Chương 14: Dạy bảo
Thiên Như Ngọc
10/03/2016
Lúc Hi Thanh đi vào phủ Lăng Đô Vương từ cửa sau, trời vẫn còn chưa sáng.
Kỳ Phong cầm đèn lồng đứng ngoài cửa đón hắn, liên tục xoa tay vì lạnh: "Hi công tử lần này sao lại tới trễ một ngày? Chẳng phải ta trách công tử, nhưng rõ ràng công tử lười hơn trước ròi".
Hi Thanh không mang thủ hạ, tự đeo một hòm thuốc nặng, hai tay rụt vào trong tay áo, tức giận nói: "Ta làm thế nào khác được? Vị điện hạ tốt của các ngươi tối qua đánh công tử nhà họ Vương gần chết, Vương thừa tướng nửa đêm lôi ta đến phủ, ta suýt nữa còn không kịp mặc quần, làm gì có thời gian rảnh rỗi đến đây?"
Kỳ Phong rất thích các loại tin tức thế này: "Thế Vương công tử chết chưa?"
"Ngươi mắng ta đấy hả? Có ta hắn chết sao nổi?" Hi Thanh xoay người đi vào hậu viện, vừa đi vừa hỏi: "Điện hạ chắc vẫn chưa phát bệnh chứ?"
"Ta cũng không biết. Đến bây giờ điện hạ vẫn còn ở trong phòng Bạch Bồ Tát. Điện hạ đã ở đó cả đêm rồi..." Kỳ Phong đột nhiên ngập ngừng, nói hết sức thần bí: "Chẳng lẽ điện hạ đã..."
Hi Thanh sửng sốt, cất bước chạy tới hậu viện.
Cửa phòng Bạch Đàn bị đạp tung ra. Hi Thanh thở hồng hộc chạy đến sau bình phong. Tư Mã Tấn nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Bạch Đàn chống má ngồi bên cạnh, quầng mắt thâm đen.
"Cuối cùng ngươi cũng tới". Nàng phờ phạc: "Điện hạ nói ngươi sẽ đến điều trị, ta còn tưởng là nói vu vơ vậy".
Hi Thanh nhìn nàng đầy khó tin: "Ngươi không có việc gì sao? Lúc phát bệnh điện hạ rất thô bạo, ngươi có thể sống được là may mắn lắm rồi, nào ngờ vẫn còn ngồi yên ổn ở đây".
Hắn đẩy Kỳ Phong một cái: "Ra ngoài xem hôm nay mặt trời có mọc từ phía tây không!"
Kỳ Phong đưa tay gạt tay hắn ra: "Trời còn chưa sáng mà!"
Bạch Đàn xoa bóp bàn tay trái sưng vù: "Ta lại không thấy điện hạ làm gì ta, chỉ có bàn tay này sắp phế rồi".
"Thế cũng còn tốt chán". Hi Thanh bước nhanh tới bên giường, cẩn thận bắt mạch cho Tư Mã Tấn, lại vạch mí mắt hắn, hỏi Bạch Đàn: "Điện hạ ngủ như vậy bao lâu rồi?"
"Vừa mới ngủ xong. Lúc trước trên người vẫn nóng hầm hập". Bạch Đàn hơi kì quái: "Đây là bệnh gì thế? Hắn thường xuyên phát tác à?"
Hi Thanh đi đến sau án, cầm bút viết phương thuốc cho Kỳ Phong, đợi Kỳ Phong ra cửa mới vẫy tay gọi Bạch Đàn đến gần: "Điện hạ hẵn đã nói với ngươi việc này phải bảo mật, đúng không?"
Bạch Đàn gật đầu: "Ta cũng không có ý định nói ra. Chẳng qua chỉ hỏi một chút nguyên do thôi".
"Có thể có nguyên do gì chứ, bẩm sinh thôi mà. Bệnh này của hắn cũng kì dị, một năm nhất định phải phát tác hai ba lần, mỗi lần phát tác đều thô bạo hơn thường ngày, giết người thấy máu là chuyện thường. Lần này không ngờ ngươi lại không làm sao cả, xem ra đúng là đã nhận được miễn tử kim bài của hắn rồi".
Cả người Bạch Đàn run lên. Chẳng lẽ tối qua hắn đau khổ kiềm chế như vậy là vì muốn giết người hay sao?
Bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ.
"Lẽ nào hắn trở nên tàn nhẫn hiếu sát chính là bởi vì bệnh này?" Bạch Đàn nhìn bóng người sau bình phong, nhỏ giọng hỏi.
Hi Thanh gật đầu: "Đại khái là vậy".
"Nhưng lần trước hắn tị nạn ở Ngô Quận không có dấu hiệu phát bệnh mà".
"Bẩm sinh cũng phải có nguyên nhân dẫn dụ mới phát tác. Có lẽ chính là chuyện ở Ngô Quận khi đó đã kích thích hắn". Hi Thanh ghé sát tới, âm thanh còn thấp hơn nàng: "Ngươi không cảm thấy hoàng tộc có nhiều dị nhân sao? Trước kia Hiếu Huệ hoàng đế đần độn, sau đó An hoàng đế cũng ngu đần, sách sử ghi lại ngay cả xuân hạ thu đông cũng không phân biệt được, Kể cả đương kim hoàng thượng nghe nói cũng có bệnh kín. Lăng Đô Vương ít nhất đầu óc không ngu si, phương diện đó cũng không có vấn đề gì, thế là tốt lắm rồi".
"... Dường như ngươi rất biết hài lòng với hiện tại nhỉ?"
"Đúng thế".
Bạch Đàn lườm hắn một cái, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Bệ hạ có bệnh kín thật à?"
Hi Thanh trợn mắt nhìn nàng: "Nghe nói thôi, nếu không tại sao đến giờ vẫn chưa có con. Chẳng lẽ ta lại đi thử?"
"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói Lăng Đô Vương không có vấn đề? Ngươi đã thử rồi à?"
"Ôi. Đúng vậy, ta cũng không xác định, hay là ngươi đi thử?"
Bạch Đàn đá hắn một cái, hắn ôm bắp chân làm bộ làm tịch nhảy lên.
Bạch Đàn không muốn nói nhảm nhí với hắn, vòng ra sau bình phong nhìn Tư Mã Tấn.
Ngồi cả đêm nay, nàng cũng suy nghĩ một chút. Lần trước ở Bão Phác quán Hi Thanh nói tuyệt đối sẽ không cho Tư Mã Tấn uống thuốc giả, nàng còn tưởng là thuận miệng vui đùa, thì ra lại là sự thật.
Thảo nào luôn ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn. Nàng lại tưởng là do hắn bị thương.
Kỳ Phong và Cố Trình nhanh chóng lấy thuốc mang tới. Cố Trình cho Tư Mã Tấn uống thuốc, Kỳ Phong đứng bên cạnh nhìn Bạch Đàn chằm chằm.
Bạch Đàn bị hắn nhìn chòng chọc, đưa tay sờ mặt: "Sao vậy? Nhìn ta giống một người sẽ ra ngoài phao tin điện hạ nhà các ngươi có bệnh à? Dù gì hắn cũng là học trò của ta".
Kỳ Phong nghe vậy mới thu ánh mắt lại: "Ta đã thề liều chết bảo vệ danh dự của điện hạ, ngươi thức thời là tốt nhất".
"..."
Nói cứ như điện hạ của các ngươi có danh dự không bằng.
Cho uống thuốc xong, Hi Thanh lại bắt mạch cho Tư Mã Tấn, lại phát hiện trên cánh tay hắn có vết thương, chỉ mới băng bó sơ qua. Có lẽ là bị thương lúc đi dẹp loạn tối qua, hắn lại phải lấy thuốc trị thương băng bó lại cho Tư Mã Tấn.
Sau khi xong xuôi trong phòng toàn là mùi thuốc, Kỳ Phong và Cố Trình mở cửa sổ cho thông gió bay mùi, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không được biết.
Trời đã gần sáng, công việc dẹp loạn còn phải xử lý tiếp, Tư Mã Tấn vẫn nằm, Kỳ Phong và Cố Trình đành phải làm thay.
Kỳ Phong và Cố Trình muốn Hi Thanh ở lại đây chăm sóc, ai ngờ hắn dặn dò vài câu, để lại thuốc trị thương cho Bạch Đàn rồi đeo homd thốc đi mất.
Kỳ Phong sao chịu cho hắn đi, tóm tay áo hắn giữ chặt lại.
Hi Thanh tác giật gạt tay hắn ra: "Ta phải về ngủ bù! Ngủ bù!"
Nói xong chạy như điên ra cửa.
Kỳ Phong và Cố Trình đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Bạch Đàn.
Bạch Đàn cảm thấy không đúng. Trước kia lúc nàng không biết việc này thì bọn chúng làm thế nào? Sao bây giờ tự nhiên lại bắt nàng phải làm?
Tình hình ở phủ Lăng Đô Vương như vậy, tình hình ở Đông Sơn cũng sắp loạn đến nơi.
Sau khi nhận được lời nhắn từ Cố Trình, ban đầu Vô Cấu còn có thể kêu các học trò tự ôn tập. Nhưng liên tiếp năm sáu ngày đã qua mà còn chưa thấy sư tôn về, bọn họ đều đã hết kiên nhẫn.
"Có phải Lăng Đô Vương lỡ tay làm sư tôn..."
"Không không, có thể chỉ là giam lỏng".
"Sau khi giam lỏng thì sao?"
"Đại khái sẽ bị ngược đãi".
"Ờ... Cái này thì..."
Chu Chỉ tức giận cắt ngang dòng suy tưởng của các bạn học: "Ta thấy các ngươi sắp biên ra một vở kịch rồi đấy. Sư tôn biết được nhất định sẽ giận lắm".
Mọi người ngượng ngùng, làm bộ làm tịch tiếp tục đọc sách. Ai cũng sợ sau này Chu Chỉ mách với Bạch Đàn, ai chả biết hai thầy trò này tư giao rất tốt.
Bạch Đống đi qua ngoài cửa thò đầu vào nhìn một chút, không nhìn thấy Bạch Đàn liền thuận miệng chào hỏi các học trò một tiếng rồi chạy thẳng vào hậu viện tìm Vô Cấu.
Vô Cấu đang giặt quần áo, nhìn thấy hắn đến liền vẩy nước trên tay.
"A Tỷ đâu rồi? Tại sao tìm khắp nơi mà không tìm được chị ấy?" Bạch Đống vừa đi tới vừa hỏi.
Vô Cấu bình tĩnh như không: "Thì ra Bạch công tử còn không biết, sư tôn bị Lăng Đô Vương bắt mang về phủ rồi, đến bây giờ còn chưa về".
"Cái gì!!!" Bạch Đống vừa nghe đã giận: "Chuyện khi nào?"
"Sau khi thái phó định bắt trói sư tôn mang về, Lăng Đô Vương giúp sư tôn, sau đó bắt sư tôn mang đi".
Bạch Đống ảo não giậm chân: "Nếu biết trước ta đã đã không về. Có ta ở đó, cho dù bọn chúng bước qua xác ta cũng phải để A Tỷ lại!"
Vô Cấu rất nghiêm túc nhắc nhở hắn: "Công tử tuyệt đối đừng nói như vậy. Lăng Đô Vương thật sự có thể làm ra chuyện bước qua xác công tử đấy".
"..."
Bạch Đống bị Vô Cấu làm cứng họng, thầm nghĩ cô nàng này đúng là càng ngày càng không đáng yêu. Hắn quay người đi ra cổng, nhất định phải đi cứu A Tỷ của hắn.
Dù sợ hãi, nhưng suy cho cùng thì tính mạng của A Tỷ vẫn là quan trọng.
Trời đã tối, Bạch Đàn nói Tư Mã Tấn ở lại ngủ trong phòng nàng, dặn tì nữ đưa cơm tới, kết quả nhận được vô số ánh mắt khác thường.
Nàng chán nản, đúng là đám tì nữ này nghĩ quá nhiều. Nàng đâu có nói là ngủ với nhau, nàng và Tư Mã Tấn là thầy trò tốt chính đại quang minh cơ mà!
Hình như bên ngoài hơi ồn ào, Tư Mã Tấn trên giường có lẽ cũng bị kinh động, sau bình phong có tiếng sột soạt, sau đó là tiếng hắn điều tiết hơi thở.
Bạch Đàn thắp sáng đèn, vừa xoay người liền giật nảy. Tư Mã Tấn đã dậy, đứng vịn một tay vào bình phong, vạt áo mở ra, ngực bị ánh đèn chiếu vào hơi ngả màu đỏ.
Bạch Đàn ho khan một tiếng, chuyển ánh mắt đi: "Cuối cùng điện hạ cũng tỉnh lại, điện hạ thấy đỡ nhiều chưa?" Nàng cầm áo choàng định khoác lên cho hắn, ngón tay chạm vào cổ hắn thấy vẫn nóng bỏng, giật mình hỏi: "Tại sao vẫn còn nóng?"
"Lần nào cũng lặp đi lặp lại. Ân sư không cần kinh ngạc". Giọng Tư Mã Tấn khàn khàn, sắc mặt lại bắt đầu chuẻn sang màu đỏ. Đột nhiên hắn nắm chặt tay đi về phía cửa.
"Điện hạ định đi đâu?" Bạch Đàn gọi hắn lại: "Hi Thanh đã dặn rồi, tình hình của điện hạ bây giờ cần nghỉ ngơi".
"Thế Hi Thanh có dăn rằng lúc bệnh này phát tác bản vương sẽ cực kì tàn nhẫn không?" Tư Mã Tấn quay lại, ánh mắt khác hẳn ngày thường: "Bản vương không còn đau khổ như lúc mới phát bệnh tối qua, nhưng chắc hẳn tìm vài chuyện vui để làm sẽ dễ chịu hơn một chút".
Bạch Đàn thậm chí cảm thấy hai mắt hắn cũng bắt đầu ửng đỏ, thật sự không ổn, vội vàng tiến lên giữ tay áo hắn: "Lẽ nào điện hạ định tìm bừa một người rồi lấy tính mạng hắn hay sao?"
"Sao lại thế được? Trong phủ của bản vương nhốt một đám người hung ác cùng cực, còn chưa bị hành hạ chết. Hành hạ bọn chúng một chút vừa khiến tâm tình bản vương thoải mái lại vừa có thể thay trời hành đạo, sao lại không làm chứ?"
Hắn định cất bước, cánh tay cũng bị Bạch Đàn giữ lấy.
"Đã là những kẻ hung ác cùng cực thì nên giao cho quan thự xử lí bằng luật pháp, điện hạ há có thể coi thường luật pháp, tùy ý giết người?"
Thân thể Tư Mã Tấn bắt đầu run run, không sao kiềm được, càng ngày càng lợi hại, đột nhiên hắn lật tay tóm cổ tay nàng.
Bàn tay bị thương của Bạch Đàn còn chưa bôi thuộc, bị chạm vào lập tức đau bứt rứt. Nàng lùi lại liền mấy bước, va đổ bình phong. Lưng nàng chạm đất, ngã thất điên bát đảo.
Tư Mã Tấn bị kéo theo ngã xuống bên cạnh nàng. Hắn lật người lên nhìn vẻ mặt nàng, lại lộ ra nụ cười: "Ân sư, bản vương thật sự không muốn thương tổn ân sư, nhưng ân sư chớ lộ ra vẻ mặt thế này, nếu không chỉ khiến bản vương khó nhịn".
Nửa người bị hắn đè lên, Bạch Đàn nhịn đau nghiêm mặt: "Điện hạ thân kinh bách chiến, chẳng lẽ một chứng bệnh nho nhỏ này cũng không thể chiến thắng hay sao?"
"Chứng bệnh nho nhỏ? Ân sư thử cảm giác này xem..."
Tư Mã Tấn thở dốc chống tay lên, vết thương trên cánh tay bị vỡ, máu tươi tràn ra. Hắn định xé vải băng bó, Bạch Đàn đã nhanh nhẹn đưa tay bịt lại, vài giọt máu len qua kẽ tay rỏ xuống trên mặt nàng.
Bạch Đàn gần như nghiến răng nghiến lợi: "Điện hạ chẳng phải đã chính miệng đáp ứng sẽ nghe theo lời dạy bảo của vi sư sao? Vi sư bây giờ dạy điện hạ không được hành hạ người khác, chẳng lẽ điện hạ lại nuốt lời hay sao?"
Tư Mã Tấn không nói gì, chợt thoát lực nằm gục xuống người nàng.
Bạch Đàn bị đè không thở nổi, chỉ cảm thấy ngực nảy lên kịch liệt và nhiệt độ trên người hắn. Mùi thuốc lẫn mũi máu tanh lượn lờ trên chóp mũi, mặt hắn kề sát bên cạnh, chậm rãi quay lên nhìn nàng, ánh mắt u trầm làm người ta trĩu nặng.
Bạch Đàn hơi hốt hoảng, trong lúc đau khổ thì chuyện gì người ta cũng làm được.
Mặt Tư Mã Tấn dần dần đến gần, hơi thở nặng nề, ngón tay tóm cổ nàng.
Tay chân Bạch Đàn lạnh buốt, trong lòng đã nghĩ đến vô số đối sách, miệng lại không biết nên nói gì. Bỗng nhiên trên mặt nóng lên, Tư Mã Tấn dùng đầu lưỡi liếm giọt máu trên mặt nàng: "Bản vương cẩn tuân lời dạy của ân sư".
Như mãnh thú ăn no, trở nên ngoan ngoãn.
Bạch Đàn ngây như phỗng.
***
Bạch Đống vừa xông tới cửa lại bị Kỳ Phong và Cố Trình đuổi kịp, một trái một phải tóm hắn kéo ra bên ngoài. Hắn chỉ kịp nhìn vào trong nhà một cái, nhìn thấy Tư Mã Tấn nằm sấp trên người A Tỷ của hắn, lập tức như bị sét đánh.
"Các ngươi thả ta ra, ta phải đi liều mạng với Tư Mã Tấn. A a a a!"
Thấy hắn kích động như vậy, Kỳ Phong và Cố Trình nhất tề quay lại nhìn vào trong nhà, lập tức cũng trợn tròn mắt há hốc mồm.
Kỳ Phong cầm đèn lồng đứng ngoài cửa đón hắn, liên tục xoa tay vì lạnh: "Hi công tử lần này sao lại tới trễ một ngày? Chẳng phải ta trách công tử, nhưng rõ ràng công tử lười hơn trước ròi".
Hi Thanh không mang thủ hạ, tự đeo một hòm thuốc nặng, hai tay rụt vào trong tay áo, tức giận nói: "Ta làm thế nào khác được? Vị điện hạ tốt của các ngươi tối qua đánh công tử nhà họ Vương gần chết, Vương thừa tướng nửa đêm lôi ta đến phủ, ta suýt nữa còn không kịp mặc quần, làm gì có thời gian rảnh rỗi đến đây?"
Kỳ Phong rất thích các loại tin tức thế này: "Thế Vương công tử chết chưa?"
"Ngươi mắng ta đấy hả? Có ta hắn chết sao nổi?" Hi Thanh xoay người đi vào hậu viện, vừa đi vừa hỏi: "Điện hạ chắc vẫn chưa phát bệnh chứ?"
"Ta cũng không biết. Đến bây giờ điện hạ vẫn còn ở trong phòng Bạch Bồ Tát. Điện hạ đã ở đó cả đêm rồi..." Kỳ Phong đột nhiên ngập ngừng, nói hết sức thần bí: "Chẳng lẽ điện hạ đã..."
Hi Thanh sửng sốt, cất bước chạy tới hậu viện.
Cửa phòng Bạch Đàn bị đạp tung ra. Hi Thanh thở hồng hộc chạy đến sau bình phong. Tư Mã Tấn nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Bạch Đàn chống má ngồi bên cạnh, quầng mắt thâm đen.
"Cuối cùng ngươi cũng tới". Nàng phờ phạc: "Điện hạ nói ngươi sẽ đến điều trị, ta còn tưởng là nói vu vơ vậy".
Hi Thanh nhìn nàng đầy khó tin: "Ngươi không có việc gì sao? Lúc phát bệnh điện hạ rất thô bạo, ngươi có thể sống được là may mắn lắm rồi, nào ngờ vẫn còn ngồi yên ổn ở đây".
Hắn đẩy Kỳ Phong một cái: "Ra ngoài xem hôm nay mặt trời có mọc từ phía tây không!"
Kỳ Phong đưa tay gạt tay hắn ra: "Trời còn chưa sáng mà!"
Bạch Đàn xoa bóp bàn tay trái sưng vù: "Ta lại không thấy điện hạ làm gì ta, chỉ có bàn tay này sắp phế rồi".
"Thế cũng còn tốt chán". Hi Thanh bước nhanh tới bên giường, cẩn thận bắt mạch cho Tư Mã Tấn, lại vạch mí mắt hắn, hỏi Bạch Đàn: "Điện hạ ngủ như vậy bao lâu rồi?"
"Vừa mới ngủ xong. Lúc trước trên người vẫn nóng hầm hập". Bạch Đàn hơi kì quái: "Đây là bệnh gì thế? Hắn thường xuyên phát tác à?"
Hi Thanh đi đến sau án, cầm bút viết phương thuốc cho Kỳ Phong, đợi Kỳ Phong ra cửa mới vẫy tay gọi Bạch Đàn đến gần: "Điện hạ hẵn đã nói với ngươi việc này phải bảo mật, đúng không?"
Bạch Đàn gật đầu: "Ta cũng không có ý định nói ra. Chẳng qua chỉ hỏi một chút nguyên do thôi".
"Có thể có nguyên do gì chứ, bẩm sinh thôi mà. Bệnh này của hắn cũng kì dị, một năm nhất định phải phát tác hai ba lần, mỗi lần phát tác đều thô bạo hơn thường ngày, giết người thấy máu là chuyện thường. Lần này không ngờ ngươi lại không làm sao cả, xem ra đúng là đã nhận được miễn tử kim bài của hắn rồi".
Cả người Bạch Đàn run lên. Chẳng lẽ tối qua hắn đau khổ kiềm chế như vậy là vì muốn giết người hay sao?
Bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ.
"Lẽ nào hắn trở nên tàn nhẫn hiếu sát chính là bởi vì bệnh này?" Bạch Đàn nhìn bóng người sau bình phong, nhỏ giọng hỏi.
Hi Thanh gật đầu: "Đại khái là vậy".
"Nhưng lần trước hắn tị nạn ở Ngô Quận không có dấu hiệu phát bệnh mà".
"Bẩm sinh cũng phải có nguyên nhân dẫn dụ mới phát tác. Có lẽ chính là chuyện ở Ngô Quận khi đó đã kích thích hắn". Hi Thanh ghé sát tới, âm thanh còn thấp hơn nàng: "Ngươi không cảm thấy hoàng tộc có nhiều dị nhân sao? Trước kia Hiếu Huệ hoàng đế đần độn, sau đó An hoàng đế cũng ngu đần, sách sử ghi lại ngay cả xuân hạ thu đông cũng không phân biệt được, Kể cả đương kim hoàng thượng nghe nói cũng có bệnh kín. Lăng Đô Vương ít nhất đầu óc không ngu si, phương diện đó cũng không có vấn đề gì, thế là tốt lắm rồi".
"... Dường như ngươi rất biết hài lòng với hiện tại nhỉ?"
"Đúng thế".
Bạch Đàn lườm hắn một cái, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Bệ hạ có bệnh kín thật à?"
Hi Thanh trợn mắt nhìn nàng: "Nghe nói thôi, nếu không tại sao đến giờ vẫn chưa có con. Chẳng lẽ ta lại đi thử?"
"Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói Lăng Đô Vương không có vấn đề? Ngươi đã thử rồi à?"
"Ôi. Đúng vậy, ta cũng không xác định, hay là ngươi đi thử?"
Bạch Đàn đá hắn một cái, hắn ôm bắp chân làm bộ làm tịch nhảy lên.
Bạch Đàn không muốn nói nhảm nhí với hắn, vòng ra sau bình phong nhìn Tư Mã Tấn.
Ngồi cả đêm nay, nàng cũng suy nghĩ một chút. Lần trước ở Bão Phác quán Hi Thanh nói tuyệt đối sẽ không cho Tư Mã Tấn uống thuốc giả, nàng còn tưởng là thuận miệng vui đùa, thì ra lại là sự thật.
Thảo nào luôn ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn. Nàng lại tưởng là do hắn bị thương.
Kỳ Phong và Cố Trình nhanh chóng lấy thuốc mang tới. Cố Trình cho Tư Mã Tấn uống thuốc, Kỳ Phong đứng bên cạnh nhìn Bạch Đàn chằm chằm.
Bạch Đàn bị hắn nhìn chòng chọc, đưa tay sờ mặt: "Sao vậy? Nhìn ta giống một người sẽ ra ngoài phao tin điện hạ nhà các ngươi có bệnh à? Dù gì hắn cũng là học trò của ta".
Kỳ Phong nghe vậy mới thu ánh mắt lại: "Ta đã thề liều chết bảo vệ danh dự của điện hạ, ngươi thức thời là tốt nhất".
"..."
Nói cứ như điện hạ của các ngươi có danh dự không bằng.
Cho uống thuốc xong, Hi Thanh lại bắt mạch cho Tư Mã Tấn, lại phát hiện trên cánh tay hắn có vết thương, chỉ mới băng bó sơ qua. Có lẽ là bị thương lúc đi dẹp loạn tối qua, hắn lại phải lấy thuốc trị thương băng bó lại cho Tư Mã Tấn.
Sau khi xong xuôi trong phòng toàn là mùi thuốc, Kỳ Phong và Cố Trình mở cửa sổ cho thông gió bay mùi, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không được biết.
Trời đã gần sáng, công việc dẹp loạn còn phải xử lý tiếp, Tư Mã Tấn vẫn nằm, Kỳ Phong và Cố Trình đành phải làm thay.
Kỳ Phong và Cố Trình muốn Hi Thanh ở lại đây chăm sóc, ai ngờ hắn dặn dò vài câu, để lại thuốc trị thương cho Bạch Đàn rồi đeo homd thốc đi mất.
Kỳ Phong sao chịu cho hắn đi, tóm tay áo hắn giữ chặt lại.
Hi Thanh tác giật gạt tay hắn ra: "Ta phải về ngủ bù! Ngủ bù!"
Nói xong chạy như điên ra cửa.
Kỳ Phong và Cố Trình đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Bạch Đàn.
Bạch Đàn cảm thấy không đúng. Trước kia lúc nàng không biết việc này thì bọn chúng làm thế nào? Sao bây giờ tự nhiên lại bắt nàng phải làm?
Tình hình ở phủ Lăng Đô Vương như vậy, tình hình ở Đông Sơn cũng sắp loạn đến nơi.
Sau khi nhận được lời nhắn từ Cố Trình, ban đầu Vô Cấu còn có thể kêu các học trò tự ôn tập. Nhưng liên tiếp năm sáu ngày đã qua mà còn chưa thấy sư tôn về, bọn họ đều đã hết kiên nhẫn.
"Có phải Lăng Đô Vương lỡ tay làm sư tôn..."
"Không không, có thể chỉ là giam lỏng".
"Sau khi giam lỏng thì sao?"
"Đại khái sẽ bị ngược đãi".
"Ờ... Cái này thì..."
Chu Chỉ tức giận cắt ngang dòng suy tưởng của các bạn học: "Ta thấy các ngươi sắp biên ra một vở kịch rồi đấy. Sư tôn biết được nhất định sẽ giận lắm".
Mọi người ngượng ngùng, làm bộ làm tịch tiếp tục đọc sách. Ai cũng sợ sau này Chu Chỉ mách với Bạch Đàn, ai chả biết hai thầy trò này tư giao rất tốt.
Bạch Đống đi qua ngoài cửa thò đầu vào nhìn một chút, không nhìn thấy Bạch Đàn liền thuận miệng chào hỏi các học trò một tiếng rồi chạy thẳng vào hậu viện tìm Vô Cấu.
Vô Cấu đang giặt quần áo, nhìn thấy hắn đến liền vẩy nước trên tay.
"A Tỷ đâu rồi? Tại sao tìm khắp nơi mà không tìm được chị ấy?" Bạch Đống vừa đi tới vừa hỏi.
Vô Cấu bình tĩnh như không: "Thì ra Bạch công tử còn không biết, sư tôn bị Lăng Đô Vương bắt mang về phủ rồi, đến bây giờ còn chưa về".
"Cái gì!!!" Bạch Đống vừa nghe đã giận: "Chuyện khi nào?"
"Sau khi thái phó định bắt trói sư tôn mang về, Lăng Đô Vương giúp sư tôn, sau đó bắt sư tôn mang đi".
Bạch Đống ảo não giậm chân: "Nếu biết trước ta đã đã không về. Có ta ở đó, cho dù bọn chúng bước qua xác ta cũng phải để A Tỷ lại!"
Vô Cấu rất nghiêm túc nhắc nhở hắn: "Công tử tuyệt đối đừng nói như vậy. Lăng Đô Vương thật sự có thể làm ra chuyện bước qua xác công tử đấy".
"..."
Bạch Đống bị Vô Cấu làm cứng họng, thầm nghĩ cô nàng này đúng là càng ngày càng không đáng yêu. Hắn quay người đi ra cổng, nhất định phải đi cứu A Tỷ của hắn.
Dù sợ hãi, nhưng suy cho cùng thì tính mạng của A Tỷ vẫn là quan trọng.
Trời đã tối, Bạch Đàn nói Tư Mã Tấn ở lại ngủ trong phòng nàng, dặn tì nữ đưa cơm tới, kết quả nhận được vô số ánh mắt khác thường.
Nàng chán nản, đúng là đám tì nữ này nghĩ quá nhiều. Nàng đâu có nói là ngủ với nhau, nàng và Tư Mã Tấn là thầy trò tốt chính đại quang minh cơ mà!
Hình như bên ngoài hơi ồn ào, Tư Mã Tấn trên giường có lẽ cũng bị kinh động, sau bình phong có tiếng sột soạt, sau đó là tiếng hắn điều tiết hơi thở.
Bạch Đàn thắp sáng đèn, vừa xoay người liền giật nảy. Tư Mã Tấn đã dậy, đứng vịn một tay vào bình phong, vạt áo mở ra, ngực bị ánh đèn chiếu vào hơi ngả màu đỏ.
Bạch Đàn ho khan một tiếng, chuyển ánh mắt đi: "Cuối cùng điện hạ cũng tỉnh lại, điện hạ thấy đỡ nhiều chưa?" Nàng cầm áo choàng định khoác lên cho hắn, ngón tay chạm vào cổ hắn thấy vẫn nóng bỏng, giật mình hỏi: "Tại sao vẫn còn nóng?"
"Lần nào cũng lặp đi lặp lại. Ân sư không cần kinh ngạc". Giọng Tư Mã Tấn khàn khàn, sắc mặt lại bắt đầu chuẻn sang màu đỏ. Đột nhiên hắn nắm chặt tay đi về phía cửa.
"Điện hạ định đi đâu?" Bạch Đàn gọi hắn lại: "Hi Thanh đã dặn rồi, tình hình của điện hạ bây giờ cần nghỉ ngơi".
"Thế Hi Thanh có dăn rằng lúc bệnh này phát tác bản vương sẽ cực kì tàn nhẫn không?" Tư Mã Tấn quay lại, ánh mắt khác hẳn ngày thường: "Bản vương không còn đau khổ như lúc mới phát bệnh tối qua, nhưng chắc hẳn tìm vài chuyện vui để làm sẽ dễ chịu hơn một chút".
Bạch Đàn thậm chí cảm thấy hai mắt hắn cũng bắt đầu ửng đỏ, thật sự không ổn, vội vàng tiến lên giữ tay áo hắn: "Lẽ nào điện hạ định tìm bừa một người rồi lấy tính mạng hắn hay sao?"
"Sao lại thế được? Trong phủ của bản vương nhốt một đám người hung ác cùng cực, còn chưa bị hành hạ chết. Hành hạ bọn chúng một chút vừa khiến tâm tình bản vương thoải mái lại vừa có thể thay trời hành đạo, sao lại không làm chứ?"
Hắn định cất bước, cánh tay cũng bị Bạch Đàn giữ lấy.
"Đã là những kẻ hung ác cùng cực thì nên giao cho quan thự xử lí bằng luật pháp, điện hạ há có thể coi thường luật pháp, tùy ý giết người?"
Thân thể Tư Mã Tấn bắt đầu run run, không sao kiềm được, càng ngày càng lợi hại, đột nhiên hắn lật tay tóm cổ tay nàng.
Bàn tay bị thương của Bạch Đàn còn chưa bôi thuộc, bị chạm vào lập tức đau bứt rứt. Nàng lùi lại liền mấy bước, va đổ bình phong. Lưng nàng chạm đất, ngã thất điên bát đảo.
Tư Mã Tấn bị kéo theo ngã xuống bên cạnh nàng. Hắn lật người lên nhìn vẻ mặt nàng, lại lộ ra nụ cười: "Ân sư, bản vương thật sự không muốn thương tổn ân sư, nhưng ân sư chớ lộ ra vẻ mặt thế này, nếu không chỉ khiến bản vương khó nhịn".
Nửa người bị hắn đè lên, Bạch Đàn nhịn đau nghiêm mặt: "Điện hạ thân kinh bách chiến, chẳng lẽ một chứng bệnh nho nhỏ này cũng không thể chiến thắng hay sao?"
"Chứng bệnh nho nhỏ? Ân sư thử cảm giác này xem..."
Tư Mã Tấn thở dốc chống tay lên, vết thương trên cánh tay bị vỡ, máu tươi tràn ra. Hắn định xé vải băng bó, Bạch Đàn đã nhanh nhẹn đưa tay bịt lại, vài giọt máu len qua kẽ tay rỏ xuống trên mặt nàng.
Bạch Đàn gần như nghiến răng nghiến lợi: "Điện hạ chẳng phải đã chính miệng đáp ứng sẽ nghe theo lời dạy bảo của vi sư sao? Vi sư bây giờ dạy điện hạ không được hành hạ người khác, chẳng lẽ điện hạ lại nuốt lời hay sao?"
Tư Mã Tấn không nói gì, chợt thoát lực nằm gục xuống người nàng.
Bạch Đàn bị đè không thở nổi, chỉ cảm thấy ngực nảy lên kịch liệt và nhiệt độ trên người hắn. Mùi thuốc lẫn mũi máu tanh lượn lờ trên chóp mũi, mặt hắn kề sát bên cạnh, chậm rãi quay lên nhìn nàng, ánh mắt u trầm làm người ta trĩu nặng.
Bạch Đàn hơi hốt hoảng, trong lúc đau khổ thì chuyện gì người ta cũng làm được.
Mặt Tư Mã Tấn dần dần đến gần, hơi thở nặng nề, ngón tay tóm cổ nàng.
Tay chân Bạch Đàn lạnh buốt, trong lòng đã nghĩ đến vô số đối sách, miệng lại không biết nên nói gì. Bỗng nhiên trên mặt nóng lên, Tư Mã Tấn dùng đầu lưỡi liếm giọt máu trên mặt nàng: "Bản vương cẩn tuân lời dạy của ân sư".
Như mãnh thú ăn no, trở nên ngoan ngoãn.
Bạch Đàn ngây như phỗng.
***
Bạch Đống vừa xông tới cửa lại bị Kỳ Phong và Cố Trình đuổi kịp, một trái một phải tóm hắn kéo ra bên ngoài. Hắn chỉ kịp nhìn vào trong nhà một cái, nhìn thấy Tư Mã Tấn nằm sấp trên người A Tỷ của hắn, lập tức như bị sét đánh.
"Các ngươi thả ta ra, ta phải đi liều mạng với Tư Mã Tấn. A a a a!"
Thấy hắn kích động như vậy, Kỳ Phong và Cố Trình nhất tề quay lại nhìn vào trong nhà, lập tức cũng trợn tròn mắt há hốc mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.