Chương 9: Chị Đại
Kẹo ngọt
05/07/2024
Khả Ái đứng trước căn hộ của Lưu Sướng, bấm mấy hồi chuông liên tục mà chẳng thấy ai ra mở cửa, thế là cô đành nhắn tin cho anh. Được một lúc sau mới nhận được hồi đáp.
[Sướng] Xin lỗi em, hôm nay anh và A Sâm phải đến trường.
[Sướng] Em ngồi tạm ở quán cafe dưới sảnh D ở tầng một nhé, lát anh cho người qua đón.
Thật là! Không hiểu là cái ngày gì mà người trên Trái Đất lại đổ xô nhau đi học thế không biết? Từ sau khi rời khỏi Hạ gia, Khả Ái đã không còn đi học nữa. Cô nghĩ mình sẽ phải tự bôn ba khắp nơi để kiếm việc. Nhưng giờ nhìn lại, cô vẫn muốn có nhiều bằng cấp hơn để được lựa chọn cuộc sống mà mình yêu thích. Đúng là...mỗi người mỗi cảnh.
Khả Ái ngồi trong quán cafe, nhàn hạ lướt mạng trên điện thoại, thi thoảng lại vào mấy cái trang, clip hóng drama. Đây chẳng qua chỉ là sự bình yên tạm thời của cuộc sống mà thôi, ai biết đâu khi cô tiêu hết hai trăm vạn thì biết nương tựa vào cái gì? Tìm một công việc ổn định càng sớm càng tốt trước khi trở thành một con đỗ nghèo khỉ có hơn không? Cô bỏ nhà đi bụi, vô công rồi nghề nhưng may mắn được ông trời ném cho cái nghề tư vấn, đáng lẽ ra phải biết trân trọng.
Có ai đi bụi cũng được hưởng nhiều phước lộc như cô đâu? Nấu bữa cơm trả công hai trăm vạn, lại được con trai độc nhất của Cố gia dùng mấy thủ đoạn nhằm nhét cô vào công ty của mẹ anh. Càng nghĩ càng thấy mình hời to.
Khả Ái hối hận rồi. Cô bấm vào số điện thoại của Cố Trác Hy, lưỡng lự thế nào lại gửi đi vài dòng tin nhắn.
[Ái] Tôi chấp nhận thoả thuận, lần tới sẽ tìm cách loại bỏ Tịnh Thi khỏi anh.
[Ái] Đến lúc đó, nhớ giữ lời.
Nhắn xong, cô thở dài thườn thượt hai hơi. Cứ coi như là giải thoát cho Cố Trác Hy, dù sao anh ta cũng không có tơ tình với Tịnh Thi. Xấu tính một phút, đổi lại một đời. Đang lẳng lặng ngồi thì từ đâu một đám đàn ông mặc đồ da với áo khoác sơ mi đen đi vào quán làm các vị khách đều bất giác dè chừng. Một chị bồi bàn thấy vậy liền chạy ra lịch sự hỏi: "Các anh cần phục vụ gì ạ?"
"Bọn tôi đang tìm người. Cô ấy ở đây." Một người cao to trong đám đó lên tiếng.
Chị bồi bàn hơi gượng gạo nói: "Các anh cho tôi biết tên cô ấy được không? Nếu được tôi có thể giúp."
"Lưu Khả Ái."
Tên đó vừa thốt ra câu ấy cũng là lúc Khả Ái run tay làm rơi điện thoại, suýt chút nữa thì rơi luôn cả mông xuống đất. Thế...thế lực nào mà có thể biết được cả họ lẫn tên của cô?
Song khả năng thích nghi của Khả Ái rất siêu phàm, chưa đến nửa giây trong đầu đã nảy số vô vàn suy nghĩ. Có khi nào cô lỡ gây thù chuốc oán với ai rồi họ thuê xã hội đen đến thủ tiêu cô không? Nhưng ai mới được? Người gần đây nhất chắc có lẽ là...Giai Tịnh Thi!?
Khả Ái âm thầm nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khan. Ai là người thuê xã hội đen không quan trọng, cô cũng không có thời gian để đoán bừa. Ưu tiên hàng đầu lúc này là phải nhanh chóng chuồn khỏi đây. Nghĩ vậy, cô lặng lẽ cúi lưng xuống rồi nhón từng bước dài tiến đến cửa ra vào, tay bấm số của Lưu Sướng gửi cuộc gọi.
Cô vừa đặt một chân tới cửa, chuẩn bị lấy đà phóng ra ngoài thì phía sau đã truyền đến giọng của nữ bồi bàn, âm điệu mỗi lần càng lên cao. "A chị gái ơi! Mấy người này đang tìm chị đấy!"
Khả Ái thất kinh muốn đột tử. Cô không quay đầu lại, nhưng có thể nghe rõ hơn chục cái chân đang di chuyển về phía mình. Tuy cô từng học qua mấy môn võ đối kháng, nhưng chắc chắn không thể chơi lại cả đám đực rựa lực lưỡng được.
Không kịp rồi, Khả Ái dùng hết sức mình lao ra ngoài, đám người kia cũng đuổi theo sau, vừa chạy vừa hét: "Này đứng lại! Khoan đi đã!"
Lưu Sướng đúng lúc bắt máy, chưa kịp mở miệng nói "Alo" thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thét thảm thiết của Khả Ái, cô hét còn to hơn cả chục cái miệng đang đuổi theo mình. "Anh ơi, rất có thể đây sẽ là lần cuối anh nghe thấy giọng của em, nhưng em muốn anh hãy đòi lại công bằng cho em. Cuộc đời em phải kết thúc ở đây sao, cuộc đời trời ơi ngắn ngủi quá. Sống nay chết mai! Anh ơi, em nhớ Hạo lắm. Em còn muốn cưới Hạo, muốn có đàn con thơ. Huhu, con của em..."
Tiếng hét của cô thê thảm đáng thương, nhưng cũng giống như đang nạt nộ quát tháo. Nhất là khi nhắc đến cái tên "Hạo", một chút nước không hiểu sao lại chực trào quanh viền mắt cô. Chu Giang Hạo! Cuối cùng lúc lâm nạn, cô vẫn chỉ nhớ đến cái tên ấy.
"Em làm sao vậy? Có ai làm gì em?" Lưu Sướng sốt sắng gặng hỏi.
Khả Ái thút thít. "Anh ơi, tự nhiên có xã hội đen đuổi theo em."
"Xã hội đen!? Có khi là người của anh, em thử bình tĩnh hỏi xem nào."
"Hả!?" Khả Ái quay lại nhìn đám kia. "Mấy người quen anh trai tôi?"
Cô tự nhiên đột ngột dừng chân làm bọn họ mất phanh suýt chút nữa bổ nhào vào người cô. Tên đi đầu trong đám đó mới hỏi: "Anh trai cô có phải Lưu Sướng không?"
Khả Ái không khỏi ngạc nhiên "Ồ" một tiếng rồi dí tai vào điện thoại. "Đúng là người của anh thật. Bọn họ là ai vậy?"
Lưu Sướng đỡ trán, thở phào nhẹ nhõm. "Là người của Quản Nhan. Anh bảo với họ rằng đã tìm thấy em nên họ muốn gặp em."
"Quản Nhan!? Em tưởng bang ấy tiêu đời rồi mà?" Cô nhớ không nhầm thì cha cô là Lão đại của Quản Nhan đã bị thuộc hạ phản bội rồi mất mạng. Quản Nhan như rắn mất đầu đáng lẽ phải tiêu tùng, tan rã từ lâu rồi mới phải.
"Vậy thì em hơi coi thường Quản Nhan rồi. Kẻ phản bội trong tổ chức sau khi hạ sát Lão đại đã bị anh em phát hiện và thủ tiêu, sau đó họ phong Dữ Trạch làm thủ lĩnh tạm thời. Hiện tại Quản Nhan đang hoạt động ẩn danh là một băng đảng côn đồ bình thường, nhưng cho đến khi gặp được em thì họ sẽ tìm cơ hội trả thù để lấy lại quyền lực."
Khả Ái tròn mắt. "Có phải vì họ biết em đang giữ Quang Dao không?"
"Ừ. Thôi anh còn tiết học, gọi lại sau nhé. Em nói chuyện với họ trước đi." Dứt lời, điện thoại bên tai cô liền vang lên tiếng "tút, tút" lạnh lùng. Khả Ái quay sang đám người kia. "Tôi hiểu tình hình rồi. Nhưng trước tiên các anh có thể cho tôi biết tên được không?"
Người cao to vừa nãy giới thiệu. "Tôi là Tiểu Đông, tên này là Hưng Y, tên kia thì là Minh Cát. Bọn tôi đều là các trợ thủ đắc lực trong tổ chức." Hắn vừa nói vừa vỗ vào lưng từng người để chỉ.
"Ok, Tiểu Đông, vậy Dữ Trạch đâu? Nghe bảo anh ta là thủ lĩnh tạm thời."
"À, Dữ Trạch và những người khác đều đang tập trung ở địa bàn để đợi tin tức của đại tỷ. Chúng ta cũng mau đi thôi."
Đại tỷ!? Cô trở thành đại tỷ của Quản Nhan rồi sao? Tuy hơi bất ngờ bởi cách xưng hô, nhưng dường như đâu đó trong cô lại nổi lên cảm giác thích thú. Có lẽ là vì cô là con gái của cựu lão đại nên bọn họ mới gọi như thế. Khả Ái không thắc mắc gì nhiều, đồng ý tắp lự. "Vậy đi thôi!"
Cả đám người mỗi người một chiếc mô tô chạy trên đường, riêng Khả Ái thì được đàn em Tiểu Đông chở hộ. Bọn họ dừng xe trước một quán hát karaoke ba tầng diện tích lớn. Đây đã trở thành hang ổ mới để băng đảng ẩn náu sau khi bị các thế lực hùng mạnh hơn lật đổ và truy tìm. Khả Ái được dẫn lên tầng cao nhất rồi đi vào một sảnh lớn được nguỵ trang cẩn mật đằng sau chiếc tủ sách.
Khả Ái hỏi: "Quán hát này là do Dữ Trạch làm chủ sao?"
"Phải, bọn tôi kinh doanh ở đây để kiếm lợi nhuận. Đương nhiên cả...những việc bất hợp pháp nữa." Minh Cát nhanh nhẹn đáp.
Câu trả lời của hắn như mồi lửa khơi dậy con thú tò mò của Khả Ái. "Bất hợp pháp ư? Để tôi nghĩ xem nào...có mại dâm hả?"
Vẻ mặt Minh Cát bỗng nhiên trở nên lúng túng, lắp bắp không biết nói gì. Thấy vậy, Tiểu Đông xen vào. "Không, bọn tôi chỉ buôn bán vũ khí để giao thương với các băng đảng nhỏ lẻ khác thôi. Dĩ nhiên việc này cần phải được thực hiện trong bí mật để tránh bị lộ danh tính, nên với người ngoài cuộc có thể coi là phi pháp. Nhưng với côn đồ bọn tôi thì đó là việc thường ngày rồi."
Khả Ái tròn miệng gật gù, như thể vừa được tinh thông thêm kiến thức mới. Vừa lúc đó, cô chạm mặt với một toán người bên trong sảnh. Bọn họ đồng loạt giương mắt nhìn về phía cô, rồi không dự báo trước mà tất cả đều hô to cùng một lúc, đến nỗi làm thần hồn Khả Ái hoá hư vô: "Cung nghênh đại tỷ trở về!"
[Sướng] Xin lỗi em, hôm nay anh và A Sâm phải đến trường.
[Sướng] Em ngồi tạm ở quán cafe dưới sảnh D ở tầng một nhé, lát anh cho người qua đón.
Thật là! Không hiểu là cái ngày gì mà người trên Trái Đất lại đổ xô nhau đi học thế không biết? Từ sau khi rời khỏi Hạ gia, Khả Ái đã không còn đi học nữa. Cô nghĩ mình sẽ phải tự bôn ba khắp nơi để kiếm việc. Nhưng giờ nhìn lại, cô vẫn muốn có nhiều bằng cấp hơn để được lựa chọn cuộc sống mà mình yêu thích. Đúng là...mỗi người mỗi cảnh.
Khả Ái ngồi trong quán cafe, nhàn hạ lướt mạng trên điện thoại, thi thoảng lại vào mấy cái trang, clip hóng drama. Đây chẳng qua chỉ là sự bình yên tạm thời của cuộc sống mà thôi, ai biết đâu khi cô tiêu hết hai trăm vạn thì biết nương tựa vào cái gì? Tìm một công việc ổn định càng sớm càng tốt trước khi trở thành một con đỗ nghèo khỉ có hơn không? Cô bỏ nhà đi bụi, vô công rồi nghề nhưng may mắn được ông trời ném cho cái nghề tư vấn, đáng lẽ ra phải biết trân trọng.
Có ai đi bụi cũng được hưởng nhiều phước lộc như cô đâu? Nấu bữa cơm trả công hai trăm vạn, lại được con trai độc nhất của Cố gia dùng mấy thủ đoạn nhằm nhét cô vào công ty của mẹ anh. Càng nghĩ càng thấy mình hời to.
Khả Ái hối hận rồi. Cô bấm vào số điện thoại của Cố Trác Hy, lưỡng lự thế nào lại gửi đi vài dòng tin nhắn.
[Ái] Tôi chấp nhận thoả thuận, lần tới sẽ tìm cách loại bỏ Tịnh Thi khỏi anh.
[Ái] Đến lúc đó, nhớ giữ lời.
Nhắn xong, cô thở dài thườn thượt hai hơi. Cứ coi như là giải thoát cho Cố Trác Hy, dù sao anh ta cũng không có tơ tình với Tịnh Thi. Xấu tính một phút, đổi lại một đời. Đang lẳng lặng ngồi thì từ đâu một đám đàn ông mặc đồ da với áo khoác sơ mi đen đi vào quán làm các vị khách đều bất giác dè chừng. Một chị bồi bàn thấy vậy liền chạy ra lịch sự hỏi: "Các anh cần phục vụ gì ạ?"
"Bọn tôi đang tìm người. Cô ấy ở đây." Một người cao to trong đám đó lên tiếng.
Chị bồi bàn hơi gượng gạo nói: "Các anh cho tôi biết tên cô ấy được không? Nếu được tôi có thể giúp."
"Lưu Khả Ái."
Tên đó vừa thốt ra câu ấy cũng là lúc Khả Ái run tay làm rơi điện thoại, suýt chút nữa thì rơi luôn cả mông xuống đất. Thế...thế lực nào mà có thể biết được cả họ lẫn tên của cô?
Song khả năng thích nghi của Khả Ái rất siêu phàm, chưa đến nửa giây trong đầu đã nảy số vô vàn suy nghĩ. Có khi nào cô lỡ gây thù chuốc oán với ai rồi họ thuê xã hội đen đến thủ tiêu cô không? Nhưng ai mới được? Người gần đây nhất chắc có lẽ là...Giai Tịnh Thi!?
Khả Ái âm thầm nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khan. Ai là người thuê xã hội đen không quan trọng, cô cũng không có thời gian để đoán bừa. Ưu tiên hàng đầu lúc này là phải nhanh chóng chuồn khỏi đây. Nghĩ vậy, cô lặng lẽ cúi lưng xuống rồi nhón từng bước dài tiến đến cửa ra vào, tay bấm số của Lưu Sướng gửi cuộc gọi.
Cô vừa đặt một chân tới cửa, chuẩn bị lấy đà phóng ra ngoài thì phía sau đã truyền đến giọng của nữ bồi bàn, âm điệu mỗi lần càng lên cao. "A chị gái ơi! Mấy người này đang tìm chị đấy!"
Khả Ái thất kinh muốn đột tử. Cô không quay đầu lại, nhưng có thể nghe rõ hơn chục cái chân đang di chuyển về phía mình. Tuy cô từng học qua mấy môn võ đối kháng, nhưng chắc chắn không thể chơi lại cả đám đực rựa lực lưỡng được.
Không kịp rồi, Khả Ái dùng hết sức mình lao ra ngoài, đám người kia cũng đuổi theo sau, vừa chạy vừa hét: "Này đứng lại! Khoan đi đã!"
Lưu Sướng đúng lúc bắt máy, chưa kịp mở miệng nói "Alo" thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thét thảm thiết của Khả Ái, cô hét còn to hơn cả chục cái miệng đang đuổi theo mình. "Anh ơi, rất có thể đây sẽ là lần cuối anh nghe thấy giọng của em, nhưng em muốn anh hãy đòi lại công bằng cho em. Cuộc đời em phải kết thúc ở đây sao, cuộc đời trời ơi ngắn ngủi quá. Sống nay chết mai! Anh ơi, em nhớ Hạo lắm. Em còn muốn cưới Hạo, muốn có đàn con thơ. Huhu, con của em..."
Tiếng hét của cô thê thảm đáng thương, nhưng cũng giống như đang nạt nộ quát tháo. Nhất là khi nhắc đến cái tên "Hạo", một chút nước không hiểu sao lại chực trào quanh viền mắt cô. Chu Giang Hạo! Cuối cùng lúc lâm nạn, cô vẫn chỉ nhớ đến cái tên ấy.
"Em làm sao vậy? Có ai làm gì em?" Lưu Sướng sốt sắng gặng hỏi.
Khả Ái thút thít. "Anh ơi, tự nhiên có xã hội đen đuổi theo em."
"Xã hội đen!? Có khi là người của anh, em thử bình tĩnh hỏi xem nào."
"Hả!?" Khả Ái quay lại nhìn đám kia. "Mấy người quen anh trai tôi?"
Cô tự nhiên đột ngột dừng chân làm bọn họ mất phanh suýt chút nữa bổ nhào vào người cô. Tên đi đầu trong đám đó mới hỏi: "Anh trai cô có phải Lưu Sướng không?"
Khả Ái không khỏi ngạc nhiên "Ồ" một tiếng rồi dí tai vào điện thoại. "Đúng là người của anh thật. Bọn họ là ai vậy?"
Lưu Sướng đỡ trán, thở phào nhẹ nhõm. "Là người của Quản Nhan. Anh bảo với họ rằng đã tìm thấy em nên họ muốn gặp em."
"Quản Nhan!? Em tưởng bang ấy tiêu đời rồi mà?" Cô nhớ không nhầm thì cha cô là Lão đại của Quản Nhan đã bị thuộc hạ phản bội rồi mất mạng. Quản Nhan như rắn mất đầu đáng lẽ phải tiêu tùng, tan rã từ lâu rồi mới phải.
"Vậy thì em hơi coi thường Quản Nhan rồi. Kẻ phản bội trong tổ chức sau khi hạ sát Lão đại đã bị anh em phát hiện và thủ tiêu, sau đó họ phong Dữ Trạch làm thủ lĩnh tạm thời. Hiện tại Quản Nhan đang hoạt động ẩn danh là một băng đảng côn đồ bình thường, nhưng cho đến khi gặp được em thì họ sẽ tìm cơ hội trả thù để lấy lại quyền lực."
Khả Ái tròn mắt. "Có phải vì họ biết em đang giữ Quang Dao không?"
"Ừ. Thôi anh còn tiết học, gọi lại sau nhé. Em nói chuyện với họ trước đi." Dứt lời, điện thoại bên tai cô liền vang lên tiếng "tút, tút" lạnh lùng. Khả Ái quay sang đám người kia. "Tôi hiểu tình hình rồi. Nhưng trước tiên các anh có thể cho tôi biết tên được không?"
Người cao to vừa nãy giới thiệu. "Tôi là Tiểu Đông, tên này là Hưng Y, tên kia thì là Minh Cát. Bọn tôi đều là các trợ thủ đắc lực trong tổ chức." Hắn vừa nói vừa vỗ vào lưng từng người để chỉ.
"Ok, Tiểu Đông, vậy Dữ Trạch đâu? Nghe bảo anh ta là thủ lĩnh tạm thời."
"À, Dữ Trạch và những người khác đều đang tập trung ở địa bàn để đợi tin tức của đại tỷ. Chúng ta cũng mau đi thôi."
Đại tỷ!? Cô trở thành đại tỷ của Quản Nhan rồi sao? Tuy hơi bất ngờ bởi cách xưng hô, nhưng dường như đâu đó trong cô lại nổi lên cảm giác thích thú. Có lẽ là vì cô là con gái của cựu lão đại nên bọn họ mới gọi như thế. Khả Ái không thắc mắc gì nhiều, đồng ý tắp lự. "Vậy đi thôi!"
Cả đám người mỗi người một chiếc mô tô chạy trên đường, riêng Khả Ái thì được đàn em Tiểu Đông chở hộ. Bọn họ dừng xe trước một quán hát karaoke ba tầng diện tích lớn. Đây đã trở thành hang ổ mới để băng đảng ẩn náu sau khi bị các thế lực hùng mạnh hơn lật đổ và truy tìm. Khả Ái được dẫn lên tầng cao nhất rồi đi vào một sảnh lớn được nguỵ trang cẩn mật đằng sau chiếc tủ sách.
Khả Ái hỏi: "Quán hát này là do Dữ Trạch làm chủ sao?"
"Phải, bọn tôi kinh doanh ở đây để kiếm lợi nhuận. Đương nhiên cả...những việc bất hợp pháp nữa." Minh Cát nhanh nhẹn đáp.
Câu trả lời của hắn như mồi lửa khơi dậy con thú tò mò của Khả Ái. "Bất hợp pháp ư? Để tôi nghĩ xem nào...có mại dâm hả?"
Vẻ mặt Minh Cát bỗng nhiên trở nên lúng túng, lắp bắp không biết nói gì. Thấy vậy, Tiểu Đông xen vào. "Không, bọn tôi chỉ buôn bán vũ khí để giao thương với các băng đảng nhỏ lẻ khác thôi. Dĩ nhiên việc này cần phải được thực hiện trong bí mật để tránh bị lộ danh tính, nên với người ngoài cuộc có thể coi là phi pháp. Nhưng với côn đồ bọn tôi thì đó là việc thường ngày rồi."
Khả Ái tròn miệng gật gù, như thể vừa được tinh thông thêm kiến thức mới. Vừa lúc đó, cô chạm mặt với một toán người bên trong sảnh. Bọn họ đồng loạt giương mắt nhìn về phía cô, rồi không dự báo trước mà tất cả đều hô to cùng một lúc, đến nỗi làm thần hồn Khả Ái hoá hư vô: "Cung nghênh đại tỷ trở về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.