Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 729: Thế Tử Uy Hiếp
Quỹ Họa Tình Vũ
04/01/2023
L ong Thiên Bá động lòng, nhưng trong tay lại không có nhiều bạc như vậy, hắn ta đành phải mặt dày mày dạn năn nỉ quản sự phường cho hắn ta cầm cố miếng ngọc bội tượng trưng cho thân phận Long Tứ thiếu ở đây đổi lấy một nghìn năm trăm vạn để mua khối minh liêu đánh cược một nữa này.
Kết quả rất rõ ràng, khối ngọc này chỉ có màu xanh lục ở bề ngoài, ngoại trừ nơi cửa sổ được mở có một tầng ngọc hơi mỏng thì tất cả những phần khác đều chỉ là đá trắng bóng. Hơn một ngàn vạn hắn ta kiếm được trước kia coi như hoàn toàn ném xuống sống, còn cõng trên lưng món nợ một nghìn năm trăm vạn lượng. Long Thiên Bá nhất thời toát mồ hôi lạnh liên tục, chân mềm nhũn ngồi xuống mặt đất, làm sao cũng không bò dậy nổi.
Lần này không hề giống như ở Thiên thượng nhân gian lần trước, chỉ mấy ngàn lượng bạc, cha có thể chùi đít giúp hắn ta. Hơn một ngàn năm trăm vạn lượng, cho dù một thiếu gia nhàn tản không tham dự vào sản nghiệp của gia tộc như hắn ta cũng có thể nhận thức sâu sắc được số bạc đó nhiều đến nhường nào, rất có khả năng là lợi nhuận của Long gia cả một năm thậm chí lâu hơn!
Hắn ta hoài nghi phường Đấu Thạch cố ý đặt bẫy. Nhưng mà người ta cũng không trói ngươi bắt tới đây mua minh liêu. Nếu không phải hắn ta lòng tham không đáy, sau khi kiếm lời hơn một ngàn vạn bèn trực tiếp chạy lấy người thì sao có thể xảy ra những chuyện sau này.
Chuyện như vậy không thể giấu cho qua được. Long Thiên Bá không biết bản thân làm sao trở lại khách điểm, vừa thấy cha, hai chân hắn ta lập tức khụy xuống quỳ gối trước mặt cha mình, đau khổ đến lạc cả giọng. Sau khi Long Nghĩa Khuê hiểu hết tình huống, lập tức dùng một chân đá hắn ta ngã ra trên mặt đất.
Sau khi hung hăng đạp đá con trai mấy cú, ông ta ngồi xuống ghế che ngực thở hổn hển. Lấy ra một viên Hộ tâm hoàn trong ngực uống vào, ông ta bưng cốc nước lên uống thêm vài ngụm. Tức mình, ông ta ném mạnh cái cốc xuống đất, mảnh sứ bắn ra rạch lên mặt Long Bá Thiên một đường máu.
“Cha, xin ngài bớt giận, ngài cứ đánh con một trận đi. Là con trai ngu ngốc, không giữ mình được!” Long Thiên Bá ôm chân cha, khóc như một đứa trẻ. Lần này hắn ta thật sự biết sợ rồi, bày tỏ sau này nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn, ngoan ngoãn không gây hoạ cho cho gia tộc.
Lúc này Long Nghĩa Khuê đã cân nhắc ra mọi chuyện, đây là có người cố tình tạo nên một cái bẫy cho thằng con trai ngu ngốc của ông ta chui vào! Có lẽ có người dựa vào cược đá để làm giàu qua một đêm, nhưng dù là người tinh thông đến mấy cũng chưa chắc có thể giống như con trai của ông ta vậy, mỗi lần đánh cược đều thắng lớn. Con trai ông ta lại không phải người có chính kiến, tất nhiên sẽ bị mê hoặc bởi số tài sản kếch xù mới kiếm này, dễ dàng chui vào bẫy của người khác.
Nhớ tới lần ông ta mang theo con trai đến hội sở Thiên thượng nhân gian nhận lỗi với Thế tử, lúc ấy ông ta còn có chút kinh ngạc và nghi ngờ vì sao Thế tử lại dễ dàng tha thứ cho họ như thế. Đã đến nước này, hóa ra đang ở chỗ này chờ họ. Nhưng mà nếu tiêu tốn hơn một nghìn năm trăm vạn mà có thể khiến Thế tử và Húc vương phủ nguôi giận nói, có lẽ Tái ông thất mã không biết họa hay phúc đâu.
Nhưng mà điều duy nhất khiến ông ta không hiểu chính là chẳng lẽ trong phủ Húc vương có kỳ nhân dị sự, có thể phán đoán tinh tường được ngọc thô? Đặc biệt là khối ngọc đánh cược một nửa được mở một cửa sổ kia, tính đánh cuộc rất cao, mười người thì khẳng định sẽ có chín người cho rằng giá trị sẽ tăng rất cao. Lỡ như người tài giỏi kia nhìn lầm, vậy chẳng phải để cho đứa con trai phá của này của ông ta có thể chui qua kẽ hở sao?
Trong phủ Húc vương, Húc vương Thế tử Chu Vân Hiên rót một chén nước trà cho Tiểu Bổ Thiên Thạch, cười nói: “Lần này may nhờ có Viên ca ra tay tương trợ, biết Viên ca ngài không uống rượu, ta đây bèn lấy trà thay rượu cảm ơn Viên ca.”
Tuy Chu Vân Hiên rất tò mò về thân phận thật sự của người có tên Bánh Trôi trước mắt này, vì sao y có thể phán rõ ràng được trong khối đá thô nào có ngọc, giá trị ngọc nhiều ít. Ngay cả màu xanh lục ở bề ngoài y cũng có thể kiểm tra ra, chẳng lẽ... có khả năng nhìn xuyên thấu? Nhưng mẫu phi đã từng trịnh trọng dặn dò cậu không được điều tra bí mật trên người Bánh Trôi. Còn cậu thì dù có tò mò cũng chỉ có thể chịu đựng.
Tiểu Bổ Thiên Thạch hờ hững nhấp một ngụm nước trà rồi buông xuống, liếc xéo con trai lớn của chủ nhân một cái, hừ hừ nói: “Gọi Viên thúc! Lại nói, khi ngươi chỉ bằng hạt đậu nhỏ nằm trong bụng mẹ, chính Viên thúc đã cứu mạng của ngươi và mẫu phi ngươi. Nếu không phải Viên thúc ta kịp thời xuất hiện, ngươi và mẫu phi ngươi đã một xác hai mạng rồi.”
Chu Vân Hiến mếu máo, nói: “Ngươi luôn lấy chuyện này chặn miệng ta, ngươi không thấy phiền nhưng ta thấy phiền! Được rồi, nếu ngươi không muốn nói chuyện này thì bản Thế tử không nói. Nhưng ngươi nhìn qua cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, gọi thúc không phải già sao?”
“Đó là vai vế của chúng ta! Tiểu Hiên Hiên à, trẻ nhỏ phải có dáng vẻ của trẻ nhỏ, không cần lúc nào cũng học theo phụ vương ngươi, cả ngày bày ra một khuôn mặt như người lớn!” Tiểu Bổ Thiên Thạch vươn tay ra, muốn xoa đầu Chu Vân Hiên một cái nhưng lại bị cậu tránh được.
“Ta cũng đã mười ba rồi, không phải trẻ nhỏ! Lúc phụ vương ta lớn gần như ta cũng đã tự nhân Hoàng mệnh đi viễn dương, vì Đại Minh tìm kiếm hạt giống cây trồng sản lượng cao rồi mang trở về!” Chu Vân Hiên trợn trắng mắt với Tiểu Bổ Thiên Thạch. Ở trước mặt người thân thiết, cậu bé mới có thể lộ ra một mặt trẻ con như thế.
Tiểu Bổ Thiên Thạch lắc đầu, nói: “Phụ vương ngươi mười lăm tuổi đến Tây Dương, đến năm mười bảy tám tuổi mới trở về địa điểm xuất phát. Ngươi muốn so với hắn thì cố chờ thêm mấy năm nữa tóc dài rồi nói!”
“Thế tử điện hạ, vương phi nương nương bảo ngài nếu bây giờ không có chuyện gì gấp thì đến gặp người.” Sau khi nhận được cho phép, Xuân Đào- Đại nha hoàn bên người Húc vương phi đi vào trong thư phòng, cười nói.
Chu Vân Hiên nói: “Được, ngươi trở về bẩm báo với mẫu phi, con trai sẽ qua ngay.”
Thấy Xuân Đào đi xa, cậu mới nói với Tiểu Bổ Thiên Thạch: “Viên ca, ngươi nói xem mẫu phi tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi đã kể kế hoạch của chúng ta cho mẫu phi nghe?”
“Nói ngươi rồi, gọi Viên thúc!!” Tiểu Bổ Thiên Thạch thành công thành công xoa đầu Chu Vân Hiên một phen, đắc ý cười nói, “Ta là người không biết giữ bí mật ư? Mẫu phi ngươi quản lý tất cả sản nghiệp của vương phủ, ngươi nghĩ những chuyện ngươi làm có thể qua mắt nàng? Nhanh đi, đừng để mẫu phi ngươi phải đợi lâu!”
Dư Tiểu Thảo thấy con trai đến, thuận tay đưa cho cậu một miếng điểm tâm nàng mới làm, cười nói: “Tới đây, nếm thử chút bánh táo mẫu phi mới làm. Biết con không thích ăn ngọt, ta đã đặc biệt bỏ ít đường.”
“Ừm! Ăn ngon lắm ạ!!” Chu Vân Hiên rất biết cho nàng mặt mũi, ăn sạch một miếng bánh táo. Cậu và phụ vương mình có chung một đức tính, không biết dùng lời dễ nghe để khen hương vị đồ ăn, chỉ biết dùng hành động chứng minh sự yêu thích của cậu đối với món bánh táo này.
“Tiểu Bao Tử, những chuyện con làm gần đây ở bên ngoài mẹ đều nghe nói hết rồi. Chuyện này đến đây rồi chấm dứt đi, tránh để cho người ta mượn cớ nói phủ Húc vương chúng ta ỷ thế hiếp người.” Dư Tiểu Thảo cầm một miếng bánh táo caramel khác lên ăn, tựa như tùy ý nói một câu như vậy.
Chu Vân Hiên cười nói: “Mẫu phi, chuyện này ngài không cần nhọc lòng, con trai làm việc ngài còn có thể không yên tâm? Lúc phụ vương dẫn binh rời kinh đã đặc biệt dặn dò con trai nhất định phải bảo vệ tốt mẹ và muội muội. Nếu cứ để mặc người khác vũ nhục mẫu phi như vậy mà con trai lại rúc đầu không quản, vậy thật sự uổng cho con làm người!”
Lòng hiếu và sự bảo vệ của con trai khiến Tiểu Thảo cảm thấy rất ấm áp, nàng vuốt ve sợi tóc mượt mà của con trai, cười nói: “Tiểu Bao Tử nhà chúng ta trưởng thành rồi, là một nam tử hán nho nhỏ có thể bảo vệ mẫu phi!”
Chu Vân Hiên có chút ngại ngùng nói: “Mẫu phi, ngài có thể bỏ hai chữ nho nhỏ đi được hay không? Con trai đã không còn nhỏ nữa!”
“Nhưng ở trong mắt mẫu phi, con vĩnh viễn là Tiểu Bao Tử nho nhỏ, mềm mại, lại hồng hào!” Dư Tiểu Thảo ôm con trai còn cao hơn mình một chút vào lòng, thấy lỗ tai cậu đã có chút đỏ, đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu. Dư Tiểu Thảo rất giỏi trong việc đùa giỡn con trai mình.
Chuyện ở phường Đấu Thạch kết thúc khi Long Nghĩa Khuê gom đủ hơn một nghìn năm trăm vạn lượng ngân phiếu, tự mình đưa đến trong tay quản sự.
Nhưng Long Nghĩa Khuê dần dần phát hiện, công việc làm ăn của ông ta ở Kinh thành càng ngày càng gian nan. Đầu tiên là bị người ta lừa một số lớn tơ lụa xa hoa, tiền hàng vượt qua tám trăm vạn, khiến quay vòng vốn của Long gia có chút khó khăn, không khác giậu đổ bìm leo.
Sau đó, ông ta lại phát hiện cửa hàng tơ lụa vốn khách khứa tấp nập của mình lại bắt đầu trở nên vắng tanh. Cửa hàng tơ lụa mới khai trương ở đối diện lại càng ngày càng đắt hàng, gần như cướp hết khách quen của nhà ông ta đi. Mà nguồn tơ lụa cung cấp cho cửa hàng đó lại là Tần gia- đối thủ một mất một còn của Long gia, vẫn luôn bị Long gia chèn ép không trở mình nổi.
Không chỉ như thế, Long Nghĩa Khuê còn phát hiện, Tần gia đã bắt đầu thoát khỏi kìm kẹp của Long gia, ngày càng lớn mạnh hơn. Gần như tất cả các cửa hàng tơ lụa ở phương Bắc đều nhập hàng từ Tần gia, cho dù chất lượng và chủng loại tơ lụa của Tần gia kém Long gia; cho dù Long gia hạ thấp giá cả, vẫn không thể tranh thủ khách hàng về được.
Ở Giang Nam, cuộc chiến kinh doanh của Tần gia và Long gia cũng hừng hực khí thế nổ ra... Tần gia bị Long gia chèn ép nhiều năm như vậy, nếu không có người chống lưng cho bọn họ, Tần gia tuyệt đối sẽ không phát triển nhanh đến như vậy. Lúc này Long Nghĩa Khuê mới ý thức được, thì ra hơn một ngàn vạn lượng bạc kia cũng không thể xoa dịu lửa giận của phủ Húc Vương, cuộc trả thù của Húc vương Thế tử cũng chỉ vừa mới vừa mới bắt đầu.
Công việc buôn bán trong kinh đã không còn phù hợp nữa, Long Nghĩa Khuê đưa ra quyết định sẽ đóng cửa hàng tơ lụa, dùng giá thấp xử lý hết đống tơ lụa xa hoa bên trong. Cho dù ông ta đã ép giá xuống rất thấp, tiền vốn cũng không thu được thì vẫn không có người muốn mua như cũ. Nếu mang về, sẽ hao tốn phí vận chuyển rất lớn. Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải ra chiêu giảm giá một phần ba. Sau đó bị một người khách xa lạ mua hết toàn bộ.
Khi Long Nghĩa Khuê hoàn tất việc đóng cửa hàng, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua cửa hàng Tần gia ở phía đối diện, ông ta phát hiện vị khách thu mua toàn bộ hàng hóa của ông ta lại đang chuyển hàng vào trong nhà kho của đối phương. Rất hiển nhiên, số tơ lụa kia được đặt mua từ nhà ông ta. Càng khiến người ta giận hơn giận là Tần gia ra chiêu bài giảm giá một nửa trong vòng hai ngày. Đối diện tiếng khách hàng ồn ào, chen lấn tranh nhau mua hàng, còn bên này quạnh quẽ hình thành nên hai khoảng đối lập rõ ràng.
Chuyện này còn chưa xong, ở Giang Nam cuộc chiến kinh doanh của Long gia và Tần gia cũng đã bắt đầu. Từ lâu, Long gia đã ở trong tình cảnh sứt đầu mẻ trán, vị trí nhà giàu số một Giang Nam cũng đã sớm rơi vào tay người khác. Cũng bởi vì sai lầm to lớn trong kinh, Long gia đã tước bỏ vị trí gia chủ Long gia của Long Nghĩa Khuê, chuyển cho Long Nghĩa Hưng của Tứ phòng kế nhiệm.
Tuy rằng Long Nghĩa Hưng mới nhậm chức có thể có khả năng hơn người, nhưng sự suy tàn của Long gia đã được định sẵn, chỉ có thể tráng sĩ cắt cổ tay, bỏ đi một số lợi ích cho bên ngoài, lại trăn trở nhờ người tới cầu xin Húc vương phi mềm lòng, Long gia mới không đến nỗi bị huỷ diệt...
Sau khi Chu Tuấn Dương xuất chinh trở về, nghe nói chuyện này, đã nhiệt tình khích lệ con trai một hồi, cũng thành công thu hút ánh nhìn của vợ hắn.
Từ đây, cái danh “Húc vương Thế tử không dễ chọc” cắm rễ thật sâu trong lòng con cháu quyền quý ở Kinh thành. Chuyện Húc vương phi là vảy ngược của Húc vương lại lần nữa được kiểm chứng...
Kết quả rất rõ ràng, khối ngọc này chỉ có màu xanh lục ở bề ngoài, ngoại trừ nơi cửa sổ được mở có một tầng ngọc hơi mỏng thì tất cả những phần khác đều chỉ là đá trắng bóng. Hơn một ngàn vạn hắn ta kiếm được trước kia coi như hoàn toàn ném xuống sống, còn cõng trên lưng món nợ một nghìn năm trăm vạn lượng. Long Thiên Bá nhất thời toát mồ hôi lạnh liên tục, chân mềm nhũn ngồi xuống mặt đất, làm sao cũng không bò dậy nổi.
Lần này không hề giống như ở Thiên thượng nhân gian lần trước, chỉ mấy ngàn lượng bạc, cha có thể chùi đít giúp hắn ta. Hơn một ngàn năm trăm vạn lượng, cho dù một thiếu gia nhàn tản không tham dự vào sản nghiệp của gia tộc như hắn ta cũng có thể nhận thức sâu sắc được số bạc đó nhiều đến nhường nào, rất có khả năng là lợi nhuận của Long gia cả một năm thậm chí lâu hơn!
Hắn ta hoài nghi phường Đấu Thạch cố ý đặt bẫy. Nhưng mà người ta cũng không trói ngươi bắt tới đây mua minh liêu. Nếu không phải hắn ta lòng tham không đáy, sau khi kiếm lời hơn một ngàn vạn bèn trực tiếp chạy lấy người thì sao có thể xảy ra những chuyện sau này.
Chuyện như vậy không thể giấu cho qua được. Long Thiên Bá không biết bản thân làm sao trở lại khách điểm, vừa thấy cha, hai chân hắn ta lập tức khụy xuống quỳ gối trước mặt cha mình, đau khổ đến lạc cả giọng. Sau khi Long Nghĩa Khuê hiểu hết tình huống, lập tức dùng một chân đá hắn ta ngã ra trên mặt đất.
Sau khi hung hăng đạp đá con trai mấy cú, ông ta ngồi xuống ghế che ngực thở hổn hển. Lấy ra một viên Hộ tâm hoàn trong ngực uống vào, ông ta bưng cốc nước lên uống thêm vài ngụm. Tức mình, ông ta ném mạnh cái cốc xuống đất, mảnh sứ bắn ra rạch lên mặt Long Bá Thiên một đường máu.
“Cha, xin ngài bớt giận, ngài cứ đánh con một trận đi. Là con trai ngu ngốc, không giữ mình được!” Long Thiên Bá ôm chân cha, khóc như một đứa trẻ. Lần này hắn ta thật sự biết sợ rồi, bày tỏ sau này nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn, ngoan ngoãn không gây hoạ cho cho gia tộc.
Lúc này Long Nghĩa Khuê đã cân nhắc ra mọi chuyện, đây là có người cố tình tạo nên một cái bẫy cho thằng con trai ngu ngốc của ông ta chui vào! Có lẽ có người dựa vào cược đá để làm giàu qua một đêm, nhưng dù là người tinh thông đến mấy cũng chưa chắc có thể giống như con trai của ông ta vậy, mỗi lần đánh cược đều thắng lớn. Con trai ông ta lại không phải người có chính kiến, tất nhiên sẽ bị mê hoặc bởi số tài sản kếch xù mới kiếm này, dễ dàng chui vào bẫy của người khác.
Nhớ tới lần ông ta mang theo con trai đến hội sở Thiên thượng nhân gian nhận lỗi với Thế tử, lúc ấy ông ta còn có chút kinh ngạc và nghi ngờ vì sao Thế tử lại dễ dàng tha thứ cho họ như thế. Đã đến nước này, hóa ra đang ở chỗ này chờ họ. Nhưng mà nếu tiêu tốn hơn một nghìn năm trăm vạn mà có thể khiến Thế tử và Húc vương phủ nguôi giận nói, có lẽ Tái ông thất mã không biết họa hay phúc đâu.
Nhưng mà điều duy nhất khiến ông ta không hiểu chính là chẳng lẽ trong phủ Húc vương có kỳ nhân dị sự, có thể phán đoán tinh tường được ngọc thô? Đặc biệt là khối ngọc đánh cược một nửa được mở một cửa sổ kia, tính đánh cuộc rất cao, mười người thì khẳng định sẽ có chín người cho rằng giá trị sẽ tăng rất cao. Lỡ như người tài giỏi kia nhìn lầm, vậy chẳng phải để cho đứa con trai phá của này của ông ta có thể chui qua kẽ hở sao?
Trong phủ Húc vương, Húc vương Thế tử Chu Vân Hiên rót một chén nước trà cho Tiểu Bổ Thiên Thạch, cười nói: “Lần này may nhờ có Viên ca ra tay tương trợ, biết Viên ca ngài không uống rượu, ta đây bèn lấy trà thay rượu cảm ơn Viên ca.”
Tuy Chu Vân Hiên rất tò mò về thân phận thật sự của người có tên Bánh Trôi trước mắt này, vì sao y có thể phán rõ ràng được trong khối đá thô nào có ngọc, giá trị ngọc nhiều ít. Ngay cả màu xanh lục ở bề ngoài y cũng có thể kiểm tra ra, chẳng lẽ... có khả năng nhìn xuyên thấu? Nhưng mẫu phi đã từng trịnh trọng dặn dò cậu không được điều tra bí mật trên người Bánh Trôi. Còn cậu thì dù có tò mò cũng chỉ có thể chịu đựng.
Tiểu Bổ Thiên Thạch hờ hững nhấp một ngụm nước trà rồi buông xuống, liếc xéo con trai lớn của chủ nhân một cái, hừ hừ nói: “Gọi Viên thúc! Lại nói, khi ngươi chỉ bằng hạt đậu nhỏ nằm trong bụng mẹ, chính Viên thúc đã cứu mạng của ngươi và mẫu phi ngươi. Nếu không phải Viên thúc ta kịp thời xuất hiện, ngươi và mẫu phi ngươi đã một xác hai mạng rồi.”
Chu Vân Hiến mếu máo, nói: “Ngươi luôn lấy chuyện này chặn miệng ta, ngươi không thấy phiền nhưng ta thấy phiền! Được rồi, nếu ngươi không muốn nói chuyện này thì bản Thế tử không nói. Nhưng ngươi nhìn qua cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, gọi thúc không phải già sao?”
“Đó là vai vế của chúng ta! Tiểu Hiên Hiên à, trẻ nhỏ phải có dáng vẻ của trẻ nhỏ, không cần lúc nào cũng học theo phụ vương ngươi, cả ngày bày ra một khuôn mặt như người lớn!” Tiểu Bổ Thiên Thạch vươn tay ra, muốn xoa đầu Chu Vân Hiên một cái nhưng lại bị cậu tránh được.
“Ta cũng đã mười ba rồi, không phải trẻ nhỏ! Lúc phụ vương ta lớn gần như ta cũng đã tự nhân Hoàng mệnh đi viễn dương, vì Đại Minh tìm kiếm hạt giống cây trồng sản lượng cao rồi mang trở về!” Chu Vân Hiên trợn trắng mắt với Tiểu Bổ Thiên Thạch. Ở trước mặt người thân thiết, cậu bé mới có thể lộ ra một mặt trẻ con như thế.
Tiểu Bổ Thiên Thạch lắc đầu, nói: “Phụ vương ngươi mười lăm tuổi đến Tây Dương, đến năm mười bảy tám tuổi mới trở về địa điểm xuất phát. Ngươi muốn so với hắn thì cố chờ thêm mấy năm nữa tóc dài rồi nói!”
“Thế tử điện hạ, vương phi nương nương bảo ngài nếu bây giờ không có chuyện gì gấp thì đến gặp người.” Sau khi nhận được cho phép, Xuân Đào- Đại nha hoàn bên người Húc vương phi đi vào trong thư phòng, cười nói.
Chu Vân Hiên nói: “Được, ngươi trở về bẩm báo với mẫu phi, con trai sẽ qua ngay.”
Thấy Xuân Đào đi xa, cậu mới nói với Tiểu Bổ Thiên Thạch: “Viên ca, ngươi nói xem mẫu phi tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi đã kể kế hoạch của chúng ta cho mẫu phi nghe?”
“Nói ngươi rồi, gọi Viên thúc!!” Tiểu Bổ Thiên Thạch thành công thành công xoa đầu Chu Vân Hiên một phen, đắc ý cười nói, “Ta là người không biết giữ bí mật ư? Mẫu phi ngươi quản lý tất cả sản nghiệp của vương phủ, ngươi nghĩ những chuyện ngươi làm có thể qua mắt nàng? Nhanh đi, đừng để mẫu phi ngươi phải đợi lâu!”
Dư Tiểu Thảo thấy con trai đến, thuận tay đưa cho cậu một miếng điểm tâm nàng mới làm, cười nói: “Tới đây, nếm thử chút bánh táo mẫu phi mới làm. Biết con không thích ăn ngọt, ta đã đặc biệt bỏ ít đường.”
“Ừm! Ăn ngon lắm ạ!!” Chu Vân Hiên rất biết cho nàng mặt mũi, ăn sạch một miếng bánh táo. Cậu và phụ vương mình có chung một đức tính, không biết dùng lời dễ nghe để khen hương vị đồ ăn, chỉ biết dùng hành động chứng minh sự yêu thích của cậu đối với món bánh táo này.
“Tiểu Bao Tử, những chuyện con làm gần đây ở bên ngoài mẹ đều nghe nói hết rồi. Chuyện này đến đây rồi chấm dứt đi, tránh để cho người ta mượn cớ nói phủ Húc vương chúng ta ỷ thế hiếp người.” Dư Tiểu Thảo cầm một miếng bánh táo caramel khác lên ăn, tựa như tùy ý nói một câu như vậy.
Chu Vân Hiên cười nói: “Mẫu phi, chuyện này ngài không cần nhọc lòng, con trai làm việc ngài còn có thể không yên tâm? Lúc phụ vương dẫn binh rời kinh đã đặc biệt dặn dò con trai nhất định phải bảo vệ tốt mẹ và muội muội. Nếu cứ để mặc người khác vũ nhục mẫu phi như vậy mà con trai lại rúc đầu không quản, vậy thật sự uổng cho con làm người!”
Lòng hiếu và sự bảo vệ của con trai khiến Tiểu Thảo cảm thấy rất ấm áp, nàng vuốt ve sợi tóc mượt mà của con trai, cười nói: “Tiểu Bao Tử nhà chúng ta trưởng thành rồi, là một nam tử hán nho nhỏ có thể bảo vệ mẫu phi!”
Chu Vân Hiên có chút ngại ngùng nói: “Mẫu phi, ngài có thể bỏ hai chữ nho nhỏ đi được hay không? Con trai đã không còn nhỏ nữa!”
“Nhưng ở trong mắt mẫu phi, con vĩnh viễn là Tiểu Bao Tử nho nhỏ, mềm mại, lại hồng hào!” Dư Tiểu Thảo ôm con trai còn cao hơn mình một chút vào lòng, thấy lỗ tai cậu đã có chút đỏ, đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu. Dư Tiểu Thảo rất giỏi trong việc đùa giỡn con trai mình.
Chuyện ở phường Đấu Thạch kết thúc khi Long Nghĩa Khuê gom đủ hơn một nghìn năm trăm vạn lượng ngân phiếu, tự mình đưa đến trong tay quản sự.
Nhưng Long Nghĩa Khuê dần dần phát hiện, công việc làm ăn của ông ta ở Kinh thành càng ngày càng gian nan. Đầu tiên là bị người ta lừa một số lớn tơ lụa xa hoa, tiền hàng vượt qua tám trăm vạn, khiến quay vòng vốn của Long gia có chút khó khăn, không khác giậu đổ bìm leo.
Sau đó, ông ta lại phát hiện cửa hàng tơ lụa vốn khách khứa tấp nập của mình lại bắt đầu trở nên vắng tanh. Cửa hàng tơ lụa mới khai trương ở đối diện lại càng ngày càng đắt hàng, gần như cướp hết khách quen của nhà ông ta đi. Mà nguồn tơ lụa cung cấp cho cửa hàng đó lại là Tần gia- đối thủ một mất một còn của Long gia, vẫn luôn bị Long gia chèn ép không trở mình nổi.
Không chỉ như thế, Long Nghĩa Khuê còn phát hiện, Tần gia đã bắt đầu thoát khỏi kìm kẹp của Long gia, ngày càng lớn mạnh hơn. Gần như tất cả các cửa hàng tơ lụa ở phương Bắc đều nhập hàng từ Tần gia, cho dù chất lượng và chủng loại tơ lụa của Tần gia kém Long gia; cho dù Long gia hạ thấp giá cả, vẫn không thể tranh thủ khách hàng về được.
Ở Giang Nam, cuộc chiến kinh doanh của Tần gia và Long gia cũng hừng hực khí thế nổ ra... Tần gia bị Long gia chèn ép nhiều năm như vậy, nếu không có người chống lưng cho bọn họ, Tần gia tuyệt đối sẽ không phát triển nhanh đến như vậy. Lúc này Long Nghĩa Khuê mới ý thức được, thì ra hơn một ngàn vạn lượng bạc kia cũng không thể xoa dịu lửa giận của phủ Húc Vương, cuộc trả thù của Húc vương Thế tử cũng chỉ vừa mới vừa mới bắt đầu.
Công việc buôn bán trong kinh đã không còn phù hợp nữa, Long Nghĩa Khuê đưa ra quyết định sẽ đóng cửa hàng tơ lụa, dùng giá thấp xử lý hết đống tơ lụa xa hoa bên trong. Cho dù ông ta đã ép giá xuống rất thấp, tiền vốn cũng không thu được thì vẫn không có người muốn mua như cũ. Nếu mang về, sẽ hao tốn phí vận chuyển rất lớn. Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải ra chiêu giảm giá một phần ba. Sau đó bị một người khách xa lạ mua hết toàn bộ.
Khi Long Nghĩa Khuê hoàn tất việc đóng cửa hàng, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua cửa hàng Tần gia ở phía đối diện, ông ta phát hiện vị khách thu mua toàn bộ hàng hóa của ông ta lại đang chuyển hàng vào trong nhà kho của đối phương. Rất hiển nhiên, số tơ lụa kia được đặt mua từ nhà ông ta. Càng khiến người ta giận hơn giận là Tần gia ra chiêu bài giảm giá một nửa trong vòng hai ngày. Đối diện tiếng khách hàng ồn ào, chen lấn tranh nhau mua hàng, còn bên này quạnh quẽ hình thành nên hai khoảng đối lập rõ ràng.
Chuyện này còn chưa xong, ở Giang Nam cuộc chiến kinh doanh của Long gia và Tần gia cũng đã bắt đầu. Từ lâu, Long gia đã ở trong tình cảnh sứt đầu mẻ trán, vị trí nhà giàu số một Giang Nam cũng đã sớm rơi vào tay người khác. Cũng bởi vì sai lầm to lớn trong kinh, Long gia đã tước bỏ vị trí gia chủ Long gia của Long Nghĩa Khuê, chuyển cho Long Nghĩa Hưng của Tứ phòng kế nhiệm.
Tuy rằng Long Nghĩa Hưng mới nhậm chức có thể có khả năng hơn người, nhưng sự suy tàn của Long gia đã được định sẵn, chỉ có thể tráng sĩ cắt cổ tay, bỏ đi một số lợi ích cho bên ngoài, lại trăn trở nhờ người tới cầu xin Húc vương phi mềm lòng, Long gia mới không đến nỗi bị huỷ diệt...
Sau khi Chu Tuấn Dương xuất chinh trở về, nghe nói chuyện này, đã nhiệt tình khích lệ con trai một hồi, cũng thành công thu hút ánh nhìn của vợ hắn.
Từ đây, cái danh “Húc vương Thế tử không dễ chọc” cắm rễ thật sâu trong lòng con cháu quyền quý ở Kinh thành. Chuyện Húc vương phi là vảy ngược của Húc vương lại lần nữa được kiểm chứng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.