Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 69:
Quỹ Họa Tình Vũ
03/12/2022
Lúc đầu Tiểu Bổ Thiên Thạch không định để ý tới nàng, nhưng cảm thấy nàng có chút buồn cho nên kiêu ngạo mở miệng nói: [Lại dám không tin bản Thần Thạch! Nói cho ngươi biết, linh lực của bản Thần Thạch gần đây tăng lên không ít, đã có thể hóa thành thực thể rồi. Chỉ cần mỗi ngày bản Thần Thạch khai thông kinh lạc, cẩn thận chăm sóc gân cốt cho cha ngươi, khẳng định không tới nửa tháng đã có thể đi lại tự nhiên. Nhưng mà, dù sao cha ngươi cũng bị thương rất nặng, có lẽ sẽ có chút khập khiễng.]
Dư Tiểu Thảo đã hoàn toàn yên tâm, nàng kích động ôm lấy mèo con vàng hôn mạnh mấy cái, nói: “Có thể hóa thành thực thể? Vậy có nghĩa là năng lực của ngươi đã tăng lên không ít phải không? Tốt quá, Bánh Trôi Nhỏ. Ngươi đúng là phúc tinh của ta mà! Cảm ơn ngươi!”
Tiểu Bổ Thiên Thạch có chút xấu hổ, rất không tự nhiên kêu lên: [Đi ra, đi ra! Tương lai ta sẽ biến thân thành con gái đấy, ngươi cái đồ đồng tính nữ này...]
“Hi hi...” Nhìn mèo con ngại ngùng, Dư Tiểu Thảo không nhịn được bật cười.
“Muội muội, sao vậy?” Tiểu Liên nằm bên cạnh giật mình tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mông lung hỏi.
“Không... Không có gì!” Tiểu Thảo vội vàng cất vòng tay ngũ thải thạch đi, nhét con mèo vàng mini vào trong chăn của mình, giả vờ như vừa mới tỉnh lại nói: “Nằm mơ cười đến tỉnh lại...”
“Giấc mơ đẹp gì mà làm muội vui đến thế này vậy?” Tiểu Liên trở mình nằm đối diện với nàng.
Dư Tiểu Thảo vội vàng nhắm mắt lại, ra dáng mình rất mệt mỏi, trả lời lại một câu: “Không nhớ nữa rồi...”
Sợ Tiểu Liên tiếp tục truy hỏi, nàng cố ý thả nhẹ hô hấp, vờ như mình đã ngủ rồi. Giả bộ một lúc, không biết đã thật sự ngủ mất vào lúc nào...
Trả đi năm lượng bạc, tiền trong nhà cũng không còn dư lại bao nhiêu, ba mẫu khoai lang đỏ phải tới tháng năm mới có thể trồng tiếp, phải đợi hơn nửa năm mới được thu hoạch. Hơn nửa năm này, cả nhà làm sao mà sống đây?
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc tính toán cách để có thể kiếm tiền, ngoài hai con thỏ hoang còn dư lại sau khi làm tiệc rượu trong phòng bếp ra, còn có năm cây cải trắng, mấy củ củ cải. Bột mì còn khoảng một cân, bột kê còn khoảng hai ba cân. Bột khoai lang đỏ còn nhiều nhất nhưng cũng chưa tới năm cân. Dưới hầm ở hậu viện còn hơn năm mươi cân khoai lang đỏ mà bà ngoại đưa tới, nếu như ăn uống tiết kiệm một chút, có thể chống đỡ được hơn một tháng.
Tiền bạc trong nhà chỉ còn hơn bốn mươi đồng. Còn hai con thỏ hoang, bọn họ nhịn ăn đem lên chợ ở thị trấn cũng sẽ bán được hơn hai trăm hai mươi văn tiền.
Mùa đông tuyết rơi nhiều thành họa, mặc dù triều đình cũng đã cố gắng bình ổn giá cả, nhưng nhân dân vẫn phải trải qua những ngày tháng rất khó khăn.
Dư Tiểu Thảo cũng nhìn thấy vật giá vào đầu mùa xuân đã cao lên so với lúc nàng vừa xuyên tới không ít. Trước tiên ví dụ như tiệm lương thực đi, trước kia bột kê, bột gạo và lương thực thô chỉ hai văn tiền nửa cân, bây giờ thì tới ba bốn văn tiền; tinh bột mì năm ngoái chỉ năm văn tiền nửa cân, bây giờ thấp nhất cũng chừng tám văn tiền, gạo thì khỏi phải nói; lúc giá cao nhất thì lên tới tận mười lăm văn tiền nửa cân đấy. Thịt heo bây giờ phải ba mươi văn tiền nửa cân, trứng gà gì đó cũng lên giá không ít.
Tính ra trong nhà chỉ còn dư gần hai trăm sáu mươi văn, lương thực cần thiết cho cả nhà sử dụng một tháng ít nhất cũng phải hơn năm mươi cân, mua lương thực phụ cũng không đủ. Haizz... Khó trách phần lớn người ở trong thôn tới cuối năm cũng không dám dùng bột mì!
Theo nàng thấy, chỉ cố gắng tiết kiệm là không đủ, phải tìm ra người nguồn thu mới được!
Liễu thị cũng biết đạo lý miếng ăn núi lở, nàng ấy tìm được một việc giặt quần áo cho người ta ở thị trấn, ba ngày đi một lần, buổi sáng ra ngoài, buổi chiều tới giờ Thân mới trở về, mỗi lần đi được hơn mười lăm văn tiền. Thời tiết đầu mùa xuân ở phương Bắc vẫn còn khá rét buốt, tay của Liễu thị vì ngâm trong nước lạnh quá lâu, cóng đến vừa đỏ vừa sưng, ngón tay bị chóc da chảy máu, khiến Tiểu Thảo nhìn thấy vô cùng đau lòng.
Mỗi ngày khi Liễu thị trở về, Dư Tiểu Thảo đều sẽ dùng nước pha nước của Tiểu Bổ Thiên Thạch, đun nóng để cho nàng ấy ngâm tay ngâm chân. Dưới sự chữa trị của nước linh thạch, không tới mấy ngày, những vết nứt trên tay của Liễu thị cũng đã khỏi hẳn, vết chai trên tay cũng biến mất, một đôi tay được chăm sóc trắng trẻo mềm mại, không còn sợ sẽ bị chóc da nữa.
Khi mẹ đi làm kiếm sống, Dư Tiểu Liên đã đảm đương tất cả việc nhà, nhặt củi, nấu cơm, giặt quần áo, quét sân, giống y như một bà quản gia nhỏ. Lúc rảnh rỗi, nàng ấy sẽ ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp thêu hà bao, khăn tay để thêm chút ít phụ giúp gia đình.
Kỹ năng thêu thùa của Dư Tiểu Liên cũng không thua kém Liễu thị bao nhiêu, nhưng lúc trước ở Dư gia bận rộn xoay vòng vòng, tới mức không có thời gian thùa thêu này nọ.
Dư Tiểu Thảo rất khâm phục cô bé chỉ mới tám tuổi này, kiếp trước cũng chỉ là một đứa bé mới học lớp hai tiểu học, đã có thể dùng bả vai gầy yếu của mình gánh vác hơn phân nửa việc trong nhà.
Kể ra Tiểu Thảo hẳn nên gọi nàng ấy là “tỷ”. Nhưng lúc chủ nhân cơ thể này còn sống cũng chưa từng gọi như vậy. Nguyên nhân là vì nghe nói lúc Liễu thị sinh con, trong tình huống luống cuống, bà mụ cũng bị rối loạn lên hết, không xác định được ai là chị ai là em.
Sau đó, Tiểu Thảo vẫn luôn bệnh tật yếu ớt, Tiểu Liên thì tương đối hiểu chuyện cho nên vẫn luôn chăm sóc nàng, thương yêu nàng. Từ đó người nhà bèn gọi Tiểu Liên là đại nha đầu, Tiểu Thảo đương nhiên trở thành đứa nhỏ hơn.
Nhưng Tiểu Thảo vẫn luôn cho là mình lớn hơn, sống chết không chịu gọi chị Tiểu Liên. Người nhà cũng chiều theo nàng...
Sau khi sửa sang lại, nhà cũ có một khu vườn rất lớn, trông vườn ít nhất cũng có một nửa mẫu đất. Hậu viện mở ra một cái cửa nhỏ, nối thẳng với cái ao sau nhà. Cuối đông đầu xuân ít nước mưa, mặt nước trong ao thấp, bên bờ để trống không ít đất màu mỡ. Tiểu Thảo cũng đã có suy nghĩ sẽ sử dụng mấy mảnh đất hoang phía sau nhà này rồi.
Ở hiện đại, có nhà kính chăm sóc, rau củ hầu như đều không tính theo mùa nữa, một năm bốn mùa muốn ăn loại rau củ gì cũng có thể vào siêu thị mua. Nhưng ở cổ đại, thời tiết vào mùa đông và đầu xuân là lúc rau củ thiếu thốn, muốn ăn chút rau xanh có tiền cũng không mua được. Lúc này, nếu như có thể trồng được rau củ xanh non, nhất định có thể bán được với giá cao.
Bởi vì điều kiện hạn chế nên chắc chắn Tiểu Thảo không thể làm ra được nhà kính lớn và nhà ấm, cũng không có ý định sẽ làm. Nàng cơ bản đã khẳng định rằng Hoàng thượng đương triều cũng là người xuyên không giống mình nên không muốn làm ra vài thứ khác người. Dù sao nàng cũng đã quyết định sẽ “âm thầm đại phát tài” rồi!
Nhưng mà, nàng cũng có thể lợi dụng nhiệt độ trong phòng để chăm sóc cho cây nảy mầm trước, sau khi trời ấm áp thì đem ra vườn. Cứ như thế, rau củ trồng được chắc chắn sẽ đưa ra thị trường sớm hơn loại rau củ đầu xuân.
Đang lúc nàng hứng thú bừng bừng lựa chọn các loại hạt giống để gieo xuống đất, Tiểu Bổ Thiên Thạch bỗng dưng lầm bầm bên tai nàng: [Cần gì phải phiền phức như vậy? Lấy nước tắm của bản thần thạch ngâm hạt giống một chút, vừa có thể chống lạnh vừa có thể chống sâu bệnh, còn có thể rút ngắn thời gian trưởng thành của rau củ nữa…]
Dư Tiểu Thảo nghe thấy thế thì trong lòng vui mừng như điên, ẵm thân thể xinh xắn mềm mại của Bánh Trôi Nhỏ lên hôn mạnh một trận, chọc cho Tiểu Bổ Thiên Thạch liên tục kháng nghị.
Bây giờ, Tiểu Bổ Thiên Thạch đã dùng hình dáng con mèo nhỏ thường xuyên xuất hiện trong nhà. Nếu ai hỏi tiểu gia hỏa này từ đâu ra, Dư Tiểu Thảo sẽ giải thích là lúc nhặt củi ở chân núi, thấy mèo con sắp chết rét nên tốt bụng mang nó về.
Cả nhà đều tốt bụng đón nhận con mèo vàng nhỏ vô cùng kiêu ngạo này. Tiểu Bổ Thiên Thạch trở thành sủng vật được hoan nghênh thứ hai trong nhà sau Tiểu Bào Tử.
Nhưng Tiểu Bổ Thiên Thạch người ta, ngoài chủ nhân của mình là Dư Tiểu Thảo, căn bản không thèm để các thành viên khác vào mắt. Chuyện mà nó thích làm nhất mỗi ngày chính là nằm ngủ say trên đỉnh đầu rối bù của chủ nhân. Nhìn từ xa giống như Tiểu Thảo đang đeo một món đồ trang sức màu vàng trên đầu vậy.
Biết Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể cải tạo hạt giống, Dư Tiểu Thảo mừng rỡ như điên: “Bánh Trôi Nhỏ, ngươi thật sự chính là phúc tinh của ta đó! Ta lập tức sẽ đi xử lý vườn rau...”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cha và Tiểu Liên, Dư Tiểu Thảo bắt đầu đi xới đất.
Bánh Trôi Nhỏ thong thả đi bên chân nàng, âm thanh trong miệng chỉ có mình Tiểu Thảo nghe thấy: [Nếu như không phải vì giúp ngươi có thể giải trừ giam cầm của Linh Tổ nương nương, ta cũng không thèm để ý tới ngươi làm gì! Buổi tối còn phải chữa chân cho cha của ngươi, còn phải ngâm hạt giống nữa, ta cần phải bổ sung linh lực, nhấn mạnh yêu cầu ngươi để ta vào trong vại nước...]
Tiếp xúc với nước càng nhiều càng có lợi cho việc khôi phục pháp lực của nó. Ngày thường, Dư Tiểu Thảo đều ngâm nó trong bình, nó đã muốn tắm ở cái vại nước trong sân từ lâu rồi.
Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng chịu thua lời nói dài dòng như Đường Tăng của nó, tháo ngũ thải thạch trên tay xuống, ném vào trong vại nước. Mèo con lông vàng nhẹ nhàng nhảy lên vại nước, ngồi ở bên trên mép vại, cái đuôi vẫy tới vẫy lui. Tiểu Thạch đầu rất lo sợ tiểu gia hỏa không cẩn thận mà rơi vào trong vại. Mà từ nay về sau, nước sinh hoạt trong nhà Tiểu Thảo, cho dù là rửa rau hay giặt quần áo, cũng đều sử dụng nước linh thạch.
“Bây giờ mọi người xới đất làm gì vậy?” Liễu thị đi làm về, tay cóng đến ửng hồng, thấy hai chị em và Dư Hải đang quỳ ngồi ở trong vườn, hứng thú bừng bừng xới đất thì kỳ quái hỏi.
Bây giờ Dư Hải buông quải trượng ra cũng đã có thể đi được mấy bước rồi, tâm trạng của chàng rất tốt, lúc hai đứa con gái nói muốn xới đất trồng rau, không nói hai lời đã lập tức tới giúp đỡ. Chàng nhặt rễ cỏ từ trong đất ra rồi ném sang một bên, ngẩng đầu lên nói: “Thảo Nhi định trồng rau củ ở cả tiền viện và hậu viện, về sau trong nhà cũng không cần lo không có gì ăn. Con gái nhà chúng ta thật là giỏi giang!”
Liễu thị vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Trồng rau thì đương nhiên phải trồng rồi, nhưng mà lúc này vừa mới đầu tháng Hai, nước trong vại buổi tối còn có thể bị đóng băng, còn chưa thể gieo mầm được đâu, vội vã xới đất để làm gì?”
“Rảnh rỗi quá cũng chán, xới đất lên trước rồi để đó cũng được mà!” Nói tới nuông chiều con, Dư Hải nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, trước kia cho dù có khó khăn thế nào, trước yêu cầu của con, chàng luôn nghĩ đủ mọi cách để thỏa mãn. Huống chi chỉ là loại chuyện như xới đất trồng rau này?
Liễu thị không có cách nào với bốn người này, cũng cuốn tay áo lên lật đật tham gia vào hàng ngũ xới đất. Vào lúc chạng vạng tối, năm sào đất ở tiền viện, trừ giữ lại một con đường đi nhỏ để đi thì cũng đã xới xong hết.
Tối đó, Tiểu Thảo xin Liễu thị một ít hạt giống rau mà bà ngoại đưa tới. Liễu thị nhìn nàng, nói: “Thảo Nhi, không lẽ con định trồng rau vào lúc này hả? Bây giờ không đúng mùa, trồng lúc này căn bản không thể nảy mầm, sẽ lãng phí hạt giống.”
“Mẹ, tối qua Thần Tài lại chỉ bảo cho con, ông ấy dạy con một cách giữ ấm cho vườn rau. Mẹ nghĩ xem, rau củ của người khác chỉ mới vừa nảy mầm thì chúng ta đã có rau củ để bán, người ở trấn trên ăn củ cải và cải trắng suốt một mùa đông, giá tiền cao hơn nữa cũng sẽ có người mua!” Đạo lý tích trữ hàng hóa để kiếm lời, Tiểu Thảo mang nội tâm của một người hiện đại, đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Dư Tiểu Thảo đã hoàn toàn yên tâm, nàng kích động ôm lấy mèo con vàng hôn mạnh mấy cái, nói: “Có thể hóa thành thực thể? Vậy có nghĩa là năng lực của ngươi đã tăng lên không ít phải không? Tốt quá, Bánh Trôi Nhỏ. Ngươi đúng là phúc tinh của ta mà! Cảm ơn ngươi!”
Tiểu Bổ Thiên Thạch có chút xấu hổ, rất không tự nhiên kêu lên: [Đi ra, đi ra! Tương lai ta sẽ biến thân thành con gái đấy, ngươi cái đồ đồng tính nữ này...]
“Hi hi...” Nhìn mèo con ngại ngùng, Dư Tiểu Thảo không nhịn được bật cười.
“Muội muội, sao vậy?” Tiểu Liên nằm bên cạnh giật mình tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mông lung hỏi.
“Không... Không có gì!” Tiểu Thảo vội vàng cất vòng tay ngũ thải thạch đi, nhét con mèo vàng mini vào trong chăn của mình, giả vờ như vừa mới tỉnh lại nói: “Nằm mơ cười đến tỉnh lại...”
“Giấc mơ đẹp gì mà làm muội vui đến thế này vậy?” Tiểu Liên trở mình nằm đối diện với nàng.
Dư Tiểu Thảo vội vàng nhắm mắt lại, ra dáng mình rất mệt mỏi, trả lời lại một câu: “Không nhớ nữa rồi...”
Sợ Tiểu Liên tiếp tục truy hỏi, nàng cố ý thả nhẹ hô hấp, vờ như mình đã ngủ rồi. Giả bộ một lúc, không biết đã thật sự ngủ mất vào lúc nào...
Trả đi năm lượng bạc, tiền trong nhà cũng không còn dư lại bao nhiêu, ba mẫu khoai lang đỏ phải tới tháng năm mới có thể trồng tiếp, phải đợi hơn nửa năm mới được thu hoạch. Hơn nửa năm này, cả nhà làm sao mà sống đây?
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc tính toán cách để có thể kiếm tiền, ngoài hai con thỏ hoang còn dư lại sau khi làm tiệc rượu trong phòng bếp ra, còn có năm cây cải trắng, mấy củ củ cải. Bột mì còn khoảng một cân, bột kê còn khoảng hai ba cân. Bột khoai lang đỏ còn nhiều nhất nhưng cũng chưa tới năm cân. Dưới hầm ở hậu viện còn hơn năm mươi cân khoai lang đỏ mà bà ngoại đưa tới, nếu như ăn uống tiết kiệm một chút, có thể chống đỡ được hơn một tháng.
Tiền bạc trong nhà chỉ còn hơn bốn mươi đồng. Còn hai con thỏ hoang, bọn họ nhịn ăn đem lên chợ ở thị trấn cũng sẽ bán được hơn hai trăm hai mươi văn tiền.
Mùa đông tuyết rơi nhiều thành họa, mặc dù triều đình cũng đã cố gắng bình ổn giá cả, nhưng nhân dân vẫn phải trải qua những ngày tháng rất khó khăn.
Dư Tiểu Thảo cũng nhìn thấy vật giá vào đầu mùa xuân đã cao lên so với lúc nàng vừa xuyên tới không ít. Trước tiên ví dụ như tiệm lương thực đi, trước kia bột kê, bột gạo và lương thực thô chỉ hai văn tiền nửa cân, bây giờ thì tới ba bốn văn tiền; tinh bột mì năm ngoái chỉ năm văn tiền nửa cân, bây giờ thấp nhất cũng chừng tám văn tiền, gạo thì khỏi phải nói; lúc giá cao nhất thì lên tới tận mười lăm văn tiền nửa cân đấy. Thịt heo bây giờ phải ba mươi văn tiền nửa cân, trứng gà gì đó cũng lên giá không ít.
Tính ra trong nhà chỉ còn dư gần hai trăm sáu mươi văn, lương thực cần thiết cho cả nhà sử dụng một tháng ít nhất cũng phải hơn năm mươi cân, mua lương thực phụ cũng không đủ. Haizz... Khó trách phần lớn người ở trong thôn tới cuối năm cũng không dám dùng bột mì!
Theo nàng thấy, chỉ cố gắng tiết kiệm là không đủ, phải tìm ra người nguồn thu mới được!
Liễu thị cũng biết đạo lý miếng ăn núi lở, nàng ấy tìm được một việc giặt quần áo cho người ta ở thị trấn, ba ngày đi một lần, buổi sáng ra ngoài, buổi chiều tới giờ Thân mới trở về, mỗi lần đi được hơn mười lăm văn tiền. Thời tiết đầu mùa xuân ở phương Bắc vẫn còn khá rét buốt, tay của Liễu thị vì ngâm trong nước lạnh quá lâu, cóng đến vừa đỏ vừa sưng, ngón tay bị chóc da chảy máu, khiến Tiểu Thảo nhìn thấy vô cùng đau lòng.
Mỗi ngày khi Liễu thị trở về, Dư Tiểu Thảo đều sẽ dùng nước pha nước của Tiểu Bổ Thiên Thạch, đun nóng để cho nàng ấy ngâm tay ngâm chân. Dưới sự chữa trị của nước linh thạch, không tới mấy ngày, những vết nứt trên tay của Liễu thị cũng đã khỏi hẳn, vết chai trên tay cũng biến mất, một đôi tay được chăm sóc trắng trẻo mềm mại, không còn sợ sẽ bị chóc da nữa.
Khi mẹ đi làm kiếm sống, Dư Tiểu Liên đã đảm đương tất cả việc nhà, nhặt củi, nấu cơm, giặt quần áo, quét sân, giống y như một bà quản gia nhỏ. Lúc rảnh rỗi, nàng ấy sẽ ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp thêu hà bao, khăn tay để thêm chút ít phụ giúp gia đình.
Kỹ năng thêu thùa của Dư Tiểu Liên cũng không thua kém Liễu thị bao nhiêu, nhưng lúc trước ở Dư gia bận rộn xoay vòng vòng, tới mức không có thời gian thùa thêu này nọ.
Dư Tiểu Thảo rất khâm phục cô bé chỉ mới tám tuổi này, kiếp trước cũng chỉ là một đứa bé mới học lớp hai tiểu học, đã có thể dùng bả vai gầy yếu của mình gánh vác hơn phân nửa việc trong nhà.
Kể ra Tiểu Thảo hẳn nên gọi nàng ấy là “tỷ”. Nhưng lúc chủ nhân cơ thể này còn sống cũng chưa từng gọi như vậy. Nguyên nhân là vì nghe nói lúc Liễu thị sinh con, trong tình huống luống cuống, bà mụ cũng bị rối loạn lên hết, không xác định được ai là chị ai là em.
Sau đó, Tiểu Thảo vẫn luôn bệnh tật yếu ớt, Tiểu Liên thì tương đối hiểu chuyện cho nên vẫn luôn chăm sóc nàng, thương yêu nàng. Từ đó người nhà bèn gọi Tiểu Liên là đại nha đầu, Tiểu Thảo đương nhiên trở thành đứa nhỏ hơn.
Nhưng Tiểu Thảo vẫn luôn cho là mình lớn hơn, sống chết không chịu gọi chị Tiểu Liên. Người nhà cũng chiều theo nàng...
Sau khi sửa sang lại, nhà cũ có một khu vườn rất lớn, trông vườn ít nhất cũng có một nửa mẫu đất. Hậu viện mở ra một cái cửa nhỏ, nối thẳng với cái ao sau nhà. Cuối đông đầu xuân ít nước mưa, mặt nước trong ao thấp, bên bờ để trống không ít đất màu mỡ. Tiểu Thảo cũng đã có suy nghĩ sẽ sử dụng mấy mảnh đất hoang phía sau nhà này rồi.
Ở hiện đại, có nhà kính chăm sóc, rau củ hầu như đều không tính theo mùa nữa, một năm bốn mùa muốn ăn loại rau củ gì cũng có thể vào siêu thị mua. Nhưng ở cổ đại, thời tiết vào mùa đông và đầu xuân là lúc rau củ thiếu thốn, muốn ăn chút rau xanh có tiền cũng không mua được. Lúc này, nếu như có thể trồng được rau củ xanh non, nhất định có thể bán được với giá cao.
Bởi vì điều kiện hạn chế nên chắc chắn Tiểu Thảo không thể làm ra được nhà kính lớn và nhà ấm, cũng không có ý định sẽ làm. Nàng cơ bản đã khẳng định rằng Hoàng thượng đương triều cũng là người xuyên không giống mình nên không muốn làm ra vài thứ khác người. Dù sao nàng cũng đã quyết định sẽ “âm thầm đại phát tài” rồi!
Nhưng mà, nàng cũng có thể lợi dụng nhiệt độ trong phòng để chăm sóc cho cây nảy mầm trước, sau khi trời ấm áp thì đem ra vườn. Cứ như thế, rau củ trồng được chắc chắn sẽ đưa ra thị trường sớm hơn loại rau củ đầu xuân.
Đang lúc nàng hứng thú bừng bừng lựa chọn các loại hạt giống để gieo xuống đất, Tiểu Bổ Thiên Thạch bỗng dưng lầm bầm bên tai nàng: [Cần gì phải phiền phức như vậy? Lấy nước tắm của bản thần thạch ngâm hạt giống một chút, vừa có thể chống lạnh vừa có thể chống sâu bệnh, còn có thể rút ngắn thời gian trưởng thành của rau củ nữa…]
Dư Tiểu Thảo nghe thấy thế thì trong lòng vui mừng như điên, ẵm thân thể xinh xắn mềm mại của Bánh Trôi Nhỏ lên hôn mạnh một trận, chọc cho Tiểu Bổ Thiên Thạch liên tục kháng nghị.
Bây giờ, Tiểu Bổ Thiên Thạch đã dùng hình dáng con mèo nhỏ thường xuyên xuất hiện trong nhà. Nếu ai hỏi tiểu gia hỏa này từ đâu ra, Dư Tiểu Thảo sẽ giải thích là lúc nhặt củi ở chân núi, thấy mèo con sắp chết rét nên tốt bụng mang nó về.
Cả nhà đều tốt bụng đón nhận con mèo vàng nhỏ vô cùng kiêu ngạo này. Tiểu Bổ Thiên Thạch trở thành sủng vật được hoan nghênh thứ hai trong nhà sau Tiểu Bào Tử.
Nhưng Tiểu Bổ Thiên Thạch người ta, ngoài chủ nhân của mình là Dư Tiểu Thảo, căn bản không thèm để các thành viên khác vào mắt. Chuyện mà nó thích làm nhất mỗi ngày chính là nằm ngủ say trên đỉnh đầu rối bù của chủ nhân. Nhìn từ xa giống như Tiểu Thảo đang đeo một món đồ trang sức màu vàng trên đầu vậy.
Biết Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể cải tạo hạt giống, Dư Tiểu Thảo mừng rỡ như điên: “Bánh Trôi Nhỏ, ngươi thật sự chính là phúc tinh của ta đó! Ta lập tức sẽ đi xử lý vườn rau...”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cha và Tiểu Liên, Dư Tiểu Thảo bắt đầu đi xới đất.
Bánh Trôi Nhỏ thong thả đi bên chân nàng, âm thanh trong miệng chỉ có mình Tiểu Thảo nghe thấy: [Nếu như không phải vì giúp ngươi có thể giải trừ giam cầm của Linh Tổ nương nương, ta cũng không thèm để ý tới ngươi làm gì! Buổi tối còn phải chữa chân cho cha của ngươi, còn phải ngâm hạt giống nữa, ta cần phải bổ sung linh lực, nhấn mạnh yêu cầu ngươi để ta vào trong vại nước...]
Tiếp xúc với nước càng nhiều càng có lợi cho việc khôi phục pháp lực của nó. Ngày thường, Dư Tiểu Thảo đều ngâm nó trong bình, nó đã muốn tắm ở cái vại nước trong sân từ lâu rồi.
Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng chịu thua lời nói dài dòng như Đường Tăng của nó, tháo ngũ thải thạch trên tay xuống, ném vào trong vại nước. Mèo con lông vàng nhẹ nhàng nhảy lên vại nước, ngồi ở bên trên mép vại, cái đuôi vẫy tới vẫy lui. Tiểu Thạch đầu rất lo sợ tiểu gia hỏa không cẩn thận mà rơi vào trong vại. Mà từ nay về sau, nước sinh hoạt trong nhà Tiểu Thảo, cho dù là rửa rau hay giặt quần áo, cũng đều sử dụng nước linh thạch.
“Bây giờ mọi người xới đất làm gì vậy?” Liễu thị đi làm về, tay cóng đến ửng hồng, thấy hai chị em và Dư Hải đang quỳ ngồi ở trong vườn, hứng thú bừng bừng xới đất thì kỳ quái hỏi.
Bây giờ Dư Hải buông quải trượng ra cũng đã có thể đi được mấy bước rồi, tâm trạng của chàng rất tốt, lúc hai đứa con gái nói muốn xới đất trồng rau, không nói hai lời đã lập tức tới giúp đỡ. Chàng nhặt rễ cỏ từ trong đất ra rồi ném sang một bên, ngẩng đầu lên nói: “Thảo Nhi định trồng rau củ ở cả tiền viện và hậu viện, về sau trong nhà cũng không cần lo không có gì ăn. Con gái nhà chúng ta thật là giỏi giang!”
Liễu thị vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Trồng rau thì đương nhiên phải trồng rồi, nhưng mà lúc này vừa mới đầu tháng Hai, nước trong vại buổi tối còn có thể bị đóng băng, còn chưa thể gieo mầm được đâu, vội vã xới đất để làm gì?”
“Rảnh rỗi quá cũng chán, xới đất lên trước rồi để đó cũng được mà!” Nói tới nuông chiều con, Dư Hải nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, trước kia cho dù có khó khăn thế nào, trước yêu cầu của con, chàng luôn nghĩ đủ mọi cách để thỏa mãn. Huống chi chỉ là loại chuyện như xới đất trồng rau này?
Liễu thị không có cách nào với bốn người này, cũng cuốn tay áo lên lật đật tham gia vào hàng ngũ xới đất. Vào lúc chạng vạng tối, năm sào đất ở tiền viện, trừ giữ lại một con đường đi nhỏ để đi thì cũng đã xới xong hết.
Tối đó, Tiểu Thảo xin Liễu thị một ít hạt giống rau mà bà ngoại đưa tới. Liễu thị nhìn nàng, nói: “Thảo Nhi, không lẽ con định trồng rau vào lúc này hả? Bây giờ không đúng mùa, trồng lúc này căn bản không thể nảy mầm, sẽ lãng phí hạt giống.”
“Mẹ, tối qua Thần Tài lại chỉ bảo cho con, ông ấy dạy con một cách giữ ấm cho vườn rau. Mẹ nghĩ xem, rau củ của người khác chỉ mới vừa nảy mầm thì chúng ta đã có rau củ để bán, người ở trấn trên ăn củ cải và cải trắng suốt một mùa đông, giá tiền cao hơn nữa cũng sẽ có người mua!” Đạo lý tích trữ hàng hóa để kiếm lời, Tiểu Thảo mang nội tâm của một người hiện đại, đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.