Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 724: Thế Tử Xấu Bụng
Quỹ Họa Tình Vũ
01/01/2023
"T hế tử, thế tử, ngài xác định muốn đích thân ra trận sao? Ngài thân thể quý giá, hà tất gì phải chấp với một tên nhà giàu mới nổi? Nếu ngài đứt một sợi tóc, tiểu nhân nên nói với Vương gia và Vương phi thế nào đây?” Gã sai vặt thiếp thân Đổng Minh của Chu Vân Hiên sốt ruột đến gáy chảy đầy mồ hôi.
Chu Vân Hiên mười ba tuổi di truyền Vóc dáng cao lớn của phụ vương, nhìn qua như cậu bé mười sáu mười bảy tuổi. Cậu hừ lạnh một tiếng: “Mẫu phi của bản thế tử đã bị người ta sỉ nhục thành thế này, nếu như thế cũng phải nhịn, ta còn xứng làm con của người không? Có còn tâm huyết của nam nhi sao, còn dám xưng Thế tử của phủ Húc Vương ở trước mặt người khác sao? Hơn nữa, không phải hắn ta ỷ trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn à? Diễu võ dương oai trên địa bàn của bản Thế tử, xem bản Thế tử có đào rỗng tiền trong túi hắn, để hắn cởi truồng chạy ra ngoài không!”
Thì ra có một tên lỗ mãng tự xưng là con trai của nhà giàu nhất Giang Nam xông vào “Hội sở giải trí Thiên thượng nhân gian” của phủ Húc Vương ở Kinh thành. Đừng hiểu lầm, Thiên thượng nhân gian này không giống với những nơi vui chơi không thể công khai khác, ăn uống giải trí bên trong đều cực kỳ tận tình.
Ở đây chẳng những tập trung tất cả món ăn nổi tiếng nhất Kinh thành, thưởng thức được rượu ngon do Húc vương phi tự tay ủ, còn có trò chơi mới mẻ thú vị chỉ có ngươi không ngờ đến chứ không có không chơi được, người đi vào đây có thể thả lỏng hoàn toàn, giảm đi áp lực cho mình, khiến người ta lưu luyến quên về, vui đến quên cả trời đất.
Nhà giàu nhất Giang Nam này lập nghiệp làm ăn tơ lụa, sau khi Trần gia xảy ra chuyện thì nhanh chóng thu gom mối làm ăn tơ lụa của Trần gia, nhảy lên trở thành nhà giàu nhất Giang Nam. Buôn bán tơ lụa ở Giang Nam dần không thoả mãn được dã tâm của ông ta, còn có ý định mở rộng việc buôn bán đến Kinh thành. Nghe nói bấu víu được một quan lớn nào đó trong Kinh, tặng cho đối phương một khoản tiền lón.
Dưới gối rất nhiều người buôn bán thành công đều sẽ có một hai đứa con trai cản đường khiến mình phiền lòng. Tiểu nhi tử Long Thiên Bá của Long Nghĩa Khuê – người giàu nhất Giang Nam chính là một con hàng hãm hại cha mình như thế. Long Thiên Bá ỷ vào trước mắt mẫu thân của mình được cưng chiều, cứ xin mẫu thân nói lời hay thay hắn ta trước mặt phụ thân để đi theo đến Kinh thành cho có thêm kiến thức.
Long Nghĩa Khuê đầu óc mơ hồ, cho phép hắn ta đi theo. Nhưng ông ta cũng biết cái tính thối nát của con trai, trước khi đến Kinh thành liên tục căn dặn bảo hắn ta đừng gây chuyện.
Long Thiên Bá đồng ý rất hay, nhưng sau khi đến Kinh thành, cha của hắn ta bận rộn phát triển làm ăn, bận tới chân không chạm đất, ngay cả thời gian rảnh để ăn cơm cũng không có chứ đừng nói tới quản lý hắn ta.
Long Thiên Bá này như con ngựa hoang thoát cương, tung hoành ở Kinh thành. Hắn ta tiêu tiền hào phóng, lại không hề biết khiêm tốn, chẳng mấy chốc đã bị một vài tên quần là áo lượt nhìn chằm chằm. Kẻ ngốc có tiền, chẳng phải sẽ vội vàng đưa tiền cho bọn họ tiêu sao?
Xuất thân của những tên quần là áo lượt này cũng không tệ lắm, thấp nhất cũng là con cháu của quan tứ phẩm. Bọn họ hơi để lộ thân phận trước Long Thiên Bá, tên ngốc này quả nhiên mắc bẫy. Long Thiên Bá nghe cha mình nói, nếu họ muốn đứng vững ở Kinh thành thì phải có hậu trường vững chắc.
Hắn ta bèn nghĩ, nếu mình qua lại thân thiết với mấy tên con ông cháu cha này, chẳng phải có thể giúp cho gia tộc rất nhiều sao? Cha cũng sẽ không ghét bỏ hắn ta chỉ biết tiêu tiền, không có bản lĩnh kiếm tiền nữa.
Đợi hắn ta lập công lớn cho gia tộc rồi, nói không chừng vị trí gia chủ này cũng có thể cho hắn ta làm luôn. Không phải Tam thiếu của hoàng thương Chu gia cũng vì lập được công lớn cho gia tộc mới vượt qua con trai trưởng của Đại phòng, trở thành gia chủ đời tiếp theo của Chu gia hay sao.
Vì lấy lòng mấy con ông cháu cha này, Long Thiên Bá bỏ ra tiền vốn, đầu tư hết tất cả tiền tiêu vặt mình để dành hằng ngày lên người bọn họ, mỗi ngày phụng bồi bọn họ ăn uống chơi đùa. Nói là “phụng bồi” người ta, thật ra chỉ là ở phía sau tiêu bạc như rác mà thôi.
Đừng thấy tiền tiêu vặt trong tay Long Thiên Bá không ít, có thể bằng tiền tích góp của một gia đình trung đẳng rồi, nhưng cũng không ngăn được cách tiêu tiền như nước chảy thế này! Chẳng mấy chốc ngân phiếu hắn ta mang đến đã thấy đáy.
Đương nhiên mấy tên quần là áo lụa kia vì lấy được nhiều bạc từ trong tay hắn ta hơn cũng sẽ chịu cho hắn ta chút lợi ích, giới thiệu một vài thương hộ trong kinh cho hắn. Long Thiên Bá thật sự làm được mấy việc, ngay cả cha hắn cũng khen hắn có tiền đồ rồi!
Long Thiên Bá mới vừa nếm được ngon ngọt, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lộ diện trước mặt phụ thân tốt như vậy. Sau khi hết tiền, hắn ta bèn duỗi tay xin phụ thân của mình. Hắn ta là đang mở rộng mối quan hệ cho gia tộc, cũng không phải tiêu tiền bậy bạ, đương nhiên dám ngang nhiên xin tiền rồi.
Long Nghĩa Khuê cũng nhận được tin tức, biết con trai qua lại khá thân thiết với mấy tên ăn chơi trong kinh. Hỏi thăm một chút mới biết gia thế của mấy người kia ở Kinh thành cũng xem như ổn, nói không chừng tương lai còn có thể nhờ vả người ta nữa. Cho nên lúc con trai tới xin bạc, ông ta vừa ra tay đã cho mấy nghìn lượng.
Long Thiên Bá không biết nhận được tin tức từ đâu, trong Kinh thứ có sức hấp dẫn với nữ tử là “Hoa Tưởng Dung”, còn về nam tử, nếu như chưa từng đến “Thiên thượng nhân gian” thì không thể xem như dân chơi cao cấp. Do đó, hắn ta bị mấy tên quần là áo lụa giật dây, cầm tất cả bạc trong tay đi tới hội sở giải trí này.
Chẳng mấy chốc mấy tên ăn chơi trong Kinh đã hối hận vì dẫn tên lỗ mãng này đến hội sở giải trí. Long Thiên Bá là loại mặc dù trong lòng rất chấn động, nhưng lại thích mạnh miệng chê bai, tựa như chỉ có như thế mới thấy hắn giống người có kiến thức rộng rãi vậy.
Thật ra hắn ta đâu có biết, mình như vậy ngược lại làm khéo thành vụng, chỉ cần là người nghe thấy hắn ta khoác lác đều sẽ nhìn hắn ta với ánh mắt khinh thường. Ngay cả mấy tên quần là áo lụa dẫn hắn ta tới cũng cảm thấy rất mất mặt.
Long Thiên Bá vừa vào hội sở đã la hét om sòm, dáng vẻ ông đây có tiền. Hắn ta nào có biết, người có thể ra vào nơi này ai mà không của cải hùng hậu chứ? Hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, tên ngoại lai như hắn ta sao có thể đắc tội nổi?
Lúc ăn cơm, Long Thiên Bá khi thì chê món này khẩu vị bình thường, lúc thì chê cái kia làm không đủ tinh xảo. Phục vụ tính tình dễ chịu bên cạnh sắp không giữ được nụ cười trên mặt nữa. Lúc này, hắn ta lại xoi mói người ta hầu hạ không chu đáo.
Những tên ăn chơi dẫn hắn ta đến đều sắp tức chết rồi, liên tục nháy mắt với hắn ta. Nhưng Long Thiên Bá chẳng khác nào bị mù, hoàn toàn không nhận được lời nhắc nhở và cảnh cáo của bọn họ.
Xong rồi, xong rồi! Trong hội sở cho dù là một nhân viên nhìn bình thường cũng có thể là tai mắt của Húc vương. Nếu Húc vương biết họ dẫn tên lỗ mãng này đến gây chuyện, không biết họ sẽ có kết quả gì nữa. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia của Húc vương đã có thể doạ bọn họ đến tiểu ra quần rồi.
Vội vàng ăn xong cơm trưa, bọn họ bèn kéo Long Thiên Bá đi cược đua ngựa. Vốn tưởng rằng thú vui mới mẻ như cược đua ngựa, tên này sẽ không còn gì để nói? Mua vé ngựa, ở một bên đợi kết quả không phải được rồi sao? Ai ngờ con hàng này còn ba hoa chích choè, nói kiểu đặt cược đua ngựa này hắn ta đã chơi đến chán rồi, còn xem như báu vật trong hội sở. Ai nghĩ ra trò chơi thế này, đúng là bắt chước người khác, không có sáng tạo.
Chết lại càng chết, những lời nói gần như sỉ nhục này bị Húc vương Thế tử nghe thấy. Trong Kinh ai chẳng biết hội sở Thiên thượng nhân gian này là sản nghiệp của Húc vương, mà rất nhiều hạng mục vui chơi bên trong là Húc vương phi đưa ra. Ngươi dùng mọi cách chê bai người nghĩ ra như vậy, không phải đang xem thường Húc vương phi hay sao? Với sự bảo vệ của trên dưới phủ Húc vương dành cho Húc vương phi, chê bai Húc vương phi là chê bai trên dưới cả Vương phủ!
Nghĩ đến sự sủng ái vô bờ của Húc vương với vương phi, sự tôn kính và yêu thương của Thế tử điện hạ với mẫu phi mình, mấy tên quần là áo lụa mặt mày xám xịt đưa mắt nhìn nhau, đều ăn ý đứng xa Long Thiên Bá, lợi dụng lúc hắn ta không chú ý thì chuồn đi...
Chu Vân Hiên đúng lúc nghe thấy lời của Long Thiên Bá, trước giờ cậu luôn bao che khuyết điểm giống phụ vương mình, nhất là mẫu phi chính là vẩy ngược của cậu và phụ vương, ai chạm vào, người đó phải chết!
Đương nhiên Chu Vân Hiên không bạo lực trực tiếp như phụ vương của mình. Nếu cậu ra tay, có thể chơi đến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong, mà ngươi còn không tìm thấy nhược điểm của cậu, chỉ có thể cắn răng nhận tội. Tuy Húc vương Thế tử mới chỉ mười ba tuổi, nhưng đã vẻ vang lấy được lời khen “Tu La mặt cười”, rất có xu thế hậu sinh khả uý.
Vé đua ngựa luôn in ra trước, số ngựa cũng là cố định, thứ có thể thay đổi duy nhất chính là người cưỡi ngựa. Người cưỡi ngựa giỏi thường có thể chuyển bại thành thắng, tạo ra kỳ tích.
Lần đầu tiên tên quê mùa kia đến trường đua ngựa, hoàn toàn xa lạ với mấy con ngựa. Hắn ta đặt cược hoàn toàn là mắt mù đi đường... đụng lung tung. Nhưng không ngờ người này khá may mắn, mua trúng ngựa tốt Lôi Đình có khả năng được quán quân rất cao, tham gia trường đua này hơn nửa năm, có thành tính tám lần đứng nhất, năm lần đứng nhì.
Hôm nay ngựa có thể miễn cưỡng tranh cao thấp với nó chính là con ngựa trắng tên Tật Phong. Nhưng cũng không lạc quan lắm, vì Tật Phong từng thua trong tay Lôi Đình. Chỉ là Chu Vân Hiên vẫn có lòng tin có thể khiến Tật Phong đạt được kết quả bất ngờ, hoàn toàn thay đổi kết quả bằng kỹ năng cưỡi ngựa của mình!
Quản sự của trường đua ngựa thấy Thiếu chủ tự mình ra trận thì tiến lên xin chỉ thị: “Thế tử điện hạ, hay là... đổi người cưỡi Lôi Đình đi?”
“Không cần! Hôm nay phần lớn người cược đua ngựa đều là khách quen của hội sở, nếu đổi người đua ngựa, khó tránh khỏi sẽ bị dị nghị! Chẳng lẽ... Phương quản sự không tin kỹ năng cưỡi ngựa của bản Thế tử?” Khách quen đều biết mấy con ngựa nhiều lần được quán quân đều có người cưỡi ngựa cố định.
Nhìn theo tình hình mua vé, trận đấu lần này có Lôi Đình được xem trọng nhất. Nếu lúc này đổi một người cưỡi ngựa khá tệ, e rằng sẽ bị người nói có mờ ám. Chu Vân Hiến muốn thắng cũng phải thắng cho đẹp!
Đương nhiên kết quả của lần đua ngựa này đã chắc chắn rồi. Bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của Chu Vân Hiến là Húc vương tự tay dạy dỗ, nếu có thời gian, cũng chưa chắc không thể vượt qua phụ vương của cậu. Người cưỡi Lôi Đình thật sự chẳng là gì với cậu cả.
Nhưng mấy vòng đầu cậu đều chạy thua Lôi Đình nửa thân ngựa, chỉ nghe tiếng hoan hô ngoài sân đua như sấm dậy. Đặc biệt là nửa vòng trước của vòng cuối cùng, Lôi Đình vẫn nằm ở vị trí dẫn đầu, người bên ngoài đều như sắp phát điên.
Long Thiên Bá hưng phấn đến sắp lộn mèo trên ghế ngồi! Tỉ lệ thắng cược của Lôi Đình là 1:3, hắn ta đã cược hết của cải của mình lên. Nếu thắng, hơn tám nghìn lượng bạc trên tay hắn ta sẽ trở thành hai mươi bốn nghìn lượng, hơn cả khoản thu của cha hắn ta khi hợp tác được một việc mua bán lớn nữa! Ha ha, người ở Kinh thành đúng là vừa ngốc vừa nhiều tiền, kiếm tiền đúng là quá thoải mái!
Chu Vân Hiên mười ba tuổi di truyền Vóc dáng cao lớn của phụ vương, nhìn qua như cậu bé mười sáu mười bảy tuổi. Cậu hừ lạnh một tiếng: “Mẫu phi của bản thế tử đã bị người ta sỉ nhục thành thế này, nếu như thế cũng phải nhịn, ta còn xứng làm con của người không? Có còn tâm huyết của nam nhi sao, còn dám xưng Thế tử của phủ Húc Vương ở trước mặt người khác sao? Hơn nữa, không phải hắn ta ỷ trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn à? Diễu võ dương oai trên địa bàn của bản Thế tử, xem bản Thế tử có đào rỗng tiền trong túi hắn, để hắn cởi truồng chạy ra ngoài không!”
Thì ra có một tên lỗ mãng tự xưng là con trai của nhà giàu nhất Giang Nam xông vào “Hội sở giải trí Thiên thượng nhân gian” của phủ Húc Vương ở Kinh thành. Đừng hiểu lầm, Thiên thượng nhân gian này không giống với những nơi vui chơi không thể công khai khác, ăn uống giải trí bên trong đều cực kỳ tận tình.
Ở đây chẳng những tập trung tất cả món ăn nổi tiếng nhất Kinh thành, thưởng thức được rượu ngon do Húc vương phi tự tay ủ, còn có trò chơi mới mẻ thú vị chỉ có ngươi không ngờ đến chứ không có không chơi được, người đi vào đây có thể thả lỏng hoàn toàn, giảm đi áp lực cho mình, khiến người ta lưu luyến quên về, vui đến quên cả trời đất.
Nhà giàu nhất Giang Nam này lập nghiệp làm ăn tơ lụa, sau khi Trần gia xảy ra chuyện thì nhanh chóng thu gom mối làm ăn tơ lụa của Trần gia, nhảy lên trở thành nhà giàu nhất Giang Nam. Buôn bán tơ lụa ở Giang Nam dần không thoả mãn được dã tâm của ông ta, còn có ý định mở rộng việc buôn bán đến Kinh thành. Nghe nói bấu víu được một quan lớn nào đó trong Kinh, tặng cho đối phương một khoản tiền lón.
Dưới gối rất nhiều người buôn bán thành công đều sẽ có một hai đứa con trai cản đường khiến mình phiền lòng. Tiểu nhi tử Long Thiên Bá của Long Nghĩa Khuê – người giàu nhất Giang Nam chính là một con hàng hãm hại cha mình như thế. Long Thiên Bá ỷ vào trước mắt mẫu thân của mình được cưng chiều, cứ xin mẫu thân nói lời hay thay hắn ta trước mặt phụ thân để đi theo đến Kinh thành cho có thêm kiến thức.
Long Nghĩa Khuê đầu óc mơ hồ, cho phép hắn ta đi theo. Nhưng ông ta cũng biết cái tính thối nát của con trai, trước khi đến Kinh thành liên tục căn dặn bảo hắn ta đừng gây chuyện.
Long Thiên Bá đồng ý rất hay, nhưng sau khi đến Kinh thành, cha của hắn ta bận rộn phát triển làm ăn, bận tới chân không chạm đất, ngay cả thời gian rảnh để ăn cơm cũng không có chứ đừng nói tới quản lý hắn ta.
Long Thiên Bá này như con ngựa hoang thoát cương, tung hoành ở Kinh thành. Hắn ta tiêu tiền hào phóng, lại không hề biết khiêm tốn, chẳng mấy chốc đã bị một vài tên quần là áo lượt nhìn chằm chằm. Kẻ ngốc có tiền, chẳng phải sẽ vội vàng đưa tiền cho bọn họ tiêu sao?
Xuất thân của những tên quần là áo lượt này cũng không tệ lắm, thấp nhất cũng là con cháu của quan tứ phẩm. Bọn họ hơi để lộ thân phận trước Long Thiên Bá, tên ngốc này quả nhiên mắc bẫy. Long Thiên Bá nghe cha mình nói, nếu họ muốn đứng vững ở Kinh thành thì phải có hậu trường vững chắc.
Hắn ta bèn nghĩ, nếu mình qua lại thân thiết với mấy tên con ông cháu cha này, chẳng phải có thể giúp cho gia tộc rất nhiều sao? Cha cũng sẽ không ghét bỏ hắn ta chỉ biết tiêu tiền, không có bản lĩnh kiếm tiền nữa.
Đợi hắn ta lập công lớn cho gia tộc rồi, nói không chừng vị trí gia chủ này cũng có thể cho hắn ta làm luôn. Không phải Tam thiếu của hoàng thương Chu gia cũng vì lập được công lớn cho gia tộc mới vượt qua con trai trưởng của Đại phòng, trở thành gia chủ đời tiếp theo của Chu gia hay sao.
Vì lấy lòng mấy con ông cháu cha này, Long Thiên Bá bỏ ra tiền vốn, đầu tư hết tất cả tiền tiêu vặt mình để dành hằng ngày lên người bọn họ, mỗi ngày phụng bồi bọn họ ăn uống chơi đùa. Nói là “phụng bồi” người ta, thật ra chỉ là ở phía sau tiêu bạc như rác mà thôi.
Đừng thấy tiền tiêu vặt trong tay Long Thiên Bá không ít, có thể bằng tiền tích góp của một gia đình trung đẳng rồi, nhưng cũng không ngăn được cách tiêu tiền như nước chảy thế này! Chẳng mấy chốc ngân phiếu hắn ta mang đến đã thấy đáy.
Đương nhiên mấy tên quần là áo lụa kia vì lấy được nhiều bạc từ trong tay hắn ta hơn cũng sẽ chịu cho hắn ta chút lợi ích, giới thiệu một vài thương hộ trong kinh cho hắn. Long Thiên Bá thật sự làm được mấy việc, ngay cả cha hắn cũng khen hắn có tiền đồ rồi!
Long Thiên Bá mới vừa nếm được ngon ngọt, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lộ diện trước mặt phụ thân tốt như vậy. Sau khi hết tiền, hắn ta bèn duỗi tay xin phụ thân của mình. Hắn ta là đang mở rộng mối quan hệ cho gia tộc, cũng không phải tiêu tiền bậy bạ, đương nhiên dám ngang nhiên xin tiền rồi.
Long Nghĩa Khuê cũng nhận được tin tức, biết con trai qua lại khá thân thiết với mấy tên ăn chơi trong kinh. Hỏi thăm một chút mới biết gia thế của mấy người kia ở Kinh thành cũng xem như ổn, nói không chừng tương lai còn có thể nhờ vả người ta nữa. Cho nên lúc con trai tới xin bạc, ông ta vừa ra tay đã cho mấy nghìn lượng.
Long Thiên Bá không biết nhận được tin tức từ đâu, trong Kinh thứ có sức hấp dẫn với nữ tử là “Hoa Tưởng Dung”, còn về nam tử, nếu như chưa từng đến “Thiên thượng nhân gian” thì không thể xem như dân chơi cao cấp. Do đó, hắn ta bị mấy tên quần là áo lụa giật dây, cầm tất cả bạc trong tay đi tới hội sở giải trí này.
Chẳng mấy chốc mấy tên ăn chơi trong Kinh đã hối hận vì dẫn tên lỗ mãng này đến hội sở giải trí. Long Thiên Bá là loại mặc dù trong lòng rất chấn động, nhưng lại thích mạnh miệng chê bai, tựa như chỉ có như thế mới thấy hắn giống người có kiến thức rộng rãi vậy.
Thật ra hắn ta đâu có biết, mình như vậy ngược lại làm khéo thành vụng, chỉ cần là người nghe thấy hắn ta khoác lác đều sẽ nhìn hắn ta với ánh mắt khinh thường. Ngay cả mấy tên quần là áo lụa dẫn hắn ta tới cũng cảm thấy rất mất mặt.
Long Thiên Bá vừa vào hội sở đã la hét om sòm, dáng vẻ ông đây có tiền. Hắn ta nào có biết, người có thể ra vào nơi này ai mà không của cải hùng hậu chứ? Hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, tên ngoại lai như hắn ta sao có thể đắc tội nổi?
Lúc ăn cơm, Long Thiên Bá khi thì chê món này khẩu vị bình thường, lúc thì chê cái kia làm không đủ tinh xảo. Phục vụ tính tình dễ chịu bên cạnh sắp không giữ được nụ cười trên mặt nữa. Lúc này, hắn ta lại xoi mói người ta hầu hạ không chu đáo.
Những tên ăn chơi dẫn hắn ta đến đều sắp tức chết rồi, liên tục nháy mắt với hắn ta. Nhưng Long Thiên Bá chẳng khác nào bị mù, hoàn toàn không nhận được lời nhắc nhở và cảnh cáo của bọn họ.
Xong rồi, xong rồi! Trong hội sở cho dù là một nhân viên nhìn bình thường cũng có thể là tai mắt của Húc vương. Nếu Húc vương biết họ dẫn tên lỗ mãng này đến gây chuyện, không biết họ sẽ có kết quả gì nữa. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia của Húc vương đã có thể doạ bọn họ đến tiểu ra quần rồi.
Vội vàng ăn xong cơm trưa, bọn họ bèn kéo Long Thiên Bá đi cược đua ngựa. Vốn tưởng rằng thú vui mới mẻ như cược đua ngựa, tên này sẽ không còn gì để nói? Mua vé ngựa, ở một bên đợi kết quả không phải được rồi sao? Ai ngờ con hàng này còn ba hoa chích choè, nói kiểu đặt cược đua ngựa này hắn ta đã chơi đến chán rồi, còn xem như báu vật trong hội sở. Ai nghĩ ra trò chơi thế này, đúng là bắt chước người khác, không có sáng tạo.
Chết lại càng chết, những lời nói gần như sỉ nhục này bị Húc vương Thế tử nghe thấy. Trong Kinh ai chẳng biết hội sở Thiên thượng nhân gian này là sản nghiệp của Húc vương, mà rất nhiều hạng mục vui chơi bên trong là Húc vương phi đưa ra. Ngươi dùng mọi cách chê bai người nghĩ ra như vậy, không phải đang xem thường Húc vương phi hay sao? Với sự bảo vệ của trên dưới phủ Húc vương dành cho Húc vương phi, chê bai Húc vương phi là chê bai trên dưới cả Vương phủ!
Nghĩ đến sự sủng ái vô bờ của Húc vương với vương phi, sự tôn kính và yêu thương của Thế tử điện hạ với mẫu phi mình, mấy tên quần là áo lụa mặt mày xám xịt đưa mắt nhìn nhau, đều ăn ý đứng xa Long Thiên Bá, lợi dụng lúc hắn ta không chú ý thì chuồn đi...
Chu Vân Hiên đúng lúc nghe thấy lời của Long Thiên Bá, trước giờ cậu luôn bao che khuyết điểm giống phụ vương mình, nhất là mẫu phi chính là vẩy ngược của cậu và phụ vương, ai chạm vào, người đó phải chết!
Đương nhiên Chu Vân Hiên không bạo lực trực tiếp như phụ vương của mình. Nếu cậu ra tay, có thể chơi đến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong, mà ngươi còn không tìm thấy nhược điểm của cậu, chỉ có thể cắn răng nhận tội. Tuy Húc vương Thế tử mới chỉ mười ba tuổi, nhưng đã vẻ vang lấy được lời khen “Tu La mặt cười”, rất có xu thế hậu sinh khả uý.
Vé đua ngựa luôn in ra trước, số ngựa cũng là cố định, thứ có thể thay đổi duy nhất chính là người cưỡi ngựa. Người cưỡi ngựa giỏi thường có thể chuyển bại thành thắng, tạo ra kỳ tích.
Lần đầu tiên tên quê mùa kia đến trường đua ngựa, hoàn toàn xa lạ với mấy con ngựa. Hắn ta đặt cược hoàn toàn là mắt mù đi đường... đụng lung tung. Nhưng không ngờ người này khá may mắn, mua trúng ngựa tốt Lôi Đình có khả năng được quán quân rất cao, tham gia trường đua này hơn nửa năm, có thành tính tám lần đứng nhất, năm lần đứng nhì.
Hôm nay ngựa có thể miễn cưỡng tranh cao thấp với nó chính là con ngựa trắng tên Tật Phong. Nhưng cũng không lạc quan lắm, vì Tật Phong từng thua trong tay Lôi Đình. Chỉ là Chu Vân Hiên vẫn có lòng tin có thể khiến Tật Phong đạt được kết quả bất ngờ, hoàn toàn thay đổi kết quả bằng kỹ năng cưỡi ngựa của mình!
Quản sự của trường đua ngựa thấy Thiếu chủ tự mình ra trận thì tiến lên xin chỉ thị: “Thế tử điện hạ, hay là... đổi người cưỡi Lôi Đình đi?”
“Không cần! Hôm nay phần lớn người cược đua ngựa đều là khách quen của hội sở, nếu đổi người đua ngựa, khó tránh khỏi sẽ bị dị nghị! Chẳng lẽ... Phương quản sự không tin kỹ năng cưỡi ngựa của bản Thế tử?” Khách quen đều biết mấy con ngựa nhiều lần được quán quân đều có người cưỡi ngựa cố định.
Nhìn theo tình hình mua vé, trận đấu lần này có Lôi Đình được xem trọng nhất. Nếu lúc này đổi một người cưỡi ngựa khá tệ, e rằng sẽ bị người nói có mờ ám. Chu Vân Hiến muốn thắng cũng phải thắng cho đẹp!
Đương nhiên kết quả của lần đua ngựa này đã chắc chắn rồi. Bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của Chu Vân Hiến là Húc vương tự tay dạy dỗ, nếu có thời gian, cũng chưa chắc không thể vượt qua phụ vương của cậu. Người cưỡi Lôi Đình thật sự chẳng là gì với cậu cả.
Nhưng mấy vòng đầu cậu đều chạy thua Lôi Đình nửa thân ngựa, chỉ nghe tiếng hoan hô ngoài sân đua như sấm dậy. Đặc biệt là nửa vòng trước của vòng cuối cùng, Lôi Đình vẫn nằm ở vị trí dẫn đầu, người bên ngoài đều như sắp phát điên.
Long Thiên Bá hưng phấn đến sắp lộn mèo trên ghế ngồi! Tỉ lệ thắng cược của Lôi Đình là 1:3, hắn ta đã cược hết của cải của mình lên. Nếu thắng, hơn tám nghìn lượng bạc trên tay hắn ta sẽ trở thành hai mươi bốn nghìn lượng, hơn cả khoản thu của cha hắn ta khi hợp tác được một việc mua bán lớn nữa! Ha ha, người ở Kinh thành đúng là vừa ngốc vừa nhiều tiền, kiếm tiền đúng là quá thoải mái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.