Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 631: Hành Trình
Quỹ Họa Tình Vũ
21/12/2022
G ió xuân tháng Ba nhẹ nhàng lướt qua gò má, ánh mặt trời ấm áp trải dài trên núi. Ruộng lúa mì hai bên giống như được nhuộm một màu xanh non tỏ rõ sức sống bừng bừng.
“Ha ha! Ngươi còn nói! Giống lúa mì vụ đông mà Kim An Quận chúa bán thật không tệ, cả phía Bắc chúng ta gần như đều trồng hết. Nghe nói vùng sông nước Giang Nam vốn giàu có sung túc, bây giờ đều hâm mộ dân chúng phía Bắc chúng ta, không những có thể ăn no mà thỉnh thoảng còn có thể ăn tinh lương cải thiện cuộc sống!”
Ninh Đông Hoan nhìn thấy ruộng lúa mạch xanh biếc và các nông dân đang làm ruộng, không nhịn được khen ngợi đôi câu. Thật ra thì một kẻ không phải lo cơm áo gạo tiền như gã nào biết được cuộc sống cơ cực của dân chúng. Hóa ra thỉnh thoảng ăn một bữa bột mì đã được coi là xa xỉ rồi! Vậy trước đây dân chúng phải trải qua cuộc sống như thế nào chứ!
“Đúng vậy! Con dân trăm họ có cuộc sống ấm no đầy đủ, quốc khố dồi dào không thể không kể đến công lao của Kim An Quận chúa!” Ninh Đông Lan thoáng nhìn về phía tiểu công tử mặc đồ trắng kia, phụ họa nói.
“Nhưng mà... sao chúng ta lại không đi cùng đội ngũ của Kim An Quận chúa? Nghe nói đường đi đến phía Bắc không hề an toàn, đi cùng còn có thể quan tâm giúp đỡ nhau, không phải càng an toàn hơn sao?” Ninh Đông Hoan không hiểu hỏi, rõ ràng đều đến cùng một nơi, Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm còn là chị em tốt của Kim An Quận chúa mà sao lại tách ra đi riêng đây.
Hạ Uyển Nhưng nghe vậy thì lập tức nói gã: “Mỗi lần Tiểu Thảo muội muội ra ngoài đều mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, nước hoa quả, đồ hộp gì đó. Ninh Tam thiếu, không phải ngươi nhớ thương đồ tốt muội ấy mang theo đấy chứ?”
Ninh Đông Hoan lập tức thay đổi vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Ninh Đông Hoan ta là loại người đó sao? Ta chỉ tò mò, hai ngươi và Kim An Quận chúa vốn thân như hình với bóng, lần này sao lại không đi cùng nhau?”
“Trước đây đi cùng nhau là do mọi người hẹn nhau cùng đi. Lần này muội ấy có việc công trên người, sao có thể làm phiền muội ấy thi hành nhiệm vụ đây?” Hạ Uyển Ngưng nghiêm túc nói.
Ninh Đông Hoan nguýt nàng ta một cái, lại chuyển sự chú ý đến tiểu công tử duy nhất gã chưa gặp bao giờ: “Quả Quận vương, nghe nói trước đây sức khỏe của ngươi không tốt, may mà có Kim An Quận chúa kê thuốc và phối dược thiện điều dưỡng cho ngươi. Không lẽ y thuật của nha đầu đó còn cao siêu hơn cả thái y sao?”
Dư Tiểu Thảo cải trang thành Quả Quận vương - người trước nay chưa lộ diện trước mặt người khác bao giờ, không hề đỏ mặt chút nào nói: “Y thuật của Kim An Quận chúa có giỏi hơn thái y không ta không dám đánh giá. Nhưng mà sức khỏe của hoàng bá phụ và tiểu gia ta đều được nàng điều dưỡng tốt, chuyện này là thật!”
Ninh Đông Hoan suy nghĩ điều gì tự lẩm bẩm: “Sau này không thể đắc tội nha đầu đó được, nếu không tương lai ốm bệnh thì đúng là chẳng có mặt mũi nào mời nàng khám!”
Dư Tiểu Thảo cười nhạo gã: “Ninh Tam thiếu, ngươi cũng thực tế thật đó!”
“Đây gọi là thức thời!” Ninh Đông Hoan không hề cảm thấy mình làm vậy có gì không ổn “Nhưng mà, khi nào thì Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sinh đời sau vậy, nếu có thể xin một con về nuôi thì cuộc đời của ta mới thật viên mãn!”
Trường đấu chó của Ninh Đông Hoan tụ tập một đám ăn chơi trác táng trong Kinh thành với nhau. Chuyện máu tanh trong mắt người khác lại là chuyện thú vị, kích thích trong mắt bọn họ! Cũng vì thế mà Ninh Đông Hoan kiếm được rất nhiều tiền. Trường đấu chó của gã xuất hiện một đám chó chuyên thi đấu, loại chó nào cũng có, ngay cả giống chó chăn cừu của Tây Dương gã cũng mua được mấy con về. Nhưng mà gã vẫn luôn nhớ mong hai con sói của Tiểu Thảo, mê muội đến si ngốc.
Ninh Đông Lan không muốn nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của em trai mình nữa nên vội nói: “Thật ra thì chúng ta duy trì khoảng cách đi đường như vậy vừa tự do thoải mái lại còn có quan binh dọn đường ở phía trước không phải càng tốt sao?”
“Cũng đúng!” Ninh Đông Hoan cũng không muốn chuyến đi của mình bị bó tay bó chân “Ồ? Phía trước chuẩn bị cắm trại sao? Rõ ràng là còn sớm mà! Có phải chúng ta cũng như bọn họ, ngủ ngoài trời nơi rừng núi hoang vu này không?”
Tiểu Thảo nhìn trời, lấy ra một cái bản đồ vẽ tay, xác định rõ bản thân đang ở đâu rồi chỉ chỉ một chỗ nói: “Phía trước ba mươi dặm có một thôn trang. Chúng ta tăng nhanh tốc độ đến đó trước khi mặt trời lặn rồi ở ké trong nhà thôn dân một đêm, không phải càng tốt hơn ngủ ngoài trời sao?”
Tuy thời tiết tháng Ba đã ấm hơn nhưng chiều muộn vẫn hơi lạnh. Buổi tối ngủ ngoài trời dù có lều trại thì cũng có chỗ không thoải mái. Dù sao Tiểu Thảo cũng được coi là nửa theo chủ nghĩa hưởng lạc, nếu có thể thoải mái hơn thì việc gì phải làm khổ mình?
“Ô! Không ngờ nha, Quả Quận vương không bước chân khỏi nhà nửa bước mà biết nhiều thật đó! Bản đồ này mua ở đâu vậy, ngay cả thôn trang nhỏ như vậy cũng chú thích, cặn kẽ thật!” Ninh Đông Hoan thúc ngựa đi đến, ngó đầu nhìn bản đồ chằng chịt các nét vẽ, có hơi hoa mắt mà nhìn ra chỗ khác.
Dù sao Dư Tiểu Thảo cũng đã đến quan ngoại hai lần, bản đồ này là do nàng gọi hết những người bên cạnh đến, nghe ý kiến của bọn họ rồi vẽ ra, độ chính xác khá cao.
“Ngươi quan tâm tiểu gia lấy nó ở đâu làm gì? Dùng được là được không phải sao? Qua đây, chúng ta đua ngựa đi, xem ai đến thôn trang đó trước. Người thắng có thể sai người thua làm một việc, ngươi dám không?” Dư Tiểu Thảo làm một tiểu Quận vương kiêu ngạo, ra vẻ khiêu khích cũng giống đến ba phần. Nếu như không phải Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm biết thân phận của nàng bọn họ cũng sẽ tin người trước mặt là một tiểu công tử kiêu ngạo bị chiều hư.
“Có gì mà không dám? Ta sợ ngươi chắc?” Ninh Đông Hoan liếc mắt nhìn con ngựa bình thường mà nàng đang cưỡi, đương nhiên cũng không quên chê bai cơ thể gầy yếu của nàng “Nói trước nhé, thua đừng trách Ninh Tam thiếu ta ỷ lớn hiếp nhỏ, thua rồi đừng khóc đấy!”
“Ai thắng còn chưa biết đâu, nói trước bước không qua!!” Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, con ngựa lông vàng vốn đang mất kiên nhẫn nhận được lệnh của chủ nhân lập tức lên tinh thần, phóng đi như tên rời cung, sải rộng bốn vó chạy như bay.
Ninh Đông Hoan sửng sốt: “Mẹ nó! Con ngựa vàng đó không giống như danh mã mà sao chạy nhanh vậy? Nhưng mà nhanh lúc đầu cũng vô ích, quan trọng là sức bền.” Gã rất tin tưởng vào con đại uyển mã thuần huyết của mình, dù xuất phát muộn hơn nhưng vẫn tự tin có thể thu hẹp khoảng cách, hơn nữa còn có thể thắng.
Ngựa mọi người chọn cưỡi cũng coi như là loại ngựa tốt, lúc bắt đầu không có chênh lệch khoảng cách nào cả. Nhưng mà sau khi chạy được mười dặm đám thị vệ đều bị bỏ lại phía sau, năm người dần dần kéo dãn khoảng cách với bọn họ.
Tiểu Thảo vẫn là đầu tàu, hơn nữa càng lúc càng kéo dãn khoảng cách với mọi người. Ngựa trong Dư phủ tuy rằng nhìn qua không có chỗ nào xuất sắc nhưng mà từ nhỏ đã được nuôi bằng nước linh thạch và đồ ăn có chứa linh khí, thân thể được linh khí cải tạo, tiện tay lấy ra một con cũng có thể so với lương câu nghìn dặm, Tiểu Hồng chính là ví dụ sống.
Nhưng mà lần này cải trang ra ngoài nên không thể dẫn Tiểu Hồng theo, nó vẫn còn đang tức giận ở chuồng ngựa, cắn mấy con ngựa trong đó. Bây giờ Tiểu Hồng là đại tỷ ngựa trong chuồng ngựa Dư gia, lúc nó tức giận những con ngựa khác đều nghiêm chỉnh đứng im không dám thở mạnh, cũng không dám đáp lời nó.
Con ngựa vàng này ở trong chuồng ngựa Dư gia chỉ được coi là loại tầm trung, ngay cả tên gọi cũng là trước khi rời nhà Tiểu Thảo thuận miệng gọi, gọi là “Kim Phỉ Thúy”. Nhưng mà nó lại là ngựa đực, bị đặt cái tên nữ tính như vậy mà chẳng có cơ hội để phản đối. Hơn nữa nó còn bị Tiểu Hồng ghim vì cái tên “Cao quý” này. Nếu như không phải ngày hôm sau nó phải ra ngoài cùng chủ nhân thì bị dạy dỗ một trận, thương tích đầy người chính là số phận nó phải chịu.
Không hề nghi ngờ, Tiểu Thảo là người đầu tiên đến thôn nhỏ, lúc này mặt trời còn chưa lặn. Thị vệ phụ trách việc sắp xếp chỗ ở cho các chủ nhân cũng vừa đến nơi. Tiểu Thảo thấy trong số bọn họ có người lấy ra một cái lệnh bài màu đen, nghe nói là biểu tượng của ngự tiền thị vệ. Lúc này nàng mới nhận ra bên cạnh nàng ngoài Xuân Hoa và Thu Thực ra bốn thị vệ còn lại đều là Hoàng thượng đặc biệt phái đến để bảo vệ nàng, chỉ là mượn danh nghĩa của Tĩnh vương phủ mà thôi.
“Chủ tử, một nhà dân họ Ngô đã đồng ý dành ra một căn nhà cho mọi người ở ké, tuy rằng hơi đơn sơ nhưng rất yên tĩnh, mời chủ tử đến đó!” Thị vệ cao lớn khôi ngô này họ Vũ Văn, nhìn cả người cơ bắp thế kia là biết không phải loại dễ chọc rồi.
Dư Tiểu Thảo phất tay với gã, nói: “Đi ra ngoài không cần câu nệ như vậy đâu! Có thể có căn nhà để ở tạm đã tốt hơn phải ngủ ngoài trời rồi. Ta vào rửa mặt trước, sai người chuẩn bị ít đồ ăn. Các ngươi ở đây canh chừng cho tiểu gia, xem ai thua ai thắng.”
Kết quả nhanh chóng rõ ràng, Ninh Đông Hoan ỷ vào việc cưỡi đại uyển mã lại rớt sau cùng. Gã còn không dám tin vào kết quả này, liên tục nói không thể nào. Nhưng mà sự thật chính là vậy, Tiểu Thảo cũng không làm khó gã, chỉ sai gã cho ngựa ăn cỏ uống nước. Lúc tất cả mọi người ngồi trong phòng thưởng thức bữa tối ngon miệng thì gã lại bi thảm làm một phu xe cho ngựa ăn.
Đến lúc gã vừa đói vừa mệt lê lết đến bàn ăn thì phát hiện đám bạn bè của mình chẳng có tí tình nghĩa nào hết, ăn sạch đồ ăn, trên bàn chỉ còn cơm thừa canh cặn.
“Các ngươi bắt nạt người quá đáng!” Ninh Đông Hoan kêu lên, chỉ kém cắn khăn tay lủi ra góc tường vẽ vòng tròn.
Hạ Uyển Ngưng, Viên Tuyết Diễm nhịn cười rời khỏi chỗ, trở về phòng phía đông nghỉ ngơi. Ngay cả anh ruột Ninh Đông Hoan cũng coi như không nhìn thấy gã, lúc đi ngang qua còn không quên đâm cho gã một dao: “Ăn nhanh lên, ngày mai còn phải đi đường, nếu như chậm trễ việc nghỉ ngơi của ta ta sẽ nhốt đệ ở ngoài cửa! Đúng rồi, ăn xong nhớ tắm, mùi trên người đệ khiến người khác buồn nôn đấy!”
“Huynh là ca ca ruột ta đấy à?” Ninh Đông Hoan kêu thảm, đồng thời cái bụng của gã cũng kêu “Rột rột” rất to, giống như đang biểu tình vì sao đến giờ vẫn chưa cho nó ăn.
Không thể không nói dọc đường đi có tên ngốc này chọc phá không khí cũng đỡ buồn chán. Tiểu Thảo không trêu gã nữa, sai người bưng đồ ăn đã để dành cho gã lên. Tuy chỉ là bốn món ăn một món canh đơn giản nhưng lại ngon đến mức khiến Ninh Đông Hoan nước mắt đầy mặt.
“Quả Quận vương, vẫn là ngươi tốt nhất! Yên tâm đi, ở Kinh thành ca ca sẽ bảo vệ ngươi. Nếu ai bắt nạt ngươi người đó cũng đắc tội Ninh Tam thiếu ta!!” Đồ ăn ngon cũng không chặn được cái miệng của Ninh Đông Hoan.
“Ha ha! Ngươi còn nói! Giống lúa mì vụ đông mà Kim An Quận chúa bán thật không tệ, cả phía Bắc chúng ta gần như đều trồng hết. Nghe nói vùng sông nước Giang Nam vốn giàu có sung túc, bây giờ đều hâm mộ dân chúng phía Bắc chúng ta, không những có thể ăn no mà thỉnh thoảng còn có thể ăn tinh lương cải thiện cuộc sống!”
Ninh Đông Hoan nhìn thấy ruộng lúa mạch xanh biếc và các nông dân đang làm ruộng, không nhịn được khen ngợi đôi câu. Thật ra thì một kẻ không phải lo cơm áo gạo tiền như gã nào biết được cuộc sống cơ cực của dân chúng. Hóa ra thỉnh thoảng ăn một bữa bột mì đã được coi là xa xỉ rồi! Vậy trước đây dân chúng phải trải qua cuộc sống như thế nào chứ!
“Đúng vậy! Con dân trăm họ có cuộc sống ấm no đầy đủ, quốc khố dồi dào không thể không kể đến công lao của Kim An Quận chúa!” Ninh Đông Lan thoáng nhìn về phía tiểu công tử mặc đồ trắng kia, phụ họa nói.
“Nhưng mà... sao chúng ta lại không đi cùng đội ngũ của Kim An Quận chúa? Nghe nói đường đi đến phía Bắc không hề an toàn, đi cùng còn có thể quan tâm giúp đỡ nhau, không phải càng an toàn hơn sao?” Ninh Đông Hoan không hiểu hỏi, rõ ràng đều đến cùng một nơi, Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm còn là chị em tốt của Kim An Quận chúa mà sao lại tách ra đi riêng đây.
Hạ Uyển Nhưng nghe vậy thì lập tức nói gã: “Mỗi lần Tiểu Thảo muội muội ra ngoài đều mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, nước hoa quả, đồ hộp gì đó. Ninh Tam thiếu, không phải ngươi nhớ thương đồ tốt muội ấy mang theo đấy chứ?”
Ninh Đông Hoan lập tức thay đổi vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Ninh Đông Hoan ta là loại người đó sao? Ta chỉ tò mò, hai ngươi và Kim An Quận chúa vốn thân như hình với bóng, lần này sao lại không đi cùng nhau?”
“Trước đây đi cùng nhau là do mọi người hẹn nhau cùng đi. Lần này muội ấy có việc công trên người, sao có thể làm phiền muội ấy thi hành nhiệm vụ đây?” Hạ Uyển Ngưng nghiêm túc nói.
Ninh Đông Hoan nguýt nàng ta một cái, lại chuyển sự chú ý đến tiểu công tử duy nhất gã chưa gặp bao giờ: “Quả Quận vương, nghe nói trước đây sức khỏe của ngươi không tốt, may mà có Kim An Quận chúa kê thuốc và phối dược thiện điều dưỡng cho ngươi. Không lẽ y thuật của nha đầu đó còn cao siêu hơn cả thái y sao?”
Dư Tiểu Thảo cải trang thành Quả Quận vương - người trước nay chưa lộ diện trước mặt người khác bao giờ, không hề đỏ mặt chút nào nói: “Y thuật của Kim An Quận chúa có giỏi hơn thái y không ta không dám đánh giá. Nhưng mà sức khỏe của hoàng bá phụ và tiểu gia ta đều được nàng điều dưỡng tốt, chuyện này là thật!”
Ninh Đông Hoan suy nghĩ điều gì tự lẩm bẩm: “Sau này không thể đắc tội nha đầu đó được, nếu không tương lai ốm bệnh thì đúng là chẳng có mặt mũi nào mời nàng khám!”
Dư Tiểu Thảo cười nhạo gã: “Ninh Tam thiếu, ngươi cũng thực tế thật đó!”
“Đây gọi là thức thời!” Ninh Đông Hoan không hề cảm thấy mình làm vậy có gì không ổn “Nhưng mà, khi nào thì Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sinh đời sau vậy, nếu có thể xin một con về nuôi thì cuộc đời của ta mới thật viên mãn!”
Trường đấu chó của Ninh Đông Hoan tụ tập một đám ăn chơi trác táng trong Kinh thành với nhau. Chuyện máu tanh trong mắt người khác lại là chuyện thú vị, kích thích trong mắt bọn họ! Cũng vì thế mà Ninh Đông Hoan kiếm được rất nhiều tiền. Trường đấu chó của gã xuất hiện một đám chó chuyên thi đấu, loại chó nào cũng có, ngay cả giống chó chăn cừu của Tây Dương gã cũng mua được mấy con về. Nhưng mà gã vẫn luôn nhớ mong hai con sói của Tiểu Thảo, mê muội đến si ngốc.
Ninh Đông Lan không muốn nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của em trai mình nữa nên vội nói: “Thật ra thì chúng ta duy trì khoảng cách đi đường như vậy vừa tự do thoải mái lại còn có quan binh dọn đường ở phía trước không phải càng tốt sao?”
“Cũng đúng!” Ninh Đông Hoan cũng không muốn chuyến đi của mình bị bó tay bó chân “Ồ? Phía trước chuẩn bị cắm trại sao? Rõ ràng là còn sớm mà! Có phải chúng ta cũng như bọn họ, ngủ ngoài trời nơi rừng núi hoang vu này không?”
Tiểu Thảo nhìn trời, lấy ra một cái bản đồ vẽ tay, xác định rõ bản thân đang ở đâu rồi chỉ chỉ một chỗ nói: “Phía trước ba mươi dặm có một thôn trang. Chúng ta tăng nhanh tốc độ đến đó trước khi mặt trời lặn rồi ở ké trong nhà thôn dân một đêm, không phải càng tốt hơn ngủ ngoài trời sao?”
Tuy thời tiết tháng Ba đã ấm hơn nhưng chiều muộn vẫn hơi lạnh. Buổi tối ngủ ngoài trời dù có lều trại thì cũng có chỗ không thoải mái. Dù sao Tiểu Thảo cũng được coi là nửa theo chủ nghĩa hưởng lạc, nếu có thể thoải mái hơn thì việc gì phải làm khổ mình?
“Ô! Không ngờ nha, Quả Quận vương không bước chân khỏi nhà nửa bước mà biết nhiều thật đó! Bản đồ này mua ở đâu vậy, ngay cả thôn trang nhỏ như vậy cũng chú thích, cặn kẽ thật!” Ninh Đông Hoan thúc ngựa đi đến, ngó đầu nhìn bản đồ chằng chịt các nét vẽ, có hơi hoa mắt mà nhìn ra chỗ khác.
Dù sao Dư Tiểu Thảo cũng đã đến quan ngoại hai lần, bản đồ này là do nàng gọi hết những người bên cạnh đến, nghe ý kiến của bọn họ rồi vẽ ra, độ chính xác khá cao.
“Ngươi quan tâm tiểu gia lấy nó ở đâu làm gì? Dùng được là được không phải sao? Qua đây, chúng ta đua ngựa đi, xem ai đến thôn trang đó trước. Người thắng có thể sai người thua làm một việc, ngươi dám không?” Dư Tiểu Thảo làm một tiểu Quận vương kiêu ngạo, ra vẻ khiêu khích cũng giống đến ba phần. Nếu như không phải Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm biết thân phận của nàng bọn họ cũng sẽ tin người trước mặt là một tiểu công tử kiêu ngạo bị chiều hư.
“Có gì mà không dám? Ta sợ ngươi chắc?” Ninh Đông Hoan liếc mắt nhìn con ngựa bình thường mà nàng đang cưỡi, đương nhiên cũng không quên chê bai cơ thể gầy yếu của nàng “Nói trước nhé, thua đừng trách Ninh Tam thiếu ta ỷ lớn hiếp nhỏ, thua rồi đừng khóc đấy!”
“Ai thắng còn chưa biết đâu, nói trước bước không qua!!” Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, con ngựa lông vàng vốn đang mất kiên nhẫn nhận được lệnh của chủ nhân lập tức lên tinh thần, phóng đi như tên rời cung, sải rộng bốn vó chạy như bay.
Ninh Đông Hoan sửng sốt: “Mẹ nó! Con ngựa vàng đó không giống như danh mã mà sao chạy nhanh vậy? Nhưng mà nhanh lúc đầu cũng vô ích, quan trọng là sức bền.” Gã rất tin tưởng vào con đại uyển mã thuần huyết của mình, dù xuất phát muộn hơn nhưng vẫn tự tin có thể thu hẹp khoảng cách, hơn nữa còn có thể thắng.
Ngựa mọi người chọn cưỡi cũng coi như là loại ngựa tốt, lúc bắt đầu không có chênh lệch khoảng cách nào cả. Nhưng mà sau khi chạy được mười dặm đám thị vệ đều bị bỏ lại phía sau, năm người dần dần kéo dãn khoảng cách với bọn họ.
Tiểu Thảo vẫn là đầu tàu, hơn nữa càng lúc càng kéo dãn khoảng cách với mọi người. Ngựa trong Dư phủ tuy rằng nhìn qua không có chỗ nào xuất sắc nhưng mà từ nhỏ đã được nuôi bằng nước linh thạch và đồ ăn có chứa linh khí, thân thể được linh khí cải tạo, tiện tay lấy ra một con cũng có thể so với lương câu nghìn dặm, Tiểu Hồng chính là ví dụ sống.
Nhưng mà lần này cải trang ra ngoài nên không thể dẫn Tiểu Hồng theo, nó vẫn còn đang tức giận ở chuồng ngựa, cắn mấy con ngựa trong đó. Bây giờ Tiểu Hồng là đại tỷ ngựa trong chuồng ngựa Dư gia, lúc nó tức giận những con ngựa khác đều nghiêm chỉnh đứng im không dám thở mạnh, cũng không dám đáp lời nó.
Con ngựa vàng này ở trong chuồng ngựa Dư gia chỉ được coi là loại tầm trung, ngay cả tên gọi cũng là trước khi rời nhà Tiểu Thảo thuận miệng gọi, gọi là “Kim Phỉ Thúy”. Nhưng mà nó lại là ngựa đực, bị đặt cái tên nữ tính như vậy mà chẳng có cơ hội để phản đối. Hơn nữa nó còn bị Tiểu Hồng ghim vì cái tên “Cao quý” này. Nếu như không phải ngày hôm sau nó phải ra ngoài cùng chủ nhân thì bị dạy dỗ một trận, thương tích đầy người chính là số phận nó phải chịu.
Không hề nghi ngờ, Tiểu Thảo là người đầu tiên đến thôn nhỏ, lúc này mặt trời còn chưa lặn. Thị vệ phụ trách việc sắp xếp chỗ ở cho các chủ nhân cũng vừa đến nơi. Tiểu Thảo thấy trong số bọn họ có người lấy ra một cái lệnh bài màu đen, nghe nói là biểu tượng của ngự tiền thị vệ. Lúc này nàng mới nhận ra bên cạnh nàng ngoài Xuân Hoa và Thu Thực ra bốn thị vệ còn lại đều là Hoàng thượng đặc biệt phái đến để bảo vệ nàng, chỉ là mượn danh nghĩa của Tĩnh vương phủ mà thôi.
“Chủ tử, một nhà dân họ Ngô đã đồng ý dành ra một căn nhà cho mọi người ở ké, tuy rằng hơi đơn sơ nhưng rất yên tĩnh, mời chủ tử đến đó!” Thị vệ cao lớn khôi ngô này họ Vũ Văn, nhìn cả người cơ bắp thế kia là biết không phải loại dễ chọc rồi.
Dư Tiểu Thảo phất tay với gã, nói: “Đi ra ngoài không cần câu nệ như vậy đâu! Có thể có căn nhà để ở tạm đã tốt hơn phải ngủ ngoài trời rồi. Ta vào rửa mặt trước, sai người chuẩn bị ít đồ ăn. Các ngươi ở đây canh chừng cho tiểu gia, xem ai thua ai thắng.”
Kết quả nhanh chóng rõ ràng, Ninh Đông Hoan ỷ vào việc cưỡi đại uyển mã lại rớt sau cùng. Gã còn không dám tin vào kết quả này, liên tục nói không thể nào. Nhưng mà sự thật chính là vậy, Tiểu Thảo cũng không làm khó gã, chỉ sai gã cho ngựa ăn cỏ uống nước. Lúc tất cả mọi người ngồi trong phòng thưởng thức bữa tối ngon miệng thì gã lại bi thảm làm một phu xe cho ngựa ăn.
Đến lúc gã vừa đói vừa mệt lê lết đến bàn ăn thì phát hiện đám bạn bè của mình chẳng có tí tình nghĩa nào hết, ăn sạch đồ ăn, trên bàn chỉ còn cơm thừa canh cặn.
“Các ngươi bắt nạt người quá đáng!” Ninh Đông Hoan kêu lên, chỉ kém cắn khăn tay lủi ra góc tường vẽ vòng tròn.
Hạ Uyển Ngưng, Viên Tuyết Diễm nhịn cười rời khỏi chỗ, trở về phòng phía đông nghỉ ngơi. Ngay cả anh ruột Ninh Đông Hoan cũng coi như không nhìn thấy gã, lúc đi ngang qua còn không quên đâm cho gã một dao: “Ăn nhanh lên, ngày mai còn phải đi đường, nếu như chậm trễ việc nghỉ ngơi của ta ta sẽ nhốt đệ ở ngoài cửa! Đúng rồi, ăn xong nhớ tắm, mùi trên người đệ khiến người khác buồn nôn đấy!”
“Huynh là ca ca ruột ta đấy à?” Ninh Đông Hoan kêu thảm, đồng thời cái bụng của gã cũng kêu “Rột rột” rất to, giống như đang biểu tình vì sao đến giờ vẫn chưa cho nó ăn.
Không thể không nói dọc đường đi có tên ngốc này chọc phá không khí cũng đỡ buồn chán. Tiểu Thảo không trêu gã nữa, sai người bưng đồ ăn đã để dành cho gã lên. Tuy chỉ là bốn món ăn một món canh đơn giản nhưng lại ngon đến mức khiến Ninh Đông Hoan nước mắt đầy mặt.
“Quả Quận vương, vẫn là ngươi tốt nhất! Yên tâm đi, ở Kinh thành ca ca sẽ bảo vệ ngươi. Nếu ai bắt nạt ngươi người đó cũng đắc tội Ninh Tam thiếu ta!!” Đồ ăn ngon cũng không chặn được cái miệng của Ninh Đông Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.