Chương 71: Có người quan tâm thật tốt
Đăng Vy
07/09/2023
Mộc Nghi chạy ra khỏi phòng lập tức đi tới phòng phẫu thuật. Bệnh nhân gồm hai nam giới là một trong số những nạn nhân trong vụ sập đường hầm. Cả hai đều có cùng biểu hiện nội tạng có dấu hiệu xuất huyết cần lập tức thực hiện phẫu thuật ngay lập tức. Có vẻ là hai người cùng trên một chiếc xe mới có sự trùng hợp như vậy. Mà bác sĩ chuyên môn ai cũng phải phụ trách ca mổ của mình. Khoa ngoại hiện tại rơi vào tình trạng thiếu bác sĩ nên Mộc Nghi cho dù vừa từ hiện trường về cũng không có thời gian để nghỉ ngơi đã phải lập tức chạy tới.
Bệnh nhân rất nhanh được đẩy vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa đóng lại đèn báo hiệu bật lên đánh dấu lại thêm một cuộc chạy đua giữa các y bác sĩ và Tử Thần lại bắt đầu.
Người nhà bệnh nhân cũng liên tục chạy tới vây kín bên ngoài khu vực phòng phẫu thuật. Ngoài hai bệnh nhân nam vừa mới được đẩy vào thì bên trong thì những bệnh nhân khác cũng đã có người nhà tới. Ai ai cũng vẻ mặt lo lắng không biết người thân mình đằng sau cánh cửa đó ra sao. Có bình an thoát khỏi lưỡi hái của Thần Chết hay không?
Lục Cảnh Bắc ở lại phòng cô chợp mắt khoảng 30 phút rồi dậy lấy xe rời đi. Không biết muộn như vậy anh còn đi đâu.
Khu vực phẫu thuật sáng đèn tới hơn 5 giờ sáng mới kết thúc. Bệnh nhân lần lượt được đẩy ra ngoài đưa về phòng hồi sức tích cực.
Mộc Nghi cùng đồng nghiệp là kíp mổ cuối cùng đi ra khỏi phòng mổ. Người nhà bệnh nhân cũng đã rời đi gần hết. Thế nhưng giữa hành lang vắng vẻ lại hiện ra một hình bóng cao ráo thẳng tắp đứng ở đó.
Từ đầu đến cuối anh không hề rời mắt khỏi cửa phòng phẫu thuật. Ngay khi cô đi ra ánh mắt anh đã khóa chặt mục tiêu không rời. Chẳng biết anh tới đứng đó từ khi nào. Mộc Nghi chỉ biết ngay khi bản thân bước chân ra khỏi cánh cửa phòng mổ đã nhìn thấy anh đứng ở đó. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Anh nhìn cô bằng ánh mắt kiên định cùng cổ vũ. Khóe miệng còn hơi nhếch lên lộ ra một chút độ cong.
"Bác sĩ Cung, chúc mừng em chiến thắng Tử Thần." Anh bước từng bước tới gần cô hơn thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Mộc Nghi cũng nâng bước chân lên không chút do dự tiến về phía anh. Cả người đều chui vào trong lòng anh ôm lấy anh thật chặt.
"Lục Cảnh Bắc…" Cô lên tiếng gọi tên anh nhưng lại không nói gì. Chỉ lặng lẽ ôm anh thật chặt.
Khoảnh khắc khi bước ra khỏi cánh cửa thấy anh đứng bên ngoài chờ mình cô thật sự cảm thấy bản thân không cô đơn. Là một bác sĩ cứu người là bổn phận của cô. Đã rất nhiều lần sau khi kết thúc ca mổ đi ra chào đón đội ngũ của bọn họ là người nhà bệnh nhân. Bọn họ rối rít cảm ơn rồi cũng rời đi. Lúc ấy cô cảm thấy đó là chuyện hết sức bình thường. Cho tới khi cô nhìn thấy anh đứng bên ngoài chờ mình. Nói chúc mừng khi cô thành công cứu được người bệnh. Trái tim chịu không nổi mà đập mạnh. Hóa ra cảm giác có người chờ đợi quan tâm lại tốt như vậy.
"Ừm…Anh ở đây." Lục Cảnh Bắc nhẹ vòng tay lên vỗ vỗ lưng cô. Mọi người đều đã tản đi hết. Cả hành lang rộng cũng chỉ còn hai người bọn họ nên anh không ngại sẽ có ai nhìn thấy.
"Em mệt. Muốn về nhà." Cô cuối cùng chịu rời khỏi lồng ngực anh, vành tai hơi đỏ. Hình như là bây giờ bác sĩ Cung mới nhận ra hành động của bản thân.
"Ừm. Anh đưa em về." Anh vờ như không thấy vành tai hồng hồng của cô mà dắt tay cô rời đi. Thiếu nữ dễ e thẹn tốt nhất không nên làm cô thêm ngại.
Hai người quay lại phòng cô để Mộc Nghi thay đồ rồi anh lái xe đưa cô về.
Mộc Nghi lên xe không tới 5 phút đã ngủ gục. Có vẻ là cô đã quá mệt với một đêm dài vất vả như vậy. Anh thấy cô ngủ cũng không làm phiền còn cẩn thận chỉnh máy lạnh trong xe tới nhiệt độ thích hợp để cô dễ ngủ hơn.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô mà anh cũng thấy xót. Lộ trình ban đầu là đưa cô về nhà trọ bỗng thay đổi. Anh lái xe về thẳng căn chung cư mình mới chuyển đồ qua hôm trước. Anh rất không có lòng tin với căn phòng trọ trên tầng 3 kia của cô. Nằm trong khu nhà cũ kĩ lại còn phải leo thang bộ 3 tầng. Cô đã mệt tới mức ngủ ngay trên xe như vậy rồi thì hơi sức đâu mà leo cầu thang nữa.
Khi Lục Cảnh Bắc lái xe tới dưới hầm chung cư cô vẫn còn ngủ. Anh cũng không nỡ đánh thức cô mà yên lặng dừng xe tắt máy ngồi yên trên xe đợi cô tỉnh dậy.
Khoảng 15 phút sau Mộc Nghi cũng mơ màng tỉnh lại. Nhìn khung cảnh lạ mắt trước mặt cô nhìn anh đầy vẻ hoang mang.
"Sao không gọi em dậy?" Mộc Nghi lắc lắc đầu để tỉnh táo lại. Ngủ vẫn chưa đủ giấc nên đầu có chút đau.
"Thấy em ngủ ngon quá không nỡ đánh thức. Mới đầu định đưa em về nhà nhưng về chỗ em phải leo 3 tầng cầu thang. Thấy em mệt tới ngủ luôn nên đưa về đây. Chính là căn nhà hôm trước." Lục Cảnh Bắc thấy vẻ mặt hoang mang của cô nên giải thích. Chỉ là nói đến câu sau mặt anh có vẻ hơi gian.
"Nhưng mà em buồn ngủ quá. Có thể lên trên ngủ không?" Cô nhìn anh mắt lim dim nói. Không cho cô ngủ đủ cô sẽ không có sức làm gì cả. Đằng nào cũng là nhà anh, quản nhiều làm gì. Tới ngủ anh cô cũng ngủ rồi thì về nhà anh có gì lạ đâu.
"Ừm, vậy lên nhà thôi." Anh gật đầu rồi đi xuống mở cửa xe cho cô. Hai người vào thang máy rồi lên trên.
Căn nhà hôm trước còn có vẻ trống trải mới cách 2 ngày quay lại đã đầy ắp mọi thứ. Mộc Nghi nhìn qua một lượt mà âm thầm dơ ngón tay cái. Hiệu suất làm việc này đúng là quá nhanh.
"Anh mới thêm đồ sao? Nhìn có vẻ đầy đủ hơn hôm trước." Cô theo bước chân anh vào trong nhà không nhịn được tò mò hỏi.
"Ừm. Trước anh ở chỗ khác. Vừa bảo Hà Vũ Hiền chuyển đồ qua. Từ giờ sẽ ở đây. Em có muốn đi tắm trước rồi ngủ không?" Anh đi một vòng bật điện với điều hòa trong nhà lên rồi hỏi cô.
"Thôi khỏi, em muốn đi ngủ." Mộc Nghi díu cả mắt đáp
"Vậy vào đây ngủ. Anh đi ra ngoài một lát anh về. Lát anh sẽ khóa cửa lại nhé. Muốn đi đâu mà anh chưa về thì lấy khóa anh để trên tủ cạnh cửa đó." Lục Cảnh Bắc mở cửa phòng ngủ bật điều hòa lên rồi đẩy cô lên giường ngủ.
"Ồ em biết rồi. Ngủ đây, đi cẩn thận nhé." Mộc Nghi chui trong chăn chỉ ló ra cái đầu nhỏ gật đầu trả lời anh.
"Ngủ ngon." Anh cúi xuống hôn trán cô một cái rồi cẩn thận kéo lại góc chăn sau đó mới ra ngoài.
Mộc Nghi nằm trên giường không tới 2 phút đã ngủ say. Căn phòng thoang thoảng thơm mùi hương của riêng anh, rất giống với mùi trên xe nên cô rất dễ ngủ. Có vẻ anh dùng chung một loại xịt thơm nội thất cho cả nhà và xe.
Bệnh nhân rất nhanh được đẩy vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa đóng lại đèn báo hiệu bật lên đánh dấu lại thêm một cuộc chạy đua giữa các y bác sĩ và Tử Thần lại bắt đầu.
Người nhà bệnh nhân cũng liên tục chạy tới vây kín bên ngoài khu vực phòng phẫu thuật. Ngoài hai bệnh nhân nam vừa mới được đẩy vào thì bên trong thì những bệnh nhân khác cũng đã có người nhà tới. Ai ai cũng vẻ mặt lo lắng không biết người thân mình đằng sau cánh cửa đó ra sao. Có bình an thoát khỏi lưỡi hái của Thần Chết hay không?
Lục Cảnh Bắc ở lại phòng cô chợp mắt khoảng 30 phút rồi dậy lấy xe rời đi. Không biết muộn như vậy anh còn đi đâu.
Khu vực phẫu thuật sáng đèn tới hơn 5 giờ sáng mới kết thúc. Bệnh nhân lần lượt được đẩy ra ngoài đưa về phòng hồi sức tích cực.
Mộc Nghi cùng đồng nghiệp là kíp mổ cuối cùng đi ra khỏi phòng mổ. Người nhà bệnh nhân cũng đã rời đi gần hết. Thế nhưng giữa hành lang vắng vẻ lại hiện ra một hình bóng cao ráo thẳng tắp đứng ở đó.
Từ đầu đến cuối anh không hề rời mắt khỏi cửa phòng phẫu thuật. Ngay khi cô đi ra ánh mắt anh đã khóa chặt mục tiêu không rời. Chẳng biết anh tới đứng đó từ khi nào. Mộc Nghi chỉ biết ngay khi bản thân bước chân ra khỏi cánh cửa phòng mổ đã nhìn thấy anh đứng ở đó. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Anh nhìn cô bằng ánh mắt kiên định cùng cổ vũ. Khóe miệng còn hơi nhếch lên lộ ra một chút độ cong.
"Bác sĩ Cung, chúc mừng em chiến thắng Tử Thần." Anh bước từng bước tới gần cô hơn thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Mộc Nghi cũng nâng bước chân lên không chút do dự tiến về phía anh. Cả người đều chui vào trong lòng anh ôm lấy anh thật chặt.
"Lục Cảnh Bắc…" Cô lên tiếng gọi tên anh nhưng lại không nói gì. Chỉ lặng lẽ ôm anh thật chặt.
Khoảnh khắc khi bước ra khỏi cánh cửa thấy anh đứng bên ngoài chờ mình cô thật sự cảm thấy bản thân không cô đơn. Là một bác sĩ cứu người là bổn phận của cô. Đã rất nhiều lần sau khi kết thúc ca mổ đi ra chào đón đội ngũ của bọn họ là người nhà bệnh nhân. Bọn họ rối rít cảm ơn rồi cũng rời đi. Lúc ấy cô cảm thấy đó là chuyện hết sức bình thường. Cho tới khi cô nhìn thấy anh đứng bên ngoài chờ mình. Nói chúc mừng khi cô thành công cứu được người bệnh. Trái tim chịu không nổi mà đập mạnh. Hóa ra cảm giác có người chờ đợi quan tâm lại tốt như vậy.
"Ừm…Anh ở đây." Lục Cảnh Bắc nhẹ vòng tay lên vỗ vỗ lưng cô. Mọi người đều đã tản đi hết. Cả hành lang rộng cũng chỉ còn hai người bọn họ nên anh không ngại sẽ có ai nhìn thấy.
"Em mệt. Muốn về nhà." Cô cuối cùng chịu rời khỏi lồng ngực anh, vành tai hơi đỏ. Hình như là bây giờ bác sĩ Cung mới nhận ra hành động của bản thân.
"Ừm. Anh đưa em về." Anh vờ như không thấy vành tai hồng hồng của cô mà dắt tay cô rời đi. Thiếu nữ dễ e thẹn tốt nhất không nên làm cô thêm ngại.
Hai người quay lại phòng cô để Mộc Nghi thay đồ rồi anh lái xe đưa cô về.
Mộc Nghi lên xe không tới 5 phút đã ngủ gục. Có vẻ là cô đã quá mệt với một đêm dài vất vả như vậy. Anh thấy cô ngủ cũng không làm phiền còn cẩn thận chỉnh máy lạnh trong xe tới nhiệt độ thích hợp để cô dễ ngủ hơn.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô mà anh cũng thấy xót. Lộ trình ban đầu là đưa cô về nhà trọ bỗng thay đổi. Anh lái xe về thẳng căn chung cư mình mới chuyển đồ qua hôm trước. Anh rất không có lòng tin với căn phòng trọ trên tầng 3 kia của cô. Nằm trong khu nhà cũ kĩ lại còn phải leo thang bộ 3 tầng. Cô đã mệt tới mức ngủ ngay trên xe như vậy rồi thì hơi sức đâu mà leo cầu thang nữa.
Khi Lục Cảnh Bắc lái xe tới dưới hầm chung cư cô vẫn còn ngủ. Anh cũng không nỡ đánh thức cô mà yên lặng dừng xe tắt máy ngồi yên trên xe đợi cô tỉnh dậy.
Khoảng 15 phút sau Mộc Nghi cũng mơ màng tỉnh lại. Nhìn khung cảnh lạ mắt trước mặt cô nhìn anh đầy vẻ hoang mang.
"Sao không gọi em dậy?" Mộc Nghi lắc lắc đầu để tỉnh táo lại. Ngủ vẫn chưa đủ giấc nên đầu có chút đau.
"Thấy em ngủ ngon quá không nỡ đánh thức. Mới đầu định đưa em về nhà nhưng về chỗ em phải leo 3 tầng cầu thang. Thấy em mệt tới ngủ luôn nên đưa về đây. Chính là căn nhà hôm trước." Lục Cảnh Bắc thấy vẻ mặt hoang mang của cô nên giải thích. Chỉ là nói đến câu sau mặt anh có vẻ hơi gian.
"Nhưng mà em buồn ngủ quá. Có thể lên trên ngủ không?" Cô nhìn anh mắt lim dim nói. Không cho cô ngủ đủ cô sẽ không có sức làm gì cả. Đằng nào cũng là nhà anh, quản nhiều làm gì. Tới ngủ anh cô cũng ngủ rồi thì về nhà anh có gì lạ đâu.
"Ừm, vậy lên nhà thôi." Anh gật đầu rồi đi xuống mở cửa xe cho cô. Hai người vào thang máy rồi lên trên.
Căn nhà hôm trước còn có vẻ trống trải mới cách 2 ngày quay lại đã đầy ắp mọi thứ. Mộc Nghi nhìn qua một lượt mà âm thầm dơ ngón tay cái. Hiệu suất làm việc này đúng là quá nhanh.
"Anh mới thêm đồ sao? Nhìn có vẻ đầy đủ hơn hôm trước." Cô theo bước chân anh vào trong nhà không nhịn được tò mò hỏi.
"Ừm. Trước anh ở chỗ khác. Vừa bảo Hà Vũ Hiền chuyển đồ qua. Từ giờ sẽ ở đây. Em có muốn đi tắm trước rồi ngủ không?" Anh đi một vòng bật điện với điều hòa trong nhà lên rồi hỏi cô.
"Thôi khỏi, em muốn đi ngủ." Mộc Nghi díu cả mắt đáp
"Vậy vào đây ngủ. Anh đi ra ngoài một lát anh về. Lát anh sẽ khóa cửa lại nhé. Muốn đi đâu mà anh chưa về thì lấy khóa anh để trên tủ cạnh cửa đó." Lục Cảnh Bắc mở cửa phòng ngủ bật điều hòa lên rồi đẩy cô lên giường ngủ.
"Ồ em biết rồi. Ngủ đây, đi cẩn thận nhé." Mộc Nghi chui trong chăn chỉ ló ra cái đầu nhỏ gật đầu trả lời anh.
"Ngủ ngon." Anh cúi xuống hôn trán cô một cái rồi cẩn thận kéo lại góc chăn sau đó mới ra ngoài.
Mộc Nghi nằm trên giường không tới 2 phút đã ngủ say. Căn phòng thoang thoảng thơm mùi hương của riêng anh, rất giống với mùi trên xe nên cô rất dễ ngủ. Có vẻ anh dùng chung một loại xịt thơm nội thất cho cả nhà và xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.