Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 699: Tìm Quặng
Quỹ Họa Tình Vũ
28/12/2022
Với khả năng đặc biệt của mình, Chu Tuấn Dương đương nhiên nhận ra được sự xa cách giữa hắn và anh trai. Trước đây hắn không muốn tìm hiểu, có lẽ đây là cơ hội tốt để phá vỡ rào cản này.
Chu Tuấn Hi vỗ vai hắn cười nói: “Sau khi vào quân doanh, tiếp xúc với nhiều người nhiều chuyện, ta cũng nghĩ thoáng hơn, dần dần bình ổn lại. Bây giờ đệ có sự nghiệp có gia đình, ta cũng có hướng đi riêng, không thể nào giống đứa nhỏ chín tuổi khi đó, xoắn xuýt với việc phụ vương mẫu hậu thiên vị ai nhỉ?”
“Nhị ca, người làm cha mẹ khó tránh sẽ dồn tâm tư và thời gian lên đứa nhỏ không khiến người khác bớt lo kia. Thật ra đệ rất hâm mộ huynh và đại ca. Nếu có thể chọn lựa đệ cũng muốn giống như đứa trẻ bình thường kia có tuổi thơ êm đềm vui vẻ, có thể tùy hứng làm nũng với mẹ cha.” Chu Tuấn Dương nhìn về phía cô nương đang mỉm cười xán lạn phía xa, nét mặt dần dịu dàng. Cảm ơn ông trời đã để hắn gặp được cứu tinh cuộc đời hắn.
Chu Tuấn Hi nhìn theo tầm mắt của em trai mình, thấy hai cô nương đang mỉm cười vui vẻ kia thì mỉm cười nói: “Đi thôi, ta biết nơi nào lợn rừng hay lui tới. Đệ giỏi bắn cung, chúng ta săn một con về. Không phải em dâu biết làm ruốc và thịt khô sao? Không có thịt sao làm được?”
“Hai người rất biết sai việc đó! Đệ và vợ đệ mới đến đây đã bị kéo đi săn thú và làm thịt khô rồi!” Chu Tuấn Dương nói thì nói vậy nhưng lại không hề dừng chân. Hai huynh đệ nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
Trong rừng sâu truyền đến giọng nói trêu chọc của Chu Tuấn Hi: “Thế nào? Thương vợ? Yên tâm đi, không cần vợ đệ làm đâu, Mộc tướng quân có mấy nữ thuộc hạ, cứ để bọn họ làm, vợ đệ chỉ đạo là được rồi.”
Hàn Tiểu Mộc ăn xong nửa hộp ruốc rồi lại ăn thêm mấy quả mơ khô còn dư của Tiểu Thảo thì hai anh em khiêng một con lợn rừng nặng khoảng 150 – 200 cân về. Buổi trưa, một phần thịt heo chia cho binh tướng trong quân doanh và thân tín của Chu Tuấn Hi coi như thêm món. Phần còn lại hơn một nửa làm thịt heo khô dễ bảo quản, một phần làm ruốc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Thảo thực hiện đúng lời hứa, dùng mấy nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ đơn giản làm bánh ngọt ruốc và bánh mì ruốc. Khí hậu ở Tây Nam ấm áp không dễ bảo quản đồ ăn, Hàn Tiểu Mộc một hai miếng đã ăn hết sạch. Nàng ta còn chưa cảm thấy thỏa mãn, quấn lấy Tiểu Thảo đòi nàng dạy cách làm hai loại bánh này cho một nữ binh am hiểu trù nghệ dưới trướng nàng ta. Còn bản thân nàng ta, làm bánh quy cũng cần khuôn bánh, tốt nhất là đừng nhắc đến làm gì cho xấu hổ.
Vợ chồng Chu Tuấn Dương ở trong quân doanh hai ngày thì rời khỏi đó đến biên giới Điền Miễn. Nơi đó là nơi Trương trưởng quầy của Trí ngọc trai và tiểu vương tử Miến quốc giao lưu, mua một quặng phỉ thúy, phỉ thúy khai thác được phẩm chất cũng không tệ. Nhưng mà quy mô của quặng đó hơi nhỏ, hơn nữa còn bị người khác khai thác trước nên sản lượng phỉ thúy dần dần không đáp ứng được nhu cầu trong Kinh thành.
Trước mặt thì việc cược ngọc tốn nhiều phỉ thúy nhất, Trí ngọc trai lại được lợi. Nổi tiếng chỉ trong một đêm, nó không những hấp dẫn được nhiều nhà giàu mà cả giai cấp tư sản có ít tiền trong nhà cũng có người tích góp bạc mua một khối đá thô đánh cuộc thử xem. Có người rất may mắn, mở ra được loại phỉ thúy chất lượng không tệ, được Trí ngọc trai dùng giá cao mua lại, phất lên chỉ sau một đêm. Việc này được Trương chưởng quầy tuyên truyền, quảng cáo ra ngoài, việc cược ngọc càng lúc càng nổi.
Lần này Chu Tuấn Dương đến đây không chỉ là vì thỏa mãn tính tò mò của vợ mà hắn còn muốn xem có thể mua thêm một mỏ phỉ thúy nữa không.
Dẫn Tiểu Thảo đi quanh mỏ phỉ thúy một vòng, Chu Tuấn Dương sai người môi giới liên lạc với tiểu vương tử Miến quốc, nói thẳng ý muốn của hắn. Vì Trí ngọc trai đã khơi nguồn trong việc sử dụng đồ trang sức bằng phỉ thúy nên rất nhiều thương nhân buôn trang sức có tiếng của Đại Minh đều nhòm ngó miếng thịt béo này. Vì thế mà phỉ thúy luôn không lo không có nguồn tiêu thụ.
Tiểu vương tử Miến quốc đương nhiên sẽ không nhường ăn dễ dàng như vậy. Nhưng mà hắn ta biết thân phận của người đứng trước mặt này, chiến thần nổi danh như cồn của Đại Minh- Húc vương. Tạo quan hệ tốt với hắn sẽ là một lợi thế cho việc tranh đoạt ngôi vua sau này của hắn ta. Nếu thẳng thắn từ chối nhất định sẽ tổn thương hòa khí nên tiểu vương tử này chọn cách vòng vo.
“Nguồn khoáng sản trong vùng núi lớn này rất phong phú, không bằng Húc vương chọn mua một ngọn núi, có khi có thể khai thác được phi thủy chất lượng cao! Nếu bên cạnh Húc vương không có người giỏi thăm dò địa hình và khoáng sản, tiểu vương tử có thể cho ngài mượn người.” Tiểu vương tử nói rất chân thành.
Biên giới Miến quốc núi kề núi, nhưng không phải ngọn núi nào cũng có phỉ thúy. Mua cả ngọn núi chẳng khác nào đánh cược một canh bạc thật lớn.
Thấy Húc vương lạnh mặt, có vẻ không vui, tiểu vương tử Miến quốc vội nói: “Húc vương yên tâm, tiểu vương có mấy thủ hạ là bậc thầy giám định phỉ thủy kinh nghiệm phong phú. Bọn họ cùng hợp tác tìm quặng, mười cái thì bảy tám cái có phỉ thúy! Ngài muốn mua núi tiểu vương cũng sẽ bán cho ngài giá cả ưu đãi nhất.”
Chu Tuấn Dương: ... Bản vương còn chưa nói gì đối phương đã vội tạo điều kiện có lợi cho mình, xem ra mặt than cũng có chỗ tốt.
Dư Tiểu Thảo nhớ Tiểu Bổ Thiên Thạch từng nói, khoáng sản thiên nhiên đều có chứa linh khí đậm nhạt khác nhau. Như vậy thì nàng có thứ thần khí ăn gian có thể cảm nhận linh khí này, việc tìm phỉ thúy không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ đến vậy nàng cố kiềm chế cảm xúc mừng như điên trong lòng, kéo vạt áo chồng mình, nhỏ giọng nói: “Hay là... chúng ta tìm thử ở mấy đỉnh núi xung quanh trước đã, coi như tham quan núi sông đi?”
Chu Tuấn Dương chưa bao giờ không đồng ý đề nghị của nàng cả, dứt khoát: Mua núi thì mua đi!!
Tiểu vương tử Miến quốc thấy cô gái bên cạnh Húc vương chỉ nói một câu đơn giản Húc vương đã lập tức sửa lời (hắn còn chưa quyết định đâu, lấy đâu ra sửa lời?) là biết cô gái này nhất định rất quan trọng với hắn, lúc này hắn ta lại thêm mấy phần nhiệt tình với nàng.
Vại giấm Chu Tuấn Dương này lại không vui. Một tiểu vương tử hai mươi tuổi lại ân cần với vợ hắn như vậy, ý gì đây? Tưởng bản vương chết rồi à?
Tiểu vương tử Miến quốc không biết mình nịnh nọt sai người, suýt chút nữa bị hơi lạnh tỏa ra từ người Chu Tuấn Dương đông cứng. Tính cách của Húc vương đúng như những gì hắn ta tìm hiểu được, buồn vui thất thường! Vừa nãy còn tốt, sao bây giờ lại thay đổi vẻ mặt nhanh như vậy?
Mấy ngày sau tiểu vương tử Miến quốc dẫn theo mấy bậc thầy phỉ thúy đi cùng hai vợ chồng Chu Tuấn Dương vào núi, và còn một bóng đèn trắng thật lớn. Tô Nhiên Đại tổng quản cũng theo đi.
Đi sâu vào trong núi, nơi này cũng không phải rừng núi có phong cảnh hữu tình gì đó. Trong núi ngoài côn trùng độc và kiến ra còn có mãnh thú, chướng khí ao đầm tích tụ. Tiểu Thảo dựa theo phương thuốc Tiểu Bổ Thiên Thạch đưa chế dược xua sâu bọ rắn rết, để trong túi hương bên người, rắn rết gì đó đương nhiên sẽ tự động tránh xa. Mãnh thú thì có Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên khí thế mạnh mẽ, bọn chúng cũng không dám bén mảng lại gần. Chướng khí thì chỉ cần một viên thuốc giải độc là có thể giải quyết triệt để.
Đoàn người đi sâu vào trong núi như chỗ không người khiến nhóm người tiểu vương tử sợ vào rừng núi cảm thấy rất ngạc nhiên. Người ta đều nói Hoàng đế Đại Minh là con trời, Húc vương lại là hoàng thân quốc thích, không lẽ cũng được hưởng ké?
Tiểu vương tử Miến quốc thờ phụng quỷ thần, thái độ với Húc vương càng thêm cung kính.
“Bánh Trôi Nhỏ, chúng ta đã đi khá lâu rồi, còn chưa phát hiện gì sao?” Sắp sẩm tối đến nơi, Tiểu Thảo qua đêm trong sơn động, vừa ngồi nướng thịt rắn to như cổ tay vừa trao đổi với Tiểu Bổ Thiên Thạch.
[Có thì có, chỉ là linh khí quá loãng, trữ lượng khoáng sản nhất định không phong phú, mua phí tiền.] Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành mèo vàng nhỏ duỗi người, thong thả đi đến bên cạnh Tiểu Thảo trong ánh mắt nóng rực của tiểu vương tử Miến quốc. Tư thái kiêu ngạo thế này giống như vua của rừng rậm vậy.
Tiểu vương tử Miến quốc vươn tay muốn sờ bộ lông vàng của Tiểu Bổ Thiên Thạch lại bị nó cào một cái, mu bàn tay lập tức xuất hiện mấy vệt hồng hồng. Hắn ta lại không để ý cười nói: “Vương phi nương nương, con thú nuôi này của ngươi da lông sáng màu tràn ngập linh tính, không giống mèo nhà.”
Dư Tiểu Thảo thưởng thức miếng thịt nướng chồng mình đưa đến tận miệng, ăn chậm nhai kĩ nuốt xong rồi dùng khăn tay lau khóe miệng. Nàng cầm chân trước của mèo con mân mê chán chê trong tay rồi mới chịu buông ra khi thấy Tiểu Bổ Thiên Thạch đang trừng mắt phản đối, cười nói: “Thế sao? Bản vương phi lại cảm thấy nó chẳng có gì đặc biệt cả.”
Sau đó nàng lại tiếp tục trao đổi với Tiểu Bố Thiên Thạch: “Nhiều núi như vậy phải đi một vòng thì khi nào mới xong. Hay là tối đến người chịu khổ một chút đi xung quanh nhìn xem có phát hiện nào mới không?”
[Ngươi biết sai việc thật đấy!] Tiểu Bổ Thiên Thạch oán than nhưng vẫn ưu nhã rời khỏi sơn động.
Tiểu vương tử Miến quốc lo lắng hỏi: “Trong rừng có không ít dã thú, để nó đi ra ngoài như vậy có an toàn không? Có cần phái mấy người đi theo không?”
“Không cần!” Nó vừa ra khỏi sơn động chắc sẽ biến thành một luồng sáng vàng rồi biến mất trong rừng núi, Dư Tiểu Thảo phải che giấu giúp nó “Bánh Trôi Nhỏ rất thông minh, dã thú cũng không bắt được nó.”
Ban đêm, nàng chui vào trong túi ngủ tự may, dựa sát vào người chồng mình ngủ. Tiểu vương tử Miến quốc thấy vậy thì rất ngạc nhiên: Không phải là nữ tử khuê phòng của Đại Minh đều yếu đuối sao? Húc vương phi này lại rất đặc biệt, đi cùng một đám đàn ông lăn lộn trong rừng nhiều ngày như vậy cũng không kêu khổ tiếng nào. Đường núi vốn khó đi, dù là thợ săn lão luyện quen đường đi cả ngày cũng khó tránh khỏi một mỏi, Húc vương phi lại giống như không việc gì hết. Không lẽ... nàng là cao thủ võ lâm có tuyệt kỹ trong người?
Tiểu vương tử Miến quốc đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong sơn động giảm đột ngột giảm mấy độ, không nhịn được run người thì phát hiện Húc vương đang nhìn mình chằm chằm không có ý tốt. Lúc này hắn ta mới nhận ra khi nãy nhìn chằm chằm Húc vương phi hơi lâu, chọc bình giấm chua này tỏa mùi. Húc vương này cũng thật là, quá bảo vệ vương phi của hắn, nhìn lâu một lúc cũng không cho!
Đôi vợ chồng này cũng lạ thật, nói ra thì hai người bọn họ cùng đi du lịch, bồi dưỡng tình cảm nhỉ? Nhưng lại dẫn theo một kẻ không liên quan (Bóng đèn lớn Tô Nhiên), không lẽ Hoàng đế Đại Minh muốn làm gì Miến quốc nên phái bọn họ đến điều tra? Cũng không giống, hai vợ chồng này ở trong núi nhiều ngày như vậy ngoài săn thú hái thảo dược cũng chẳng có hành động gì khác lạ! Đó giờ bọn họ cũng không hỏi hắn ta chuyện gì khác ngoài mỏ phỉ thúy. Ôi! Lại quan sát thêm thời gian nữa vậy!!
Chu Tuấn Hi vỗ vai hắn cười nói: “Sau khi vào quân doanh, tiếp xúc với nhiều người nhiều chuyện, ta cũng nghĩ thoáng hơn, dần dần bình ổn lại. Bây giờ đệ có sự nghiệp có gia đình, ta cũng có hướng đi riêng, không thể nào giống đứa nhỏ chín tuổi khi đó, xoắn xuýt với việc phụ vương mẫu hậu thiên vị ai nhỉ?”
“Nhị ca, người làm cha mẹ khó tránh sẽ dồn tâm tư và thời gian lên đứa nhỏ không khiến người khác bớt lo kia. Thật ra đệ rất hâm mộ huynh và đại ca. Nếu có thể chọn lựa đệ cũng muốn giống như đứa trẻ bình thường kia có tuổi thơ êm đềm vui vẻ, có thể tùy hứng làm nũng với mẹ cha.” Chu Tuấn Dương nhìn về phía cô nương đang mỉm cười xán lạn phía xa, nét mặt dần dịu dàng. Cảm ơn ông trời đã để hắn gặp được cứu tinh cuộc đời hắn.
Chu Tuấn Hi nhìn theo tầm mắt của em trai mình, thấy hai cô nương đang mỉm cười vui vẻ kia thì mỉm cười nói: “Đi thôi, ta biết nơi nào lợn rừng hay lui tới. Đệ giỏi bắn cung, chúng ta săn một con về. Không phải em dâu biết làm ruốc và thịt khô sao? Không có thịt sao làm được?”
“Hai người rất biết sai việc đó! Đệ và vợ đệ mới đến đây đã bị kéo đi săn thú và làm thịt khô rồi!” Chu Tuấn Dương nói thì nói vậy nhưng lại không hề dừng chân. Hai huynh đệ nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
Trong rừng sâu truyền đến giọng nói trêu chọc của Chu Tuấn Hi: “Thế nào? Thương vợ? Yên tâm đi, không cần vợ đệ làm đâu, Mộc tướng quân có mấy nữ thuộc hạ, cứ để bọn họ làm, vợ đệ chỉ đạo là được rồi.”
Hàn Tiểu Mộc ăn xong nửa hộp ruốc rồi lại ăn thêm mấy quả mơ khô còn dư của Tiểu Thảo thì hai anh em khiêng một con lợn rừng nặng khoảng 150 – 200 cân về. Buổi trưa, một phần thịt heo chia cho binh tướng trong quân doanh và thân tín của Chu Tuấn Hi coi như thêm món. Phần còn lại hơn một nửa làm thịt heo khô dễ bảo quản, một phần làm ruốc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Thảo thực hiện đúng lời hứa, dùng mấy nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ đơn giản làm bánh ngọt ruốc và bánh mì ruốc. Khí hậu ở Tây Nam ấm áp không dễ bảo quản đồ ăn, Hàn Tiểu Mộc một hai miếng đã ăn hết sạch. Nàng ta còn chưa cảm thấy thỏa mãn, quấn lấy Tiểu Thảo đòi nàng dạy cách làm hai loại bánh này cho một nữ binh am hiểu trù nghệ dưới trướng nàng ta. Còn bản thân nàng ta, làm bánh quy cũng cần khuôn bánh, tốt nhất là đừng nhắc đến làm gì cho xấu hổ.
Vợ chồng Chu Tuấn Dương ở trong quân doanh hai ngày thì rời khỏi đó đến biên giới Điền Miễn. Nơi đó là nơi Trương trưởng quầy của Trí ngọc trai và tiểu vương tử Miến quốc giao lưu, mua một quặng phỉ thúy, phỉ thúy khai thác được phẩm chất cũng không tệ. Nhưng mà quy mô của quặng đó hơi nhỏ, hơn nữa còn bị người khác khai thác trước nên sản lượng phỉ thúy dần dần không đáp ứng được nhu cầu trong Kinh thành.
Trước mặt thì việc cược ngọc tốn nhiều phỉ thúy nhất, Trí ngọc trai lại được lợi. Nổi tiếng chỉ trong một đêm, nó không những hấp dẫn được nhiều nhà giàu mà cả giai cấp tư sản có ít tiền trong nhà cũng có người tích góp bạc mua một khối đá thô đánh cuộc thử xem. Có người rất may mắn, mở ra được loại phỉ thúy chất lượng không tệ, được Trí ngọc trai dùng giá cao mua lại, phất lên chỉ sau một đêm. Việc này được Trương chưởng quầy tuyên truyền, quảng cáo ra ngoài, việc cược ngọc càng lúc càng nổi.
Lần này Chu Tuấn Dương đến đây không chỉ là vì thỏa mãn tính tò mò của vợ mà hắn còn muốn xem có thể mua thêm một mỏ phỉ thúy nữa không.
Dẫn Tiểu Thảo đi quanh mỏ phỉ thúy một vòng, Chu Tuấn Dương sai người môi giới liên lạc với tiểu vương tử Miến quốc, nói thẳng ý muốn của hắn. Vì Trí ngọc trai đã khơi nguồn trong việc sử dụng đồ trang sức bằng phỉ thúy nên rất nhiều thương nhân buôn trang sức có tiếng của Đại Minh đều nhòm ngó miếng thịt béo này. Vì thế mà phỉ thúy luôn không lo không có nguồn tiêu thụ.
Tiểu vương tử Miến quốc đương nhiên sẽ không nhường ăn dễ dàng như vậy. Nhưng mà hắn ta biết thân phận của người đứng trước mặt này, chiến thần nổi danh như cồn của Đại Minh- Húc vương. Tạo quan hệ tốt với hắn sẽ là một lợi thế cho việc tranh đoạt ngôi vua sau này của hắn ta. Nếu thẳng thắn từ chối nhất định sẽ tổn thương hòa khí nên tiểu vương tử này chọn cách vòng vo.
“Nguồn khoáng sản trong vùng núi lớn này rất phong phú, không bằng Húc vương chọn mua một ngọn núi, có khi có thể khai thác được phi thủy chất lượng cao! Nếu bên cạnh Húc vương không có người giỏi thăm dò địa hình và khoáng sản, tiểu vương tử có thể cho ngài mượn người.” Tiểu vương tử nói rất chân thành.
Biên giới Miến quốc núi kề núi, nhưng không phải ngọn núi nào cũng có phỉ thúy. Mua cả ngọn núi chẳng khác nào đánh cược một canh bạc thật lớn.
Thấy Húc vương lạnh mặt, có vẻ không vui, tiểu vương tử Miến quốc vội nói: “Húc vương yên tâm, tiểu vương có mấy thủ hạ là bậc thầy giám định phỉ thủy kinh nghiệm phong phú. Bọn họ cùng hợp tác tìm quặng, mười cái thì bảy tám cái có phỉ thúy! Ngài muốn mua núi tiểu vương cũng sẽ bán cho ngài giá cả ưu đãi nhất.”
Chu Tuấn Dương: ... Bản vương còn chưa nói gì đối phương đã vội tạo điều kiện có lợi cho mình, xem ra mặt than cũng có chỗ tốt.
Dư Tiểu Thảo nhớ Tiểu Bổ Thiên Thạch từng nói, khoáng sản thiên nhiên đều có chứa linh khí đậm nhạt khác nhau. Như vậy thì nàng có thứ thần khí ăn gian có thể cảm nhận linh khí này, việc tìm phỉ thúy không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ đến vậy nàng cố kiềm chế cảm xúc mừng như điên trong lòng, kéo vạt áo chồng mình, nhỏ giọng nói: “Hay là... chúng ta tìm thử ở mấy đỉnh núi xung quanh trước đã, coi như tham quan núi sông đi?”
Chu Tuấn Dương chưa bao giờ không đồng ý đề nghị của nàng cả, dứt khoát: Mua núi thì mua đi!!
Tiểu vương tử Miến quốc thấy cô gái bên cạnh Húc vương chỉ nói một câu đơn giản Húc vương đã lập tức sửa lời (hắn còn chưa quyết định đâu, lấy đâu ra sửa lời?) là biết cô gái này nhất định rất quan trọng với hắn, lúc này hắn ta lại thêm mấy phần nhiệt tình với nàng.
Vại giấm Chu Tuấn Dương này lại không vui. Một tiểu vương tử hai mươi tuổi lại ân cần với vợ hắn như vậy, ý gì đây? Tưởng bản vương chết rồi à?
Tiểu vương tử Miến quốc không biết mình nịnh nọt sai người, suýt chút nữa bị hơi lạnh tỏa ra từ người Chu Tuấn Dương đông cứng. Tính cách của Húc vương đúng như những gì hắn ta tìm hiểu được, buồn vui thất thường! Vừa nãy còn tốt, sao bây giờ lại thay đổi vẻ mặt nhanh như vậy?
Mấy ngày sau tiểu vương tử Miến quốc dẫn theo mấy bậc thầy phỉ thúy đi cùng hai vợ chồng Chu Tuấn Dương vào núi, và còn một bóng đèn trắng thật lớn. Tô Nhiên Đại tổng quản cũng theo đi.
Đi sâu vào trong núi, nơi này cũng không phải rừng núi có phong cảnh hữu tình gì đó. Trong núi ngoài côn trùng độc và kiến ra còn có mãnh thú, chướng khí ao đầm tích tụ. Tiểu Thảo dựa theo phương thuốc Tiểu Bổ Thiên Thạch đưa chế dược xua sâu bọ rắn rết, để trong túi hương bên người, rắn rết gì đó đương nhiên sẽ tự động tránh xa. Mãnh thú thì có Chu Tuấn Dương và Tô Nhiên khí thế mạnh mẽ, bọn chúng cũng không dám bén mảng lại gần. Chướng khí thì chỉ cần một viên thuốc giải độc là có thể giải quyết triệt để.
Đoàn người đi sâu vào trong núi như chỗ không người khiến nhóm người tiểu vương tử sợ vào rừng núi cảm thấy rất ngạc nhiên. Người ta đều nói Hoàng đế Đại Minh là con trời, Húc vương lại là hoàng thân quốc thích, không lẽ cũng được hưởng ké?
Tiểu vương tử Miến quốc thờ phụng quỷ thần, thái độ với Húc vương càng thêm cung kính.
“Bánh Trôi Nhỏ, chúng ta đã đi khá lâu rồi, còn chưa phát hiện gì sao?” Sắp sẩm tối đến nơi, Tiểu Thảo qua đêm trong sơn động, vừa ngồi nướng thịt rắn to như cổ tay vừa trao đổi với Tiểu Bổ Thiên Thạch.
[Có thì có, chỉ là linh khí quá loãng, trữ lượng khoáng sản nhất định không phong phú, mua phí tiền.] Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành mèo vàng nhỏ duỗi người, thong thả đi đến bên cạnh Tiểu Thảo trong ánh mắt nóng rực của tiểu vương tử Miến quốc. Tư thái kiêu ngạo thế này giống như vua của rừng rậm vậy.
Tiểu vương tử Miến quốc vươn tay muốn sờ bộ lông vàng của Tiểu Bổ Thiên Thạch lại bị nó cào một cái, mu bàn tay lập tức xuất hiện mấy vệt hồng hồng. Hắn ta lại không để ý cười nói: “Vương phi nương nương, con thú nuôi này của ngươi da lông sáng màu tràn ngập linh tính, không giống mèo nhà.”
Dư Tiểu Thảo thưởng thức miếng thịt nướng chồng mình đưa đến tận miệng, ăn chậm nhai kĩ nuốt xong rồi dùng khăn tay lau khóe miệng. Nàng cầm chân trước của mèo con mân mê chán chê trong tay rồi mới chịu buông ra khi thấy Tiểu Bổ Thiên Thạch đang trừng mắt phản đối, cười nói: “Thế sao? Bản vương phi lại cảm thấy nó chẳng có gì đặc biệt cả.”
Sau đó nàng lại tiếp tục trao đổi với Tiểu Bố Thiên Thạch: “Nhiều núi như vậy phải đi một vòng thì khi nào mới xong. Hay là tối đến người chịu khổ một chút đi xung quanh nhìn xem có phát hiện nào mới không?”
[Ngươi biết sai việc thật đấy!] Tiểu Bổ Thiên Thạch oán than nhưng vẫn ưu nhã rời khỏi sơn động.
Tiểu vương tử Miến quốc lo lắng hỏi: “Trong rừng có không ít dã thú, để nó đi ra ngoài như vậy có an toàn không? Có cần phái mấy người đi theo không?”
“Không cần!” Nó vừa ra khỏi sơn động chắc sẽ biến thành một luồng sáng vàng rồi biến mất trong rừng núi, Dư Tiểu Thảo phải che giấu giúp nó “Bánh Trôi Nhỏ rất thông minh, dã thú cũng không bắt được nó.”
Ban đêm, nàng chui vào trong túi ngủ tự may, dựa sát vào người chồng mình ngủ. Tiểu vương tử Miến quốc thấy vậy thì rất ngạc nhiên: Không phải là nữ tử khuê phòng của Đại Minh đều yếu đuối sao? Húc vương phi này lại rất đặc biệt, đi cùng một đám đàn ông lăn lộn trong rừng nhiều ngày như vậy cũng không kêu khổ tiếng nào. Đường núi vốn khó đi, dù là thợ săn lão luyện quen đường đi cả ngày cũng khó tránh khỏi một mỏi, Húc vương phi lại giống như không việc gì hết. Không lẽ... nàng là cao thủ võ lâm có tuyệt kỹ trong người?
Tiểu vương tử Miến quốc đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong sơn động giảm đột ngột giảm mấy độ, không nhịn được run người thì phát hiện Húc vương đang nhìn mình chằm chằm không có ý tốt. Lúc này hắn ta mới nhận ra khi nãy nhìn chằm chằm Húc vương phi hơi lâu, chọc bình giấm chua này tỏa mùi. Húc vương này cũng thật là, quá bảo vệ vương phi của hắn, nhìn lâu một lúc cũng không cho!
Đôi vợ chồng này cũng lạ thật, nói ra thì hai người bọn họ cùng đi du lịch, bồi dưỡng tình cảm nhỉ? Nhưng lại dẫn theo một kẻ không liên quan (Bóng đèn lớn Tô Nhiên), không lẽ Hoàng đế Đại Minh muốn làm gì Miến quốc nên phái bọn họ đến điều tra? Cũng không giống, hai vợ chồng này ở trong núi nhiều ngày như vậy ngoài săn thú hái thảo dược cũng chẳng có hành động gì khác lạ! Đó giờ bọn họ cũng không hỏi hắn ta chuyện gì khác ngoài mỏ phỉ thúy. Ôi! Lại quan sát thêm thời gian nữa vậy!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.