Nữ Bác Sĩ Thiên Tài Xuyên Qua Thành Nữ Phụ
Chương 12
Quân Ngọc
05/11/2017
Khi Lăng Kì Huyên ngẩn đầu lên, tầm mắt cô đúng lúc lúc bắt gặp được ánh mắt tà mị mang ý cười của Đoan Mộc Hạo Huyền. Đôi mắt màu hổ phách sâu
thẳm như có thể hút mọi thứ vào trong, không hiểu sao Lăng Kì Huyên cảm
thấy ánh mắt đó rất đẹp.
Hướng hắn mỉm cười, tay cầm cốc trà giơ lên. Dù sao thì sau này cũng cùng ở chung một nhà cũng không thể quá xa lạ, cô cũng không quá để tâm đến chuyện buổi trưa trên sân thượng bệnh viện bệnh viện, chuyện đó quá nhỏ nhặt cô cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, hơn nữa đó là tại cô hấp tấp không thể trách anh ta được, huống hồ anh ta còn là ông chủ của cô a.
"Anh muốn uống một cốc không". Lăng Kì Huyên mỉm cười nói.
"Ân, được". Đoan Mộc Hạo Huyền ôn nhu đáp, đi đến bàn ngồi xuống nhìn Lăng Kì Huyên xoay lưng đi pha trà cho hắn. Hắn vẫn luôn muốn tìm cách làm thân với Lăng Kì Huyên, nay người ta đã mở miệng trước, hắn dại gì không nhận. Bây giời cảnh hoàn rất thích hợp để trò chuyện làm thân a. Lăng Kì Huyên hoàn toàn không biết hắn nghĩ gì, đang pha cho hắn một tách trà Long Tĩnh cô nghĩ một người như hắn hẳn sẽ không thích loại hương vị ngọt ngào như cam thảo.
Lăng Kì Huyên, xoay người lại, bưng cốc trà mới vừa pha cho hắn.
"Anh vẫn chưa ngủ sao?". Lăng Kì Huyên cầm lấy cốc trà của mình uống một ngụm, mỉm cười hỏi.
"Tôi cần phải xem một ít tài liệu, còn bác sĩ Lăng thì sao?". Đoan Mộc Hạo Huyền cũng đối cô cười đáp.
"Tôi giúp tiểu Vân làm một ít bài tập. Gọi tôi Kì Huyên được rồi.
"Tiểu Huyên".
Lăng Kì Huyên:"...".
Có cần kêu thân mật vậy không. Thế là có một cuộc đối thoại nhàm chán diễn ra giữa Lăng Kì Huyên và Đoan Mộc Hạo Huyền, Lăng Kì Huyên là người đã kết thúc đoạn đối thoại thiếu muối này với lí do là cô buồn ngủ.
Sáng hôm sau, Lăng Kì Huyên dạy sớm để chạy bộ rèn luyện vài vòng quanh công viên. Vừa mới ra cửa thì gặp Đoan Mộc Hạo Huyền, hai người chạy song song nhau, dọc đường đi không nói câu nào. Một lúc sau Lăng Kì Huyên nhận ra một điều, rèn luyện thân thế này từ lúc sống lại đến bây giời cô chạy mười vòng quanh công viên thôi thì cô đã thở hồng hộc mồ hôi chảy ròng ròng, vậy mà Đoan Mộc Hạo Huyền luôn chạy song song cô không có đổ lấy một giọt mồ hôi còn rất thong dong. Chẳng lẻ chênh lệch giữa nam và nữu lớn như vậy, hay là cô rèn luyện còn quá ít. Lăng Kì Huyên khom người chống hai tay lên đầu gối thở, ngẩn đầu lên thì đã không thấy Đoan Mộc Hạo Huyền đâu.
Lăng Kì Huyên đi đến cái ghế cạnh đó ngồi xuống, khom người chỉnh lại dây giày, bất ngờ có một vậy cứng lạnh lạnh áp vào mặt cô, làm Lăng Kì Huyên giật mình ngây ngốc ngẩn đầu nhìn người cầm chai nước áp vào má cô. Đoan Mộc Hạo Huyền nhìn vẻ mặt ngốc lăng của cô như vậy thì bật cười, thật đáng yêu. Hắn có chút ganh tỵ với chai nước a, lẽ ra thứ áp trên mặt cô phải là môi của hắn mới đúng.
Lăng Kì Huyên cầm chai nước nhìn hắn nói cảm ơn, thì ra anh ta đi mua nước sao. Cô sẽ không tự luyến rằng hắn đặc biệt cố tình đi mua nước cho mình, cố chỉ nghĩ hắn khác nước nên đi mua sẵn tiện mua giùm mình.
Lúc hai người về đến nhà thì Lăng Tuấn và Lăng Vân đã ăn sáng xong, Lăng Kì Huyền cười chào buổi sáng với hai người thì đi lên phòng tắm rửa chuẩn bị đi làm. Lăng Tuấn nở nụ cười đầy thâm ý nhìn Đoan Mộc Hạo Huyền, đang truy em gái của tôi sao, không dễ đâu. Đối với anh mắt đó của Lăng Tuấn Đoan Mộc Hạo Huyền chỉ liếc nhìn anh quăng lại cho một ánh mắt khinh bỉ . Vẫn là phong cách ăn mặc công sở quần đen áo sơ mi trắng áo khoát đen giày cao gót đen hầu như không khác ngày hôm qua là bao.
Hôm nay Lăng Kì Huyên tự lái xe đi nhưng bên cạnh cô còn có BOSS Đoan Mộc Hạo Huyền đơn giản vì Lăng Tuấn nói cô và hắn cùng đường nên đưa hắn theo luôn.
Hướng hắn mỉm cười, tay cầm cốc trà giơ lên. Dù sao thì sau này cũng cùng ở chung một nhà cũng không thể quá xa lạ, cô cũng không quá để tâm đến chuyện buổi trưa trên sân thượng bệnh viện bệnh viện, chuyện đó quá nhỏ nhặt cô cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, hơn nữa đó là tại cô hấp tấp không thể trách anh ta được, huống hồ anh ta còn là ông chủ của cô a.
"Anh muốn uống một cốc không". Lăng Kì Huyên mỉm cười nói.
"Ân, được". Đoan Mộc Hạo Huyền ôn nhu đáp, đi đến bàn ngồi xuống nhìn Lăng Kì Huyên xoay lưng đi pha trà cho hắn. Hắn vẫn luôn muốn tìm cách làm thân với Lăng Kì Huyên, nay người ta đã mở miệng trước, hắn dại gì không nhận. Bây giời cảnh hoàn rất thích hợp để trò chuyện làm thân a. Lăng Kì Huyên hoàn toàn không biết hắn nghĩ gì, đang pha cho hắn một tách trà Long Tĩnh cô nghĩ một người như hắn hẳn sẽ không thích loại hương vị ngọt ngào như cam thảo.
Lăng Kì Huyên, xoay người lại, bưng cốc trà mới vừa pha cho hắn.
"Anh vẫn chưa ngủ sao?". Lăng Kì Huyên cầm lấy cốc trà của mình uống một ngụm, mỉm cười hỏi.
"Tôi cần phải xem một ít tài liệu, còn bác sĩ Lăng thì sao?". Đoan Mộc Hạo Huyền cũng đối cô cười đáp.
"Tôi giúp tiểu Vân làm một ít bài tập. Gọi tôi Kì Huyên được rồi.
"Tiểu Huyên".
Lăng Kì Huyên:"...".
Có cần kêu thân mật vậy không. Thế là có một cuộc đối thoại nhàm chán diễn ra giữa Lăng Kì Huyên và Đoan Mộc Hạo Huyền, Lăng Kì Huyên là người đã kết thúc đoạn đối thoại thiếu muối này với lí do là cô buồn ngủ.
Sáng hôm sau, Lăng Kì Huyên dạy sớm để chạy bộ rèn luyện vài vòng quanh công viên. Vừa mới ra cửa thì gặp Đoan Mộc Hạo Huyền, hai người chạy song song nhau, dọc đường đi không nói câu nào. Một lúc sau Lăng Kì Huyên nhận ra một điều, rèn luyện thân thế này từ lúc sống lại đến bây giời cô chạy mười vòng quanh công viên thôi thì cô đã thở hồng hộc mồ hôi chảy ròng ròng, vậy mà Đoan Mộc Hạo Huyền luôn chạy song song cô không có đổ lấy một giọt mồ hôi còn rất thong dong. Chẳng lẻ chênh lệch giữa nam và nữu lớn như vậy, hay là cô rèn luyện còn quá ít. Lăng Kì Huyên khom người chống hai tay lên đầu gối thở, ngẩn đầu lên thì đã không thấy Đoan Mộc Hạo Huyền đâu.
Lăng Kì Huyên đi đến cái ghế cạnh đó ngồi xuống, khom người chỉnh lại dây giày, bất ngờ có một vậy cứng lạnh lạnh áp vào mặt cô, làm Lăng Kì Huyên giật mình ngây ngốc ngẩn đầu nhìn người cầm chai nước áp vào má cô. Đoan Mộc Hạo Huyền nhìn vẻ mặt ngốc lăng của cô như vậy thì bật cười, thật đáng yêu. Hắn có chút ganh tỵ với chai nước a, lẽ ra thứ áp trên mặt cô phải là môi của hắn mới đúng.
Lăng Kì Huyên cầm chai nước nhìn hắn nói cảm ơn, thì ra anh ta đi mua nước sao. Cô sẽ không tự luyến rằng hắn đặc biệt cố tình đi mua nước cho mình, cố chỉ nghĩ hắn khác nước nên đi mua sẵn tiện mua giùm mình.
Lúc hai người về đến nhà thì Lăng Tuấn và Lăng Vân đã ăn sáng xong, Lăng Kì Huyền cười chào buổi sáng với hai người thì đi lên phòng tắm rửa chuẩn bị đi làm. Lăng Tuấn nở nụ cười đầy thâm ý nhìn Đoan Mộc Hạo Huyền, đang truy em gái của tôi sao, không dễ đâu. Đối với anh mắt đó của Lăng Tuấn Đoan Mộc Hạo Huyền chỉ liếc nhìn anh quăng lại cho một ánh mắt khinh bỉ . Vẫn là phong cách ăn mặc công sở quần đen áo sơ mi trắng áo khoát đen giày cao gót đen hầu như không khác ngày hôm qua là bao.
Hôm nay Lăng Kì Huyên tự lái xe đi nhưng bên cạnh cô còn có BOSS Đoan Mộc Hạo Huyền đơn giản vì Lăng Tuấn nói cô và hắn cùng đường nên đưa hắn theo luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.