Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 716: Sinh Sớm
Quỹ Họa Tình Vũ
31/12/2022
Các quý phụ trong tầng lớp thượng lưu của Kinh thành đều khen Húc vương Thế tử khi còn quấn tã là đứa nhỏ hiếu thuận biết quan tâm mẫu phi, chuyện này không phải không có lý do.
Đầu tiên khi Húc vương Thế tử còn là thai nhi, rất nhiều lúc Húc vương phi quên mất mình đang mang thai. Lúc đầu mang thai không thai nghén không nôn mửa, giai đoạn cuối chân không bị sưng phù, không bị chuột rút, đứa nhỏ này vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ chưa từng khiến mẫu phi nó phải chịu đau gì cả.
Còn có, dự tính là Húc vương phi sẽ sinh vào giữa tháng Năm, khi đó đã vào hè. Ở cữ sợ nhất là mùa hè, một tháng không thể gội đầu, tắm rửa, mùa hè nóng nực không phải là hôi chết sao?
Húc vương Thế tử lại cố tình chui ra trước hai tháng, chào đời ngày xuân tháng Ba. Khi đó xuân về hoa nở, thời tiết ấm áp rất thích hợp ở cữ. Đây không phải là quan tâm mẫu phi thì là gì?
Nhưng mà Dư Tiểu Thảo lại không ngờ rằng mình sẽ sinh non, hơn nữa bụng nàng cũng đau rất đột ngột. Lúc đó nàng đang ăn quả phỉ và hạnh nhân rang thơm ngon, uống nước ép hoa quả tươi ngon được cất giữ trong kho lạnh, thỏa mãn nằm trên ghế phơi nắng xuân ấm áp, vô cùng thoải mái.
Trong thời kỳ mang thai nàng được chồng cưng chiều tận trời, có mẹ ruột và mẹ nuôi yêu thương, thỉnh thoảng mẹ chồng cũng đến hỏi thăm này nọ, cuộc sống quá thoải mái khiến ông trời không vừa mắt nên muốn trêu nàng đây mà.
Nàng mới uống được nửa ly nước dâu tây, đang giơ tay lấy quả phỉ đã được chồng mình bóc vỏ bỏ vào miệng thì đột nhiên bụng nàng co rút đau đớn. Mới đầu nàng cũng không quá để ý, vì còn hai tháng nữa mới đến ngày sinh. Nhưng nàng nào thể ngờ được Tiểu Bổ Thiên Thạch đã đảm bảo con nàng khỏe mạnh lại sinh non chứ?
Nhưng mà Chu Tuấn Dương cẩn thận tỉ mỉ, chi tiết trong nháy mắt này vẫn bị hắn phát hiện, hắn quan tâm hỏi: “Sao thế? Có phải ăn trúng hạt đắng không? Sao có thể chứ, gia đã lựa chọn từng quả một mà.”
Đợt đau đớn co rút kia trôi qua rất nhanh giống như một trận ảo giác vậy. Dư Tiểu Thảo lấy hạt phỉ nhét vào miệng Chu Tuấn Dương còn đang đập vỏ hạnh nhân cười nói: “Không sao, nếm thử quả phỉ ta mới sai người rang theo cách mới đi, hương vị thế nào?”
Chu Tuấn Dương ngoan ngoãn há miệng để nàng đút cho, lại còn khẽ cắn đầu ngón tay nàng khi nàng chưa kịp thu tay về, cười nói: “Thơm! Thật sự rất thơm!”
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nói: “Là hạt phỉ thơm hay đầu ngón tay ta thơm!” Chu Tuấn Dương lập tức liếc mắt đưa tình với nàng: “Hạt phỉ thơm cũng không thơm bằng tay nàng.”
“Nói lời hoa mỹ... Ui!” Dư Tiểu Thảo đột nhiên tái mặt, tay sờ bụng nhíu mày. Chu Tuấn Dương lập tức bỏ hạnh nhân xuống, lau tay lên quần áo, đỡ nàng ngồi thẳng dậy hỏi: “Sao rồi? Bụng không thoải mái?”
“Bụng bỗng nhiên bắt đầu đau...” Dư Tiểu Thảo mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng.
“Đau bụng? Không phải là sắp sinh chứ?” Nhìn cái bụng hơn bảy tháng mà chẳng khác nào sắp sinh của vợ mình, việc Chu Tuấn Dương nghĩ đến đầu tiên là có lẽ nàng sắp sinh rồi.
“Không phải đâu? Còn chưa đủ tám tháng mà! Không phải mang thai mười tháng mới sinh sao? Mẹ muội nói ít cũng phải hơn chín tháng mới sinh được mà?” Dư Tiểu Thảo ôm bụng, khó hiểu và nghi ngờ hỏi.
Chu Tuấn Dương nhíu mày hỏi: “Hay là ăn gì nên bị đau bụng, tiêu chảy? Cũng không đúng, mấy ngày này đồ ăn nàng ăn gia đều kiểm tra, không có gì lạ cả!” Mấy ngày này đến lượt hắn nghỉ phép nên hôm nay mới có thể nhàn nhã ở nhà đập vỏ hạnh nhân và quả phỉ cho vợ ăn.
“Khụ...” Vẻ mặt Tiểu Thảo đột nhiên trở nên xấu hổ, nàng méo miệng nhìn về phía chồng mình, lắp bắp nói “Hình như ta... hình như ta... tè ra quần!”
Người mang thai thời kỳ cuối vì bị thai nhi trong bụng chèn ép nên đi tiểu thường xuyên là chuyện bình thường. Chỉ là đột nhiên mất khống chế thế này thì không thể không khiến người khác lo lắng.
Đúng lúc này, Lý ma ma bưng một bát cháo tổ yến hạt sen đến, đến giờ vương phi ăn bữa phụ. Lý ma ma là người hầu đắc lực bên cạnh Tĩnh vương phi, khi Chu Tuấn Dương còn nhỏ bà ta cũng từng chăm sóc hắn. Tiểu Thảo mang thai, bên cạnh lại không có trưởng bối trông nom nên Tĩnh vương phi không yên tâm, phái Lý ma ma qua giúp đỡ.
Chu Tuấn Dương mau chóng nói tình huống cho Lý ma ma. Lý ma ma lập tức trở nên nghiêm túc: “Không phải là vỡ nước ối chứ? Mau sai người đi mời bà mụ- vương phi nương nương ngài đừng gấp. Đây là lần đầu tiên ngài mang thai, tiểu thế tử không thể nào sinh sớm như thế này được, ngài uống cháo tổ yến trước đi.”
Dư Tiểu Thảo nghe lời ngoan ngoãn uống hết bát cháo tổ yến ấm vào trong bụng. Sau khi ợ một tiếng nàng lại ôm bụng nhịn đau hỏi: “Ta không va chạm vào đâu, sao tự nhiên lại sinh non?"
Lý ma ma cũng không rõ tình hình, chần chừ nói: “Lão nô cũng không rõ lắm, có số ít người mang thai bảy tháng là sinh rồi... Ngài yên tâm, bảy sống tám chết, tiểu thế tử nhất định không có chuyện gì đâu!”
“Sống chết gì đó! Có biết nói chuyện không thế!!” Chu Tuấn Dương bực đến mức suýt ra tay đánh chết bà già này, không thấy vương phi sợ tái mặt rồi sao còn nói mấy lời đáng sợ này, không phải là cố ý khiến nàng không thoải mái sao? Húc vương thái sơn sập xuống cũng không sợ, lúc này lại lắp bắp an ủi vợ mình “Đừng nghe bà ta nói bậy, con của bản vương sao có thể không chống đỡ được chút sóng gió nhỏ bé này? Nàng và con đều sẽ ổn thôi.."
Dư Tiểu Thảo chịu đựng từng cơn đau ập đến, liếc chồng mình nói: “Cái gì con của chàng? Nói khó nghe thế! Còn cần chàng nói sao, bảo bối của ta rất kiên cường!” Miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại rất lo. Kiếp trước có điều kiện chữa bệnh tốt như vậy vẫn có rất nhiều đứa bé chết vì sinh non, nói nàng không lo lắng là không thể nào.
“Bánh Trôi đâu? Mau tìm nó về cho ta!” Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể cảm giác được sức sống của con nàng, nó có mặt sẽ khiến nàng yên tâm hơn nhiều. Hơn nữa nếu con nàng có mệnh hệ gì nó còn có thể dùng linh lực bảo vệ đứa nhỏ, không đến mức không cứu được.
Lúc này Chu Tuấn Dương rất bối rối, nhìn vợ đau đến toát mồ hôi lạnh mà không biết nên làm gì cho phải. Nghe nàng nói vậy thì hắn lập tức đứng thẳng lưng nói: “Đúng đúng đúng! Mau tìm Bánh Trôi về, nó nhất định có cách!”
Hắn đã sớm suy đoán ra thân phận của Bánh Trôi nhưng nếu vợ hắn không định nói hắn cũng sẽ không hỏi. Trên người nàng có quá nhiều bí mật chưa được giải đáp, trước khi nàng định nói với hắn hắn sẽ che giấu cho nàng.
“Vương gia, ngài ôm vương phi đến phòng sinh trước đi, cẩn thận đừng để ngài ấy trúng gió...” Lý ma ma bị quát, thấy chủ tử nhà mình đi qua đi lại không biết nên làm gì thì mau chóng nhắc nhở hắn, vương phi còn đang ngồi trên ghế kìa!
“Đúng đúng đúng! Nha đầu, ta đưa nàng đến phòng sinh trước, bà mụ sắp tới rồi. Đừng sợ, có gia ở đây, gia ở cùng nàng!” Chu Tuấn Dương cúi người bế nàng lên, nhanh chóng đi về phía phòng sinh đã chuẩn bị tốt trước đó.
Lại chịu thêm một trận đau, Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu thấy trán chồng mình đầy mồ hôi thì nổi hứng trêu hắn: “Chàng nhìn chàng đi, đầu đầy mồ hôi, người không biết tình hình còn tưởng là chàng bị đau chứ không phải ta đấy!”
“Nếu có thể thì gia thà chịu đau thay nàng!” Nhìn dáng vẻ mỗi khi cơn đau bụng ập đến nàng đều cắn răng nhịn đau, Chu Tuấn Dương đau lòng chết mất. Nhiều năm như vậy ngoài chuyện ở Kim Lăng ra nàng có phải chịu đau lần nào đâu?
Trước nay nàng vẫn luôn yếu ớt, thêu túi tiền bị kim đâm chảy máu tay cũng khóc thút thít oán giận kể lể với hắn. Nếu chia đau đớn làm mười hai cấp thì nỗi đau khi sinh sản là cấp cao nhất. Nhìn Tiểu Thảo mặt mày tái nhợt cổ cắn răng không phát ra âm thanh, sao hắn không đau lòng cho được.
“Bà mụ đâu? Sao đến bây giờ còn chưa đến? Còn tên Bánh Trôi kia nữa, bình thường vẫn hay lượn lờ trước mặt vương phi, hôm nay lúc cần lại không thấy đâu...” Chu Tuấn Dương đi qua đi lại ở mép giường, sàn nhà sắp bị hắn mài mòn một lớp rồi.
“Vương gia ngài đừng nôn nóng! Đây là lần đầu vương phi mang thai, thai nhi sẽ không ra nhanh như vậy đâu...” Lý ma ma không nhịn được an ủi.
Chu Tuấn Dương đột nhiên dừng bước nhìn bà ta: “Lý ma ma, có cách nào giảm bớt đau đớn cho vương phi không? Bà nhìn nàng đau thế nào kìa!”
“Khụ...Vương gia, phụ nữ đều phải trải qua việc này ít nhất một lần, ngài...” Lý ma ma có hơi coi thường, ai sinh con mà không đau? Dù là Hoàng hậu nương nương sinh thái tử năm đó cũng phải chịu đau hơn năm tiếng, nếu có cách khiến người sinh không bị đau còn không dùng cho mẫu nghi thiên hạ là nàng ta sao?
Chu Tuấn Dương không muốn nghe cái này, hắn không kiên nhẫn phất tay với bà ta: “Được rồi! Không biết mẫu phi phái bà đến làm gì, việc gì cũng không giúp được, nói vài câu còn khiến người khác giận hơn...”
Lý ma ma rất oan: Bà ta nói gì? Bà ta nói câu nào cũng là thật được không? Ôi không ngờ tiểu vương gia lại là người không nói lý như vậy!
“Vương gia, Bánh Trôi công tử đến!” Nghênh Xuân thở hồng hộc kéo Tiểu Bổ Thiên Thạch đang câu cá trong hồ sen ở hậu hoa viên đến.
Lúc nàng ta tìm thấy Tiểu Bổ Thiên Thạch không nói câu nào lập tức lôi nó đi. Tiểu Bổ Thiên Thạch ngu ngơ không hiểu chuyện gì, đi đến trước cửa phòng sinh vẫn còn ngơ ngác. Mà vào phòng nhìn thấy Tiểu Thảo đang bị cơn đau tra tấn thì lập tức hiểu ra.
Hắn sai Húc vương cho tất cả người không liên quan lui ra ngoài tay phải đặt cách bụng Tiểu Thảo 2 centimet, ánh sáng vàng dịu lập tức tỏa ra từ lòng bàn tay nó bao lấy cái bụng tròn xoe của nàng. Tiểu Thảo lập tức cảm thấy đau đớn giảm đi rất nhiều.
“Bánh Trôi, mau xem giúp ta con ta có khỏe không?” Thấy Tiểu Bổ Thiên Thạch, Tiểu Thảo giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, thả lỏng hơn nhiều. Chu Tuấn Dương thấy vậy thì buồn bực trong lòng, hóa ra hắn không phải người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho nàng.
Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực nhẹ nhàng trấn an đứa nhỏ trong bụng nàng rồi nói: [Nó á, rất khỏe!]
Đầu tiên khi Húc vương Thế tử còn là thai nhi, rất nhiều lúc Húc vương phi quên mất mình đang mang thai. Lúc đầu mang thai không thai nghén không nôn mửa, giai đoạn cuối chân không bị sưng phù, không bị chuột rút, đứa nhỏ này vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ chưa từng khiến mẫu phi nó phải chịu đau gì cả.
Còn có, dự tính là Húc vương phi sẽ sinh vào giữa tháng Năm, khi đó đã vào hè. Ở cữ sợ nhất là mùa hè, một tháng không thể gội đầu, tắm rửa, mùa hè nóng nực không phải là hôi chết sao?
Húc vương Thế tử lại cố tình chui ra trước hai tháng, chào đời ngày xuân tháng Ba. Khi đó xuân về hoa nở, thời tiết ấm áp rất thích hợp ở cữ. Đây không phải là quan tâm mẫu phi thì là gì?
Nhưng mà Dư Tiểu Thảo lại không ngờ rằng mình sẽ sinh non, hơn nữa bụng nàng cũng đau rất đột ngột. Lúc đó nàng đang ăn quả phỉ và hạnh nhân rang thơm ngon, uống nước ép hoa quả tươi ngon được cất giữ trong kho lạnh, thỏa mãn nằm trên ghế phơi nắng xuân ấm áp, vô cùng thoải mái.
Trong thời kỳ mang thai nàng được chồng cưng chiều tận trời, có mẹ ruột và mẹ nuôi yêu thương, thỉnh thoảng mẹ chồng cũng đến hỏi thăm này nọ, cuộc sống quá thoải mái khiến ông trời không vừa mắt nên muốn trêu nàng đây mà.
Nàng mới uống được nửa ly nước dâu tây, đang giơ tay lấy quả phỉ đã được chồng mình bóc vỏ bỏ vào miệng thì đột nhiên bụng nàng co rút đau đớn. Mới đầu nàng cũng không quá để ý, vì còn hai tháng nữa mới đến ngày sinh. Nhưng nàng nào thể ngờ được Tiểu Bổ Thiên Thạch đã đảm bảo con nàng khỏe mạnh lại sinh non chứ?
Nhưng mà Chu Tuấn Dương cẩn thận tỉ mỉ, chi tiết trong nháy mắt này vẫn bị hắn phát hiện, hắn quan tâm hỏi: “Sao thế? Có phải ăn trúng hạt đắng không? Sao có thể chứ, gia đã lựa chọn từng quả một mà.”
Đợt đau đớn co rút kia trôi qua rất nhanh giống như một trận ảo giác vậy. Dư Tiểu Thảo lấy hạt phỉ nhét vào miệng Chu Tuấn Dương còn đang đập vỏ hạnh nhân cười nói: “Không sao, nếm thử quả phỉ ta mới sai người rang theo cách mới đi, hương vị thế nào?”
Chu Tuấn Dương ngoan ngoãn há miệng để nàng đút cho, lại còn khẽ cắn đầu ngón tay nàng khi nàng chưa kịp thu tay về, cười nói: “Thơm! Thật sự rất thơm!”
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nói: “Là hạt phỉ thơm hay đầu ngón tay ta thơm!” Chu Tuấn Dương lập tức liếc mắt đưa tình với nàng: “Hạt phỉ thơm cũng không thơm bằng tay nàng.”
“Nói lời hoa mỹ... Ui!” Dư Tiểu Thảo đột nhiên tái mặt, tay sờ bụng nhíu mày. Chu Tuấn Dương lập tức bỏ hạnh nhân xuống, lau tay lên quần áo, đỡ nàng ngồi thẳng dậy hỏi: “Sao rồi? Bụng không thoải mái?”
“Bụng bỗng nhiên bắt đầu đau...” Dư Tiểu Thảo mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng.
“Đau bụng? Không phải là sắp sinh chứ?” Nhìn cái bụng hơn bảy tháng mà chẳng khác nào sắp sinh của vợ mình, việc Chu Tuấn Dương nghĩ đến đầu tiên là có lẽ nàng sắp sinh rồi.
“Không phải đâu? Còn chưa đủ tám tháng mà! Không phải mang thai mười tháng mới sinh sao? Mẹ muội nói ít cũng phải hơn chín tháng mới sinh được mà?” Dư Tiểu Thảo ôm bụng, khó hiểu và nghi ngờ hỏi.
Chu Tuấn Dương nhíu mày hỏi: “Hay là ăn gì nên bị đau bụng, tiêu chảy? Cũng không đúng, mấy ngày này đồ ăn nàng ăn gia đều kiểm tra, không có gì lạ cả!” Mấy ngày này đến lượt hắn nghỉ phép nên hôm nay mới có thể nhàn nhã ở nhà đập vỏ hạnh nhân và quả phỉ cho vợ ăn.
“Khụ...” Vẻ mặt Tiểu Thảo đột nhiên trở nên xấu hổ, nàng méo miệng nhìn về phía chồng mình, lắp bắp nói “Hình như ta... hình như ta... tè ra quần!”
Người mang thai thời kỳ cuối vì bị thai nhi trong bụng chèn ép nên đi tiểu thường xuyên là chuyện bình thường. Chỉ là đột nhiên mất khống chế thế này thì không thể không khiến người khác lo lắng.
Đúng lúc này, Lý ma ma bưng một bát cháo tổ yến hạt sen đến, đến giờ vương phi ăn bữa phụ. Lý ma ma là người hầu đắc lực bên cạnh Tĩnh vương phi, khi Chu Tuấn Dương còn nhỏ bà ta cũng từng chăm sóc hắn. Tiểu Thảo mang thai, bên cạnh lại không có trưởng bối trông nom nên Tĩnh vương phi không yên tâm, phái Lý ma ma qua giúp đỡ.
Chu Tuấn Dương mau chóng nói tình huống cho Lý ma ma. Lý ma ma lập tức trở nên nghiêm túc: “Không phải là vỡ nước ối chứ? Mau sai người đi mời bà mụ- vương phi nương nương ngài đừng gấp. Đây là lần đầu tiên ngài mang thai, tiểu thế tử không thể nào sinh sớm như thế này được, ngài uống cháo tổ yến trước đi.”
Dư Tiểu Thảo nghe lời ngoan ngoãn uống hết bát cháo tổ yến ấm vào trong bụng. Sau khi ợ một tiếng nàng lại ôm bụng nhịn đau hỏi: “Ta không va chạm vào đâu, sao tự nhiên lại sinh non?"
Lý ma ma cũng không rõ tình hình, chần chừ nói: “Lão nô cũng không rõ lắm, có số ít người mang thai bảy tháng là sinh rồi... Ngài yên tâm, bảy sống tám chết, tiểu thế tử nhất định không có chuyện gì đâu!”
“Sống chết gì đó! Có biết nói chuyện không thế!!” Chu Tuấn Dương bực đến mức suýt ra tay đánh chết bà già này, không thấy vương phi sợ tái mặt rồi sao còn nói mấy lời đáng sợ này, không phải là cố ý khiến nàng không thoải mái sao? Húc vương thái sơn sập xuống cũng không sợ, lúc này lại lắp bắp an ủi vợ mình “Đừng nghe bà ta nói bậy, con của bản vương sao có thể không chống đỡ được chút sóng gió nhỏ bé này? Nàng và con đều sẽ ổn thôi.."
Dư Tiểu Thảo chịu đựng từng cơn đau ập đến, liếc chồng mình nói: “Cái gì con của chàng? Nói khó nghe thế! Còn cần chàng nói sao, bảo bối của ta rất kiên cường!” Miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại rất lo. Kiếp trước có điều kiện chữa bệnh tốt như vậy vẫn có rất nhiều đứa bé chết vì sinh non, nói nàng không lo lắng là không thể nào.
“Bánh Trôi đâu? Mau tìm nó về cho ta!” Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể cảm giác được sức sống của con nàng, nó có mặt sẽ khiến nàng yên tâm hơn nhiều. Hơn nữa nếu con nàng có mệnh hệ gì nó còn có thể dùng linh lực bảo vệ đứa nhỏ, không đến mức không cứu được.
Lúc này Chu Tuấn Dương rất bối rối, nhìn vợ đau đến toát mồ hôi lạnh mà không biết nên làm gì cho phải. Nghe nàng nói vậy thì hắn lập tức đứng thẳng lưng nói: “Đúng đúng đúng! Mau tìm Bánh Trôi về, nó nhất định có cách!”
Hắn đã sớm suy đoán ra thân phận của Bánh Trôi nhưng nếu vợ hắn không định nói hắn cũng sẽ không hỏi. Trên người nàng có quá nhiều bí mật chưa được giải đáp, trước khi nàng định nói với hắn hắn sẽ che giấu cho nàng.
“Vương gia, ngài ôm vương phi đến phòng sinh trước đi, cẩn thận đừng để ngài ấy trúng gió...” Lý ma ma bị quát, thấy chủ tử nhà mình đi qua đi lại không biết nên làm gì thì mau chóng nhắc nhở hắn, vương phi còn đang ngồi trên ghế kìa!
“Đúng đúng đúng! Nha đầu, ta đưa nàng đến phòng sinh trước, bà mụ sắp tới rồi. Đừng sợ, có gia ở đây, gia ở cùng nàng!” Chu Tuấn Dương cúi người bế nàng lên, nhanh chóng đi về phía phòng sinh đã chuẩn bị tốt trước đó.
Lại chịu thêm một trận đau, Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu thấy trán chồng mình đầy mồ hôi thì nổi hứng trêu hắn: “Chàng nhìn chàng đi, đầu đầy mồ hôi, người không biết tình hình còn tưởng là chàng bị đau chứ không phải ta đấy!”
“Nếu có thể thì gia thà chịu đau thay nàng!” Nhìn dáng vẻ mỗi khi cơn đau bụng ập đến nàng đều cắn răng nhịn đau, Chu Tuấn Dương đau lòng chết mất. Nhiều năm như vậy ngoài chuyện ở Kim Lăng ra nàng có phải chịu đau lần nào đâu?
Trước nay nàng vẫn luôn yếu ớt, thêu túi tiền bị kim đâm chảy máu tay cũng khóc thút thít oán giận kể lể với hắn. Nếu chia đau đớn làm mười hai cấp thì nỗi đau khi sinh sản là cấp cao nhất. Nhìn Tiểu Thảo mặt mày tái nhợt cổ cắn răng không phát ra âm thanh, sao hắn không đau lòng cho được.
“Bà mụ đâu? Sao đến bây giờ còn chưa đến? Còn tên Bánh Trôi kia nữa, bình thường vẫn hay lượn lờ trước mặt vương phi, hôm nay lúc cần lại không thấy đâu...” Chu Tuấn Dương đi qua đi lại ở mép giường, sàn nhà sắp bị hắn mài mòn một lớp rồi.
“Vương gia ngài đừng nôn nóng! Đây là lần đầu vương phi mang thai, thai nhi sẽ không ra nhanh như vậy đâu...” Lý ma ma không nhịn được an ủi.
Chu Tuấn Dương đột nhiên dừng bước nhìn bà ta: “Lý ma ma, có cách nào giảm bớt đau đớn cho vương phi không? Bà nhìn nàng đau thế nào kìa!”
“Khụ...Vương gia, phụ nữ đều phải trải qua việc này ít nhất một lần, ngài...” Lý ma ma có hơi coi thường, ai sinh con mà không đau? Dù là Hoàng hậu nương nương sinh thái tử năm đó cũng phải chịu đau hơn năm tiếng, nếu có cách khiến người sinh không bị đau còn không dùng cho mẫu nghi thiên hạ là nàng ta sao?
Chu Tuấn Dương không muốn nghe cái này, hắn không kiên nhẫn phất tay với bà ta: “Được rồi! Không biết mẫu phi phái bà đến làm gì, việc gì cũng không giúp được, nói vài câu còn khiến người khác giận hơn...”
Lý ma ma rất oan: Bà ta nói gì? Bà ta nói câu nào cũng là thật được không? Ôi không ngờ tiểu vương gia lại là người không nói lý như vậy!
“Vương gia, Bánh Trôi công tử đến!” Nghênh Xuân thở hồng hộc kéo Tiểu Bổ Thiên Thạch đang câu cá trong hồ sen ở hậu hoa viên đến.
Lúc nàng ta tìm thấy Tiểu Bổ Thiên Thạch không nói câu nào lập tức lôi nó đi. Tiểu Bổ Thiên Thạch ngu ngơ không hiểu chuyện gì, đi đến trước cửa phòng sinh vẫn còn ngơ ngác. Mà vào phòng nhìn thấy Tiểu Thảo đang bị cơn đau tra tấn thì lập tức hiểu ra.
Hắn sai Húc vương cho tất cả người không liên quan lui ra ngoài tay phải đặt cách bụng Tiểu Thảo 2 centimet, ánh sáng vàng dịu lập tức tỏa ra từ lòng bàn tay nó bao lấy cái bụng tròn xoe của nàng. Tiểu Thảo lập tức cảm thấy đau đớn giảm đi rất nhiều.
“Bánh Trôi, mau xem giúp ta con ta có khỏe không?” Thấy Tiểu Bổ Thiên Thạch, Tiểu Thảo giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, thả lỏng hơn nhiều. Chu Tuấn Dương thấy vậy thì buồn bực trong lòng, hóa ra hắn không phải người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho nàng.
Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực nhẹ nhàng trấn an đứa nhỏ trong bụng nàng rồi nói: [Nó á, rất khỏe!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.