Chương 9: Nội Chiến
Sora Fuyu
08/01/2017
- Me...Mena đứa con của quỷ?! - Zacos trợn mắt nhìn đứa nhóc trước mặt mình
- Phải là ta...! - Cô bé cười khúc khích
- Nếu Mena ở đây thì người đang thi hành thuật pháp trong ấy chỉ có thể là Miara - Yume điềm tĩnh dò xét
- Rất thông minh...haha - Mena vẫn giữ nguyên nụ cười, tay vỗ vào nhau
- Mena...đây không phải là chuyện các ngươi có thể xen vào - Thiên Trạch không buồn nhìn Mena, giọng nói cũng vô cùng điềm tĩnh
Mena lại cười, cười một cách ghê rợn, mái tóc xoăn ấy khẽ bay, thoắt một cái Mena đã tiến sát lại Thiên Trạch nhìn thẳng mặt người, dù vậy nhưng mái tóc ấy vẫn che đi đôi mắt của cô bé. Bàn tay Mena khẽ vuốt lên mặt người, mang theo một hương vị tanh nồng của máu, chậm rãi nói:
- Anh hai...haha...Từ khi nào...? Từ khi nào...anh có quyền nói điều vô nghĩa đó với ta vậy? Hahaha?
Nói xong Mena lại biến mất và xuất hiện chính giữa mọi người, khiến cho ai nấy đều khiếp hãi ám khí nồng nặc ấy. Mira lùi lại vài bước, Yume cẩn thận dò xét Mena, Tinh Tuệ thì chỉ quan sát cô bé. Tất cả, tất cả mọi người đều im lặng trước ám khí đáng sợ kia. Bất chợt, Mena quay phắt sang Tinh Tuệ, khuôn mặt cô bé bây giờ thật làm người khác sợ, mặc dù đó chỉ là một khuôn mặt bình thường của trẻ con nhưng nó có gì đó rất đáng sợ, không một ai có thể lý giải được. Mena luôn giữ nụ cười tét đến mang tai, có khiến cô bé trông càng kinh hoàng hơn:
- Xin chào...Chủ nhân của Thánh Điện...hááááááááááááááá!!! - Mena nói và bỗng nhiên hét lên, tiếng hét rất mạnh mẽ làm rách cả y phục của Tinh Tuệ và hằng sâu vào vách đá phía sau lưng Tinh Tuệ một vòng tròn lỏm vào trong - Ở đây không chào đón các ngươi - Mena nói và đưa khuôn mặt hướng đến các vị Thần giọng nói của cô bé đầy quyền lực và trầm hẳn, không giống như giọng nói ban đầu. Tiếng nói của Mena bây giờ như có lẫn thêm vào giọng nói khàn đặc của đàn ông.
- Mena! - Thiên Trạch nhíu mày
- Hahahaha...sao thế anh hai? Tức giận khi gặp em sao? - Mena cười lớn và biến mất trong không trung nhưng đâu đó văng vẳng tiếng cô bé - Ta không có thời gian chơi đùa với các ngươi...ta phải trở về với sự hứng thú của ta đây!
- Mama...mama...à...con đói...hahaha thực sự rất đói....hahaha
Cánh cửa to dần dần khép lại nhưng Thiên Trạch nhanh chóng bước qua được, Mria, Yume cùng mọi người cũng nhanh chóng đi qua. Tiếng hét đang dẫn lối cho mọi người, ngày một ngày một to hơn, lớn hơn, đau đớn hơn khiến cho ai nghe được cũng thống khổ giùm cho kẻ xấu số ấy. Tiếng hét như thúc giục họ đi nhanh hơn, Miara đã đứng đó từ lúc nào, đôi mắt vô hồn hiện rõ sự phản đối nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm kinh chú. Mira hốt hoảng khi nhìn thấy bộ dạng của Lafar, cô òa khóc xót thương cho cậu. Yume cũng nheo mày đồng thời quay mặt đi nơi khác không dám nhìn.
Lafar bây giờ trông điên loạn hơn bao giờ hết, cậu ôm đầu và không ngừng phát ra những tiếng la hét đáng sợ. Đôi mắt của cậu phát sáng, hai hàm răng trắng cứ hế siết chặt vào nhau. Mái tóc trắng sữa tung bay tứ phía, hình xăm chữ trên người Lafar phát ra những tia sáng xanh ngọc, chạy nghiêng chạy dọc, tạo thành một biểu tượng thập giá đầy chữ nối lại, chưa kể xung quanh là những sợi dây quấn quanh thập giá như những sợi dây xích chắc chắn.
- Đủ rồi! Cậu ấy không chịu nổi nữa đâu! - Mira bật khóc nứt nở
Con rồng nhìn Mira mà gầm gừ như một lời cảnh báo im miệng, nó cứ bơi xung quanh Lafar và tạo ra chất dịch gì đó màu ngọc, cứ thế rồi từ từ nó nhũng ra chỉ để lại rất dịch đó đang thẩm thấu vào các hình xăm. Đến khi giọt cuối cùng đã thấm vào hết, thì những ánh sáng mới chịu buông tha cho Lafar, cậu nhắm nghiền mắt và thả lỏng cơ thể, hành động này khiến những người xxung quanh lùi lại vài bước:
- Xích Long đã hoàn toàn được hòa hợp - Tinh Tuệ lùi lại đằng sau thêm vài bước nữa
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!
Lafar bỗng nhiên mở bừng mắt ra và hét lớn, tiếng hét làm kinh Thiên động Địa, quỷ hét thần sầu, trời đất rung chuyển những vách đá nơi hang sâu ấy rất vững chắc vậy mà vẫn bị thổi bay đi hết. Lafar không ngừng hét, tiếng hét của cậu cứ thế mà càng quét những nơi nó đi qua. Từ đâu, Mena xuất hiện cởi bỏ y phục của mình và bước xuống nước, Miara cũng làm theo như thế. Dù cho gió thổi rất mạnh có thể thổi bay cả hang động nhưng tóc của hai cô bé chỉ vẫn bay nhẹ. Mena và Miara nhẹ nhàng ôm lấy Lafar, tiếng hét của cậu nhẹ xuống hẳn, rồi cứ thế mà giảm dần đi cho đến khi gục xuống. Miara đỡ lấy cơ thể của cậu, áp sát mặt mình vào cơ thể ấm áp kia, khuôn mặt ma mị quyến luyến lạ kì. Mena cũng chẳng ngoại lệ, chiếc ranh nanh nhanh chóng bị lộ ra nhưng chẳng hề làm hại Lafar:
- Chúng tôi sẽ tắm cho cậu...Chúa Tể
Cả hai kéo cơ thể Lafar uống đấy hồ sâu thăm thẳm, Yume nhìn Thiên Trạch, biểu hiện của người hiện rõ hai chữ "Tức Giận" nên cũng chẳng dám nói gì hơn. Thiên Trạch bước đến bên hồ và nhảy xuống, mọi người không biết người tính làm gì nhưng chỉ biết Thiên Trạch rất thận trọng. Người bơi xuống tận đáy hồ, nơi Mena và Miara đang ôm ấp cơ thể cậu, đôi mắt đỏ của người ánh lên tia tàn ác, nó khiến người ta tránh xa ra. Người nhanh chóng giành lại Lafar khỏi hai người họ, Mena nhe răng nanh khè ra từng tiếng đe dọa, Miara mấp máy môi nói gì đó:
- Anh hai...anh dám!
Thiên Trạch ôn nhu ôm Lafar vào trong lòng mình, cử chỉ rất nhẹ nhàng như thể người đang nâng niu một cộng lông vũ vậy. Mena vẫn giử nguyên răng nanh của mình ra đe dọa, ánh mắt vô cùng thâm độc như có thể xé xác tất cả mọi thứ. Cảm nhận được sự nguy hiểm, chiếc răng nanh nhọn hoắt, sắt bén của Thiên Trạch dần dài ra ánh mắt người cũng bắt đầu phòng chừng. Miara thấy thế cũng giúp sức cho Mena, đôi mắt hai cô bé như con dao sắt nhọn rạch nát tâm hồn người khác. Trong ánh mắt hiện lên rất rõ sự khao khát giành lại Chúa Tể. Ba người cứ thế giữ khoảng cách với nhau, không ai làm liều manh động. Sừng và đuôi của Mena dần mọc ra, nó canh báo cho đợt tấn công sắp tới, tránh để Miara giống Mena, Thiên Trạch nhanh chóng lao đến dùng chân mình mà giữ chặt Miara sau đó lấy một miếng đá nhọn gần đó đâm vào tim cô bé. Miara trở nên bất động, Mena thấy mình thất thế liền gào lên một tiếng, dùng năng lực đẩy người lao ra kia, rồi đưa Miara đi mất.
- Phải là ta...! - Cô bé cười khúc khích
- Nếu Mena ở đây thì người đang thi hành thuật pháp trong ấy chỉ có thể là Miara - Yume điềm tĩnh dò xét
- Rất thông minh...haha - Mena vẫn giữ nguyên nụ cười, tay vỗ vào nhau
- Mena...đây không phải là chuyện các ngươi có thể xen vào - Thiên Trạch không buồn nhìn Mena, giọng nói cũng vô cùng điềm tĩnh
Mena lại cười, cười một cách ghê rợn, mái tóc xoăn ấy khẽ bay, thoắt một cái Mena đã tiến sát lại Thiên Trạch nhìn thẳng mặt người, dù vậy nhưng mái tóc ấy vẫn che đi đôi mắt của cô bé. Bàn tay Mena khẽ vuốt lên mặt người, mang theo một hương vị tanh nồng của máu, chậm rãi nói:
- Anh hai...haha...Từ khi nào...? Từ khi nào...anh có quyền nói điều vô nghĩa đó với ta vậy? Hahaha?
Nói xong Mena lại biến mất và xuất hiện chính giữa mọi người, khiến cho ai nấy đều khiếp hãi ám khí nồng nặc ấy. Mira lùi lại vài bước, Yume cẩn thận dò xét Mena, Tinh Tuệ thì chỉ quan sát cô bé. Tất cả, tất cả mọi người đều im lặng trước ám khí đáng sợ kia. Bất chợt, Mena quay phắt sang Tinh Tuệ, khuôn mặt cô bé bây giờ thật làm người khác sợ, mặc dù đó chỉ là một khuôn mặt bình thường của trẻ con nhưng nó có gì đó rất đáng sợ, không một ai có thể lý giải được. Mena luôn giữ nụ cười tét đến mang tai, có khiến cô bé trông càng kinh hoàng hơn:
- Xin chào...Chủ nhân của Thánh Điện...hááááááááááááááá!!! - Mena nói và bỗng nhiên hét lên, tiếng hét rất mạnh mẽ làm rách cả y phục của Tinh Tuệ và hằng sâu vào vách đá phía sau lưng Tinh Tuệ một vòng tròn lỏm vào trong - Ở đây không chào đón các ngươi - Mena nói và đưa khuôn mặt hướng đến các vị Thần giọng nói của cô bé đầy quyền lực và trầm hẳn, không giống như giọng nói ban đầu. Tiếng nói của Mena bây giờ như có lẫn thêm vào giọng nói khàn đặc của đàn ông.
- Mena! - Thiên Trạch nhíu mày
- Hahahaha...sao thế anh hai? Tức giận khi gặp em sao? - Mena cười lớn và biến mất trong không trung nhưng đâu đó văng vẳng tiếng cô bé - Ta không có thời gian chơi đùa với các ngươi...ta phải trở về với sự hứng thú của ta đây!
- Mama...mama...à...con đói...hahaha thực sự rất đói....hahaha
Cánh cửa to dần dần khép lại nhưng Thiên Trạch nhanh chóng bước qua được, Mria, Yume cùng mọi người cũng nhanh chóng đi qua. Tiếng hét đang dẫn lối cho mọi người, ngày một ngày một to hơn, lớn hơn, đau đớn hơn khiến cho ai nghe được cũng thống khổ giùm cho kẻ xấu số ấy. Tiếng hét như thúc giục họ đi nhanh hơn, Miara đã đứng đó từ lúc nào, đôi mắt vô hồn hiện rõ sự phản đối nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm kinh chú. Mira hốt hoảng khi nhìn thấy bộ dạng của Lafar, cô òa khóc xót thương cho cậu. Yume cũng nheo mày đồng thời quay mặt đi nơi khác không dám nhìn.
Lafar bây giờ trông điên loạn hơn bao giờ hết, cậu ôm đầu và không ngừng phát ra những tiếng la hét đáng sợ. Đôi mắt của cậu phát sáng, hai hàm răng trắng cứ hế siết chặt vào nhau. Mái tóc trắng sữa tung bay tứ phía, hình xăm chữ trên người Lafar phát ra những tia sáng xanh ngọc, chạy nghiêng chạy dọc, tạo thành một biểu tượng thập giá đầy chữ nối lại, chưa kể xung quanh là những sợi dây quấn quanh thập giá như những sợi dây xích chắc chắn.
- Đủ rồi! Cậu ấy không chịu nổi nữa đâu! - Mira bật khóc nứt nở
Con rồng nhìn Mira mà gầm gừ như một lời cảnh báo im miệng, nó cứ bơi xung quanh Lafar và tạo ra chất dịch gì đó màu ngọc, cứ thế rồi từ từ nó nhũng ra chỉ để lại rất dịch đó đang thẩm thấu vào các hình xăm. Đến khi giọt cuối cùng đã thấm vào hết, thì những ánh sáng mới chịu buông tha cho Lafar, cậu nhắm nghiền mắt và thả lỏng cơ thể, hành động này khiến những người xxung quanh lùi lại vài bước:
- Xích Long đã hoàn toàn được hòa hợp - Tinh Tuệ lùi lại đằng sau thêm vài bước nữa
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!
Lafar bỗng nhiên mở bừng mắt ra và hét lớn, tiếng hét làm kinh Thiên động Địa, quỷ hét thần sầu, trời đất rung chuyển những vách đá nơi hang sâu ấy rất vững chắc vậy mà vẫn bị thổi bay đi hết. Lafar không ngừng hét, tiếng hét của cậu cứ thế mà càng quét những nơi nó đi qua. Từ đâu, Mena xuất hiện cởi bỏ y phục của mình và bước xuống nước, Miara cũng làm theo như thế. Dù cho gió thổi rất mạnh có thể thổi bay cả hang động nhưng tóc của hai cô bé chỉ vẫn bay nhẹ. Mena và Miara nhẹ nhàng ôm lấy Lafar, tiếng hét của cậu nhẹ xuống hẳn, rồi cứ thế mà giảm dần đi cho đến khi gục xuống. Miara đỡ lấy cơ thể của cậu, áp sát mặt mình vào cơ thể ấm áp kia, khuôn mặt ma mị quyến luyến lạ kì. Mena cũng chẳng ngoại lệ, chiếc ranh nanh nhanh chóng bị lộ ra nhưng chẳng hề làm hại Lafar:
- Chúng tôi sẽ tắm cho cậu...Chúa Tể
Cả hai kéo cơ thể Lafar uống đấy hồ sâu thăm thẳm, Yume nhìn Thiên Trạch, biểu hiện của người hiện rõ hai chữ "Tức Giận" nên cũng chẳng dám nói gì hơn. Thiên Trạch bước đến bên hồ và nhảy xuống, mọi người không biết người tính làm gì nhưng chỉ biết Thiên Trạch rất thận trọng. Người bơi xuống tận đáy hồ, nơi Mena và Miara đang ôm ấp cơ thể cậu, đôi mắt đỏ của người ánh lên tia tàn ác, nó khiến người ta tránh xa ra. Người nhanh chóng giành lại Lafar khỏi hai người họ, Mena nhe răng nanh khè ra từng tiếng đe dọa, Miara mấp máy môi nói gì đó:
- Anh hai...anh dám!
Thiên Trạch ôn nhu ôm Lafar vào trong lòng mình, cử chỉ rất nhẹ nhàng như thể người đang nâng niu một cộng lông vũ vậy. Mena vẫn giử nguyên răng nanh của mình ra đe dọa, ánh mắt vô cùng thâm độc như có thể xé xác tất cả mọi thứ. Cảm nhận được sự nguy hiểm, chiếc răng nanh nhọn hoắt, sắt bén của Thiên Trạch dần dài ra ánh mắt người cũng bắt đầu phòng chừng. Miara thấy thế cũng giúp sức cho Mena, đôi mắt hai cô bé như con dao sắt nhọn rạch nát tâm hồn người khác. Trong ánh mắt hiện lên rất rõ sự khao khát giành lại Chúa Tể. Ba người cứ thế giữ khoảng cách với nhau, không ai làm liều manh động. Sừng và đuôi của Mena dần mọc ra, nó canh báo cho đợt tấn công sắp tới, tránh để Miara giống Mena, Thiên Trạch nhanh chóng lao đến dùng chân mình mà giữ chặt Miara sau đó lấy một miếng đá nhọn gần đó đâm vào tim cô bé. Miara trở nên bất động, Mena thấy mình thất thế liền gào lên một tiếng, dùng năng lực đẩy người lao ra kia, rồi đưa Miara đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.