Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 707: Nhân Trư
Quỹ Họa Tình Vũ
29/12/2022
Ꭰư Tiểu Thảo sờ ngực, chỉ cảm thấy hơi đau, cảm giác nội tạng đau như lửa đốt đã sớm biến mất. Tiếp tục sờ xuống, khi sờ đến xương sườn thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó. Mẹ nó, đau!!
“Đau! Hình như gãy xương sườn rồi.” Đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt, đáng yêu như chú nai nhỏ, đáng thương nhìn Chu Tuấn Dương khiến hắn đau xót không thôi.
“Đừng động đậy nữa! Hầu Hiểu Lượng, ngươi ở chết ở đâu rồi? Mau mang một cái ván cửa lại đây!!” Chu Tuấn Dương hét lớn với bên ngoài. Bây giờ hắn không biết Tiểu Thảo bị thương nặng hay nhẹ, sờ tùy ý di chuyển sẽ khiến xương sườn của nàng gãy hẳn, vậy sẽ tạo thành thương tổn lần hai cho nàng.
“Không… thể nào! Rõ ràng nàng đã tắt thở, người đã chết sau có thể sống lại được? Ngoại trừ... nàng có tiên đan cải tử hồi sinh. Ha ha, nếu người đời biết Húc vương phi có tiên đan trường sinh bất tử không biết sát thần ngươi có còn bảo vệ được nàng không!” Viên công công bị cắt thành nhân côn, khuôn mặt dữ tợn đầy máu tươi giống như lệ quỷ bò ra từ địa ngục, sắp chết cũng phải tìm đệm lưng.
Chu Tuấn Dương lạnh lùng nhìn ông ta, hừ lạnh nói: “Tiên đan? Lão già ngươi trước khi chết xuất hiện ảo giác à? Vương phi của ta chỉ bị gãy xương sườn, đau không thở nổi, lấy đâu ra cải tử hồi sinh? Lão già chết tiệt, nếu ngươi dám mặt đối mặt đánh tay đôi với bản vương, bản vương còn công nhận ngươi là nam nhi, cho ngươi chết thoải mái. Nhưng mà ngươi đã sai lầm hoàn toàn khi ra tay với vương phi của bản vương. Bản vương sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!”
Vừa nói hắn vừa bóp miệng Viên công công ra, rút lưỡi ông ta, đâm mù đôi mắt trừng đến sắp lòi ra ngoài kia, cầm máu cho tứ chi đang ồ ạt chảy máu. Hắn nói với Hầu Hiểu Lượng mang ván cửa vào:
“Mang đến hình đường của ám vệ, cẩn thận hầu hạ. Mỗi ngày dùng lưỡi dao sắc cắt một trăm đạo trên người ông ta, sau đó đun chín bắt ông ta ăn. Nhớ dùng nước muối khử độc cho vết thương của ông ta, tránh để nhiễm trùng mất mạng. Đây là tục mệnh đan, phải cắt đủ một trăm ngày, nhất định không được để ông ta chết trước thời hạn!”
“Oẹ.” Tiếng nôn ọe truyền đến bên tai, Chu Tuấn Dương lập tức thay đổi vẻ mặt, hắn quá sơ ý, đã căn dặn hình phạt tàn nhẫn như vậy trước mặt nàng. Nàng hồn nhiên hiền lành như vậy, có phải sẽ cảm thấy hắn rất đáng sợ không?
“Nàng…” Chu Tuấn Dương không dám tiến lên, sợ càng khiến nàng phản cảm. Hắn cẩn thận nhìn nàng, chỉ thấy nàng ôm ngực, dáng vẻ muốn nôn mà không nôn được. Hơn nữa vì xương sườn đau nên khuôn mặt nàng càng trắng bệch hơn.
Dư Tiểu Thảo thấy hắn lo âu thấp thỏm, nàng cũng không nghĩ nhiều, tức giận nói với hắn: “Còn không mau đưa ta ra ngoài, mùi máu tanh ở đây quá nồng, ta sắp không thở nổi rồi!”
Chu Tuấn Dương thấy trong mắt nàng không có vẻ sợ hãi và chán ghét thì yên tâm phần nào. Hắn cởi áo ngoài của mình phủ lên ván cửa, rồi qua đó nhẹ nhàng ôm nàng lên đặt trên ván cửa.
“Hầu Hiểu Lượng, ngươi nâng đằng sau. Cẩn thận vào, đừng lắc lư!” Hắn cũng tự nâng một đầu ván cửa, mỗi bước đi đều vững vàng ổn định. Tiểu Thảo hoàn toàn không cảm nhận được ván cửa đang di chuyển.
“Chờ đã!” Dư Tiểu Thảo đột nhiên nghĩ đến Xuân Hoa vì cứu nàng mà không rõ sống chết thì vội nói “Xuân Hoa bị thương, mau xem nàng ta thế nào rồi.”
Chu Tuấn Dương hất cằm với Tiểu Bổ Thiên Thạch đang rảnh rỗi nhất trong phòng: “Bánh Trôi Nhỏ, ngươi đi xem nàng ta thế nào. Nếu còn thở thì cho nàng ta uống một viên cửu chuyển kim đan.”
[Ai cho phép ngươi gọi bản tiên là Bánh Trôi Nhỏ? Bản tiên là người mà người phàm như ngươi có thể sai khiến? Hừ, nhân loại vô dụng ngu xuẩn, cả vợ mình cũng không bảo vệ tốt, còn nhận xằng nhận bậy bản thân là cao thủ đệ nhất!] Tiểu Bổ Thiên Thạch không thích cái tên này. Lúc nó xuất hiện dưới hình mèo cái tên này miễn cưỡng coi là đáng yêu. Nhưng mà hiện giờ nó là một thiếu niên xinh đẹp, sao còn dám gọi nó bằng cái tên thấp kém như thế?
Dư Tiểu Thảo thấy hắn thay đổi vẻ mặt thì biết Tiểu Bổ Thiên Thạch lại chọc vào chỗ đau của hắn, nàng vội nói: “Được rồi, được rồi! Thần Thạch đại nhân vĩ đại, ngươi địa vị cao quý có thể giúp ta xem nha hoàn đó thế nào không, nể tình bình thường nàng đối xử với hình mèo của ngươi không tệ.”
Tiểu Bổ Thiên Thạch biến lại thành mèo vàng nhỏ, cái đầu nhỏ tròn vo, bộ lông sáng màu, thái độ lại kiêu ngạo. Loại hình này đã hoàn toàn thu phục được đám nha hoàn của nàng. Rảnh rỗi luôn thích trêu chọc nó, có đồ gì ngon đều giữ lại cho nó một phần. Mặc dù Tiểu Bổ Thiên Thạch chẳng hề hứng thú với đồ ăn ở phàm giới!
Cả ngày sờ sờ nắn nắn mà dám nói đối xử với nó không tệ? Tiểu Bổ Thiên Thạch nhe răng phản đối nhưng vẫn đi xem thương thế của Xuân Hoa. Bị thương không nhẹ nhưng may là vẫn còn sống. Cửu chuyển kim đan của Tiểu Thảo đã bị Viên công công xoát người lấy sạch, cũng may Chu Tuấn Dương luôn bị nàng bắt mang theo đủ loại đan dược phòng thân. Tiểu Bổ Thiên Thạch lấy một viên cho Xuân Hoa ăn rồi chẳng hề thương hoa tiếc ngọc tóm cổ áo Xuân Hoa xách ra ngoài.
Lúc này trận chiến trong mật thất dưới lòng đất đã đến hồi kết. Tuy thế lực của Viên công công khá mạnh nhưng đa số người đều phân tán ở bên ngoài, trong mật thất chỉ để lại một bộ phận nhỏ. Đa số đều là võ công ngang ngang nhau, thuộc hạ của Phạm đại nhân và quan binh ứng phó được. Còn những kẻ giỏi hơn đều bị Tô Nhiên và nhóm ám vệ giải quyết sạch sẽ.
Minh Tân cõng một người toàn thân nhuốm máu đi ra, giọng nói nghe như bình tĩnh lại rất lạnh lùng: “Chủ tử, Minh Quý bị lão già chết tiệt kia sử dụng cực hình, sắp nguy rồi.”
Hóa ra Minh Quý giả trang thành người trong thương đội của Trần gia đi vào trong kho hàng thì bị Viên công công phát hiện, sau đó bị bọn chúng bắt. Viên công công muốn mọi tin tức ám vệ của phủ Tĩnh Vương. Nhưng mà Minh Quý là một trong mười ám vệ đứng đầu tổ chức, sao có thể bán chủ được? Mặc kệ bị tra tấn thế nào hắn ta đều cắn chặt răng không nói một lời
Chu Tuấn Dương nhìn thấy tay chân mềm nhũn của hắn ta rũ xuống thì biết xương cốt tứ chi đều bị đập nát, dù có cứu được mạng thì cũng là một người tàn phế.
“Bánh Trôi, cho hắn ta ăn một viên cửu chuyển kim đan, đưa hắn đến Đồng Nhân Đường cho đại phu ở đó nối xương. Chờ ta trở về luyện ra tục cốt cao có lẽ sau này hắn ta còn đứng dậy được...” Chỉ là không thể tiếp tục làm ám vệ nữa, Dư Tiểu Thảo có hơi buồn lòng.
Tiểu Bổ Thiên Thạch lấy ra một viên cửu chuyển kim đan từ trong bình ngọc ném cho Minh Tân rồi nói với Dư Tiểu Thảo: [Sao ngươi biết tên Nữ Oa nương nương đặt cho ta?]
Không sai, Bánh Trôi là biệt danh Nữ Oa nương nương đặt cho nó khi nó vừa mở linh trí. Nó vẫn luôn yêu thích cách gọi này, ngay cả khi cái tên “Bánh trôi” này chẳng cao quý chút nào.
“Rất lâu về trước ngươi đã nói với ta không phải sao? Không ngờ rằng thần tiên cũng nhanh quên như vậy.” Dư Tiểu Thảo nằm trên ván cửa không còn chút sức lực nào, cảm thấy bụng còn hơi đau. Quái lạ, rõ ràng nàng bị đánh vào ngực, sao bụng lại đau được nhỉ? Không lẽ đau còn biết di chuyển?
Tiểu Bổ Thiên Thạch liếc mắt coi thường nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên. Chủ nhân người phàm này vẫn coi trọng nó, vào lúc thế này mà nàng còn nhớ rõ!
“Tiểu thư! Tiểu thư... hu hu hu…” Ngô Đồng chạy ra ngoài báo tin, sau khi mọi chuyện ở Trần gia và mật thất trong lòng đất kết thúc mới được phép vào trong. Nàng ta vừa tiến vào đã thấy Tiểu Thảo suy yếu không còn sức lực thì nước mắt lại không tự chủ được rơi như mưa.
Dư Tiểu Thảo vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi bị dính mấy giọt nước mắt vào mặt thì không thể không mở mắt bất đắc dĩ nói: “Ngô Đồng, ta vẫn khỏe! Bây giờ người ta đủ dơ rồi, ngươi đừng dùng nước mắt rửa mặt cho ta có được không?”
“Chủ tử, người không sao? Tốt quá rồi! Nô tỳ rất sợ... nếu như người xảy ra chuyện gì nô tỳ không còn mặt mũi sống trên đời nữa hu hu hu.” Ngô Đồng nghĩ đến việc sau khi chủ tử bị thương vẫn gắng gượng tranh thủ cơ hội sống sót cho mình thì khóc không dừng lại được. Nàng ta nghĩ kĩ rồi, ai cũng không thể chia cắt nàng ta và tiểu thư, mạng của nàng ta thuộc về tiểu thư, nàng ta phải mãi mãi hầu hạ bên cạnh tiểu thư!
Hầu Hiểu Lượng: .... (Vợ sắp đến tay lại tuột mất à? Muốn cưới vợ thôi làm gì mà khó thế!)
Dư Tiểu Thảo bất đắc dĩ trừng mắt nói: “Không phải ta vẫn ổn sao? Ngươi kịp thời báo tin cho vương gia, vương gia cũng đuổi đến kịp lúc cứu được ta! Ta ăn cửu chuyển kim đan nội thương đã khỏi, chỉ còn vết thương ngoài da tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi rồi. Đừng khóc, khóc nữa vết thương của ta sẽ càng đau.”
Hầu Hiểu Lượng thấy vợ tương lai khóc đỏ cả mắt thì đau lòng nói: “Chủ mẫu nói đúng, đừng khóc nữa, đỏ hết mắt rồi. Chủ mẫu vẫn cần nàng chăm sóc!”
“Huynh nói đúng!” Ngô Đồng lấy tay áo lau nước mắt, ngừng khóc nói: “Lần này chỉ có ta và Xuân Hoa đi theo chủ tử, Xuân Hoa thì bị thương chủ tử lại ít đi một người chăm sóc. Ta phải lên tinh thần thật cao mới có thể hầu hạ chủ tử càng tốt... Huynh chuyên tâm nâng ván đi, đừng lắc lư!”
Dư Tiểu Thảo nhanh chóng được nâng đến Đồng Nhân Đường. Người khám bệnh cho nàng lại là người quen - Tôn đại phu. Tôn đại phu vốn làm việc ở trấn nhỏ trong Đường Cổ nhưng không được người trong tộc coi trọng. Sau này nhờ có thuật chế thuốc thần kỳ của Tiểu Thảo đã giúp Đồng Nhân Đường buôn bán kiếm được không ít lời.
Vì ban đầu Đồng Nhân Đường là nơi duy nhất bán thuốc viên và nước thuốc của Dư gia nên đã nhảy vọt lên đứng đầu giới y thuật, lượng tiêu thụ những loại thuốc khác cũng tăng lên gấp đôi. Mà Tôn đại phu cũng vì thế được điều từ trấn nhỏ ở Đường Cổ đến vùng Giang Nam ở Kim Lăng này, trở thành đại phu nổi danh. Y thuật của ông ta cũng dần dần được gia tộc thừa nhận, trở thành đại phu nổi tiếng lẫy lừng ở Kim Lăng.
“Ồ! Nha đầu, ngươi sao thế này?” Tôn đại phu thấy người quen cũ, sau khi kinh ngạc qua đi thì không nhịn được cảm thán: Duyên phận giữa ông ta và Dư gia dù cách cả nghìn dặm vẫn cắt không đứt.
Khi còn ở Đường Cổ ông ta từng cứu nha đầu yếu nhược này từ khi nàng còn trong bụng mẹ, giúp mẹ nàng điều dưỡng thân thể, giúp cha nàng trị liệu vết thương do bị gấu đen cắn bị thương, còn cứu mạng Dư Hàng về từ quỷ môn quan. Sao này đã đến Kim Lăng rồi mà còn gặp được nha đầu này không biết?
“Đau! Hình như gãy xương sườn rồi.” Đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt, đáng yêu như chú nai nhỏ, đáng thương nhìn Chu Tuấn Dương khiến hắn đau xót không thôi.
“Đừng động đậy nữa! Hầu Hiểu Lượng, ngươi ở chết ở đâu rồi? Mau mang một cái ván cửa lại đây!!” Chu Tuấn Dương hét lớn với bên ngoài. Bây giờ hắn không biết Tiểu Thảo bị thương nặng hay nhẹ, sờ tùy ý di chuyển sẽ khiến xương sườn của nàng gãy hẳn, vậy sẽ tạo thành thương tổn lần hai cho nàng.
“Không… thể nào! Rõ ràng nàng đã tắt thở, người đã chết sau có thể sống lại được? Ngoại trừ... nàng có tiên đan cải tử hồi sinh. Ha ha, nếu người đời biết Húc vương phi có tiên đan trường sinh bất tử không biết sát thần ngươi có còn bảo vệ được nàng không!” Viên công công bị cắt thành nhân côn, khuôn mặt dữ tợn đầy máu tươi giống như lệ quỷ bò ra từ địa ngục, sắp chết cũng phải tìm đệm lưng.
Chu Tuấn Dương lạnh lùng nhìn ông ta, hừ lạnh nói: “Tiên đan? Lão già ngươi trước khi chết xuất hiện ảo giác à? Vương phi của ta chỉ bị gãy xương sườn, đau không thở nổi, lấy đâu ra cải tử hồi sinh? Lão già chết tiệt, nếu ngươi dám mặt đối mặt đánh tay đôi với bản vương, bản vương còn công nhận ngươi là nam nhi, cho ngươi chết thoải mái. Nhưng mà ngươi đã sai lầm hoàn toàn khi ra tay với vương phi của bản vương. Bản vương sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!”
Vừa nói hắn vừa bóp miệng Viên công công ra, rút lưỡi ông ta, đâm mù đôi mắt trừng đến sắp lòi ra ngoài kia, cầm máu cho tứ chi đang ồ ạt chảy máu. Hắn nói với Hầu Hiểu Lượng mang ván cửa vào:
“Mang đến hình đường của ám vệ, cẩn thận hầu hạ. Mỗi ngày dùng lưỡi dao sắc cắt một trăm đạo trên người ông ta, sau đó đun chín bắt ông ta ăn. Nhớ dùng nước muối khử độc cho vết thương của ông ta, tránh để nhiễm trùng mất mạng. Đây là tục mệnh đan, phải cắt đủ một trăm ngày, nhất định không được để ông ta chết trước thời hạn!”
“Oẹ.” Tiếng nôn ọe truyền đến bên tai, Chu Tuấn Dương lập tức thay đổi vẻ mặt, hắn quá sơ ý, đã căn dặn hình phạt tàn nhẫn như vậy trước mặt nàng. Nàng hồn nhiên hiền lành như vậy, có phải sẽ cảm thấy hắn rất đáng sợ không?
“Nàng…” Chu Tuấn Dương không dám tiến lên, sợ càng khiến nàng phản cảm. Hắn cẩn thận nhìn nàng, chỉ thấy nàng ôm ngực, dáng vẻ muốn nôn mà không nôn được. Hơn nữa vì xương sườn đau nên khuôn mặt nàng càng trắng bệch hơn.
Dư Tiểu Thảo thấy hắn lo âu thấp thỏm, nàng cũng không nghĩ nhiều, tức giận nói với hắn: “Còn không mau đưa ta ra ngoài, mùi máu tanh ở đây quá nồng, ta sắp không thở nổi rồi!”
Chu Tuấn Dương thấy trong mắt nàng không có vẻ sợ hãi và chán ghét thì yên tâm phần nào. Hắn cởi áo ngoài của mình phủ lên ván cửa, rồi qua đó nhẹ nhàng ôm nàng lên đặt trên ván cửa.
“Hầu Hiểu Lượng, ngươi nâng đằng sau. Cẩn thận vào, đừng lắc lư!” Hắn cũng tự nâng một đầu ván cửa, mỗi bước đi đều vững vàng ổn định. Tiểu Thảo hoàn toàn không cảm nhận được ván cửa đang di chuyển.
“Chờ đã!” Dư Tiểu Thảo đột nhiên nghĩ đến Xuân Hoa vì cứu nàng mà không rõ sống chết thì vội nói “Xuân Hoa bị thương, mau xem nàng ta thế nào rồi.”
Chu Tuấn Dương hất cằm với Tiểu Bổ Thiên Thạch đang rảnh rỗi nhất trong phòng: “Bánh Trôi Nhỏ, ngươi đi xem nàng ta thế nào. Nếu còn thở thì cho nàng ta uống một viên cửu chuyển kim đan.”
[Ai cho phép ngươi gọi bản tiên là Bánh Trôi Nhỏ? Bản tiên là người mà người phàm như ngươi có thể sai khiến? Hừ, nhân loại vô dụng ngu xuẩn, cả vợ mình cũng không bảo vệ tốt, còn nhận xằng nhận bậy bản thân là cao thủ đệ nhất!] Tiểu Bổ Thiên Thạch không thích cái tên này. Lúc nó xuất hiện dưới hình mèo cái tên này miễn cưỡng coi là đáng yêu. Nhưng mà hiện giờ nó là một thiếu niên xinh đẹp, sao còn dám gọi nó bằng cái tên thấp kém như thế?
Dư Tiểu Thảo thấy hắn thay đổi vẻ mặt thì biết Tiểu Bổ Thiên Thạch lại chọc vào chỗ đau của hắn, nàng vội nói: “Được rồi, được rồi! Thần Thạch đại nhân vĩ đại, ngươi địa vị cao quý có thể giúp ta xem nha hoàn đó thế nào không, nể tình bình thường nàng đối xử với hình mèo của ngươi không tệ.”
Tiểu Bổ Thiên Thạch biến lại thành mèo vàng nhỏ, cái đầu nhỏ tròn vo, bộ lông sáng màu, thái độ lại kiêu ngạo. Loại hình này đã hoàn toàn thu phục được đám nha hoàn của nàng. Rảnh rỗi luôn thích trêu chọc nó, có đồ gì ngon đều giữ lại cho nó một phần. Mặc dù Tiểu Bổ Thiên Thạch chẳng hề hứng thú với đồ ăn ở phàm giới!
Cả ngày sờ sờ nắn nắn mà dám nói đối xử với nó không tệ? Tiểu Bổ Thiên Thạch nhe răng phản đối nhưng vẫn đi xem thương thế của Xuân Hoa. Bị thương không nhẹ nhưng may là vẫn còn sống. Cửu chuyển kim đan của Tiểu Thảo đã bị Viên công công xoát người lấy sạch, cũng may Chu Tuấn Dương luôn bị nàng bắt mang theo đủ loại đan dược phòng thân. Tiểu Bổ Thiên Thạch lấy một viên cho Xuân Hoa ăn rồi chẳng hề thương hoa tiếc ngọc tóm cổ áo Xuân Hoa xách ra ngoài.
Lúc này trận chiến trong mật thất dưới lòng đất đã đến hồi kết. Tuy thế lực của Viên công công khá mạnh nhưng đa số người đều phân tán ở bên ngoài, trong mật thất chỉ để lại một bộ phận nhỏ. Đa số đều là võ công ngang ngang nhau, thuộc hạ của Phạm đại nhân và quan binh ứng phó được. Còn những kẻ giỏi hơn đều bị Tô Nhiên và nhóm ám vệ giải quyết sạch sẽ.
Minh Tân cõng một người toàn thân nhuốm máu đi ra, giọng nói nghe như bình tĩnh lại rất lạnh lùng: “Chủ tử, Minh Quý bị lão già chết tiệt kia sử dụng cực hình, sắp nguy rồi.”
Hóa ra Minh Quý giả trang thành người trong thương đội của Trần gia đi vào trong kho hàng thì bị Viên công công phát hiện, sau đó bị bọn chúng bắt. Viên công công muốn mọi tin tức ám vệ của phủ Tĩnh Vương. Nhưng mà Minh Quý là một trong mười ám vệ đứng đầu tổ chức, sao có thể bán chủ được? Mặc kệ bị tra tấn thế nào hắn ta đều cắn chặt răng không nói một lời
Chu Tuấn Dương nhìn thấy tay chân mềm nhũn của hắn ta rũ xuống thì biết xương cốt tứ chi đều bị đập nát, dù có cứu được mạng thì cũng là một người tàn phế.
“Bánh Trôi, cho hắn ta ăn một viên cửu chuyển kim đan, đưa hắn đến Đồng Nhân Đường cho đại phu ở đó nối xương. Chờ ta trở về luyện ra tục cốt cao có lẽ sau này hắn ta còn đứng dậy được...” Chỉ là không thể tiếp tục làm ám vệ nữa, Dư Tiểu Thảo có hơi buồn lòng.
Tiểu Bổ Thiên Thạch lấy ra một viên cửu chuyển kim đan từ trong bình ngọc ném cho Minh Tân rồi nói với Dư Tiểu Thảo: [Sao ngươi biết tên Nữ Oa nương nương đặt cho ta?]
Không sai, Bánh Trôi là biệt danh Nữ Oa nương nương đặt cho nó khi nó vừa mở linh trí. Nó vẫn luôn yêu thích cách gọi này, ngay cả khi cái tên “Bánh trôi” này chẳng cao quý chút nào.
“Rất lâu về trước ngươi đã nói với ta không phải sao? Không ngờ rằng thần tiên cũng nhanh quên như vậy.” Dư Tiểu Thảo nằm trên ván cửa không còn chút sức lực nào, cảm thấy bụng còn hơi đau. Quái lạ, rõ ràng nàng bị đánh vào ngực, sao bụng lại đau được nhỉ? Không lẽ đau còn biết di chuyển?
Tiểu Bổ Thiên Thạch liếc mắt coi thường nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên. Chủ nhân người phàm này vẫn coi trọng nó, vào lúc thế này mà nàng còn nhớ rõ!
“Tiểu thư! Tiểu thư... hu hu hu…” Ngô Đồng chạy ra ngoài báo tin, sau khi mọi chuyện ở Trần gia và mật thất trong lòng đất kết thúc mới được phép vào trong. Nàng ta vừa tiến vào đã thấy Tiểu Thảo suy yếu không còn sức lực thì nước mắt lại không tự chủ được rơi như mưa.
Dư Tiểu Thảo vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi bị dính mấy giọt nước mắt vào mặt thì không thể không mở mắt bất đắc dĩ nói: “Ngô Đồng, ta vẫn khỏe! Bây giờ người ta đủ dơ rồi, ngươi đừng dùng nước mắt rửa mặt cho ta có được không?”
“Chủ tử, người không sao? Tốt quá rồi! Nô tỳ rất sợ... nếu như người xảy ra chuyện gì nô tỳ không còn mặt mũi sống trên đời nữa hu hu hu.” Ngô Đồng nghĩ đến việc sau khi chủ tử bị thương vẫn gắng gượng tranh thủ cơ hội sống sót cho mình thì khóc không dừng lại được. Nàng ta nghĩ kĩ rồi, ai cũng không thể chia cắt nàng ta và tiểu thư, mạng của nàng ta thuộc về tiểu thư, nàng ta phải mãi mãi hầu hạ bên cạnh tiểu thư!
Hầu Hiểu Lượng: .... (Vợ sắp đến tay lại tuột mất à? Muốn cưới vợ thôi làm gì mà khó thế!)
Dư Tiểu Thảo bất đắc dĩ trừng mắt nói: “Không phải ta vẫn ổn sao? Ngươi kịp thời báo tin cho vương gia, vương gia cũng đuổi đến kịp lúc cứu được ta! Ta ăn cửu chuyển kim đan nội thương đã khỏi, chỉ còn vết thương ngoài da tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi rồi. Đừng khóc, khóc nữa vết thương của ta sẽ càng đau.”
Hầu Hiểu Lượng thấy vợ tương lai khóc đỏ cả mắt thì đau lòng nói: “Chủ mẫu nói đúng, đừng khóc nữa, đỏ hết mắt rồi. Chủ mẫu vẫn cần nàng chăm sóc!”
“Huynh nói đúng!” Ngô Đồng lấy tay áo lau nước mắt, ngừng khóc nói: “Lần này chỉ có ta và Xuân Hoa đi theo chủ tử, Xuân Hoa thì bị thương chủ tử lại ít đi một người chăm sóc. Ta phải lên tinh thần thật cao mới có thể hầu hạ chủ tử càng tốt... Huynh chuyên tâm nâng ván đi, đừng lắc lư!”
Dư Tiểu Thảo nhanh chóng được nâng đến Đồng Nhân Đường. Người khám bệnh cho nàng lại là người quen - Tôn đại phu. Tôn đại phu vốn làm việc ở trấn nhỏ trong Đường Cổ nhưng không được người trong tộc coi trọng. Sau này nhờ có thuật chế thuốc thần kỳ của Tiểu Thảo đã giúp Đồng Nhân Đường buôn bán kiếm được không ít lời.
Vì ban đầu Đồng Nhân Đường là nơi duy nhất bán thuốc viên và nước thuốc của Dư gia nên đã nhảy vọt lên đứng đầu giới y thuật, lượng tiêu thụ những loại thuốc khác cũng tăng lên gấp đôi. Mà Tôn đại phu cũng vì thế được điều từ trấn nhỏ ở Đường Cổ đến vùng Giang Nam ở Kim Lăng này, trở thành đại phu nổi danh. Y thuật của ông ta cũng dần dần được gia tộc thừa nhận, trở thành đại phu nổi tiếng lẫy lừng ở Kim Lăng.
“Ồ! Nha đầu, ngươi sao thế này?” Tôn đại phu thấy người quen cũ, sau khi kinh ngạc qua đi thì không nhịn được cảm thán: Duyên phận giữa ông ta và Dư gia dù cách cả nghìn dặm vẫn cắt không đứt.
Khi còn ở Đường Cổ ông ta từng cứu nha đầu yếu nhược này từ khi nàng còn trong bụng mẹ, giúp mẹ nàng điều dưỡng thân thể, giúp cha nàng trị liệu vết thương do bị gấu đen cắn bị thương, còn cứu mạng Dư Hàng về từ quỷ môn quan. Sao này đã đến Kim Lăng rồi mà còn gặp được nha đầu này không biết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.