Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo
Chương 66
Xuyến Não Hoa Nhi
15/08/2023
Giang Ngôn Trạm giật mình ném luôn ống xilanh vào thùng rác.
Nguyễn Nhuyễn nhìn một cái là thấy, cô đi qua chỗ Giang Ngôn Trạm, thì nghe anh hỏi cô: “Sao thế?”
Sao là làm sao?
Anh còn dám hỏi cô làm sao cơ à.
Nguyễn Nhuyễn ba bước rút còn hai bước phóng tới trước mặt anh, giữ tay anh lại, ngón tay móc vào vòng tay ức chế của anh.
Giang Ngôn Trạm lập tức căng thẳng.
Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn vuốt mặt Nguyễn Nhuyễn hỏi han: “Em gấp cái gì?”
“Thứ vừa rồi là gì?” Nguyễn Nhuyễn hỏi, “Là thuốc ức chế à?”
Cô vẫn như thế, vẫn cứ dịu dàng nói chuyện với anh.
Nhưng ánh mắt của cô lại rất kiên định, làm Giang Ngôn Trạm cảm nhận được áp bức trong nháy mắt, áp bức mãnh liệt hơn bất cứ ai anh từng gặp.
Giang Ngôn Trạm cụp mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, vẫn như bình thường mà “Ừ”với cô.
Nguyễn Nhuyễn sấn người tới gần hơn, níu chặt vòng tay của anh.
Giang Ngôn Trạm cảm thấy chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Nhuyễn, anh quay đầu nhing sang chỗ khác, chân không tự chủ được lùi lại.
Nguyễn Nhuyễn đang ở rất gần, gần đến mức Giang Ngôn Trạm có thể ngửi được mùi hương ngọt ngọt trên người cô.
Mấy ngày nay thân thể anh sẽ càng mẫn cảm hơn, tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn bình thường đã làm anh mất kiểm soát nay lại còn trí mạng hơn.
Vừa chịu phản ứng của kỳ phát tình vừa phải chịu chi phối bởi tin tức tố, Giang Ngôn Trạm khó lòng giữ bản thân bình tĩnh.
“Tại sao phải dùng thuốc ức chế?”
Anh càng lùi về sau, thì Nguyễn Nhuyễn càng nhích người tới.
Ánh nhìn của cô dai dẳng mà mãnh liệt, bình thường mỗi khi thấy anh thì đôi mắt đó sáng quắc như vì sao, còn bây giờ lại nồng cháy như mặt trời ban trưa.
Giang Ngôn Trạm thở phào nhẹ nhõm.
Một tay Nguyễn Nhuyễn giữ chặt tay anh, tay còn lại bóp eo anh, hương cam bùng nổ trong không khí, sóng tin tức tố trào dâng như muốn nhấn chìm anh.
Tức khắc trên người toàn bộ đều là mùi hương của Alpha, hương thơm thoang thoảng nhưng mang sự áp bách đến kinh người.
Nhưng cô lại trưng ra cái mặt tội nghiệp vô đối, như thể anh mới là người bắt nạt cô vậy.
Giang Ngôn Trạm chột dạ, bất đắc dĩ nói: “Nguyễn Nhuyễn, em đừng quậy nào.”
Nguyễn Nhuyễn níu gấu áo anh, giọng điệu như đang làm nũng: “Tại sao anh lại nói em quậy?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Anh không tin em hả?” Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, mắt rơm rớm như muốn khóc, “Anh có thể bảo em đánh dấu tạm thời cho anh mà. Anh cần gì phải……”
Cô cúi đầu nhìn thứ đồ vừa mới bị vứt vào thùng rác.
Mới nãy cô đã tra cứu một loạt các tư liệu trên google về việc Omega phát tình sẽ gây ra ảnh hưởng gì lên Alpha của mình, vấn đề này có rất nhiều tư liệu liên quan, cũng được phân loại rất kĩ càng. Nguyễn Nhuyễn không xác định được Giang Ngôn Trạm thuộc về loại nào trong số đó, mà tư liệu pop-up nhiều nhất là về kỳ phát tình sẽ gây ra những tổn hại gì cho cơ thể Omega nếu không được xử lý đúng cách……
Nói tóm lại, tuy vẫn chưa chắc chắn lý do cô bị Giang Ngôn Trạm ảnh hưởng, nhưng cô biết cái thứ trong thùng rác kia là gì.
Là thuốc ức chế mà chỉ có Omega lớn tuổi mới dùng, liều mạnh.
Giờ đây phúc lợi xã hội rất nhiều, những Omega lớn tuổi chưa chồng có vô vàn cách để vượt qua kỳ phát tình, đánh dấu tạm thời là một trong số đó.
Lúc trước Giang Ngôn Trạm không chịu để người khác đánh dấu tạm thời cho mình, nhưng cả cô cũng không chịu sao?
Chẳng phải đây là không tin tưởng cô, sợ cô sẽ cưỡng chế đánh dấu anh vĩnh viễn sao?
Nguyễn Nhuyễn cắn môi dưới, mếu máo nói: “Anh có thể nói cho em cùng tìm ra giải pháp mà. Đừng tự làm tổn thương bản thân như vậy chứ……”
“…… Thương, không khóc không khóc.” Giang Ngôn Trạm vuốt má Nguyễn Nhuyễn, “Không phải là không tin tưởng em.”
Nguyễn Nhuyễn: “Đừng hòng lừa em.”
Con người sẽ lừa gạt lẫn nhau.
…… Cho nên chắc chắn cũng sẽ lừa cục kẹo dẻo là cô đây.
“Đánh dấu tạm thời đúng là có thể hỗ trợ kết thúc kỳ phát tình…… nhưng mà Nguyễn Nhuyễn.” Giang Ngôn Trạm chậm rãi giải thích, “Em không cảm nhận được sao?”
Nguyễn Nhuyễn ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Tin tức tố sẽ bị ảnh hưởng bởi tình cảm của chủ nhân nó.” Giang Ngôn Trạm hít sâu một hơi, cố gắng giảng giải một cách khách quan và bình tĩnh nhất, “Lúc mà em đánh dấu anh…… tin tức tố em đưa vào là tin tức tố ‘hôc trợ’ nhưng mà cũng là……”
Anh ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: “Khi đánh dấu hai bên sẽ trao đổi tin tức tố với nhau, hẳn là em cũng cảm nhận được anh……”
Sở dĩ Giang Ngôn Trạm không chịu đánh dấu tạm thời, là vì chuyện đó.
Rất nhiều nghiên cứu chứng minh rằng, Omega trong kỳ phát tình sẽ phóng xuất tin tức tố dụ dỗ bạn đồng hành của mình giao hợp.
Mặc dù anh không cảm thấy mình có ý như vậy, càng không muốn đi nghiệm chứng thực hư. Chỉ mới nghe thôi là đã thấy khó tiếp thu rồi.
Xã hội bây giờ đã hoàn toàn bình thường với các vấn đề này, đây là hiện tượng sinh lý của Omega, không có gì phải xấu hổ cũng chẳng có gì để kỳ thị.
Giang Ngôn Trạm cũng không xấu hổ chỉ là cực kỳ khó chịu.
Càng gần gũi Nguyễn Nhuyễn, anh càng cảm nhận được tin tức tố của cô rõ ràng hơn, cũng có thể đoán ý được đại khái, cũng biết tình cảm Nguyễn Nhuyễn dành cho anh là như thế nào.
Tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn luôn đong đầy tình yêu và sự dịu dàng, là cảm xúc anh chưa bao giờ nhận được từ trước đến nay.
Vừa mềm mại vừa ấm áp, mang theo chút vị ngọt ngọt, làm người thoải mái như gió mùa xuân.
Làm anh cũng rất muốn đền đáp lại nhiệt thành của cô.
Tình yêu càng sâu đậm, thì cảm nhận lẫn nhau khi đánh dấu tạm thời cũng càng tăng tiến. Đánh dấu tạm thời là trao đổi tin tức tố cho nhau trong khoảng thời gian ngắn, anh có thể cảm nhận được dục vọng của Nguyễn Nhuyễn với anh, mà anh nghĩ rằng Nguyễn Nhuyễn cũng cảm nhận được anh.
Trong thời gian phát tình, khỏi cần nghĩ cũng biết tin tức tố của anh đang phát ra tín hiệu gì.
Cho nên chuyện này về cơ bản không hề liên quan đến vấn đề tin tưởng hay là không.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn có thể cảm nhận được nhu cầu của anh, anh biết cô cũng muốn—— nếu vậy thì sao hai người không quất luôn?
Đúng thế, chắc chắn là phải làm.
Cho nên Giang Ngôn Trạm trực tiếp bỏ qua bước ngỏ lời, tới thẳng bước xác nhận nhu cầu luôn.
Nguyễn Nhuyễn nghe anh hỏi, vẫn hơi mơ hồ trả lời: “Đúng là em có cảm nhận được thật……”
Cô cảm nhận được Giang Ngôn Trạm đang muốn gì.
Nhưng Giang Ngôn Trạm lại giấu cô chuyện đến kỳ, còn lén dùng thuốc ức chế, vậy chẳng phải là không muốn à.
…… Thế rốt cuộc là muốn làm hay không muốn?
Tâm Omega như mò kim đáy biển.
“À hiểu rồi.” Nguyễn Nhuyễn bỗng nhiên thông minh đột xuất, “Cục cưng, ý của anh là, anh vừa muốn lại vừa không muốn, đúng không?”
Giang Ngôn Trạm: “Ừ…………”
Có cần phải nói huỵch toẹt ra thế không.
Không hổ là Nguyễn Nhuyễn.
Giang Ngôn Trạm cảm thấy bầu không khí thần bí căng thẳng biến đâu mất, đổi lại là một cục kẹo dẻo lăn vào.
Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc hỏi: “Anh có thể nói cho em nguyên nhân tại sao không?”
Cô thả tay khỏi gấu áo của Giang Ngôn Trạm, đổi sang ôm eo anh.
Giang Ngôn Trạm còn chưa kịp đáp lời, đã nghe Nguyễn Nhuyễn nói: “Khoan đã, em biết rồi.”
Cô nháy mắt với Giang Ngôn Trạm, như đang cất giữ bí mật, thủ thỉ: “Bởi vì em rất thích anh, mà anh cũng rất thích em.”
Tai Giang Ngôn Trạm bắt đầu nóng lên.
Nguyễn Nhuyễn hỏi anh: “Thế tại sao mình lại không làm?”
Nếu đã nói toạc móng heo ra đến mức này, thì Giang Ngôn Trạm không thể không nói tâm ý của mình cho Nguyễn Nhuyễn.
Nói chung cũng chẳng có gì to tát, chỉ là nếu bây giờ đánh dấu vĩnh viễn thì Nguyễn Nhuyễn phải gánh trách nhiệm rất lớn. Hiện tại cô còn trẻ tuổi, anh không muốn áp lực cô, chưa kể biến số tương lai thì vô chừng, anh càng không muốn ràng buộc cô sớm.
Nguyễn Nhuyễn nghe xong lập tức sầu khổ: “Anh nghĩ cái gì đâu không thế!”
Giang Ngôn Trạm: “Như vậy là bình thường. Nhuyễn Nhuyễn……”
“Bình thường chỗ nào?” Nguyễn Nhuyễn bắt đầu tức giận, “Nói em nghe, bình thường ở đâu?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn có hơi nổi nóng, nếu là người bình thường là đã bắt đầu vô thức nâng tông hoặc gằn giọng để thể hiện sự tức giận của mình.
Nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn mất bình tĩnh, cô vừa gấp vừa nổi đóa, thành ra chẳng nói nên lời mấy, chỉ trực tiếp cắn lên cánh tay Giang Ngôn Trạm một phát.
Mày của Giang Ngôn Trạm chẳng thèm nhăn lại dù chỉ một chút.
Mà Nguyễn Nhuyễn cũng chả dám cắn mạnh, vừa kê răng vào đã thấy xót, nên nhả ra ngồi xoa xoa chỗ mình mới cắn yêu.
Dáng vẻ vừa cắn vừa xót này của cô thật giống trẻ con quá đi.
Giang Ngôn Trạm rất có xúc động muốn xoa đầu cô.
“Cái chuyện thay lòng đổi dạ là lỗi của kẻ đó, chứ không phải chuyện bình thường.” Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, nắm tay Giang Ngôn Trạm, dáng vẻ buồn bã cụp đuôi, “Anh đừng nghĩ em cũng sẽ như vậy chứ.”
Giang Ngôn Trạm: “…… Ừm.”
“Em đâu phải chuyện gì cũng không biết đâu.” Nguyễn Nhuyễn xoa vết cắn bản thân tạo ra, “Nhưng nếu như anh nói……” Nguyễn Nhuyễn nói, “Thì anh vẫn là tổng tài O giàu nứt đố đổ vách mà. Anh muốn A dạng gì mà chẳng được……”
Cô chỉ nói được nửa câu rồi cũng không muốn nói thêm: “Thôi, em cũng không muốn nói anh như thế.”
Giang Ngôn Trạm: “Anh biết mà……”
Nguyễn Nhuyễn: “Anh nghĩ như vậy thực ra cũng bình thường, em biết, bởi vì loại người đó rất nhiều. Nhưng mà con người em ra sao hẳn anh là người rõ ràng nhất.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn nói đúng.
Anh bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sâu không thấy đáy, nhìn anh: “Trước sau như một, đúng không nè?”
Giang Ngôn Trạm: “………………”
Thôi, còn tâm trạng đọc ca dao tục ngữ với anh là còn chưa lớn chuyện, cũng chưa giận lắm, chưa hết cứu.
Nguyễn Nhuyễn nhìn một cái là thấy, cô đi qua chỗ Giang Ngôn Trạm, thì nghe anh hỏi cô: “Sao thế?”
Sao là làm sao?
Anh còn dám hỏi cô làm sao cơ à.
Nguyễn Nhuyễn ba bước rút còn hai bước phóng tới trước mặt anh, giữ tay anh lại, ngón tay móc vào vòng tay ức chế của anh.
Giang Ngôn Trạm lập tức căng thẳng.
Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn vuốt mặt Nguyễn Nhuyễn hỏi han: “Em gấp cái gì?”
“Thứ vừa rồi là gì?” Nguyễn Nhuyễn hỏi, “Là thuốc ức chế à?”
Cô vẫn như thế, vẫn cứ dịu dàng nói chuyện với anh.
Nhưng ánh mắt của cô lại rất kiên định, làm Giang Ngôn Trạm cảm nhận được áp bức trong nháy mắt, áp bức mãnh liệt hơn bất cứ ai anh từng gặp.
Giang Ngôn Trạm cụp mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, vẫn như bình thường mà “Ừ”với cô.
Nguyễn Nhuyễn sấn người tới gần hơn, níu chặt vòng tay của anh.
Giang Ngôn Trạm cảm thấy chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Nhuyễn, anh quay đầu nhing sang chỗ khác, chân không tự chủ được lùi lại.
Nguyễn Nhuyễn đang ở rất gần, gần đến mức Giang Ngôn Trạm có thể ngửi được mùi hương ngọt ngọt trên người cô.
Mấy ngày nay thân thể anh sẽ càng mẫn cảm hơn, tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn bình thường đã làm anh mất kiểm soát nay lại còn trí mạng hơn.
Vừa chịu phản ứng của kỳ phát tình vừa phải chịu chi phối bởi tin tức tố, Giang Ngôn Trạm khó lòng giữ bản thân bình tĩnh.
“Tại sao phải dùng thuốc ức chế?”
Anh càng lùi về sau, thì Nguyễn Nhuyễn càng nhích người tới.
Ánh nhìn của cô dai dẳng mà mãnh liệt, bình thường mỗi khi thấy anh thì đôi mắt đó sáng quắc như vì sao, còn bây giờ lại nồng cháy như mặt trời ban trưa.
Giang Ngôn Trạm thở phào nhẹ nhõm.
Một tay Nguyễn Nhuyễn giữ chặt tay anh, tay còn lại bóp eo anh, hương cam bùng nổ trong không khí, sóng tin tức tố trào dâng như muốn nhấn chìm anh.
Tức khắc trên người toàn bộ đều là mùi hương của Alpha, hương thơm thoang thoảng nhưng mang sự áp bách đến kinh người.
Nhưng cô lại trưng ra cái mặt tội nghiệp vô đối, như thể anh mới là người bắt nạt cô vậy.
Giang Ngôn Trạm chột dạ, bất đắc dĩ nói: “Nguyễn Nhuyễn, em đừng quậy nào.”
Nguyễn Nhuyễn níu gấu áo anh, giọng điệu như đang làm nũng: “Tại sao anh lại nói em quậy?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Anh không tin em hả?” Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, mắt rơm rớm như muốn khóc, “Anh có thể bảo em đánh dấu tạm thời cho anh mà. Anh cần gì phải……”
Cô cúi đầu nhìn thứ đồ vừa mới bị vứt vào thùng rác.
Mới nãy cô đã tra cứu một loạt các tư liệu trên google về việc Omega phát tình sẽ gây ra ảnh hưởng gì lên Alpha của mình, vấn đề này có rất nhiều tư liệu liên quan, cũng được phân loại rất kĩ càng. Nguyễn Nhuyễn không xác định được Giang Ngôn Trạm thuộc về loại nào trong số đó, mà tư liệu pop-up nhiều nhất là về kỳ phát tình sẽ gây ra những tổn hại gì cho cơ thể Omega nếu không được xử lý đúng cách……
Nói tóm lại, tuy vẫn chưa chắc chắn lý do cô bị Giang Ngôn Trạm ảnh hưởng, nhưng cô biết cái thứ trong thùng rác kia là gì.
Là thuốc ức chế mà chỉ có Omega lớn tuổi mới dùng, liều mạnh.
Giờ đây phúc lợi xã hội rất nhiều, những Omega lớn tuổi chưa chồng có vô vàn cách để vượt qua kỳ phát tình, đánh dấu tạm thời là một trong số đó.
Lúc trước Giang Ngôn Trạm không chịu để người khác đánh dấu tạm thời cho mình, nhưng cả cô cũng không chịu sao?
Chẳng phải đây là không tin tưởng cô, sợ cô sẽ cưỡng chế đánh dấu anh vĩnh viễn sao?
Nguyễn Nhuyễn cắn môi dưới, mếu máo nói: “Anh có thể nói cho em cùng tìm ra giải pháp mà. Đừng tự làm tổn thương bản thân như vậy chứ……”
“…… Thương, không khóc không khóc.” Giang Ngôn Trạm vuốt má Nguyễn Nhuyễn, “Không phải là không tin tưởng em.”
Nguyễn Nhuyễn: “Đừng hòng lừa em.”
Con người sẽ lừa gạt lẫn nhau.
…… Cho nên chắc chắn cũng sẽ lừa cục kẹo dẻo là cô đây.
“Đánh dấu tạm thời đúng là có thể hỗ trợ kết thúc kỳ phát tình…… nhưng mà Nguyễn Nhuyễn.” Giang Ngôn Trạm chậm rãi giải thích, “Em không cảm nhận được sao?”
Nguyễn Nhuyễn ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Tin tức tố sẽ bị ảnh hưởng bởi tình cảm của chủ nhân nó.” Giang Ngôn Trạm hít sâu một hơi, cố gắng giảng giải một cách khách quan và bình tĩnh nhất, “Lúc mà em đánh dấu anh…… tin tức tố em đưa vào là tin tức tố ‘hôc trợ’ nhưng mà cũng là……”
Anh ngừng một chút, rồi mới nói tiếp: “Khi đánh dấu hai bên sẽ trao đổi tin tức tố với nhau, hẳn là em cũng cảm nhận được anh……”
Sở dĩ Giang Ngôn Trạm không chịu đánh dấu tạm thời, là vì chuyện đó.
Rất nhiều nghiên cứu chứng minh rằng, Omega trong kỳ phát tình sẽ phóng xuất tin tức tố dụ dỗ bạn đồng hành của mình giao hợp.
Mặc dù anh không cảm thấy mình có ý như vậy, càng không muốn đi nghiệm chứng thực hư. Chỉ mới nghe thôi là đã thấy khó tiếp thu rồi.
Xã hội bây giờ đã hoàn toàn bình thường với các vấn đề này, đây là hiện tượng sinh lý của Omega, không có gì phải xấu hổ cũng chẳng có gì để kỳ thị.
Giang Ngôn Trạm cũng không xấu hổ chỉ là cực kỳ khó chịu.
Càng gần gũi Nguyễn Nhuyễn, anh càng cảm nhận được tin tức tố của cô rõ ràng hơn, cũng có thể đoán ý được đại khái, cũng biết tình cảm Nguyễn Nhuyễn dành cho anh là như thế nào.
Tin tức tố của Nguyễn Nhuyễn luôn đong đầy tình yêu và sự dịu dàng, là cảm xúc anh chưa bao giờ nhận được từ trước đến nay.
Vừa mềm mại vừa ấm áp, mang theo chút vị ngọt ngọt, làm người thoải mái như gió mùa xuân.
Làm anh cũng rất muốn đền đáp lại nhiệt thành của cô.
Tình yêu càng sâu đậm, thì cảm nhận lẫn nhau khi đánh dấu tạm thời cũng càng tăng tiến. Đánh dấu tạm thời là trao đổi tin tức tố cho nhau trong khoảng thời gian ngắn, anh có thể cảm nhận được dục vọng của Nguyễn Nhuyễn với anh, mà anh nghĩ rằng Nguyễn Nhuyễn cũng cảm nhận được anh.
Trong thời gian phát tình, khỏi cần nghĩ cũng biết tin tức tố của anh đang phát ra tín hiệu gì.
Cho nên chuyện này về cơ bản không hề liên quan đến vấn đề tin tưởng hay là không.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn có thể cảm nhận được nhu cầu của anh, anh biết cô cũng muốn—— nếu vậy thì sao hai người không quất luôn?
Đúng thế, chắc chắn là phải làm.
Cho nên Giang Ngôn Trạm trực tiếp bỏ qua bước ngỏ lời, tới thẳng bước xác nhận nhu cầu luôn.
Nguyễn Nhuyễn nghe anh hỏi, vẫn hơi mơ hồ trả lời: “Đúng là em có cảm nhận được thật……”
Cô cảm nhận được Giang Ngôn Trạm đang muốn gì.
Nhưng Giang Ngôn Trạm lại giấu cô chuyện đến kỳ, còn lén dùng thuốc ức chế, vậy chẳng phải là không muốn à.
…… Thế rốt cuộc là muốn làm hay không muốn?
Tâm Omega như mò kim đáy biển.
“À hiểu rồi.” Nguyễn Nhuyễn bỗng nhiên thông minh đột xuất, “Cục cưng, ý của anh là, anh vừa muốn lại vừa không muốn, đúng không?”
Giang Ngôn Trạm: “Ừ…………”
Có cần phải nói huỵch toẹt ra thế không.
Không hổ là Nguyễn Nhuyễn.
Giang Ngôn Trạm cảm thấy bầu không khí thần bí căng thẳng biến đâu mất, đổi lại là một cục kẹo dẻo lăn vào.
Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc hỏi: “Anh có thể nói cho em nguyên nhân tại sao không?”
Cô thả tay khỏi gấu áo của Giang Ngôn Trạm, đổi sang ôm eo anh.
Giang Ngôn Trạm còn chưa kịp đáp lời, đã nghe Nguyễn Nhuyễn nói: “Khoan đã, em biết rồi.”
Cô nháy mắt với Giang Ngôn Trạm, như đang cất giữ bí mật, thủ thỉ: “Bởi vì em rất thích anh, mà anh cũng rất thích em.”
Tai Giang Ngôn Trạm bắt đầu nóng lên.
Nguyễn Nhuyễn hỏi anh: “Thế tại sao mình lại không làm?”
Nếu đã nói toạc móng heo ra đến mức này, thì Giang Ngôn Trạm không thể không nói tâm ý của mình cho Nguyễn Nhuyễn.
Nói chung cũng chẳng có gì to tát, chỉ là nếu bây giờ đánh dấu vĩnh viễn thì Nguyễn Nhuyễn phải gánh trách nhiệm rất lớn. Hiện tại cô còn trẻ tuổi, anh không muốn áp lực cô, chưa kể biến số tương lai thì vô chừng, anh càng không muốn ràng buộc cô sớm.
Nguyễn Nhuyễn nghe xong lập tức sầu khổ: “Anh nghĩ cái gì đâu không thế!”
Giang Ngôn Trạm: “Như vậy là bình thường. Nhuyễn Nhuyễn……”
“Bình thường chỗ nào?” Nguyễn Nhuyễn bắt đầu tức giận, “Nói em nghe, bình thường ở đâu?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn có hơi nổi nóng, nếu là người bình thường là đã bắt đầu vô thức nâng tông hoặc gằn giọng để thể hiện sự tức giận của mình.
Nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn mất bình tĩnh, cô vừa gấp vừa nổi đóa, thành ra chẳng nói nên lời mấy, chỉ trực tiếp cắn lên cánh tay Giang Ngôn Trạm một phát.
Mày của Giang Ngôn Trạm chẳng thèm nhăn lại dù chỉ một chút.
Mà Nguyễn Nhuyễn cũng chả dám cắn mạnh, vừa kê răng vào đã thấy xót, nên nhả ra ngồi xoa xoa chỗ mình mới cắn yêu.
Dáng vẻ vừa cắn vừa xót này của cô thật giống trẻ con quá đi.
Giang Ngôn Trạm rất có xúc động muốn xoa đầu cô.
“Cái chuyện thay lòng đổi dạ là lỗi của kẻ đó, chứ không phải chuyện bình thường.” Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, nắm tay Giang Ngôn Trạm, dáng vẻ buồn bã cụp đuôi, “Anh đừng nghĩ em cũng sẽ như vậy chứ.”
Giang Ngôn Trạm: “…… Ừm.”
“Em đâu phải chuyện gì cũng không biết đâu.” Nguyễn Nhuyễn xoa vết cắn bản thân tạo ra, “Nhưng nếu như anh nói……” Nguyễn Nhuyễn nói, “Thì anh vẫn là tổng tài O giàu nứt đố đổ vách mà. Anh muốn A dạng gì mà chẳng được……”
Cô chỉ nói được nửa câu rồi cũng không muốn nói thêm: “Thôi, em cũng không muốn nói anh như thế.”
Giang Ngôn Trạm: “Anh biết mà……”
Nguyễn Nhuyễn: “Anh nghĩ như vậy thực ra cũng bình thường, em biết, bởi vì loại người đó rất nhiều. Nhưng mà con người em ra sao hẳn anh là người rõ ràng nhất.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn nói đúng.
Anh bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sâu không thấy đáy, nhìn anh: “Trước sau như một, đúng không nè?”
Giang Ngôn Trạm: “………………”
Thôi, còn tâm trạng đọc ca dao tục ngữ với anh là còn chưa lớn chuyện, cũng chưa giận lắm, chưa hết cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.