Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 722: Tiểu Quận Chúa Bạo Lực

Quỹ Họa Tình Vũ

01/01/2023

Thư viện của hoàng gia toạ lạc ở phía đông hoàng thành, là học viện kiểu “quý tộc” được xây dựng dưới tên Thái tử, đầy đủ từ “nhà trẻ” đến lớp thi hội”. Thư viện chỉ dạy cho hoàng thân quốc thích và con cháu nhà quan quyền cao chức trọng từ tứ phẩm trở lên.

Giáo viên của thư viện hoàng gia cực kỳ có năng lực, tiên sinh là người xuất sắc được chọn ra trong Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa của khoá trước, Tể tướng đại nhân đương triều làm giảng viên thỉnh giảng, tướng quân có kinh nghiệm thực chiến phong phú chịu trách nhiệm binh pháp thao lược, Húc vương cũng được mời đến huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung cho họ...

Phải biết rằng Thái tử kế thừa ngôi vị Hoàng đế là chuyện chắc chắn, mà thư , mà thư viện hoàng gia là nơi dự trữ nhân tài cho Thái tử. Vì có thể lọt vào mắt hoàng gia, rất nhiều người nhà trong Kinh đều chen đến vỡ đầu muốn được vào. Vì đi học ở thư viện không chỉ yêu cầu thân phận còn kiểm tra đạo đức, đạo đức không đủ tiêu chuẩn sẽ bị khuyên rời trường.

Lúc này, trong thư viện hoàng gia xuất hiện một gợn sóng nho nhỏ. Thái phó phu nhân dắt một con..“gấu trúc” mập mạp, thở hổn hển lý luận với Dư Phàm: “Ngài xem đi! Cháu trai của nhà ta đã bị đánh thành kiểu gì rồi? Không phải thư viện là nơi học tập sao? Không phải đạo đức của học sinh được xếp vào chỉ tiêu khảo sát quan trọng ư? Các người làm tiên sinh sao có thể dung túng cho đứa nhỏ của hoàng thân quốc thích bắt nạt các học sinh khác chứ?”

Thì ra tên béo bà ta dắt trong tay mắt bầm xanh, khoé miệng bị rách, vừa nhìn là biết bị người khác đánh.

“Bà nội, bà nội đừng nói nữa! Con đã nói là bị ngộ thương lúc luận bàn với người khác mà, chỉ bị ngộ thương vì lỡ tay thôi, bà đừng nói nữa!” Nhóc béo kéo tay Thái phó phu nhân, sốt ruột đến chảy mồ hôi.

Thái phó phu nhân càng đau lòng hơn, hốc mắt ửng đỏ: “Ngài nhìn đi, nhìn đi! Đã khiến đứa nhỏ sợ đến mức nào rồi, bị bắt nạt đến ngay cả nói thật cũng không dám nói! Dư tiên sinh, ngài nhìn những vết thương này đi, rõ ràng là bị người ta đánh một trận, không chỉ trên mặt, cả trên người cũng có nữa. Nói là ngộ thương ngài có tin không? Nếu hôm nay không ăn nói rõ ràng với bà già này, bà già sẽ thay triều phục lên triều đình cáo trạng với Hoàng thượng!! Tuyệt đối không thể nhân nhượng con cháu hoàng tộc nào đó ỷ vào quyền thế giấu trên lừa dưới được!”

“Không sai! Thư viện hoàng gia chắc chắn không dễ dàng tha thứ cho học sinh ỷ thế hiếp người tồn tại! Dự ái khanh, chuyện này giao cho ngươi, nhất định phải nghiêm túc điều tra!” Thái tử Chu Hãn Văn đi vào từ bên ngoài, mới mười tám tuổi mà anh tuấn cao lớn, trên người có một loại uy thế khiến cho người ta khuất phục.

Dư Phàm cúi người hành lễ, thưa vâng. Cậu mời Thái phó phu nhân ngồi xuống trước, bảo hạ nhân dâng lên một ly trà lài, kéo tay của nhóc béo, nhỏ giọng hỏi: “Lương Quốc Đống, cuối cùng chuyện này là thế nào, nói tiên sinh nghe xem.”

“Tình hình thực tế giống như lời con nói lúc trước ạ, bị ngộ thương ở lớp luyện võ...” Lương Quốc Đổng cứng cổ, cũng không dám đưa mắt nhìn về phía Dư Phàm, trên mặt lộ vẻ chột dạ.

Thái phó phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đống Nhi, cháu trai ngoan! Có bà nội làm chỗ dựa cho con, Thái tử điện hạ làm chủ cho con, không phải sợ, nói ra kẻ gây chuyện đi. Mắc sai lầm là phải trả giá, con bao che cho bạn ngược lại là hại bạn đó!”

Lương Quốc Đống sốt ruột đến gáy cũng chảy mồ hôi, nhìn bà nội mình với ánh mắt khẩn cầu, nhỏ giọng nói: “Bà nội, đã nói không có việc gì rồi, bà đừng làm lớn chuyện được không?”

Thái tử điện hạ thấy thế đã biết có ẩn tình khác, bèn hỏi: “Lương Quốc Đống đúng không? Bản Thái tử hỏi ngươi, vết thương trên mặt ngươi là người của thư viện đánh đúng không?”

Lương Quốc Đống không dám lừa gạt Thái tử: “Vâng... vâng ạ!”



“Là ngươi đánh nhau với bạn học cùng cấp à?” Chu Hãn Văn hỏi tiếp. “Không... không phải!” Chu Hãn Văn chú ý tới vẻ xấu hổ trên mặt Lương Quốc Đống, càng chột dạ hơn.

“Thái tử điện hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho Đổng Nhi của nhà ta! Nhất định là có học sinh lớp lớn hơn ỷ mình to con sức lớn bắt nạt đứa cháu mũm mĩm nhỏ tuổi của nhà chúng tôi. Ỷ mạnh hiếp yếu, đạo đức như vậy hoàn toàn không hợp ở lại học viện!!” Thái phó phu nhân tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, tay bưng ly nước liên tục run rẩy, nước trà cũng văng ra ngoài mà không hay biết.

“Không phải, bà nội... Bà không hiểu chuyện này, đừng nói nữa!!” Lương Quốc Đống thật sự muốn khóc rồi. Nếu sự thật của chuyện này bị vạch trần, đoán chừng người phải rời khỏi học viện chính là cậu ta.

“Cậu à! Lương Quốc Đống là con đánh!” Một giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang lên từ ngoài cửa, sau đó có một tiểu cô nương mặc quần áo màu vàng nhạt, đỉnh đầu búi tóc nụ hoa đi vào. Đi sau lưng là một tiểu nam sinh ăn mặc thư sinh xấp xỉ tuổi cô bé.

Thái phó phu nhân nghe thấy âm thanh này thì vỗ bàn nhảy dựng lên. Thấy rõ một cô bé yểu điệu thấp hơn cháu trai mình một cái đầu lập tức nuốt lời trách móc trong bụng xuống, nghẹn đến bà ta trực tiếp vỗ ngực.

Dư Phàm đau đầu một trận. Lần trước cậu đến nhà nhị tỷ thuyết phục nhị tỷ và tỷ phu đưa đứa nhỏ vào thư viện hoàng gia, đúng lúc gặp cháu trai dạy gà con bơi lội. Vốn cho rằng chỉ có cháu trai bướng bỉnh, không ngờ ba đứa nhỏ nhà nhị tỷ đều khiến người ta đau đầu, lại còn là cô bé nhỏ nhất.

Vì... cô bé bị phụ vương của mình tẩy não, có tín ngưỡng nói chuyện bằng nắm đấm. Một lời không hợp sẽ đánh người, nhưng cô bé lại có thiên phú tập võ nhất. Có lẽ giống trong truyện võ hiệp mà nhị tỷ kể lúc trước, cốt cách đặc biệt, trời sinh là người luyện võ!

Mới vào lớp mầm của thư viện không bao lâu đã có cha mẹ của mấy đứa nhỏ đến cáo trạng, nói Chu Vân Hinh kéo cổ áo đe doạ con của họ, khiến mấy đứa nhóc kia sợ đến phát khóc. Mà Chu Vân Hinh lại ở một bên than thở: Nếu không phải mẫu phi nhắc nhở con bé không thể tuỳ tiện đánh người, con bé đã đánh người ta đến răng rụng đầy đất từ lâu rồi!

Hỏi cô bé vì sao lại hù doạ người khác, cô bé ném một câu “Nhìn cậu ta không vừa mắt”, còn dùng ánh mắt cảnh cáo người khác trước mặt cha mẹ người ta. Đôi mắt phượng giống Húc vương của cô bé vẫn rất có sức uy hiếp. Cha mẹ của những đứa nhỏ khác nể mặt Húc vương và vương phi, đương nhiên sẽ không túm chặt không buông. Sau khi những đứa trẻ kia được cha mẹ liên tục dặn dò cũng không dám đến gần Chu Vân Hinh nữa.

Nhưng trước kia cô bé chỉ hù doạ bạn nhỏ cùng tuổi mà thôi, chưa bao giờ ra tay. Cũng không biết nhóc mập này đắc tội con bé thế nào, lại có thể độc ác đánh người ta sắp thành đầu heo thế này.

Lương Quốc Đống che mặt, lớn tiếng ồn ào: “Không phải, không phải! Không phải bạn ấy đánh...”

Bị một người nhỏ hơn mình hai tuổi, hơn nữa còn là một cô bé đánh đến không có sức đánh trả, Lương Quốc Đống cảm thấy đây là sự sỉ nhục cả đời của cậu bé. Chuyện như vậy, cậu bé giấu còn không kịp nữa, sao còn không biết xấu hổ đi khiếu nại với tiên sinh chứ? Nhưng cậu bé hoàn toàn không ngờ lý do mình vắt hết óc suy nghĩ, bà nội yêu thương cưng chiều cậu bé lại không tin, đến trường học ầm ĩ. Bây giờ thật sự mất hết mặt mũi rồi!!!

Tiểu Quả Quả bước nhanh đến bên cạnh cậu bé, quơ nắm đấm nhỏ của mình trước mắt cậu bé: “Sao lại không phải ta đánh chứ, ngươi xem vết bầm này đi, vừa vặn với nắm tay của ta còn gì. Hơn nữa trên đùi của ngươi còn bị ta đá một cước nữa, có muốn tụt quần xuống đo với giày của ta không?”



Dương Phàm muốn che mặt... cháu ruột của cậu à, con là một đứa con gái, nói mấy lời tụt quần với không tụt quần thích hợp lắm à? Đã nói làm thục nữ nho nhã xinh đẹp mà? Sao lại trở thành rồng bá vương phun lửa rồi? Cậu cũng thấy đau đầu thay cho nhị tỷ luôn.

Lương Quốc Đống hoảng sợ nắm chặt lấy lưng quần, liều mạng lắc đầu: “Không cần đo, ta thừa nhận là ngươi đánh, được chưa?”

Chu Hãn Văn sắp không nhịn được muốn bật cười. Ôi chao ôi! Tiểu đường muội của nhà Húc vương thật thú vị, tính cách hung hãn giống Húc vương thúc lúc còn nhỏ như đúc. Trở về phải nói cho phụ hoàng nghe, chắc chắn phụ hoàng sẽ cảm thấy hứng thú.

Nhìn tiểu cô nương trắng nõn như hoa mùa xuân trước mặt, Thái phó phu nhân không biết bày ra vẻ mặt gì. Bà ta không ngờ cháu trai của mình sắp bảy tuổi rồi vẫn đánh không lại một đứa nhóc bốn năm tuổi, đứa nhóc này còn là một tiểu cô nương yểu điệu. Chẳng trách cháu trai không cho bà ta đến thư viện tìm tiên sinh! Quá mất mặt.

“Ặc... tiểu cô nương, có thể nói với bà nội Lương Quốc Đống đắc tội cháu chỗ nào không?” Trong lòng Thái phó phu nhân có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ người bắt nạt là cháu trai của mình, lại không cẩn thận đụng phải một bông hoa nhỏ có gai, cho nên mới sống chết không chịu thừa nhận mình bị người ta đánh, còn tìm một lý do là luận bàn bị ngộ thương?

Tiểu Quả Quả dùng đôi mắt phượng liếc Lương Quốc Đống, hừ lạnh: “Nếu hắn đắc tội cháu thì không phải đi về, mà là bị khiêng về rồi!”

Thái phó phu nhân bị nghẹn đến nói không nên lời, hoá ra bà ta còn phải cảm kích con bé hạ thủ lưu tình sao? Húc vương phi nhìn qua ôn hoà nhã nhặn, sao con gái của nàng lại biến dị thành một quả ớt nhỏ đanh đá thế?

“Tiểu Quả Quả, đến chỗ Thái tử ca ca nào.” Chu Hãn Văn rất sợ Thái phó phu nhân bị chọc giận đến không thở được, vội vàng kêu tiểu muội đi qua: “Nói Thái tử ca ca nghe, vì sao muội đánh Lương Quốc Đống? Đừng nói nhìn hắn không vừa mắt, Thái tử ca ca tin Tiểu Quả Quả nhà ta sẽ không tuỳ tiện đánh người!”

Bạn nhỏ Chu Vân Hinh tung tăng đi tới bên cạnh Chu Hãn Văn, kéo tay cậu, để một viên chocolate nhỏ vào, cười ngọt ngào. Tuy khuôn mặt cô bé giống phụ vương mình 100%, lại di truyền lúm đồng tiền của mẫu phi, lúc không cười rất có khí thế, khi cười lên lại trở thành tiểu loli mềm mại đáng yêu.

“Thái tử ca ca, đây là loại mới mẫu phi làm ra, tên là Mạch Lệ Tổ, bên ngoài là chocolate, bên trong thơm thơm giòn giòn, ăn rất ngon! Huynh nếm thử đi.” Tiểu loli mềm mại nở nụ cười đáng yêu khiến tim người ta như sắp mềm đi.

Chu Hãn Văn cũng không thể chống cự công kích ngọt ngào này, cười gật đầu: “Được được được! Thái tử ca ca nếm thử hương vị của Mạch Lệ Tổ này một chút, để xem có phải vừa thơm vừa giòn vừa ngon như lời của Tiểu Quả Quả của chúng ta không nào.”

Lương Quốc Đống ở một bên nhìn với ánh mắt thèm thuồng, nghe vậy không nhịn được gật đầu phụ hoạ: “Mạch Lệ Tổ ăn ngon, còn ngon hơn cả chocolate và bánh ngọt. Nếu có thể bán ra ở cửa hàng điểm tâm Dư Ký, ta nhất định sẽ xếp hàng đi mua!”

“Bây giờ cửa hàng điểm tâm của nhà ta không tên ‘Dư Ký nữa, tên là cửa hàng điểm tâm Kim An, nhớ kĩ đấy!” Tiểu Màn Thầu im lặng không nói gì ở một bên nhắc nhở.

Lương Quốc Đống: “Không phải đều giống nhau ư? Tuy đã đổi tên, nhưng rất nhiều người trong Kinh vẫn gọi nó là ‘Dư Ký. Dù sao cũng là cửa hàng điểm tâm của nhà ngươi là được mà!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook