Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 639: Thiếu Cốc Chủ Giá Lâm

Quỹ Họa Tình Vũ

21/12/2022

Cũng may, đội ngũ bọn họ đều là tinh binh cường tướng, lại cộng thêm ám vệ võ công cao cường. Ngay cả Quận chúa giả nhỏ bé gầy tong teo cũng có thể tự mình giải quyết năm sáu dũng sĩ ngoại tộc, khiến cho người ngoài khó lòng phòng bị.

Ba ngày sau khi bọn họ đến trại nuôi ngựa, gần như người nào cũng bị thương. Dù cho có thuốc men đặc hiệu, vẫn có ba mươi bốn binh sĩ Kim Ngô vệ bị thương nặng khiến cho trong lòng Tiểu Thảo như bị thứ gì đó đè nặng đến không thở nổi.

“Không được! Ta nuốt không trôi cục tức này!” Sau khi Dư Tiểu Thảo giải quyết vấn đề hạ độc trại nuôi ngựa xong, tức giận hừ hừ dậm chân. Nàng không thể để cho tên họ Lôi kia có thể sống tốt được!!

Hạ Uyển Ngưng bày cho nàng một ý tưởng: “Đúng vậy! Kim An Quận chúa cũng không phải người mà ai thích gây khó dễ cũng được! Phải cho gã xem chút màu sắc mới được! Nếu không muội phối chế chút độc dược, để cho huynh đệ Hỏa khí doanh tập kích doanh trại địch lúc nửa đêm, hạ độc tất cả đội ngũ của hắn ta. Độc chết bọn họ!”

“Không! Phản đồ của Dược vương cốc tất nhiên phải do người của Dược vương cốc tới xử lý! Ta nghĩ, Từ Tử Dực hẳn sẽ rất cảm kích ta vì đã gửi cho hắn biết tin tức này!” Chiêu mượn dao giết người này của Tiểu Thảo lại càng khiến cho lò lửa thêm nóng hơn.

Lúc trước khi Từ Tử Dực rời đi đã để lại cách thức đưa tin. Dư Tiểu Thảo sai một ám vệ dưới tay đi truyền tin. Bởi vì mối đe dọa tiềm tàng từ tên điên Lôi thiên sư kia cho nên Tiểu Thảo và hai tỷ muội tốt của nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong trại nuôi ngựa.

Viên Tuyết Diễm là một cô nương tính tình yên tĩnh, cho dù là ở đâu, chỉ cần có một quyển sách trên tay, nàng ấy cũng có thể lẳng lặng ngồi đó cả ngày. Mùa xuân tại trại nuôi ngựa, đồng cỏ xanh biếc tựa như được rót một lớp mực thật dày. Một ngàn dặm cỏ xanh mướt, điểm xuyết một chút hoa dại làm điểm nhấn, lại cộng thêm trời xanh mây trắng núi xa, tất cả như vẻ nên một bức tranh phong cảnh nên thơ.

Thỉnh thoảng, Viên Tuyết Diễm lại mang theo hai nha hoàn cưỡi ngựa con của trại nuôi ngựa đi dạo lung tung trên thảo nguyên. Khi gặp được phong cảnh vừa mắt, nàng ấy sẽ dừng lại yên lặng vẽ một bức tranh đồng cỏ mùa xuân. Chỉ cần ở trong khu vực của trại nuôi ngựa, cho dù người không nhớ đường về thì đến chạng vạng tối, con ngựa cũng sẽ tự tìm về trong sân của trại nuôi ngựa. Hơn nữa danh tiếng của Hỏa khí doanh bảo vệ trại nuôi ngựa lan xa. Cho dù là tộc người hung hãn đến đâu cũng không dám trực tiếp tới trại nuôi ngựa tìm phiền toái. Cho nên Tiểu Thảo cũng không quá lo lắng vấn đề an toàn.

Về phần Hạ Uyển Ngưng, nàng ta vốn là một người yêu ngựa. Sau khi đến trại nuôi ngựa, nha đầu này như cá gặp nước, suốt ngày lăn lộn một chỗ cùng mấy con ngựa. Nhất là Tiểu Hắc Toàn Phong, Hạ Uyển Ngưng gần như coi chú ngựa nhỏ nhất này thành con trai nuôi.

Đáng tiếc, Hắc Toàn Phong rất kiêu ngạo, lúc đối diện với Hạ Uyển Ngưng nó luôn trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, không quan tâm sự đời. Nhưng khi vừa thấy Tiểu thảo, nó lại như biến thành một bộ mặt khác: Liếm mặt theo sau, ra vẻ nũng nịu bán mạnh cầu vuốt ve. So với dáng vẻ nghiêm trang khi đi theo Hạ Uyển Ngưng, lúc này tựa như hai con ngựa khác nhau vậy.

Mỗi lần thấy Tiểu Hắc Toàn Phong ra vẻ nũng nịu bán manh như vậy, Hạ Uyển Ngưng hâm mộ ghen tị đến xanh cả mắt. Nhưng nàng ta biết bản thân mình không thể ghen tị với Tiểu Thảo muội muội được. Bởi vì muội ấy có một loại hấp dẫn bẩm sinh với các loài động vật. Nếu không muội ấy cũng không thể thuần được hai con chó sói thành dáng vẻ còn ngoan ngoãn hơn cả chó nhà.

Khi Tuyết Ngân dẫn bầy ngựa hoang trở lại trại nuôi ngựa bổ sung “Dinh dưỡng”, sự chú ý của Hạ Uyển Ngưng lại chuyển tới con ngựa trắng như tuyết, đúng là ngựa quý nghìn dặm khiến người ta thèm thuồng. Nhưng Tuyết Ngân lại chỉ cho một mình Tiểu Thảo cưỡi, điều này lại một lần nữa khiến nàng ta phải chịu đả kích. Nhưng Hạ Uyển Ngưng không lùi bước mà lại đi theo Tuyết Ngân, thề phải thuần phục được con lương câu này.



Vì vậy, nàng ta mang theo lương khô chăn đệm, đi sâu vào trong thảo nguyên, đuổi theo bước chân của bầy ngựa hoang, thường xuyên mười ngày nửa tháng không trở về trại nuôi ngựa. Bầy ngựa hoang cũng dần quen thuộc với con người này, nàng ta đến gần chúng cũng không còn bài xích. Nhưng Tuyết Ngân vẫn còn giữ lòng phòng bị với nàng ta.

Nếu như đổi thành đối tượng thuần phục khác, nói không chừng ý tưởng của nàng ta đã thành công. Đáng tiếc nàng ta lại lựa chọn cục xương khó gặm Tuyết Ngân này... Gió trên thảo nguyên thổi xạm đen cả nước da vốn được bảo dưỡng đến trắng nõn của nàng ta mà Hạ Uyển Ngưng vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật. Nhưng đến cuối cùng nàng ta vẫn không được như nguyện ý. Sau đó nàng ta bị vị hôn phu của mình đưa lên lưng ngựa, cưỡng ép trở về.

Về phần Tiểu Thảo, nàng còn đang tập trung thảo luận cùng Vương thái y về toa thuốc dùng để chữa trị cho ngựa. Hai người hợp tác chúng đã hoàn thành không ít loại thuốc. Xuất phẩm của Tiểu Thảo đều là những tinh phẩm, thuốc dành cho ngựa tất nhiên cũng có chất lượng cao thượng thừa, hiệu quả trị liệu vô cùng nhanh chóng.

Trong những ngày Tiểu Thảo ở lại trại nuôi ngựa, thân thể của ngựa ở đây đều được điều dưỡng rất tốt, con nào cũng béo tốt, vui khỏe. Ngựa con mới sinh lại là con ngựa được lợi lớn nhất. Nó vốn chỉ là một chú ngựa con bình thường, nhờ có Tiểu Thảo nuôi dưỡng mà lại có được tiềm lực của thiên lý mã.

Mùa xuân chính là thời gian vạn vật sinh sôi. Ngựa cái trong trại nuôi ngựa và ngựa mẹ trong bầy ngựa hoang giống như đang tranh giải mang thai ngựa con. Tiểu Thảo thử thống kê một chút, chắc chắn đến độ cuối năm, trại nuôi ngựa sẽ có thêm hơn sáu mươi chú ngựa con. Bọn chúng đều là hy vọng của trại nuôi ngựa đó!!

Những con ngựa mẹ của bầy ngựa hoang kia cũng đang thành thật ở trong trại nuôi ngựa. Mỗi ngày chúng đều được thưởng thức sự chăm sóc đặc biệt- uống linh tuyền, ăn thức ăn tinh chế dành cho ngựa, còn có người chuyên phục vụ nữa. Trải qua một mùa đông đầy biến đổi, bầy ngựa hoang thật sự đã coi trại nuôi ngựa như là ngôi nhà thứ hai của chúng.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhóm Tiểu Thảo đã đến trại nuôi ngựa được hơn một tháng. Hạ Uyển Ngưng chơi ở trại nuôi ngựa vui đến quên trời quên đất, một chút cũng không muốn trở về. Nhưng Lữ Hạo lại rất gấp nha! Vốn y cảm thấy cũng khá tốt, sau khi hoàn thành chuyến chạy vặt này, y sẽ tranh thủ tấu lên Hoàng thượng xin nghỉ phép để trở về cưới cô vợ nhỏ. Nhưng bây giờ thì sao? Y rất muốn trở về ngay lập tức, nhưng hiện thực lại không cho phép y được tự do tự tại!

Thử suy nghĩ một chút mà xem, tên Lôi thiên sư giống như ma kia bị ngã một vố đau dưới tay Tiểu Thảo như thế, gã tuyệt đối sẽ khăng khăng không từ bỏ ý đồ. Cũng may nhờ có Hỏa khí doanh bảo vệ trại nuôi ngựa cho nên bọn họ mới không dám tới xâm chiếm. Nếu như lúc này, cho dù là ai ra khỏi trại nuôi ngựa cũng sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của gã. Đội ngũ Lữ Hạo mang tới cùng lắm cũng chỉ có bốn năm trăm người mà thôi. Nếu so với binh lực của mấy bộ tộc liên minh quả thật không địch nổi! Mặc dù y đang vội vã chuyện thành thân nhưng cũng không thể không nhìn thẳng vào thực tế, y vốn không dám tùy tiện mạo hiểm.

Cũng may không bao lâu sau, Tiểu Thảo nhận được tin tức đến từ Dược vương cốc. Từ Thiếu cốc chủ đã dẫn theo cao thủ trong cốc lên đường tới quan ngoại. Chuyện giang hồ do giang hồ quản, Tiểu Thảo chỉ cần đạt được mục đích của mình là được, cho nên nàng cũng không hề để chuyện này vướng vào tay mình.

Lại nửa tháng nữa trội qua, ngay tại lúc Tuyết Ngân đã có thể “Hạ mình” để Hạ Uyển Ngưng tắm cho nó thì Từ Tử Dực đến trại nuôi ngựa, còn mang theo cả tin tức tốt đến bắt tên phản đồ.

“Từ Thiếu cốc chủ, phản đồ của Dược vương cốc các người đã tàn phá tinh thần ta còn mang lại cho ta nhưng tổn thất không thể đổi dời được. Các người bồi thường cho ta như thế nào?” Dư Tiểu Thảo biết mình có chút giận cá chém thớt.



Nhưng Lôi Đăng Phong vì chuyện giả dối hão huyền mà gây ra nhiều phiền toái cho trại nuôi ngựa vậy khiến nàng phải tự mình đại giá đến tận quan ngoại, làm chậm trễ bao nhiêu chuyện, còn tạo thành vết thương tinh thần không thể xóa nhòa trong nàng. Còn cả những huynh đệ dưới trướng Lữ Hạo hy sinh trong lúc giao chiến, bọn họ không thể trở về nữa, vậy cha mẹ huynh đệ vợ con của bọn họ sẽ thương tâm đến nhường nào...

“Chuyện này ư... đợi đến khi có thể nghiên cứu thành công toa thuốc điều chế thánh dược trị nội thương, Dược vương cốc và Dư cô nương sẽ cùng hưởng chung có được không?” Từ Tử Dực từng thăm dò tính khí của tiểu cô nương, biết lúc này tuyết đối không thể vuốt râu cọp của đối phương, chỉ đành phải phụng bồi cẩn thận.

Dư Tiểu Thảo hừ lạnh một tiếng, nói: “Thánh dược chữa trị nội thương vốn là do tổ tiên chúng ta để lại. Cho các ngươi mượn nghiên cứu, sau khi thành công chia cho chúng ta một nữa không phải là điều tất nhiên sao?”

“Vậy... Dư cô nương muốn bồi thường cái gì chứ?” Từ Tử Dực bày ra dáng vẻ mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói: “Như vậy đi? Nghe nói Dược vương cốc các ngươi có “Cửu chuyển tiểu hoàn đan” là linh dược người học võ luôn mơ ước có được, hay là... cho ta ba chục năm chục viên được không? Còn có viên đan dược ta cung cấp kia, sau khi chế tạo thành công, mỗi năm phải cung cấp cho ta ít nhất hai mươi viên... Còn có Dược vương cốc các người nợ cá nhân ta một ân tình. Sau này đến khi có việc cần các ngươi giúp, không thể từ chối!”

Từ Tử Dực nghe xong lập tức cảm thấy nhức nhối một trận, vội nói: “Cửu chuyển tiểu hoàn đan mà Dư cô nương nói, bởi vì nguyên liệu quý hiếm cho nên một năm Dược vương cốc ta cũng chỉ có thể chế ra nhiều nhất hai bình khoảng một trăm viên. Vậy mà cô nương lại muốn lấy đi ba phần, thậm chí là một nửa, cũng làm khó ta quá rồi? Còn nữa trong thánh dược tổ tiên các ngươi để lại có một loại thành phần, vẫn luôn không thể tìm được loại có thể thay thế. Ta thấy, dù có tìm ra loại có thể thay thế, chắc hẳn cũng là một loại dược liệu vô cùng trân quý. Mỗi năm cung cấp hai mươi viên... Điều này có phải đòi hỏi hơi quá đáng rồi không?”

“Vậy... Từ Thiếu cốc chủ cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp đây?” Dư Tiểu Thảo vốn giữ lại đường sống để cho đối phương trả giá, làm như không vui hỏi ngược một câu.

“Dư cô nương, ngài xem... Trên người ta chỉ mang theo mười hai viên “Cứu chuyển tiểu hoàn đan”, tất cả đều cho ngươi! Còn có thánh dược trị thương kia, mỗi năm cung cấp cho ngươi hai viên có được không?” Từ Tử Dực cười theo, giơ ra hai đầu ngón tay.

Dư Tiểu Thảo nhíu mày, hết sức không vừa lòng nói: “Ta muốn hai mươi viên, ngươi ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp mang hai viên ra lừa ta đổi lấy công lao sao? Được thôi, vậy ngươi trả lại viên thuốc kia cho ta, tự ta nghiên cứu tìm ra toa thuốc! Tuy nói thuật chế thuốc của ta căn cơ còn nông cạn nhưng ta có thiên phú cao mà! Nói không chừng qua ba năm chục năm nữa, ta lại có thể phá giải thành công thì sao!”

“Dư cô nương, Dư cô nương! Ngài đừng nóng giận! Chúng ta có thể từ từ thương lượng mà!!” Sau khi Từ Tử Dực trở về Dược vương cốc, viên thánh dược kia liền bị người cha si mê thuốc kia của hắn coi như bảo bối cầm đi. Ngay cả gia gia của hắn- lão Cốc chủ của Dược vương cốc cũng bắt đầu bế quan không ra, cùng say mê nghiên cứu thánh dược với cha hắn.

Bây giờ toàn bộ công việc trong Dược vương cốc đều giao vào tay hắn, cũng tiện cho hắn làm việc xấu! Nếu giờ hắn trở về nói chủ nhân của viên thánh dược kia muốn đòi lại thuốc. Gia gia và cha hắn thật sự sẽ ăn thịt hắn mất!

Từ Tử Dức cắn răng quyết định: “Như vậy đi! Nếu có thể chế thành công thánh dược, ta tự mình làm chủ- mỗi năm cung cấp cho ngươi năm viên! Kỳ hạn hai mươi năm, được chứ?” Cha hắn nói loại dược liệu có thể thay thế ít nhất cũng phải có tuổi đời năm trăm năm trở nên, thậm chí còn cần cả dược linh hơn nghìn năm, đều là thứ cực kỳ khó tìm. Mỗi năm cho Dư gia năm viên đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook