Chương 6: Bữa Cơm Hai Trăm Vạn
Kẹo ngọt
26/06/2024
Khả Ái ai oán nhìn Hứa Tử Sâm. Hắn ta xem ra còn rảnh rỗi nhâm nhi thưởng thức rượu ngon ở nhà, trong khi cô từ sáng đến giờ vất vả bôn ba khắp nơi, nếu không vì hắn cô đã không đến nhà hàng quái quỷ đó, cũng không bị hắn lừa gạt, cải trang thành nữ nhân rồi biến cô thành con nợ của Khương Tâm.
"Anh...!" Cô bực bội lớn giọng. "Trả chín trăm tệ đây!"
"Là cô!" Hứa Tử Sâm thất thần kêu lên. "Tôi chẳng qua chỉ muốn trêu ghẹo một chút thôi, ai ngờ cô lại đến tận đây?"
"Trêu ghẹo!?" Khả Ái tụt huyết áp. "Tôi là trò đùa của anh đấy à? Anh quỵt tiền người ta chẳng lẽ người ta không được tìm đến tận nhà anh!? Nói năng có lí vào chứ!?"
Hứa Tử Sâm xoa trán, thở dài. Đáng lẽ anh không nên cho cô xem danh thiếp của mình.
Lưu Sướng hài hước nhìn bọn họ. "A Sâm này, mày cũng trêu hoa ghẹo nguyệt vừa thôi. Mau trả tiền cho người ta đi."
"Trả lại là được chứ gì?" Hứa Tử Sâm bước xuống cầu thang, móc điện thoại ra bấm bấm. "Số tài khoản?"
Khả Ái cũng lấy điện thoại của mình ra đọc số tài khoản. Ngay lập tức một tiếng "ting" vui tai truyền đến.
"Năm vạn, cần gì nữa không?" Hứa Tử Sâm cao ngạo nói.
Năm vạn!? Khả Ái đau mắt nhìn vào màn hình hiển thị. Quả thật người giàu lúc nào cũng thích ngông, cũng muốn thể hiện bản thân bằng cách vung tiền như rác. Khả Ái chỉ cảm thấy mấy loại người như hắn ta thật đáng ghét, coi người khác như ăn xin để mà xả tiền vào. Nhưng...cô không phải ăn xin. Đến ăn xin còn có tự trọng, đến những người bán hàng rong bên đường còn không nhận tiền thừa, thì cô là cái gì chứ?
"Năm vạn của anh, thật rẻ mạt. Tôi không cần. Tôi chỉ muốn chín trăm tệ của tôi." Khả Ái kiên quyết nói, ánh mắt sớm đã trở nên lạnh lẽo. Tuy cô thiếu tiền, nhưng còn người còn của. Cô tự lập tự cường sống dựa vào bản thân.
"Rẻ mạt!?" Hứa Tử Sâm nhướng mày. "Cô còn muốn thêm tiền? Mười vạn...hay một trăm vạn?"
Khả Ái phải ngậm chặt môi mới ngăn bị phụt máu ra ngoài mà thổ huyết. Thế nào là "có hiếu với trai"? Bà đây không làm nữa!
Cô đanh đá chống nạnh. "Nó đã rẻ mạt từ cách cho của anh thì kể cả anh có gửi tôi bao nhiêu đi nữa thì nó vẫn sẽ rẻ mạt. Không ai dạy anh cách dùng tiền à?"
Cô phải nhẫn nhịn lắm mới không giơ tay tát vào gương mặt đẹp đẽ kia. Nhưng làm vậy sẽ để lộ sơ hở, sẽ mất giá! Trong những trường hợp như này, nghiêm túc là mắc bẫy. Vậy nên cô thà dùng thái độ của Hứa Tử Sâm để cư xử với hắn ta còn hơn. "Gậy ông đập lưng ông" chưa bao giờ lỗi thời.
Lưu Sướng thấy vậy liền vẫy tay xoa dịu. "Cô hiều lầm rồi. Thật ra có thể A Sâm thấy cô khó khăn nên..."
"Tôi đòi nợ, không ăn xin! Mong anh cũng đừng hiểu lầm!" Khả Ái trừng mắt nhìn Lưu Sướng, giọng có phần đáng sợ.
Khả Ái thao tác trên điện thoại, trong một nháy tất cả số tiền thừa đã được chuyển lại vào tài khoản của Hứa Tử Sâm.
"Xin phép." Cô khinh bỉ hất tóc rồi quay lưng định đi ra mở cửa.
"Khoan đã." Lưu Sướng kêu lên. "Sau gáy cô có gì vậy?"
"Gáy?" Khả Ái quay lại, sờ sờ vào gáy của mình. "À, chỉ là một vết sẹo. Tôi cũng không biết từ đâu mà có."
"Cô tên Lưu Khả Ái đúng không?"
Khả Ái giật mình. Cô chưa từng cho Lưu Sướng biết tên mình, kể cả Hứa Tử Sâm. Lẽ nào người này quen cô từ trước.
"Phải. Anh biết tôi?"
Lưu Sướng há hốc miệng, kích động ôm lấy vai Khả Ái. "Khả Ái! Là em thật này!" Giọng anh ta hơi run run.
Khả Ái khó hiểu đẩy anh ta ra, cô hơi dị ứng khi phải tiếp xúc cơ thể với người khác. "Ừ, vậy tôi là ai?"
"Anh...anh là anh trai của em." Lưu Sướng nói, có vẻ hơi xúc động.
"Anh trai? Anh ruột hay anh nuôi?" Khả Ái hỏi, thẫn thờ chưa kịp hiểu gì.
Hứa Tử Sâm xen vào, giả vờ bày ra vẻ mặt đau khổ. "Dĩ nhiên là anh ruột rồi. Anh nuôi để cô ăn mất bạn tôi sao? Tôi sẽ buồn lắm."
"Tên tra nam! Tao muốn giết mày!" Lưu Sướng vồ lấy Hứa Tử Sâm.
Hứa Tử Sâm vất vả lắm mới thoát được móng vuốt của anh ta. "Đừng xúc động, kẻo em gái mày sợ đấy."
Khả Ái ngỡ ngàng, từ lúc rời khỏi Hạ gia cô vẫn tin ngoài kia còn có người thân của cô, nhưng cô không ngờ lại tìm thấy sớm như vậy. Cô nửa tin nửa ngờ nói. "Anh có bằng chứng rằng tôi là em gái anh không?"
"Có." Cậu chắc nịch lên tiếng. "Khi mẹ phong ấn Quang Dao vào tim của em đã truyền linh lực vào bên trong từ đằng sau gáy nên mới để lại sẹo. Anh vẫn còn nhớ hình dáng của vết sẹo ấy, nên không thể nhầm được."
Hứa Tử Sâm nhắm mắt xua tay. "Cần gì nói dông dài thế, cứ lấy ra xem bên trong có Quang Dao không là biết mà. Dù sao cũng chỉ có tao mới đủ sức khai phong Quang Dao mà thôi."
Nói rồi, anh lại gần và đặt một tay lên ngực Khả Ái. Cô liền sợ hãi hất ra. "Anh làm gì vậy?"
Hứa Tử Sâm nhàn nhã cười. "Đừng cử động, trừ khi cô không muốn biết mình có phải em gái Lưu Sướng hay không."
Khả Ái hết nhìn Hứa Tử Sâm, rồi lại nhìn Lưu Sướng, không hiểu sao cô dần thả lỏng cơ thể. "Được rồi. Nếu làm xong mà không có bằng chứng thì tôi sẽ đánh chết anh."
"Tuỳ cô."
Hứa Tử Sâm thi triển một dòng linh lực xanh óng ánh huyền diệu xung quanh Khả Ái, cô còn chưa kịp phản ứng thì dòng linh lực ấy như thể bị hút vào người cô khiến cô vô cùng đau đớn.
"Á, anh làm gì vậy!?" Cô hét lên.
Nửa giây sau tiếng hét của cô, có thứ gì với màu đỏ ấm nóng bay vào tay của Hứa Tử Sâm, đồng thời tất cả linh lực cũng biến mất. Anh ta nhếch mép, giơ thứ đó ra đung đưa trước mặt Khả Ái, nói: "Và đây là dây chuyền Quang Dao."
Cô chớp mắt nhìn. Đó là sợi dây chuyền được đính một viên pha lê màu đỏ hồng hình bán nguyệt, ngoài thứ đó ra thì phần còn lại hầu hết đều được mạ vàng tinh xảo. Khả Ái nhớ lại lời nói của Khương Tâm.
"Anh có dị năng hả?" Cô hỏi.
Hứa Tử Sâm đáp. "Ừ."
"Vậy còn Lưu Sướng?"
"Không, hắn ta chỉ là người bình thường."
Lưu Sướng cũng gật đầu đồng tình. "Tuy bố mẹ chúng ta đều sở hữu dị năng, nhưng loại gen này có một kết cấu đặc biệt, không phải ai cũng được di truyền."
"Nhưng với sức mạnh của Quang Dao thì khác. Thứ này,...của cô." Hứa Tử Sâm cầm chiếc dây chuyền đeo lên cổ Khả Ái, trên người anh toả ra mùi dạ lý hương mê mẩn khiến cô trong phút chốc không thể kháng cự. Người trên thiên hạ này muốn cướp đoạt Quang Dao thì nhiều, mấy ai lấy được rồi lại trả về chỗ cũ?
"Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi chỉ muốn chứng minh bản thân không phải hạng rẻ mạt." Hứa Tử Sâm nhìn cô, ngữ khí điềm đạm.
Chẳng còn cách nào khác, Khả Ái đành ở lại căn hộ của Hứa Tử Sâm để ăn tối, một phần là vì lời mời nhiệt tình của Lưu Sướng, một phần là vì cô cũng không còn mặt mũi để quay lại Cố gia.
Nguyên liệu là Lưu Sướng chuẩn bị, còn chủ yếu công đoạn nấu ăn đều do cô phụ trách, bởi cô cảm thấy ở lại nhà người khác mà không giúp đỡ gì thì thật có hơi vô duyên.
Sau khi ăn tối xong, Lưu Sướng trở về căn hộ của mình. Khả Ái thì nhận được cuộc gọi của Cố Trác Hy. Anh ta bảo cô quay lại dinh thự bàn chút chuyện quan trọng. Dĩ nhiên cô không thể từ chối. Ban đầu, Lưu Sướng còn nhất quyết muốn Khả Ái ở lại căn hộ của anh, cô nài nỉ mãi mới thuyết phục được tên cứng đầu phiền phức.
Thấy Khả Ái gói ghém mở cửa định ra ngoài, Hứa Tử Sâm liền lên tiếng: "Cô đi đâu vậy?"
"Tôi phải về Cố gia một chuyến."
"Cố gia?"
"Ừ, tôi làm việc ở đó." Khả Ái trả lời nhanh gọn.
Hứa Tử Sâm trầm ngâm một lát, rồi nhanh nhẹn tiện tay với luôn chiếc chìa khoá. "Vậy tôi đưa cô về."
"Sao?" Khả Ái ngẩn người.
"Bây giờ đã hơn chín giờ tối, con gái đi một mình ngoài đường sẽ rất nguy hiểm. Tôi chỉ là nể mặt Lưu Sướng thôi."
Một chiếc Ferrari mui trần đỏ rực phóng ra bên ngoài từ khu đỗ xe rộng lớn khiến bao nhiêu con mắt phải ngoái nhìn. Hứa Tử Sâm vừa cầm vô lăng vừa nói: "Cảm ơn cô hôm nay đã nấu cơm."
"Ừ."
"Ăn ngon lắm."
"Ừ."
Khi chỉ còn hai người thế này, không hiểu sao Khả Ái lại thấy ngượng đỏ cả mặt, cũng chẳng biết nói gì nhiều. Về đến dinh thự Cố gia, Khả Ái chưa kịp mở cổng bước vào thì đã nhận được thông báo của điện thoại.
"Chuyển tiền thành công- Số tiền: Hai trăm vạn."
Là Hứa Tử Sâm chuyển khoản cho cô. Ngay sau đó, cô liền nhận được tin nhắn của anh.
[Tôi trả công cho cô vì đã chuẩn bị bữa tối]
[Có qua có lại, đừng bảo tôi khách sáo]
Khả Ái giật mình, định chuyển lại song nhận ra anh đã khoá tài khoản từ bao giờ. Nhưng nghĩ kĩ thì...Cô nấu ăn cho hắn, hắn lại là người giàu, muốn trả công đương nhiên sẽ trả nhiều tiền. Như vậy chắc không thể coi là ăn xin được.
Thế là cô lại hoan hỉ. Với số tiền này, cô có thể thuê nhà và tìm một công việc mới rồi.
"Anh...!" Cô bực bội lớn giọng. "Trả chín trăm tệ đây!"
"Là cô!" Hứa Tử Sâm thất thần kêu lên. "Tôi chẳng qua chỉ muốn trêu ghẹo một chút thôi, ai ngờ cô lại đến tận đây?"
"Trêu ghẹo!?" Khả Ái tụt huyết áp. "Tôi là trò đùa của anh đấy à? Anh quỵt tiền người ta chẳng lẽ người ta không được tìm đến tận nhà anh!? Nói năng có lí vào chứ!?"
Hứa Tử Sâm xoa trán, thở dài. Đáng lẽ anh không nên cho cô xem danh thiếp của mình.
Lưu Sướng hài hước nhìn bọn họ. "A Sâm này, mày cũng trêu hoa ghẹo nguyệt vừa thôi. Mau trả tiền cho người ta đi."
"Trả lại là được chứ gì?" Hứa Tử Sâm bước xuống cầu thang, móc điện thoại ra bấm bấm. "Số tài khoản?"
Khả Ái cũng lấy điện thoại của mình ra đọc số tài khoản. Ngay lập tức một tiếng "ting" vui tai truyền đến.
"Năm vạn, cần gì nữa không?" Hứa Tử Sâm cao ngạo nói.
Năm vạn!? Khả Ái đau mắt nhìn vào màn hình hiển thị. Quả thật người giàu lúc nào cũng thích ngông, cũng muốn thể hiện bản thân bằng cách vung tiền như rác. Khả Ái chỉ cảm thấy mấy loại người như hắn ta thật đáng ghét, coi người khác như ăn xin để mà xả tiền vào. Nhưng...cô không phải ăn xin. Đến ăn xin còn có tự trọng, đến những người bán hàng rong bên đường còn không nhận tiền thừa, thì cô là cái gì chứ?
"Năm vạn của anh, thật rẻ mạt. Tôi không cần. Tôi chỉ muốn chín trăm tệ của tôi." Khả Ái kiên quyết nói, ánh mắt sớm đã trở nên lạnh lẽo. Tuy cô thiếu tiền, nhưng còn người còn của. Cô tự lập tự cường sống dựa vào bản thân.
"Rẻ mạt!?" Hứa Tử Sâm nhướng mày. "Cô còn muốn thêm tiền? Mười vạn...hay một trăm vạn?"
Khả Ái phải ngậm chặt môi mới ngăn bị phụt máu ra ngoài mà thổ huyết. Thế nào là "có hiếu với trai"? Bà đây không làm nữa!
Cô đanh đá chống nạnh. "Nó đã rẻ mạt từ cách cho của anh thì kể cả anh có gửi tôi bao nhiêu đi nữa thì nó vẫn sẽ rẻ mạt. Không ai dạy anh cách dùng tiền à?"
Cô phải nhẫn nhịn lắm mới không giơ tay tát vào gương mặt đẹp đẽ kia. Nhưng làm vậy sẽ để lộ sơ hở, sẽ mất giá! Trong những trường hợp như này, nghiêm túc là mắc bẫy. Vậy nên cô thà dùng thái độ của Hứa Tử Sâm để cư xử với hắn ta còn hơn. "Gậy ông đập lưng ông" chưa bao giờ lỗi thời.
Lưu Sướng thấy vậy liền vẫy tay xoa dịu. "Cô hiều lầm rồi. Thật ra có thể A Sâm thấy cô khó khăn nên..."
"Tôi đòi nợ, không ăn xin! Mong anh cũng đừng hiểu lầm!" Khả Ái trừng mắt nhìn Lưu Sướng, giọng có phần đáng sợ.
Khả Ái thao tác trên điện thoại, trong một nháy tất cả số tiền thừa đã được chuyển lại vào tài khoản của Hứa Tử Sâm.
"Xin phép." Cô khinh bỉ hất tóc rồi quay lưng định đi ra mở cửa.
"Khoan đã." Lưu Sướng kêu lên. "Sau gáy cô có gì vậy?"
"Gáy?" Khả Ái quay lại, sờ sờ vào gáy của mình. "À, chỉ là một vết sẹo. Tôi cũng không biết từ đâu mà có."
"Cô tên Lưu Khả Ái đúng không?"
Khả Ái giật mình. Cô chưa từng cho Lưu Sướng biết tên mình, kể cả Hứa Tử Sâm. Lẽ nào người này quen cô từ trước.
"Phải. Anh biết tôi?"
Lưu Sướng há hốc miệng, kích động ôm lấy vai Khả Ái. "Khả Ái! Là em thật này!" Giọng anh ta hơi run run.
Khả Ái khó hiểu đẩy anh ta ra, cô hơi dị ứng khi phải tiếp xúc cơ thể với người khác. "Ừ, vậy tôi là ai?"
"Anh...anh là anh trai của em." Lưu Sướng nói, có vẻ hơi xúc động.
"Anh trai? Anh ruột hay anh nuôi?" Khả Ái hỏi, thẫn thờ chưa kịp hiểu gì.
Hứa Tử Sâm xen vào, giả vờ bày ra vẻ mặt đau khổ. "Dĩ nhiên là anh ruột rồi. Anh nuôi để cô ăn mất bạn tôi sao? Tôi sẽ buồn lắm."
"Tên tra nam! Tao muốn giết mày!" Lưu Sướng vồ lấy Hứa Tử Sâm.
Hứa Tử Sâm vất vả lắm mới thoát được móng vuốt của anh ta. "Đừng xúc động, kẻo em gái mày sợ đấy."
Khả Ái ngỡ ngàng, từ lúc rời khỏi Hạ gia cô vẫn tin ngoài kia còn có người thân của cô, nhưng cô không ngờ lại tìm thấy sớm như vậy. Cô nửa tin nửa ngờ nói. "Anh có bằng chứng rằng tôi là em gái anh không?"
"Có." Cậu chắc nịch lên tiếng. "Khi mẹ phong ấn Quang Dao vào tim của em đã truyền linh lực vào bên trong từ đằng sau gáy nên mới để lại sẹo. Anh vẫn còn nhớ hình dáng của vết sẹo ấy, nên không thể nhầm được."
Hứa Tử Sâm nhắm mắt xua tay. "Cần gì nói dông dài thế, cứ lấy ra xem bên trong có Quang Dao không là biết mà. Dù sao cũng chỉ có tao mới đủ sức khai phong Quang Dao mà thôi."
Nói rồi, anh lại gần và đặt một tay lên ngực Khả Ái. Cô liền sợ hãi hất ra. "Anh làm gì vậy?"
Hứa Tử Sâm nhàn nhã cười. "Đừng cử động, trừ khi cô không muốn biết mình có phải em gái Lưu Sướng hay không."
Khả Ái hết nhìn Hứa Tử Sâm, rồi lại nhìn Lưu Sướng, không hiểu sao cô dần thả lỏng cơ thể. "Được rồi. Nếu làm xong mà không có bằng chứng thì tôi sẽ đánh chết anh."
"Tuỳ cô."
Hứa Tử Sâm thi triển một dòng linh lực xanh óng ánh huyền diệu xung quanh Khả Ái, cô còn chưa kịp phản ứng thì dòng linh lực ấy như thể bị hút vào người cô khiến cô vô cùng đau đớn.
"Á, anh làm gì vậy!?" Cô hét lên.
Nửa giây sau tiếng hét của cô, có thứ gì với màu đỏ ấm nóng bay vào tay của Hứa Tử Sâm, đồng thời tất cả linh lực cũng biến mất. Anh ta nhếch mép, giơ thứ đó ra đung đưa trước mặt Khả Ái, nói: "Và đây là dây chuyền Quang Dao."
Cô chớp mắt nhìn. Đó là sợi dây chuyền được đính một viên pha lê màu đỏ hồng hình bán nguyệt, ngoài thứ đó ra thì phần còn lại hầu hết đều được mạ vàng tinh xảo. Khả Ái nhớ lại lời nói của Khương Tâm.
"Anh có dị năng hả?" Cô hỏi.
Hứa Tử Sâm đáp. "Ừ."
"Vậy còn Lưu Sướng?"
"Không, hắn ta chỉ là người bình thường."
Lưu Sướng cũng gật đầu đồng tình. "Tuy bố mẹ chúng ta đều sở hữu dị năng, nhưng loại gen này có một kết cấu đặc biệt, không phải ai cũng được di truyền."
"Nhưng với sức mạnh của Quang Dao thì khác. Thứ này,...của cô." Hứa Tử Sâm cầm chiếc dây chuyền đeo lên cổ Khả Ái, trên người anh toả ra mùi dạ lý hương mê mẩn khiến cô trong phút chốc không thể kháng cự. Người trên thiên hạ này muốn cướp đoạt Quang Dao thì nhiều, mấy ai lấy được rồi lại trả về chỗ cũ?
"Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi chỉ muốn chứng minh bản thân không phải hạng rẻ mạt." Hứa Tử Sâm nhìn cô, ngữ khí điềm đạm.
Chẳng còn cách nào khác, Khả Ái đành ở lại căn hộ của Hứa Tử Sâm để ăn tối, một phần là vì lời mời nhiệt tình của Lưu Sướng, một phần là vì cô cũng không còn mặt mũi để quay lại Cố gia.
Nguyên liệu là Lưu Sướng chuẩn bị, còn chủ yếu công đoạn nấu ăn đều do cô phụ trách, bởi cô cảm thấy ở lại nhà người khác mà không giúp đỡ gì thì thật có hơi vô duyên.
Sau khi ăn tối xong, Lưu Sướng trở về căn hộ của mình. Khả Ái thì nhận được cuộc gọi của Cố Trác Hy. Anh ta bảo cô quay lại dinh thự bàn chút chuyện quan trọng. Dĩ nhiên cô không thể từ chối. Ban đầu, Lưu Sướng còn nhất quyết muốn Khả Ái ở lại căn hộ của anh, cô nài nỉ mãi mới thuyết phục được tên cứng đầu phiền phức.
Thấy Khả Ái gói ghém mở cửa định ra ngoài, Hứa Tử Sâm liền lên tiếng: "Cô đi đâu vậy?"
"Tôi phải về Cố gia một chuyến."
"Cố gia?"
"Ừ, tôi làm việc ở đó." Khả Ái trả lời nhanh gọn.
Hứa Tử Sâm trầm ngâm một lát, rồi nhanh nhẹn tiện tay với luôn chiếc chìa khoá. "Vậy tôi đưa cô về."
"Sao?" Khả Ái ngẩn người.
"Bây giờ đã hơn chín giờ tối, con gái đi một mình ngoài đường sẽ rất nguy hiểm. Tôi chỉ là nể mặt Lưu Sướng thôi."
Một chiếc Ferrari mui trần đỏ rực phóng ra bên ngoài từ khu đỗ xe rộng lớn khiến bao nhiêu con mắt phải ngoái nhìn. Hứa Tử Sâm vừa cầm vô lăng vừa nói: "Cảm ơn cô hôm nay đã nấu cơm."
"Ừ."
"Ăn ngon lắm."
"Ừ."
Khi chỉ còn hai người thế này, không hiểu sao Khả Ái lại thấy ngượng đỏ cả mặt, cũng chẳng biết nói gì nhiều. Về đến dinh thự Cố gia, Khả Ái chưa kịp mở cổng bước vào thì đã nhận được thông báo của điện thoại.
"Chuyển tiền thành công- Số tiền: Hai trăm vạn."
Là Hứa Tử Sâm chuyển khoản cho cô. Ngay sau đó, cô liền nhận được tin nhắn của anh.
[Tôi trả công cho cô vì đã chuẩn bị bữa tối]
[Có qua có lại, đừng bảo tôi khách sáo]
Khả Ái giật mình, định chuyển lại song nhận ra anh đã khoá tài khoản từ bao giờ. Nhưng nghĩ kĩ thì...Cô nấu ăn cho hắn, hắn lại là người giàu, muốn trả công đương nhiên sẽ trả nhiều tiền. Như vậy chắc không thể coi là ăn xin được.
Thế là cô lại hoan hỉ. Với số tiền này, cô có thể thuê nhà và tìm một công việc mới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.