Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 627:

Quỹ Họa Tình Vũ

21/12/2022

Khi Dư Tiểu Thảo cổ mở to đôi mắt vì thức khuya mà đỏ ngầu, bọng mắt thâm đen xuất hiện ở đội ngũ đưa tiễn, Chu Tuấn Dương đang cưỡi trên Cuồng Phong liếc mắt một cái đã thấy được nàng.

Hôm nay Hoàng thượng tự mình đến đưa tiễn đại quân Chinh Tây ra trận, hắn ta vừa nói dứt lời đã thấy Chinh Tây Đại tướng quân nhảy xuống lưng ngựa, nhanh chóng bước về phía nào đó. Nhìn theo hướng hắn đi, Hoàng thượng đương nhiên thấy được một gương mặt quen thuộc.

“Tiểu tử thối này!” Hoàng thượng cười mắng một câu.

Tô Nhiên khẽ cười nói: “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đây cũng là chuyện thường tình.”

Tô Nhiên nhìn theo hướng đó, thấy được ánh mắt vả vẻ mặt lo lắng của Tiểu Thảo. Nàng và Dương Quận vương mới đính hôn không bao lâu Dương Quận vương đã phải ra chiến trường, nàng lo lắng cũng là chuyện đương nhiên. Phía Tây Bắc toàn bộ tộc ngu dốt lại còn không sợ chết, tuy Dương Quận vương rất mạnh nhưng trên chiến trường đao kiếm vốn không có mắt, ai có thể bảo đảm không có chuyện bất ngờ gì xảy ra? Nếu Dương Quận vương xảy ra chuyện nàng nhất định sẽ đau lòng muốn chết, sau đó cô độc cả đời... Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy không thoải mái, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý.

“Hoàng thượng, thần xin được làm người giám sát quân tình!” Tô Nhiên đột nhiên khom người chắp tay, chờ Hoàng thượng hạ chỉ.

Chu Quân Phàm hơi sửng sốt, hắn ta không hiểu được mục đích của Tô Nhiên, cho rằng y sợ em họ hắn ta công cao chấn chủ, sẽ có dị tâm thì vội nói: “Tô tổng quản, trẫm tin tưởng Dương Quận vương, chức giám sát quân tình này không cần thiết đâu?”

Tô Nhiên nghiêm mặt nói: “Vi thần cũng tin tưởng Dương Quận vương chưa từng có dị tâm nhưng mà gần đây trong tin tức ám vệ truyền về, nói có người cảm thấy không hài lòng về việc trong quân không có chức này. Gần đây Hoàng thượng cũng không có kế hoạch đi tuần nào, vi thần ở lại Kinh thành cũng không có việc gì làm, không bằng đi một chuyến!”

“Mấy Đại tướng quân khai quốc kia đúng là rảnh rỗi, không có chiến sự thì suốt ngày lảm nhảm như bà tám vậy. Được rồi, ngươi đi theo đi! Đường đệ của trẫm là một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, tuy rằng hai năm này bị Tiểu Thảo quản lý nên chưa bạo phát lần nào. Nhưng mà trên chiến trường nhỡ đâu hắn bị máu tươi kích thích thì ngươi đi cũng là có người chế trụ hắn! Thật ra thì, ta muốn để nha đầu Tiểu Thảo kia đi theo bảo đảm...” Hoàng thượng đột nhiên mơ mộng hão huyền, nhìn về phía Dư Tiểu Thảo đang đưa linh dược cho Chinh Tây Đại tướng quân.

Tô Nhiên lập tức nói: “Đừng, tuyệt đối không nên! Tuy nha đầu kia to gan hơn người bình thường nhưng dù sao nàng cũng là con gái, chiến trường là nơi máu me, nàng không bị dọa sợ mất mật mới là lạ. Nếu ngài dám nói vậy chắc chắn Dương Quận vương sẽ trở mặt tại chỗ với ngài, ngài có tin không?”

Hoàng thượng sờ sờ mũi, nghĩ đến dáng vẻ bảo vệ vợ của em họ, đúng là có khả năng khiến hắn ta trở mặt thật. Chu Quân Phàm đằng hắng một tiếng nói: “Trẫm chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi căng thẳng cái gì? Không phải là ngươi..”

“Hoàng thượng, vi thần chỉ coi Tiểu Thảo như muội muội!” Tô Nhiên vội vàng chặn lời hắn ta không cho hắn ta nói tiếp.

“Trẫm cũng nói ý này mà? Ngươi chột dạ cái gì?” Chu Quân Phàm từ trên cao nhìn xuống Đại tổng quản của mình. Người này ngọc thụ lâm phong, môi đỏ răng trắng, tuấn tú văn nhã, ngoài việc thân thể không trọn vẹn ra cũng được coi như một thanh niên đẹp trai tuấn tú. Nhưng mà dù sao thì y cũng đã tịnh thân. Không lẽ... thái giám cũng sẽ thích đàn bà?



“Vi thần không hề chột dạ, là Hoàng thượng nghĩ nhiều!” Tô Nhiên lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên lạnh nhạt của mình, nhìn về phía tiêu cô nương yêu kiều kia “Nếu như nàng không ngại thân phận của thần, thần cũng muốn nhận nàng làm muội muội.”

“Ừ! Trẫm cảm thấy được đó!” Hoàng thượng nhìn y đầy ẩn ý, gật đầu nói: “Chờ lễ trưởng thành của Đại hoàng tử qua đi trẫm sẽ nhường ngôi cho nó, làm một Thái thượng hoàng vui vẻ, dẫn Hoàng hậu đi du lịch khắp thiên hạ. Còn ngươi thì sao? Mau chóng bồi dưỡng mấy đồ tử đồ tôn của ngươi đi chứ. Đến lúc đó ngươi muốn đi cùng trẫm thì đi mà không muốn thì trẫm sẽ bảo muội muội Dư Tiểu Thảo của ngươi giúp ngươi dưỡng lão.”

Tô Nhiên đã sớm quen với việc Hoàng thượng toàn nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ lạ. Tuy y rất muốn sống một cuộc sống bình thường nhưng chuyện này đâu phải y muốn là được. Y không muốn nha đầu Tiểu Thảo vì y mà phải chịu đựng người đời nói này nói nọ nên chuyện này chỉ nói vui vậy thôi.

“Hoàng thượng, lúc Đại hoàng tử hai mươi vi thần còn chưa đến bốn mươi, còn không đến mức phải nhờ người khác chăm sóc đâu?” Y nhìn về phía tiểu cô nương đang khóc trong lồng ngực Dương Quận vương. Cảm xúc của nàng luôn rất thật, cho đến giờ đều không để ý đến cái nhìn của người đời. Có lẽ, mấy lời Hoàng thượng vừa nói kia y thật sự có thể mơ mộng xa vời.

Tiêu điểm trong tâm nhìn của Hoàng thượng và Tô Đại tổng quản là... Chu Tuấn Dương. Lúc này hắn đang ôm chặt Dư Tiểu Thảo còn đang run rẩy vào trong lòng, hắn chỉ có thể nói mấy câu đơn giản an ủi nàng: “Đừng lo lắng, nàng còn không tin tưởng võ công và năng lực của gia sao? Yên tâm đi, mấy thứ thuốc nàng cho gia sẽ không cần dùng đến đâu. Gia sẽ bình an trở về, không mất một sợi tóc nào!”

“Huynh gạt người!” Dư Tiểu Thảo nghẹn ngào “Tóc người mỗi ngày rụng mấy chục sợi, huynh nói không rụng sợi nào đúng là nói qua loa cho Có."

“Nào có, gia qua loa cho có với ai chứ nhất định không làm vậy với nàng! Gia sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bản thân, không để bị thương được không? Nàng nhìn đi, bên cạnh ta còn có Lưu tổng quản võ công cao cường, lần này Đổng Đại Lực cũng theo đến, gia còn mang theo súng kíp bên người, địch có mạnh đến đâu cũng không thể chiếm được chút lợi nào trước mặt gia.”

Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, đôi mắt to đỏ như mắt thỏ thì trong lòng đau đớn không thôi. Hắn thầm thề trong lòng: Sau này hắn phải chăm sóc nàng thật tốt, yêu thương nàng, nhất định không để nàng khóc thêm lần nào nữa.

“Lần này Hỏa khí doanh cũng đi sao? Sao trong đội ngũ không thấy đám Trương Diệu, Lưu Hâm?” Trương Diệu và Lưu Hâm là đội trưởng Hoả khí doanh đi đến quan ngoại với bọn họ lúc đầu năm, phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn họ nên Tiểu Thảo cũng coi như quen biết.

Chu Tuấn Dương thấp giọng nói bên tài nàng: “Hỏa khí doanh đã đi trước tiếp viện cho biên ải. Nói không chừng khi gia đến Tây Bắc chiến tranh đã kết thúc rồi! Đừng khóc, nàng khóc thế này sao gia có thể yên tâm đi đây?”

“Được! Ta không khóc!” Dư Tiểu Thảo dùng mu bàn tay lau nước mắt, hít mũi nói “Vậy huynh nhất định phải cẩn thận. Thuốc ta đưa cho huynh lúc nào cũng phải mang theo bên người, đừng không nỡ dùng.”

“Yên tâm đi! Những thứ này đều là công sức một đêm không ngủ của nàng, gia nhất định sẽ luôn mang bên người. Sau khi trở về nhớ ngủ bù nhé, nhìn quầng mắt thâm đen này sắp thành gấu trúc rồi!” Chu Tuấn Dương muốn trêu đùa nàng một chút để xua tan nỗi buồn phải chia xa.

Dư Tiểu Thảo gật đầu nhưng vẫn không yên tâm nhìn vào đôi mắt phượng quyến rũ của hắn hung hăng nói: “Huynh phải chăm sóc bản thân thật tốt! Nếu huynh xảy ra chuyện gì đừng hòng ta sẽ thủ tiết vì huynh! Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất gả cho người khác, huynh chờ đợi ta nhiều năm như vậy coi như phí công vô ích!!”



Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tuấn Dương lập tức tối đi, đôi mày anh tuấn nhăn lại, hắn nhanh chóng cúi đầu cắn một cái trên đôi môi của tiểu nha đầu khiến hắn không biết phải làm sao này, hừ lạnh nói: “Gia sẽ không cho nàng cơ hội đó đâu!! Nghiêm chỉnh chờ gia trở về cưới nàng, nhớ ăn nhiều vào, gia không muốn ôm một bộ xương!!”

“Mẹ nó, huynh nói ai là bộ xương hả? Huynh cái đồ bại hoại này, nói! Có phải huynh thích loại ngực to mông to không? Nếu huynh dám nhìn nữ nhân khác ta sẽ chọc mù mắt huynh!!” Dư Tiểu Thảo cúi đầu nhìn hai cái bánh bao nhỏ trước ngực mình, hầm hừ đe dọa.

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Bây giờ gia hối hận còn kịp không?” Chu Tuấn Dương tỏ vẻ hối hận không muốn sống nữa.

Dư Tiểu Thảo dùng sức nhéo eo săn chắc của hắn: “Huynh dám hối hận thử xem!! Huynh đã nói sau này chuyện gì cũng nghe lời ta. Vậy... hôm nay ta nghiêm túc ra lệnh cho huynh: Phải bình an trở về!! Có biết không?”

“Được! Tuân lệnh bà xã đại nhân!!” Chu Tuấn Dương trịnh trọng đáp ứng.

“Yên tâm đi! Có một giám quân như ta nhìn chằm chằm rồi. Hơn nữa Dương Quận vương cũng là người có năng lực, người có thể làm hắn bị thương vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ!” Tô Nhiên nghe lén trắng trợn, đứng bên cạnh hai người một lúc lâu, suýt chút nữa bị cuộc nói chuyện của hai người chọc cười đau bụng.

Dư Tiểu Thảo nghe vậy thì sáng mắt, vẻ mặt lo lắng trở nên vui vẻ: “Tô tiên sinh, ngài cũng đi cùng đại quân Chinh Tây à! Có ngài ở bên cạnh Duệ Chi thì ta yên tâm rồi. Lần ra trận này xin Tô tiên sinh chăm sóc hắn nhiều hơn.” Nói xong nàng còn trịnh trọng cúi người 90 độ với y.

Tô Nhiên nhẹ nhàng nâng tay nàng đỡ nàng đứng thẳng, y cười nói: “Không cần khách sáo, đây là chuyện một giám quân nên làm. Ngươi đừng lo lắng, nếu hắn làm việc lỗ mãng ta giúp ngươi đánh hắn.”

Dư Tiểu Thảo cười xấu xa vô lương tâm: “Được, tất cả đều nhờ cậy ngài. Chu Tuấn Dương, huynh phải nghe Tô tiên sinh tư vấn nhiều vào, chuyện gì cũng phải lo cho an toàn của bản thân trước. Còn việc chiến sự, đến chậm một chút thì cứ chậm đi, ta sẽ trồng nhiều cây trồng cho sản lượng cao hơn, cung cấp cho đại quân Chinh Tây sự ủng hộ lớn mạnh, làm hậu phương vững chắc cho các người”

Chân mày Chu Tuấn Dương càng nhíu chặt hơn, cái tên Tố Nhiên này đúng là âm hồn không tan mà. Còn tiểu nha đầu nữa, y nói một câu nàng y đã tin chắc như đinh đóng cột, hắn bảo đảm lâu thế mà nàng vẫn không yên tâm, y mới nói một câu nàng đã vui vẻ thế rồi. Hừ! Chẳng lẽ hắn không đáng tin như vậy?

“Này! Giám quân là chức gì? Sao gia không nhớ trong quân có chức này?” Chu Tuấn Dương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khó chịu nhìn Tô Nhiên, cắn răng nghiến lợi nói.

Tô Nhiên cười như không cười nhìn hắn, quơ quơ thủ dụ của Hoàng thượng trong tay, ung dung nói: “Hoàng thượng thương đường đệ là ngươi, sợ lần đánh giặc này ngươi phải chịu khổ nên sai ta đi cùng giúp ngươi gánh vác phần nào. Đây, thủ dụ của Hoàng thượng, không lẽ thứ này còn có thể làm giả?”

Chu Tuấn Dương đoạt lấy chỉ dụ, thấy vết mực vừa mới viết xong, vẫn còn tản ra mùi mực, biết được đây là ý chỉ nhất thời của Hoàng thượng. Hắn nhìn về phía bộ liễn nơi Hoàng thượng đang ngồi, trong ngắn ngủi giao mắt với Hoàng thượng hắn phát hiện: Hoàng thượng lại muốn xem kịch vui! Nếu không chức giám quân này để ai làm mà không được lại cứ nhất định là tên Tô Nhiên chướng mắt này? Đúng là tức chết hắn mà!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook