Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ [Vô Hạn]
Chương 17:
Cửu Giai Huyễn Phương
27/09/2024
Trong một nơi kỳ quái như thế này, những người dám động tay xé tờ báo dán trên tường không phải là nhiều.
Chị Chủ Quầy liếc nhìn tấm poster hung tợn đó: "Tấm poster này... có khi nào là điểm neo không?"
Đầu Xanh cười khẩy: "Đúng là gà mờ. Điểm neo sao có thể dễ tìm đến mức đặt ngay trước mũi cô được?"
Nhưng Chị Chủ Quầy không bị nhụt chí, cô ấy nghĩ ngợi một chút rồi đề xuất một ý tưởng khác: "Liệu thứ đó có xuống đây giết người lần nữa không? Hay là… chúng ta dán nó lại?"
Ý tưởng dán lại tấm poster thực sự không tồi.
Tóc Xám Trắng ngẫm nghĩ: "Nhưng không có gì để dán cả, hay là phủ tạm cái ga giường?"
Ninh Cáp nói: "Tôi biết ở đâu có báo và keo dán, tôi vừa mới thấy."
Cô xuống tầng đi đến quầy lễ tân, lục trong góc tủ lấy một chồng báo cũ, rồi tìm thấy keo dán trong ngăn kéo, mang lên phòng 202 ở trên tầng.
Chị Chủ Quầy cùng Ninh Cáp bôi keo dán vào bốn cạnh tờ báo.
Ninh Cáp leo lên giường, cầm tờ báo ngắm nhìn kẻ đeo mặt nạ trên poster, "Khuôn mặt này mới nhìn thì có chút đáng sợ, nhưng nhìn kỹ, thật ra cũng khá buồn cười."
Chị Chủ Quầy liếc nhìn, không nhịn được mà đồng tình: "Thật sự có chút như vậy."
Owen cũng nói: "Thiết kế của tấm poster này cũng quá ‘non’ rồi, nhìn vào không những không khiến người khác sợ mà còn khá buồn cười nữa chứ."
"Mấy người nói nhảm gì vậy?" Đầu Xanh sợ hãi liếc nhìn poster, "Trong tiểu thuyết, những người không tôn trọng thần linh đều là những kẻ chết đầu tiên đấy. Mau vái lạy đi?"
"Phạch!"
Ninh Cáp đập mạnh tờ báo lên poster, rồi dùng tay ép chặt một vòng. Xong.
Đầu Xanh lẩm bẩm vái lạy trước tờ báo đã dán lên.
Owen tò mò hỏi: "Anh vừa vái vài cái, nó sẽ không giết anh nữa sao?"
Đầu Xanh: "..."
Ninh Cáp do dự một lúc rồi lên tiếng, "Thực ra tôi có một ý tưởng."
Mọi người đều nhìn cô.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể đập thông hết các bức tường giữa các phòng." Ninh Cáp đề nghị.
"Vòng tay một hai phải chia chúng ta thành từng cặp và nhốt vào phòng kín, điều này rất có thể đại biểu cho việc sức mạnh của hai người và cái thứ giết người kia là cân bằng. Nếu chúng ta phá tường giữa các phòng để hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ sẽ an toàn hơn."
Chị Chủ Quầy liếc nhìn tấm poster hung tợn đó: "Tấm poster này... có khi nào là điểm neo không?"
Đầu Xanh cười khẩy: "Đúng là gà mờ. Điểm neo sao có thể dễ tìm đến mức đặt ngay trước mũi cô được?"
Nhưng Chị Chủ Quầy không bị nhụt chí, cô ấy nghĩ ngợi một chút rồi đề xuất một ý tưởng khác: "Liệu thứ đó có xuống đây giết người lần nữa không? Hay là… chúng ta dán nó lại?"
Ý tưởng dán lại tấm poster thực sự không tồi.
Tóc Xám Trắng ngẫm nghĩ: "Nhưng không có gì để dán cả, hay là phủ tạm cái ga giường?"
Ninh Cáp nói: "Tôi biết ở đâu có báo và keo dán, tôi vừa mới thấy."
Cô xuống tầng đi đến quầy lễ tân, lục trong góc tủ lấy một chồng báo cũ, rồi tìm thấy keo dán trong ngăn kéo, mang lên phòng 202 ở trên tầng.
Chị Chủ Quầy cùng Ninh Cáp bôi keo dán vào bốn cạnh tờ báo.
Ninh Cáp leo lên giường, cầm tờ báo ngắm nhìn kẻ đeo mặt nạ trên poster, "Khuôn mặt này mới nhìn thì có chút đáng sợ, nhưng nhìn kỹ, thật ra cũng khá buồn cười."
Chị Chủ Quầy liếc nhìn, không nhịn được mà đồng tình: "Thật sự có chút như vậy."
Owen cũng nói: "Thiết kế của tấm poster này cũng quá ‘non’ rồi, nhìn vào không những không khiến người khác sợ mà còn khá buồn cười nữa chứ."
"Mấy người nói nhảm gì vậy?" Đầu Xanh sợ hãi liếc nhìn poster, "Trong tiểu thuyết, những người không tôn trọng thần linh đều là những kẻ chết đầu tiên đấy. Mau vái lạy đi?"
"Phạch!"
Ninh Cáp đập mạnh tờ báo lên poster, rồi dùng tay ép chặt một vòng. Xong.
Đầu Xanh lẩm bẩm vái lạy trước tờ báo đã dán lên.
Owen tò mò hỏi: "Anh vừa vái vài cái, nó sẽ không giết anh nữa sao?"
Đầu Xanh: "..."
Ninh Cáp do dự một lúc rồi lên tiếng, "Thực ra tôi có một ý tưởng."
Mọi người đều nhìn cô.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể đập thông hết các bức tường giữa các phòng." Ninh Cáp đề nghị.
"Vòng tay một hai phải chia chúng ta thành từng cặp và nhốt vào phòng kín, điều này rất có thể đại biểu cho việc sức mạnh của hai người và cái thứ giết người kia là cân bằng. Nếu chúng ta phá tường giữa các phòng để hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ sẽ an toàn hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.