họ theo đó, vô cùng cung phụng vậy quanh hai người theo hầu về Dư gia.
“Ô? Sao nha đầu Tiểu Thảo lại trở về rồi?” Một đám phụ nhân dựa vào chân tường tụ tập một chỗ vừa phơi nắng vừa đóng đế giày, thấy thiếu niên khôi ngô bên cạnh nàng thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
“Là con trai của thợ săn Triệu… không, không, bây giờ người ta là Đại tướng quân, nghe nói con trai của Triệu gia cũng là một quan nhỏ, quản lý khoảng một trăm người!”
“Con trai Triệu gia có quan hệ khá thân với đứa nhỏ Dư gia, thường xuyên lên núi đặt bẫy bắt thỏ rừng, gà rừng với chị em Tiểu Thảo. Lúc Dư gia khó khăn nhất nếu như không phải dựa vào con mồi săn được không biết có thể chịu được cuốc sống như vậy không!”
“Con trai của Triệu gia tương lai nhất định cũng là Đại tướng quân. Hắn chỉ lớn hơn Tiểu Thảo vài tuổi, tướng quân và Quận chúa… Hai người này cũng thật xứng đôi đó!” Chỗ nào cũng không thiếu lửa bát quái.
“Suỵt! Cũng may lần này Dương Quận vương không trở về, nếu không để hắn nghe thấy hắn sẽ đánh ngươi hai mươi bản đó, xem ngươi còn dám nói bậy không! Trong thôn ai mà không biết Dương Quận vương đối xử với Tiểu Thảo rất đặc biệt. Rất nhiều người đều bàn tán Tiểu Thảo chính là thiếp thất mà Dương Quận vương đã định sẵn đó!”
“Đừng nói bậy bạ! Bây giờ Tiểu Thảo đã là Quận chúa, do Hoàng thượng đích thân phong tước, sao có thể làm tiểu thiếp cho người ta? Ta thấy vị trí Vương phi nhất định là của nàng rồi!”
“Gả vào Vương phủ có gì tốt? Lão gia hơi có thân phận trong trấn đều tam thê tứ thiếp, mỗi ngày tranh đấu tới lui phiền muốn chết! Ta thấy còn không bằng con trai Triệu gia, hai nhà quan hệ khá thân, lại còn cùng nhau lớn lên, biết gốc gác. Dù tương lai cưới tiểu thiếp Triệu gia cũng sẽ không đối xử tệ với Tiểu Thảo!”
...
Một đám phụ nhân càng nói càng hăng, chia làm hai phe, một bên tán thành chuyện Tiểu Thảo gả vào Vương phủ làm Vương phi, một bên cảm thấy Tiểu Thảo gả vào Triệu gia sẽ hạnh phúc hơn. Hai bên không ai nhường ai, nhất thời tranh chấp không thôi.
Tiểu Thảo dẫn Triệu Hàm về nhà, biết sau khi hắn bị thương không bôi thuốc cẩn thận, muốn giúp hắn thì lại bị mấy nha hoàn cản lại. Trai gái bảy tuổi bất đồng tịch, sang năm tiểu thư cũng đã mười bốn rồi, cũng không biết nặng nhẹ. Cuối cùng Nghênh Xuân nhỏ tuổi nhất bị đẩy ra đầu chiến tuyến bôi thuốc cho Triệu Hàm.
Vết thương cắt ngang qua nửa lưng rất ghê rợn, suýt dọa sợ Nghênh Xuân còn đang xấu hổ, ngoài ra còn có thêm một vết thương khác, hẳn là bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương thẳng đến phổi, bảo sao hồi nãy lúc Triệu công tử ho khan lại thấy có gì đó không đúng. Đi theo một chủ tử hiểu biết y thuật, Nghênh Xuân nghe nhiều nên cũng biết chút ít y thuật.
Nàng dùng “nước khử trùng” tiểu thư đưa cho nghiêm túc lau vết thương cho Triệu công tử, bôi một lớp kim sang dược thật dày do tiểu thư tự chế lên vết thương, sau đó dùng vải thưa băng lại.
Ở phòng người, Ngô Đồng cẩn thận nhắc nhở chủ tử: “Tiểu thư, người sắp đến tuổi cập kê rồi, phải biết giữ khoảng cách với người khác. Tuy Triệu công tử là bạn từ nhỏ đến lớn với người, nhưng dù sao hắn cũng là nam...”
“Chuyện ngươi nói ta cũng hiểu! Nhưng mà có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ: Thầy thuốc như mẹ hiền. Ta không chỉ là con gái mà còn là đại phu. Không thể vì người bị thương là nam mà chúng ta không cứu chứ?” Dư Tiểu Thảo liếc nàng ta, lấy dược liệu trong hòm thuốc phối mấy gói thuốc đưa cho Ngô Đồng, “Lát nữa ngươi không cần đến nhà đại gia gia sớm đâu, ở lại sắc thuốc cho Hàm ca.”
“Hả? Tiểu thư, không phải người nói sẽ dẫn nô tỳ đến mở mang kiến thức sao? Nô tỳ còn muốn ăn thử cơm giết heo nữa!” Ngô Đồng giả vờ nhăn mặt, động tác tiếp lấy gói thuốc lại không hề chậm chạp.
Dư Tiểu Thảo không thừa nhận bản thân nhỏ mọn, nghiêm mặt nói: “Giết heo có gì hay? Máu dầm dề dọa người lắm! Chờ ngươi sắc xong thuốc, Hàm ca uống xong thì hai người cùng đến đi. Yên tâm đi, ta sẽ giữ chỗ cho ngươi.” Nàng vừa nói vừa ra hiệu bằng ánh mắt “Thế nào, chủ tử nhà ngươi rất tâm ý phải không”.
Lúc này Triệu Hàm đúng lúc đi ra từ trong phòng Dư Hàng, phía sau là Nghênh Xuân bưng dược cao. Dư Tiểu Thảo nghênh đón nói: “Hàm ca, ở trên thuyền nhất định là không nỡ ngủ phải không? Huynh uống ly nước mật ong này đi, ngủ trong phòng ca ca ta một lát. Chờ đến lúc ăn cơm ta sẽ sai người đến gọi huynh!”
Triệu Hàm gật đầu, nhận lấy ly nước mật ong từ trong tay Xuân Hoa, uống hết. Nước mật ong rất ngọt, giống như nụ cười ngọt ngào của nàng vậy. Hắn nhìn đôi môi xinh xắn của nàng, có hơi ngẩn người, bỏ lỡ cảm giác ấm áp dễ chịu của nước mật ong lan ra trong cơ thể.
Ngủ trên chiếc giường tràn đầy hương vị nắng mai, cả người Triệu Hàm chưa từng cảm thấy thoải mái như lúc này. Vết thương trên lưng vừa được bôi thuốc xong, mát lạnh, vô cùng thoải mái, cũng không hề cảm giác được cảm giác đau rát nào, ngay cả phổi đang ngột ngạt cũng cảm thấy khoan khoái, không lẽ vừa rồi Tiểu Thảo đã bỏ thêm linh được chữa nội thương vào trong nước mật ong?
Cứ vậy, hô hấp của Triệu Hàm dần dần vào nhịp, dưới ánh nắng sớm mùa đông, hắn ngủ một giấc thật sâu. Đến khi Ngô Đồng đánh thức hắn, để hắn uống thuốc nhân lúc còn nóng, Triệu Hàm cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu, tất cả đau đớn từ vết thương gần như đều biến mất hết. Sau khi biết thuốc là do Tiểu Thảo đặc biệt phối cho mình, Triệu Hàm không hề chậm trễ uống sạch toàn bộ thuốc đắng.
Tiểu Thảo đến nhà đại gia gia tham gia náo nhiệt, khi đến sân nhà ông ấy thì con heo lớn mập mạp đã bị giết rồi. Nàng lập tức đến giúp cạo lông, xử lý nội tạng này nọ. Hôm nay vợ chồng Dư Hải không đến trang tử mà theo đến nhà đại gia gia giúp đỡ.
Một đám phụ nhân và nãi nãi cùng làm, rửa sạch, cắt thịt vô cùng bận rộn. Không lâu sau đó đầu heo đã được bỏ vào nồi, một nồi dồi lợn cũng đã được đun. Liễu thị dùng công thức bí truyền nhà mình giúp kho móng heo và nội tạng heo...
Buổi trưa, người đến giúp đỡ ngồi đầy trong sân. Chủ tớ Dư Tiểu Thảo và người trong Dư gia ngồi chung một chỗ, ngay cả nha đầy Nhị Nha cũng cười ngốc nghếch ngồi bên cạnh Liễu thị tò mò nhìn xung quanh. Mấy nha hoàn vốn không chịu ngồi ngang hàng với chủ tử, sau khi bị Tiểu Thảo nửa thật nửa giả nói một trận mới bất đắc dĩ ngồi xuống.
Đều nói người phương Bắc biết ăn, nhìn từng đĩa thức ăn giết heo đầy ắp, ai cũng thèm thuồng. Thịt heo luộc rưới nước sốt tỏi, miến thịt heo với đậu que, dồi heo chua, đầu heo kho, thịt heo xào… Nhìn qua thì có vẻ dầu mỡ nhưng lại vô cùng thơm ngon, Dư Tiểu Thảo ăn rất đã nghiền.
Nhất là món thịt heo giã tỏi, dồi lợn chua và thịt heo xào là ba món Tiểu Thảo thích nhất. Bốn nha hoàn thấy chủ tử ăn hết miếng dồi lợn này đến miếng khác, thịt heo xào cũng ăn ngấu nghiến, có vẻ hơi thô lỗ nhưng cũng vì vậy mà khơi gợi tính thèm ăn của người khác.
Ngô Đồng không hiểu lắm, dù là thức ăn đắt tiền nhất trong Trân Tu Lâu, tiểu thư cũng chưa từng ăn ngon miệng như vậy, mấy món ăn xù xì đầy dầu mỡ này sao tiểu thư lại thích thế? Lại nhìn Nghênh Xuân, Xuân Hoa và Thu Thực đều đang ăn rất ngon miệng. Nàng ta cũng không nhịn được cầm đũa lên, gắp một miếng thịt heo giã tỏi nhìn qua không nhiều dầu mỡ nhất, bỏ vào trong miệng cẩn thận thưởng thức, ừm, nhạt nhạt, có hơi mỡ nhưng cũng tạm được.
Vợ Dư Giang ngồi bên cạnh nàng ta cười nói: “Khuê nữ, món thịt heo giã tỏi này phải chấm với nước chấm tỏi, nếu không sẽ không có mùi vị gì đâu.” Vừa nói vừa làm mẫu gắp một miếng thịt chấm nước chấm tỏi bỏ vào trong miệng, nhai rất vui vẻ.
Trước đây ma ma trong phủ đã dạy dỗ nàng ta: Một đại nha hoàn lễ độ ngày thường không thể ăn thức ăn nặng mùi, ngay cả món mặn cũng không được ăn nhiều. Sợ mùi khác thường trong miệng mình sẽ khiến chủ tử chán ghét rồi vứt bỏ. Buổi chiều còn phải phục vụ chủ tử nữa, ăn món ăn nặng mùi như thịt heo giã tỏi hình như không tốt lắm đâu?
Dư Tiểu Thảo nhìn thấu sự do dự của Ngô Đồng, nàng vỗ bả vai nàng ta, tự tay gắp cho nàng ta một miếng thịt chấm nước tỏi, nói: “Buổi chiều cho các ngươi nghỉ nửa ngày, không cần hầu hạ ta. Muốn ăn gì thì cứ ăn đi, đừng có do dự, chẳng sảng khoái chút nào! Nhìn miếng thịt trắng này đi, hơi mỡ nhưng ăn không ngấy, ăn thử đi! Còn có dồi lợn nữa, đại nãi nãi ta làm là ngon nhất đấy, ở nơi khác không ăn được đâu!”
Tiểu Thảo tự gắp thịt cho mình khiến Ngô Đồng hơi méo mặt. Tiểu Thảo thầm cười trộm, nàng gắp hết mấy món Ngô Đồng chết cũng không muốn ăn đặt vào bát của nàng ta.
Nhìn dáng vẻ đùa dai cười khoái chí của chủ tử, Ngô Đồng khóc không ra nước mắt. Nhưng mà thức ăn chủ tử ban thưởng nàng ta, phải nuốt nước mắt cũng phải ăn. Nàng ta lấy hết dũng khí ăn một miếng thịt heo giã tỏi. Đúng thật, sau khi chấm thịt lợn với nước chấm tỏi hương vị phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa càng nhai càng dai, có một loại cảm nhận rất khác.
Thịt heo rưới nước sốt tỏi, thịt trắng béo, nhìn rất nhiều mỡ. Ngô Đồng bịt mũi, nhét miếng thịt lớn khoảng nửa bàn tay vào trong miệng, nhai như có thù oán với nó vậy. Nhai một lát rồi biểu cảm trên mặt nàng ta thay đổi, không dứt khoát như ban đầu nữa. Ồ? Quái lạ, sao không hề ngấy nhỉ, mà lại còn có mùi thơm thơm nữa.
Còn dồi lợn, Ngô Đồng thấy tiểu thư nhà mình ăn hết miếng này đến miếng khác, xuất phát từ sự tin tưởng và sùng bái của nàng ta đối xử với tiểu thư, lúc nàng ta ăn cũng bỏ qua chướng ngại tâm lý. Dù sao trước đây không phải chưa từng ăn ruột heo kho, ra vẻ gì nữa đây?
Tha cho Ngô Đồng, tranh thủ ăn những món ăn mà trước đây không có cơ hội ăn. Mỗi một món ăn nhìn có vẻ đơn giản này lại mang đến một hương vị khác nhau. Vợ Dư Giang thấy mấy tiểu cô nương sống trong Kinh thành này cuối cùng đã thoải mái ăn uống thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thôn dân thật thà chất phác, cảm thấy khiến mỗi vị khách ăn vui vẻ mới được coi là chủ nhà đãi khách thành công. Ở trong mắt vợ Dư Giang, dù thân phận của Dư Tiểu Thảo có cao đến đâu cũng là lớn lên dưới mắt nàng ta, cũng coi như người trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.