Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 659: Hiền Huệ
Quỹ Họa Tình Vũ
23/12/2022
Oa! Huynh tặng nhiều cửa hàng làm sính lễ thế! Vậy ta phải chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn mới không yếu thế đây?” Chu Tuấn Dương, huynh gian xảo thật đó, vì muốn câu con cá lớn là ta cũng chịu chơi thật!” Dư Tiểu Thảo thấy mấy chục căn nhà và cửa hàng thì cảm thấy trong nháy mắt nàng đã từ tiểu phú bà bay vọt lên đại phú hào.
“Ăn nói cẩn thận nào. Đây là Húc vương coi trọng con nên sính lễ mới nhiều như vậy!” Triệu bá mẫu vỗ nhẹ đầu nàng, vội giúp nàng giảng hòa, trong lòng lại thầm thở dài: Tiểu nha đầu này nói chuyện sao không khiến người khác bớt lo được nhỉ?
Chu Tuấn Dương có hơi đau lòng nhìn phần đầu bị vỗ trúng của Tiểu Thảo rất lâu rồi mới lên tiếng: “Không có cây ngô đồng sao có thể gặp được phượng hoàng vàng? Không ra đủ vốn sao có thể thể hiện hết được sự đáng giá của Tiểu Thảo? Nàng xứng đáng nhận được điều tốt nhất!”
“Ha ha! Huynh có mắt nhìn đó!” Dư Tiểu Thảo đặt tờ giấy ghi sính lên trên bàn, tán thưởng nhìn Chu Tuấn Dương “Yên tâm, ta sẽ không để huynh làm ăn lỗ vốn đâu! Tài sản của bản cô nương tuyệt đối nhận nổi sính lễ thế này! Nhưng mà, bây giờ điều ta lo lắng là đến lúc đó của hồi môn ta mang theo có quá đáng lắm không?”
“Trước mắt thì triều ta còn chưa định rõ chế độ thành thân, nhưng tiền triều lại có, nhưng mà bây giờ triều đại đã thay đổi, còn ai quan tâm quy định của tiền triều? Hơn nữa bây giờ Húc vương điện hạ đã là thân vương, Húc vương phi có nhiều của hồi môn một chút thì có sao, ai có ý kiến gì cũng phải im!”
Phòng Tử Trấn cũng cảm thấy con gái mình xứng đáng nhận được những gì tốt nhất. Mấy năm này ông vơ vét nhiều đồ tốt như vậy là vì chờ ngày nàng xuất giá cấp thêm mặt mũi cho nàng. Của hồi môn nhiều thì sao? Nhà chúng ta bối cảnh hùng hậu, muốn đưa bao nhiêu của hồi môn thì đưa bấy nhiêu, người khác quản được sao?
“Vậy được rồi!” Dư Tiểu Thảo không thẹn thùng không xấu hổ nghĩ, nàng có phải là người có nhiều đồ cưới nhất trong triều Đại Minh không? Mười dặm hồng trang là mơ ước của mỗi cô gái khuê phòng nhỉ?
Chu Tuấn Dương và Tiểu Thảo tiễn ba người Triệu gia, lại đưa cha vợ tương lai ra cổng lớn. Phòng Tử Trấn trừng mắt nhìn hắn: “Húc vương điện hạ, ngươi cũng sớm về đi. Dù sao cũng chưa thành hôn, tránh bị người khác nói nọ kia!"
“Cha vợ nói đúng, chờ sắp xếp ổn thỏa cho Đại tổng quan, bản vương lập tức rời khỏi!” Chu Tuấn Dương ngang nhiên mượn danh Tô Nhiên, trong lòng hắn vẫn có vài phần không cam lòng vì y có thể ở ngoại viện Dư phủ. Tuy rằng người này thân phận đặc thù, những mà nhìn sao cũng thấy “Mặt người dạ thú”, người bên ngoài không biết thân phận thái giám của y, nhìn thấy một “Đại nam nhân” không người thân trú trong Dư phủ là chuyện gì?
Phòng Tử Trấn cũng hiểu được mấy phần về sức khỏe của Tô Nhiên từ chỗ con gái nuôi. Tuy trong lòng ông cũng không muốn lắm nhưng con gái nói “Thầy thuốc như mẹ hiền”, không phân biệt giới tính. Hơn nữa, tên kia... khụ, nói khó nghe thì y cũng chẳng được tính là đàn ông! Thêm vào đó, hai ngày nữa cả nhà Dư huynh đệ sẽ đến Kinh thành, đến lúc đó sẽ không tồn tại nghi ngờ đáng ngại gì nữa!
Thấy Chu Tuấn Dương lý do đầy đủ, buổi chiều ông còn vài việc vặt phải xử lý nên cũng không quá xoắn xuýt đây có phải lý do hắn viện cớ để ở lại đây không.
Thấy Phòng Tử Trấn lên ngựa rời khỏi, Chu Tuấn Dương đi đến bên cạnh tiểu cô nương xinh đẹp duyên dáng, hơi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Nàng có hài lòng với sính lễ của gia không?”
“Tạm được!” Dư Tiểu Thảo hơi nhún vai, mỉm cười nghịch ngợm pha chút gian xảo: “Nếu như huynh cho thêm cả Trân Bảo các vào trong đó bản cô nương sẽ càng hài lòng hơn!”
Hầu Hiểu Lượng đứng sau lưng chủ tử vừa nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn chủ mẫu tương lai: Khẩu vị của Dư cô nương lớn thật, chủ tử đã tặng hơn nửa sản nghiệp cho rằng, nàng còn tham lam cả Trân bảo các của hắn. Phải biết rằng thu nhập của Trân bảo các chiếm tám phần lợi nhuận trong tất cả các sản nghiệp của hắn!
Chu Tuấn Dương vươn tay gí mũi nàng, giọng nói tràn ngập cưng chiều: “Nàng đó, mê tiền quá rồi! Nếu nàng đã nói vậy mà gia không đồng ý thì lại thành gia hẹp hòi. Được! Trở về gia sẽ thêm Trân Bảo các vào..”
Hầu Hiểu Lượng đã sớm chết lặng với hành động chiều vợ không giới hạn này của hắn. Dù bây giờ chủ tử có dùng hết sản nghiệp trong tay làm sính lễ thì gã ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.
“Đừng, đừng! Ta chỉ nói vậy thôi, không có ý gì đâu! Huynh đừng mang hết sản nghiệp của huynh làm sính lễ đưa cho ta. Nếu lúc huynh cần dùng tiền mà trong túi không có tiền thì sẽ bị người khác chê cười!”
Là một vương gia, thuộc hạ chỉ có nhiều hơn nên nhất định có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, Tiểu Thảo tự nhận mình là người “Hiền huệ”, sẽ không tóm chặt túi tiền của chồng mình khiến hắn không thể thoải mái sinh hoạt. Việc đàn ông trở nên xấu xa không liên quan nhiều đến tiền, quan trọng là trong lòng hắn có mình hay không!
“Gia hiểu rõ trong lòng, cho nàng thì nàng cứ cầm!” Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu lo lắng cho mình thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói “ở trong lòng gia, nàng mới là thứ đáng giá nhất!”
Dư Tiểu Thảo vô cùng cảm động, nàng ngẩng đầu lên cười càng thêm ngọt ngào: “Nếu huynh không rời, ta tất không bỏ! Tình cảm có chân thành hay không, không phải dùng tiền hay sính lễ để đong đếm. Cho nên, mấy thứ sản nghiệp kia của huynh vẫn là...”
Nàng nói vậy khiến đôi mắt phượng quyến rũ của Chu Tuấn Dương sáng lên, hắn nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, dịu dàng nói: “Cùng nắm tay nhau sống đến bạc đầu. Đời này gia sẽ không bao giờ buông tay nàng. Tất cả của gia đều là của nàng, bao gồm cả bản thân gia!”
Nếu như người cổ đại nghĩ thông suốt thì lời tỏ tình sến súa ngay cả người hiện đại cũng không đỡ được. Dư Tiểu Thảo hơi đỏ mặt, cắn môi cười nói: “Nếu đã vậy, chúng ta cần gì phải quấn quýt sản nghiệp của ai, trong tay ai cũng được mà?”
“Nhưng mà gia muốn để toàn bộ Kinh thành thấy gia coi trọng nàng nhường nào! Không muốn để người khác coi thường nàng...” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc Dương Chi của nàng đột nhiên ửng đỏ khiến Chu Tuấn Dương có chút ngây dại.
Tình yêu chân thành nhiệt tình toát ra từ ánh mắt nóng bỏng của hắn, Tiểu Thảo xấu hổ cái đầu, mũi chân di di trên mặt đất không biết làm sao. Công kích của một gái “Già” hai mươi lăm năm độc thân khiến người khác khó mà đỡ nổi!
Dưới ánh nắng mùa thu, một cao một thấp, một bóng người mảnh mai yêu kiều đứng đối diện một bóng người ngọc thụ lâm phong lại trở nên hài hòa như vậy khiến người khác không cách nào rời mắt. Ninh Đông Lan lẳng lặng đứng ở một góc phố cách đó không xa nhìn hai người. Tiểu cô nương xinh đẹp vô cùng đặc biệt kia lúc này lại đang lộ ra vẻ ngại ngùng chỉ có ở thiếu nữ khi yêu.
Ninh Đông Lan biết rõ, Dư Tiểu Thảo ở trong vòng khuê tú trong Kinh thành là một người tự lập tự cường. So với nhóm khuê tú nhã nhặn lịch sử, hoạt bát, nhõng nhẽo hay cẩn thận, nàng là người hay thay đổi.
Lúc làm việc công ở hoàng trang nàng tự tin hào hứng, lúc ở chung với bạn bè thân thiết xinh đẹp nhiệt tình, đối mặt với kẻ địch mạnh lại vô cùng bình tĩnh... nhưng y chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng. Hóa ra đứng trước mặt người mình thích nàng cũng sẽ xấu hổ, cũng sẽ giống như thiếu nữ biết yêu e thẹn, cũng sẽ ỷ lại người khác.
Y thật mong lúc này người đang đứng trước mặt nàng, có thể khiến nàng nhíu mày hay mỉm cười, lòng luôn hướng đến là y! Đáng tiếc, y đến chậm một bước, nên chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, yên lặng chúc phúc cho nàng...
Hình như nhận ra điều gì, Chu Tuấn Dương lập tức quét mắt về một góc phố xa xa nào đó. Lúc này Ninh Đông Lan đã lắc mình vào cửa hàng bên cạnh, chỉ còn đường phố vắng vẻ và sự phiền muộn bị gió cuốn đi.
“Huynh nhìn gì thế?” Tiểu Thảo tiến lên một bước, tò mò nhìn theo tầm mắt của hắn nhưng không phát hiện có gì kỳ lạ nên khó hiểu hỏi hån.
Chu Tuấn Dương hơi nhíu mày, lúc cúi đầu nhìn tiểu cô nương lại dãn mày trong nháy mắt. Hắn nhéo nhéo má nàng, nhẹ giọng nói: “Không có gì! Đi thôi, xem Tô tiên sinh của nàng, lúc này chắc y đã tỉnh rồi.”
Sau khi ăn xong cơm trưa không bao lâu thì Tô Nhiên uống thuốc và được sắp xếp ngủ ở phòng ngủ cho khách ở ngoại viện. Vết thương đã bào mòn rất nhiều sức lực, tuy y muốn chống chọi đến lúc chờ mọi người bàn luận xong kết quả về sính lễ, muốn giúp tiểu nha đầu lấy được nhiều đồ hơn từ chỗ Húc vương kết quả lại có lòng mà không có lực, dưới tác dụng của trà thuốc, y ngủ thiếp đi. Vẫn là Chu Tuấn Dương và tiểu thái giám y dẫn theo nâng y về phòng để ngủ ngon.
“Tô tiên sinh, thế nào rồi? Ngủ có ngon không?” Dư Tiểu Thảo gõ cửa tiến vào phòng, thấy tiểu thái giảm thông minh đang hết lòng phục vụ Tô tiên sinh rửa mặt rửa tay thì mỉm cười ngọt ngào hỏi.
Tiểu thái giám này cũng là một trong số ít những đồ đệ mà Tô Nhiên nhìn trúng, cậu biết Đại tổng quản ngày thường tích chữ như vàng nên lập tức mỉm cười nói: “Nhờ có thuốc của Kim An Quận chúa, đã lâu rồi Đại tổng quản không ngủ ngon như vậy. Trước đây toàn bị đau đớn đánh thức, toàn thân đổ mồ hôi lạnh...”
“Ngươi lui xuống trước đi!” Hiển nhiên lần này cậu ta vỗ nhầm chân ngựa rồi, Tô Nhiên lạnh nhạt liếc nhìn cậu, tiểu thái giám đổ mồ hôi lạnh, lập tức khom người lui ra ngoài.
Tiểu Thảo gọi tiểu thái giám lại: “Trà thuốc ta đưa ngươi, mau pha một ly. Tô tiên sinh, trà thuốc này phải uống nhiều, nó sẽ giúp ích cho việc hồi phục sức khỏe.” Nàng nói xong câu đầu là lập tức quay sang dặn dò Tô Nhiên, giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con uống thuốc vậy.
Tiểu thái giám cảm kích nhìn nàng rồi nhanh chóng ra ngoài. Sau khi sư phụ bị thương cậu mới được phái đến hầu hạ người. Người trước đã dặn dò, đại tổng quản không thích nói chuyện, nên cậu phải linh hoạt hơn. Không ngờ rằng bây giờ cậu mới nhận chức này không lâu đã hiểu lầm ý ngài ấy rồi. Xem ra sau này phải để ý hơn mới được.
Tô Nhiên cạn lời với giọng điệu dỗ trẻ con này của nàng. Tầm tuổi này của y mà còn nhận được đãi ngộ của trẻ con, đúng là hết biết nói gì. Nhưng mà y vừa ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Húc vương thì tâm trạng lại tốt lên trong nháy mắt.
“Nếu như ta phối hợp tốt, có phải sẽ được thưởng không?” Tô Nhiên cố ý hỏi.
Chu Tuấn Dương lạnh mặt nói: “Uống thuốc tốt cho ngươi, ngươi phải phối hợp mà lại còn đòi khen thưởng, mặt dày thế?”
“Ăn nói cẩn thận nào. Đây là Húc vương coi trọng con nên sính lễ mới nhiều như vậy!” Triệu bá mẫu vỗ nhẹ đầu nàng, vội giúp nàng giảng hòa, trong lòng lại thầm thở dài: Tiểu nha đầu này nói chuyện sao không khiến người khác bớt lo được nhỉ?
Chu Tuấn Dương có hơi đau lòng nhìn phần đầu bị vỗ trúng của Tiểu Thảo rất lâu rồi mới lên tiếng: “Không có cây ngô đồng sao có thể gặp được phượng hoàng vàng? Không ra đủ vốn sao có thể thể hiện hết được sự đáng giá của Tiểu Thảo? Nàng xứng đáng nhận được điều tốt nhất!”
“Ha ha! Huynh có mắt nhìn đó!” Dư Tiểu Thảo đặt tờ giấy ghi sính lên trên bàn, tán thưởng nhìn Chu Tuấn Dương “Yên tâm, ta sẽ không để huynh làm ăn lỗ vốn đâu! Tài sản của bản cô nương tuyệt đối nhận nổi sính lễ thế này! Nhưng mà, bây giờ điều ta lo lắng là đến lúc đó của hồi môn ta mang theo có quá đáng lắm không?”
“Trước mắt thì triều ta còn chưa định rõ chế độ thành thân, nhưng tiền triều lại có, nhưng mà bây giờ triều đại đã thay đổi, còn ai quan tâm quy định của tiền triều? Hơn nữa bây giờ Húc vương điện hạ đã là thân vương, Húc vương phi có nhiều của hồi môn một chút thì có sao, ai có ý kiến gì cũng phải im!”
Phòng Tử Trấn cũng cảm thấy con gái mình xứng đáng nhận được những gì tốt nhất. Mấy năm này ông vơ vét nhiều đồ tốt như vậy là vì chờ ngày nàng xuất giá cấp thêm mặt mũi cho nàng. Của hồi môn nhiều thì sao? Nhà chúng ta bối cảnh hùng hậu, muốn đưa bao nhiêu của hồi môn thì đưa bấy nhiêu, người khác quản được sao?
“Vậy được rồi!” Dư Tiểu Thảo không thẹn thùng không xấu hổ nghĩ, nàng có phải là người có nhiều đồ cưới nhất trong triều Đại Minh không? Mười dặm hồng trang là mơ ước của mỗi cô gái khuê phòng nhỉ?
Chu Tuấn Dương và Tiểu Thảo tiễn ba người Triệu gia, lại đưa cha vợ tương lai ra cổng lớn. Phòng Tử Trấn trừng mắt nhìn hắn: “Húc vương điện hạ, ngươi cũng sớm về đi. Dù sao cũng chưa thành hôn, tránh bị người khác nói nọ kia!"
“Cha vợ nói đúng, chờ sắp xếp ổn thỏa cho Đại tổng quan, bản vương lập tức rời khỏi!” Chu Tuấn Dương ngang nhiên mượn danh Tô Nhiên, trong lòng hắn vẫn có vài phần không cam lòng vì y có thể ở ngoại viện Dư phủ. Tuy rằng người này thân phận đặc thù, những mà nhìn sao cũng thấy “Mặt người dạ thú”, người bên ngoài không biết thân phận thái giám của y, nhìn thấy một “Đại nam nhân” không người thân trú trong Dư phủ là chuyện gì?
Phòng Tử Trấn cũng hiểu được mấy phần về sức khỏe của Tô Nhiên từ chỗ con gái nuôi. Tuy trong lòng ông cũng không muốn lắm nhưng con gái nói “Thầy thuốc như mẹ hiền”, không phân biệt giới tính. Hơn nữa, tên kia... khụ, nói khó nghe thì y cũng chẳng được tính là đàn ông! Thêm vào đó, hai ngày nữa cả nhà Dư huynh đệ sẽ đến Kinh thành, đến lúc đó sẽ không tồn tại nghi ngờ đáng ngại gì nữa!
Thấy Chu Tuấn Dương lý do đầy đủ, buổi chiều ông còn vài việc vặt phải xử lý nên cũng không quá xoắn xuýt đây có phải lý do hắn viện cớ để ở lại đây không.
Thấy Phòng Tử Trấn lên ngựa rời khỏi, Chu Tuấn Dương đi đến bên cạnh tiểu cô nương xinh đẹp duyên dáng, hơi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Nàng có hài lòng với sính lễ của gia không?”
“Tạm được!” Dư Tiểu Thảo hơi nhún vai, mỉm cười nghịch ngợm pha chút gian xảo: “Nếu như huynh cho thêm cả Trân Bảo các vào trong đó bản cô nương sẽ càng hài lòng hơn!”
Hầu Hiểu Lượng đứng sau lưng chủ tử vừa nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn chủ mẫu tương lai: Khẩu vị của Dư cô nương lớn thật, chủ tử đã tặng hơn nửa sản nghiệp cho rằng, nàng còn tham lam cả Trân bảo các của hắn. Phải biết rằng thu nhập của Trân bảo các chiếm tám phần lợi nhuận trong tất cả các sản nghiệp của hắn!
Chu Tuấn Dương vươn tay gí mũi nàng, giọng nói tràn ngập cưng chiều: “Nàng đó, mê tiền quá rồi! Nếu nàng đã nói vậy mà gia không đồng ý thì lại thành gia hẹp hòi. Được! Trở về gia sẽ thêm Trân Bảo các vào..”
Hầu Hiểu Lượng đã sớm chết lặng với hành động chiều vợ không giới hạn này của hắn. Dù bây giờ chủ tử có dùng hết sản nghiệp trong tay làm sính lễ thì gã ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.
“Đừng, đừng! Ta chỉ nói vậy thôi, không có ý gì đâu! Huynh đừng mang hết sản nghiệp của huynh làm sính lễ đưa cho ta. Nếu lúc huynh cần dùng tiền mà trong túi không có tiền thì sẽ bị người khác chê cười!”
Là một vương gia, thuộc hạ chỉ có nhiều hơn nên nhất định có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, Tiểu Thảo tự nhận mình là người “Hiền huệ”, sẽ không tóm chặt túi tiền của chồng mình khiến hắn không thể thoải mái sinh hoạt. Việc đàn ông trở nên xấu xa không liên quan nhiều đến tiền, quan trọng là trong lòng hắn có mình hay không!
“Gia hiểu rõ trong lòng, cho nàng thì nàng cứ cầm!” Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu lo lắng cho mình thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói “ở trong lòng gia, nàng mới là thứ đáng giá nhất!”
Dư Tiểu Thảo vô cùng cảm động, nàng ngẩng đầu lên cười càng thêm ngọt ngào: “Nếu huynh không rời, ta tất không bỏ! Tình cảm có chân thành hay không, không phải dùng tiền hay sính lễ để đong đếm. Cho nên, mấy thứ sản nghiệp kia của huynh vẫn là...”
Nàng nói vậy khiến đôi mắt phượng quyến rũ của Chu Tuấn Dương sáng lên, hắn nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, dịu dàng nói: “Cùng nắm tay nhau sống đến bạc đầu. Đời này gia sẽ không bao giờ buông tay nàng. Tất cả của gia đều là của nàng, bao gồm cả bản thân gia!”
Nếu như người cổ đại nghĩ thông suốt thì lời tỏ tình sến súa ngay cả người hiện đại cũng không đỡ được. Dư Tiểu Thảo hơi đỏ mặt, cắn môi cười nói: “Nếu đã vậy, chúng ta cần gì phải quấn quýt sản nghiệp của ai, trong tay ai cũng được mà?”
“Nhưng mà gia muốn để toàn bộ Kinh thành thấy gia coi trọng nàng nhường nào! Không muốn để người khác coi thường nàng...” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc Dương Chi của nàng đột nhiên ửng đỏ khiến Chu Tuấn Dương có chút ngây dại.
Tình yêu chân thành nhiệt tình toát ra từ ánh mắt nóng bỏng của hắn, Tiểu Thảo xấu hổ cái đầu, mũi chân di di trên mặt đất không biết làm sao. Công kích của một gái “Già” hai mươi lăm năm độc thân khiến người khác khó mà đỡ nổi!
Dưới ánh nắng mùa thu, một cao một thấp, một bóng người mảnh mai yêu kiều đứng đối diện một bóng người ngọc thụ lâm phong lại trở nên hài hòa như vậy khiến người khác không cách nào rời mắt. Ninh Đông Lan lẳng lặng đứng ở một góc phố cách đó không xa nhìn hai người. Tiểu cô nương xinh đẹp vô cùng đặc biệt kia lúc này lại đang lộ ra vẻ ngại ngùng chỉ có ở thiếu nữ khi yêu.
Ninh Đông Lan biết rõ, Dư Tiểu Thảo ở trong vòng khuê tú trong Kinh thành là một người tự lập tự cường. So với nhóm khuê tú nhã nhặn lịch sử, hoạt bát, nhõng nhẽo hay cẩn thận, nàng là người hay thay đổi.
Lúc làm việc công ở hoàng trang nàng tự tin hào hứng, lúc ở chung với bạn bè thân thiết xinh đẹp nhiệt tình, đối mặt với kẻ địch mạnh lại vô cùng bình tĩnh... nhưng y chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng. Hóa ra đứng trước mặt người mình thích nàng cũng sẽ xấu hổ, cũng sẽ giống như thiếu nữ biết yêu e thẹn, cũng sẽ ỷ lại người khác.
Y thật mong lúc này người đang đứng trước mặt nàng, có thể khiến nàng nhíu mày hay mỉm cười, lòng luôn hướng đến là y! Đáng tiếc, y đến chậm một bước, nên chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, yên lặng chúc phúc cho nàng...
Hình như nhận ra điều gì, Chu Tuấn Dương lập tức quét mắt về một góc phố xa xa nào đó. Lúc này Ninh Đông Lan đã lắc mình vào cửa hàng bên cạnh, chỉ còn đường phố vắng vẻ và sự phiền muộn bị gió cuốn đi.
“Huynh nhìn gì thế?” Tiểu Thảo tiến lên một bước, tò mò nhìn theo tầm mắt của hắn nhưng không phát hiện có gì kỳ lạ nên khó hiểu hỏi hån.
Chu Tuấn Dương hơi nhíu mày, lúc cúi đầu nhìn tiểu cô nương lại dãn mày trong nháy mắt. Hắn nhéo nhéo má nàng, nhẹ giọng nói: “Không có gì! Đi thôi, xem Tô tiên sinh của nàng, lúc này chắc y đã tỉnh rồi.”
Sau khi ăn xong cơm trưa không bao lâu thì Tô Nhiên uống thuốc và được sắp xếp ngủ ở phòng ngủ cho khách ở ngoại viện. Vết thương đã bào mòn rất nhiều sức lực, tuy y muốn chống chọi đến lúc chờ mọi người bàn luận xong kết quả về sính lễ, muốn giúp tiểu nha đầu lấy được nhiều đồ hơn từ chỗ Húc vương kết quả lại có lòng mà không có lực, dưới tác dụng của trà thuốc, y ngủ thiếp đi. Vẫn là Chu Tuấn Dương và tiểu thái giám y dẫn theo nâng y về phòng để ngủ ngon.
“Tô tiên sinh, thế nào rồi? Ngủ có ngon không?” Dư Tiểu Thảo gõ cửa tiến vào phòng, thấy tiểu thái giảm thông minh đang hết lòng phục vụ Tô tiên sinh rửa mặt rửa tay thì mỉm cười ngọt ngào hỏi.
Tiểu thái giám này cũng là một trong số ít những đồ đệ mà Tô Nhiên nhìn trúng, cậu biết Đại tổng quản ngày thường tích chữ như vàng nên lập tức mỉm cười nói: “Nhờ có thuốc của Kim An Quận chúa, đã lâu rồi Đại tổng quản không ngủ ngon như vậy. Trước đây toàn bị đau đớn đánh thức, toàn thân đổ mồ hôi lạnh...”
“Ngươi lui xuống trước đi!” Hiển nhiên lần này cậu ta vỗ nhầm chân ngựa rồi, Tô Nhiên lạnh nhạt liếc nhìn cậu, tiểu thái giám đổ mồ hôi lạnh, lập tức khom người lui ra ngoài.
Tiểu Thảo gọi tiểu thái giám lại: “Trà thuốc ta đưa ngươi, mau pha một ly. Tô tiên sinh, trà thuốc này phải uống nhiều, nó sẽ giúp ích cho việc hồi phục sức khỏe.” Nàng nói xong câu đầu là lập tức quay sang dặn dò Tô Nhiên, giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con uống thuốc vậy.
Tiểu thái giám cảm kích nhìn nàng rồi nhanh chóng ra ngoài. Sau khi sư phụ bị thương cậu mới được phái đến hầu hạ người. Người trước đã dặn dò, đại tổng quản không thích nói chuyện, nên cậu phải linh hoạt hơn. Không ngờ rằng bây giờ cậu mới nhận chức này không lâu đã hiểu lầm ý ngài ấy rồi. Xem ra sau này phải để ý hơn mới được.
Tô Nhiên cạn lời với giọng điệu dỗ trẻ con này của nàng. Tầm tuổi này của y mà còn nhận được đãi ngộ của trẻ con, đúng là hết biết nói gì. Nhưng mà y vừa ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Húc vương thì tâm trạng lại tốt lên trong nháy mắt.
“Nếu như ta phối hợp tốt, có phải sẽ được thưởng không?” Tô Nhiên cố ý hỏi.
Chu Tuấn Dương lạnh mặt nói: “Uống thuốc tốt cho ngươi, ngươi phải phối hợp mà lại còn đòi khen thưởng, mặt dày thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.