Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 705: Thương Nặng
Quỹ Họa Tình Vũ
28/12/2022
Chu Tuấn Dương quay đầu lại nhìn gia chủ Trần gia đang cười cười tiễn bọn họ đi, cười lạnh nói: “Kế hoạch có chu đáo thế nào cũng sẽ có sơ hở, chỉ là chúng ta không phát hiện ra mà thôi!”
Chu Tuấn Dương dám khẳng định gia chủ Trần gia này nhất định có vấn đề. Thuật đọc tâm của hắn lại không hề cảm nhận được cảm xúc của lão ta. Người này nếu không phải thiên phú dị bẩm thì cũng là trải qua huấn luyện đặc biệt. Người bình thường khi nói chuyện với người khác trong đầu sẽ suy nghĩ này đó. Mà phần lớn đều là như vậy!
Cuối cùng cũng có điểm đột phá, Hầu Hiểu Lượng lên tinh thần hỏi: “Chủ tử, không lẽ Trần gia này có vấn đề thật?”
“Gia chủ Trần gia này không đơn giản!” Chu Tuấn Dương phóng người lên ngựa, dần dần đi xa cùng đám binh lính. Hắn lạnh lùng căn dặn “Minh Tân, Minh Đinh, theo dõi lão!”
“Rõ!” Hai giọng nói vang lên từ đường phố ồn ào náo nhiệt. Ngay sau đó hai người vô cùng bình thường nhanh chóng lẩn trong dòng người tấp nập.
Có thể khiến chủ tử nhận xét “Không đơn giản”, vậy gia chủ Trần gia kia nhất định có vấn đề! Cuối cùng cũng có manh mối về chủ mẫu và Ngô Đồng, Hầu Hiểu Lượng nước mắt đầy mặt. Tiểu Ngô Đồng, chờ huynh, huynh sẽ đến cứu muội nhanh thôi!
Nhưng mấy ngày tiếp theo bọn Minh Đinh báo tin gia chủ Trần gia không có gì bất thường cả. Nếu như không phải chuyện liên quan đến an toàn của vương phi, Chu Tuấn Dương thật muốn khen lão một câu kín kẽ cẩn thận.
Năm ngày trôi qua vẫn không có tin tức gì. Hầu Hiểu Lượng gấp đến mức vò đầu bứt tai: “Chủ tử, nếu Trần gia có vấn đề, không bằng chúng ta ra tay trước, bắt gia chủ Trần gia lại. Tô tổng quản có thủ đoạn như vậy, không tin không cạy được lời từ miệng lão!!” “Không thể! Trước mắt không có tin tức lại là tin tức tốt nhất! Nói rõ bọn chúng có mưu tính với vương phi! Nếu không bọn chúng đã sớm bố trí bẫy dụ chúng ta chui đầu vào lưới rồi!” Chu Tuấn Dương khẽ cau mày. Nha đầu của hắn có thể khiến người khác mơ ước, khẳng định là vì khả năng chế thuốc của nàng.
Không lẽ trước đó mấy ngày, tin tức hắn giúp nàng chuẩn bị dược liệu luyện chế duyên thọ đan đã lộ ra ngoài? Như vậy cũng tốt, ít nhất thì tạm thời nàng vẫn an toàn.
Trong mật thất dưới lòng đất trong nhà kho của Trần gia, mùi dược hương nồng đậm phiêu tán trong không khí. Viên công công nhìn từng món dược liệu quý giá được bỏ vào trong dược lò, dần dần biến thành nước thuốc khiến người khác nhìn mà kích động, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười quỷ dị. Nói nó quỷ dị vì nụ cười này chẳng khác nào vẽ trên mặt, không có một chút cảm xúc gì.
Cách thời gian bảy bảy bốn chín ngày càng lúc càng gần, chủ tớ Tiểu Thảo thức đêm đến đỏ cả mắt, cả người gầy đi rất nhiều, nhìn qua rất tiều tụy. Viên công công vì viên đan dược có thể kéo dài hai mươi năm tuổi thọ đương nhiên sẽ không đối xử tệ với bọn họ.
Nhưng luyện chế đan dược cao cấp, toa thuốc còn là Tiểu Bổ Thiên Thạch đưa đâu có dễ dàng như vậy. Ngày thường khi luyện đan, Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn luôn ở bên cạnh nàng giúp đỡ nàng khống chế lửa nên nàng cũng tiết kiệm được khá nhiều sức lực. Sau khi nó rời đi nàng mới nhận ra trước đây mình ỷ lại nó nhiều đến mức nào.
Lần này luyện chế duyên thọ đan, việc gì nàng cũng phải tự làm lấy, nhất là việc khống chế lửa, Ngô Đồng và Xuân Hoa cũng không khiến nàng yên tâm. Luyện thuốc hơn 40 ngày không biết ngày đêm, một ngày cùng lắm có thể ngủ ba năm tiếng, không tiều tụy mới là lạ!
Khi mùi hương lạ lùng bay ra, Tiểu Thảo tắt lửa trong lò, lảo đảo đi đến, mở lò luyện đan ra lấy ra ba viên thuốc trắng như bạch ngọc. Viên thuốc sáng bóng tỏa hương thơm khắp địa cung, mấy ngày mệt nhọc dường như cũng vì ngửi thấy mùi hương này mà thoải mái hơn không ít.
“Đây... đây là duyên thọ đan? Ngươi luyện thành thật rồi?!” Viên công công vui mừng xông đến cướp ba viên thuốc, đánh giá nó như đánh giá tuyệt thế trân bảo.
Đột nhiên ông ta ôm cổ mình, cặp mắt trừng lên như sắp rơi ra ngoài, ánh mắt như ăn thịt người nhìn chằm chằm Tiểu Thảo nói: “Tiện nhân! Ngươi dám hạ độc ta!!”
Dư Tiểu Thảo ung dung phủi bụi bặm dính trên quần áo, cười nhạt nói: “Không có gì, chẳng qua trong lúc luyện chế duyên thọ đan, rảnh rỗi dùng đám dược liệu thừa luyện một ít thuốc thú vị mà thôi.”
Cũng may là vì tính bảo mật nên khi Tiểu Thảo luyện dược ông ta để hết thuộc hạ ở bên ngoài. Trong phòng luyện dược này ngoài ông ta chỉ có ba người chủ tớ Tiểu Thảo. Vừa nãy trong nháy mắt ông ta cướp đan dược đã tiếp xúc với tay Tiểu Thảo, dính độc ngay lúc đó.
Nhìn biểu cảm dữ tợn của Viên công công, Dư Tiểu Thảo chậm rãi đi đến, lấy lại ba viên duyên thọ đan từ trong tay ông ta, cười lạnh nói: “Viên công công, kẻ có dã tâm bừng bừng coi mạng người như cỏ rác như ngươi vốn chẳng xứng sống trên đời. Duyên thọ đan này vẫn nên để lại cho người cần dùng hơn đi!!”
“Ầm” Nàng còn chưa nói dứt lời cả người đã bay ra ngoài, phần lưng va chạm với vách tường cứng như sắt thép, nàng lập tức phun ra một ngụm máu tanh mặn.
“Tiểu thư!” “Vương phi!!” Ngô Đồng và Xuân Hoa suy yếu nằm dưới đất nhanh chóng nhào đến chỗ nàng, một người nước mắt ròng ròng đỡ nàng dựa vào người mình, một người đứng chắn trước mặt nàng, cản lại Viên công công đang tiến lại gần.
“Ngươi.” Dư Tiểu Thảo lại nôn ra một ngụm máu, nàng cố nén đau đớn trong nội tạng nói: “Không phải ngươi đã trúng Thực cốt đoạn trường tán của ta sao? Sao lại.”
“Ta còn phải cảm ơn ngươi đấy!” Viên công công ném bình ngọc trong tay cười âm hiểm “Giải độc đan siêu cấp này đúng là rất phi thường. Độc dược độc tính mạnh như vậy mà có thể giải ngay trong nháy mắt. Nhưng mà... vương phi nương nương, ngươi lại không may mắn như ta. Nội thương nặng như vậy, bên người lại không có “Cửu chuyển kim đan, ngươi nghĩ ngươi có sống sót được không?”
“Tiểu thư, người sao rồi? Người ổn không?” Ngô Đồng khóc như mưa, nếu đúng như lời tên thái giám chết tiệt này nói, tiểu thư bị nội thương rất nặng, lại còn không có đan dược phòng thân, không biết có thể chống đỡ đến khi nào. Làm sao bây giờ? Sao đến bây giờ mà vương gia còn chưa đến cứu bọn họ? Tên Hầu Hiểu Lượng ngu ngốc kia rốt cuộc đang làm gì?
“Hắt xì..” Hầu Hiểu Lượng ném kẻ ăn mặc như người làm đến trước mặt Chu Tuấn Dương, xoa mũi mình nói “Chủ tử, xác định tên này có vấn đề? Đã năm mươi ngày rồi, không biết chủ mẫu và Ngô Đồng có bị ngược đãi hay không, ăn có no bụng ngủ có ngon giấc hay không, có…”
“Câm miệng!!” Trong nháy mắt, Chu Tuấn Dương cảm thấy tim mình như bị ai đó đâm một dao. Hắn che ngực, vẻ mặt thay đổi: Đều nói vợ chồng liền tâm, không lẽ Tiểu Thảo đã xảy ra chuyện?
Hắn bước lên phía trước mấy bước, xách người nhìn qua giống hệt người làm này lên, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm mắt gã. Người kia ánh mắt vốn tỉnh táo nay dần dần trở nên mơ hồ hỗn loạn, cuối cùng không chịu được hôn mê bất tỉnh.
“Ồ! Chủ tử ngài còn biết thuật thôi miên?” Hầu Hiểu Lượng kinh ngạc hô lên. Tô Nhiên nhìn cảnh này cũng nhăn mày suy nghĩ.
“Đi! Đến nhà kho thành Tây của Trần gia!!” Cũng không phải ai cũng giống gia chủ Trần gia trải qua huấn luyện tinh thần đặc thù. Lấy được tin tức hữu dụng từ trong đầu tên người làm này, hắn nhanh chóng sải bước lên ngựa phóng đi như điên.
Trong mật thất dưới lòng đất, Viên công công cười dữ tợn ép sát ba người. Xuân Hoa xông lên tấn công, chiêu thức lại bị ông ta nhẹ nhàng hóa giải. So vài chiêu, Xuân Hoa không phải đối thủ của ông ta, bị ông ta đánh lại một chưởng bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất không rõ sống chết.
“Ta vốn nghĩ tài chế thuốc của ngươi rất có ích với ta, định cho ngươi một con đường sống, để ngươi ở lại bên cạnh ta chứng kiến ta bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Đến lúc đó ta sẽ ban cho ngươi chức luyện dược sự, cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
Viên công công bước đi rất chậm giống như đang cố ý giày vò tâm trạng của hai chủ tớ. Viên công công có một sở thích biến thái là thích nhìn dáng vẻ sợ hãi của người khác. Khi cảm xúc sợ hãi dần dần khuếch tán, chồng chất, cảm giác thú bị nhốt lại kia thật sự không thoải mái gì!
Đột nhiên ông ta thay đổi vẻ mặt, ánh mắt như rắn độc lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiểu Thảo: “Ai ngờ ngươi không biết điều, dám hạ độc ta!! Chuyện này đúng là đã nhắc nhở ta, ngươi không chỉ là thần tử Đại Minh mà còn là người phụ nữ của tên vương gia chó chết kia nữa!! Ta và họ Chu nhất định phải có kẻ chết đi. Tiện nhân ngươi và hắn tình cảm sâu đậm như vậy, giữ lại kẻ có dị tâm như ngươi ở bên người khác nào uống rượu độc giải khát! Có khi ngày nào đó bị ngươi hạ độc ám sát cũng không biết!!”
Viên công công đối mặt với Tiểu Thảo, mỉm cười dữ tợn: “Xem ra không thể giữ ngươi lại!! Có ba viên duyên thọ đan, bá nghiệp của ta nhất định sẽ thành công! Các ngươi đi chết hết đi...”
“Đứng lại!!” Dư Tiểu Thảo che ngực ho khan, mạnh mẽ nuốt một ngụm máu tươi sắp phun ra, ánh mắt sắc bén nói: “Nếu ngươi dám tiến thêm một bước ta sẽ nuốt sạch ba viên duyên thọ đan này, ngươi đừng hòng ăn được viên nào!!”
Viên công công giận dữ quát lên: “Ngươi dám!!”
“Sao ta không dám! Dù sao ngươi cũng nói không để ta sống sót. Ta không sống được cũng sẽ không để ngươi được như ý.” Nàng vừa nói vừa nắm chặt duyên thọ đan đặt vào trong miệng.
“Chờ đã!” Viên công công sợ chó cùng rứt giậu, vươn tay muốn ngăn cản Tiểu Thảo. Ông ta đảo mắt cố mỉm cười: “Dư đại nhân, chúng ta thương lượng chút đi. Ta để chủ tớ các ngươi rời đi, ngươi để duyên thọ đan lại, thế nào?”
“Ngươi nghĩ ta ngu sao? Người hung ác tàn nhẫn như ngươi dã tâm bừng bừng, không có giới hạn, lời nói có thể tin sao? Một khi ngươi cầm được duyên thọ đan chủ tớ chúng ta còn đường sống sao?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy ngực mình ngày một đau, thần trí cũng ngày càng mơ hồ. Không thể ngất, nếu lúc này nàng ngất sẽ không còn cơ hội tỉnh lại nữa.
“Ngươi muốn thế nào?!” Viên công công dần dần mất kiên nhẫn.
“Để nha hoàn của ta đi! Sau khi chắc chắn nàng an toàn ta sẽ đưa duyên thọ đan cho ngươi!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy hôm nay nàng dữ nhiều lành ít, chủ tớ hai người có một người sống sót là may rồi.
“Không! Tiểu thư!! Ta không đi đâu hết! Muốn chết thì cùng chết!!” Ngô Đồng liên tục lắc đầu, nước mắt đầy mặt nhỏ xuống cả mặt Tiểu Thảo
Chu Tuấn Dương dám khẳng định gia chủ Trần gia này nhất định có vấn đề. Thuật đọc tâm của hắn lại không hề cảm nhận được cảm xúc của lão ta. Người này nếu không phải thiên phú dị bẩm thì cũng là trải qua huấn luyện đặc biệt. Người bình thường khi nói chuyện với người khác trong đầu sẽ suy nghĩ này đó. Mà phần lớn đều là như vậy!
Cuối cùng cũng có điểm đột phá, Hầu Hiểu Lượng lên tinh thần hỏi: “Chủ tử, không lẽ Trần gia này có vấn đề thật?”
“Gia chủ Trần gia này không đơn giản!” Chu Tuấn Dương phóng người lên ngựa, dần dần đi xa cùng đám binh lính. Hắn lạnh lùng căn dặn “Minh Tân, Minh Đinh, theo dõi lão!”
“Rõ!” Hai giọng nói vang lên từ đường phố ồn ào náo nhiệt. Ngay sau đó hai người vô cùng bình thường nhanh chóng lẩn trong dòng người tấp nập.
Có thể khiến chủ tử nhận xét “Không đơn giản”, vậy gia chủ Trần gia kia nhất định có vấn đề! Cuối cùng cũng có manh mối về chủ mẫu và Ngô Đồng, Hầu Hiểu Lượng nước mắt đầy mặt. Tiểu Ngô Đồng, chờ huynh, huynh sẽ đến cứu muội nhanh thôi!
Nhưng mấy ngày tiếp theo bọn Minh Đinh báo tin gia chủ Trần gia không có gì bất thường cả. Nếu như không phải chuyện liên quan đến an toàn của vương phi, Chu Tuấn Dương thật muốn khen lão một câu kín kẽ cẩn thận.
Năm ngày trôi qua vẫn không có tin tức gì. Hầu Hiểu Lượng gấp đến mức vò đầu bứt tai: “Chủ tử, nếu Trần gia có vấn đề, không bằng chúng ta ra tay trước, bắt gia chủ Trần gia lại. Tô tổng quản có thủ đoạn như vậy, không tin không cạy được lời từ miệng lão!!” “Không thể! Trước mắt không có tin tức lại là tin tức tốt nhất! Nói rõ bọn chúng có mưu tính với vương phi! Nếu không bọn chúng đã sớm bố trí bẫy dụ chúng ta chui đầu vào lưới rồi!” Chu Tuấn Dương khẽ cau mày. Nha đầu của hắn có thể khiến người khác mơ ước, khẳng định là vì khả năng chế thuốc của nàng.
Không lẽ trước đó mấy ngày, tin tức hắn giúp nàng chuẩn bị dược liệu luyện chế duyên thọ đan đã lộ ra ngoài? Như vậy cũng tốt, ít nhất thì tạm thời nàng vẫn an toàn.
Trong mật thất dưới lòng đất trong nhà kho của Trần gia, mùi dược hương nồng đậm phiêu tán trong không khí. Viên công công nhìn từng món dược liệu quý giá được bỏ vào trong dược lò, dần dần biến thành nước thuốc khiến người khác nhìn mà kích động, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười quỷ dị. Nói nó quỷ dị vì nụ cười này chẳng khác nào vẽ trên mặt, không có một chút cảm xúc gì.
Cách thời gian bảy bảy bốn chín ngày càng lúc càng gần, chủ tớ Tiểu Thảo thức đêm đến đỏ cả mắt, cả người gầy đi rất nhiều, nhìn qua rất tiều tụy. Viên công công vì viên đan dược có thể kéo dài hai mươi năm tuổi thọ đương nhiên sẽ không đối xử tệ với bọn họ.
Nhưng luyện chế đan dược cao cấp, toa thuốc còn là Tiểu Bổ Thiên Thạch đưa đâu có dễ dàng như vậy. Ngày thường khi luyện đan, Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn luôn ở bên cạnh nàng giúp đỡ nàng khống chế lửa nên nàng cũng tiết kiệm được khá nhiều sức lực. Sau khi nó rời đi nàng mới nhận ra trước đây mình ỷ lại nó nhiều đến mức nào.
Lần này luyện chế duyên thọ đan, việc gì nàng cũng phải tự làm lấy, nhất là việc khống chế lửa, Ngô Đồng và Xuân Hoa cũng không khiến nàng yên tâm. Luyện thuốc hơn 40 ngày không biết ngày đêm, một ngày cùng lắm có thể ngủ ba năm tiếng, không tiều tụy mới là lạ!
Khi mùi hương lạ lùng bay ra, Tiểu Thảo tắt lửa trong lò, lảo đảo đi đến, mở lò luyện đan ra lấy ra ba viên thuốc trắng như bạch ngọc. Viên thuốc sáng bóng tỏa hương thơm khắp địa cung, mấy ngày mệt nhọc dường như cũng vì ngửi thấy mùi hương này mà thoải mái hơn không ít.
“Đây... đây là duyên thọ đan? Ngươi luyện thành thật rồi?!” Viên công công vui mừng xông đến cướp ba viên thuốc, đánh giá nó như đánh giá tuyệt thế trân bảo.
Đột nhiên ông ta ôm cổ mình, cặp mắt trừng lên như sắp rơi ra ngoài, ánh mắt như ăn thịt người nhìn chằm chằm Tiểu Thảo nói: “Tiện nhân! Ngươi dám hạ độc ta!!”
Dư Tiểu Thảo ung dung phủi bụi bặm dính trên quần áo, cười nhạt nói: “Không có gì, chẳng qua trong lúc luyện chế duyên thọ đan, rảnh rỗi dùng đám dược liệu thừa luyện một ít thuốc thú vị mà thôi.”
Cũng may là vì tính bảo mật nên khi Tiểu Thảo luyện dược ông ta để hết thuộc hạ ở bên ngoài. Trong phòng luyện dược này ngoài ông ta chỉ có ba người chủ tớ Tiểu Thảo. Vừa nãy trong nháy mắt ông ta cướp đan dược đã tiếp xúc với tay Tiểu Thảo, dính độc ngay lúc đó.
Nhìn biểu cảm dữ tợn của Viên công công, Dư Tiểu Thảo chậm rãi đi đến, lấy lại ba viên duyên thọ đan từ trong tay ông ta, cười lạnh nói: “Viên công công, kẻ có dã tâm bừng bừng coi mạng người như cỏ rác như ngươi vốn chẳng xứng sống trên đời. Duyên thọ đan này vẫn nên để lại cho người cần dùng hơn đi!!”
“Ầm” Nàng còn chưa nói dứt lời cả người đã bay ra ngoài, phần lưng va chạm với vách tường cứng như sắt thép, nàng lập tức phun ra một ngụm máu tanh mặn.
“Tiểu thư!” “Vương phi!!” Ngô Đồng và Xuân Hoa suy yếu nằm dưới đất nhanh chóng nhào đến chỗ nàng, một người nước mắt ròng ròng đỡ nàng dựa vào người mình, một người đứng chắn trước mặt nàng, cản lại Viên công công đang tiến lại gần.
“Ngươi.” Dư Tiểu Thảo lại nôn ra một ngụm máu, nàng cố nén đau đớn trong nội tạng nói: “Không phải ngươi đã trúng Thực cốt đoạn trường tán của ta sao? Sao lại.”
“Ta còn phải cảm ơn ngươi đấy!” Viên công công ném bình ngọc trong tay cười âm hiểm “Giải độc đan siêu cấp này đúng là rất phi thường. Độc dược độc tính mạnh như vậy mà có thể giải ngay trong nháy mắt. Nhưng mà... vương phi nương nương, ngươi lại không may mắn như ta. Nội thương nặng như vậy, bên người lại không có “Cửu chuyển kim đan, ngươi nghĩ ngươi có sống sót được không?”
“Tiểu thư, người sao rồi? Người ổn không?” Ngô Đồng khóc như mưa, nếu đúng như lời tên thái giám chết tiệt này nói, tiểu thư bị nội thương rất nặng, lại còn không có đan dược phòng thân, không biết có thể chống đỡ đến khi nào. Làm sao bây giờ? Sao đến bây giờ mà vương gia còn chưa đến cứu bọn họ? Tên Hầu Hiểu Lượng ngu ngốc kia rốt cuộc đang làm gì?
“Hắt xì..” Hầu Hiểu Lượng ném kẻ ăn mặc như người làm đến trước mặt Chu Tuấn Dương, xoa mũi mình nói “Chủ tử, xác định tên này có vấn đề? Đã năm mươi ngày rồi, không biết chủ mẫu và Ngô Đồng có bị ngược đãi hay không, ăn có no bụng ngủ có ngon giấc hay không, có…”
“Câm miệng!!” Trong nháy mắt, Chu Tuấn Dương cảm thấy tim mình như bị ai đó đâm một dao. Hắn che ngực, vẻ mặt thay đổi: Đều nói vợ chồng liền tâm, không lẽ Tiểu Thảo đã xảy ra chuyện?
Hắn bước lên phía trước mấy bước, xách người nhìn qua giống hệt người làm này lên, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm mắt gã. Người kia ánh mắt vốn tỉnh táo nay dần dần trở nên mơ hồ hỗn loạn, cuối cùng không chịu được hôn mê bất tỉnh.
“Ồ! Chủ tử ngài còn biết thuật thôi miên?” Hầu Hiểu Lượng kinh ngạc hô lên. Tô Nhiên nhìn cảnh này cũng nhăn mày suy nghĩ.
“Đi! Đến nhà kho thành Tây của Trần gia!!” Cũng không phải ai cũng giống gia chủ Trần gia trải qua huấn luyện tinh thần đặc thù. Lấy được tin tức hữu dụng từ trong đầu tên người làm này, hắn nhanh chóng sải bước lên ngựa phóng đi như điên.
Trong mật thất dưới lòng đất, Viên công công cười dữ tợn ép sát ba người. Xuân Hoa xông lên tấn công, chiêu thức lại bị ông ta nhẹ nhàng hóa giải. So vài chiêu, Xuân Hoa không phải đối thủ của ông ta, bị ông ta đánh lại một chưởng bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất không rõ sống chết.
“Ta vốn nghĩ tài chế thuốc của ngươi rất có ích với ta, định cho ngươi một con đường sống, để ngươi ở lại bên cạnh ta chứng kiến ta bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Đến lúc đó ta sẽ ban cho ngươi chức luyện dược sự, cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
Viên công công bước đi rất chậm giống như đang cố ý giày vò tâm trạng của hai chủ tớ. Viên công công có một sở thích biến thái là thích nhìn dáng vẻ sợ hãi của người khác. Khi cảm xúc sợ hãi dần dần khuếch tán, chồng chất, cảm giác thú bị nhốt lại kia thật sự không thoải mái gì!
Đột nhiên ông ta thay đổi vẻ mặt, ánh mắt như rắn độc lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiểu Thảo: “Ai ngờ ngươi không biết điều, dám hạ độc ta!! Chuyện này đúng là đã nhắc nhở ta, ngươi không chỉ là thần tử Đại Minh mà còn là người phụ nữ của tên vương gia chó chết kia nữa!! Ta và họ Chu nhất định phải có kẻ chết đi. Tiện nhân ngươi và hắn tình cảm sâu đậm như vậy, giữ lại kẻ có dị tâm như ngươi ở bên người khác nào uống rượu độc giải khát! Có khi ngày nào đó bị ngươi hạ độc ám sát cũng không biết!!”
Viên công công đối mặt với Tiểu Thảo, mỉm cười dữ tợn: “Xem ra không thể giữ ngươi lại!! Có ba viên duyên thọ đan, bá nghiệp của ta nhất định sẽ thành công! Các ngươi đi chết hết đi...”
“Đứng lại!!” Dư Tiểu Thảo che ngực ho khan, mạnh mẽ nuốt một ngụm máu tươi sắp phun ra, ánh mắt sắc bén nói: “Nếu ngươi dám tiến thêm một bước ta sẽ nuốt sạch ba viên duyên thọ đan này, ngươi đừng hòng ăn được viên nào!!”
Viên công công giận dữ quát lên: “Ngươi dám!!”
“Sao ta không dám! Dù sao ngươi cũng nói không để ta sống sót. Ta không sống được cũng sẽ không để ngươi được như ý.” Nàng vừa nói vừa nắm chặt duyên thọ đan đặt vào trong miệng.
“Chờ đã!” Viên công công sợ chó cùng rứt giậu, vươn tay muốn ngăn cản Tiểu Thảo. Ông ta đảo mắt cố mỉm cười: “Dư đại nhân, chúng ta thương lượng chút đi. Ta để chủ tớ các ngươi rời đi, ngươi để duyên thọ đan lại, thế nào?”
“Ngươi nghĩ ta ngu sao? Người hung ác tàn nhẫn như ngươi dã tâm bừng bừng, không có giới hạn, lời nói có thể tin sao? Một khi ngươi cầm được duyên thọ đan chủ tớ chúng ta còn đường sống sao?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy ngực mình ngày một đau, thần trí cũng ngày càng mơ hồ. Không thể ngất, nếu lúc này nàng ngất sẽ không còn cơ hội tỉnh lại nữa.
“Ngươi muốn thế nào?!” Viên công công dần dần mất kiên nhẫn.
“Để nha hoàn của ta đi! Sau khi chắc chắn nàng an toàn ta sẽ đưa duyên thọ đan cho ngươi!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy hôm nay nàng dữ nhiều lành ít, chủ tớ hai người có một người sống sót là may rồi.
“Không! Tiểu thư!! Ta không đi đâu hết! Muốn chết thì cùng chết!!” Ngô Đồng liên tục lắc đầu, nước mắt đầy mặt nhỏ xuống cả mặt Tiểu Thảo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.