Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 554: Long Nữ Chuyển Thế?
Quỹ Họa Tình Vũ
17/12/2022
Bây giờ có áo chống nước để mặc là khá tốt rồi. Trước kia những người mò ngọc trai đều tay trần lặn xuống biển. Nếu như bị rắn biển độc cắn bị thương mà không được cấp cứu ngay, thì chẳng mấy chốc sẽ mất mạng. Độc sứa rất khó phân biệt, nếu bị nó khứa bị thương, căn bản sẽ không có loại thuốc nào có thể chữa trị hiệu quả, miệng vết thương sưng đỏ thối rữa, vô cùng đau đớn. Nghiêm trọng cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Ngoài ra, thời gian để người mò ngọc trai dưới đáy biển lay dây thừng và tốc độ người kéo dây thừng trên thuyền cũng phải phối hợp rất ăn ý. Nếu hơi chậm một chút, người mò ngọc trai có thể bị ngạt đến mức thất khiếu đổ máu mà chết.
Người mò ngọc trai gặp nguy hiểm cũng không chỉ có nhiêu đó. Có khi người trên thuyền phát hiện dây thừng nhẹ đi, sau khi kéo dây lên mới phát hiện trên dây đã không còn một bóng nười, chỉ còn lại đầu dây đứt lìa. Điều này có nghĩa là người mò ngọc trai đã bị mạch nước ngầm cuốn đi, hoặc là biến mất trong lốc xoáy ở đáy biển...
Khó trách khi Trang Tiểu Mạc kiên trì tham gia thi mò ngọc trai, Dư Tiểu Liên lại lo lắng như vậy!
Trước mắt, Trang Tiểu Mạc cũng coi như là khá may mắn, ngoi lên lặn xuống rất nhiều lần, nhặt được không ít trai ngọc trông cũng không tệ lắm. Đến giữa trưa, địa điểm được gọi là “Châu trì” này đã bị hắn tìm kiếm kỹ một lượt. Buổi chiều, bọn họ lại thay đổi một địa điểm khác, cũng có chút thu hoạch.
Khi trở về địa điểm xuất phát, phần lớn thuyền mò ngọc trai đều trống không, rất nhiều người mò trân trâu từ nơi khác tới còn chưa hoàn thành bước dò tìm, mà nhóm Trang Tiểu Mạc đã nhanh chân bắt đầu đi mò ngọc trai rồi.
Trân trâu lấy từ trong con trai ngọc là có thể lấy về xử lý, hoặc cũng có thể xử lý ở ngay hiện trường. Chu Tuấn Dương không hề sợ có người gian lận, chỉ cần có thể cống hiến ra ngọc trai cao cấp mà hắn cần, hắn chẳng hề tiếc chút tiền thưởng và chức quan nhỏ kia.
Khi đi mò ngọc trai, Dư Tiểu Thảo và người bạn nhỏ của nàng cũng đi cùng, vây quanh bảo vệ nhóm Trang Tiểu Mạc tận ba tầng trong ba tầng ngoài. Tỷ lệ trai ngọc hoang dã ở bên ngoài có thể nhả ra ngọc trai không khác với trúng số độc đắc là bao. Mở mấy con đầu tiên ra đều rỗng tuếch, nhóm những đại tiểu thư đại thiếu gia kinh thành hứng thú bừng bừng đó xán lại gần, sau đó đều thất vọng bĩu môi rời đi.
Dư Tiểu Thảo lại vẫn ngồi bên cạnh đống trai ngọc như cũ, tiện tay gẩy gẩy đám trai ngọc lớn nhỏ khác nhau. Vu Uyển Tình cầm chiếc ghế nhỏ, ngồi ở bên người nàng, xem Trang Tiểu Mạc từng bước từng bước mở vỏ trai ra, rồi lại thất vọng hết lần này tới lần khác. Fan hâm mộ nhỏ này của Dư Tiểu Thảo nôn nóng nói: “Tiểu Mạc ca ca, huynh nhờ Dư tỷ tỷ mở giúp mấy con đi, tỷ ấy vẫn luôn rất may mắn!”
Tiểu nha đầu này thấy Tiểu Liên và Tiểu Thảo đều dùng “Tiểu Mạc ca ca” để xưng hô với hắn, nên cũng biết học theo, không hề có chút làm cao của đại tiểu thư trong Kinh thành, không những vậy còn khâm phục tài mò ngọc trai của Trang Tiểu Mạc không thôi.
Dư Tiểu Thảo bị cô bé nhắc tới còn chưa kịp phản ứng, sau khi sửng sốt một chút mới dở khóc dở cười nói: “Cái này có liên quan gì tới may mắn chứ? Chẳng lẽ người khác mở ra không có, đến lượt ta mở ra lại có thể từ không có xuất hiện ngọc trai sao?”
Vu Uyển Tình đúng lý hợp tình nói: “Số trai ngọc này không thể ngay cả một viên cũng không có được. Người khác chọn không có ngọc trai, Dư tỷ tỷ may mắn nhất định có thể chọn ra con có ngọc trai!”
Tiểu Bổ Thiên Thạch lúc này tỉnh lại, nó dùng linh khí của mình quét đống trai ngọc một lượt, hơi mang ghét bỏ nói: [Tiểu tử họ Trang kia chẳng có chút may mắn nào cả, mò được một đống phần lớn đều là rác rưởi, chỉ mấy con có linh khí dao động bên trong như vậy thôi].
Ở trong mắt người tu chân, châu báu thuộc nhóm thiên trân địa bảo, có thể cảm nhận được một chút linh khí dao động bên trong những thứ đó. Linh khí dao động càng lớn, độ trân quý càng cao.
Ở một góc mọi người không nhìn thấy, Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành một con mèo màu vàng sáng lấp lánh chỉ lớn chừng bàn tay, nện bước cao ngạo ưu nhã đi tới bên cạnh Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo thuận tay xách nó lên ôm vào trong lồng ngực. Dựa theo lời Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở, dưới ánh mắt hoặc chờ mong hoặc trêu chọc của mọi người, nàng đưa tay về phía một con trai không hề lớn lắm, thoạt nhìn là một con trai rất xấu xí.
Vu Uyển Tình ở một bên lo lắng thay nàng: “Dư tỷ tỷ, chọn con lớn nhất ấy! Không phải con trai càng lâu năm càng có khả năng sinh ra ngọc trai sao? Tỷ chọn một con nhỏ như vậy, nếu bên trong có ngọc trai thì cũng sẽ không lớn lắm.”
Vu Uyển Tình lo lắng, Tiểu Thảo cũng cảm thấy khó hiểu như vậy. Nhưng Tiểu Bổ Thiên Thạch nói rất chắc chắn, linh khí trong con trai này dao động khá lớn. Nàng chưa bao giờ hoài nghi lời Tiểu Bổ Thiên Thạch.
Nàng vứt con trai cho Trang Tiểu Mạc, ý bảo hắn mở ra. Mọi người thấy vẻ mặt của nàng vô cùng chắc chắn, nên cũng hướng ánh mắt chờ mong về phía con trai trong tay Trang Tiểu Mạc kia.
Chẳng mấy chốc con trai đã bị cạy ra, ở vị trí có thể nhìn thấy được trong vỏ sò, một viên ngọc trai lớn bằng móng tay cái lóe lên ánh sáng dịu nhẹ lấp lánh nhạt mờ trong ánh nắng chiều lúc chạng vạng.
“Woa! Thật sự có ngọc trai! Tiểu Thảo muội lợi hại quá, tiện tay cầm một con trai cũng có thể tìm được ngọc trai! Muội làm thế nào vậy?” Hạ Uyển Ngưng nhào tới, bưng con trai vừa mới bị mở ra, cẩn thận ngắm viên ngọc trai sáng bóng xinh đẹp kia. Thì ra, ngọc trai được lấy ra từ con trai nhỏ nhỏ trông xấu xí này!
Nghi vấn của nàng ta cũng là điều mọi người muốn biết. Trong ánh mắt sáng rực của mọi người, Dư Tiểu Thảo chậm rãi nói: “Không có gì, trực giác mà thôi!”
“Xì! Tiểu Thảo muội chẳng thú vị gì cả!” Mọi người bĩu môi đối với đáp án của nàng không thôi.
Dư Tiểu Thảo giang tay: “Được thôi! Ở trong thâm tâm dường như có người ở chỉ dẫn cho ta, ở trong số trai ngọc này, ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng con trai tầm thường này. Tay của ta không nghe theo chỉ đạo mà đưa về phía con trai có hình dáng không có gì đặc biệt kia. Trong đầu ta phảng phất như có âm thanh vẫn luôn không ngừng nói với ta: Con này có ngọc trai, con này có ngọc trai...”
“Chậc chậc! Ngươi có thể đổi nghề đi viết sách được rồi đấy!” Vài nam nhân vẻ mặt khinh thường hết sức rõ ràng. Các tiểu cô nương trên mặt đầy ý cười, hiển nhiên không có ai tin tưởng cách nói của nàng. Dư Tiểu Thảo nhún vai, đúng là Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn luôn nói con trai này có ngọc trai ở trong đầu nàng mà? Độ này nói thật cũng chẳng ai tin nhỉ!
Tiểu Bổ Thiên Thạch khinh bỉ nói: [Là người nói lời thật thành quá giả, làm người ta không tin được đấy!]
Dư Tiểu Thảo tức nghẹn ở cổ, liên tiếp tìm ra được sáu viên ngọc trai lớn nhỏ không giống nhau, sau đó thong thả ung dung rời đi trong ánh mắt không thể tưởng tượng được của mọi người. Mấy chục con trai còn dư lại, không con nào có thể tìm ra được ngọc trai nữa. Mọi người đều cảm thấy thần kỳ, chẳng lẽ trực giác của Tiểu Thảo lại chuẩn như vậy, chuyện gì cũng không hề thất bại?
“Thành thật khai báo! Muội có phải tiểu tiên nữ trên trời hạ phàm hay không?” Hạ Uyển Ngưng thần bí ghé lại gần, hạ giọng, cứ như sợ người khác nghe được vậy.
Dư Tiểu Thảo cho nàng ta một ánh mắt xem thường: “Hạ tỷ tỷ, tỷ đọc thoại bản nhiều quá rồi đó? Tiên nữ hạ phàm? Ta còn biết biến cát thành vàng nữa đó! Thôn Đông Sơn lưng dựa núi lớn, mặt hướng biển rộng, sao tỷ không nghi ngờ ta là yêu quái trên núi biến thành? Hoặc là Long nữ dưới biển lên bờ dạo chơi chứ?”
Nàng nói không lớn lắm, nhưng đủ để nhóm Vu Uyển Tình nghe được, các nam nhân lớn nhỏ đều lộ ra nụ cười buồn cười, các tiểu cô nương cũng hi hi ha ha trêu ghẹo ý nghĩ kỳ lạ của Hạ Uyển Ngưng.
Vu Uyển Tình lại chớp đôi mắt to, nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Rất có khả năng đấy! Dư tỷ tỷ có kỹ thuật bơi lội tốt như vậy, hơn nữa lặn xuống nước có thể nín thở rất lâu, còn có thể giao lưu làm bạn với cá heo biển nhỏ. Dư tỷ tỷ, nói không chừng kiếp trước tỷ thật sự là Tiểu Long Nữ đấy!”
Dư Tiểu Thảo cười khổ không thôi, xoa xoa khuôn mặt của tiểu cô nương, cười nói: “Muội nói phải là phải! Chuyện của kiếp trước ai mà biết được! Nói không chừng Vãn Tình muội muội của chúng ta, kiếp trước là một tiểu tiên nữ phi thường xinh đẹp, bị con gái của Ngọc Đế ghen ghét mỹ mạo của muội, cho nên đời này mới làm cho mặt muội mọc đầy mụn, khiến muội sống cô độc tự ti hơn mười năm. Mãi cho tới khi con gái Long Vương là ta xuất hiện, mới giải được lời nguyền trên người muội, làm ngươi phá kén sống lại!”
“Đúng vậy! Rất có khả năng thật là như vậy đấy! Dư tỷ tỷ, tỷ có ký ức của kiếp trước hay không? Long cung trông như thế nào?” Vu Uyển Tình là là một cô nương ngốc nhếch đơn thuần, vậy mà lại tin là thật, làm các vị tỷ tỷ cười cũng không được, tức cũng không xong.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Trang Tiểu Mạc đều có thu hoạch, tìm được ngọc trai, nhưng mà lại không tìm được ngọc trai lớn hơn móng tay cái đã tìm được từ ngày đầu tiên. Nhưng hắn vẫn không hề chán ngán thất vọng, mỗi ngày đi sớm về trễ, tiếp tục nghiệp lớn mò ngọc trai của hắn.
Người mò ngọc trai từ các nơi khác tới càng ngày càng nhiều, tuy rằng tới có hơi muộn, nhưng dẫu sao cuộc thi mò ngọc trai còn có hơn mười ngày nữa mới kết thúc, mò châu một dựa vào bản lĩnh, hai dựa vào may mắn, chỉ cần có cơ hội tham gia, nói không chừng có thể có thu hoạch!
Cuộc thi mò ngọc trai diễn ra rất tuần tự, tuy nói lúc tham gia có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng những người có kinh nghiệm mò châu đều có thể hóa giải hết nguy hiểm.
Cuộc thi vẫn còn đang diễn ra, người nhà của các đại tiểu thư Kinh thành đã viết thư thúc giục rất nhiều lần. Đặc biệt là Vu Uyển Tình, tuổi còn nhỏ lại rất ít ra ngoài, tuy đã có đại ca đi theo, nhưng Vu phu nhân vẫn không yên tâm cho người tới thúc giục vài lần.
Mấy tiểu cô nương muốn kéo dài tới lúc cuộc thi kết thúc để xem kết quả, lại bị người nhà phái người tới đây, hết mời lại gọi, nếu như không quay về sẽ quyết không để yên. Tuy rằng trong lòng rất không muốn rời đi, còn lưu luyến không rời mà lên đường trở về. Huynh đệ Ninh Đông Hoan cùng tới đây cũng bởi vì nguyên nhân như vậy mà lên đường trở về theo.
Khi Tiểu Thảo tiễn họ trở về, Hạ Uyển Ngưng cùng Ninh Đông Hoan còn dặn đi dặn lại mãi: Chờ cuộc thi có kết quả rồi, nhất định phải viết thư nói cho bọn họ.
Tiễn một nhóm mấy chục người đi, thôn Đông Sơn cuối cùng đã yên tĩnh trở lại. Từ sau khi những thiếu gia và tiểu thư Kinh thành đó tới đây, các thôn dân thôn Đông Sơn nói chuyện làm việc đều cẩn thận không ít, sợ một câu một hành động của mình chọc giận những con cháu nhà quyền thế từ kinh thành đó. Ở trong lòng mọi người, những đứa trẻ sinh ra trong nhà quan đều có chút ngạo khí như vậy.
Mỗi lần mấy chục người xôn xao ra vào thôn Đông Sơn, các thôn dân đều chỉ dám đứng nhìn từ xa, ngay cả mấy chị em tốt của Dư Tiểu Thảo cũng rất ít khi tới bên cạnh bọn họ. Chu San Hô tính cách hào phóng có tham gia cùng nhóm Tiểu Thảo vài lần. Tuy rằng nàng ất rất ít khi nói chuyện với mấy tiểu thư nhà quan đó, những vẫn cảm thấy bọn họ không khó ở chung giống như lời các thôn dân đã nói.
Tiễn đi những thiếu gia tiểu thư quần là áo lượt, khí phách hăng hái kia đi, thôn Đông Sơn lại khôi phục yên tĩnh ngày xưa. Ngoài chuyện thỉnh thoảng lại có người bàn luận một chút về những người phòng khoáng và tự nhiên này, bọn họ chỉ giống như một cơn gió nhẹ, sau khi thổi qua thì không còn để lại gì nữa.
Ngoài ra, thời gian để người mò ngọc trai dưới đáy biển lay dây thừng và tốc độ người kéo dây thừng trên thuyền cũng phải phối hợp rất ăn ý. Nếu hơi chậm một chút, người mò ngọc trai có thể bị ngạt đến mức thất khiếu đổ máu mà chết.
Người mò ngọc trai gặp nguy hiểm cũng không chỉ có nhiêu đó. Có khi người trên thuyền phát hiện dây thừng nhẹ đi, sau khi kéo dây lên mới phát hiện trên dây đã không còn một bóng nười, chỉ còn lại đầu dây đứt lìa. Điều này có nghĩa là người mò ngọc trai đã bị mạch nước ngầm cuốn đi, hoặc là biến mất trong lốc xoáy ở đáy biển...
Khó trách khi Trang Tiểu Mạc kiên trì tham gia thi mò ngọc trai, Dư Tiểu Liên lại lo lắng như vậy!
Trước mắt, Trang Tiểu Mạc cũng coi như là khá may mắn, ngoi lên lặn xuống rất nhiều lần, nhặt được không ít trai ngọc trông cũng không tệ lắm. Đến giữa trưa, địa điểm được gọi là “Châu trì” này đã bị hắn tìm kiếm kỹ một lượt. Buổi chiều, bọn họ lại thay đổi một địa điểm khác, cũng có chút thu hoạch.
Khi trở về địa điểm xuất phát, phần lớn thuyền mò ngọc trai đều trống không, rất nhiều người mò trân trâu từ nơi khác tới còn chưa hoàn thành bước dò tìm, mà nhóm Trang Tiểu Mạc đã nhanh chân bắt đầu đi mò ngọc trai rồi.
Trân trâu lấy từ trong con trai ngọc là có thể lấy về xử lý, hoặc cũng có thể xử lý ở ngay hiện trường. Chu Tuấn Dương không hề sợ có người gian lận, chỉ cần có thể cống hiến ra ngọc trai cao cấp mà hắn cần, hắn chẳng hề tiếc chút tiền thưởng và chức quan nhỏ kia.
Khi đi mò ngọc trai, Dư Tiểu Thảo và người bạn nhỏ của nàng cũng đi cùng, vây quanh bảo vệ nhóm Trang Tiểu Mạc tận ba tầng trong ba tầng ngoài. Tỷ lệ trai ngọc hoang dã ở bên ngoài có thể nhả ra ngọc trai không khác với trúng số độc đắc là bao. Mở mấy con đầu tiên ra đều rỗng tuếch, nhóm những đại tiểu thư đại thiếu gia kinh thành hứng thú bừng bừng đó xán lại gần, sau đó đều thất vọng bĩu môi rời đi.
Dư Tiểu Thảo lại vẫn ngồi bên cạnh đống trai ngọc như cũ, tiện tay gẩy gẩy đám trai ngọc lớn nhỏ khác nhau. Vu Uyển Tình cầm chiếc ghế nhỏ, ngồi ở bên người nàng, xem Trang Tiểu Mạc từng bước từng bước mở vỏ trai ra, rồi lại thất vọng hết lần này tới lần khác. Fan hâm mộ nhỏ này của Dư Tiểu Thảo nôn nóng nói: “Tiểu Mạc ca ca, huynh nhờ Dư tỷ tỷ mở giúp mấy con đi, tỷ ấy vẫn luôn rất may mắn!”
Tiểu nha đầu này thấy Tiểu Liên và Tiểu Thảo đều dùng “Tiểu Mạc ca ca” để xưng hô với hắn, nên cũng biết học theo, không hề có chút làm cao của đại tiểu thư trong Kinh thành, không những vậy còn khâm phục tài mò ngọc trai của Trang Tiểu Mạc không thôi.
Dư Tiểu Thảo bị cô bé nhắc tới còn chưa kịp phản ứng, sau khi sửng sốt một chút mới dở khóc dở cười nói: “Cái này có liên quan gì tới may mắn chứ? Chẳng lẽ người khác mở ra không có, đến lượt ta mở ra lại có thể từ không có xuất hiện ngọc trai sao?”
Vu Uyển Tình đúng lý hợp tình nói: “Số trai ngọc này không thể ngay cả một viên cũng không có được. Người khác chọn không có ngọc trai, Dư tỷ tỷ may mắn nhất định có thể chọn ra con có ngọc trai!”
Tiểu Bổ Thiên Thạch lúc này tỉnh lại, nó dùng linh khí của mình quét đống trai ngọc một lượt, hơi mang ghét bỏ nói: [Tiểu tử họ Trang kia chẳng có chút may mắn nào cả, mò được một đống phần lớn đều là rác rưởi, chỉ mấy con có linh khí dao động bên trong như vậy thôi].
Ở trong mắt người tu chân, châu báu thuộc nhóm thiên trân địa bảo, có thể cảm nhận được một chút linh khí dao động bên trong những thứ đó. Linh khí dao động càng lớn, độ trân quý càng cao.
Ở một góc mọi người không nhìn thấy, Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành một con mèo màu vàng sáng lấp lánh chỉ lớn chừng bàn tay, nện bước cao ngạo ưu nhã đi tới bên cạnh Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo thuận tay xách nó lên ôm vào trong lồng ngực. Dựa theo lời Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở, dưới ánh mắt hoặc chờ mong hoặc trêu chọc của mọi người, nàng đưa tay về phía một con trai không hề lớn lắm, thoạt nhìn là một con trai rất xấu xí.
Vu Uyển Tình ở một bên lo lắng thay nàng: “Dư tỷ tỷ, chọn con lớn nhất ấy! Không phải con trai càng lâu năm càng có khả năng sinh ra ngọc trai sao? Tỷ chọn một con nhỏ như vậy, nếu bên trong có ngọc trai thì cũng sẽ không lớn lắm.”
Vu Uyển Tình lo lắng, Tiểu Thảo cũng cảm thấy khó hiểu như vậy. Nhưng Tiểu Bổ Thiên Thạch nói rất chắc chắn, linh khí trong con trai này dao động khá lớn. Nàng chưa bao giờ hoài nghi lời Tiểu Bổ Thiên Thạch.
Nàng vứt con trai cho Trang Tiểu Mạc, ý bảo hắn mở ra. Mọi người thấy vẻ mặt của nàng vô cùng chắc chắn, nên cũng hướng ánh mắt chờ mong về phía con trai trong tay Trang Tiểu Mạc kia.
Chẳng mấy chốc con trai đã bị cạy ra, ở vị trí có thể nhìn thấy được trong vỏ sò, một viên ngọc trai lớn bằng móng tay cái lóe lên ánh sáng dịu nhẹ lấp lánh nhạt mờ trong ánh nắng chiều lúc chạng vạng.
“Woa! Thật sự có ngọc trai! Tiểu Thảo muội lợi hại quá, tiện tay cầm một con trai cũng có thể tìm được ngọc trai! Muội làm thế nào vậy?” Hạ Uyển Ngưng nhào tới, bưng con trai vừa mới bị mở ra, cẩn thận ngắm viên ngọc trai sáng bóng xinh đẹp kia. Thì ra, ngọc trai được lấy ra từ con trai nhỏ nhỏ trông xấu xí này!
Nghi vấn của nàng ta cũng là điều mọi người muốn biết. Trong ánh mắt sáng rực của mọi người, Dư Tiểu Thảo chậm rãi nói: “Không có gì, trực giác mà thôi!”
“Xì! Tiểu Thảo muội chẳng thú vị gì cả!” Mọi người bĩu môi đối với đáp án của nàng không thôi.
Dư Tiểu Thảo giang tay: “Được thôi! Ở trong thâm tâm dường như có người ở chỉ dẫn cho ta, ở trong số trai ngọc này, ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng con trai tầm thường này. Tay của ta không nghe theo chỉ đạo mà đưa về phía con trai có hình dáng không có gì đặc biệt kia. Trong đầu ta phảng phất như có âm thanh vẫn luôn không ngừng nói với ta: Con này có ngọc trai, con này có ngọc trai...”
“Chậc chậc! Ngươi có thể đổi nghề đi viết sách được rồi đấy!” Vài nam nhân vẻ mặt khinh thường hết sức rõ ràng. Các tiểu cô nương trên mặt đầy ý cười, hiển nhiên không có ai tin tưởng cách nói của nàng. Dư Tiểu Thảo nhún vai, đúng là Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn luôn nói con trai này có ngọc trai ở trong đầu nàng mà? Độ này nói thật cũng chẳng ai tin nhỉ!
Tiểu Bổ Thiên Thạch khinh bỉ nói: [Là người nói lời thật thành quá giả, làm người ta không tin được đấy!]
Dư Tiểu Thảo tức nghẹn ở cổ, liên tiếp tìm ra được sáu viên ngọc trai lớn nhỏ không giống nhau, sau đó thong thả ung dung rời đi trong ánh mắt không thể tưởng tượng được của mọi người. Mấy chục con trai còn dư lại, không con nào có thể tìm ra được ngọc trai nữa. Mọi người đều cảm thấy thần kỳ, chẳng lẽ trực giác của Tiểu Thảo lại chuẩn như vậy, chuyện gì cũng không hề thất bại?
“Thành thật khai báo! Muội có phải tiểu tiên nữ trên trời hạ phàm hay không?” Hạ Uyển Ngưng thần bí ghé lại gần, hạ giọng, cứ như sợ người khác nghe được vậy.
Dư Tiểu Thảo cho nàng ta một ánh mắt xem thường: “Hạ tỷ tỷ, tỷ đọc thoại bản nhiều quá rồi đó? Tiên nữ hạ phàm? Ta còn biết biến cát thành vàng nữa đó! Thôn Đông Sơn lưng dựa núi lớn, mặt hướng biển rộng, sao tỷ không nghi ngờ ta là yêu quái trên núi biến thành? Hoặc là Long nữ dưới biển lên bờ dạo chơi chứ?”
Nàng nói không lớn lắm, nhưng đủ để nhóm Vu Uyển Tình nghe được, các nam nhân lớn nhỏ đều lộ ra nụ cười buồn cười, các tiểu cô nương cũng hi hi ha ha trêu ghẹo ý nghĩ kỳ lạ của Hạ Uyển Ngưng.
Vu Uyển Tình lại chớp đôi mắt to, nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Rất có khả năng đấy! Dư tỷ tỷ có kỹ thuật bơi lội tốt như vậy, hơn nữa lặn xuống nước có thể nín thở rất lâu, còn có thể giao lưu làm bạn với cá heo biển nhỏ. Dư tỷ tỷ, nói không chừng kiếp trước tỷ thật sự là Tiểu Long Nữ đấy!”
Dư Tiểu Thảo cười khổ không thôi, xoa xoa khuôn mặt của tiểu cô nương, cười nói: “Muội nói phải là phải! Chuyện của kiếp trước ai mà biết được! Nói không chừng Vãn Tình muội muội của chúng ta, kiếp trước là một tiểu tiên nữ phi thường xinh đẹp, bị con gái của Ngọc Đế ghen ghét mỹ mạo của muội, cho nên đời này mới làm cho mặt muội mọc đầy mụn, khiến muội sống cô độc tự ti hơn mười năm. Mãi cho tới khi con gái Long Vương là ta xuất hiện, mới giải được lời nguyền trên người muội, làm ngươi phá kén sống lại!”
“Đúng vậy! Rất có khả năng thật là như vậy đấy! Dư tỷ tỷ, tỷ có ký ức của kiếp trước hay không? Long cung trông như thế nào?” Vu Uyển Tình là là một cô nương ngốc nhếch đơn thuần, vậy mà lại tin là thật, làm các vị tỷ tỷ cười cũng không được, tức cũng không xong.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Trang Tiểu Mạc đều có thu hoạch, tìm được ngọc trai, nhưng mà lại không tìm được ngọc trai lớn hơn móng tay cái đã tìm được từ ngày đầu tiên. Nhưng hắn vẫn không hề chán ngán thất vọng, mỗi ngày đi sớm về trễ, tiếp tục nghiệp lớn mò ngọc trai của hắn.
Người mò ngọc trai từ các nơi khác tới càng ngày càng nhiều, tuy rằng tới có hơi muộn, nhưng dẫu sao cuộc thi mò ngọc trai còn có hơn mười ngày nữa mới kết thúc, mò châu một dựa vào bản lĩnh, hai dựa vào may mắn, chỉ cần có cơ hội tham gia, nói không chừng có thể có thu hoạch!
Cuộc thi mò ngọc trai diễn ra rất tuần tự, tuy nói lúc tham gia có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng những người có kinh nghiệm mò châu đều có thể hóa giải hết nguy hiểm.
Cuộc thi vẫn còn đang diễn ra, người nhà của các đại tiểu thư Kinh thành đã viết thư thúc giục rất nhiều lần. Đặc biệt là Vu Uyển Tình, tuổi còn nhỏ lại rất ít ra ngoài, tuy đã có đại ca đi theo, nhưng Vu phu nhân vẫn không yên tâm cho người tới thúc giục vài lần.
Mấy tiểu cô nương muốn kéo dài tới lúc cuộc thi kết thúc để xem kết quả, lại bị người nhà phái người tới đây, hết mời lại gọi, nếu như không quay về sẽ quyết không để yên. Tuy rằng trong lòng rất không muốn rời đi, còn lưu luyến không rời mà lên đường trở về. Huynh đệ Ninh Đông Hoan cùng tới đây cũng bởi vì nguyên nhân như vậy mà lên đường trở về theo.
Khi Tiểu Thảo tiễn họ trở về, Hạ Uyển Ngưng cùng Ninh Đông Hoan còn dặn đi dặn lại mãi: Chờ cuộc thi có kết quả rồi, nhất định phải viết thư nói cho bọn họ.
Tiễn một nhóm mấy chục người đi, thôn Đông Sơn cuối cùng đã yên tĩnh trở lại. Từ sau khi những thiếu gia và tiểu thư Kinh thành đó tới đây, các thôn dân thôn Đông Sơn nói chuyện làm việc đều cẩn thận không ít, sợ một câu một hành động của mình chọc giận những con cháu nhà quyền thế từ kinh thành đó. Ở trong lòng mọi người, những đứa trẻ sinh ra trong nhà quan đều có chút ngạo khí như vậy.
Mỗi lần mấy chục người xôn xao ra vào thôn Đông Sơn, các thôn dân đều chỉ dám đứng nhìn từ xa, ngay cả mấy chị em tốt của Dư Tiểu Thảo cũng rất ít khi tới bên cạnh bọn họ. Chu San Hô tính cách hào phóng có tham gia cùng nhóm Tiểu Thảo vài lần. Tuy rằng nàng ất rất ít khi nói chuyện với mấy tiểu thư nhà quan đó, những vẫn cảm thấy bọn họ không khó ở chung giống như lời các thôn dân đã nói.
Tiễn đi những thiếu gia tiểu thư quần là áo lượt, khí phách hăng hái kia đi, thôn Đông Sơn lại khôi phục yên tĩnh ngày xưa. Ngoài chuyện thỉnh thoảng lại có người bàn luận một chút về những người phòng khoáng và tự nhiên này, bọn họ chỉ giống như một cơn gió nhẹ, sau khi thổi qua thì không còn để lại gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.