Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ [Vô Hạn]
Chương 31:
Cửu Giai Huyễn Phương
04/10/2024
Bùi Hàn ném chiếc rìu xuống, với lấy chiếc đèn bàn cạnh giường và giật đứt dây điện.
Dây điện vẫn còn cắm trong ổ, anh dùng đầu dây bị hở điện chạm vào người phụ nữ mặc áo trắng đứng ở góc tường.
Tiếng “lách tách” kèm theo tia lửa điện lóe lên, đèn trên trần nhấp nháy, áp lực trên cổ Ninh Cáp đột ngột biến mất.
Bóng dáng của người phụ nữ mặc áo trắng lập lòe vài lần rồi biến mất.
Ninh Cáp thấy Bùi Hàn tiến lại gần, cúi người bế cô lên và đặt lên giường.
Sau một lúc ho khan dữ dội, cuối cùng Ninh Cáp cũng thở đều trở lại.
"Sao anh biết dùng điện có thể giết được ma?" Ninh Cáp hỏi, giọng còn hơi khàn.
"Tôi đã từng giết nhiều thứ tương tự rồi." Bùi Hàn ngồi xuống bên cạnh, bình tĩnh trả lời.
"Thứ đó vốn không phải là ma quỷ gì cả, chỉ là hệ thống tạo ra để hù dọa chúng ta mà thôi, nói cách khác, chỉ là một đoạn code."
Ninh Cáp nghĩ thầm: Ồ, một đoạn code. Giống như mình vậy.
Ninh Cáp xoa cổ, "Ban đầu thì không sao cả, nhưng ngay khi tôi nghĩ rằng cô ta có thể giết người bằng ý nghĩ thì cô ta thật sự bắt đầu giết người bằng cách đó."
"Trong phim cô ta cũng dùng ý nghĩ để giết người," Bùi Hàn có vẻ ngạc nhiên, "Bộ phim kinh dị nổi tiếng như vậy mà cô chưa xem à?"
Ninh Cáp lắc đầu, "Chưa xem."
Cô hiểu ra, "Vậy lúc đầu cô ta không giết được tôi là vì tôi không hề biết cô ta là ai. Không giống như con búp bê xấu xí cầm kéo kia, cách giết người của nó rõ ràng, tôi không hề biết cách cô ta giết người, nên cô ta không thể làm gì tôi."
"Đúng vậy." Bùi Hàn nói, "Có vẻ như nguyên tắc là, nếu cô không nghĩ tới, cô ta sẽ không thể giết cô. Tôi còn có một giả thuyết khác, nếu lúc đó cô chuyển sự chú ý, không nghĩ đến cô ta nữa, có lẽ sẽ không sao."
Nhưng khi bị siết cổ một cách hung hăng như vậy, ai còn có thể chuyển sự chú ý đi được chứ?
Hai người cùng im lặng một lúc.
Ninh Cáp thầm nghĩ: Tất cả đều do ý nghĩ mà ra.
Suy nghĩ về việc cô ta có thể giết người bằng ý nghĩ, một lát sau cô ta thật sự làm như vậy.
Ninh Cáp bất ngờ nảy ra một ý tưởng.
Cô quên mất cổ mình vẫn còn đau, bật dậy khỏi giường.
"Tôi nghĩ tôi đã biết quy luật xuất hiện của chúng rồi — là từ ý nghĩ. Tâm sinh ý."
Dây điện vẫn còn cắm trong ổ, anh dùng đầu dây bị hở điện chạm vào người phụ nữ mặc áo trắng đứng ở góc tường.
Tiếng “lách tách” kèm theo tia lửa điện lóe lên, đèn trên trần nhấp nháy, áp lực trên cổ Ninh Cáp đột ngột biến mất.
Bóng dáng của người phụ nữ mặc áo trắng lập lòe vài lần rồi biến mất.
Ninh Cáp thấy Bùi Hàn tiến lại gần, cúi người bế cô lên và đặt lên giường.
Sau một lúc ho khan dữ dội, cuối cùng Ninh Cáp cũng thở đều trở lại.
"Sao anh biết dùng điện có thể giết được ma?" Ninh Cáp hỏi, giọng còn hơi khàn.
"Tôi đã từng giết nhiều thứ tương tự rồi." Bùi Hàn ngồi xuống bên cạnh, bình tĩnh trả lời.
"Thứ đó vốn không phải là ma quỷ gì cả, chỉ là hệ thống tạo ra để hù dọa chúng ta mà thôi, nói cách khác, chỉ là một đoạn code."
Ninh Cáp nghĩ thầm: Ồ, một đoạn code. Giống như mình vậy.
Ninh Cáp xoa cổ, "Ban đầu thì không sao cả, nhưng ngay khi tôi nghĩ rằng cô ta có thể giết người bằng ý nghĩ thì cô ta thật sự bắt đầu giết người bằng cách đó."
"Trong phim cô ta cũng dùng ý nghĩ để giết người," Bùi Hàn có vẻ ngạc nhiên, "Bộ phim kinh dị nổi tiếng như vậy mà cô chưa xem à?"
Ninh Cáp lắc đầu, "Chưa xem."
Cô hiểu ra, "Vậy lúc đầu cô ta không giết được tôi là vì tôi không hề biết cô ta là ai. Không giống như con búp bê xấu xí cầm kéo kia, cách giết người của nó rõ ràng, tôi không hề biết cách cô ta giết người, nên cô ta không thể làm gì tôi."
"Đúng vậy." Bùi Hàn nói, "Có vẻ như nguyên tắc là, nếu cô không nghĩ tới, cô ta sẽ không thể giết cô. Tôi còn có một giả thuyết khác, nếu lúc đó cô chuyển sự chú ý, không nghĩ đến cô ta nữa, có lẽ sẽ không sao."
Nhưng khi bị siết cổ một cách hung hăng như vậy, ai còn có thể chuyển sự chú ý đi được chứ?
Hai người cùng im lặng một lúc.
Ninh Cáp thầm nghĩ: Tất cả đều do ý nghĩ mà ra.
Suy nghĩ về việc cô ta có thể giết người bằng ý nghĩ, một lát sau cô ta thật sự làm như vậy.
Ninh Cáp bất ngờ nảy ra một ý tưởng.
Cô quên mất cổ mình vẫn còn đau, bật dậy khỏi giường.
"Tôi nghĩ tôi đã biết quy luật xuất hiện của chúng rồi — là từ ý nghĩ. Tâm sinh ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.