Chương 34:
Vãn Phong Xúy
17/10/2022
Hội đấu giá nửa tháng 1 lần đúng hạn cử hành, lầu cao chức trọng bốn phương tám hướng, bầu không khí nội địa cùng với vùng đất biên giới ráp Tây Vực sôi nổi hẳn lên.
Trên vách tường vẽ hung lang, trông rất sống động, lạc đà chở đầy hàng hóa nặng, bên mái hiên còn có lục lạc treo lơ lửng, thỉnh thoảng rèm cửa chắn cát thổi vào một cơn gió, còn có thể nghe tiếng chuông dễ nghe.
Mà cấu tạo của căn phòng, thì lại không kém mất nhưng công trình tinh xảo của Ly triều, ba tầng cao lầu, tầng một dùng để biểu diễn, ghế tựa nửa cung tròn chếch về một bên phía cửa lớn.
Tầng hai là cho mấy người có địa vị, từ lụa đặc chế nhìn ra ngoài, không người che chắn, có thể nhìn hết tất cả toàn bộ quá trình đấu giá từ trên xuống dưới.
Tầng ba thì không người biết được, có lẽ là nơi ông chủ dùng để cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho mình..
Chiêng trống vang lên: "Tùng ---" một tiếng, người rao bán trên sân khấu tay cầm chày nhỏ, hắng giọng một cái, tay phải gõ một cái về bên phải, liền bắt đầu giới thiệu.
"....." Người rao bán người nọ tiếp người kia, không hề dừng lại.
Tầng dưới đông đảo khách mời đeo mặt nạ thỉnh thoảng lên tiếng báo giá, rất nhanh đồ đấu giá đã bị từng đợt từng đợt bán ra ngoài.
Lữ Yên Hàn ở lầu hai cũng chọn được một đồ cổ, dù sao cũng nói là mua lễ vật mừng thọ, giả bộ vẫn là cần.
Lý Kỳ Thù ở tầng hai phòng kế bên ăn đặc sản Tây Vực say sưa ngon lành.
Giờ phút này tay nâng chén, nước nho óng ánh từng đợt ánh nắng rực rỡ thuần khiết, ngấm đẫm hương vị ngọt ngào vào trong rượu, lại thêm một phần tư vị khác. Lại phối với ly dạ quang, càng khiến người ta thèm thuồng.
"Rượu này thật sự xứng với bồ đào mỹ tửu, ly dạ quang." Lý Kỳ Thù nếm thử một chút liền thích hương vị này, âm thầm tặc lưỡi, say mê.
"Ta sai người mua nhiều một chút bề, sau khi trở về còn có thể từ từ thưởng thức." Lữ Yên Hàn đã sớm nghe danh về rượu này, bởi vậy cũng hỏi được cung cấp rượu này chính là một cửa tiệm tên là Thác Á phường, đã sớm cho người đi mua.
Đây là đang ở bên ngoài, đương nhiên phải theo lý do lần trước: "Phu.... phu quân thật tốt." Lý Kỳ Thù sau khi nói ra chỗ nào cũng không thấy dễ chịu, gò má hơi ửng đỏ, sau đó mang mặt nạ lên, hơi vén rèm lên nhìn phía dưới.
"Ừ." Trong tiếng ừ này của Lữ Yên Hàn có rất nhiều tư vị, giống như là rượu nho lên men lâu ngày này, vừa ngọt vừa say mê.
Trên tầng hai, nơi khác cũng có mấy người có thân phận.
Giờ khắc này, một nam tử thân mặc thất sam trường bào cổ tròn tùy ý thoáng nhìn, nhìn thấy một tiểu nhân nhi ngó dáo dác, cảm thấy thú vị, liền phân phó người bên cạnh hai câu.
Người rao bán bên dưới vẫn còn tiếp tục.
"Cái này là vật phẩm do Thạch tiên sinh ở bán ở đây. Tên là Lâm Lang Xứng, một đôi độc nhất thiên hạ, gần nhau liền là huyễn sắc, xa cách thì lại trắng nõn không tì vết. Khởi đầu hai trăm lạng, các vị ngắm nhìn, có thể thì hãy ra giá."
Trong chợ đêm tuy nói rất nhiều thứ đều không rõ lai lịch, nhưng vẫn có không ít đồ chơi hay ho.
Đồ vật hiếm có, ai không thích chứ?
"Ba trăm lượng!" Không biết ai mở miệng trước.
"Bốn trăm lượng!" Cái này là vì nụ cười của người đẹp.
"...."
"1500 lượng!" Rốt cuộc, một người lấy ra giá cả gần gấp bảy lần đè ép tất cả những người trước xuống.
Đồ vật này nếu thật sự muốn nói thì cũng chả có tác dụng gì, chỉ là cảm thấy nếu tặng người khác thì cũng coi như là kinh hỉ thôi, nhưng người đến chỗ này ít nhiều đều có mục tiêu, không thể để tiền đặt vào một đồ vật không có tác dụng lắm.
Bởi vậy khi giá cả nâng cao cũng không có ý định tranh giành.
Bỗng nhiên, lầu hai có người lên tiếng, âm thanh hùng hậu mang theo nội lực, lại càng làm mức giá tăng lên bồng bềnh.
"Hai ngàn lượng."
Không thể nghi ngờ, đây chính là Lữ Yên Hàn rồi, âm thanh thì của Ưng Quý, hắn thích nhất chính là lúc ra giá, cảm giác như là mình quý như ngàn vàng! Sảng khoái nha!
Phía trước là Lữ Yên Hàn không có ý muốn cùng với người phía dưới tăng giá từng chút từng chút một, hắn chỉ tính toán định giá cả cuối cùng, một lần nắm lấy.
Yên lặng như tờ.
Ngay cả Lý Kỳ Thù đã sớm rụt đầu về cũng có chút kinh ngạc nhìn Lữ Yên Hàn một chút: "Huynh muốn mua cái này sao?"
Lữ Yên Hàn gật đầu.
Lý Kỳ Thù chỉ cảm thấy bổng lộc một năm của tướng quân nhiều như vậy sao? Lại nghĩ đến những trận thắng nhiều năm như vậy của Lữ Yên Hàn cùng với ban thưởng, lại nghĩ thông suốt.
Sở dĩ nàng không nghĩ là Lữ Yên Hàn tự mình kinh thương, đặt trên phương diện sinh nhai nào đó mà nghĩ, là bởi vì Lữ Yên Hàn thật sự không giống.
Tự mình kinh thương, ít nhất phải giao thiệp với nhiều người, khả năng chém gió không thể thiếu, mà Lữ Yên Hàn lần đầu tiên nhìn liềm cảm thấy được là không dễ giao tiếp.
Sau một tiếng này, bên dưới không có người ra giá.
Ngay cả người rao bán cũng nghĩ là chỉ sợ sau này không còn người rồi, dù sao tầng hai không người nào không phải đại gia, hơn nữa vừa rồi tranh giá đa số là tầng 1, cũng biết tranh giá với lầu hai là không tự lượng sức mình.
"2001 lượng!" Một giọng nói khàn khàn từ bên phải của chỗ Lữ Yên Hàn truyền đến.
Nơi đó vừa hay chính giữa cửa lớn, có thể nói là có thể nhìn thấy toàn bộ phòng lớn, sau khi Lữ Yên Hàn nghe được cũng liếc mắt xuyên qua lụa mỏng nhìn về nơi đó.
Rất rõ ràng, đây là đang kiếm chuyện.
Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.
Sau đó chưa kịp để Ưng Quý quay về phía Lữ Yên Hàn hỏi ý, một tiếng nữa lại vang lên: "Ba ngàn lượng." Trong giọng nói lạnh nhạt không mang theo chút giận giữ của việc bị người làm phiền, trái lại càng thêm lạnh nhạt. Hiển nhiên, đây là Lữ Yên Hàn tự mình ra giá.
Ưng Quý ở bên cạnh một mặt vẫn là gia nhà chúng ta lợi hại, cho dù người đối diện không nhìn thấy, cũng rất khinh bỉ mà nhìn trên dưới một lượt.
"3001 lượng." Người đối diện vẫn chỉ thêm 1 lượng như cũ.
Cứ như vậy, giá cả bị trả lên đến 5001 lượng.
Lý Kỳ Thù ở một bên lo lắng nhìn Lữ Yên Hàn, còn nhẹ giọng nói rằng: "Nếu không, quên đi thôi." Ở trong mắt nàng, miếng ngọc vỡ kia còn không bằng một bình rượu.
Lữ Yên Hàn nghe này thì nghiêng đầu nhìn sang, nữ tử ở bên cạnh hơi chán nản chống trên bàn, một bộ buồn chán vô vị.
"Ừ, vậy thì không cần." Lữ Yên Hàn rất quả đoán.
Thế nên đợi người đối diện trả giá đến 5100 lượng, cùng với ba tiếng gõ của người rao bán phía dưới, Lữ Yên Hàn cũng không lên tiếng nữa.
"Vậy, món bảo vật này liền thuộc về vị khách nhân ở phòng chữ thiên kia rồi!" Âm thanh của người rao bán vẫn vang dội, nhưng cẩn thận nghe một chút, có thể cảm nhận được một chút run rẩy trong đó.
Lữ Yên Hàn nhíu mày, nghe thấy cái này cũng cảm giác hơi kỳ quái.
Sau đó lại nghĩ đến lời đồn về huyện Kim Thủy.
Nơi đây tuy rằng thuộc khu vực không ai quản lý, nhưng trên đời này từ xưa đến nay đều là ai nắm đấm cứng người ấy có quyền. Mà người đứng đầu ở Kim Thủy huyện trong bóng tối, cũng là chủ nhân của cửa tiệm đấu giá này, được ngoại giới xưng là Hắc Thủy, nghe đồn người này chưa qua 20, một mặt đen xì, bộ dáng xấu xí vô cùng. Nhưng ai cũng chưa từng thấy bộ mặt thật của hắn.
Mà hắn cũng chính là chủ nhân chợ đêm.
Lữ Yên Hàn nghiêng mắt nhìn về phía bên cạnh.
Nơi đó, là sao?
Chỉ nghe một tiếng cười nhạo khàn khàn, người tinh tường đều nghe được trào phúng trong đó, huống chi là Lữ Yên Hàn.
Hắn vẫn không nhúc nhích, không hề bị cái khiêu khích này quấy nhiễu chút nào.
Nhưng người bên ngoài không nhìn thấy chính là, trước tiếng cười nhạo này, khóe miệng người kia hơi giật giật.
Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, đã là đêm khuya, nơi này mặc dù không cấm đi lại ban đêm, nhưng đường phố buổi tối vẫn trống trải. Phần nhiều là sợ ra ngoài bị cắt cổ còn không có người nhặt được xác. Dù sao nơi này cũng không có quan phủ vương pháp gì.
Ngươi dám giết, nắm đấm cứng, ngươi chính là vương pháp.
Đợi sau khi Lữ Yên Hàn rời đi, phía sau hắn vẫn còn một đôi mắt thăm thẳm đuổi theo.
Không, không phải là hắn, là người phía trước hắn - Lý Kỳ Thù.
Sau khi Lữ Yên Hàn đỡ Lý Kỳ Thù lên xe, quay người nhìn về phía bên trễ, từ phải đến trái là hàng kim ngọc, bên trên nó, có một cánh cửa sổ mở ra, người thì lại không thấy tung tích. Hắn biết vừa rồi không phải là ảo giác, cái ánh mắt kia, làm hắn rất không thoải mái.
Nếu muốn giả trang phu thê, đương nhiên phải giả bộ cho giống, vì thế Lữ Yên Hàn và Lý Kỳ Thù ngồi chung một chiếc xe ngựa về trạch viện.
"Huynh vừa nhìn cái gì?" Lý Kỳ Thù thấy Lữ Yên Hàn không lên ngay lập tức, hỏi.
"Tưởng là mất đồ vật, không sao."
Sau đó hai người nói chuyện phiếm trên xe, thật ra hôm nay Lỳ Kỳ Thù vẫn rất hưng phấn, lần đầu tiên nàng được tham gia đấu giá như vậy, mới mẻ lại kích thích, đôi môi đỏ thắm luôn miệng khép mở không ngừng trên xe.
Lữ Yên Hàn thì lại làm một người lắng nghe hết chức trách, có điều, người lắng nghe hôm nay vô cùng mê li, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười, hơn nữa nụ cười hôm nay, còn rất rõ ràng.
"....Huynh nên cười nhiều hơn."
Lữ Yên Hàn nghe thế có hơi mơ hồ: "Hả?"
"Đều nói ngàn vàng khó mua nụ cười, nếu là Lữ huynh, vạn kim cũng đáng."
Ở trong mắt Lý Kỳ Thù, Lữ Yên Hàn một thân trường bào màu đen mang theo màu trắng, quan ngọc cột cao, khuôn mặt trắng trẻo lạnh nhạt, mày kiếm rõ nét, đôi mắt đen như mực, bởi vì cười mà nhiễm một tầng ấm áp. Như là tiên nhân lạnh nhạt không lưu luyến hồng trần bị men say rượu xưa hấp dẫn, không cẩn thận rơi xuống khỏi tầng mây mềm mại.
"Được, sau này trước mặt muội sẽ cười nhiều hơn."
Khi Lý Kỳ Thù về phòng bắt đầu cười ngây ngô, bản thân mấy ngày nay trôi qua tùy tiện lại thoải mái, làm cái gì cũng tùy tâm, đại khái, cứ như vậy đến chết cũng không có gì nuối tiếc đi!
Chỉ là... Nhớ mấy chữ lần trước Trúc Cúc nói kia: Người yêu. Lý Kỳ Thù thở dài một hơi, yêu thích, thì ra đây là cảm giác yêu thích.
Ngóng trông một người tốt, hy vọng nhìn thấy hắn mãi mãi vui vẻ, hy vọng giờ giờ khắc khắc đều ở bên cạnh hắn, trong đầu sẽ vô thức mà nhớ đến hắn... Còn có, trái tim không khống chế được mà đập loạn nhịp.
Đủ loại cảm xúc ở trong lòng, Lý Kỳ Thù đối với chuyện này, lại không biết có nên tùy tâm hay không.
Nếu như mình không sống nổi mấy năm nữa thì sao?
Vậy chẳng phải là làm trễ nãi Lữ Yên Hàn sao?
Tận hưởng vui vẻ trước mắt, vẫn là... Cân nhắc nhiều hơn.
Bên này Lý Kỳ Thù còn đang do dự, nhưng người bên kia lại không nhịn được, liền muốn động thủ.
Nghe xong lời nói của thuộc hạ nhà mình, khuôn mặt dưới mặt nạ của Hắc Thủy lộ ra một biểu tình thất vọng.
"Thê tử của Tần nhị gia, nhìn ra.. có chút tàn tạ, có điều, đôi mắt kia, ta muốn." Người nói chuyện không hề chú ý đến thế lực Tần gia, trong tay nghịch một cái đao có đeo thêm những vòng tròn, vô cùng tinh xảo, đầu đao sắc bén mà tinh tế, cực kỳ thích hợp -- cắt da thịt, mặc cho máu chảy dòng dòng.
"Phân phó, nhìn kỹ tòa nhà kia, ta muốn...sống."
Âm thanh lộ ra có chút khàn khàn, người này, chính là người tranh giá trong buổi đấu giá chợ đêm kia với Lữ Yên Hàn.
"Vâng." Thủ hạ nghe xong lập tức rời đi.
Sau đó, Hắc Thủy ở tầng trệt xoay xoay hai lần mở ra một gian mật thất.
Trong phòng tăm tối là Hắc Thủy và một mỹ nhân mắt hơi sáng ngời, đang ngóng trông chờ đợi.
Thân thể kia nửa khoác lụa mỏng, như ẩn như hiện, da dẻ nhẵn nhụi, da trắng như tuyết, ngay cả cánh tay cũng như là hoàn mỹ không chút tì vết. Hắc Thủy nhẹ nhàng từ xương quai xanh bắt đầu, từng chút từng chút đi xuống, đến nơi lồi lõm, mãi cho đến khi tận đủ, lên trên nữa.
Một giọng nói nho nhỏ từ trong miệng đỏ thắm của nữ tử vừa rồi: "Ngài... Chậm một chút."
"Đương nhiên." Trong âm thanh khàn khàn mang theo một tia khẽ cười.
Hai chân nữ tử hơi mở ra, ngón tay hắn thon dài, không chút kiêng dè xông thẳng vào nơi đó.
Hắn phát ra tiếng thở dài hài lòng: "Thật sự là... Một thân thể tốt đẹp."
Nữ tử dưới thân cũng phát ra tiếng ngâm dễ nghe, leo lên ống tay áo nam nhân, không hề biết sau đó mình phải chịu đựng cái gì chút nào.
Ngón tay thon dài của Hắc Thủy dính chút dấu vết màu đỏ, không chút để ý, còn hài lòng mà nhìn, như là mãnh thú thỏa mãn.
Hắn Thủy lấy chén ngọc trắng loáng ở một bên ra, bên trong chứa rượu trong trẻo, từ miệng đút đến bên miệng mỹ nhân, sau đó nhìn thân thể hoàn mỹ này nằm trên giường chậm rãi mất đi ý thức.
Sau đó đao nhỏ trong tay không chút lưu tình xoẹt qua, một dòng máu ấm áp từ từ nhiễm vào đầu ngón tay hắn.
Mặt nạ của nam nhân tháo ra, bên dưới là khuôn mặt tái nhợt, mang theo chút xám xanh, làm cho ngũ quan mang chút thiếu niên của thiếu niên miễn cưỡng che lấp mấy phần chững chạc. Đẹp đẽ, lại làm cho người sợ sệt.
Trên vách tường vẽ hung lang, trông rất sống động, lạc đà chở đầy hàng hóa nặng, bên mái hiên còn có lục lạc treo lơ lửng, thỉnh thoảng rèm cửa chắn cát thổi vào một cơn gió, còn có thể nghe tiếng chuông dễ nghe.
Mà cấu tạo của căn phòng, thì lại không kém mất nhưng công trình tinh xảo của Ly triều, ba tầng cao lầu, tầng một dùng để biểu diễn, ghế tựa nửa cung tròn chếch về một bên phía cửa lớn.
Tầng hai là cho mấy người có địa vị, từ lụa đặc chế nhìn ra ngoài, không người che chắn, có thể nhìn hết tất cả toàn bộ quá trình đấu giá từ trên xuống dưới.
Tầng ba thì không người biết được, có lẽ là nơi ông chủ dùng để cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho mình..
Chiêng trống vang lên: "Tùng ---" một tiếng, người rao bán trên sân khấu tay cầm chày nhỏ, hắng giọng một cái, tay phải gõ một cái về bên phải, liền bắt đầu giới thiệu.
"....." Người rao bán người nọ tiếp người kia, không hề dừng lại.
Tầng dưới đông đảo khách mời đeo mặt nạ thỉnh thoảng lên tiếng báo giá, rất nhanh đồ đấu giá đã bị từng đợt từng đợt bán ra ngoài.
Lữ Yên Hàn ở lầu hai cũng chọn được một đồ cổ, dù sao cũng nói là mua lễ vật mừng thọ, giả bộ vẫn là cần.
Lý Kỳ Thù ở tầng hai phòng kế bên ăn đặc sản Tây Vực say sưa ngon lành.
Giờ phút này tay nâng chén, nước nho óng ánh từng đợt ánh nắng rực rỡ thuần khiết, ngấm đẫm hương vị ngọt ngào vào trong rượu, lại thêm một phần tư vị khác. Lại phối với ly dạ quang, càng khiến người ta thèm thuồng.
"Rượu này thật sự xứng với bồ đào mỹ tửu, ly dạ quang." Lý Kỳ Thù nếm thử một chút liền thích hương vị này, âm thầm tặc lưỡi, say mê.
"Ta sai người mua nhiều một chút bề, sau khi trở về còn có thể từ từ thưởng thức." Lữ Yên Hàn đã sớm nghe danh về rượu này, bởi vậy cũng hỏi được cung cấp rượu này chính là một cửa tiệm tên là Thác Á phường, đã sớm cho người đi mua.
Đây là đang ở bên ngoài, đương nhiên phải theo lý do lần trước: "Phu.... phu quân thật tốt." Lý Kỳ Thù sau khi nói ra chỗ nào cũng không thấy dễ chịu, gò má hơi ửng đỏ, sau đó mang mặt nạ lên, hơi vén rèm lên nhìn phía dưới.
"Ừ." Trong tiếng ừ này của Lữ Yên Hàn có rất nhiều tư vị, giống như là rượu nho lên men lâu ngày này, vừa ngọt vừa say mê.
Trên tầng hai, nơi khác cũng có mấy người có thân phận.
Giờ khắc này, một nam tử thân mặc thất sam trường bào cổ tròn tùy ý thoáng nhìn, nhìn thấy một tiểu nhân nhi ngó dáo dác, cảm thấy thú vị, liền phân phó người bên cạnh hai câu.
Người rao bán bên dưới vẫn còn tiếp tục.
"Cái này là vật phẩm do Thạch tiên sinh ở bán ở đây. Tên là Lâm Lang Xứng, một đôi độc nhất thiên hạ, gần nhau liền là huyễn sắc, xa cách thì lại trắng nõn không tì vết. Khởi đầu hai trăm lạng, các vị ngắm nhìn, có thể thì hãy ra giá."
Trong chợ đêm tuy nói rất nhiều thứ đều không rõ lai lịch, nhưng vẫn có không ít đồ chơi hay ho.
Đồ vật hiếm có, ai không thích chứ?
"Ba trăm lượng!" Không biết ai mở miệng trước.
"Bốn trăm lượng!" Cái này là vì nụ cười của người đẹp.
"...."
"1500 lượng!" Rốt cuộc, một người lấy ra giá cả gần gấp bảy lần đè ép tất cả những người trước xuống.
Đồ vật này nếu thật sự muốn nói thì cũng chả có tác dụng gì, chỉ là cảm thấy nếu tặng người khác thì cũng coi như là kinh hỉ thôi, nhưng người đến chỗ này ít nhiều đều có mục tiêu, không thể để tiền đặt vào một đồ vật không có tác dụng lắm.
Bởi vậy khi giá cả nâng cao cũng không có ý định tranh giành.
Bỗng nhiên, lầu hai có người lên tiếng, âm thanh hùng hậu mang theo nội lực, lại càng làm mức giá tăng lên bồng bềnh.
"Hai ngàn lượng."
Không thể nghi ngờ, đây chính là Lữ Yên Hàn rồi, âm thanh thì của Ưng Quý, hắn thích nhất chính là lúc ra giá, cảm giác như là mình quý như ngàn vàng! Sảng khoái nha!
Phía trước là Lữ Yên Hàn không có ý muốn cùng với người phía dưới tăng giá từng chút từng chút một, hắn chỉ tính toán định giá cả cuối cùng, một lần nắm lấy.
Yên lặng như tờ.
Ngay cả Lý Kỳ Thù đã sớm rụt đầu về cũng có chút kinh ngạc nhìn Lữ Yên Hàn một chút: "Huynh muốn mua cái này sao?"
Lữ Yên Hàn gật đầu.
Lý Kỳ Thù chỉ cảm thấy bổng lộc một năm của tướng quân nhiều như vậy sao? Lại nghĩ đến những trận thắng nhiều năm như vậy của Lữ Yên Hàn cùng với ban thưởng, lại nghĩ thông suốt.
Sở dĩ nàng không nghĩ là Lữ Yên Hàn tự mình kinh thương, đặt trên phương diện sinh nhai nào đó mà nghĩ, là bởi vì Lữ Yên Hàn thật sự không giống.
Tự mình kinh thương, ít nhất phải giao thiệp với nhiều người, khả năng chém gió không thể thiếu, mà Lữ Yên Hàn lần đầu tiên nhìn liềm cảm thấy được là không dễ giao tiếp.
Sau một tiếng này, bên dưới không có người ra giá.
Ngay cả người rao bán cũng nghĩ là chỉ sợ sau này không còn người rồi, dù sao tầng hai không người nào không phải đại gia, hơn nữa vừa rồi tranh giá đa số là tầng 1, cũng biết tranh giá với lầu hai là không tự lượng sức mình.
"2001 lượng!" Một giọng nói khàn khàn từ bên phải của chỗ Lữ Yên Hàn truyền đến.
Nơi đó vừa hay chính giữa cửa lớn, có thể nói là có thể nhìn thấy toàn bộ phòng lớn, sau khi Lữ Yên Hàn nghe được cũng liếc mắt xuyên qua lụa mỏng nhìn về nơi đó.
Rất rõ ràng, đây là đang kiếm chuyện.
Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.
Sau đó chưa kịp để Ưng Quý quay về phía Lữ Yên Hàn hỏi ý, một tiếng nữa lại vang lên: "Ba ngàn lượng." Trong giọng nói lạnh nhạt không mang theo chút giận giữ của việc bị người làm phiền, trái lại càng thêm lạnh nhạt. Hiển nhiên, đây là Lữ Yên Hàn tự mình ra giá.
Ưng Quý ở bên cạnh một mặt vẫn là gia nhà chúng ta lợi hại, cho dù người đối diện không nhìn thấy, cũng rất khinh bỉ mà nhìn trên dưới một lượt.
"3001 lượng." Người đối diện vẫn chỉ thêm 1 lượng như cũ.
Cứ như vậy, giá cả bị trả lên đến 5001 lượng.
Lý Kỳ Thù ở một bên lo lắng nhìn Lữ Yên Hàn, còn nhẹ giọng nói rằng: "Nếu không, quên đi thôi." Ở trong mắt nàng, miếng ngọc vỡ kia còn không bằng một bình rượu.
Lữ Yên Hàn nghe này thì nghiêng đầu nhìn sang, nữ tử ở bên cạnh hơi chán nản chống trên bàn, một bộ buồn chán vô vị.
"Ừ, vậy thì không cần." Lữ Yên Hàn rất quả đoán.
Thế nên đợi người đối diện trả giá đến 5100 lượng, cùng với ba tiếng gõ của người rao bán phía dưới, Lữ Yên Hàn cũng không lên tiếng nữa.
"Vậy, món bảo vật này liền thuộc về vị khách nhân ở phòng chữ thiên kia rồi!" Âm thanh của người rao bán vẫn vang dội, nhưng cẩn thận nghe một chút, có thể cảm nhận được một chút run rẩy trong đó.
Lữ Yên Hàn nhíu mày, nghe thấy cái này cũng cảm giác hơi kỳ quái.
Sau đó lại nghĩ đến lời đồn về huyện Kim Thủy.
Nơi đây tuy rằng thuộc khu vực không ai quản lý, nhưng trên đời này từ xưa đến nay đều là ai nắm đấm cứng người ấy có quyền. Mà người đứng đầu ở Kim Thủy huyện trong bóng tối, cũng là chủ nhân của cửa tiệm đấu giá này, được ngoại giới xưng là Hắc Thủy, nghe đồn người này chưa qua 20, một mặt đen xì, bộ dáng xấu xí vô cùng. Nhưng ai cũng chưa từng thấy bộ mặt thật của hắn.
Mà hắn cũng chính là chủ nhân chợ đêm.
Lữ Yên Hàn nghiêng mắt nhìn về phía bên cạnh.
Nơi đó, là sao?
Chỉ nghe một tiếng cười nhạo khàn khàn, người tinh tường đều nghe được trào phúng trong đó, huống chi là Lữ Yên Hàn.
Hắn vẫn không nhúc nhích, không hề bị cái khiêu khích này quấy nhiễu chút nào.
Nhưng người bên ngoài không nhìn thấy chính là, trước tiếng cười nhạo này, khóe miệng người kia hơi giật giật.
Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, đã là đêm khuya, nơi này mặc dù không cấm đi lại ban đêm, nhưng đường phố buổi tối vẫn trống trải. Phần nhiều là sợ ra ngoài bị cắt cổ còn không có người nhặt được xác. Dù sao nơi này cũng không có quan phủ vương pháp gì.
Ngươi dám giết, nắm đấm cứng, ngươi chính là vương pháp.
Đợi sau khi Lữ Yên Hàn rời đi, phía sau hắn vẫn còn một đôi mắt thăm thẳm đuổi theo.
Không, không phải là hắn, là người phía trước hắn - Lý Kỳ Thù.
Sau khi Lữ Yên Hàn đỡ Lý Kỳ Thù lên xe, quay người nhìn về phía bên trễ, từ phải đến trái là hàng kim ngọc, bên trên nó, có một cánh cửa sổ mở ra, người thì lại không thấy tung tích. Hắn biết vừa rồi không phải là ảo giác, cái ánh mắt kia, làm hắn rất không thoải mái.
Nếu muốn giả trang phu thê, đương nhiên phải giả bộ cho giống, vì thế Lữ Yên Hàn và Lý Kỳ Thù ngồi chung một chiếc xe ngựa về trạch viện.
"Huynh vừa nhìn cái gì?" Lý Kỳ Thù thấy Lữ Yên Hàn không lên ngay lập tức, hỏi.
"Tưởng là mất đồ vật, không sao."
Sau đó hai người nói chuyện phiếm trên xe, thật ra hôm nay Lỳ Kỳ Thù vẫn rất hưng phấn, lần đầu tiên nàng được tham gia đấu giá như vậy, mới mẻ lại kích thích, đôi môi đỏ thắm luôn miệng khép mở không ngừng trên xe.
Lữ Yên Hàn thì lại làm một người lắng nghe hết chức trách, có điều, người lắng nghe hôm nay vô cùng mê li, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười, hơn nữa nụ cười hôm nay, còn rất rõ ràng.
"....Huynh nên cười nhiều hơn."
Lữ Yên Hàn nghe thế có hơi mơ hồ: "Hả?"
"Đều nói ngàn vàng khó mua nụ cười, nếu là Lữ huynh, vạn kim cũng đáng."
Ở trong mắt Lý Kỳ Thù, Lữ Yên Hàn một thân trường bào màu đen mang theo màu trắng, quan ngọc cột cao, khuôn mặt trắng trẻo lạnh nhạt, mày kiếm rõ nét, đôi mắt đen như mực, bởi vì cười mà nhiễm một tầng ấm áp. Như là tiên nhân lạnh nhạt không lưu luyến hồng trần bị men say rượu xưa hấp dẫn, không cẩn thận rơi xuống khỏi tầng mây mềm mại.
"Được, sau này trước mặt muội sẽ cười nhiều hơn."
Khi Lý Kỳ Thù về phòng bắt đầu cười ngây ngô, bản thân mấy ngày nay trôi qua tùy tiện lại thoải mái, làm cái gì cũng tùy tâm, đại khái, cứ như vậy đến chết cũng không có gì nuối tiếc đi!
Chỉ là... Nhớ mấy chữ lần trước Trúc Cúc nói kia: Người yêu. Lý Kỳ Thù thở dài một hơi, yêu thích, thì ra đây là cảm giác yêu thích.
Ngóng trông một người tốt, hy vọng nhìn thấy hắn mãi mãi vui vẻ, hy vọng giờ giờ khắc khắc đều ở bên cạnh hắn, trong đầu sẽ vô thức mà nhớ đến hắn... Còn có, trái tim không khống chế được mà đập loạn nhịp.
Đủ loại cảm xúc ở trong lòng, Lý Kỳ Thù đối với chuyện này, lại không biết có nên tùy tâm hay không.
Nếu như mình không sống nổi mấy năm nữa thì sao?
Vậy chẳng phải là làm trễ nãi Lữ Yên Hàn sao?
Tận hưởng vui vẻ trước mắt, vẫn là... Cân nhắc nhiều hơn.
Bên này Lý Kỳ Thù còn đang do dự, nhưng người bên kia lại không nhịn được, liền muốn động thủ.
Nghe xong lời nói của thuộc hạ nhà mình, khuôn mặt dưới mặt nạ của Hắc Thủy lộ ra một biểu tình thất vọng.
"Thê tử của Tần nhị gia, nhìn ra.. có chút tàn tạ, có điều, đôi mắt kia, ta muốn." Người nói chuyện không hề chú ý đến thế lực Tần gia, trong tay nghịch một cái đao có đeo thêm những vòng tròn, vô cùng tinh xảo, đầu đao sắc bén mà tinh tế, cực kỳ thích hợp -- cắt da thịt, mặc cho máu chảy dòng dòng.
"Phân phó, nhìn kỹ tòa nhà kia, ta muốn...sống."
Âm thanh lộ ra có chút khàn khàn, người này, chính là người tranh giá trong buổi đấu giá chợ đêm kia với Lữ Yên Hàn.
"Vâng." Thủ hạ nghe xong lập tức rời đi.
Sau đó, Hắc Thủy ở tầng trệt xoay xoay hai lần mở ra một gian mật thất.
Trong phòng tăm tối là Hắc Thủy và một mỹ nhân mắt hơi sáng ngời, đang ngóng trông chờ đợi.
Thân thể kia nửa khoác lụa mỏng, như ẩn như hiện, da dẻ nhẵn nhụi, da trắng như tuyết, ngay cả cánh tay cũng như là hoàn mỹ không chút tì vết. Hắc Thủy nhẹ nhàng từ xương quai xanh bắt đầu, từng chút từng chút đi xuống, đến nơi lồi lõm, mãi cho đến khi tận đủ, lên trên nữa.
Một giọng nói nho nhỏ từ trong miệng đỏ thắm của nữ tử vừa rồi: "Ngài... Chậm một chút."
"Đương nhiên." Trong âm thanh khàn khàn mang theo một tia khẽ cười.
Hai chân nữ tử hơi mở ra, ngón tay hắn thon dài, không chút kiêng dè xông thẳng vào nơi đó.
Hắn phát ra tiếng thở dài hài lòng: "Thật sự là... Một thân thể tốt đẹp."
Nữ tử dưới thân cũng phát ra tiếng ngâm dễ nghe, leo lên ống tay áo nam nhân, không hề biết sau đó mình phải chịu đựng cái gì chút nào.
Ngón tay thon dài của Hắc Thủy dính chút dấu vết màu đỏ, không chút để ý, còn hài lòng mà nhìn, như là mãnh thú thỏa mãn.
Hắn Thủy lấy chén ngọc trắng loáng ở một bên ra, bên trong chứa rượu trong trẻo, từ miệng đút đến bên miệng mỹ nhân, sau đó nhìn thân thể hoàn mỹ này nằm trên giường chậm rãi mất đi ý thức.
Sau đó đao nhỏ trong tay không chút lưu tình xoẹt qua, một dòng máu ấm áp từ từ nhiễm vào đầu ngón tay hắn.
Mặt nạ của nam nhân tháo ra, bên dưới là khuôn mặt tái nhợt, mang theo chút xám xanh, làm cho ngũ quan mang chút thiếu niên của thiếu niên miễn cưỡng che lấp mấy phần chững chạc. Đẹp đẽ, lại làm cho người sợ sệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.